Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 286
Tô Ngọc Kiều vừa lót khăn đem canh đặt lên bàn, quay đầu cười nói: "Về rồi à, mau đi rửa tay ăn cơm đi."
Thấy Lục Kiêu cầm hộp cơm trên tay, cô cũng không giận, nhận lấy nói: "Vừa hay, em không biết anh cũng về ăn cơm. Trưa nay em chỉ xào hai món, em đi đổ ra đĩa ăn cùng nhé."
Lục Kiêu theo bản năng siết chặt hộp cơm:
"Để anh làm."
"Không cần, anh cùng Tiểu Bảo đi rửa tay đi." Tô Ngọc Kiều đẩy anh một cái, tự mình vào bếp.
Hai món Lục Kiêu lấy là một món cải thảo hầm đậu phụ, một món cần tây xào thịt, Tô Ngọc Kiều đổ ra đĩa rồi cùng bưng ra.
Tiểu Bảo không biết chuyện gì, vui vẻ đi rửa tay, sau đó theo mẹ đến bàn ăn.
Chỉ thấy trên bàn bày bốn món một canh, ngoài hai món Lục Kiêu lấy về còn có một đĩa ớt xanh xào thịt thái lát, một đĩa khoai tây xào ống, nước hầm xương ống còn có củ cải trắng và nấm hương, món chính là cơm.
Món ăn trên bàn trông rất ngon mắt, bày biện cũng khá đẹp, chỉ có điều cơm trong bát của mỗi người hơi ít.
Tô Ngọc Kiều chia đũa cho hai cha con cười nói:
"Cơm hơi ít, ăn nhiều thức ăn nhé."
Lục Kiêu gật đầu, sau đó kéo ghế bên cạnh cho cô ngồi xuống, rồi gắp một miếng khoai tây xào mà Tô Ngọc Kiều làm cho vào miệng.
Tô Ngọc Kiều cầm bát không định múc canh, thấy hành động này của anh thì không khỏi dừng lại, đầy mong đợi hỏi anh: "Ăn có ngon không?"
Lúc mới ra nồi cô đã nếm thử, thấy chín thì chín rồi, nhưng hương vị thì bình thường, không mặn không nhạt.
"Ngon." Lục Kiêu khen một câu.
Sau đó lại gắp một miếng ớt xanh, nếm xong thì quay đầu cười khích lệ cô nói:"Đều rất ngon, tay nghề của Kiều Kiều tốt lên thật."
Tô Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm, không khỏi đắc ý nói:
"Em đã nói là em có năng khiếu nấu ăn mà."
"Ừm, nhưng sau này cũng không cần phải làm mỗi ngày, nhà ăn của quân đội cũng rất tiện mà."
Lục Kiêu chú ý thấy ngón trỏ của cô có một vết cắt nhỏ, anh cầm tay cô lên xem kỹ rồi cau mày nói.
"Không sao đâu, lúc đầu cắt khoai tây không cẩn thận nên bị thế, sau này em sẽ chú ý hơn."
Tô Ngọc Kiều nói không phải ghét cũng không thể nói là thích nấu ăn, nhưng nếu rất ghét thì cô đương nhiên sẽ không miễn cưỡng bản thân. Cô cũng không định nấu cả ba bữa một ngày nhưng con người ta phải học cách tự chăm sóc bản thân, nấu hay không và biết nấu hay không là hai chuyện khác nhau.
Ăn cơm xong, còn chút thời gian, Lục Kiêu chủ động dọn bát đũa đi rửa, vào bếp anh mới thấy, trong nồi có một lớp cháy đen dày. Tô Ngọc Kiều giặt khăn lau chuẩn bị lau bàn ăn, Tiểu Bảo thấy bố mẹ đều có việc làm, mình cũng cầm chổi bắt chước quét nhà.
Sau này chỉ có ba người bọn họ, không ai được lười biếng. Lục Kiêu cũng nói được làm được, chỉ cần anh ở nhà, anh sẽ đảm nhận hầu hết công việc nhà. Mỗi tối tắm xong, anh đều giặt sạch quần áo của ba người rồi phơi lên dây. Tiểu Bảo cũng rất ngoan ngoãn bắt đầu học làm một số việc trong khả năng, chẳng hạn như quét nhà, lau bàn, tự dọn giường.
Một thời gian sau, cuộc sống của Tô Ngọc Kiều không khác gì lúc còn có bà Hảo. Nhưng kể từ khi bà Hảo và A Mãn chuyển đi, trong nhà lại có một chút thay đổi nhỏ. Lục Kiêu đã làm công tác tư tưởng cho con trai ba ngày, cuối cùng đợi đến khi Tiểu Bảo gật đầu, tối hôm đó liền chuyển giường nhỏ của con sang phòng trống bên phải. Tô Ngọc Kiều hơi lo lắng, ban đêm cứ muốn sang xem con ngủ thế nào, có bị giật mình tỉnh giấc không, có đạp chăn không.
Lục Kiêu ôm cô vào lòng hôn một cái, đôi mắt đen láy trầm ngâm nói:"Yên tâm đi, anh vừa mới sang xem rồi, ngủ ngon lắm."
Nửa đêm, Tô Ngọc Kiều vừa chìm vào giấc ngủ với đôi mắt đỏ hoe, Lục Kiêu bưng chậu nước lau người cho cô đi ra khỏi phòng. Anh giặt khăn mặt rồi phơi lên, hơi không yên tâm đi sang phòng con trai nhìn một cái, đắp chăn cho con xong mới quay về ôm người vợ đang ngủ say vào lòng an tâm chìm vào giấc ngủ.
Thấy Lục Kiêu cầm hộp cơm trên tay, cô cũng không giận, nhận lấy nói: "Vừa hay, em không biết anh cũng về ăn cơm. Trưa nay em chỉ xào hai món, em đi đổ ra đĩa ăn cùng nhé."
Lục Kiêu theo bản năng siết chặt hộp cơm:
"Để anh làm."
"Không cần, anh cùng Tiểu Bảo đi rửa tay đi." Tô Ngọc Kiều đẩy anh một cái, tự mình vào bếp.
Hai món Lục Kiêu lấy là một món cải thảo hầm đậu phụ, một món cần tây xào thịt, Tô Ngọc Kiều đổ ra đĩa rồi cùng bưng ra.
Tiểu Bảo không biết chuyện gì, vui vẻ đi rửa tay, sau đó theo mẹ đến bàn ăn.
Chỉ thấy trên bàn bày bốn món một canh, ngoài hai món Lục Kiêu lấy về còn có một đĩa ớt xanh xào thịt thái lát, một đĩa khoai tây xào ống, nước hầm xương ống còn có củ cải trắng và nấm hương, món chính là cơm.
Món ăn trên bàn trông rất ngon mắt, bày biện cũng khá đẹp, chỉ có điều cơm trong bát của mỗi người hơi ít.
Tô Ngọc Kiều chia đũa cho hai cha con cười nói:
"Cơm hơi ít, ăn nhiều thức ăn nhé."
Lục Kiêu gật đầu, sau đó kéo ghế bên cạnh cho cô ngồi xuống, rồi gắp một miếng khoai tây xào mà Tô Ngọc Kiều làm cho vào miệng.
Tô Ngọc Kiều cầm bát không định múc canh, thấy hành động này của anh thì không khỏi dừng lại, đầy mong đợi hỏi anh: "Ăn có ngon không?"
Lúc mới ra nồi cô đã nếm thử, thấy chín thì chín rồi, nhưng hương vị thì bình thường, không mặn không nhạt.
"Ngon." Lục Kiêu khen một câu.
Sau đó lại gắp một miếng ớt xanh, nếm xong thì quay đầu cười khích lệ cô nói:"Đều rất ngon, tay nghề của Kiều Kiều tốt lên thật."
Tô Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm, không khỏi đắc ý nói:
"Em đã nói là em có năng khiếu nấu ăn mà."
"Ừm, nhưng sau này cũng không cần phải làm mỗi ngày, nhà ăn của quân đội cũng rất tiện mà."
Lục Kiêu chú ý thấy ngón trỏ của cô có một vết cắt nhỏ, anh cầm tay cô lên xem kỹ rồi cau mày nói.
"Không sao đâu, lúc đầu cắt khoai tây không cẩn thận nên bị thế, sau này em sẽ chú ý hơn."
Tô Ngọc Kiều nói không phải ghét cũng không thể nói là thích nấu ăn, nhưng nếu rất ghét thì cô đương nhiên sẽ không miễn cưỡng bản thân. Cô cũng không định nấu cả ba bữa một ngày nhưng con người ta phải học cách tự chăm sóc bản thân, nấu hay không và biết nấu hay không là hai chuyện khác nhau.
Ăn cơm xong, còn chút thời gian, Lục Kiêu chủ động dọn bát đũa đi rửa, vào bếp anh mới thấy, trong nồi có một lớp cháy đen dày. Tô Ngọc Kiều giặt khăn lau chuẩn bị lau bàn ăn, Tiểu Bảo thấy bố mẹ đều có việc làm, mình cũng cầm chổi bắt chước quét nhà.
Sau này chỉ có ba người bọn họ, không ai được lười biếng. Lục Kiêu cũng nói được làm được, chỉ cần anh ở nhà, anh sẽ đảm nhận hầu hết công việc nhà. Mỗi tối tắm xong, anh đều giặt sạch quần áo của ba người rồi phơi lên dây. Tiểu Bảo cũng rất ngoan ngoãn bắt đầu học làm một số việc trong khả năng, chẳng hạn như quét nhà, lau bàn, tự dọn giường.
Một thời gian sau, cuộc sống của Tô Ngọc Kiều không khác gì lúc còn có bà Hảo. Nhưng kể từ khi bà Hảo và A Mãn chuyển đi, trong nhà lại có một chút thay đổi nhỏ. Lục Kiêu đã làm công tác tư tưởng cho con trai ba ngày, cuối cùng đợi đến khi Tiểu Bảo gật đầu, tối hôm đó liền chuyển giường nhỏ của con sang phòng trống bên phải. Tô Ngọc Kiều hơi lo lắng, ban đêm cứ muốn sang xem con ngủ thế nào, có bị giật mình tỉnh giấc không, có đạp chăn không.
Lục Kiêu ôm cô vào lòng hôn một cái, đôi mắt đen láy trầm ngâm nói:"Yên tâm đi, anh vừa mới sang xem rồi, ngủ ngon lắm."
Nửa đêm, Tô Ngọc Kiều vừa chìm vào giấc ngủ với đôi mắt đỏ hoe, Lục Kiêu bưng chậu nước lau người cho cô đi ra khỏi phòng. Anh giặt khăn mặt rồi phơi lên, hơi không yên tâm đi sang phòng con trai nhìn một cái, đắp chăn cho con xong mới quay về ôm người vợ đang ngủ say vào lòng an tâm chìm vào giấc ngủ.