Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 265
Khi trăng lên giữa trời, Lục Kiêu mới ôm Tô Ngọc Kiều đã kiệt sức và ngủ thiếp đi về phòng nằm xuống. Nhiệt độ ban đêm tuy không cao như ban ngày, nhưng nhiệt độ cơ thể của Lục Kiêu rất nóng, hai người ôm nhau ngủ vẫn hừng hực, Tô Ngọc Kiều trong mơ giãy giụa muốn tránh xa anh. Vừa dịch xa thì bị Lục Kiêu kéo lại, hai người cứ thế giằng co qua lại nhiều lần, cho đến cuối cùng Tô Ngọc Kiều cũng không thể dịch xa thêm một chút nào.
Trong giấc mơ đêm, Tô Ngọc Kiều như thể vẫn luôn bị lò sưởi lớn bao quanh, cô cảm thấy mình sắp bị nướng chín, rồi lại đột nhiên cảm thấy từng cơn gió mát thổi vào mặt. Lục Kiêu cầm một chiếc quạt nan lớn quạt cho hai mẹ con, nhìn thấy lông mày Tô Ngọc Kiều dần giãn ra, ngủ say hoàn toàn, anh mới cúi đầu hôn cô một cái, ôm cô lại và từ từ ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau. Khi tiếng chuông báo thức vang lên vào sáng sớm, Tô Ngọc Kiều lười biếng cử động cánh tay, ngón tay duỗi ra nhưng không sờ thấy đồng hồ báo thức trên đầu giường, chỉ chạm vào một lồng ngực ấm áp.
Lục Kiêu vươn cánh tay dài, tắt báo thức, quay người ôm lấy lưng cô và vỗ nhẹ.
Tình trạng mệt mỏi toàn thân khiến Tô Ngọc Kiều muốn nằm lì trên giường, mắt trốn ánh sáng chui vào vòng tay của Lục Kiêu.
Vừa mới về, Lục Kiêu được nghỉ hai ngày nhưng hôm nay là thứ sáu, Tô Ngọc Kiều vẫn phải đi làm.
Lục Kiêu ôm cô ngồi dậy, vuốt tóc và hôn lên trán cô một lúc, Tô Ngọc Kiều mới hoàn toàn tỉnh táo. Cô đứng dậy đi thay qưần áo, Lục Kiêu thì vén chăn mỏng đắp trên người con trai, vô tình bế thắng người từ giường ra ngoài rửa mặt. Ăn sáng xong, thấy thời gian vẫn còn sớm, Tô Ngọc Kiều quyết định thực hiện mong muốn của con trai là để ba mẹ cùng đưa con đến trường, kéo Lục Kiêu cùng ra ngoài đưa Tiểu Bảo đến trường.
Sau đó hai người chia tay ở đoàn bộ, Lục Kiêu tuy được nghỉ nhưng ở nhà cũng không có việc gì làm, không bằng đến văn phòng xử lý công việc đang chất đống.
Tô Ngọc Kiều nở nụ cười tươi tắn, đi giày cao gót vào văn phòng, Mao Giai Mẫn vừa ngẩng đầu lên đã khen cô: “Chị Ngọc Kiều, hôm nay chị trông tươi tắn quá.”
“Thật không? Chắc là vì chị mới đổi loại kem dưỡng da.”
Tai của Tô Ngọc Kiều hơi đỏ lên, cô chuyển chủ đề: “Hôm qua nghe chị nói có bản kế hoạch cần sửa, chị sửa xong chưa?”
“Sửa xong rồi.”
Mao Giai Mẫn không nghi ngờ gì, theo lời cô nói chuyện công việc. Tôn Thành thuận thế nói tiếp:“Gia Mẫn, sáng nay cô còn việc gì quan trọng không, nếu không thì đến giúp tôi sắp xếp hóa đơn đi.”
Mao Giai Mẫn trợn mắt nhìn anh ta:“ Việc anh Nghiêm giao cho cậu, sao lại bắt tôi giúp cậu?”
Nói vậy nhưng cô ấy vẫn đứng dậy đi đến chỗ ngồi của cậu, lấy một chồng tài liệu rồi quay lại.
Tô Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười, quay lại bàn làm việc của mình và bắt đầu làm việc. Sáng nay không phải ra ngoài, Hồ Lan Hương đưa cho cô mấy bản kế hoạch cần làm, đều là những nơi cô đã đi khảo sát hai ngày trước, bước tiếp theo là có thể đưa việc mua sắm vào chương trình nghị sự.
Bận rộn cả buổi sáng đến trưa, Tô Ngọc Kiều thu dọn đồ đạc và tan làm.
Vừa ra khỏi văn phòng thì ở góc rẽ, cô đã gặp Lục Kiêu đang đợi cô ở đó. Cô vui vẻ đi tới định nắm tay anh nhưng không ngờ Lục Kiêu lại né tránh.
“Khụ, chú ý va chạm.”
Lục Kiêu hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt trừng trừng của cô, nghiêm túc nói.
Tô Ngọc Kiều nghiến răng.
“Được thôi, anh muốn nghiêm túc đúng không, có bản lĩnh thì về nhà cũng đừng đụng vào tôi.” Cô hừ một tiếng rồi quay đầu đi về nhà trước.
Lục Kiêu bước từng bước không nhanh không chậm theo bên cạnh cô, cố ý nói gì đó để làm dịu bầu không khí:
“Hôm nay anh đến kho hậu cần xem rồi, ở đó có sẵn ván gỗ, chiều anh đi mua một ít về làm cho Tiểu Bảo một chiếc giường đơn.”
Tô Ngọc Kiều đeo túi xách nhỏ, giày cao gót giẫm xuống đất kêu lạch cạch nhưng vẫn không thoát khỏi người bên cạnh, Lục Kiêu một bước có thể bằng hai bước của cô, cảm thấy tức giận hơn phải làm sao.
“Em không phải còn muốn một chiếc ghế cuối giường sao, lần này anh cũng tiện thể làm luôn.”
Lục Kiêu nhìn xuống, cong môi cười thầm.
Anh chưa từng nói, thật ra anh rất thích nhìn Tô Ngọc Kiều giận dỗi, cảm thấy cô như vậy rất thú vị.
Trong giấc mơ đêm, Tô Ngọc Kiều như thể vẫn luôn bị lò sưởi lớn bao quanh, cô cảm thấy mình sắp bị nướng chín, rồi lại đột nhiên cảm thấy từng cơn gió mát thổi vào mặt. Lục Kiêu cầm một chiếc quạt nan lớn quạt cho hai mẹ con, nhìn thấy lông mày Tô Ngọc Kiều dần giãn ra, ngủ say hoàn toàn, anh mới cúi đầu hôn cô một cái, ôm cô lại và từ từ ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau. Khi tiếng chuông báo thức vang lên vào sáng sớm, Tô Ngọc Kiều lười biếng cử động cánh tay, ngón tay duỗi ra nhưng không sờ thấy đồng hồ báo thức trên đầu giường, chỉ chạm vào một lồng ngực ấm áp.
Lục Kiêu vươn cánh tay dài, tắt báo thức, quay người ôm lấy lưng cô và vỗ nhẹ.
Tình trạng mệt mỏi toàn thân khiến Tô Ngọc Kiều muốn nằm lì trên giường, mắt trốn ánh sáng chui vào vòng tay của Lục Kiêu.
Vừa mới về, Lục Kiêu được nghỉ hai ngày nhưng hôm nay là thứ sáu, Tô Ngọc Kiều vẫn phải đi làm.
Lục Kiêu ôm cô ngồi dậy, vuốt tóc và hôn lên trán cô một lúc, Tô Ngọc Kiều mới hoàn toàn tỉnh táo. Cô đứng dậy đi thay qưần áo, Lục Kiêu thì vén chăn mỏng đắp trên người con trai, vô tình bế thắng người từ giường ra ngoài rửa mặt. Ăn sáng xong, thấy thời gian vẫn còn sớm, Tô Ngọc Kiều quyết định thực hiện mong muốn của con trai là để ba mẹ cùng đưa con đến trường, kéo Lục Kiêu cùng ra ngoài đưa Tiểu Bảo đến trường.
Sau đó hai người chia tay ở đoàn bộ, Lục Kiêu tuy được nghỉ nhưng ở nhà cũng không có việc gì làm, không bằng đến văn phòng xử lý công việc đang chất đống.
Tô Ngọc Kiều nở nụ cười tươi tắn, đi giày cao gót vào văn phòng, Mao Giai Mẫn vừa ngẩng đầu lên đã khen cô: “Chị Ngọc Kiều, hôm nay chị trông tươi tắn quá.”
“Thật không? Chắc là vì chị mới đổi loại kem dưỡng da.”
Tai của Tô Ngọc Kiều hơi đỏ lên, cô chuyển chủ đề: “Hôm qua nghe chị nói có bản kế hoạch cần sửa, chị sửa xong chưa?”
“Sửa xong rồi.”
Mao Giai Mẫn không nghi ngờ gì, theo lời cô nói chuyện công việc. Tôn Thành thuận thế nói tiếp:“Gia Mẫn, sáng nay cô còn việc gì quan trọng không, nếu không thì đến giúp tôi sắp xếp hóa đơn đi.”
Mao Giai Mẫn trợn mắt nhìn anh ta:“ Việc anh Nghiêm giao cho cậu, sao lại bắt tôi giúp cậu?”
Nói vậy nhưng cô ấy vẫn đứng dậy đi đến chỗ ngồi của cậu, lấy một chồng tài liệu rồi quay lại.
Tô Ngọc Kiều thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười, quay lại bàn làm việc của mình và bắt đầu làm việc. Sáng nay không phải ra ngoài, Hồ Lan Hương đưa cho cô mấy bản kế hoạch cần làm, đều là những nơi cô đã đi khảo sát hai ngày trước, bước tiếp theo là có thể đưa việc mua sắm vào chương trình nghị sự.
Bận rộn cả buổi sáng đến trưa, Tô Ngọc Kiều thu dọn đồ đạc và tan làm.
Vừa ra khỏi văn phòng thì ở góc rẽ, cô đã gặp Lục Kiêu đang đợi cô ở đó. Cô vui vẻ đi tới định nắm tay anh nhưng không ngờ Lục Kiêu lại né tránh.
“Khụ, chú ý va chạm.”
Lục Kiêu hơi nghiêng đầu tránh ánh mắt trừng trừng của cô, nghiêm túc nói.
Tô Ngọc Kiều nghiến răng.
“Được thôi, anh muốn nghiêm túc đúng không, có bản lĩnh thì về nhà cũng đừng đụng vào tôi.” Cô hừ một tiếng rồi quay đầu đi về nhà trước.
Lục Kiêu bước từng bước không nhanh không chậm theo bên cạnh cô, cố ý nói gì đó để làm dịu bầu không khí:
“Hôm nay anh đến kho hậu cần xem rồi, ở đó có sẵn ván gỗ, chiều anh đi mua một ít về làm cho Tiểu Bảo một chiếc giường đơn.”
Tô Ngọc Kiều đeo túi xách nhỏ, giày cao gót giẫm xuống đất kêu lạch cạch nhưng vẫn không thoát khỏi người bên cạnh, Lục Kiêu một bước có thể bằng hai bước của cô, cảm thấy tức giận hơn phải làm sao.
“Em không phải còn muốn một chiếc ghế cuối giường sao, lần này anh cũng tiện thể làm luôn.”
Lục Kiêu nhìn xuống, cong môi cười thầm.
Anh chưa từng nói, thật ra anh rất thích nhìn Tô Ngọc Kiều giận dỗi, cảm thấy cô như vậy rất thú vị.