Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 302
Cô nói với giọng điệu bực bội: "Đàn ông các anh đều có tật xấu này à? Các anh đều muốn qua lại với những nữ đồng chí khác mặc dù đã có người yêu à?"
Lục Kiêu: Đêm đó, Lục Kiêu đã cố gắng hết sức để đỗ vợ bình tĩnh lại sau khi lôi chuyện cũ ra.
Ngày hôm sau nhìn thấy Tống Trường Tĩnh trong buổi tập thể dục buổi sáng, âm thầm nhìn anh ấy một cách khó hiểu. Tống Trường Tinh sờ sờ chóp mũi, vẻ mặt nghi hoặc.
Ở bên kia, Tô Ngọc Kiều nhân cơ hội đi đến viện quân y tìm Trần Tiêu.
Đến nơi, đầu tiên cô đưa thông tin cho các đồng chí trong văn phòng, sau đó đi thẳng đến văn phòng của Trần Tiêu trên tầng hai.
Cô không bắt đầu nói về cảnh tượng cô nhìn thấy tối qua mà gián tiếp hỏi cô có phải hôm kia cô ấy đi xem buổi biểu diễn không.
Trần Tiêu im lặng một lát, không ngờ lại nghĩ tới Tống Trường Tinh, trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào anh cũng quanh quẩn trước mặt cô, lấy danh nghĩa vun đắp tình cảm.
Anh thậm chí còn không biết xấu hổ đến nhà cô ăn trực, mẹ Trần Tiêu rất thích anh, nói rắng anh muốn đến nhà cô vì muốn gần cô hơn, để cô không quá gò bó. Các đồng chí trong Đoàn văn công nghệ thuật quân khu hôm kia đến biểu diễn, Tống Trường Tinh đến hẹn trước với cô một ngày, Trần Tiêu đi cùng anh mà không nghĩ tới lý do từ chối. Không ngờ, sau buổi biểu diễn trên đường về nhà, Tống Trường Tinh đột nhiên hỏi cô đang suy nghĩ thế nào.
Trần Tiêu sửng sốt tại chỗ, suy nghĩ cái gì? Cái gì thế nào?
Tống Trường Tinh nắm chặt tay cô, nhìn vào mắt cô nói:"Việc kết hôn em nghĩ thế nào rồi? Anh nghĩ trước cuối năm sẽ có nhiều ngày tốt."
"Không, lần trước anh..."
Trần Tiêu khó có thể phản ứng, cô vừa mới tiếp nhận anh trong lòng, anh đã nói đến chuyện kết hôn. Như thế có phải nhanh quá hay không. Tống Trường Tinh sờ sờ mái tóc đã được cắt ngắn lại của cô, cười nói:
"Tiêu Tiêu, em thông cảm cho anh một chút, lão Trần nhỏ hơn anh hai tuổi, con trai cậu ta cũng hơn ba tuổi rồi, anh cũng thấy gấp lắm."
Câu cuối cùng anh dán vào tai cô để nói. Vành tai Trần Tiêu lập tức đỏ bừng, má dần dần nóng lên, cô thầm nghĩ chuyện này không liên quan gì đến mình.
Nhưng thật ra, kể từ khi hai người đính hôn, bố mẹ cô đã vài lần hỏi cô khi nào cô dự định kết hôn. Mọi người dường như đã đồng ý rằng cuối cùng họ chắc chắn sẽ ở bên nhau. Ngay cả bản thân cô cũng không thể phủ nhận rằng khi Tống Trường Tinh vừa nói những lời đó, phản ứng đầu tiên của cô không phải là từ chối mà là thực sự nghĩ xem còn bao lâu nữa mới đến cuối năm.
Sau khi kết thúc hồi ức, vành tai ẩn dưới mái tóc ngắn của Trần Tiêu lại bắt đầu đỏ lên, cô gật đầu nói:“Tôi có đi xem.”
Trong khi quan sát phản ứng của cô, Tô Ngọc Kiều nói:
"Tôi cũng đi. Tôi không xem phần còn lại của màn trình diễn, nhưng trong nửa đầu tôi thấy nữ diễn viên đóng Hỉ Nhi khá xinh đẹp và diễn xuất của cô ấy rất tốt."
Trần Tiêu không có ấn tượng gì, bởi vì đêm đó Tống Trường Tinh cứ nắm tay cô không chịu buông, lúc đó xung quanh có quá nhiều người, cô cứ lo lắng muốn rút tay ra, thậm chí còn không thèm xem biểu diễn. Tô Ngọc Kiều còn đang nói:
"Nghe nói nữ đồng chí tên là Chu Văn Tĩnh, Tiêu Tiêu cô có biết cô ấy không?"
Trần Tiêu tỉnh táo lại, lắc đầu. Tô Ngọc Kiều sắc mặt tối sầm, sau đó có chút bối rối không biết có nên nói chuyện đó với cô hay không.
Cho đến khi Trần Tiêu thấy cô ngập ngừng muốn nói lại thôi, cô mới chủ động hỏi:
"Sao vậy? Cô có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
"Có một chuyện, nhưng Tiêu Tiêu à, hy vọng cô nghe xong có thể bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ."
Tô Ngọc Kiều hít một hơi thật sâu nói:
"Tối hôm qua tôi đi giúp trang trí địa điểm tổ chức tiệc, lúc trở về, tôi thấy Chính ủy Tống và Chu Văn Tĩnh đứng cùng nhau nói chuyện."
“Hai người chắc là quen nhau từ trước.”
Tô Ngọc Kiều hơi sợ mình xen vào chuyện của người khác, nhưng nếu nghĩ đến, nếu bạn của cô thấy Lục Kiêu thân thiết với nữ đồng chí nào mà không nói cho cô biết, cô nhất định sẽ tức giận.
Lục Kiêu: Đêm đó, Lục Kiêu đã cố gắng hết sức để đỗ vợ bình tĩnh lại sau khi lôi chuyện cũ ra.
Ngày hôm sau nhìn thấy Tống Trường Tĩnh trong buổi tập thể dục buổi sáng, âm thầm nhìn anh ấy một cách khó hiểu. Tống Trường Tinh sờ sờ chóp mũi, vẻ mặt nghi hoặc.
Ở bên kia, Tô Ngọc Kiều nhân cơ hội đi đến viện quân y tìm Trần Tiêu.
Đến nơi, đầu tiên cô đưa thông tin cho các đồng chí trong văn phòng, sau đó đi thẳng đến văn phòng của Trần Tiêu trên tầng hai.
Cô không bắt đầu nói về cảnh tượng cô nhìn thấy tối qua mà gián tiếp hỏi cô có phải hôm kia cô ấy đi xem buổi biểu diễn không.
Trần Tiêu im lặng một lát, không ngờ lại nghĩ tới Tống Trường Tinh, trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào anh cũng quanh quẩn trước mặt cô, lấy danh nghĩa vun đắp tình cảm.
Anh thậm chí còn không biết xấu hổ đến nhà cô ăn trực, mẹ Trần Tiêu rất thích anh, nói rắng anh muốn đến nhà cô vì muốn gần cô hơn, để cô không quá gò bó. Các đồng chí trong Đoàn văn công nghệ thuật quân khu hôm kia đến biểu diễn, Tống Trường Tinh đến hẹn trước với cô một ngày, Trần Tiêu đi cùng anh mà không nghĩ tới lý do từ chối. Không ngờ, sau buổi biểu diễn trên đường về nhà, Tống Trường Tinh đột nhiên hỏi cô đang suy nghĩ thế nào.
Trần Tiêu sửng sốt tại chỗ, suy nghĩ cái gì? Cái gì thế nào?
Tống Trường Tinh nắm chặt tay cô, nhìn vào mắt cô nói:"Việc kết hôn em nghĩ thế nào rồi? Anh nghĩ trước cuối năm sẽ có nhiều ngày tốt."
"Không, lần trước anh..."
Trần Tiêu khó có thể phản ứng, cô vừa mới tiếp nhận anh trong lòng, anh đã nói đến chuyện kết hôn. Như thế có phải nhanh quá hay không. Tống Trường Tinh sờ sờ mái tóc đã được cắt ngắn lại của cô, cười nói:
"Tiêu Tiêu, em thông cảm cho anh một chút, lão Trần nhỏ hơn anh hai tuổi, con trai cậu ta cũng hơn ba tuổi rồi, anh cũng thấy gấp lắm."
Câu cuối cùng anh dán vào tai cô để nói. Vành tai Trần Tiêu lập tức đỏ bừng, má dần dần nóng lên, cô thầm nghĩ chuyện này không liên quan gì đến mình.
Nhưng thật ra, kể từ khi hai người đính hôn, bố mẹ cô đã vài lần hỏi cô khi nào cô dự định kết hôn. Mọi người dường như đã đồng ý rằng cuối cùng họ chắc chắn sẽ ở bên nhau. Ngay cả bản thân cô cũng không thể phủ nhận rằng khi Tống Trường Tinh vừa nói những lời đó, phản ứng đầu tiên của cô không phải là từ chối mà là thực sự nghĩ xem còn bao lâu nữa mới đến cuối năm.
Sau khi kết thúc hồi ức, vành tai ẩn dưới mái tóc ngắn của Trần Tiêu lại bắt đầu đỏ lên, cô gật đầu nói:“Tôi có đi xem.”
Trong khi quan sát phản ứng của cô, Tô Ngọc Kiều nói:
"Tôi cũng đi. Tôi không xem phần còn lại của màn trình diễn, nhưng trong nửa đầu tôi thấy nữ diễn viên đóng Hỉ Nhi khá xinh đẹp và diễn xuất của cô ấy rất tốt."
Trần Tiêu không có ấn tượng gì, bởi vì đêm đó Tống Trường Tinh cứ nắm tay cô không chịu buông, lúc đó xung quanh có quá nhiều người, cô cứ lo lắng muốn rút tay ra, thậm chí còn không thèm xem biểu diễn. Tô Ngọc Kiều còn đang nói:
"Nghe nói nữ đồng chí tên là Chu Văn Tĩnh, Tiêu Tiêu cô có biết cô ấy không?"
Trần Tiêu tỉnh táo lại, lắc đầu. Tô Ngọc Kiều sắc mặt tối sầm, sau đó có chút bối rối không biết có nên nói chuyện đó với cô hay không.
Cho đến khi Trần Tiêu thấy cô ngập ngừng muốn nói lại thôi, cô mới chủ động hỏi:
"Sao vậy? Cô có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
"Có một chuyện, nhưng Tiêu Tiêu à, hy vọng cô nghe xong có thể bình tĩnh lại, suy nghĩ kỹ."
Tô Ngọc Kiều hít một hơi thật sâu nói:
"Tối hôm qua tôi đi giúp trang trí địa điểm tổ chức tiệc, lúc trở về, tôi thấy Chính ủy Tống và Chu Văn Tĩnh đứng cùng nhau nói chuyện."
“Hai người chắc là quen nhau từ trước.”
Tô Ngọc Kiều hơi sợ mình xen vào chuyện của người khác, nhưng nếu nghĩ đến, nếu bạn của cô thấy Lục Kiêu thân thiết với nữ đồng chí nào mà không nói cho cô biết, cô nhất định sẽ tức giận.