Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 276
Bây giờ nghe mẹ Trần Tiêu cũng nói như vậy, mặc dù sau này nhìn Tiểu Bảo lớn lên từng ngày, suy nghĩ của cô đã thay đổi, nhưng cô thấy việc có sinh đứa thứ hai hay không thì thuận theo tự nhiên, nên cũng không cố ý điều đưỡng cơ thể. Trong lúc ba người nói chuyện, có một y tá gõ cửa đi vào, tay cầm một tờ đơn, mặt đỏ đưa cho mẹ Trần Tiêu, bảo bà ấy ký tên.
“Trưởng khoa, bà có thể cho tôi thêm mấy cái được không, đứa thứ ba nhà tôi mới bốn tháng, tôi không muốn nhanh như vậy lại mang thai nữa.”
Y tá ngượng ngùng nói. Mẹ Trần Tiêu lại rất thoải mái gật đầu nói:
“Được, thứ này trong kho còn nhiều lắm, trước kia phát cho mấy chị em quân nhân họ đều ngại không lấy, các cô muốn lấy thì cứ nhanh chóng chia hết đi, kéo để quá hạn.”
Tô Ngọc Kiều hơi tò mò không biết là thứ gì, đợi y tá đó đi rồi, mẹ Trần Tiêu đột nhiên hỏi cô: “Ngọc Kiều, bây giờ cô cũng không muốn mang thai chứ, hay là tôi cũng phát cho cô mấy cái bao cao su?”
“Đây là thứ gì?”
Tô Ngọc Kiều tò mò hỏi.
Nghe giống như một loại đồ vật có thể ngăn phụ nữ mang thai, nhưng trước kia cô chưa từng nghe nói đến.
Trần Tiêu ho khan một tiếng, liền nói cho cô biết nguyên lý của BCS, cũng như cách sử dụng.
“Thứ này cũng mới từ nước ngoài truyền vào hai năm trước, còn chưa phổ biến, nếu cô muốn thì tôi phát cho cô một tờ đơn, cũng có thể miễn phí lấy trước hai cái dùng thử.”
Mẹ Trần Tiêu nhiệt tình chào hàng.
“Vậy, vậy thì phát đi.”
Má Tô Ngọc Kiều ửng hồng, nhưng sự tò mò đã chiến thắng sự ngượng ngùng, cô hơi muốn xem thử rốt cuộc đó là thứ gì. Trở lại phòng bệnh của Tống Trường Tinh, Tô Ngọc Kiều luôn vô thức sờ túi xách của mình, vành tai vẫn đỏ ửng.
Về đến nhà, Tô Ngọc Kiều hất tay Lục Kiêu, đi thẳng vào phòng, lấy từ trong túi ra hai chiếc hộp nhỏ, nhét vội xuống dưới gối.
Lục Kiêu đi theo vào, tiện tay đóng cửa phòng, ngước mắt đánh giá vẻ mặt có chút chột dạ của cô, hỏi:
“Sao thế?”
“Không, không sao.”
Tim Tô Ngọc Kiều đập thình thịch, như thể vừa làm chuyện gì xấu, cô vội chuyển chủ đề: “Đúng rồi, hai ngày nữa Tiểu Bảo thi xong còn phải họp phụ huynh, anh có thời gian đi cùng em không?”
“Được, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em.”
Lục Kiêu cúi xuống cầm đôi dép lê của cô đặt bên chân cô, nhìn cô một cách kỳ lạ. Trước đây, việc đầu tiên cô về nhà là thay giày rồi mới vào nhà, hôm nay lại chạy thẳng đến bên giường, còn mặc nguyên quần áo đi ra ngoài ngồi trên giường, trên mặt lộ vẻ chột dạ như thể đang giấu chuyện gì trong lòng. Tô Ngọc Kiều không biết Lục Kiêu đã nhìn thấu cô, nhưng anh không vội hỏi, dù sao thì sớm muộn gì anh cũng biết.
Buổi tối ăn cơm xong, Tiểu Bảo đi chơi mệt, về tắm rửa xong tự trèo lên giường nhỏ nằm ngủ. Lục Kiêu tắm xong về đắp chăn cho con trai, quay đầu lại thấy Tô Ngọc Kiều lén lút lục lọi dưới gối.
“Em tìm gì thế?”
Tay Tô Ngọc Kiều run lên, chiếc hộp nhỏ vừa định giấu vào ngăn kéo đã rơi khỏi tay cô.
Cô vội vàng đi nhặt, Lục Kiêu duỗi tay ra, nhanh hơn cô một bước, anh cúi đầu nhìn, sau đó ánh mắt dừng lại trên người vợ đang muốn chui xuống gầm giường.
Lục Kiêu lật đi lật lại nghiên cứu một hồi, không hiểu chiếc hộp nhỏ này có gì đáng giấu, anh định mở ra xem bên trong có gì, Tô Ngọc Kiều đột nhiên lao tới giật lấy.
“Đừng xem, xem bây giờ anh cũng chẳng dùng được.”
Trong lúc hoảng loạn, Tô Ngọc Kiều đã nói một câu như vậy.
“Dùng cho anh sao?”
Lục Kiêu đỡ lấy eo cô, càng thêm tò mò. Tô Ngọc Kiều giơ tay giật lấy, mặt đỏ bừng nói:“Anh đừng quan tâm, dù sao thì cũng không dùng được.”
Trên hộp chỉ viết ba chữ “Bao cao su”, Lục Kiêu hiểu một nửa, nhưng không ngăn được anh tò mò tại sao Tô Ngọc Kiều lại phản ứng như vậy.
Đêm lạnh như nước, Tô Ngọc Kiều co ro dưới thân Lục Kiêu, vừa rồi còn la to rằng anh tuyệt đối không dùng được, bây giờ lại run giọng dạy anh cách dùng thứ đó.
“Trưởng khoa, bà có thể cho tôi thêm mấy cái được không, đứa thứ ba nhà tôi mới bốn tháng, tôi không muốn nhanh như vậy lại mang thai nữa.”
Y tá ngượng ngùng nói. Mẹ Trần Tiêu lại rất thoải mái gật đầu nói:
“Được, thứ này trong kho còn nhiều lắm, trước kia phát cho mấy chị em quân nhân họ đều ngại không lấy, các cô muốn lấy thì cứ nhanh chóng chia hết đi, kéo để quá hạn.”
Tô Ngọc Kiều hơi tò mò không biết là thứ gì, đợi y tá đó đi rồi, mẹ Trần Tiêu đột nhiên hỏi cô: “Ngọc Kiều, bây giờ cô cũng không muốn mang thai chứ, hay là tôi cũng phát cho cô mấy cái bao cao su?”
“Đây là thứ gì?”
Tô Ngọc Kiều tò mò hỏi.
Nghe giống như một loại đồ vật có thể ngăn phụ nữ mang thai, nhưng trước kia cô chưa từng nghe nói đến.
Trần Tiêu ho khan một tiếng, liền nói cho cô biết nguyên lý của BCS, cũng như cách sử dụng.
“Thứ này cũng mới từ nước ngoài truyền vào hai năm trước, còn chưa phổ biến, nếu cô muốn thì tôi phát cho cô một tờ đơn, cũng có thể miễn phí lấy trước hai cái dùng thử.”
Mẹ Trần Tiêu nhiệt tình chào hàng.
“Vậy, vậy thì phát đi.”
Má Tô Ngọc Kiều ửng hồng, nhưng sự tò mò đã chiến thắng sự ngượng ngùng, cô hơi muốn xem thử rốt cuộc đó là thứ gì. Trở lại phòng bệnh của Tống Trường Tinh, Tô Ngọc Kiều luôn vô thức sờ túi xách của mình, vành tai vẫn đỏ ửng.
Về đến nhà, Tô Ngọc Kiều hất tay Lục Kiêu, đi thẳng vào phòng, lấy từ trong túi ra hai chiếc hộp nhỏ, nhét vội xuống dưới gối.
Lục Kiêu đi theo vào, tiện tay đóng cửa phòng, ngước mắt đánh giá vẻ mặt có chút chột dạ của cô, hỏi:
“Sao thế?”
“Không, không sao.”
Tim Tô Ngọc Kiều đập thình thịch, như thể vừa làm chuyện gì xấu, cô vội chuyển chủ đề: “Đúng rồi, hai ngày nữa Tiểu Bảo thi xong còn phải họp phụ huynh, anh có thời gian đi cùng em không?”
“Được, đến lúc đó anh sẽ đi cùng em.”
Lục Kiêu cúi xuống cầm đôi dép lê của cô đặt bên chân cô, nhìn cô một cách kỳ lạ. Trước đây, việc đầu tiên cô về nhà là thay giày rồi mới vào nhà, hôm nay lại chạy thẳng đến bên giường, còn mặc nguyên quần áo đi ra ngoài ngồi trên giường, trên mặt lộ vẻ chột dạ như thể đang giấu chuyện gì trong lòng. Tô Ngọc Kiều không biết Lục Kiêu đã nhìn thấu cô, nhưng anh không vội hỏi, dù sao thì sớm muộn gì anh cũng biết.
Buổi tối ăn cơm xong, Tiểu Bảo đi chơi mệt, về tắm rửa xong tự trèo lên giường nhỏ nằm ngủ. Lục Kiêu tắm xong về đắp chăn cho con trai, quay đầu lại thấy Tô Ngọc Kiều lén lút lục lọi dưới gối.
“Em tìm gì thế?”
Tay Tô Ngọc Kiều run lên, chiếc hộp nhỏ vừa định giấu vào ngăn kéo đã rơi khỏi tay cô.
Cô vội vàng đi nhặt, Lục Kiêu duỗi tay ra, nhanh hơn cô một bước, anh cúi đầu nhìn, sau đó ánh mắt dừng lại trên người vợ đang muốn chui xuống gầm giường.
Lục Kiêu lật đi lật lại nghiên cứu một hồi, không hiểu chiếc hộp nhỏ này có gì đáng giấu, anh định mở ra xem bên trong có gì, Tô Ngọc Kiều đột nhiên lao tới giật lấy.
“Đừng xem, xem bây giờ anh cũng chẳng dùng được.”
Trong lúc hoảng loạn, Tô Ngọc Kiều đã nói một câu như vậy.
“Dùng cho anh sao?”
Lục Kiêu đỡ lấy eo cô, càng thêm tò mò. Tô Ngọc Kiều giơ tay giật lấy, mặt đỏ bừng nói:“Anh đừng quan tâm, dù sao thì cũng không dùng được.”
Trên hộp chỉ viết ba chữ “Bao cao su”, Lục Kiêu hiểu một nửa, nhưng không ngăn được anh tò mò tại sao Tô Ngọc Kiều lại phản ứng như vậy.
Đêm lạnh như nước, Tô Ngọc Kiều co ro dưới thân Lục Kiêu, vừa rồi còn la to rằng anh tuyệt đối không dùng được, bây giờ lại run giọng dạy anh cách dùng thứ đó.