Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 271
Hỏi thì bảo là nhiệm vụ của quân đội, Tô Ngọc Kiều thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh dậy, anh vẫn chưa về. Cùng lúc đó, mùa mưa ở Vân Nam đã đến. Điều này cũng gây ra trở ngại rất lớn cho Lục Kiêu trong việc truy quét tội phạm, anh trở nên bận rộn hơn. Mưa to mưa nhỏ liên tục không ngừng trong gần ba ngày, nhiệt độ cũng đột ngột giảm hơn mười độ. Một tuần trước còn muốn ôm quạt, mưa trút xuống, Tô Ngọc Kiều lại lấy chiếc áo khoác mỏng cất trong tủ ra.
Hôm nay trời tạnh mưa được nửa ngày, nhưng bầu trời vẫn âm u, như thể lại đang chuẩn bị cho một trận mưa lớn. Giờ tan tầm buổi trưa, Tô Ngọc Kiều mang giày đi mưa ra khỏi văn phòng, tay cầm một chiếc dù, đến trường đón Tiểu Bảo tan học. Mấy ngày nay vì trời mưa, hoặc là bà Hảo đi đón cháu tan học, hoặc là cô đi, còn Lục Kiêu thì bận đến nỗi cả ngày không thấy bóng dáng.
Hôm nay đến trường lại gặp thầy Hoàng, hai người trò chuyện vài câu, nghe thầy ấy nói tuần sau sẽ thi cuối kỳ rồi họp phụ huynh.
Tô Ngọc Kiều về nhà hỏi A Mãn dạo này học ở trường thế nào, bảo con bé thi cuối kỳ đừng quá áp lực, sang năm vẫn cho con bé học lớp 1, lần này có thi hay không cũng được.
A Mãn đặt cặp sách xuống, ngập ngừng nói:
“Di Tô, con muốn tham gia kỳ thi, nếu con thi không tốt thì có thể học lại lớp 1 không ạ?”
“Tất nhiên là được, nhưng dì vẫn khuyên con nên học lại lớp 1.”
Tô Ngọc Kiều đoán được suy nghĩ của con bé, nhưng cô không đồng tình với suy nghĩ hiểu chuyện của A Mãn.
Đừng thấy lớp 1 dạy những thứ rất đơn giản, nhưng nếu không học tốt nền tảng, thì việc học sau này sẽ càng khó khăn hơn.
Vì chuyện họp phụ huynh, mấy ngày nay Tô Ngọc Kiều cố tình ngủ muộn để đợi Lục Kiêu về bàn bạc với anh. Mặc dù chỉ là họp phụ huynh lớp mẫu giáo của con trai, nhưng cô vẫn hy vọng Lục Kiêu đừng bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào trong quá trình trưởng thành của con.
Nhưng Lục Kiêu về quá muộn, cô luôn đợi mãi đợi mãi rồi không chịu được mà ngủ thiếp đi, có khi sáng hôm sau tỉnh dậy cô còn không khỏi nghi ngờ anh có về không. Cứ như vậy lại qua hai ngày, hôm nay Tô Ngọc Kiều mang dù đến bệnh viện quân y giúp chuyển đơn thống kê thuốc mua sắm hậu cần tháng này, thì bất ngờ gặp Trần Tiêu ở đại sảnh.
Cô ấy và một nữ bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đang đứng nói chuyện, trông hai người rất thân thiết.
“Tiêu Tiêu, cô về từ lúc nào vậy?”
Tô Ngọc Kiều cất dù vào giá để ở cửa, ôm tài liệu cười đi đến chào cô ấy. Trần Tiêu ngạc nhiên quay đầu lại:
“Tôi mới về quân khu hôm qua, cô làm việc ở bệnh viện quân đội à?”
Tô Ngọc Kiều lắc đầu giải thích:
“Không phải, tôi ở bộ phận hậu cần, hôm nay đến đây giúp đồng nghiệp đưa tài liệu, không ngờ lại tình cờ gặp chị.”
Bác sĩ trung niên bên cạnh cô ấy thân thiện cười với Tô Ngọc Kiều, hỏi:
“Tiêu Tiêu, không giới thiệu bạn của con với mẹ à?”
“Mẹ, con lớn thế này rồi, mẹ đừng gọi con là Tiêu Tiêu nữa.”
Trần Tiêu nhíu mày, vô cùng phản đối người khác gọi cô như vậy. Sau đó cô tại bất đắc dĩ nhìn Tô Ngọc Kiều, giới thiệu với hai người:
“Vị đồng chí nữ này là mẹ tôi, bà ấy là bác sĩ sản phụ khoa, còn đây là người thuộc quân đội, đồng chí Tô Ngọc Kiều.”
“Chào đồng chí Tô, cô bao nhiêu tuổi rồi? Có con chưa?”
Mẹ Trần Tiêu rất nhiệt tình chào hỏi cô.
Tô Ngọc Kiều cũng thân thiện đáp lại: “Chào dì, năm nay cháu hai mươi tư tuổi, đã có con rồi ạ.”
Ai ngờ ngay sau đó mẹ Trần Tiêu liền quay đầu giáo huấn con gái:
“Trần Tiêu, con nhìn người ta xem, rồi nhìn lại mình, hai mươi sáu tuổi rồi mà vẫn chưa có đối tượng, bảo con đi xem mắt còn…”
“Mẹ, mẹ nói mấy chuyện này ở đây làm gì?”
Trần Tiêu không muốn về nhà chính là vì người nhà cứ thúc giục lấy chồng, cô phiền muốn chết.
Ngay lúc ba người đang đứng nói chuyện phiếm, cửa lớn đột nhiên có mấy người lính mặc áo mưa ướt sũng xông vào.
“Bác sĩ! Bác sĩ mau đến đây, có người bị trúng đạn rồi!”
Hôm nay trời tạnh mưa được nửa ngày, nhưng bầu trời vẫn âm u, như thể lại đang chuẩn bị cho một trận mưa lớn. Giờ tan tầm buổi trưa, Tô Ngọc Kiều mang giày đi mưa ra khỏi văn phòng, tay cầm một chiếc dù, đến trường đón Tiểu Bảo tan học. Mấy ngày nay vì trời mưa, hoặc là bà Hảo đi đón cháu tan học, hoặc là cô đi, còn Lục Kiêu thì bận đến nỗi cả ngày không thấy bóng dáng.
Hôm nay đến trường lại gặp thầy Hoàng, hai người trò chuyện vài câu, nghe thầy ấy nói tuần sau sẽ thi cuối kỳ rồi họp phụ huynh.
Tô Ngọc Kiều về nhà hỏi A Mãn dạo này học ở trường thế nào, bảo con bé thi cuối kỳ đừng quá áp lực, sang năm vẫn cho con bé học lớp 1, lần này có thi hay không cũng được.
A Mãn đặt cặp sách xuống, ngập ngừng nói:
“Di Tô, con muốn tham gia kỳ thi, nếu con thi không tốt thì có thể học lại lớp 1 không ạ?”
“Tất nhiên là được, nhưng dì vẫn khuyên con nên học lại lớp 1.”
Tô Ngọc Kiều đoán được suy nghĩ của con bé, nhưng cô không đồng tình với suy nghĩ hiểu chuyện của A Mãn.
Đừng thấy lớp 1 dạy những thứ rất đơn giản, nhưng nếu không học tốt nền tảng, thì việc học sau này sẽ càng khó khăn hơn.
Vì chuyện họp phụ huynh, mấy ngày nay Tô Ngọc Kiều cố tình ngủ muộn để đợi Lục Kiêu về bàn bạc với anh. Mặc dù chỉ là họp phụ huynh lớp mẫu giáo của con trai, nhưng cô vẫn hy vọng Lục Kiêu đừng bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào trong quá trình trưởng thành của con.
Nhưng Lục Kiêu về quá muộn, cô luôn đợi mãi đợi mãi rồi không chịu được mà ngủ thiếp đi, có khi sáng hôm sau tỉnh dậy cô còn không khỏi nghi ngờ anh có về không. Cứ như vậy lại qua hai ngày, hôm nay Tô Ngọc Kiều mang dù đến bệnh viện quân y giúp chuyển đơn thống kê thuốc mua sắm hậu cần tháng này, thì bất ngờ gặp Trần Tiêu ở đại sảnh.
Cô ấy và một nữ bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đang đứng nói chuyện, trông hai người rất thân thiết.
“Tiêu Tiêu, cô về từ lúc nào vậy?”
Tô Ngọc Kiều cất dù vào giá để ở cửa, ôm tài liệu cười đi đến chào cô ấy. Trần Tiêu ngạc nhiên quay đầu lại:
“Tôi mới về quân khu hôm qua, cô làm việc ở bệnh viện quân đội à?”
Tô Ngọc Kiều lắc đầu giải thích:
“Không phải, tôi ở bộ phận hậu cần, hôm nay đến đây giúp đồng nghiệp đưa tài liệu, không ngờ lại tình cờ gặp chị.”
Bác sĩ trung niên bên cạnh cô ấy thân thiện cười với Tô Ngọc Kiều, hỏi:
“Tiêu Tiêu, không giới thiệu bạn của con với mẹ à?”
“Mẹ, con lớn thế này rồi, mẹ đừng gọi con là Tiêu Tiêu nữa.”
Trần Tiêu nhíu mày, vô cùng phản đối người khác gọi cô như vậy. Sau đó cô tại bất đắc dĩ nhìn Tô Ngọc Kiều, giới thiệu với hai người:
“Vị đồng chí nữ này là mẹ tôi, bà ấy là bác sĩ sản phụ khoa, còn đây là người thuộc quân đội, đồng chí Tô Ngọc Kiều.”
“Chào đồng chí Tô, cô bao nhiêu tuổi rồi? Có con chưa?”
Mẹ Trần Tiêu rất nhiệt tình chào hỏi cô.
Tô Ngọc Kiều cũng thân thiện đáp lại: “Chào dì, năm nay cháu hai mươi tư tuổi, đã có con rồi ạ.”
Ai ngờ ngay sau đó mẹ Trần Tiêu liền quay đầu giáo huấn con gái:
“Trần Tiêu, con nhìn người ta xem, rồi nhìn lại mình, hai mươi sáu tuổi rồi mà vẫn chưa có đối tượng, bảo con đi xem mắt còn…”
“Mẹ, mẹ nói mấy chuyện này ở đây làm gì?”
Trần Tiêu không muốn về nhà chính là vì người nhà cứ thúc giục lấy chồng, cô phiền muốn chết.
Ngay lúc ba người đang đứng nói chuyện phiếm, cửa lớn đột nhiên có mấy người lính mặc áo mưa ướt sũng xông vào.
“Bác sĩ! Bác sĩ mau đến đây, có người bị trúng đạn rồi!”