Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 177: Gặp lại
Edit + beta: Iris
Những yêu cầu cho đại điển đổi chủ.
Những thứ cần chuẩn bị rất rườm rà phức tạp, Tần Giác chỉ mới thân mật với Quý Từ được một lúc đã bị đệ tử thúc giục ra ngoài chiêu đãi khách.
Đệ tử kia xông lên kêu quang quác, hai tay che mắt lại, ra vẻ phi lễ chớ nhìn, sau đó để lộ ra khe hở ngón tay, nói:
"Đừng khanh khanh ta ta nữa, Tần tông chủ, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ người đó!"
Đệ tử vô cùng đau đớn: "Quý sư huynh, huynh cũng không muốn bị người ta bêu danh đúng không?"
Nghe vậy, Quý Từ cảm thấy rất có lý, thế là đẩy Tần Giác ra, nghiêm túc hỏi:
"Đệ lo làm chuyện của đệ đi."
Tần Giác đang muốn hôn: "..."
Y chán nản đứng dậy, toàn thân tràn ngập hai chữ khó chịu, nhưng lại không thể không đi theo đệ tử kia.
Tần Giác vừa bước lên vài bước thì quay đầu lại, không yên tâm, nói:
"Huynh chờ ở chỗ này, đừng chạy lung tung."
"Nếu mệt thì có thể nghỉ ngơi trên giường ở phòng bên cạnh."
Đại điển đổi chủ không cần Quý Từ hỗ trợ, trong các đại điển đổi chủ của Đạo Tông xưa giờ chưa từng có đạo lữ đi cùng, nếu không chính là bất kính với lão tổ Tam Thanh và liệt tổ liệt tông.
Khi nghe thấy tin tức này, vẻ mặt Tần Giác rất khó coi, Quý Từ cũng cảm thấy quy định này rất thái quá.
Nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao thì trong lịch sử Đạo Tông, có được bao nhiêu tông chủ trưởng lão là có đạo lữ đâu, cuối cùng còn cô độc sống hết quãng đời còn lại.
Đám cẩu độc thân không muốn nhìn thấy tình lữ ân ân ái ái cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy, Quý Từ nhìn về phía những tông chủ trưởng lão trong từ đường với ánh mắt thương tiếc.
Lớn vậy rồi mà vẫn lẻ loi một mình, đúng là rất thảm.
Không như anh, mới 27 28 đã có đối tượng.
Còn gì sảng khoái hơn nữa?
Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Quý Từ cứ cảm thấy biểu cảm của những bức tượng đó hình như hơi xấu đi.
Anh quỳ gối trên đệm hương bồ, lẩm bẩm trong miệng:
"Người yên tâm, nếu người cô đơn, đệ tử sẽ đốt 17 18 đại mỹ nữ eo thon chân dài cho người."
"Hay là người thích đàn ông? Cũng không khó lắm, trên có loại nam da đen cơ bụng tám múi, dưới có thiếu niên xinh đẹp trắng nõn tinh tế, đệ tử đều có thể đốt cho người."
Quý Từ buồn chán nói những lời vô nghĩa, những lời lẩm bẩm này đúng lúc bị đệ tử quét dọn tiến vào thì nghe thấy.
Đệ tử kia sợ Quý Từ nói bậy nói bạ sẽ khiến thần tiên tức giận, lập tức tiến lên kéo anh lại, khuyên nhủ:
"Quý sư huynh, phòng kế bên có đồ ăn nhẹ, huynh qua đó ăn chút gì đi, sẵn tiện nghỉ ngơi luôn."
Quý Từ được khuyên thì đành im lặng dù nói chưa đã, đi theo đệ tử kia đến phòng bên cạnh.
Nơi này đã được trang trí rất đẹp, giường nệm sách vở, mọi thứ đều đầy đủ, thậm chí còn có một con gà nướng thơm nức mũi.
Quý Từ muốn chảy nước miếng đến nơi, sau khi kêu đệ tử kia rời đi thì bắt đầu ăn.
Thời gian tổ chức đại điển đội chủ rất dài, không thể kết thúc nhanh được, Quý Từ ăn xong thì thấy hơi chán.
Thế là kêu Minh Viễn ra đấu địa chủ với mình.
Anh làm một bộ bài đơn giản, sau đó nghiêm túc dạy Minh Viễn chơi.
Cũng may Minh Viễn thông minh, sau khi hấp thu nửa viên nội đan, trí thông minh tăng lên rất nhiều, nhanh chóng học xong, bắt đầu chơi đấu địa chủ với Quý Từ.
Cương thi này rất thông minh, khi đấu địa chủ thắng nhiều thua ít, sau đó phát hiện, khi mình chơi thắng thì Quý Từ sẽ không vui, thế là bắt đầu chơi nhẹ nhàng hơn.
Thành công chọc cười Quý Từ.
Tiếc là chơi bài cũng rất dễ chán.
Sau khi chơi đã rồi, Quý Từ hỏi giờ mới biết, chỉ mới một canh giờ trôi qua.
Vẫn còn lâu đại điển mới kết thúc.
Quý Từ không chịu nổi cô đơn, thu Minh Viễn vào rồi đi tới cửa từ đường.
Chỉ thấy bên ngoài là dòng người chen chúc xô đẩy nhau, tụ lại với nhau, nghe thấy đệ tử Đạo Tông đọc lời thề trên đài, Quý Từ nhìn kỹ lại, phát hiện không có ai châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.
Anh không khỏi thất vọng, thu hồi tầm mắt, trở về bên trong từ đường.
Trên quảng trường bên ngoài toàn là người, Quý Từ không thể đi ra từ chỗ đó.
Trong khi mọi người đang nghiêm túc nghe giảng, chỉ có anh lội ngược dòng, chuồn ra ngoài chơi.
Làm vậy xấu hổ quá.
Giống như một con khỉ bị ném ra ngoài cho người ta xem.
Sau khi tính toán cẩn thận, Quý Từ trở về căn phòng nhỏ, tìm cửa sổ rồi leo ra ngoài.
Anh chống tay lên cửa sổ, khi lật người ra ngoài, động tác rất nhẹ nhàng, đáp đất chắc chắn, không phát ra tiếng động lớn.
Quý Từ cảm thấy nếu anh không đến thế giới này, trở về hiện đại thì có thể từ bỏ y thuật để học võ, ít nhất có thể làm vận động viên nhảy cao cấp hai.
Diện tích từ đường rất lớn, từ các gian nhỏ nhìn ra sẽ thấy cách quảng trường rất xa.
Phía trước là con đường nhỏ ít người qua lại, cũng không rõ là dẫn đến đâu.
Quý Từ rất có hứng thú với con đường nhỏ rải sỏi này, thế là đi qua.
Lúc này Quý Từ đã vứt câu nói không được chạy lung tung của Tần Giác lên chín tầng mây.
Làm ơn đi, người tốt nhà ai mà ở trong phòng suốt ngày?
Nếu ngồi lâu quá thì sẽ bị trĩ đó.
Nhu cầu cấp bách hiện giờ của Quý Từ là bầu không khí mới mẻ.
Quý Từ đã đi được một quãng đường dài trên con đường nhỏ này.
Anh mơ hồ phát hiện đây là một đường núi, nhưng không biết rõ cụ thể là thông đến ngọn núi nào.
Đạo Tông có quá nhiều núi, chúng nối tiếp nhau, mà con đường rải sỏi này lại thấp thoáng trong lùm cây, ai mà biết nó thông đến nơi nào?
Quý Từ ôm tâm trạng như đi tìm báu vật để tiến lên.
Vì vậy khi anh ngẩng đầu nhìn thấy chữ Thái Cực Điện, anh mới có thể kinh ngạc đến thế.
Nhìn tòa kiến trúc to lớn quen thuộc trước mặt, Quý Từ gần như choáng váng.
... Chẳng phải Tần Giác nói nơi này đã bị y lật đổ rồi sao?
Sao Thái Cực Điện vẫn còn ở đây?
Anh đè nén nghi ngờ vào lòng, cẩn thận đẩy cửa sân ra.
So với khung cảnh khắp nơi toàn là hạ nhân tiên động trước kia, thì Thái Cực Điện bây giờ rõ ràng đã quạnh quẽ hơn không ít.
Trong sân không một bóng người, hoa hải đường nở quanh năm đã héo úa chỉ còn lại cành khô vì không được tiên lực của chủ nhân nuôi dưỡng.
Cảnh tượng người đi trà lạnh, chùa miếu vắng tanh.
Sự phồn vinh trong quá khứ hoàn toàn không còn nữa.
Quý Từ do dự khoảng 2 giây, cuối cùng vẫn không vượt qua được lòng hiếu kỳ, đẩy cửa đi vào.
Trong sân toàn là nhánh cây và lá cây khô, khi dẫm lên sẽ phát ra tiếng động, càng khiến nơi này trông có vẻ yên tĩnh.
Khi đi đến cửa đại điện, Quý Từ hơi do dự —— Có nên mở hay không đây?
Dù có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, Quý Từ vẫn vô cùng bài xích nơi này, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định mở cửa ra nhìn thử.
Chỉ là một cánh cửa mà thôi, chẳng lẽ mở nó ra thì sẽ trở lại những ngày tháng đen tối đó sao?
Vô nghĩa.
Nghĩ vậy, Quý Từ vươn tay đẩy cánh cửa ra.
Chỉ là cánh cửa chưa mở ra hoàn toàn, một sức mạnh truyền từ bên trong ra, mở mạnh cửa điện ra.
Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một góc áo màu xanh lơ.
Tim Quý Từ đập mạnh.
Người đứng ở cửa đại điện mặc một bộ y phục màu xanh, mái tóc đen được buộc cao, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như xưa, tay phải cầm một chiếc dù giấy màu trắng, hoa văn trên chiếc dù trang nhã đẹp đẽ.
Thanh Ngọc hơi cúi xuống, ánh mắt lưu luyến nhìn khuôn mặt Quý Từ, sau đó cười nói:
"Quý tiểu hữu, đã lâu không gặp."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Tính ra lúc dịch câu "người tốt nhà ai mà ở trong phòng suốt ngày?", mình đã ở trong phòng suốt ngày hôm nay không lết ra đường một bước nào luôn đó:)))
Những yêu cầu cho đại điển đổi chủ.
Những thứ cần chuẩn bị rất rườm rà phức tạp, Tần Giác chỉ mới thân mật với Quý Từ được một lúc đã bị đệ tử thúc giục ra ngoài chiêu đãi khách.
Đệ tử kia xông lên kêu quang quác, hai tay che mắt lại, ra vẻ phi lễ chớ nhìn, sau đó để lộ ra khe hở ngón tay, nói:
"Đừng khanh khanh ta ta nữa, Tần tông chủ, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ người đó!"
Đệ tử vô cùng đau đớn: "Quý sư huynh, huynh cũng không muốn bị người ta bêu danh đúng không?"
Nghe vậy, Quý Từ cảm thấy rất có lý, thế là đẩy Tần Giác ra, nghiêm túc hỏi:
"Đệ lo làm chuyện của đệ đi."
Tần Giác đang muốn hôn: "..."
Y chán nản đứng dậy, toàn thân tràn ngập hai chữ khó chịu, nhưng lại không thể không đi theo đệ tử kia.
Tần Giác vừa bước lên vài bước thì quay đầu lại, không yên tâm, nói:
"Huynh chờ ở chỗ này, đừng chạy lung tung."
"Nếu mệt thì có thể nghỉ ngơi trên giường ở phòng bên cạnh."
Đại điển đổi chủ không cần Quý Từ hỗ trợ, trong các đại điển đổi chủ của Đạo Tông xưa giờ chưa từng có đạo lữ đi cùng, nếu không chính là bất kính với lão tổ Tam Thanh và liệt tổ liệt tông.
Khi nghe thấy tin tức này, vẻ mặt Tần Giác rất khó coi, Quý Từ cũng cảm thấy quy định này rất thái quá.
Nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao thì trong lịch sử Đạo Tông, có được bao nhiêu tông chủ trưởng lão là có đạo lữ đâu, cuối cùng còn cô độc sống hết quãng đời còn lại.
Đám cẩu độc thân không muốn nhìn thấy tình lữ ân ân ái ái cũng là chuyện bình thường.
Nghĩ vậy, Quý Từ nhìn về phía những tông chủ trưởng lão trong từ đường với ánh mắt thương tiếc.
Lớn vậy rồi mà vẫn lẻ loi một mình, đúng là rất thảm.
Không như anh, mới 27 28 đã có đối tượng.
Còn gì sảng khoái hơn nữa?
Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Quý Từ cứ cảm thấy biểu cảm của những bức tượng đó hình như hơi xấu đi.
Anh quỳ gối trên đệm hương bồ, lẩm bẩm trong miệng:
"Người yên tâm, nếu người cô đơn, đệ tử sẽ đốt 17 18 đại mỹ nữ eo thon chân dài cho người."
"Hay là người thích đàn ông? Cũng không khó lắm, trên có loại nam da đen cơ bụng tám múi, dưới có thiếu niên xinh đẹp trắng nõn tinh tế, đệ tử đều có thể đốt cho người."
Quý Từ buồn chán nói những lời vô nghĩa, những lời lẩm bẩm này đúng lúc bị đệ tử quét dọn tiến vào thì nghe thấy.
Đệ tử kia sợ Quý Từ nói bậy nói bạ sẽ khiến thần tiên tức giận, lập tức tiến lên kéo anh lại, khuyên nhủ:
"Quý sư huynh, phòng kế bên có đồ ăn nhẹ, huynh qua đó ăn chút gì đi, sẵn tiện nghỉ ngơi luôn."
Quý Từ được khuyên thì đành im lặng dù nói chưa đã, đi theo đệ tử kia đến phòng bên cạnh.
Nơi này đã được trang trí rất đẹp, giường nệm sách vở, mọi thứ đều đầy đủ, thậm chí còn có một con gà nướng thơm nức mũi.
Quý Từ muốn chảy nước miếng đến nơi, sau khi kêu đệ tử kia rời đi thì bắt đầu ăn.
Thời gian tổ chức đại điển đội chủ rất dài, không thể kết thúc nhanh được, Quý Từ ăn xong thì thấy hơi chán.
Thế là kêu Minh Viễn ra đấu địa chủ với mình.
Anh làm một bộ bài đơn giản, sau đó nghiêm túc dạy Minh Viễn chơi.
Cũng may Minh Viễn thông minh, sau khi hấp thu nửa viên nội đan, trí thông minh tăng lên rất nhiều, nhanh chóng học xong, bắt đầu chơi đấu địa chủ với Quý Từ.
Cương thi này rất thông minh, khi đấu địa chủ thắng nhiều thua ít, sau đó phát hiện, khi mình chơi thắng thì Quý Từ sẽ không vui, thế là bắt đầu chơi nhẹ nhàng hơn.
Thành công chọc cười Quý Từ.
Tiếc là chơi bài cũng rất dễ chán.
Sau khi chơi đã rồi, Quý Từ hỏi giờ mới biết, chỉ mới một canh giờ trôi qua.
Vẫn còn lâu đại điển mới kết thúc.
Quý Từ không chịu nổi cô đơn, thu Minh Viễn vào rồi đi tới cửa từ đường.
Chỉ thấy bên ngoài là dòng người chen chúc xô đẩy nhau, tụ lại với nhau, nghe thấy đệ tử Đạo Tông đọc lời thề trên đài, Quý Từ nhìn kỹ lại, phát hiện không có ai châu đầu ghé tai thì thầm với nhau.
Anh không khỏi thất vọng, thu hồi tầm mắt, trở về bên trong từ đường.
Trên quảng trường bên ngoài toàn là người, Quý Từ không thể đi ra từ chỗ đó.
Trong khi mọi người đang nghiêm túc nghe giảng, chỉ có anh lội ngược dòng, chuồn ra ngoài chơi.
Làm vậy xấu hổ quá.
Giống như một con khỉ bị ném ra ngoài cho người ta xem.
Sau khi tính toán cẩn thận, Quý Từ trở về căn phòng nhỏ, tìm cửa sổ rồi leo ra ngoài.
Anh chống tay lên cửa sổ, khi lật người ra ngoài, động tác rất nhẹ nhàng, đáp đất chắc chắn, không phát ra tiếng động lớn.
Quý Từ cảm thấy nếu anh không đến thế giới này, trở về hiện đại thì có thể từ bỏ y thuật để học võ, ít nhất có thể làm vận động viên nhảy cao cấp hai.
Diện tích từ đường rất lớn, từ các gian nhỏ nhìn ra sẽ thấy cách quảng trường rất xa.
Phía trước là con đường nhỏ ít người qua lại, cũng không rõ là dẫn đến đâu.
Quý Từ rất có hứng thú với con đường nhỏ rải sỏi này, thế là đi qua.
Lúc này Quý Từ đã vứt câu nói không được chạy lung tung của Tần Giác lên chín tầng mây.
Làm ơn đi, người tốt nhà ai mà ở trong phòng suốt ngày?
Nếu ngồi lâu quá thì sẽ bị trĩ đó.
Nhu cầu cấp bách hiện giờ của Quý Từ là bầu không khí mới mẻ.
Quý Từ đã đi được một quãng đường dài trên con đường nhỏ này.
Anh mơ hồ phát hiện đây là một đường núi, nhưng không biết rõ cụ thể là thông đến ngọn núi nào.
Đạo Tông có quá nhiều núi, chúng nối tiếp nhau, mà con đường rải sỏi này lại thấp thoáng trong lùm cây, ai mà biết nó thông đến nơi nào?
Quý Từ ôm tâm trạng như đi tìm báu vật để tiến lên.
Vì vậy khi anh ngẩng đầu nhìn thấy chữ Thái Cực Điện, anh mới có thể kinh ngạc đến thế.
Nhìn tòa kiến trúc to lớn quen thuộc trước mặt, Quý Từ gần như choáng váng.
... Chẳng phải Tần Giác nói nơi này đã bị y lật đổ rồi sao?
Sao Thái Cực Điện vẫn còn ở đây?
Anh đè nén nghi ngờ vào lòng, cẩn thận đẩy cửa sân ra.
So với khung cảnh khắp nơi toàn là hạ nhân tiên động trước kia, thì Thái Cực Điện bây giờ rõ ràng đã quạnh quẽ hơn không ít.
Trong sân không một bóng người, hoa hải đường nở quanh năm đã héo úa chỉ còn lại cành khô vì không được tiên lực của chủ nhân nuôi dưỡng.
Cảnh tượng người đi trà lạnh, chùa miếu vắng tanh.
Sự phồn vinh trong quá khứ hoàn toàn không còn nữa.
Quý Từ do dự khoảng 2 giây, cuối cùng vẫn không vượt qua được lòng hiếu kỳ, đẩy cửa đi vào.
Trong sân toàn là nhánh cây và lá cây khô, khi dẫm lên sẽ phát ra tiếng động, càng khiến nơi này trông có vẻ yên tĩnh.
Khi đi đến cửa đại điện, Quý Từ hơi do dự —— Có nên mở hay không đây?
Dù có trôi qua bao lâu đi chăng nữa, Quý Từ vẫn vô cùng bài xích nơi này, nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định mở cửa ra nhìn thử.
Chỉ là một cánh cửa mà thôi, chẳng lẽ mở nó ra thì sẽ trở lại những ngày tháng đen tối đó sao?
Vô nghĩa.
Nghĩ vậy, Quý Từ vươn tay đẩy cánh cửa ra.
Chỉ là cánh cửa chưa mở ra hoàn toàn, một sức mạnh truyền từ bên trong ra, mở mạnh cửa điện ra.
Trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một góc áo màu xanh lơ.
Tim Quý Từ đập mạnh.
Người đứng ở cửa đại điện mặc một bộ y phục màu xanh, mái tóc đen được buộc cao, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm như xưa, tay phải cầm một chiếc dù giấy màu trắng, hoa văn trên chiếc dù trang nhã đẹp đẽ.
Thanh Ngọc hơi cúi xuống, ánh mắt lưu luyến nhìn khuôn mặt Quý Từ, sau đó cười nói:
"Quý tiểu hữu, đã lâu không gặp."
°°°°°°°°°°
Lời editor: Tính ra lúc dịch câu "người tốt nhà ai mà ở trong phòng suốt ngày?", mình đã ở trong phòng suốt ngày hôm nay không lết ra đường một bước nào luôn đó:)))