Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 171: Minh Viễn
Edit + beta: Iris
"Đạo Tông có biến rồi!"
"Sao Đạo Tông lại có biến được? Không phải khoảng thời gian trước còn truyền ra tin tức Vân tông chủ sắp thành thân sao?"
"Thành thân ở đâu ra? Ta nói cho ngươi biết, cái đó chỉ có một mình tên nhóc Vân Thời tình nguyện, người đệ tử kia không hề muốn."
"Thật không?"
"Còn giả được nữa à? Ta nghe nói, Vân tông chủ, không, tông chủ tiền nhiệm bị người yêu của đệ tử kia giết rồi!"
"Kỳ tài từ đâu đến mà mạnh dữ vậy?"
"Người có thể bình yên ra khỏi khe Hỏa Trại, có thể không mạnh được sao?"
Những lời nhận xét như thế truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Tu Chân giới, hầu như ai cũng biết bây giờ Đạo Tông đã đổi chủ.
Cựu tông chủ ngày xưa và trưởng lão ban đầu, bây giờ không biết đã bị ném tới nơi nào.
Chắc chắn là cũng có tông môn nổi tâm tư muốn nhân cơ hội này thôn tính Đạo Tông, nhưng còn chưa đến gần đã bị một luồng linh lực bàng bạc hất ra xa mấy mét.
Bây giờ mọi người đã hiểu, Vân Thời quả thật đã ngã, nhưng Vân Thời ngã không có nghĩa là Đạo Tông cũng ngã.
Người cầm quyền Đạo Tông hiện giờ hình như còn khó sống chung hơn cả Vân Thời, tóm lại chuyện này đã trôi qua lâu như vậy, nhưng mọi người vẫn chưa gặp mặt người đó lần nào.
Thật sự rất kỳ lạ.
Tông chủ hiện tại của Đạo Tông được vô số người nhớ thương - Tần Giác đã quỳ ngoài cửa phòng hai đêm.
Người đàn ông mới lần đầu ăn thịt luôn luôn không biết tiết chế, sênh ca nhiều đêm liên tục đã hoàn toàn chọc giận Quý Từ, vì vậy vui vẻ nhận quà rồi đi quỳ gối.
Tần Giác quỳ gối ngay ngắn ngoài tẩm điện, trước mặt là Chiết Liễu đang diễu võ dương oai nhận lệnh giám sát y.
Bé Chiết Liễu đứng thẳng tắp, rất hiếu động, thỉnh thoảng sẽ đi vòng vòng trên dưới trái phải Tần Giác, nếu phát hiện tư thế quỳ của y không đạt tiêu chuẩn, nó sẽ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đập chuôi kiếm lên y.
Sau mấy canh giờ, Tần Giác bị đập không biết bao nhiêu lần.
Y cố ý làm vậy, y hy vọng sư huynh nghe thấy sẽ thấy có lỗi với y.
Nhưng sau khi thử vài lần mà không được gì, Tần Giác dần hiểu ra chiêu này không có tác dụng với Quý Từ.
Cũng đúng, bây giờ Quý Từ đang bận tắm rửa, sao có thể quan tâm đến y?
Quý Từ không đích thân đánh y đã coi như anh tâm địa lương thiện rồi.
Lại trôi qua thêm vài canh giờ, trời tờ mờ sáng, Tần Giác đoán bây giờ có lẽ Quý Từ đã đi ngủ rồi, nên muốn đứng lên đi vào nhìn anh.
Đáng tiếc còn chưa đứng lên, y đã bị Chiết Liễu đánh mạnh vào bắp chân.
Đau thấu tim.
Rất rõ ràng, Chiết Liễu không cho y đi vào.
Tần Giác mím môi, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói:
"Nói chuyện chút đi, ngươi để ta vào nhìn chủ nhân của ngươi, ta đưa thanh kiếm của ta cho ngươi chơi, thế nào?"
Nói xong, Tần Giác còn gọi linh kiếm màu trắng bạc của mình ra.
Bé Chiết Liễu vừa nhìn thấy thanh kiếm kia đã hưng phấn phát ra tiếng ong ong, vội dán lên nó.
Nhưng vừa mới vọt qua được một nửa, Chiết Liễu cố kiềm chế bản thân lại, sau đó liên tục lắc đầu.
Rồi lui về phía sau rất xa như gặp đại địch.
Nếu Chiết Liễu có thể nói, bây giờ chắc chắn đã mắng Tần Giác đê tiện, vậy mà lại lấy linh kiếm dụ nó!
Thấy thế, Tần Giác tiếc nuối thu linh kiếm về.
"Thật bướng bỉnh."
Hết cách, Tần Giác chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ vào trong nhìn thử, ngoan ngoãn quỳ bên ngoài một buổi tối.
Hôm sau, khi Tần Giác hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong cơn nửa mê nửa tỉnh, phát hiện bên ngoài sân có tiếng động.
Không lâu sau, một đệ tử Đạo Tông đẩy cửa đi đến.
Hắn nhìn Tần Giác đang quỳ dưới đất, muốn cười nhưng không dám cười, cuối cùng nghiêm chỉnh hành lễ:
"Tần sư đệ, một ngày tốt lành."
Tần Giác không muốn chào hắn, mặt vô cảm quay đầu đi.
Chuyện trong hôn lễ ngày đó, các đệ tử Đạo Tông cũng biết chút ít, đối với tin tức Vân tông chủ rơi đài, Tần sư đệ trỗi dậy, khi mới biết tin, bọn họ cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút, sau đó thì không còn để trong lòng.
Mọi người đều biết rõ tình huống trong khoảng thời gian kia.
Vân tông chủ kiên quyết giữ Quý sư huynh lại bên cạnh, chỉ cần ai có mắt cũng có thể nhìn ra điều không ổn.
Đương nhiên cũng có một bộ phận người ủng hộ Vân Thời đã rời khỏi Đạo Tông khi biết được chuyện này, nhưng đó chỉ là số ít, không tạo thành ảnh hưởng lớn đối với Đạo Tông.
Bây giờ Đạo Tông có Tần Giác ngồi đó, vẫn còn nằm trong danh sách ba đại tông môn, tạm thời thì địa vị này không có ai có thể lay động được.
Đệ tử kia cầm theo hộp cơm, ung dung đẩy cửa đi vào tẩm điện trước ánh mắt của Tần Giác.
Bé Chiết Liễu nhìn đệ tử kia, rồi lại nhìn Tần Giác, cuối cùng phát ra một loạt âm thanh giễu cợt.
Tần Giác: "..."
Y dùng vẻ mặt vô cảm mà nghĩ, đợi đến khi sư huynh tha thứ cho y, y sẽ xúi sư huynh phạt thanh kiếm hư hỏng này.
-
"Quý sư huynh."
Trước khi đi vòng qua tấm bình phong, đệ tử kia hô lên một tiếng, sau khi nhận được tiếng trả lời rất nhỏ thì mới cẩn thận đi vào.
Sau bình phong, Quý Từ cà lơ phất phơ ngồi ở trên giường, chỉ mặc một lớp áo trong màu trắng như tuyết, mái tóc đen rối tung, biểu cảm rất là mệt mỏi, trên cổ và nửa cánh tay lộ ra ngoài đều có dấu vết nông sâu.
Khuôn mặt đệ tử lập tức đỏ như máu, thậm chí bắt đầu lắp bắp:
"Sư sư sư sư huynh! Dùng cơm..."
Quý Từ ngước mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn lên mặt hắn rồi mới nói:
"Đặt ở kia đi."
Đệ tử vội vàng đặt đồ ăn lên bàn nhỏ bên cạnh.
Đang định rời đi thì nghe thấy Quý Từ ở sau lưng gọi tên hắn:
"Tần Giác vẫn còn quỳ bên ngoài à?"
Nghe anh hỏi, đệ tử vội vàng trả lời:
"Vâng vâng, Tần sư đệ quỳ rất thẳng, vừa nhìn là biết đã nghiêm túc quỳ cả đêm!"
Nghe vậy, Quý Từ kinh ngạc nhướng mày: "Thật không?"
Tên nhóc kia thật sự quỳ cả đêm?
Y ngoan như vậy hả? Nói dối phải không?
Quý Từ phất tay kêu đệ tử đi ra ngoài trước, còn anh thì mặc áo khoác vào, rửa mặt xong mới mở cửa đi ra nhìn Tần Giác.
Cửa phòng mở ra, đối phương quả nhiên đang quỳ gối ở cửa.
Sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, thấy cửa mở ra, Tần Giác lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực.
Trước khi nhìn thấy Tần Giác, thật ra Quý Từ cũng có hơi đau lòng y.
Dù sao cũng quỳ cả đêm, nhưng bây giờ nhìn thấy, Quý Từ lập tức nhớ tới dáng vẻ khốn nạn của tên nhóc này vào buổi tối, thế là không còn đau lòng gì nữa.
Môi Tần Giác giật giật: "Sư huynh..."
Quý Từ xoay người trở về phòng, đóng sầm cửa lại.
Thằng nhóc đệ quỳ tiếp đi.
Chân anh bây giờ vẫn còn hơi đau, dựa vào cái gì Tần Giác quỳ cả đêm lại không sao?
Thấy vậy, Tần Giác lập tức nóng nảy.
Y đã ba ngày không vào phòng rồi, nếu còn tiếp tục như vậy...
Tần Giác: "Sư huynh! Minh Viễn vẫn còn ở chỗ ta!"
Quý Từ vừa mới đóng cửa lại: "..."
Đúng ha, tiểu thiên sứ Minh Viễn của anh vẫn còn ở trong tay Tần Giác.
Nghĩ đến Giới Tử Hoàn được mình giao ra, Quý Từ lập tức mở cửa, hỏi không chút khách sáo:
"Minh Viễn nhà ta đâu?"
Thấy anh đi ra, trên mặt Tần Giác lộ vẻ vui mừng, chật vật đứng dậy.
Do quỳ quá lâu, y hơi lảo đảo đứng không vững.
Quý Từ vô thức đỡ lấy y, sau khi phản ứng lại thì thu tay về như bị bỏng.
Nhưng điều này vẫn khiến Tần Giác mỉm cười vui vẻ.
Y thả Minh Viễn trong Giới Tử Hoàn ra.
Quý Từ nhìn Minh Viễn trước mặt không khác gì người sống là bao thì mặt lộ ra dấu chấm hỏi:
"... Đây là Minh Viễn?"
"Đạo Tông có biến rồi!"
"Sao Đạo Tông lại có biến được? Không phải khoảng thời gian trước còn truyền ra tin tức Vân tông chủ sắp thành thân sao?"
"Thành thân ở đâu ra? Ta nói cho ngươi biết, cái đó chỉ có một mình tên nhóc Vân Thời tình nguyện, người đệ tử kia không hề muốn."
"Thật không?"
"Còn giả được nữa à? Ta nghe nói, Vân tông chủ, không, tông chủ tiền nhiệm bị người yêu của đệ tử kia giết rồi!"
"Kỳ tài từ đâu đến mà mạnh dữ vậy?"
"Người có thể bình yên ra khỏi khe Hỏa Trại, có thể không mạnh được sao?"
Những lời nhận xét như thế truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Tu Chân giới, hầu như ai cũng biết bây giờ Đạo Tông đã đổi chủ.
Cựu tông chủ ngày xưa và trưởng lão ban đầu, bây giờ không biết đã bị ném tới nơi nào.
Chắc chắn là cũng có tông môn nổi tâm tư muốn nhân cơ hội này thôn tính Đạo Tông, nhưng còn chưa đến gần đã bị một luồng linh lực bàng bạc hất ra xa mấy mét.
Bây giờ mọi người đã hiểu, Vân Thời quả thật đã ngã, nhưng Vân Thời ngã không có nghĩa là Đạo Tông cũng ngã.
Người cầm quyền Đạo Tông hiện giờ hình như còn khó sống chung hơn cả Vân Thời, tóm lại chuyện này đã trôi qua lâu như vậy, nhưng mọi người vẫn chưa gặp mặt người đó lần nào.
Thật sự rất kỳ lạ.
Tông chủ hiện tại của Đạo Tông được vô số người nhớ thương - Tần Giác đã quỳ ngoài cửa phòng hai đêm.
Người đàn ông mới lần đầu ăn thịt luôn luôn không biết tiết chế, sênh ca nhiều đêm liên tục đã hoàn toàn chọc giận Quý Từ, vì vậy vui vẻ nhận quà rồi đi quỳ gối.
Tần Giác quỳ gối ngay ngắn ngoài tẩm điện, trước mặt là Chiết Liễu đang diễu võ dương oai nhận lệnh giám sát y.
Bé Chiết Liễu đứng thẳng tắp, rất hiếu động, thỉnh thoảng sẽ đi vòng vòng trên dưới trái phải Tần Giác, nếu phát hiện tư thế quỳ của y không đạt tiêu chuẩn, nó sẽ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đập chuôi kiếm lên y.
Sau mấy canh giờ, Tần Giác bị đập không biết bao nhiêu lần.
Y cố ý làm vậy, y hy vọng sư huynh nghe thấy sẽ thấy có lỗi với y.
Nhưng sau khi thử vài lần mà không được gì, Tần Giác dần hiểu ra chiêu này không có tác dụng với Quý Từ.
Cũng đúng, bây giờ Quý Từ đang bận tắm rửa, sao có thể quan tâm đến y?
Quý Từ không đích thân đánh y đã coi như anh tâm địa lương thiện rồi.
Lại trôi qua thêm vài canh giờ, trời tờ mờ sáng, Tần Giác đoán bây giờ có lẽ Quý Từ đã đi ngủ rồi, nên muốn đứng lên đi vào nhìn anh.
Đáng tiếc còn chưa đứng lên, y đã bị Chiết Liễu đánh mạnh vào bắp chân.
Đau thấu tim.
Rất rõ ràng, Chiết Liễu không cho y đi vào.
Tần Giác mím môi, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói:
"Nói chuyện chút đi, ngươi để ta vào nhìn chủ nhân của ngươi, ta đưa thanh kiếm của ta cho ngươi chơi, thế nào?"
Nói xong, Tần Giác còn gọi linh kiếm màu trắng bạc của mình ra.
Bé Chiết Liễu vừa nhìn thấy thanh kiếm kia đã hưng phấn phát ra tiếng ong ong, vội dán lên nó.
Nhưng vừa mới vọt qua được một nửa, Chiết Liễu cố kiềm chế bản thân lại, sau đó liên tục lắc đầu.
Rồi lui về phía sau rất xa như gặp đại địch.
Nếu Chiết Liễu có thể nói, bây giờ chắc chắn đã mắng Tần Giác đê tiện, vậy mà lại lấy linh kiếm dụ nó!
Thấy thế, Tần Giác tiếc nuối thu linh kiếm về.
"Thật bướng bỉnh."
Hết cách, Tần Giác chỉ có thể từ bỏ suy nghĩ vào trong nhìn thử, ngoan ngoãn quỳ bên ngoài một buổi tối.
Hôm sau, khi Tần Giác hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong cơn nửa mê nửa tỉnh, phát hiện bên ngoài sân có tiếng động.
Không lâu sau, một đệ tử Đạo Tông đẩy cửa đi đến.
Hắn nhìn Tần Giác đang quỳ dưới đất, muốn cười nhưng không dám cười, cuối cùng nghiêm chỉnh hành lễ:
"Tần sư đệ, một ngày tốt lành."
Tần Giác không muốn chào hắn, mặt vô cảm quay đầu đi.
Chuyện trong hôn lễ ngày đó, các đệ tử Đạo Tông cũng biết chút ít, đối với tin tức Vân tông chủ rơi đài, Tần sư đệ trỗi dậy, khi mới biết tin, bọn họ cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút, sau đó thì không còn để trong lòng.
Mọi người đều biết rõ tình huống trong khoảng thời gian kia.
Vân tông chủ kiên quyết giữ Quý sư huynh lại bên cạnh, chỉ cần ai có mắt cũng có thể nhìn ra điều không ổn.
Đương nhiên cũng có một bộ phận người ủng hộ Vân Thời đã rời khỏi Đạo Tông khi biết được chuyện này, nhưng đó chỉ là số ít, không tạo thành ảnh hưởng lớn đối với Đạo Tông.
Bây giờ Đạo Tông có Tần Giác ngồi đó, vẫn còn nằm trong danh sách ba đại tông môn, tạm thời thì địa vị này không có ai có thể lay động được.
Đệ tử kia cầm theo hộp cơm, ung dung đẩy cửa đi vào tẩm điện trước ánh mắt của Tần Giác.
Bé Chiết Liễu nhìn đệ tử kia, rồi lại nhìn Tần Giác, cuối cùng phát ra một loạt âm thanh giễu cợt.
Tần Giác: "..."
Y dùng vẻ mặt vô cảm mà nghĩ, đợi đến khi sư huynh tha thứ cho y, y sẽ xúi sư huynh phạt thanh kiếm hư hỏng này.
-
"Quý sư huynh."
Trước khi đi vòng qua tấm bình phong, đệ tử kia hô lên một tiếng, sau khi nhận được tiếng trả lời rất nhỏ thì mới cẩn thận đi vào.
Sau bình phong, Quý Từ cà lơ phất phơ ngồi ở trên giường, chỉ mặc một lớp áo trong màu trắng như tuyết, mái tóc đen rối tung, biểu cảm rất là mệt mỏi, trên cổ và nửa cánh tay lộ ra ngoài đều có dấu vết nông sâu.
Khuôn mặt đệ tử lập tức đỏ như máu, thậm chí bắt đầu lắp bắp:
"Sư sư sư sư huynh! Dùng cơm..."
Quý Từ ngước mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn lên mặt hắn rồi mới nói:
"Đặt ở kia đi."
Đệ tử vội vàng đặt đồ ăn lên bàn nhỏ bên cạnh.
Đang định rời đi thì nghe thấy Quý Từ ở sau lưng gọi tên hắn:
"Tần Giác vẫn còn quỳ bên ngoài à?"
Nghe anh hỏi, đệ tử vội vàng trả lời:
"Vâng vâng, Tần sư đệ quỳ rất thẳng, vừa nhìn là biết đã nghiêm túc quỳ cả đêm!"
Nghe vậy, Quý Từ kinh ngạc nhướng mày: "Thật không?"
Tên nhóc kia thật sự quỳ cả đêm?
Y ngoan như vậy hả? Nói dối phải không?
Quý Từ phất tay kêu đệ tử đi ra ngoài trước, còn anh thì mặc áo khoác vào, rửa mặt xong mới mở cửa đi ra nhìn Tần Giác.
Cửa phòng mở ra, đối phương quả nhiên đang quỳ gối ở cửa.
Sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, thấy cửa mở ra, Tần Giác lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng rực.
Trước khi nhìn thấy Tần Giác, thật ra Quý Từ cũng có hơi đau lòng y.
Dù sao cũng quỳ cả đêm, nhưng bây giờ nhìn thấy, Quý Từ lập tức nhớ tới dáng vẻ khốn nạn của tên nhóc này vào buổi tối, thế là không còn đau lòng gì nữa.
Môi Tần Giác giật giật: "Sư huynh..."
Quý Từ xoay người trở về phòng, đóng sầm cửa lại.
Thằng nhóc đệ quỳ tiếp đi.
Chân anh bây giờ vẫn còn hơi đau, dựa vào cái gì Tần Giác quỳ cả đêm lại không sao?
Thấy vậy, Tần Giác lập tức nóng nảy.
Y đã ba ngày không vào phòng rồi, nếu còn tiếp tục như vậy...
Tần Giác: "Sư huynh! Minh Viễn vẫn còn ở chỗ ta!"
Quý Từ vừa mới đóng cửa lại: "..."
Đúng ha, tiểu thiên sứ Minh Viễn của anh vẫn còn ở trong tay Tần Giác.
Nghĩ đến Giới Tử Hoàn được mình giao ra, Quý Từ lập tức mở cửa, hỏi không chút khách sáo:
"Minh Viễn nhà ta đâu?"
Thấy anh đi ra, trên mặt Tần Giác lộ vẻ vui mừng, chật vật đứng dậy.
Do quỳ quá lâu, y hơi lảo đảo đứng không vững.
Quý Từ vô thức đỡ lấy y, sau khi phản ứng lại thì thu tay về như bị bỏng.
Nhưng điều này vẫn khiến Tần Giác mỉm cười vui vẻ.
Y thả Minh Viễn trong Giới Tử Hoàn ra.
Quý Từ nhìn Minh Viễn trước mặt không khác gì người sống là bao thì mặt lộ ra dấu chấm hỏi:
"... Đây là Minh Viễn?"