Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 162: Siêu kích thích
Edit + beta: Iris
Quả thật Đường Tử Thần không tin, không chỉ không tin, hắn còn rùng mình, đơn phương thắp một nén nhang cho Quý Từ đang nói năng bậy bạ.
Quý Từ hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.
Chuyện bây giờ anh thường làm nhất là lau thanh kiếm của mình, đôi khi tốn tận nửa canh giờ để đánh bóng thanh kiếm.
Khi Vân Thời đến, anh luôn lau kiếm, khi Vân Thời đi, anh vẫn còn lau kiếm.
Sau đó Vân Thời thật sự rất tò mò, hỏi:
"Vì sao ngươi luôn nghịch kiếm?"
Vân Thời tự hỏi một lúc, nửa đùa nửa thật: "Muốn giết ta à?"
Quý Từ lạnh lùng nhìn hắn một cái:
"Bây giờ mới nhận ra à? Ngu muốn chết."
Vân Thời: "..."
Hắn thức thời không hỏi đến chuyện này nữa.
Thật ra suy nghĩ của Vân Thời rất đơn giản.
Trên thực tế, trong lòng hắn rất kiêu ngạo tự phụ, trong mắt Vân Thời, lúc này Quý Từ không thể tạo ra bất kỳ mối nguy nào cho hắn, thậm chí hắn còn cười nhạo dáng vẻ lau kiếm chuẩn bị đón địch của anh.
Như đang nhìn một đứa trẻ nghịch cây kiếm đồ chơi.
Từng ngày trôi qua, trong khoảng thời gian này, Quý Từ hầu như không bước ra khỏi cửa phòng.
Vân Thời siết chặt kiểm soát đối với anh, trước kia, tốt xấu gì trong phòng cũng có vài tiên đồng và hạ nhân, các trưởng lão khác rảnh rỗi cũng sẽ lượn một vòng trước mặt Quý Từ.
Bây giờ thì khác, trong toàn bộ tẩm điện chỉ có Quý Từ và Liên Giao, thỉnh thoảng Vân Thời sẽ đến thăm anh.
Không cần đoán cũng biết Tam Thanh Đạo Tông vô cùng bận rộn.
Vì đây là hôn sự của Vân tông chủ.
Nhưng có Liên Giao ở đây, Quý Từ cũng không đến mức buồn chán.
Ngày nọ Quý Từ hỏi nàng có muốn tu tiên không.
Liên Giao ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt.
"Quý công tử, muội cũng có thể tu tiên sao?"
Quý Từ nhìn nàng: "Nếu muội muốn học thì có thể."
Nghe vậy, Liên Giao rõ ràng rất vui mừng, nàng liên tục gật đầu:
"Muội muốn học!"
Quý Từ gật đầu, kêu nàng chờ một chút, sau đó khi Đường Tử Thần đến đây, anh trịnh trọng giao Liên Giao cho hắn.
Vừa trèo qua cửa sổ để tiến vào phòng thì trong ngực đột nhiên bị nhét một thứ gì đó, Đường Tử Thần dại ra, bất chấp tất cả, đẩy người ra, vừa mở miệng đã nói:
"Con mẹ nó, ngươi bị điên phải không?"
Quý Từ lười biếng nói: "Đang đứng trước mặt tiểu cô nương mà lại nói lời thô tục, ngươi có tố chất không vậy?"
Đường Tử Thần buông Liên Giao ra, vén tay áo lên, tức giận nói: "Rốt cuộc là ai không có tố chất hả?"
Quý Từ không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô ích này với hắn, nói thẳng ra:
"Ngươi dẫn nàng ra ngoài, đưa đến một môn phái nhỏ đáng tin để học tập, đừng để nàng ở lại Đạo Tông."
Vừa dứt lời, Đường Tử Thần gật đầu, Liên Giao lại mở to mắt.
Tiểu cô nương sợ hãi đi đến phía trước vài bước, bất an hỏi:
"Vì sao lại muốn đưa muội đi? Muội khiến Quý công tử tức giận sao?"
Nghe vậy, Quý Từ dịu dàng an ủi:
"Không có, chỉ là nơi này rất không an toàn."
"Muội vốn dĩ bị bắt vào Đạo Tông, không cần phải cứ ở mãi nơi này vì ta."
Anh hơi suy nghĩ rồi nói: "Hơn nữa ta sắp phải giao thân cho người khác, muội đi theo ta sẽ không có tương lai."
Liên Giao trông có hơi tức giận, phồng má lên, nói:
"Muội thấy hết rồi, rõ ràng là Vân tông chủ ép huynh... Dù sao thì muội cũng không muốn rời khỏi nơi này."
Quý Từ nhướng mày: "Uây, còn tức giận nữa á."
Anh đi qua xoa đầu Liên Giao: "Được rồi, Quý công tử nhà muội muốn làm chuyện lớn, dẫn muội theo không an toàn, cũng không rảnh chăm lo cho muội, tạm thời để muội ra bên ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, thế nào?"
Nghe thế, Liên Giao nửa tin nửa ngờ: "Có thật không?"
"Đương nhiên là thật." Quý Từ cười, "Không tin thì muội hỏi Đường Tử Thần đi."
Vì vậy Liên Giao nhìn qua Đường Tử Thần.
Đường Tử Thần đâu biết Quý Từ muốn làm chuyện lớn gì, nhưng bị tiểu cô nương nhìn như vậy, hắn cũng nhìn lại Quý Từ, nói một cách vô lương tâm:
"Đúng vậy, đúng là có chuyện quan trọng cần làm."
"Chuyện gì vậy?" Liên Giao hỏi tiếp.
Đường Tử Thần: "Chuyện này không tiện nói ra, nhưng tóm lại là chuyện bên trong Đạo Tông, còn lại muội tự đoán đi."
Đánh rắm, Quý Từ không thèm nói gì với hắn, hắn biết được con khỉ gì.
Nhưng nhìn thế này, có vẻ như Liên Giao đã bị lừa.
Nàng ngưỡng mộ nhìn Quý Từ một cái, sau đó ngoan ngoãn nói: "Vậy muội đi thu dọn đồ đạc."
Nói xong thì ra đằng sau bình phong để thu dọn hành lý.
Đường Tử Thần nhìn bóng lưng nàng, vươn tay chọt cánh tay Quý Từ:
"Nè, thật sự muốn đưa nàng đi sao?"
Quý Từ liếc hắn một cái: "Đúng vậy, còn phải tu tiên nữa."
Đường Tử Thần chậc một tiếng, cuối cùng nói: "Cũng đúng."
Việc cấp chứng chỉ cũng không có gì khó khăn.
Do phải đưa Liên Giao ra ngoài, Đường Tử Thần ném ngọc bội cho Quý Từ, còn hắn thì dẫn theo Liên Giao chuẩn bị tìm lý do ra ngoài Đạo Tông.
Không phải việc gì lớn nên cũng không cần báo cho Vân Thời.
Đến khi Vân Thời đến đây thăm Quý Từ, trong tẩm điện đã không còn bóng dáng của Liên Giao.
Vân Thời thích thú nhìn trái nhìn phải, cuối cùng hỏi:
"Tiểu cô nương thích bám theo ngươi đâu rồi?"
Quý Từ lười biếng ngước mắt lên nhìn hắn một cái:
"Sao vậy, ngươi nhớ nàng?"
"Sao mà thế được?" Vân Thời cười dịu dàng, "Tim ta chỉ có một mình ngươi thôi."
Hắn cố ý dùng giọng điệu ái muội khiến người ta mơ màng, muốn nhìn thấy biểu cảm khác của Quý Từ.
Quả nhiên, Quý Từ bị hắn làm cho muốn nhợn, đích thân chứng minh cho hắn thấy giới hạn của nét mặt con người.
Sắc mặt Vân Thời không thay đổi: "Đừng nhăn mặt, rất xấu."
Quý Từ nói thầm trong lòng, người xấu là ngươi mới đúng.
Hôm nay ông đây sẽ biến hình dọa ngươi.
Khi Quý Từ bắt đầu thay đổi biểu cảm tiếp theo, Vân Thời nhéo mặt anh rồi dẫn anh đi ra ngoài.
Nói thật, Quý Từ đã không nghĩ đến chuyện này.
Quý Từ không biết mình đã không ra khỏi cửa bao lâu rồi, vốn đây là chuyện đáng mừng.
Nhưng cảm xúc vui mừng hoàn toàn tiêu tan khi nhìn thấy cách trang trí thô tục bên ngoài.
Quý Từ: "???"
Cách đó không xa là pháo hoa rực rỡ dùng bằng linh lực, còn có giấy dán tường, song cửa sổ, rèm trông như bị lũ quái vật tấn công tập thể.
Quý Từ cảm thấy bị ô nhiễm mắt.
Anh xoay người muốn trở về tẩm điện.
Nhưng Vân Thời nắm lấy cổ tay anh, không cho anh chạy trốn.
"Không thích à? Rất đẹp mà."
Vân Thời vuốt ve khuôn mặt Quý Từ, khi Quý Từ định cắn ngón tay hắn thì hắn kịp thời rụt lại:
"Biết hôm nay là ngày mấy không?"
"Chúng ta sắp thành thân rồi đó."
Quý Từ lạnh lùng nhìn hắn: "Nếu còn dùng giọng điệu thấy gớm này nói chuyện với ta, ta sẽ cắt đầu lưỡi ngươi đi nhắm rượu."
Vân Thời thích thú hỏi: "Ngươi uống không?"
Quý Từ: "..."
"Không uống."
Anh ngại bẩn.
Vân Thời trông có vẻ thất vọng: "Được rồi."
Tố chất tâm lý của Vân tông chủ vô cùng mạnh, hắn nắm tay Quý Từ, cười nói:
"Nhưng hôn lễ của chúng ta không tổ chức ở Đạo Tông đâu."
Nghe vậy, Quý Từ nhận ra điều không ổn, hờ hững nhìn qua.
Vân Thời ngâm nga, phất tay, trước mặt xuất hiện thủy kính quen thuộc.
Sau đó, hắn nhoẻn miệng cười với Quý Từ:
"Chúng ta thành thân ở Quỷ Vực, ở đó siêu kích thích."
Quả thật Đường Tử Thần không tin, không chỉ không tin, hắn còn rùng mình, đơn phương thắp một nén nhang cho Quý Từ đang nói năng bậy bạ.
Quý Từ hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.
Chuyện bây giờ anh thường làm nhất là lau thanh kiếm của mình, đôi khi tốn tận nửa canh giờ để đánh bóng thanh kiếm.
Khi Vân Thời đến, anh luôn lau kiếm, khi Vân Thời đi, anh vẫn còn lau kiếm.
Sau đó Vân Thời thật sự rất tò mò, hỏi:
"Vì sao ngươi luôn nghịch kiếm?"
Vân Thời tự hỏi một lúc, nửa đùa nửa thật: "Muốn giết ta à?"
Quý Từ lạnh lùng nhìn hắn một cái:
"Bây giờ mới nhận ra à? Ngu muốn chết."
Vân Thời: "..."
Hắn thức thời không hỏi đến chuyện này nữa.
Thật ra suy nghĩ của Vân Thời rất đơn giản.
Trên thực tế, trong lòng hắn rất kiêu ngạo tự phụ, trong mắt Vân Thời, lúc này Quý Từ không thể tạo ra bất kỳ mối nguy nào cho hắn, thậm chí hắn còn cười nhạo dáng vẻ lau kiếm chuẩn bị đón địch của anh.
Như đang nhìn một đứa trẻ nghịch cây kiếm đồ chơi.
Từng ngày trôi qua, trong khoảng thời gian này, Quý Từ hầu như không bước ra khỏi cửa phòng.
Vân Thời siết chặt kiểm soát đối với anh, trước kia, tốt xấu gì trong phòng cũng có vài tiên đồng và hạ nhân, các trưởng lão khác rảnh rỗi cũng sẽ lượn một vòng trước mặt Quý Từ.
Bây giờ thì khác, trong toàn bộ tẩm điện chỉ có Quý Từ và Liên Giao, thỉnh thoảng Vân Thời sẽ đến thăm anh.
Không cần đoán cũng biết Tam Thanh Đạo Tông vô cùng bận rộn.
Vì đây là hôn sự của Vân tông chủ.
Nhưng có Liên Giao ở đây, Quý Từ cũng không đến mức buồn chán.
Ngày nọ Quý Từ hỏi nàng có muốn tu tiên không.
Liên Giao ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt.
"Quý công tử, muội cũng có thể tu tiên sao?"
Quý Từ nhìn nàng: "Nếu muội muốn học thì có thể."
Nghe vậy, Liên Giao rõ ràng rất vui mừng, nàng liên tục gật đầu:
"Muội muốn học!"
Quý Từ gật đầu, kêu nàng chờ một chút, sau đó khi Đường Tử Thần đến đây, anh trịnh trọng giao Liên Giao cho hắn.
Vừa trèo qua cửa sổ để tiến vào phòng thì trong ngực đột nhiên bị nhét một thứ gì đó, Đường Tử Thần dại ra, bất chấp tất cả, đẩy người ra, vừa mở miệng đã nói:
"Con mẹ nó, ngươi bị điên phải không?"
Quý Từ lười biếng nói: "Đang đứng trước mặt tiểu cô nương mà lại nói lời thô tục, ngươi có tố chất không vậy?"
Đường Tử Thần buông Liên Giao ra, vén tay áo lên, tức giận nói: "Rốt cuộc là ai không có tố chất hả?"
Quý Từ không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô ích này với hắn, nói thẳng ra:
"Ngươi dẫn nàng ra ngoài, đưa đến một môn phái nhỏ đáng tin để học tập, đừng để nàng ở lại Đạo Tông."
Vừa dứt lời, Đường Tử Thần gật đầu, Liên Giao lại mở to mắt.
Tiểu cô nương sợ hãi đi đến phía trước vài bước, bất an hỏi:
"Vì sao lại muốn đưa muội đi? Muội khiến Quý công tử tức giận sao?"
Nghe vậy, Quý Từ dịu dàng an ủi:
"Không có, chỉ là nơi này rất không an toàn."
"Muội vốn dĩ bị bắt vào Đạo Tông, không cần phải cứ ở mãi nơi này vì ta."
Anh hơi suy nghĩ rồi nói: "Hơn nữa ta sắp phải giao thân cho người khác, muội đi theo ta sẽ không có tương lai."
Liên Giao trông có hơi tức giận, phồng má lên, nói:
"Muội thấy hết rồi, rõ ràng là Vân tông chủ ép huynh... Dù sao thì muội cũng không muốn rời khỏi nơi này."
Quý Từ nhướng mày: "Uây, còn tức giận nữa á."
Anh đi qua xoa đầu Liên Giao: "Được rồi, Quý công tử nhà muội muốn làm chuyện lớn, dẫn muội theo không an toàn, cũng không rảnh chăm lo cho muội, tạm thời để muội ra bên ngoài tránh đầu sóng ngọn gió, thế nào?"
Nghe thế, Liên Giao nửa tin nửa ngờ: "Có thật không?"
"Đương nhiên là thật." Quý Từ cười, "Không tin thì muội hỏi Đường Tử Thần đi."
Vì vậy Liên Giao nhìn qua Đường Tử Thần.
Đường Tử Thần đâu biết Quý Từ muốn làm chuyện lớn gì, nhưng bị tiểu cô nương nhìn như vậy, hắn cũng nhìn lại Quý Từ, nói một cách vô lương tâm:
"Đúng vậy, đúng là có chuyện quan trọng cần làm."
"Chuyện gì vậy?" Liên Giao hỏi tiếp.
Đường Tử Thần: "Chuyện này không tiện nói ra, nhưng tóm lại là chuyện bên trong Đạo Tông, còn lại muội tự đoán đi."
Đánh rắm, Quý Từ không thèm nói gì với hắn, hắn biết được con khỉ gì.
Nhưng nhìn thế này, có vẻ như Liên Giao đã bị lừa.
Nàng ngưỡng mộ nhìn Quý Từ một cái, sau đó ngoan ngoãn nói: "Vậy muội đi thu dọn đồ đạc."
Nói xong thì ra đằng sau bình phong để thu dọn hành lý.
Đường Tử Thần nhìn bóng lưng nàng, vươn tay chọt cánh tay Quý Từ:
"Nè, thật sự muốn đưa nàng đi sao?"
Quý Từ liếc hắn một cái: "Đúng vậy, còn phải tu tiên nữa."
Đường Tử Thần chậc một tiếng, cuối cùng nói: "Cũng đúng."
Việc cấp chứng chỉ cũng không có gì khó khăn.
Do phải đưa Liên Giao ra ngoài, Đường Tử Thần ném ngọc bội cho Quý Từ, còn hắn thì dẫn theo Liên Giao chuẩn bị tìm lý do ra ngoài Đạo Tông.
Không phải việc gì lớn nên cũng không cần báo cho Vân Thời.
Đến khi Vân Thời đến đây thăm Quý Từ, trong tẩm điện đã không còn bóng dáng của Liên Giao.
Vân Thời thích thú nhìn trái nhìn phải, cuối cùng hỏi:
"Tiểu cô nương thích bám theo ngươi đâu rồi?"
Quý Từ lười biếng ngước mắt lên nhìn hắn một cái:
"Sao vậy, ngươi nhớ nàng?"
"Sao mà thế được?" Vân Thời cười dịu dàng, "Tim ta chỉ có một mình ngươi thôi."
Hắn cố ý dùng giọng điệu ái muội khiến người ta mơ màng, muốn nhìn thấy biểu cảm khác của Quý Từ.
Quả nhiên, Quý Từ bị hắn làm cho muốn nhợn, đích thân chứng minh cho hắn thấy giới hạn của nét mặt con người.
Sắc mặt Vân Thời không thay đổi: "Đừng nhăn mặt, rất xấu."
Quý Từ nói thầm trong lòng, người xấu là ngươi mới đúng.
Hôm nay ông đây sẽ biến hình dọa ngươi.
Khi Quý Từ bắt đầu thay đổi biểu cảm tiếp theo, Vân Thời nhéo mặt anh rồi dẫn anh đi ra ngoài.
Nói thật, Quý Từ đã không nghĩ đến chuyện này.
Quý Từ không biết mình đã không ra khỏi cửa bao lâu rồi, vốn đây là chuyện đáng mừng.
Nhưng cảm xúc vui mừng hoàn toàn tiêu tan khi nhìn thấy cách trang trí thô tục bên ngoài.
Quý Từ: "???"
Cách đó không xa là pháo hoa rực rỡ dùng bằng linh lực, còn có giấy dán tường, song cửa sổ, rèm trông như bị lũ quái vật tấn công tập thể.
Quý Từ cảm thấy bị ô nhiễm mắt.
Anh xoay người muốn trở về tẩm điện.
Nhưng Vân Thời nắm lấy cổ tay anh, không cho anh chạy trốn.
"Không thích à? Rất đẹp mà."
Vân Thời vuốt ve khuôn mặt Quý Từ, khi Quý Từ định cắn ngón tay hắn thì hắn kịp thời rụt lại:
"Biết hôm nay là ngày mấy không?"
"Chúng ta sắp thành thân rồi đó."
Quý Từ lạnh lùng nhìn hắn: "Nếu còn dùng giọng điệu thấy gớm này nói chuyện với ta, ta sẽ cắt đầu lưỡi ngươi đi nhắm rượu."
Vân Thời thích thú hỏi: "Ngươi uống không?"
Quý Từ: "..."
"Không uống."
Anh ngại bẩn.
Vân Thời trông có vẻ thất vọng: "Được rồi."
Tố chất tâm lý của Vân tông chủ vô cùng mạnh, hắn nắm tay Quý Từ, cười nói:
"Nhưng hôn lễ của chúng ta không tổ chức ở Đạo Tông đâu."
Nghe vậy, Quý Từ nhận ra điều không ổn, hờ hững nhìn qua.
Vân Thời ngâm nga, phất tay, trước mặt xuất hiện thủy kính quen thuộc.
Sau đó, hắn nhoẻn miệng cười với Quý Từ:
"Chúng ta thành thân ở Quỷ Vực, ở đó siêu kích thích."