Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 189: Ngoại truyện Vân Thời (1)
Edit + beta: Iris
Vân Thời thành danh rất sớm, khi hắn bộc lộ tài năng là khoảng 15 tuổi.
Nhưng hắn nổi tiếng không phải vì thực lực mạnh thế nào, mà là vì miệng tiện.
Dường như trong đầu Vân Thời bẩm sinh thiếu mất cọng gân, nghĩ gì thì nói đó, hơn nữa tuổi còn nhỏ, nghé con mới sinh không sợ cọp, Thiên Vương lão tử gì đó đều có thể bị hắn coi thường một trận.
Từ trưởng lão tông môn cho đến đệ tử tạp dịch, chỉ cần không hợp ý thì sẽ bị Vân Thời mắng không chút thương tiếc.
Theo lý thuyết, một đệ tử làm đầy việc xấu, không hiểu lễ nghĩa sẽ bị xóa tên khỏi Tam Thanh Đạo Tông.
Nhưng dù Vân Thời có quậy thế nào, các cấp trên của Đạo Tông cũng mắt nhắm mắt mở.
Không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là thiên phú của Vân Thời cao.
Đúng vậy, mặc dù Vân Thời có thể tức giận mắng trời, có thể kéo dẫm tạp dịch, nhưng thiên phú của hắn lại đứng số một số hai trong Tu Chân giới lúc bấy giờ.
Cùng là một thuật pháp, người khác chỉ có thể chém ngã một cọc gỗ nhỏ, nhưng Vân Thời lại có thể phá hủy một cây cổ thụ ngàn năm.
Thiên phú cao, tính tình kiêu ngạo, Đạo Tông cố ý dung túng, thành công khiến tính cách Vân Thời sáng nắng chiều mưa, trở thành nhị thế tổ có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Không ai muốn trêu chọc kẻ điên này cả.
15 tuổi, mấy bé trai ở tuổi này không cao lắm, mái tóc đen dài cũng không thể buộc bằng ngọc quan như khi trưởng thành, vì vậy suốt ngày phải dùng dây buộc tóc.
Không chỉ không tiện hành động, mà khi hè đến còn vô cùng oi bức.
Vân Thời thật sự chịu không nổi nữa, ghét bỏ mái tóc quá dài, cuối cùng lén chạy xuống dưới chân núi làm hòa thượng.
Đến khi các trưởng lão Đạo Tông hoảng loạn đi tìm hắn, tóc của hắn đã bị cạo sạch.
Trưởng lão giận không thể át:
"Thân thể, tóc tai, da thịt đều là được phụ mẫu ban tặng, sao ngươi có thể tùy ý như thế!"
Lúc đó Vân Thời còn rất nhỏ gầy, ngồi quỳ trên đệm hương bồ, lười biếng nói:
"Ta cạo tóc là vì Phật Tổ, không phải tùy ý."
Nói xong, hắn còn nở nụ cười ranh mãnh:
"Nếu trưởng lão không tin, vậy đi hỏi Phật Tổ đi."
"Phật Tổ đã đồng ý cho ta gia nhập Phật môn và cạo đầu, tại sao trưởng lão còn can thiệp vào?"
Trưởng lão: "..."
Trưởng lão ngẩng đầu nhìn tượng Phật trang nghiêm, ngại mắng nhiều, cuối cùng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ:
"Ngươi là đệ tử Đạo gia! Không được lão tổ Tam Thanh cho phép, sao có thể tùy tiện gia nhập Phật môn?"
Vân Thời: "Lão tổ Tam Thanh quản trời quản đất, ông ta còn có thể quản tín đồ rời đi gia nhập Phật môn sao?"
"Có phải quản hơi rộng rồi không, ông ta rảnh vậy à?"
Sau khi hắn nói như vậy, trưởng lão tức giận trừng mắt, suýt nữa bị Vân Thời làm nghẹn chết:
"Ngươi... Ngươi... Vô sỉ!"
Thấy cả khuôn mặt trưởng lão đỏ lên, ý cười trong mắt Vân Thời càng đậm hơn, cuối cùng đứng dậy khỏi đệm hương bồ, thong thả lấy mấy viên linh thạch trong túi ra đưa cho tiểu hòa thượng đã cạo đầu giúp hắn:
"Đây, cho ngươi."
Ném linh thạch đi xong, Vân Thời đi ra cửa chùa.
Trưởng lão muốn ngất đi, thấy thế vẫn kiên cường đứng dậy:
"Nghiệt đồ, ngươi đi đâu?!"
Vân Thời đưa lưng về phía hắn, vẫy tay:
"Cạo đầu xong rồi, tất nhiên phải về tông môn đi ngủ."
Nghe xong, cuối cùng trưởng lão không chống đỡ được nữa, ngất xỉu ngay tại chùa.
"Trưởng lão! Trưởng lão!"
"Trưởng lão người không sao chứ!"
Vân Thời không thèm quay đầu lại, đỉnh đầu trụi lủi đi về.
Thỉnh thoảng im lặng nhìn trán mình, cảm thấy đầu trọc hình như hơi nóng.
Nhưng không sao, mặc dù để đầu trọc vào mùa hè sẽ luôn thấy nóng, nhưng so với tác dụng làm mát thì các khuyết điểm khác không đáng nhắc đến.
Vân Thời chưa từng thấy xấu hổ vì cái đầu trọc của mình.
Hắn không chỉ cạo trọc, mà còn chạy khắp nơi với cái đầu trọc, để từ trên xuống dưới tông môn đều có thể nhìn thấy đầu trọc tuyệt đẹp của hắn.
Vân Thời cảm thấy đầu trọc của mình là kiểu tóc hoàn hảo nhất trên thế giới.
Cứ cách vài ngày là lại bắt một đệ tử trong tông môn đến hỏi đầu trọc của hắn có đẹp trai không.
Đệ tử Đạo Tông, dù lớn hay nhỏ, ai cũng rất sợ hắn.
Bị Vân Thời bắt, làm gì có ai dám nói chữ không?
Trước đây cũng có đệ tử ngứa mắt Vân Thời nên làm trái ý hắn, nhưng kết cục cuối cùng của các đệ tử đó đều là bị Vân Thời xử lý mạnh tay, không có ngoại lệ.
Thủ đoạn của Vân Thời vừa tàn khốc vừa độc ác, từ việc ép người khác phải khỏa thân đến việc cắt đứt ngón tay, dần dà, cuối cùng không còn ai dám chọc đến hắn.
Kết quả là, toàn bộ đệ tử đều gật đầu khen đẹp.
Không chỉ đẹp mà còn rất tiện lợi.
Vân Thời rất hài lòng, tâm trạng tốt đẹp mấy ngày liền.
Đáng tiếc, tâm trạng tốt đẹp không kéo dài được lâu.
Bởi vì Vân Thời không thể nào ở trong tông môn suốt ngày, hắn là kiểu đệ tử có thiên phú hơn người, luôn được trưởng lão dẫn ra ngoài để trải chuyện đời.
Mặc dù do các trưởng lão do dự rất lâu vì cái đầu trọc của Vân Thời, nhưng trong tông môn thực sự không có ai xuất sắc hơn Vân Thời.
Thế nên dù hình ảnh Vân Thời đầu trọc rất xấu, nhưng các trưởng lão vẫn phải căng da đầu dẫn hắn ra ngoài.
Lần này bọn họ đến dự hội nghị ở một tông môn nhỏ.
Đương nhiên, tông môn nhỏ chỉ là xưng hô của một mình Vân Thời, dù sao thì trong mắt hắn, ngoại trừ Tam Thanh Đạo Tông, toàn bộ các môn phái khác đều là tông môn nhỏ.
Tuy diện tích môn phái này hơi nhỏ, nhưng sức ảnh hưởng lại trải rộng khắp Tu Chân giới.
Mỗi một trưởng lão đến tham gia hội nghị đều sẽ dẫn theo đệ tử có thiên phú cao nhất trong tông môn của mình.
Vân Thời là người dễ thấy nhất trong số đó.
Không chỉ vì thiên phú của hắn cao nhất, mà còn vì cái đầu trọc của hắn sáng chói nhất trong đại đường.
Những người lớn thì không dám nói gì, thấy trưởng lão Đạo Tông đều bày ra dáng vẻ như không có việc gì, vì vậy cũng lựa chọn bỏ qua.
Chỉ là đám tiểu bối lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Hội nghị tiến hành được một nửa, đám tiểu bối đã bị đuổi ra ngoài tự chơi.
Do Vân Thời trọc đầu nên được cả đám người vây quanh, ai cũng nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt tò mò.
Vân Thời thoải mái hào phóng cho bọn họ nhìn, sau đó hỏi:
"Kiểu tóc của ta đẹp không?"
Các đệ tử hơi do dự một chút, cuối cùng ngập ngừng nói:
"Hình như ngươi, không có kiểu tóc."
Nghe vậy, Vân Thời hơi mất hứng: "Chẳng lẽ đầu trọc không tính là một kiểu tóc sao?"
Đệ tử nói: "Cũng tính, nhưng đầu trọc xấu quá."
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Vân Thời lập tức biến mất.
Trong mắt hắn chỉ còn lại sự sắc bén lạnh lùng, khóe môi cong lên: "Ồ, vậy hả?"
Vài phút sau, trong sân bên ngoài hội nghị bỗng vang lên tiếng khóc.
Tim các trưởng lão Đạo Tông đập nhanh, bọn họ chạy ra ngoài đầu tiên.
Chỉ thấy nền gạch xanh trong sân vốn sạch sẽ, bây giờ chỉ toàn là tóc, ngoại trừ Vân Thời, tất cả các đệ tử khác đều đang khóc, tiếng khóc rung trời.
Còn đầu sỏ gây tội là Vân Thời lại nhàn nhã đứng đó, nghịch lọn tóc vừa bị cạo trên tay.
Trưởng lão tức giận quát:
"Vân Thời! Ai cho phép ngươi làm như vậy!"
Vân Thời ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vị trưởng lão vừa nói chuyện.
Không nói câu nào.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Biết ổng điên nhưng không ngờ ổng điên như dị, cạo trọc đầu rồi tự thấy đẹp, không biết nên khóc hay nên cười:)))
Vân Thời thành danh rất sớm, khi hắn bộc lộ tài năng là khoảng 15 tuổi.
Nhưng hắn nổi tiếng không phải vì thực lực mạnh thế nào, mà là vì miệng tiện.
Dường như trong đầu Vân Thời bẩm sinh thiếu mất cọng gân, nghĩ gì thì nói đó, hơn nữa tuổi còn nhỏ, nghé con mới sinh không sợ cọp, Thiên Vương lão tử gì đó đều có thể bị hắn coi thường một trận.
Từ trưởng lão tông môn cho đến đệ tử tạp dịch, chỉ cần không hợp ý thì sẽ bị Vân Thời mắng không chút thương tiếc.
Theo lý thuyết, một đệ tử làm đầy việc xấu, không hiểu lễ nghĩa sẽ bị xóa tên khỏi Tam Thanh Đạo Tông.
Nhưng dù Vân Thời có quậy thế nào, các cấp trên của Đạo Tông cũng mắt nhắm mắt mở.
Không vì lý do gì khác, chỉ đơn giản là thiên phú của Vân Thời cao.
Đúng vậy, mặc dù Vân Thời có thể tức giận mắng trời, có thể kéo dẫm tạp dịch, nhưng thiên phú của hắn lại đứng số một số hai trong Tu Chân giới lúc bấy giờ.
Cùng là một thuật pháp, người khác chỉ có thể chém ngã một cọc gỗ nhỏ, nhưng Vân Thời lại có thể phá hủy một cây cổ thụ ngàn năm.
Thiên phú cao, tính tình kiêu ngạo, Đạo Tông cố ý dung túng, thành công khiến tính cách Vân Thời sáng nắng chiều mưa, trở thành nhị thế tổ có thể nổi điên bất cứ lúc nào.
Không ai muốn trêu chọc kẻ điên này cả.
15 tuổi, mấy bé trai ở tuổi này không cao lắm, mái tóc đen dài cũng không thể buộc bằng ngọc quan như khi trưởng thành, vì vậy suốt ngày phải dùng dây buộc tóc.
Không chỉ không tiện hành động, mà khi hè đến còn vô cùng oi bức.
Vân Thời thật sự chịu không nổi nữa, ghét bỏ mái tóc quá dài, cuối cùng lén chạy xuống dưới chân núi làm hòa thượng.
Đến khi các trưởng lão Đạo Tông hoảng loạn đi tìm hắn, tóc của hắn đã bị cạo sạch.
Trưởng lão giận không thể át:
"Thân thể, tóc tai, da thịt đều là được phụ mẫu ban tặng, sao ngươi có thể tùy ý như thế!"
Lúc đó Vân Thời còn rất nhỏ gầy, ngồi quỳ trên đệm hương bồ, lười biếng nói:
"Ta cạo tóc là vì Phật Tổ, không phải tùy ý."
Nói xong, hắn còn nở nụ cười ranh mãnh:
"Nếu trưởng lão không tin, vậy đi hỏi Phật Tổ đi."
"Phật Tổ đã đồng ý cho ta gia nhập Phật môn và cạo đầu, tại sao trưởng lão còn can thiệp vào?"
Trưởng lão: "..."
Trưởng lão ngẩng đầu nhìn tượng Phật trang nghiêm, ngại mắng nhiều, cuối cùng chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ:
"Ngươi là đệ tử Đạo gia! Không được lão tổ Tam Thanh cho phép, sao có thể tùy tiện gia nhập Phật môn?"
Vân Thời: "Lão tổ Tam Thanh quản trời quản đất, ông ta còn có thể quản tín đồ rời đi gia nhập Phật môn sao?"
"Có phải quản hơi rộng rồi không, ông ta rảnh vậy à?"
Sau khi hắn nói như vậy, trưởng lão tức giận trừng mắt, suýt nữa bị Vân Thời làm nghẹn chết:
"Ngươi... Ngươi... Vô sỉ!"
Thấy cả khuôn mặt trưởng lão đỏ lên, ý cười trong mắt Vân Thời càng đậm hơn, cuối cùng đứng dậy khỏi đệm hương bồ, thong thả lấy mấy viên linh thạch trong túi ra đưa cho tiểu hòa thượng đã cạo đầu giúp hắn:
"Đây, cho ngươi."
Ném linh thạch đi xong, Vân Thời đi ra cửa chùa.
Trưởng lão muốn ngất đi, thấy thế vẫn kiên cường đứng dậy:
"Nghiệt đồ, ngươi đi đâu?!"
Vân Thời đưa lưng về phía hắn, vẫy tay:
"Cạo đầu xong rồi, tất nhiên phải về tông môn đi ngủ."
Nghe xong, cuối cùng trưởng lão không chống đỡ được nữa, ngất xỉu ngay tại chùa.
"Trưởng lão! Trưởng lão!"
"Trưởng lão người không sao chứ!"
Vân Thời không thèm quay đầu lại, đỉnh đầu trụi lủi đi về.
Thỉnh thoảng im lặng nhìn trán mình, cảm thấy đầu trọc hình như hơi nóng.
Nhưng không sao, mặc dù để đầu trọc vào mùa hè sẽ luôn thấy nóng, nhưng so với tác dụng làm mát thì các khuyết điểm khác không đáng nhắc đến.
Vân Thời chưa từng thấy xấu hổ vì cái đầu trọc của mình.
Hắn không chỉ cạo trọc, mà còn chạy khắp nơi với cái đầu trọc, để từ trên xuống dưới tông môn đều có thể nhìn thấy đầu trọc tuyệt đẹp của hắn.
Vân Thời cảm thấy đầu trọc của mình là kiểu tóc hoàn hảo nhất trên thế giới.
Cứ cách vài ngày là lại bắt một đệ tử trong tông môn đến hỏi đầu trọc của hắn có đẹp trai không.
Đệ tử Đạo Tông, dù lớn hay nhỏ, ai cũng rất sợ hắn.
Bị Vân Thời bắt, làm gì có ai dám nói chữ không?
Trước đây cũng có đệ tử ngứa mắt Vân Thời nên làm trái ý hắn, nhưng kết cục cuối cùng của các đệ tử đó đều là bị Vân Thời xử lý mạnh tay, không có ngoại lệ.
Thủ đoạn của Vân Thời vừa tàn khốc vừa độc ác, từ việc ép người khác phải khỏa thân đến việc cắt đứt ngón tay, dần dà, cuối cùng không còn ai dám chọc đến hắn.
Kết quả là, toàn bộ đệ tử đều gật đầu khen đẹp.
Không chỉ đẹp mà còn rất tiện lợi.
Vân Thời rất hài lòng, tâm trạng tốt đẹp mấy ngày liền.
Đáng tiếc, tâm trạng tốt đẹp không kéo dài được lâu.
Bởi vì Vân Thời không thể nào ở trong tông môn suốt ngày, hắn là kiểu đệ tử có thiên phú hơn người, luôn được trưởng lão dẫn ra ngoài để trải chuyện đời.
Mặc dù do các trưởng lão do dự rất lâu vì cái đầu trọc của Vân Thời, nhưng trong tông môn thực sự không có ai xuất sắc hơn Vân Thời.
Thế nên dù hình ảnh Vân Thời đầu trọc rất xấu, nhưng các trưởng lão vẫn phải căng da đầu dẫn hắn ra ngoài.
Lần này bọn họ đến dự hội nghị ở một tông môn nhỏ.
Đương nhiên, tông môn nhỏ chỉ là xưng hô của một mình Vân Thời, dù sao thì trong mắt hắn, ngoại trừ Tam Thanh Đạo Tông, toàn bộ các môn phái khác đều là tông môn nhỏ.
Tuy diện tích môn phái này hơi nhỏ, nhưng sức ảnh hưởng lại trải rộng khắp Tu Chân giới.
Mỗi một trưởng lão đến tham gia hội nghị đều sẽ dẫn theo đệ tử có thiên phú cao nhất trong tông môn của mình.
Vân Thời là người dễ thấy nhất trong số đó.
Không chỉ vì thiên phú của hắn cao nhất, mà còn vì cái đầu trọc của hắn sáng chói nhất trong đại đường.
Những người lớn thì không dám nói gì, thấy trưởng lão Đạo Tông đều bày ra dáng vẻ như không có việc gì, vì vậy cũng lựa chọn bỏ qua.
Chỉ là đám tiểu bối lại không hiểu đạo lý đối nhân xử thế.
Hội nghị tiến hành được một nửa, đám tiểu bối đã bị đuổi ra ngoài tự chơi.
Do Vân Thời trọc đầu nên được cả đám người vây quanh, ai cũng nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt tò mò.
Vân Thời thoải mái hào phóng cho bọn họ nhìn, sau đó hỏi:
"Kiểu tóc của ta đẹp không?"
Các đệ tử hơi do dự một chút, cuối cùng ngập ngừng nói:
"Hình như ngươi, không có kiểu tóc."
Nghe vậy, Vân Thời hơi mất hứng: "Chẳng lẽ đầu trọc không tính là một kiểu tóc sao?"
Đệ tử nói: "Cũng tính, nhưng đầu trọc xấu quá."
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Vân Thời lập tức biến mất.
Trong mắt hắn chỉ còn lại sự sắc bén lạnh lùng, khóe môi cong lên: "Ồ, vậy hả?"
Vài phút sau, trong sân bên ngoài hội nghị bỗng vang lên tiếng khóc.
Tim các trưởng lão Đạo Tông đập nhanh, bọn họ chạy ra ngoài đầu tiên.
Chỉ thấy nền gạch xanh trong sân vốn sạch sẽ, bây giờ chỉ toàn là tóc, ngoại trừ Vân Thời, tất cả các đệ tử khác đều đang khóc, tiếng khóc rung trời.
Còn đầu sỏ gây tội là Vân Thời lại nhàn nhã đứng đó, nghịch lọn tóc vừa bị cạo trên tay.
Trưởng lão tức giận quát:
"Vân Thời! Ai cho phép ngươi làm như vậy!"
Vân Thời ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vị trưởng lão vừa nói chuyện.
Không nói câu nào.
°°°°°°°°°°
Lời editor: Biết ổng điên nhưng không ngờ ổng điên như dị, cạo trọc đầu rồi tự thấy đẹp, không biết nên khóc hay nên cười:)))