Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 195: Ngoại truyện Thanh Ngọc (3)



Edit + beta: Iris
Sự thật chứng minh, hắn nghĩ sai rồi.
Người tên Quý Từ này chẳng những tặng gà nướng đến đây, mà còn tốt bụng chỉ ra cho hắn một ít vấn đề an toàn tiềm ẩn.
Khi đó, Thanh Ngọc không có thời gian để cảm kích, bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra, cuốn sổ nhỏ hắn tùy tiện vẽ hình như đang giấu trong lò luyện đan.
Lúc ấy Thanh Ngọc sốc đến mức đuổi Quý Từ ra ngoài.
Sau khi đuổi xong, hắn còn hỏi xem đối phương có thấy thứ gì không nên thấy hay không.
Suy nghĩ của Thanh Ngọc là, nếu bị phát hiện chuyện mất mặt như vậy, việc đầu tiên hắn làm sẽ là giết Quý Từ.
Nhưng ngoài dự đoán, hình như Quý Từ không phát hiện ra gì cả.
Phản ứng của thanh niên vô cùng tự nhiên, vô cùng chân thật.
Hắn hỏi vài lần, đối phương đều trả lời "không có".
Đối với chuyện này, kỳ thật Thanh Ngọc luôn giữ thái độ nghi ngờ.
Nhưng dáng vẻ Quý Từ trông thật sự rất ngây thơ, rất đáng thương.
Anh vốn đã đẹp, đẹp thì thôi đi, không những vậy mà mỗi một chi tiết còn đúng thẩm mỹ của hắn, thế nên Thanh Ngọc không thể nào nói nặng lời được.
Cuối cùng chỉ có thể tùy tiện hỏi vài câu rồi thả anh đi.
Thôi vậy, có nhìn thấy hay không cũng không khác gì nhau là mấy, cho dù thấy được thì thế nào?
Có nói ra ngoài thì chẳng có mấy ai tin Thanh Ngọc trưởng lão nổi tiếng của Đạo Tông lại có sở thích vẽ tranh cấm biến thái cho người ta?
Trong lòng Thanh Ngọc vui vẻ huýt sáo, thích thú mở sách cấm ra đọc.
Thật ra nếu không phải vì đệ tử xung quanh hắn chỉ có vài người đẹp, hắn cũng sẽ không đến mức vẽ Tần Giác.
Tần Giác đẹp thì có đẹp, nhưng kiểu đẹp đó không phải gu của Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc thích thiếu niên nhỏ như ánh mắt trời giống Quý Từ hơn.
Ừm, hôm nào cũng vẽ cho anh một quyển.
Lực hành động trước giờ của Thanh Ngọc rất mạnh, nói làm là làm.
Nhưng trước khi ra tay vẽ sách cấm, dù sao cũng phải hiểu biết về nhân vật chính một chút mới được.
Vì vậy Thanh Ngọc bấm tay tính toán, chọn một ngày thiên thời địa lợi nhân hòa đến gặp Quý Từ.
Kết quả vừa mở cửa ra đã thấy Quý Từ hiền huệ xắn tay áo nấu cơm.
Thanh Ngọc im lặng một lúc.
Nói thật là rất đẹp đấy.
Đẹp đến mức khiến hắn hơi sửng sốt.
Thật ra Thanh Ngọc không ngờ Quý Từ lại biết nấu cơm.
Dù sao trông anh cũng rất độc đoán lạnh lùng, anh có vẻ ngoài như một công tử phong lưu mà các tiểu cô nương thích.
Quý Từ giống kiểu người hay ra lệnh cho người khác rửa tay, nấu canh cho anh, chứ không phải tự mình xuống bếp.
Rất tốt, cảm giác tương phản được nắm bắt rất tốt.
Thanh Ngọc càng nhìn Quý Từ thì càng hài lòng, đương nhiên, hắn cũng không quên mục đích đến đây của mình.
Kết quả là, Thanh Ngọc vừa giả vờ hỏi thăm tình hình gần đây của Tần Giác, vừa nhìn khuôn mặt đẹp trai và xinh đẹp của Quý Từ không chớp mắt.
Thật tuyệt vời, linh cảm lại đến nữa rồi không phải sao?
Khi Quý Từ thử dò hỏi hắn có muốn ở lại dùng cơm không, Thanh Ngọc không chút nghĩ ngợi đã đồng ý.
Hắn giả vờ như không thấy sắc mặt Quý Từ trở nên cứng đờ, lập tức đi vào.
Thanh Ngọc ngồi trên bàn đá trong sân, nhìn bóng lưng có chút cứng ngắc và bận rộn của Quý Từ.
Ý cười bên môi càng sâu hơn.
Lúc này, sở thích xấu xa của hắn hoàn toàn lộ rõ.
Bây giờ đang là đầu xuân, phong cảnh tuyệt đẹp.
Thanh Ngọc đắm chìm dưới ánh mặt trời ôn hòa, vừa nhìn chằm chằm bóng dáng của Quý Từ, vừa nghĩ đến một vài chuyện khác.
Kỳ thật bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của mình đối với Quý Từ.
Cùng lắm chỉ coi như là đang đối xử với một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo đẹp đẽ.
Đẹp, hơn nữa còn muốn quan sát bất cứ lúc nào.
Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài mà thôi, Thanh Ngọc không những thích vẻ ngoài của Quý Từ, mà còn thích tính cách của Quý Từ.
Nhất là hôm nay hắn còn gặp được Tần Giác.
Đó là một Tần Giác khiến hắn thấy phiền chán.
Lúc đó, suy nghĩ đầu tiên trong lòng Thanh Ngọc là -- xui xẻo, sao lại gặp lại y sớm thế.
Không phải sáng nào tên nhóc này cũng luyện kiếm rất lâu à?
Sao hôm nay lại kết thúc sớm vậy?
Thanh Ngọc đè nén sự khó chịu vào lòng, bày ra nụ cười ôn hòa thân thiện như thường ngày:
"Tiểu Giác đến rồi, từ sau khi ngươi bị thương, chúng ta rất ít khi gặp ngươi."
Không thấy mới là tốt nhất, xui xẻo.
Nhưng ngoài dự đoán, tên nhóc cổ hủ trước kia rất tôn kính hắn, bây giờ thái độ lại vô cùng lạnh nhạt.
Mặc dù lễ nghĩa vẫn chu toàn, nhưng dù là tư thế hay thần sắc trong mắt cũng đã không còn tôn kính như quá khứ.
Khá lắm, gan to ra rồi.
Nhưng không sao, dù sao từ trước đến giờ Tần Giác cũng không nằm trong phạm vi suy xét của Thanh Ngọc, người bây giờ khiến hắn cảm thấy hứng thú, chỉ có Quý Từ.
Vì vậy cho dù thái độ của Tần Giác rõ ràng chỉ có lệ, thậm chí là tràn ngập thù địch, cũng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của Thanh Ngọc.
Ngươi chỉ bày ra bộ mặt thúi đó với ta mà thôi, ta không để trong lòng, điều duy nhất ta quan tâm là Quý Từ đang bận rộn trong bếp cách đó không xa.
Bữa cơm này Thanh Ngọc ăn rất vui vẻ, hắn nhận ra quan hệ giữa Quý Từ và Tần Giác rất tốt, không biết xuất phát từ tâm lý gì, hắn đặc biệt nhắc đến gà nướng hôm trước.
Thanh Ngọc rất bất ngờ khi nhận được món gà nướng, nếu là bất ngờ quan trọng như vậy, đương nhiên phải nói ra cho Tần Giác biết!
Mặc dù con gà nướng kia vừa đến tay đã bị Thanh Ngọc vứt đi, nhưng hắn vẫn dùng cái này để kích thích Tần Giác.
Không vì cái gì cả, chỉ là hắn rảnh.
Đương nhiên, có lẽ còn có chút cảm xúc ghen ghét không thể nói rõ.
Sau khi xong việc, Thanh Ngọc thành công lui thân, ngắm người đẹp đủ rồi, hắn thỏa mãn trở về.
Thanh Ngọc vốn cho rằng đây là bữa cơm cả khách lẫn chủ đều vui, ai ngờ vừa xuống núi không lâu, Thanh Ngọc đại năng tu chân tai thính mắt tinh lập tức nghe thấy câu phàn nàn không thèm che giấu của Quý Từ.
"Đi rất đúng lúc, vốn đã không đủ cơm ăn, ta chỉ ăn được có một chút."
Thanh Ngọc: "..."
Hắn ăn nhiều lắm hả? Đâu có đâu nhỉ...
Hóa ra Quý Từ không nấu đủ cơm, thật bất ngờ.
Thanh Ngọc quả thật không nghĩ tới điều này, dù sao cũng đã rất nhiều năm hắn không ăn cơm rồi, huống hồ người tích cốc không cần ăn cơm.
Mặc dù rất ngoài ý muốn, nhưng Thanh Ngọc cũng không để chuyện này trong lòng, sau khi trở về thì nhàn nhã vẽ mười bức tranh vàng. (Là tranh 18+ đó)
Vẽ xong, Thanh Ngọc cầm lên ngắm nhìn một lúc, sau đó thoải mái hào phóng gửi mười bức tranh vàng vừa vẽ và bức tranh của Tần Giác trước đó cho Vân Thời.
Mấy ngày sau, Vân Thời viết hai chữ rồng bay phượng múa trên đó --
Đã duyệt.
Ừm, rất tốt, không hổ là sư huynh của hắn.
Bắt đầu từ hôm nay, Thanh Ngọc để Quý Từ làm người mẫu tranh vàng ngự dụng của mình, vẽ không biết mệt, hơn nữa vẽ trong khoảng thời gian dài cũng không thấy chán ghét.
Thiên Đạo trên cao, Thanh Ngọc thề mình không tìm thấy ai hợp tâm ý hơn Quý Từ.
Thời gian trôi qua, Thanh Ngọc phát hiện một việc.
Đó là trong toàn bộ Đạo Tông, trong ba trưởng lão và một tông chủ, Quý Từ thích hắn nhất.
Bởi vì chỉ có hắn là không dùng hình phạt thể xác với Quý Từ.
Vì vậy Thanh Ngọc rất đắc chí.
Không tháo mặt nạ giả nhân giả nghĩa xuống cũng tốt, ít nhất Quý Từ thích, cho nên cũng không vô dụng lắm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...