Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 99: Ôm ta đi, chẳng lẽ tiểu sư đệ xấu hổ?



Edit + beta: Iris
Vẻ mặt Quý Từ khó coi như ăn phải một tấn ruồi bọ.
Sao cố tình lại là Uất Trì?
Cái tên tóc vàng mắt xanh lục có kiếm thuật miễn cưỡng tạm được, bề ngoài cũng... Miễn cưỡng tạm được, dù sao cũng không đẹp bằng tiểu sư đệ nhà anh.
Chỉ là, Quý Từ nhìn lệnh bài trên tay Tần Giác, anh chợt nhớ ra một chuyện -- Lệnh bài này, hình như là Uất Trì đưa cho anh?
Lúc nãy đệ tử trông cửa nói đây là dấu ấn cá nhân của môn chủ, nói cách khác, tên nhóc Uất Trì kia là môn chủ Bình Khương Môn?
Sau khi nghĩ vậy, Quý Từ lập tức luống cuống, anh vội nắm chặt tay Tần Giác, căng thẳng nói:
"Tiểu sư đệ, sau khi vào địa bàn của Bình Khương Môn, đệ phải theo sát ta, có nghe không?"
Tần Giác cụp mắt nhìn đôi tay đan xen nhau của bọn họ, cong môi mỉm cười: "Vì sao vậy?"
"Còn có thể là vì sao nữa?" Quý Từ lén lút nhìn thoáng qua phía sau, thấy ở đây không còn ai khác, đệ tử trông cửa cũng bị đuổi đi, anh mới nhỏ giọng nói, "Còn không phải vì nơi này là địa bàn của tên nhóc Uất Trì kia sao, nếu hắn ỷ vào quyền thế bên này, cường thủ hào đoạt đệ thì phải làm sao đây?"
Nghe những lời này, cơ thể Tần Giác khựng lại.
Y rũ mắt nhìn đại sư huynh nhà mình đang căng thẳng muốn chết, vẻ mặt như thể nhìn thấu tất cả sự việc trên thế gian, nhất thời không biết nên nói gì.
Một lúc lâu sau, Tần Giác mới cười khẽ một tiếng, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Quý Từ, thần sắc trong mắt tối đen không thấy rõ: "Vậy sư huynh phải trông coi ta thật kỹ đó, đừng để ta bị người khác bắt mất."
Như vậy cũng tốt, so với việc để Quý Từ khờ khạo nhào lên người người khác, còn không bằng để người làm sư đệ là y trở thành bia ngắm hình người.
Tóm lại là y thuộc về sư huynh.
Nghĩ vậy, trong mắt Tần Giác lại tối hơn một chút.
Bên này, Quý Từ không nghĩ sâu xa như y.
Anh lấy vải lụa từ trong ngực ra, nhìn thảo dược đầu tiên ở trên đó -- Bách Chuyển Thảo.
Loại thảo dược này thường cao bằng nửa người, lá to, thân rễ màu tím nhạt, hơi độc, sau khi ăn vào sẽ có cảm giác tê.
Trên vải lụa còn ghi rõ nơi thảo dược này sinh trưởng, chỉ có trên ngọn núi trong thành Đồng Cốt, treo ngược trên những vách đá.
Khi nhìn thấy dòng chú thích này, Quý Từ tỏ ra ghét bỏ:
"Hái thảo dược mà cũng phải leo núi, đúng thật là."
Tần Giác nhìn về phía anh: "Nếu sư huynh ngại mệt, có thể đợi ta dưới chân núi."
Lên núi xuống núi chỉ cần một khẩu quyết là giải quyết xong, nhưng hái thảo dược, không đến mức không cần sư huynh anh đi cùng chứ.
Nghe y nói xong, Quý Từ lại hơi do dự.
Sau một lúc lâu, anh lắc đầu nói: "Ta chỉ nói chơi thôi, ta đi cùng đệ."
Nếu anh để Tần Giác ra ngoài một mình, lỡ như giữa đường gặp phải Uất Trì thì phải làm sao?
Tên nhóc Uất Trì kia, 5 năm trước mới vừa gặp đã có tâm tư không thuần khiết, lại còn cao to như vậy, cơ bắp phồng lên như bao cát, nếu Tần Giác không phản kháng lại nổi thì phải làm sao?
Càng nghĩ vậy, Quý Từ càng lo lắng, ánh mắt nhìn về phía Tần Giác đầy trìu mến.
Hơn nữa, không phải bây giờ Tần Giác đang thích anh sao?
Nghĩ đến đây, Quý Từ hơi ngại ngùng.
Anh cẩn thận suy tư một lúc, cảm thấy nếu để Uất Trì và Tần Giác ở bên nhau, vậy chẳng bằng để anh và Tần Giác ở bên nhau.
Ít nhất bọn họ hiểu rõ nhau, tôn trọng lẫn nhau, anh cũng sẽ không giống như những trưởng lão biến thái trong nguyên tác, ép tiểu sư đệ làm chuyện y không thích.
Nghĩ vậy, Quý Từ cảm thấy thoải mái hẳn.
Dù thế nào đi nữa cũng không thể để Uất Trì thành công.
......
Trong Bình Khương Môn rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có đệ tử đi ngang qua bọn họ, nhưng tất cả đệ tử đều rất bận rộn, không rảnh chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của hai người Trung Nguyên có khuôn mặt rất khác với người ở đây.
Vì vậy, Quý Từ và Tần Giác thuận lợi đến dưới một ngọn núi của Bình Khương Môn mà không bị ai ngăn cản.
Quý Từ cầm quạt xếp trong tay, ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh, cảm thấy hơi mới mẻ:
"Nơi này thật sự rất khác Kinh Châu."
Núi ở Kinh Châu tuy cao nhưng không gồ ghề lắm, mà là có phần đẹp đẽ nên thơ, phía trên vách núi có cỏ xanh rêu phong càng thêm đẹp.
Nhưng núi bên Tây Vực chỉ có một chữ "hiểm", cao chót vót trong mây, đường lên núi gần như là góc vuông 90 độ, nếu ai muốn đi lên thì phải leo bằng hai tay hai chân, chỉ sợ nếu bất cẩn sẽ rơi xuống núi.
Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, Quý Từ có hơi sợ.
Anh lấy Chiết Liễu Kiếm ra.
Chiết Liễu đã lâu không được ra ngoài hết sức hưng phấn, đầu tiên là thân mật cọ cọ lên mặt Quý Từ, sau đó cọ cọ linh kiếm bên eo Tần Giác, cuối cùng cố gắng nhét mình vào tay Quý Từ.
Quý Từ hừ cười một tiếng: "Quả nhiên là đã thành tinh."
Nói xong, anh nhìn về phía Tần Giác ở bên cạnh, nhướng mày: "Lần này sư huynh chở đệ, thế nào?"
Linh kiếm vừa mới bị Tần Giác rút ra được một nửa lập tức bị đập trở lại, phát ra một tiếng "keng" giòn tan, Tần Giác không chút thương tiếc, chỉ nhìn thẳng vào Quý Từ:
"Được."
Tay Quý Từ bấm pháp quyết niệm chú, để Chiết Liễu nằm ngang trên không trung, dẫm lên nó trước.
Sau đó anh xoay người lại, kéo Tần Giác lên.
Ngay lập tức, Chiết Liễu Kiếm tỏa ra ánh sáng màu xanh đậm, bay lên đỉnh núi theo ý của Quý Từ.
Thật ra hai người họ rất hiếm khi ngự kiếm phi hành, chỉ khi có chuyện cực kỳ gấp gáp mới triệu hồi phi kiếm ra để bay.
Lý do là Quý Từ cảm thấy linh kiếm bay quá nhanh, gió táp vào mặt sẽ nới lỏng thịt trên mặt.
Quý Từ anh đang êm đẹp làm một mỹ nam tử, nếu bị gió thổi suốt 10 năm làm lỏng da mặt, vậy chẳng phải sẽ thành chó mặt xệ sao? Quá xấu xí.
Khi nghe thấy lý do này, Tần Giác hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ phụ họa theo:
"Sư huynh nói có lý."
Vì vậy trong nhiều năm qua, số lần bọn họ ngự kiếm phi hành có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nhưng lúc này thì khác, Quý Từ không chỉ muốn nhanh chóng lên đến đỉnh núi hái Bách Chuyển Thảo mà còn muốn trêu chọc Tần Giác.
Anh hơi nghiêng đầu, trong giọng nói mang theo ý cười:
"Tiểu sư đệ sao lại đứng trơ ra đó thế, ôm sư huynh đi chứ, lỡ té xuống thì biết làm sao?"
Tần Giác muốn nói y là người tu tiên, không dễ té như vậy.
Nhưng lời chưa ra khỏi miệng, ánh mắt y vô tình nhìn vào eo của sư huynh.
Quý Từ không phải loại đàn ông gầy gò mảnh khảnh, ngược lại, da anh rất săn chắc, dáng người rất đẹp, xốc y phục lên là có thể nhìn thấy cơ bụng sáu múi, cộng thêm khuôn mặt tuấn tú, trông như một thiếu niên lang mà các tiểu cô nương rất thích.
Nhưng eo lại rất nhỏ.
Tần Giác cụp mắt nghĩ.
Tỷ lệ dáng người của sư huynh rất đẹp, vai rộng eo nhỏ, chân dài thẳng tắp, cho dù tùy ý dựa vào tường cũng có thể nhìn thấy đường nét cơ thể cực kỳ ưu việt của anh.
Nhưng một sư huynh như vậy vẫn thấp hơn y một cái đầu, đặc biệt là khi hai người đứng gần nhau, sự chênh lệch về vóc dáng càng rõ ràng hơn.
Quý Từ bên kia vẫn còn đang thúc giục, trong giọng lộ ra vẻ đắc ý và ý cười:
"Ôm ta đi, chẳng lẽ tiểu sư đệ xấu hổ?"
Trong mắt Tần Giác hiện lên tia u ám, vòng tay ôm chặt lấy eo sư huynh, hơi cúi đầu, dụi đầu lên sườn mặt Quý Từ.
Trong phút chốc, cơ thể Quý Từ cứng đờ.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Thấy nhắc đi hái Bách Chuyển Thảo treo ngược trên vách đá, lại nhớ cảnh bị bệnh tiền đình nhưng phải leo núi hái hoa túi lưu ly =.=
Chương trước Chương tiếp
Loading...