Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 312
Ăn cơm xong, Dương Mẫn đi tắm rồi thay một bộ quần áo khác, khen Tô Ngọc Kiều: "Nơi này không nói gì khác, nhiệt độ và môi trường thực sự thích hợp. Lúc mẹ đến, thủ đô đã có mấy trận tuyết rồi nhưng đến đây chỉ cần mặc áo len và áo khoác dày là được."
Xung quanh toàn là màu xanh, nhìn vào thấy thoải mái. Thủ đô quanh năm bị sương mù bao phủ, ba ngày không lau cửa sổ là đã thấy một lớp bụi, không khí hoàn toàn không thể so sánh với nơi này.
"Vâng, mùa hè cũng không quá nóng, thực sự là bốn mùa đều như đang ở mùa xuân. Không phải mẹ sợ lạnh sao, lần này đến thì ở lại lâu một chút đi."
Dù sao thì ở nhà ba cô còn có thím Lưu chăm sóc, nếu không thì còn có anh cả và chị dâu nữa.
Dương Mẫn gật đầu, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý nhưng bà thực sự rất thích thời tiết ở đây. Mẹ cô tới thăm, Tô Ngọc Kiều vốn định xin nghỉ mấy ngày để đưa mẹ đi chơi nhiều nơi. Nhưng Dương Mẫn lại nói không cần, bảo cô cứ đi làm bình thường, cũng đừng để Lục Kiêu lo lắng.
Buổi trưa, Tô Ngọc Kiều thực sự không yên tâm, cũng không thể chấp nhận việc mẹ từ xa đến thăm mình mà chỉ có thể ở nhà một mình.
Kết quả là khi cô về, cô lại thấy Dương Mẫn hòa nhập ở đây một cách bất ngờ.
Sau khi ăn sáng do con rể làm vào buổi sáng, Dương Mẫn liên tục gật đầu, khen anh nấu ăn ngon, lại khen anh có tâm.
Tô Ngọc Kiều vừa uống cháo vừa cười:
"Mẹ, anh ấy không có ở đây, mẹ khen cho ai nghe vậy."
"Tất nhiên là khen cho con nghe rồi. Lục Kiêu quan tâm con như vậy, con có đối xử tốt với người ta một chút không?"
Dương Mẫn nhất quyết đến đây một chuyến là có lý do.
Một mặt là vì Tô Ngọc Kiều lại mang thai, mặt khác cũng là vì lo lắng về vấn đề chung sống của con gái và con rể. Tô Ngọc Kiều trước đây không ưa Lục Kiêu, đã để lại cho bà ấn tượng sâu sắc. Hơn nữa bà hiểu rõ con gái mình, Tô Ngọc Kiêu rất bướng bỉnh, mềm không ăn cứng không sợ. Lục Kiêu nhìn có vẻ ít nói, bà thực sự sợ hai đứa không hợp nhau.
Nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt hôm qua, bà đã phát hiện ra rằng con gái và con rể ở chung rất hòa thuận, đặc biệt là Lục Kiêu, bề ngoài trông lạnh lùng hờ hững nhưng trong lòng lại là người biết quan tâm chu đáo. Hôm qua đi đón bà, trên xe còn chuẩn bị sẵn một túi quýt, sợ Kiều Kiều say xe, tuy suốt đường không nói chuyện nhưng vẫn luôn chú ý đến tình hình của họ, còn biết nhắc nhở Kiều Kiều uống nước.
Trước đây bà thực sự không nhìn ra, con rể này của bà lại là người biết quan tâm người khác. Nhưng vợ chồng chung sống, không phải chỉ cần một người cho đi là được, hai người phải thông cảm, chăm sóc lẫn nhau thì tình cảm mới có thể bền lâu. Bà tin rằng chắc chắn là Lục Kiêu thích con gái bà nhưng bà chỉ sợ Tô Ngọc Kiều quá biết làm nũng, lâu dần không nhận được sự đáp lại tương xứng, ai cũng sẽ mệt mỏi.
Tô Ngọc Kiều nghe vậy liền không phục nói:
"Tất nhiên con cũng đối xử rất tốt với anh ấy."
Dương Mẫn gật đầu cười:"Như vậy là đúng rồi. Mẹ đã từng nói với con, vợ chồng phải cùng nhau hỗ trợ. Lục Kiêu đối xử tốt với con như vậy, con cũng phải đối xử tốt với thằng bé thì mới không phụ lòng nó."
Ăn sáng xong, Dương Mẫn đuổi con gái đi làm, nắm tay cháu ngoại đưa đến trường. Trên đường bà thăm dò hỏi Tiểu Bảo về nhiều chuyện thường ngày của hai vợ chồng trẻ.
Trẻ con tuy ngây thơ nhưng lại rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, không khí trong gia đình thoải mái vui vẻ, chúng mới thực sự thả lỏng, trở nên hoạt bát và thích nô đùa. Tiểu Bảo trước đây ở nhà bà ngoại ở thủ đô còn nhỏ, lúc đó nó ngoan ngoãn đáng yêu, cả nhà đều rất thương nó, đến đây lại có ba mẹ ở bên nên môi trường trưởng thành của nó vẫn vui vẻ. Cậu bé không cao nhưng lại rất nhiều lời, nói chuyện với bà ngoại suốt dọc đường, đúng là một cậu bé lắm mồm, không hề có chút phòng bị nào nên đã bị Dương Mẫn moi hết thông tin.
Xung quanh toàn là màu xanh, nhìn vào thấy thoải mái. Thủ đô quanh năm bị sương mù bao phủ, ba ngày không lau cửa sổ là đã thấy một lớp bụi, không khí hoàn toàn không thể so sánh với nơi này.
"Vâng, mùa hè cũng không quá nóng, thực sự là bốn mùa đều như đang ở mùa xuân. Không phải mẹ sợ lạnh sao, lần này đến thì ở lại lâu một chút đi."
Dù sao thì ở nhà ba cô còn có thím Lưu chăm sóc, nếu không thì còn có anh cả và chị dâu nữa.
Dương Mẫn gật đầu, không nói đồng ý cũng không nói không đồng ý nhưng bà thực sự rất thích thời tiết ở đây. Mẹ cô tới thăm, Tô Ngọc Kiều vốn định xin nghỉ mấy ngày để đưa mẹ đi chơi nhiều nơi. Nhưng Dương Mẫn lại nói không cần, bảo cô cứ đi làm bình thường, cũng đừng để Lục Kiêu lo lắng.
Buổi trưa, Tô Ngọc Kiều thực sự không yên tâm, cũng không thể chấp nhận việc mẹ từ xa đến thăm mình mà chỉ có thể ở nhà một mình.
Kết quả là khi cô về, cô lại thấy Dương Mẫn hòa nhập ở đây một cách bất ngờ.
Sau khi ăn sáng do con rể làm vào buổi sáng, Dương Mẫn liên tục gật đầu, khen anh nấu ăn ngon, lại khen anh có tâm.
Tô Ngọc Kiều vừa uống cháo vừa cười:
"Mẹ, anh ấy không có ở đây, mẹ khen cho ai nghe vậy."
"Tất nhiên là khen cho con nghe rồi. Lục Kiêu quan tâm con như vậy, con có đối xử tốt với người ta một chút không?"
Dương Mẫn nhất quyết đến đây một chuyến là có lý do.
Một mặt là vì Tô Ngọc Kiều lại mang thai, mặt khác cũng là vì lo lắng về vấn đề chung sống của con gái và con rể. Tô Ngọc Kiều trước đây không ưa Lục Kiêu, đã để lại cho bà ấn tượng sâu sắc. Hơn nữa bà hiểu rõ con gái mình, Tô Ngọc Kiêu rất bướng bỉnh, mềm không ăn cứng không sợ. Lục Kiêu nhìn có vẻ ít nói, bà thực sự sợ hai đứa không hợp nhau.
Nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt hôm qua, bà đã phát hiện ra rằng con gái và con rể ở chung rất hòa thuận, đặc biệt là Lục Kiêu, bề ngoài trông lạnh lùng hờ hững nhưng trong lòng lại là người biết quan tâm chu đáo. Hôm qua đi đón bà, trên xe còn chuẩn bị sẵn một túi quýt, sợ Kiều Kiều say xe, tuy suốt đường không nói chuyện nhưng vẫn luôn chú ý đến tình hình của họ, còn biết nhắc nhở Kiều Kiều uống nước.
Trước đây bà thực sự không nhìn ra, con rể này của bà lại là người biết quan tâm người khác. Nhưng vợ chồng chung sống, không phải chỉ cần một người cho đi là được, hai người phải thông cảm, chăm sóc lẫn nhau thì tình cảm mới có thể bền lâu. Bà tin rằng chắc chắn là Lục Kiêu thích con gái bà nhưng bà chỉ sợ Tô Ngọc Kiều quá biết làm nũng, lâu dần không nhận được sự đáp lại tương xứng, ai cũng sẽ mệt mỏi.
Tô Ngọc Kiều nghe vậy liền không phục nói:
"Tất nhiên con cũng đối xử rất tốt với anh ấy."
Dương Mẫn gật đầu cười:"Như vậy là đúng rồi. Mẹ đã từng nói với con, vợ chồng phải cùng nhau hỗ trợ. Lục Kiêu đối xử tốt với con như vậy, con cũng phải đối xử tốt với thằng bé thì mới không phụ lòng nó."
Ăn sáng xong, Dương Mẫn đuổi con gái đi làm, nắm tay cháu ngoại đưa đến trường. Trên đường bà thăm dò hỏi Tiểu Bảo về nhiều chuyện thường ngày của hai vợ chồng trẻ.
Trẻ con tuy ngây thơ nhưng lại rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, không khí trong gia đình thoải mái vui vẻ, chúng mới thực sự thả lỏng, trở nên hoạt bát và thích nô đùa. Tiểu Bảo trước đây ở nhà bà ngoại ở thủ đô còn nhỏ, lúc đó nó ngoan ngoãn đáng yêu, cả nhà đều rất thương nó, đến đây lại có ba mẹ ở bên nên môi trường trưởng thành của nó vẫn vui vẻ. Cậu bé không cao nhưng lại rất nhiều lời, nói chuyện với bà ngoại suốt dọc đường, đúng là một cậu bé lắm mồm, không hề có chút phòng bị nào nên đã bị Dương Mẫn moi hết thông tin.