Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 247
“Cảm ơn cái rắm, ông đây làm chuyện tốt còn cần cậu cảm ơn. chắc?”
Tần Tử Ngang vén mấy cọng cỏ dại trên mũ rủ xuống trước mắt ra, sau đó lại hất cằm ra hiệu với anh:
"Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn, vậy hai chúng ta xem như huề nhau, lát nữa cùng nhau bị loại."
Tần Tử Ngang là tay súng bắn tỉa của phe địch Lục Kiêu, mà kỹ năng Lục Kiêu cũng không thua kém, lúc nãy anh ta không nhịn được mà lao ra cứu người, trong lòng cũng đã chuẩn bị tinh thần rằng sẽ bị quân địch nhân cơ hội này loại bỏ. Nào ngờ thời thế thay đổi, người anh ta cứu lại là vợ của Lục Kiêu, cả anh ta và Lục Kiêu đều bị loại, như vậy cũng không thiệt thòi.
Lục Kiêu gật đầu, cũng không phản đối đề nghị này của lần Tử Ngang, lúc quyết định lao ra thì anh đã coi mình là người bị loại rồi.
"Vậy bây giờ phải xử lý tên khốn này như thế nào đây? Giao cho cảnh sát hả?"
Nói chuyện chính xong, lần Tử Ngang cúi đầu đá Lữ Thừa Thư đang nằm sấp giả chết một cước.
Lữ Thừa Thư nhất thời hoảng hốt ngẩng đầu lên nói:
"Các người không thể giao tôi cho cảnh sát được, tôi không làm gì cả!”
Tần Tử Ngang chậc một tiếng, vạch trần anh ta:
"Nếu không có ông đây, ai biết mày sẽ làm ra chuyện gì? Khụ, một tên cặn bã bại hoại như mày, bắn chết thì quá lãng phí đạn."
"Các người hiểu lầm rồi, tôi thật sự không định làm gì cả, đồng chí Tô, cô mau giải thích giúp tôi một chút đi, tôi thật sự chỉ là muốn đến chào hỏi cô mà thôi!"
Lúc này trong lòng Lữ Thừa Thư đã vô cùng hối hận rồi.
Không, tuyệt đối không thể để bọn họ giao mình cho cảnh sát được, anh ta không muốn dính phải tiếng xấu, anh ta còn muốn trở về thành phố, không thể cứ như vậy mà bị định tội được!
"Đồng chí Tô, tôi van xin cô, tôi thật sự không định làm gì cả, xin cô nể tình Thu Nhã mà tha thứ cho tôi lần này đi, tôi biết sai rồi."
Nhìn thấy khóc lóc van xin không có tác dụng, Lữ Thừa Thư chật vật đứng lên, xoay người muốn chạy.
Tần Tử Ngang hừ lạnh một tiếng, giơ tay muốn bắt anh ta lại, thế nhưng còn có một người nhanh hơn anh, trực tiếp nhấc chân đạp xuống.
"A!"
Lữ Thừa Thư kêu thảm một tiếng, bị Lục Kiêu đạp ngã trên mặt đất, ùng ục lăn xuống theo sườn núi, mãi cho đến khi đụng phải một cái cây to chắn ngang thì mới ngừng lại, nằm bất động.
"Này, cậu dùng lực mạnh như vậy làm gì, lỡ như tên kia mất mạng, cẩn thận lại bị xử phạt."
Tần Tử Ngang tỏ vẻ không đồng tình nhìn Lục Kiêu, tốt bụng khuyên nhủ.
Bỗng nhiên tầm mắt rơi vào vẻ mặt sùng bái của Tô Ngọc Kiều, lần Tử Ngang cúi đầu thầm mắng một câu.
"Mẹ nó!"
Hoá ra là cố tình thể hiện trước mặt vợ! Lúc này lần Tử Ngang mới đi tới xem xem Lữ Thừa Thư có sao không. Bàn tay thô ráp dính đầy bùn không chút thương tiếc vỗ mạnh vào khuôn mặt tuấn tú của Lữ Thừa Thư, sau vài cái tát, một bên mặt của anh ta trong nháy mắt có thêm mấy dấu tay bẩn thỉu, mắt kính cũng rơi xuống đất.
Cú đạp kia của Lục Kiêu mặc dù có hơi mạnh, nhưng anh cũng không nhiều lực, Lữ Thừa Thư chỉ hôn mê một lát đã bị mấy cái tát của lần Tử Ngang đánh cho tỉnh lại.
"Chậc, đừng giả vờ nữa, nếu không ông đây sẽ cho cậu thêm hai cước."
Tần Tử Ngang đứng lên, dùng mũi chân đá đá vào bả vai Lữ Thừa Thư, anh ta lập tức sợ hãi mở mắt ra.
"Các người là quân nhân, sao có thể tùy tiện động thủ đánh người như vậy được? Tôi sẽ đi tố cáo các người!"
Tần Tử Ngang là một tên lưu manh, sự uy hiếp này của Lữ Thừa Thư vừa vặn khơi dậy máu nóng trong người anh ta: "Vậy nếu như ông đây không đánh anh một trận cho hả giận thì chẳng phải là thua thiệt sao?"
Nghe nói như vậy, cả người Lữ Thừa Thư đều run lên, vội vàng bò ra xa một chút. Lục Kiêu trầm mặt đi tới, đang muốn lên tiếng thì Tô Ngọc Kiều bỗng nhiên đi tới kéo lấy cánh tay anh, nói:
“Anh ta là thanh niên tri thức xuống nông thôn, chúng ta cứ giao anh ta cho nhân viên quản lý trang trại là được rồi."
Tần Tử Ngang vén mấy cọng cỏ dại trên mũ rủ xuống trước mắt ra, sau đó lại hất cằm ra hiệu với anh:
"Nếu cậu thật sự muốn cảm ơn, vậy hai chúng ta xem như huề nhau, lát nữa cùng nhau bị loại."
Tần Tử Ngang là tay súng bắn tỉa của phe địch Lục Kiêu, mà kỹ năng Lục Kiêu cũng không thua kém, lúc nãy anh ta không nhịn được mà lao ra cứu người, trong lòng cũng đã chuẩn bị tinh thần rằng sẽ bị quân địch nhân cơ hội này loại bỏ. Nào ngờ thời thế thay đổi, người anh ta cứu lại là vợ của Lục Kiêu, cả anh ta và Lục Kiêu đều bị loại, như vậy cũng không thiệt thòi.
Lục Kiêu gật đầu, cũng không phản đối đề nghị này của lần Tử Ngang, lúc quyết định lao ra thì anh đã coi mình là người bị loại rồi.
"Vậy bây giờ phải xử lý tên khốn này như thế nào đây? Giao cho cảnh sát hả?"
Nói chuyện chính xong, lần Tử Ngang cúi đầu đá Lữ Thừa Thư đang nằm sấp giả chết một cước.
Lữ Thừa Thư nhất thời hoảng hốt ngẩng đầu lên nói:
"Các người không thể giao tôi cho cảnh sát được, tôi không làm gì cả!”
Tần Tử Ngang chậc một tiếng, vạch trần anh ta:
"Nếu không có ông đây, ai biết mày sẽ làm ra chuyện gì? Khụ, một tên cặn bã bại hoại như mày, bắn chết thì quá lãng phí đạn."
"Các người hiểu lầm rồi, tôi thật sự không định làm gì cả, đồng chí Tô, cô mau giải thích giúp tôi một chút đi, tôi thật sự chỉ là muốn đến chào hỏi cô mà thôi!"
Lúc này trong lòng Lữ Thừa Thư đã vô cùng hối hận rồi.
Không, tuyệt đối không thể để bọn họ giao mình cho cảnh sát được, anh ta không muốn dính phải tiếng xấu, anh ta còn muốn trở về thành phố, không thể cứ như vậy mà bị định tội được!
"Đồng chí Tô, tôi van xin cô, tôi thật sự không định làm gì cả, xin cô nể tình Thu Nhã mà tha thứ cho tôi lần này đi, tôi biết sai rồi."
Nhìn thấy khóc lóc van xin không có tác dụng, Lữ Thừa Thư chật vật đứng lên, xoay người muốn chạy.
Tần Tử Ngang hừ lạnh một tiếng, giơ tay muốn bắt anh ta lại, thế nhưng còn có một người nhanh hơn anh, trực tiếp nhấc chân đạp xuống.
"A!"
Lữ Thừa Thư kêu thảm một tiếng, bị Lục Kiêu đạp ngã trên mặt đất, ùng ục lăn xuống theo sườn núi, mãi cho đến khi đụng phải một cái cây to chắn ngang thì mới ngừng lại, nằm bất động.
"Này, cậu dùng lực mạnh như vậy làm gì, lỡ như tên kia mất mạng, cẩn thận lại bị xử phạt."
Tần Tử Ngang tỏ vẻ không đồng tình nhìn Lục Kiêu, tốt bụng khuyên nhủ.
Bỗng nhiên tầm mắt rơi vào vẻ mặt sùng bái của Tô Ngọc Kiều, lần Tử Ngang cúi đầu thầm mắng một câu.
"Mẹ nó!"
Hoá ra là cố tình thể hiện trước mặt vợ! Lúc này lần Tử Ngang mới đi tới xem xem Lữ Thừa Thư có sao không. Bàn tay thô ráp dính đầy bùn không chút thương tiếc vỗ mạnh vào khuôn mặt tuấn tú của Lữ Thừa Thư, sau vài cái tát, một bên mặt của anh ta trong nháy mắt có thêm mấy dấu tay bẩn thỉu, mắt kính cũng rơi xuống đất.
Cú đạp kia của Lục Kiêu mặc dù có hơi mạnh, nhưng anh cũng không nhiều lực, Lữ Thừa Thư chỉ hôn mê một lát đã bị mấy cái tát của lần Tử Ngang đánh cho tỉnh lại.
"Chậc, đừng giả vờ nữa, nếu không ông đây sẽ cho cậu thêm hai cước."
Tần Tử Ngang đứng lên, dùng mũi chân đá đá vào bả vai Lữ Thừa Thư, anh ta lập tức sợ hãi mở mắt ra.
"Các người là quân nhân, sao có thể tùy tiện động thủ đánh người như vậy được? Tôi sẽ đi tố cáo các người!"
Tần Tử Ngang là một tên lưu manh, sự uy hiếp này của Lữ Thừa Thư vừa vặn khơi dậy máu nóng trong người anh ta: "Vậy nếu như ông đây không đánh anh một trận cho hả giận thì chẳng phải là thua thiệt sao?"
Nghe nói như vậy, cả người Lữ Thừa Thư đều run lên, vội vàng bò ra xa một chút. Lục Kiêu trầm mặt đi tới, đang muốn lên tiếng thì Tô Ngọc Kiều bỗng nhiên đi tới kéo lấy cánh tay anh, nói:
“Anh ta là thanh niên tri thức xuống nông thôn, chúng ta cứ giao anh ta cho nhân viên quản lý trang trại là được rồi."