Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 355
May mà thời tiết bên này dễ chịu, lại chưa đến lúc nóng nực nhất của mùa hè, Tô Ngọc Kiêu cũng cố chịu được. Cô vừa về nhà chưa được bao lâu, Trương Mai đã dẫn theo La Tiểu Quyên vừa hết ở cữ đến thăm cô. Sắc mặt của La Tiểu Quyên đã tốt hơn nhiều nhưng người gầy đi rất nhiều, hỏi thì bảo là đang trong thời kỳ cho con ti, ăn bao nhiêu cũng không thấy lên cân. Trương Mai lo lắng cho cô ấy, thỉnh thoảng lại qua thăm, động viên. Không giống cô ấy, con trai của La Tiểu Quyên được nuôi rất tốt, hơn một tháng, đứa trẻ đã lớn hơn nhiều, trông trắng trẻo mập mạp, rất đáng yêu.
La Tiểu Quyên mang đến cho Tô Ngọc Kiều một giỏ trứng gà ta. Cô ấy bế đứa trẻ, vừa vào cửa đã nói: "Ngọc Kiều, ngại quá, nhà bận quá không thể đi đâu được, hôm nay mới đến thăm em và con."
Cô ấy đã nghe Trương Mai kể, chủ ý đuổi mẹ chồng đi là do Tô Ngọc Kiều giúp cô ấy nghĩ ra, vì vậy cô ấy rất biết ơn cô.
Tô Ngọc Kiều đắp chăn mỏng, dù trong thời gian ở cữ không tiện tắm rửa nhưng cũng không luộm thuộm, tóc gọn gàng buộc trong mũ, mặc áo ngủ dài tay bằng vải sợi, bên ngoài còn khoác thêm áo len mỏng bằng lông cừu.
Thấy họ đến, Tô Ngọc Kiều cười chào đón:
"Không sao, các chị đến là em vui lắm rồi."
Trương Mai đi đến bên cạnh cô, bế Tiểu An An, chân thành khen ngợi: "Con gái ngoan quá, nhìn khuôn mặt xinh xắn này, giống mẹ nó quá."
Trong lúc mọi người nói chuyện, Lục Kiêu lại bưng vào một bát canh gà nóng hổi, canh gà mới nấu xong còn hơi nóng, anh đặt tên bàn để nguội, dặn Tô Ngọc Kiều đừng quên ăn.
Sau đó, anh thành thục bế con gái lên, sờ tã của con, thấy hơi ấm, anh liền xách bình nước nóng ra pha một chậu nước ấm, vắt khăn ướt bắt đầu lau mông và thay tã cho con gái.
Động tác trôi chảy và tự nhiên của anh khiến Trương Mai và La Tiểu Quyên đứng bên cạnh đều ngây người. Cuối cùng, Lục Kiêu lại cầm tã vừa thay của con gái ra ngoài giặt.
Cả quá trình anh không hề có một chút ngượng ngùng hay miễn cưỡng nào, khiến La Tiểu Quyên nhìn Tô Ngọc Kiều bằng ánh mắt phức tạp, rồi lại cúi đầu buồn bã. Trương Mai và Tô Ngọc Kiều đều không để ý đến sắc mặt của cô ấy. Tô Ngọc Kiều như thường lệ bưng bát canh gà lên thổi rồi uống một ngụm nhỏ.
"Đoàn trưởng nhà cô, đây là, đã luyện tập rồi sao?"
Trương Mai thắc mắc.
Tô Ngọc Kiều "phụt" một tiếng bật cười. Chị Mai nói gì vậy, làm gì có ai luyện tập chuyên để thay tã cho con, lại không phải là người chuyên phục vụ sản phụ.
"Không phải, là anh ấy học nhanh thôi." Tô Ngọc Kiều cười xong mới giải thích một câu.
"Con gái em mới sinh hôm qua phải không."
Trương Mai không khỏi cảm thán, điều này còn phải nhờ người đàn ông có lòng mới được. Như cô ấy đã sinh hai đứa con rồi mà lão Cố nhà cô ấy vẫn chưa biết thay tã cho con. Nghĩ vậy, cô ấy nhìn sang La Tiểu Quyên đang ngồi bên cạnh, trong lòng lại thở dài, người với người đúng là không thể so sánh được.
Hai người ngồi trong nhà cô một lúc, La Tiểu Quyên lấy cớ nhà có việc nên đi trước. Đợi cô ấy đi rồi, Trương Mai mới kể sơ qua cho Tô Ngọc Kiều chuyện nhà cô ấy:"Ngọc Kiều, cô đừng trách Tiểu Quyên, dạo này tâm trạng cô ấy không tốt”
“Tiểu đoàn trưởng Trương không phải người chu đáo, ôi, cô ấy cũng khó khăn lắm."
"Chị à, em biết."
Lần trước cô đã nhìn rất rõ ràng nhưng những chuyện này người ngoài không khuyên được, chỉ có thể tự cô ấy nghĩ thông suốt.
Hoặc là ly hôn, hoặc là nhẫn nhịn. La Tiểu Quyên vừa mới sinh con, chắc cũng không nỡ ly hôn. Trương Mai lắc đầu. Cô ấy cũng không biết nói gì cho phải nhưng lại không thể mặc kệ.
Tính tình La Tiểu Quyên vốn hướng nội, trước đây sau khi mang thai, tâm sự được giải tỏa mới vui vẻ hơn một chút, kết quả lại xảy ra chuyện này.
"Cô ấy sẽ nghĩ thông thôi."
Chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn. Tô Ngọc Kiều không nói gì, một lý do khác khiến cô không đưa ra ý kiến là cô không đánh giá cao cách xử lý của La Tiểu Quyên.
Nếu chuyện này xảy ra với cô thì ngay từ khi mẹ chồng vừa đến, cô đã làm ầm lên rồi, sao có thể nhẫn nhịn mãi được, còn có người như tiểu đoàn trưởng Trương, có gì đáng để đồng hành chứ.
Nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng cách làm của La Tiểu Quyên mới là cách được mọi người đồng tình nhất, thậm chí có người còn cho rằng, cô ấy trách móc chồng là không biết điều, không nên so đo tính toán.
"Oa oa..."
La Tiểu Quyên mang đến cho Tô Ngọc Kiều một giỏ trứng gà ta. Cô ấy bế đứa trẻ, vừa vào cửa đã nói: "Ngọc Kiều, ngại quá, nhà bận quá không thể đi đâu được, hôm nay mới đến thăm em và con."
Cô ấy đã nghe Trương Mai kể, chủ ý đuổi mẹ chồng đi là do Tô Ngọc Kiều giúp cô ấy nghĩ ra, vì vậy cô ấy rất biết ơn cô.
Tô Ngọc Kiều đắp chăn mỏng, dù trong thời gian ở cữ không tiện tắm rửa nhưng cũng không luộm thuộm, tóc gọn gàng buộc trong mũ, mặc áo ngủ dài tay bằng vải sợi, bên ngoài còn khoác thêm áo len mỏng bằng lông cừu.
Thấy họ đến, Tô Ngọc Kiều cười chào đón:
"Không sao, các chị đến là em vui lắm rồi."
Trương Mai đi đến bên cạnh cô, bế Tiểu An An, chân thành khen ngợi: "Con gái ngoan quá, nhìn khuôn mặt xinh xắn này, giống mẹ nó quá."
Trong lúc mọi người nói chuyện, Lục Kiêu lại bưng vào một bát canh gà nóng hổi, canh gà mới nấu xong còn hơi nóng, anh đặt tên bàn để nguội, dặn Tô Ngọc Kiều đừng quên ăn.
Sau đó, anh thành thục bế con gái lên, sờ tã của con, thấy hơi ấm, anh liền xách bình nước nóng ra pha một chậu nước ấm, vắt khăn ướt bắt đầu lau mông và thay tã cho con gái.
Động tác trôi chảy và tự nhiên của anh khiến Trương Mai và La Tiểu Quyên đứng bên cạnh đều ngây người. Cuối cùng, Lục Kiêu lại cầm tã vừa thay của con gái ra ngoài giặt.
Cả quá trình anh không hề có một chút ngượng ngùng hay miễn cưỡng nào, khiến La Tiểu Quyên nhìn Tô Ngọc Kiều bằng ánh mắt phức tạp, rồi lại cúi đầu buồn bã. Trương Mai và Tô Ngọc Kiều đều không để ý đến sắc mặt của cô ấy. Tô Ngọc Kiều như thường lệ bưng bát canh gà lên thổi rồi uống một ngụm nhỏ.
"Đoàn trưởng nhà cô, đây là, đã luyện tập rồi sao?"
Trương Mai thắc mắc.
Tô Ngọc Kiều "phụt" một tiếng bật cười. Chị Mai nói gì vậy, làm gì có ai luyện tập chuyên để thay tã cho con, lại không phải là người chuyên phục vụ sản phụ.
"Không phải, là anh ấy học nhanh thôi." Tô Ngọc Kiều cười xong mới giải thích một câu.
"Con gái em mới sinh hôm qua phải không."
Trương Mai không khỏi cảm thán, điều này còn phải nhờ người đàn ông có lòng mới được. Như cô ấy đã sinh hai đứa con rồi mà lão Cố nhà cô ấy vẫn chưa biết thay tã cho con. Nghĩ vậy, cô ấy nhìn sang La Tiểu Quyên đang ngồi bên cạnh, trong lòng lại thở dài, người với người đúng là không thể so sánh được.
Hai người ngồi trong nhà cô một lúc, La Tiểu Quyên lấy cớ nhà có việc nên đi trước. Đợi cô ấy đi rồi, Trương Mai mới kể sơ qua cho Tô Ngọc Kiều chuyện nhà cô ấy:"Ngọc Kiều, cô đừng trách Tiểu Quyên, dạo này tâm trạng cô ấy không tốt”
“Tiểu đoàn trưởng Trương không phải người chu đáo, ôi, cô ấy cũng khó khăn lắm."
"Chị à, em biết."
Lần trước cô đã nhìn rất rõ ràng nhưng những chuyện này người ngoài không khuyên được, chỉ có thể tự cô ấy nghĩ thông suốt.
Hoặc là ly hôn, hoặc là nhẫn nhịn. La Tiểu Quyên vừa mới sinh con, chắc cũng không nỡ ly hôn. Trương Mai lắc đầu. Cô ấy cũng không biết nói gì cho phải nhưng lại không thể mặc kệ.
Tính tình La Tiểu Quyên vốn hướng nội, trước đây sau khi mang thai, tâm sự được giải tỏa mới vui vẻ hơn một chút, kết quả lại xảy ra chuyện này.
"Cô ấy sẽ nghĩ thông thôi."
Chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn. Tô Ngọc Kiều không nói gì, một lý do khác khiến cô không đưa ra ý kiến là cô không đánh giá cao cách xử lý của La Tiểu Quyên.
Nếu chuyện này xảy ra với cô thì ngay từ khi mẹ chồng vừa đến, cô đã làm ầm lên rồi, sao có thể nhẫn nhịn mãi được, còn có người như tiểu đoàn trưởng Trương, có gì đáng để đồng hành chứ.
Nhưng cô cũng phải thừa nhận rằng cách làm của La Tiểu Quyên mới là cách được mọi người đồng tình nhất, thậm chí có người còn cho rằng, cô ấy trách móc chồng là không biết điều, không nên so đo tính toán.
"Oa oa..."