Sau Khi Đòi Ly Hôn Mỹ Nhân Làm Tinh Cải Tà Quy Chính
Chương 2
----
Dương Mẫn gắp một cái bánh bao nhỏ bỏ vào tay cháu ngoại dỗ dành nó.
Đứa bé hai ba tuổi tóc dưa hấu, gò má trắng nõn mềm mại theo động tác nhai nuốt của cậu bé mà phồng lên, đáng yêu đến mức Dương Mẫn ngứa tay véo một cái.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn cầm bánh bao gặm, nhưng đôi mắt tròn xoe vẫn nhìn lên cầu thang, hiển nhiên vẫn chưa từ bỏ việc tìm mẹ.
Nhưng không lâu sau người cậu bé chờ đã xuất hiện ở góc rẽ lầu hai.
Tô Ngọc Kiều bị ác mộng làm tỉnh giấc toát mồ hôi, người dính dính khó chịu nên vào phòng tắm, thay quần áo rồi mới xuống lầu.
Chỉ thấy cô mặc một bộ váy liền áo cổ lật màu vàng nhạt chậm rãi đi tới, làn váy chỉ qua đầu gối chút để bắp chân trắng chói mắt người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, hốc mắt còn chút đỏ, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, giống như tiểu tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian, vừa nhìn đã biết đây nhất định là con gái nhà có điều kiện.
"Mẹ ơi!"
Tiểu Bảo vừa nhìn thấy cô liền nhảy xuống ghế, hai cái chân ngắn thoăn thoắt nhào tới.
Dương Mẫn giật mình vội vàng vươn tay đỡ cậu bé: "Ai u, chậm một chút!"
Tô Ngọc Kiều còn đang hoảng hốt, bị con trai như viên đạn nhào vào trong ngực nên lui về phía sau nửa bước, cũng may cô đang mang dép lê nên có thể nhanh chóng ổn định thân thể.
"Mẹ, mẹ! Con rất nhớ mẹ!"
Tiểu Bảo ôm lấy chân mẹ làm nũng.
Tối hôm qua Dương Mẫn dỗ cậu bé ngủ, sáng sớm thức dậy đã muốn tìm mẹ, nhưng cậu còn nhớ rõ buổi sáng mẹ thích ngủ nướng cho nên nhịn đến khi ăn điểm tâm xong mới nháo.
"Tiểu Bảo ngoan, mẹ cũng nhớ con!"
Tô Ngọc Kiều nhớ tới đứa con trai thông minh đáng yêu của mình bị sốt và biến thành một đứa ngốc chỉ biết chảy nước dãi, khóe mắt lại đỏ lên, vội vàng ngồi xổm xuống ôm cậu bé, hôn một cái.
Tiểu Bảo buông tay ôm chặt cổ cô, cười khanh khách, bĩu môi hôn lại.
Thường ngày Tô Ngọc Kiều không thích bị con trai hôn mặt mũi lấm lem, hôm nay bởi vì chuyện con trai "ngốc" kích thích nên cũng không quan tâm, nhìn đôi mắt to tròn trong suốt của cậu bé, cô mặc cho cậu hôn bên trái hôn bên phải.
Mắt Tiểu Bảo sáng lấp lánh, thấy mẹ thích mình hôn như thế, cậu lập tức ra sức hơn.
"Mẹ thơm thơm, Tiểu Bảo yêu mẹ nhất!"
Hai mẹ con hôn nhau đủ rồi, Tô Ngọc Kiều mới ôm lấy con trai đi về phía bàn ăn.
Thím Lưu cũng đã múc xong một chén cháo táo đỏ đặt vào chỗ cô ngồi.
Tô Ngọc Kiều ngồi xuống, trước tiên lấy khăn tay ra lau khô mặt, lúc mới hôn cô còn không ghét bỏ, hiện tại tình thương của mẹ tan rồi, cô liền không nhịn được.