Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 187: Tên trộm
Edit + beta: Iris
Vừa nghe thấy ba chữ "kim thêu hoa", các vị khách ở tửu lâu lập tức cười thành tiếng.
Kim thêu hoa, đúng là kim thêu hoa, không còn từ nào thích hợp để hình dung hơn từ này.
Khuôn mặt của thư sinh mặt trắng trở nên vặn vẹo, hai bên sườn mũi dính đầy chất lỏng vẩn đục, cả khóe môi và cổ áo cũng có, trí thông minh như quay trở về thời điểm hai tuổi, hoàn toàn không thể nào khống chế được nước bọt của mình, trông như một tên ngốc.
Cuối cùng, chưởng quầy tửu lâu nhìn không nổi nữa, kêu tiểu nhị ném vị thư sinh này ra ngoài, còn tốt bụng kêu tiểu nhị dẫn hắn đi gặp đại phu.
Triệu chứng hiện giờ của thư sinh giống hệt đang mắc chứng rối loạn tâm thần, chưởng quầy cũng lo lắng hắn đột nhiên nổi điên cắn người.
Sau khi thư sinh mặt trắng rời đi, nơi này bắt đầu ồn ào trở lại.
Quý Từ gỡ bàn tay đang che mắt mình của Tần Giác ra, thích thú xoay đầu lại hỏi:
"Vừa rồi là đệ làm đúng không?"
Tần Giác cụp mắt xuống, "ừm" một tiếng.
Quý Từ cười ha ha: "Đủ thiệt hại, ta thích."
Anh vừa nói vừa gắp một miếng thịt vào chén Tần Giác như phần thưởng, vẻ mặt từ ái:
"Lập công lớn rồi, nhanh ăn đi, ăn nhiều chút."
Nghe vậy, Tần Giác vốn còn có hơi không vui, bắt đầu giãn lông mày ra.
Y nhìn miếng thịt trong chén của mình, cuối cùng ăn một cách từ tốn.
Thư sinh mặt trắng bị kéo đi, bàn bên cạnh chỉ còn lại một thư sinh khác.
Hắn ăn mặc trông không phú quý lắm, sau khi phát hiện Quý Từ nhìn qua đây, hắn hung dữ trừng mắt Quý Từ:
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Nói xong, hắn cầm bọc đồ rồi vội vàng rời đi.
Tiểu nhị bên cạnh lập tức chạy đến: "Công tử, ngươi chưa trả tiền mà!"
"Thiếu hai số tiền này thì các ngươi phá sản hay gì?!"
Sau đó là một cuộc cãi vã không hồi kết.
Quý Từ nhìn thư sinh ngang ngược kia, thở dài, cảm thán:
"Quả nhiên ở đâu cũng có túi mắt*."
*Túi mắt (显眼包): là một từ thông dụng trên Internet, dùng để mô tả một người hoặc đồ vật yêu thích ánh đèn sân khấu và rất lòe loẹt. Ban đầu là để mô tả những người cực kỳ cởi mở, không ngại tự lừa dối mình và cư xử theo cách cường điệu và hài hước khiến mọi người phải nhìn lại.
Nói xong, anh tiếp tục tận hưởng khoảng thời gian ăn trưa yên bình cùng Tần Giác.
Chỉ là sự yên bình của bọn họ không kéo dài được lâu lắm.
Vị thư sinh muốn ăn quỵt cuối cùng cũng chịu móc ra chút tiền lẻ rồi rời đi, thế giới lập tức yên tĩnh hơn không ít.
Trước khi đi còn liếc về phía bọn họ thêm một cái.
Trong mắt tràn ngập tức giận.
Thấy thế, Quý Từ đặt ly rượu xuống, rung đùi đắc ý:
"Phẫn thanh* bây giờ toàn là thù ghét người giàu có."
*Phẫn thanh (愤青): tuổi trẻ giận dữ, thuật ngữ được sử dụng để mô tả giới trẻ TQ có khuynh hướng dân tộc cực đoan. Mình giữ nguyên là phẫn thanh là vì bên dưới Tần Giác có hỏi và Quý Từ giải thích.
Nếu có thời gian sao không đọc thêm hai trang sách nữa, tương lai thi đậu tiến sĩ, tạo ra nhiều thành tích không phải tốt hơn sao? Đâu cần phải ở đây khoe khoang vô nghĩa.
Tần Giác đặt đũa xuống: "Phẫn thanh nghĩa là gì?"
Quý Từ thuận miệng trả lời: "Là thanh niên phẫn nộ mà thôi."
Tần Giác: "?"
Y vẫn không hiểu, nhưng y sáng suốt chọn giữ im lặng.
Ăn trưa xong, bọn họ đi dọc theo bờ sông Tần Hoài, trên sông có rất nhiều thuyền hoa, hầu hết đều là các công tử nhà giàu mua vui trên đó, tiếng nhạc ở thuyền hoa truyền lên bờ.
Đúng là thịnh vượng quá, Quý Từ nhìn đường phố thành Kim Lăng đông như trẩy hội, đột nhiên sinh ra cảm giác tự hào.
Quan trọng là thành Kim Lăng là của anh, thành Kim Lăng càng thịnh vượng, Quý Từ anh càng có nhiều tiền.
Đến lúc đó, chuyện bao nuôi Tần Giác chỉ là chuyện động một ngón tay.
Quý Từ tự xưng mình là người đàn ông tốt 32 hiếu, chờ anh có tiền trong túi rồi, thuyền hoa linh kiếm kỳ trận dị bảo gì đó, toàn bộ đều cho Tần Giác sắp xếp.
Để Tần Giác hoàn toàn thần phục dưới quần của anh!
Ha ha, chỉ nghĩ thôi đã thấy phấn khích.
Bên này, Tần Giác không hiểu sao Quý Từ tự dưng lại phấn khích như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.
Cuối cùng chọn giữ im lặng.
Bọn họ đi dạo trên đường, mua không ít món ăn vặt đặc sản địa phương, món nào cũng ngon ngọt, rất vừa miệng.
Ăn xong, bọn họ lại bắt đầu thảo luận xem nơi nào có cảnh sắc đẹp nhất thành Kim Lăng.
Những nơi đẹp nhất thành Kim Lăng, trong đó chắc chắn phải có sông Tần Hoài vào ban đêm.
Những chiếc đèn hoa đăng trải dài trên mặt sông, ánh đèn đủ màu sắc phản chiếu làn nước trong vắt của sông Tần Hoài, xung quanh còn có rất nhiều công tử tiểu thư ra ngoài đi chơi đêm, các nhân vật cũng được phác họa thành khung cảnh.
Quý Từ nhìn màu sắc hoa đăng rực rỡ trôi nổi trên mặt sông Tần Hoài, nghiêm trang hỏi:
"Ta có thể vớt một chiếc đèn hoa đăng ở dưới sông lên không?"
Vừa dứt lời, một tiểu thư bên cạnh bọn họ định thả đèn hoa đăng xuống sông chợt khựng lại, sau đó khó chịu liếc nhìn Quý Từ một cái, cuối cùng đi vòng đến một nơi xa hơn ở cuối sông, thả đèn hoa đăng lần nữa.
Tần Giác cũng nghiêm trang trả lời: "Không thể đâu, sư huynh."
Những chiếc đèn hoa đăng được thả xuống trước đó, thông thường đều gửi gắm tâm nguyện của chủ nhân, không nên tùy tiện vớt lên.
Nghe vậy, Quý Từ tiếc nuối thở dài:
"Được rồi, vậy chúng ta đến con đường phía trước mua đèn..."
Lời còn chưa dứt, một bóng đen xẹt nhanh qua người bọn họ, Quý Từ chỉ cảm thấy bên hông nhẹ đi.
Anh nhận ra gì đó, vươn tay ung dung sờ lên hông của mình.
Không ngoài dự đoán, không thấy túi tiền đâu nữa.
Trên mặt Quý Từ hiện lên tia mờ mịt --
Anh, Quý Từ, một tu sĩ Đại Thừa kỳ sắp đột phá Hóa Thần, bị một tên trộm nhỏ bé trộm mất túi tiền trong thành Kim Lăng?
Đệt, sao lại mất mặt như vậy??
Ngay khi Quý Từ thầm bực bội, Tần Giác nói:
"Sư huynh, túi tiền của huynh..."
Quý Từ chán nản nhìn y một cái, khó có thể nói ra cảm nhận của mình.
Quý Từ hơi nhếch môi, cuối cùng không nói gì.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến âm thanh cực kỳ quen thuộc:
"Tên trộm vô sỉ, trả túi tiền lại cho tiểu gia!"
Âm thanh càng lúc càng gần, Quý Từ nhìn thấy một thanh niên mặc y phục đỏ sẫm chạy từ xa đến.
Trong khoảnh khắc lướt qua nhau, Quý Từ nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
Là Đường Tử Thần.
Rất rõ ràng, Đường Tử Thần cũng nhận ra bọn họ.
Hắn lập tức ngừng đuổi theo tên trộm, xoay người lại nhìn Quý Từ một cách khó tin:
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Ra đây chơi á." Quý Từ xòe tay ra nói, sau đó xấu xa liếc nhìn Đường Tử Thần một cái, "Chạy nhanh như vậy làm gì, đường đường là thiếu chủ Cửu Trọng Thiên, chẳng lẽ còn bị một tên trộm nhỏ bé ở thành Kim Lăng trộm mất đồ sao?"
Nghe vậy, Đường Tử Thần lập tức suy sụp, vung nắm đấm nói:
"Ngươi thì biết cái gì, cũng đâu phải là tên trộm nhỏ bé bình thường!"
"Ồ?" Quý Từ khẽ nhướng đuôi mày, "Đó là cái gì?"
Đường Tử Thần không nói.
Có thể trộm túi tiền trong tay hắn, tên trộm này dù không phải là nhân vật lớn thì cũng phải là thế ngoại cao nhân.
Nếu không Đường Tử Thần hắn biết để mặt mũi ở đâu?
Hắn xua tay: "Không nói cái này nữa, bị ngươi cản trở, tên trộm kia đã chạy thoát, ta còn có thể lấy lại túi tiền cái rắm."
Nói xong, Đường Tử Thần nhìn về phía Quý Từ, mất tự nhiên:
"Ta không có tiền, ta mặc kệ, nếu không phải vì ngươi làm ta phân tâm, bây giờ ta chắc chắn đã lấy lại được túi tiền."
"Ta đói bụng, ngươi mua cơm cho ta ăn đi."
Quý Từ không một xu dính túi: "..."
Khóe mắt anh hơi run rẩy, sau đó gật đầu như không có việc gì: "Được thôi."
Nói xong thì anh sờ mó bên hông Tần Giác một cách thành thạo, lấy túi tiền ra.
Thấy thế, Đường Tử Thần nhạy bén nhận ra điều gì đó:
"Chờ chút, ngươi định trả tiền bằng túi tiền của hắn?"
"Ngươi cũng đâu có thiếu tiền đâu nhỉ, hay là túi tiền của ngươi cũng bị trộm?"
Quý Từ: "..."
Vừa nghe thấy ba chữ "kim thêu hoa", các vị khách ở tửu lâu lập tức cười thành tiếng.
Kim thêu hoa, đúng là kim thêu hoa, không còn từ nào thích hợp để hình dung hơn từ này.
Khuôn mặt của thư sinh mặt trắng trở nên vặn vẹo, hai bên sườn mũi dính đầy chất lỏng vẩn đục, cả khóe môi và cổ áo cũng có, trí thông minh như quay trở về thời điểm hai tuổi, hoàn toàn không thể nào khống chế được nước bọt của mình, trông như một tên ngốc.
Cuối cùng, chưởng quầy tửu lâu nhìn không nổi nữa, kêu tiểu nhị ném vị thư sinh này ra ngoài, còn tốt bụng kêu tiểu nhị dẫn hắn đi gặp đại phu.
Triệu chứng hiện giờ của thư sinh giống hệt đang mắc chứng rối loạn tâm thần, chưởng quầy cũng lo lắng hắn đột nhiên nổi điên cắn người.
Sau khi thư sinh mặt trắng rời đi, nơi này bắt đầu ồn ào trở lại.
Quý Từ gỡ bàn tay đang che mắt mình của Tần Giác ra, thích thú xoay đầu lại hỏi:
"Vừa rồi là đệ làm đúng không?"
Tần Giác cụp mắt xuống, "ừm" một tiếng.
Quý Từ cười ha ha: "Đủ thiệt hại, ta thích."
Anh vừa nói vừa gắp một miếng thịt vào chén Tần Giác như phần thưởng, vẻ mặt từ ái:
"Lập công lớn rồi, nhanh ăn đi, ăn nhiều chút."
Nghe vậy, Tần Giác vốn còn có hơi không vui, bắt đầu giãn lông mày ra.
Y nhìn miếng thịt trong chén của mình, cuối cùng ăn một cách từ tốn.
Thư sinh mặt trắng bị kéo đi, bàn bên cạnh chỉ còn lại một thư sinh khác.
Hắn ăn mặc trông không phú quý lắm, sau khi phát hiện Quý Từ nhìn qua đây, hắn hung dữ trừng mắt Quý Từ:
"Nhìn cái gì mà nhìn!"
Nói xong, hắn cầm bọc đồ rồi vội vàng rời đi.
Tiểu nhị bên cạnh lập tức chạy đến: "Công tử, ngươi chưa trả tiền mà!"
"Thiếu hai số tiền này thì các ngươi phá sản hay gì?!"
Sau đó là một cuộc cãi vã không hồi kết.
Quý Từ nhìn thư sinh ngang ngược kia, thở dài, cảm thán:
"Quả nhiên ở đâu cũng có túi mắt*."
*Túi mắt (显眼包): là một từ thông dụng trên Internet, dùng để mô tả một người hoặc đồ vật yêu thích ánh đèn sân khấu và rất lòe loẹt. Ban đầu là để mô tả những người cực kỳ cởi mở, không ngại tự lừa dối mình và cư xử theo cách cường điệu và hài hước khiến mọi người phải nhìn lại.
Nói xong, anh tiếp tục tận hưởng khoảng thời gian ăn trưa yên bình cùng Tần Giác.
Chỉ là sự yên bình của bọn họ không kéo dài được lâu lắm.
Vị thư sinh muốn ăn quỵt cuối cùng cũng chịu móc ra chút tiền lẻ rồi rời đi, thế giới lập tức yên tĩnh hơn không ít.
Trước khi đi còn liếc về phía bọn họ thêm một cái.
Trong mắt tràn ngập tức giận.
Thấy thế, Quý Từ đặt ly rượu xuống, rung đùi đắc ý:
"Phẫn thanh* bây giờ toàn là thù ghét người giàu có."
*Phẫn thanh (愤青): tuổi trẻ giận dữ, thuật ngữ được sử dụng để mô tả giới trẻ TQ có khuynh hướng dân tộc cực đoan. Mình giữ nguyên là phẫn thanh là vì bên dưới Tần Giác có hỏi và Quý Từ giải thích.
Nếu có thời gian sao không đọc thêm hai trang sách nữa, tương lai thi đậu tiến sĩ, tạo ra nhiều thành tích không phải tốt hơn sao? Đâu cần phải ở đây khoe khoang vô nghĩa.
Tần Giác đặt đũa xuống: "Phẫn thanh nghĩa là gì?"
Quý Từ thuận miệng trả lời: "Là thanh niên phẫn nộ mà thôi."
Tần Giác: "?"
Y vẫn không hiểu, nhưng y sáng suốt chọn giữ im lặng.
Ăn trưa xong, bọn họ đi dọc theo bờ sông Tần Hoài, trên sông có rất nhiều thuyền hoa, hầu hết đều là các công tử nhà giàu mua vui trên đó, tiếng nhạc ở thuyền hoa truyền lên bờ.
Đúng là thịnh vượng quá, Quý Từ nhìn đường phố thành Kim Lăng đông như trẩy hội, đột nhiên sinh ra cảm giác tự hào.
Quan trọng là thành Kim Lăng là của anh, thành Kim Lăng càng thịnh vượng, Quý Từ anh càng có nhiều tiền.
Đến lúc đó, chuyện bao nuôi Tần Giác chỉ là chuyện động một ngón tay.
Quý Từ tự xưng mình là người đàn ông tốt 32 hiếu, chờ anh có tiền trong túi rồi, thuyền hoa linh kiếm kỳ trận dị bảo gì đó, toàn bộ đều cho Tần Giác sắp xếp.
Để Tần Giác hoàn toàn thần phục dưới quần của anh!
Ha ha, chỉ nghĩ thôi đã thấy phấn khích.
Bên này, Tần Giác không hiểu sao Quý Từ tự dưng lại phấn khích như vậy, nhất thời không biết nên nói gì.
Cuối cùng chọn giữ im lặng.
Bọn họ đi dạo trên đường, mua không ít món ăn vặt đặc sản địa phương, món nào cũng ngon ngọt, rất vừa miệng.
Ăn xong, bọn họ lại bắt đầu thảo luận xem nơi nào có cảnh sắc đẹp nhất thành Kim Lăng.
Những nơi đẹp nhất thành Kim Lăng, trong đó chắc chắn phải có sông Tần Hoài vào ban đêm.
Những chiếc đèn hoa đăng trải dài trên mặt sông, ánh đèn đủ màu sắc phản chiếu làn nước trong vắt của sông Tần Hoài, xung quanh còn có rất nhiều công tử tiểu thư ra ngoài đi chơi đêm, các nhân vật cũng được phác họa thành khung cảnh.
Quý Từ nhìn màu sắc hoa đăng rực rỡ trôi nổi trên mặt sông Tần Hoài, nghiêm trang hỏi:
"Ta có thể vớt một chiếc đèn hoa đăng ở dưới sông lên không?"
Vừa dứt lời, một tiểu thư bên cạnh bọn họ định thả đèn hoa đăng xuống sông chợt khựng lại, sau đó khó chịu liếc nhìn Quý Từ một cái, cuối cùng đi vòng đến một nơi xa hơn ở cuối sông, thả đèn hoa đăng lần nữa.
Tần Giác cũng nghiêm trang trả lời: "Không thể đâu, sư huynh."
Những chiếc đèn hoa đăng được thả xuống trước đó, thông thường đều gửi gắm tâm nguyện của chủ nhân, không nên tùy tiện vớt lên.
Nghe vậy, Quý Từ tiếc nuối thở dài:
"Được rồi, vậy chúng ta đến con đường phía trước mua đèn..."
Lời còn chưa dứt, một bóng đen xẹt nhanh qua người bọn họ, Quý Từ chỉ cảm thấy bên hông nhẹ đi.
Anh nhận ra gì đó, vươn tay ung dung sờ lên hông của mình.
Không ngoài dự đoán, không thấy túi tiền đâu nữa.
Trên mặt Quý Từ hiện lên tia mờ mịt --
Anh, Quý Từ, một tu sĩ Đại Thừa kỳ sắp đột phá Hóa Thần, bị một tên trộm nhỏ bé trộm mất túi tiền trong thành Kim Lăng?
Đệt, sao lại mất mặt như vậy??
Ngay khi Quý Từ thầm bực bội, Tần Giác nói:
"Sư huynh, túi tiền của huynh..."
Quý Từ chán nản nhìn y một cái, khó có thể nói ra cảm nhận của mình.
Quý Từ hơi nhếch môi, cuối cùng không nói gì.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến âm thanh cực kỳ quen thuộc:
"Tên trộm vô sỉ, trả túi tiền lại cho tiểu gia!"
Âm thanh càng lúc càng gần, Quý Từ nhìn thấy một thanh niên mặc y phục đỏ sẫm chạy từ xa đến.
Trong khoảnh khắc lướt qua nhau, Quý Từ nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.
Là Đường Tử Thần.
Rất rõ ràng, Đường Tử Thần cũng nhận ra bọn họ.
Hắn lập tức ngừng đuổi theo tên trộm, xoay người lại nhìn Quý Từ một cách khó tin:
"Sao ngươi lại ở đây?"
"Ra đây chơi á." Quý Từ xòe tay ra nói, sau đó xấu xa liếc nhìn Đường Tử Thần một cái, "Chạy nhanh như vậy làm gì, đường đường là thiếu chủ Cửu Trọng Thiên, chẳng lẽ còn bị một tên trộm nhỏ bé ở thành Kim Lăng trộm mất đồ sao?"
Nghe vậy, Đường Tử Thần lập tức suy sụp, vung nắm đấm nói:
"Ngươi thì biết cái gì, cũng đâu phải là tên trộm nhỏ bé bình thường!"
"Ồ?" Quý Từ khẽ nhướng đuôi mày, "Đó là cái gì?"
Đường Tử Thần không nói.
Có thể trộm túi tiền trong tay hắn, tên trộm này dù không phải là nhân vật lớn thì cũng phải là thế ngoại cao nhân.
Nếu không Đường Tử Thần hắn biết để mặt mũi ở đâu?
Hắn xua tay: "Không nói cái này nữa, bị ngươi cản trở, tên trộm kia đã chạy thoát, ta còn có thể lấy lại túi tiền cái rắm."
Nói xong, Đường Tử Thần nhìn về phía Quý Từ, mất tự nhiên:
"Ta không có tiền, ta mặc kệ, nếu không phải vì ngươi làm ta phân tâm, bây giờ ta chắc chắn đã lấy lại được túi tiền."
"Ta đói bụng, ngươi mua cơm cho ta ăn đi."
Quý Từ không một xu dính túi: "..."
Khóe mắt anh hơi run rẩy, sau đó gật đầu như không có việc gì: "Được thôi."
Nói xong thì anh sờ mó bên hông Tần Giác một cách thành thạo, lấy túi tiền ra.
Thấy thế, Đường Tử Thần nhạy bén nhận ra điều gì đó:
"Chờ chút, ngươi định trả tiền bằng túi tiền của hắn?"
"Ngươi cũng đâu có thiếu tiền đâu nhỉ, hay là túi tiền của ngươi cũng bị trộm?"
Quý Từ: "..."