Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 91: Bể bơi
Edit + beta: Iris
Không đúng, vậy tình hình hiện giờ là rốt cuộc tiểu sư đệ nhà anh có say hay không?
Đầu Quý Từ hỗn loạn, anh cảm thấy mình cần phải bình tĩnh một chút, đương nhiên tiền đề để bình tĩnh là phải kéo Tần Giác xuống khỏi người mình trước.
Anh khó nhọc ôm lấy vai Tần Giác, muốn đẩy tiểu sư đệ không hiểu vì sao thân hình càng ngày càng to nhà mình ra, âm thanh nói chuyện cũng lớn hơn:
“Sư đệ, đệ buông miệng ra trước đi.”
Tần Giác như không nghe thấy.
Y không dùng nhiều sức, sức lực có lẽ mạnh hơn hôn môi một chút, nhưng lại nhẹ hơn khi trực tiếp cắn.
Nếu Quý Từ phải miêu tả thì đó là thằng nhóc này đang chơi xấu liếm hầu kết của anh.
Quý Từ bất đắc dĩ, hơi dùng sức đẩy Tần Giác ra, dịu dàng nói:
“Ngoan nào, nếu đệ ngứa răng, sư huynh mua cục xương lớn cho đệ cắn chơi, đừng chơi với ta.”
Tần Giác đang có chút mong chờ: “...”
Từ lâu đã biết sư huynh miệng chó không phun được ngà voi.
Y từ từ thả lỏng miệng ra, vẻ mặt vô cùng buồn bực.
Thấy Tần Giác đã buông mình ra, Quý Từ bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh vươn tay sờ nơi bị liếm cắn của mình.
Khi đầu ngón tay chạm vào nơi đó, có cảm giác nóng như thiêu đốt, Quý Từ không hiểu sao cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Anh lắc đầu, xóa suy nghĩ kỳ quái này đi, đứng dậy:
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài nhìn xem.”
Khi nói ra lời này, Tần Giác vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn anh.
Lúc Quý Từ quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy ánh mắt y tựa như đang nhìn người bạc tình phụ lòng.
“... Đệ nhìn ta như vậy làm gì?”
Trong lòng Quý Từ cảm thấy kỳ lạ, anh cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không giải thích được.
Suy cho cùng thì làm gì có sư đệ nào lại cắn hầu kết của sư huynh chứ…
Nhưng nhìn dáng vẻ vừa tủi thân vừa vô tội của Tần Giác, anh lại không biết nên mở miệng thế nào.
Tần Giác vẫn là vẻ mặt chưa tỉnh táo, cuối cùng Quý Từ thật sự hết cách, dứt khoát nắm tay Tần Giác đi về phía trước.
Sau khi rời khỏi ngôi đình giữa hồ, bên ngoài toàn là bóng tối.
Chiếc lồng đèn Quý Từ treo ở góc đình đã bị gió thổi bay, ánh sáng bên trong hoàn toàn bị dập tắt.
Quý Từ nhặt lồng đèn lên xem xét, lấy bấc đèn vẫn chưa cháy hết bên trong ra:
“Ngọn gió này rất kỳ quái, đệ thấy sao?”
Tần Giác không nói chuyện, rầu rĩ gật đầu.
Cũng may Quý Từ không định yêu cầu Tần Giác trả lời, anh cầm bấc đèn trong tay rồi đi lên phía trước.
Cũng không phải vì gió mạnh nên có nghĩa là cơn gió đó kỳ quái, chủ yếu là vì lồng đèn do Quý Từ dùng tiên pháp treo lên, gió bình thường chưa chắc đã có thể thổi bay nó.
Cố tình cơn gió này không chỉ tới nhanh, mà còn tới rất dữ dội, tất cả lồng đèn ở bốn góc đều bị thổi bay.
Nếu nói không có thứ gì khác tác quái, Quý Từ không tin.
Nhưng hoàng cung này to như vậy, chẳng lẽ ngoại trừ yểm quỷ thì còn có yêu vật khác?
Nghĩ đến đây, Quý Từ lại đau đầu, nói không chừng hoàng cung Đại Lương còn đang có rất nhiều yêu vật ẩn nấp, để hôm khác anh đi xem khí thiên tử trên người ông ấy xem có phải đã phai nhạt đi rồi không, nếu không sao lại thu hút nhiều yêu ma quỷ quái như vậy.
Quý Từ thả thần thức ra ngoài, bắt đầu dạo quanh Ngự Hoa Viên.
Có lẽ yêu vật kia vẫn chưa đi xa, chỉ là không biết vì sao, Quý Từ tìm đâu cũng không thấy nó.
Cuối cùng còn dọa đến vài cung nữ và thị vệ đang tuần tra.
Quý Từ dẫn Tần Giác xin lỗi một hồi, cuối cùng hai người tìm đến một bức tường trong cung, nhưng không làm gì cả.
Lạ thật, sao không tìm thấy gì cả?
Rõ ràng anh có thể cảm nhận được yêu vật kia đang ở trong Ngự Hoa Viên, nhưng dù tìm thế nào cũng không thấy, cảm giác rất giống năm đó Quý Từ làm bài thi đại học, rõ ràng đáp án đã gần ngay trước mắt, anh thậm chí còn có thể đọc thuộc lòng những con số trên trang đó, nhưng lại không thể nhớ nổi đáp án chính của câu đó.
Quý Từ không khỏi nổi giận, trực tiếp nện một quyền lên bức tường trong cung.
Bằng cách này, dường như đã đánh thức được Tần Giác như người tâm ở đằng sau:
“Sư huynh, nếu thật sự không tìm thấy, chúng ta nên rời đi thôi.”
Quý Từ hơi do dự, hoàng đế cũng không phải người xấu, nếu để một tiểu quỷ ở lại đây gây tai họa cũng không phải là chuyện tốt.
“Chờ chút nữa đi, ta xem xét thêm chút nữa…”
“A ——”
“Có quỷ!”
Quý Từ lập tức lên tinh thần:
“Ở đâu ở đâu, ở đâu có quỷ?”
Anh giống như nhặt được một rương vàng lớn, Tần Giác vừa định nói chuyện đã bị sư huynh kéo đến phía phát ra âm thanh như một con búp bê.
Quý Từ hưng phấn bước qua:
“Ở đâu có quỷ? Ở đâu có quỷ?”
Cách đó không xa, những cung nữ mặc y phục lộng lẫy như tìm thấy phao cứu sinh*, cả đám chạy về phía anh.
*Nguyên văn là “主心骨” nghĩa là người tâm phúc, người đáng tin cậy.
Thấy thế, Tần Giác cau mày, kéo Quý Từ ra phía sau mình, giọng lạnh lùng:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Cung nữ sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy:
“Phía sau… Phía sau có bóng con quỷ!”
Bóng con quỷ?
Quý Từ nhanh chóng đẩy đám người sang một bên, bước nhanh về phía trước.
Đám cung nữ kia vốn tuần tra ở nơi rất hẻo lánh, Quý Từ vừa đi qua đã cảm thấy mát lạnh.
Vốn tưởng rằng lần này sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm, nhưng gần như vừa đến gần góc đường, Quý Từ đã nhìn thấy một đám bóng đen tụ tập lại với nhau.
Quý Từ:?
Lần này đơn giản vậy sao?
Quý Từ phất tay bảo Tần Giác đứng yên tại chỗ, anh tiếp tục tiến lên xem xét.
Đám bóng đen đó trông rất sợ người lạ, chỉ co ro run rẩy trong một góc.
Quý Từ trực tiếp đi tới, dùng tay không xách vật nhỏ kia lên.
Mọi người đều biết, thứ có thể dùng tay không mà không cần dùng linh lực nhưng vẫn bắt được thì không phải là quỷ, Quý Từ khựng lại, lật thứ kia lại để nhìn rõ hơn.
Một lúc lâu sau mới phun ra một câu:
“A Hồ, hơn nửa đêm ngươi không ngủ, chạy ra đây làm gì?”
Toàn bộ thân chồn của A Hồ cuộn tròn lại, nghe vậy thì đáng thương dựng thẳng lỗ tai tròn vo lên, phát ra tiếng ưm ưm.
Quý Từ thở dài, quay đầu lại hô lên:
“Giải tán đi! Không có chuyện gì đâu!”
Các cung nữ vẫn còn kinh hãi, cuối cùng dìu nhau rời đi.
Quý Từ nghiêm mặt, xách A Hồ về ngôi đình giữa hồ.
Sau đó ném hắn xuống đất.
Vừa chạm đất, A Hồ lập tức biến về hình người.
Quý Từ không lưu tình ngồi trong đình, nhìn chằm chằm A Hồ một lúc:
“Nói đi, bây giờ có thể nói vì sao muốn theo chúng ta đến kinh thành chưa?”
Tần Giác chưa hoàn toàn tỉnh rượu, thấy đã về ngồi đình giữa hồ, lập tức dựa lên người Quý Từ.
Quý Từ ghét bỏ y say xỉn, bởi vì tư thế này không có chút khí thế nào, anh giơ tay ấn đầu Tần Giác xuống, để y nằm xuống đầu gối mình, sau đó mỉm cười với A Hồ:
“Bây giờ xong rồi, nói đi.”
Nhìn thấy tư thế điển hình của hôn quân ôm sủng phi, A Hồ im lặng một lúc, quyết định không nhắc nhở đôi tình lữ lúc nào cũng khoe ân ái này, trực tiếp nói:
“Ta tới tìm người.”
Quý Từ nheo mắt lại: “Tìm ai?”
Đôi mắt A Hồ dâng lên nước mắt, hắn hít hít mũi rồi nói: “Du Dũng Trì.”
Yên tĩnh.
Quý Từ do dự nói:
“Ngươi tìm bể bơi* làm gì?”
*Du Dũng Trì (游勇驰) phát âm là Yóuyǒng chí, Quý Từ hiểu thành bể bơi (du vịnh trì: 游泳池) cũng phát âm là yóuyǒngchí.
Không đúng, vậy tình hình hiện giờ là rốt cuộc tiểu sư đệ nhà anh có say hay không?
Đầu Quý Từ hỗn loạn, anh cảm thấy mình cần phải bình tĩnh một chút, đương nhiên tiền đề để bình tĩnh là phải kéo Tần Giác xuống khỏi người mình trước.
Anh khó nhọc ôm lấy vai Tần Giác, muốn đẩy tiểu sư đệ không hiểu vì sao thân hình càng ngày càng to nhà mình ra, âm thanh nói chuyện cũng lớn hơn:
“Sư đệ, đệ buông miệng ra trước đi.”
Tần Giác như không nghe thấy.
Y không dùng nhiều sức, sức lực có lẽ mạnh hơn hôn môi một chút, nhưng lại nhẹ hơn khi trực tiếp cắn.
Nếu Quý Từ phải miêu tả thì đó là thằng nhóc này đang chơi xấu liếm hầu kết của anh.
Quý Từ bất đắc dĩ, hơi dùng sức đẩy Tần Giác ra, dịu dàng nói:
“Ngoan nào, nếu đệ ngứa răng, sư huynh mua cục xương lớn cho đệ cắn chơi, đừng chơi với ta.”
Tần Giác đang có chút mong chờ: “...”
Từ lâu đã biết sư huynh miệng chó không phun được ngà voi.
Y từ từ thả lỏng miệng ra, vẻ mặt vô cùng buồn bực.
Thấy Tần Giác đã buông mình ra, Quý Từ bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi lấy lại bình tĩnh, anh vươn tay sờ nơi bị liếm cắn của mình.
Khi đầu ngón tay chạm vào nơi đó, có cảm giác nóng như thiêu đốt, Quý Từ không hiểu sao cảm thấy tim đập nhanh hơn.
Anh lắc đầu, xóa suy nghĩ kỳ quái này đi, đứng dậy:
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài nhìn xem.”
Khi nói ra lời này, Tần Giác vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn anh.
Lúc Quý Từ quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy ánh mắt y tựa như đang nhìn người bạc tình phụ lòng.
“... Đệ nhìn ta như vậy làm gì?”
Trong lòng Quý Từ cảm thấy kỳ lạ, anh cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không giải thích được.
Suy cho cùng thì làm gì có sư đệ nào lại cắn hầu kết của sư huynh chứ…
Nhưng nhìn dáng vẻ vừa tủi thân vừa vô tội của Tần Giác, anh lại không biết nên mở miệng thế nào.
Tần Giác vẫn là vẻ mặt chưa tỉnh táo, cuối cùng Quý Từ thật sự hết cách, dứt khoát nắm tay Tần Giác đi về phía trước.
Sau khi rời khỏi ngôi đình giữa hồ, bên ngoài toàn là bóng tối.
Chiếc lồng đèn Quý Từ treo ở góc đình đã bị gió thổi bay, ánh sáng bên trong hoàn toàn bị dập tắt.
Quý Từ nhặt lồng đèn lên xem xét, lấy bấc đèn vẫn chưa cháy hết bên trong ra:
“Ngọn gió này rất kỳ quái, đệ thấy sao?”
Tần Giác không nói chuyện, rầu rĩ gật đầu.
Cũng may Quý Từ không định yêu cầu Tần Giác trả lời, anh cầm bấc đèn trong tay rồi đi lên phía trước.
Cũng không phải vì gió mạnh nên có nghĩa là cơn gió đó kỳ quái, chủ yếu là vì lồng đèn do Quý Từ dùng tiên pháp treo lên, gió bình thường chưa chắc đã có thể thổi bay nó.
Cố tình cơn gió này không chỉ tới nhanh, mà còn tới rất dữ dội, tất cả lồng đèn ở bốn góc đều bị thổi bay.
Nếu nói không có thứ gì khác tác quái, Quý Từ không tin.
Nhưng hoàng cung này to như vậy, chẳng lẽ ngoại trừ yểm quỷ thì còn có yêu vật khác?
Nghĩ đến đây, Quý Từ lại đau đầu, nói không chừng hoàng cung Đại Lương còn đang có rất nhiều yêu vật ẩn nấp, để hôm khác anh đi xem khí thiên tử trên người ông ấy xem có phải đã phai nhạt đi rồi không, nếu không sao lại thu hút nhiều yêu ma quỷ quái như vậy.
Quý Từ thả thần thức ra ngoài, bắt đầu dạo quanh Ngự Hoa Viên.
Có lẽ yêu vật kia vẫn chưa đi xa, chỉ là không biết vì sao, Quý Từ tìm đâu cũng không thấy nó.
Cuối cùng còn dọa đến vài cung nữ và thị vệ đang tuần tra.
Quý Từ dẫn Tần Giác xin lỗi một hồi, cuối cùng hai người tìm đến một bức tường trong cung, nhưng không làm gì cả.
Lạ thật, sao không tìm thấy gì cả?
Rõ ràng anh có thể cảm nhận được yêu vật kia đang ở trong Ngự Hoa Viên, nhưng dù tìm thế nào cũng không thấy, cảm giác rất giống năm đó Quý Từ làm bài thi đại học, rõ ràng đáp án đã gần ngay trước mắt, anh thậm chí còn có thể đọc thuộc lòng những con số trên trang đó, nhưng lại không thể nhớ nổi đáp án chính của câu đó.
Quý Từ không khỏi nổi giận, trực tiếp nện một quyền lên bức tường trong cung.
Bằng cách này, dường như đã đánh thức được Tần Giác như người tâm ở đằng sau:
“Sư huynh, nếu thật sự không tìm thấy, chúng ta nên rời đi thôi.”
Quý Từ hơi do dự, hoàng đế cũng không phải người xấu, nếu để một tiểu quỷ ở lại đây gây tai họa cũng không phải là chuyện tốt.
“Chờ chút nữa đi, ta xem xét thêm chút nữa…”
“A ——”
“Có quỷ!”
Quý Từ lập tức lên tinh thần:
“Ở đâu ở đâu, ở đâu có quỷ?”
Anh giống như nhặt được một rương vàng lớn, Tần Giác vừa định nói chuyện đã bị sư huynh kéo đến phía phát ra âm thanh như một con búp bê.
Quý Từ hưng phấn bước qua:
“Ở đâu có quỷ? Ở đâu có quỷ?”
Cách đó không xa, những cung nữ mặc y phục lộng lẫy như tìm thấy phao cứu sinh*, cả đám chạy về phía anh.
*Nguyên văn là “主心骨” nghĩa là người tâm phúc, người đáng tin cậy.
Thấy thế, Tần Giác cau mày, kéo Quý Từ ra phía sau mình, giọng lạnh lùng:
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Cung nữ sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy:
“Phía sau… Phía sau có bóng con quỷ!”
Bóng con quỷ?
Quý Từ nhanh chóng đẩy đám người sang một bên, bước nhanh về phía trước.
Đám cung nữ kia vốn tuần tra ở nơi rất hẻo lánh, Quý Từ vừa đi qua đã cảm thấy mát lạnh.
Vốn tưởng rằng lần này sẽ mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm, nhưng gần như vừa đến gần góc đường, Quý Từ đã nhìn thấy một đám bóng đen tụ tập lại với nhau.
Quý Từ:?
Lần này đơn giản vậy sao?
Quý Từ phất tay bảo Tần Giác đứng yên tại chỗ, anh tiếp tục tiến lên xem xét.
Đám bóng đen đó trông rất sợ người lạ, chỉ co ro run rẩy trong một góc.
Quý Từ trực tiếp đi tới, dùng tay không xách vật nhỏ kia lên.
Mọi người đều biết, thứ có thể dùng tay không mà không cần dùng linh lực nhưng vẫn bắt được thì không phải là quỷ, Quý Từ khựng lại, lật thứ kia lại để nhìn rõ hơn.
Một lúc lâu sau mới phun ra một câu:
“A Hồ, hơn nửa đêm ngươi không ngủ, chạy ra đây làm gì?”
Toàn bộ thân chồn của A Hồ cuộn tròn lại, nghe vậy thì đáng thương dựng thẳng lỗ tai tròn vo lên, phát ra tiếng ưm ưm.
Quý Từ thở dài, quay đầu lại hô lên:
“Giải tán đi! Không có chuyện gì đâu!”
Các cung nữ vẫn còn kinh hãi, cuối cùng dìu nhau rời đi.
Quý Từ nghiêm mặt, xách A Hồ về ngôi đình giữa hồ.
Sau đó ném hắn xuống đất.
Vừa chạm đất, A Hồ lập tức biến về hình người.
Quý Từ không lưu tình ngồi trong đình, nhìn chằm chằm A Hồ một lúc:
“Nói đi, bây giờ có thể nói vì sao muốn theo chúng ta đến kinh thành chưa?”
Tần Giác chưa hoàn toàn tỉnh rượu, thấy đã về ngồi đình giữa hồ, lập tức dựa lên người Quý Từ.
Quý Từ ghét bỏ y say xỉn, bởi vì tư thế này không có chút khí thế nào, anh giơ tay ấn đầu Tần Giác xuống, để y nằm xuống đầu gối mình, sau đó mỉm cười với A Hồ:
“Bây giờ xong rồi, nói đi.”
Nhìn thấy tư thế điển hình của hôn quân ôm sủng phi, A Hồ im lặng một lúc, quyết định không nhắc nhở đôi tình lữ lúc nào cũng khoe ân ái này, trực tiếp nói:
“Ta tới tìm người.”
Quý Từ nheo mắt lại: “Tìm ai?”
Đôi mắt A Hồ dâng lên nước mắt, hắn hít hít mũi rồi nói: “Du Dũng Trì.”
Yên tĩnh.
Quý Từ do dự nói:
“Ngươi tìm bể bơi* làm gì?”
*Du Dũng Trì (游勇驰) phát âm là Yóuyǒng chí, Quý Từ hiểu thành bể bơi (du vịnh trì: 游泳池) cũng phát âm là yóuyǒngchí.