Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 155: Vậy ngươi quả thật rất lợi hại
Edit + beta: Iris
Sau khi nhìn thấy bóng dáng kia, tim Đường Tử Thần ngừng đập.
Hắn thật sự sắp không nhớ rõ hôm nay là ngày gì, máu toàn thân như bị đông lạnh.
Đó là Cô Hồng trưởng lão, nếu hắn nhất quyết muốn tiến vào, chỉ dựa vào mỗi Đường Tử Thần thì hoàn toàn không thể cản được.
Nhưng Quý Từ và Tần Giác khó khăn lắm mới gặp được nhau, nếu bị Cô Hồng phá hỏng...
Đường Tử Thần sốt ruột trong lòng, nhìn thoáng qua đằng sau, muốn ra hiệu hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Kết quả vừa quay đầu, đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu.
Đường Tử Thần: "..."
Yết hầu hắn giật giật, muốn mắng người, nhưng lại cố nhịn xuống.
Đường Tử Thần xoay người sang chỗ khác, lấy hết can đảm chào hỏi Cô Hồng, sau khi người kia đến gần thì chắp tay hành lễ:
"Cô Hồng trưởng lão."
Hắn mỉm cười: "Sao Cô Hồng trưởng lão lại đến nơi hẻo lánh thế này?"
Bông tuyết rơi lả tả xuống người hai người.
Ánh mắt Cô Hồng không nhìn Đường Tử Thần, mà là lướt qua Đường Tử Thần, nhìn ra phía sau.
Nơi đó vốn dĩ nên có người, nhưng Cô Hồng sử dụng linh thức, vẫn không phát hiện hơi thở người sống ở nơi đó.
Như là tan biến vào không trung.
Hắn cau mày, biểu cảm vô cùng âm u.
Cô Hồng nhìn về phía Đường Tử Thần: "Vậy ngươi đến đây làm gì?"
"Một góc rách nát trong Đạo Tông, hẳn là thiếu chủ Cửu Trọng Thiên rất chướng mắt mới phải. Chẳng lẽ nơi này có thứ gì đó không thể để người khác thấy, thu hút sự chú ý của Đường thiếu chủ?"
Mắng ai là thứ không thể để người khác thấy vậy hả?
Đường Tử Thần đè nén sự tức giận trong lòng xuống.
Những năm gần đây hắn không làm được chuyện gì lớn, nhưng lại rèn luyện được kỹ năng giả bộ làm sói đuôi to một cách thuần thục, chậm rãi nói:
"Cô Hồng trưởng lão nói đùa rồi, của cải trong Đạo Tông phong phú không kém gì Cửu Trọng Thiên, dù là nơi ít người lui tới, cách trang trí cũng có độ độc đáo riêng, bản thiếu chủ muốn đến đây ngắm một chút thôi."
Nói xong, Đường Tử Thần khép tay áo lại, cười nói:
"Cô Hồng trưởng lão nói chuyện không nên kẹp dao giấu kiếm như vậy, có ảnh hưởng không tốt đối với Đạo Tông."
Vừa dứt lời, Cô Hồng nhìn về phía hậu bối trẻ tuổi trước mặt, cười nhạo: "Nhanh mồm nhanh miệng."
Nói đến đây, Cô Hồng vốn muốn tiếp tục dạy dỗ.
Nhưng sau khi nói xong câu đó, hắn lại bất giác nhớ tới một người khác.
Cũng phóng khoáng khí phách như vậy, dạy dỗ một câu là có thể đáp lại mười câu.
Thật sự là...
Vẻ mặt cô Hồng hoảng hốt trong giây lát.
Nãy đến khi Đường Tử Thần không chút khách sáo, ngắt dòng suy nghĩ của hắn:
"Sao vậy, Cô Hồng trưởng lão không nói nổi lời phản bác?"
"..." Cô Hồng nhìn hắn bằng ánh mắt âm u.
Đường Tử Thần mím môi.
Trong số các vị trưởng lão của Đạo Tông, Cô Hồng này là người âm u nhất.
Trên mặt hắn hiện rõ không thể ở chung, khi Đường Tử Thần còn nhỏ đã bị khuôn mặt quan tài này của hắn dọa cho bật khóc, tóm lại vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.
Trong mắt Cô Hồng hiện lên tia khinh miệt:
"Ta biết ngươi canh ở chỗ này để làm gì."
Hắn vừa nói xong, tay chân Đường Tử Thần lập tức lạnh ngắt.
Đường Tử Thần cố không chế biểu cảm của mình, cố gắng không để lộ ra bất cứ điều gì.
"Quý Từ không chạy được bao xa, chỉ cần trên người hắn vẫn còn cấm chế, mãi mãi không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của chúng ta."
Nghe vậy, Đường Tử Thần cong khóe môi: "Cô Hồng trưởng lão nói gì vậy, sao vãn bối nghe không hiểu gì cả?"
"Chuyện này thì có liên quan gì đến Quý huynh, không phải chúng ta đang ngắm cảnh sao?"
Dầu muối không ăn.
Trong lòng Cô Hồng thầm mắng.
Hắn u ám nhìn Đường Tử Thần một lúc, xoay người rời đi trong gió tuyết.
Địa hình Đạo Tông rất cao, tuyết đọng lại cũng rất dày, khi Cô Hồng rời đi, áo đen tung bay đón gió, để lại dấu chân trên nền tuyết dày.
Đợi đến khi người hoàn toàn rời đi, thần thức không thể thăm dò đến đây được nữa, Quý Từ mới chậm rãi đi ra.
Anh ngóng nhìn hướng Cô Hồng rời, bĩu môi:
"Xí, giả vờ giả vịt, bộ nghĩ mình rất ngầu phải không?"
-
Cô Hồng đi xa không hề biết mình bị người trong lòng mắng một trận.
Sau khi mắng xong, Quý Từ không có chút ý sám hối nào, anh ủ rũ ngồi xuống chiếc ghế đá trong góc đã được Tần Giác lau khô, nghịch ngón tay của mình.
Tim Đường Tử Thần đập dữ dội, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Lòng hắn vẫn còn sợ hãi ngồi xuống ghế, đang định phàn nàn về khí chất của Cô Hồng trưởng lão thì bất cẩn nhìn vào môi Quý Từ.
Đường Tử Thần: "..."
Hắn tình nguyện mình bị mù.
Nhất là khi hai người kia không hề định kiêng dè, thậm chí không biết Tần Giác lấy thuốc mỡ từ đâu ra, nói là phải bôi thuốc cho Quý Từ.
Quý Từ không từ chối.
Hai người cứ "khanh khanh ta ta" trước mặt Đường Tử Thần, bôi thuốc mà cũng tạo ra bầu không khí ái muội như đang hôn nhau.
Mấy lời phàn nàn định thốt ra, cứ như vậy bị nuốt ngược trở lại.
Đường Tử Thần mím môi, quay mặt đi không định nhìn tiếp.
Không biết đã qua bao lâu, bên kia truyền đến tiếng đóng lọ thuốc mỡ, Đường Tử Thần mới từ từ xoay người lại.
"Ta có thể hiểu, tiểu biệt thắng tân hôn."
Quý Từ nhìn về phía hắn, đôi môi sưng đỏ nhưng không ảnh hưởng đến sự phát huy của anh:
"Ngươi không hiểu, tại ngươi không có đạo lữ."
Đường Tử Thần: "..."
Tổng số lần cạn lời trong quá khứ cũng không nhiều bằng hôm nay.
Hắn hung dữ nói: "Ta không nên dẫn ngươi đến đây!"
Quý Từ chớp chớp mắt: "Được rồi, chọc ngươi chút thôi."
"Hôm nào ta giới thiệu một muội muội xinh đẹp cho ngươi."
Đường Tử Thần cứng rắn nói: "Ta không cần!"
"Không thích à." Quý Từ suy nghĩ, "Sao không nói sớm, ta sẽ giới thiệu một đệ đệ xinh đẹp cho ngươi."
Gân xanh trên thái dương Đường Tử Thần giật giật, hắn hận không thể bóp chết Quý Từ.
Thấy sắc mặt đối phương khó coi, Quý Từ không khỏi "phụt" một tiếng bật cười.
Đường Tử Thần lập tức nổi nóng: "Ngươi còn cười!"
"Không cười không cười, ta không cười." Quý Từ lập tức ngừng cười, "Đừng giận, ta sai rồi."
Quý Từ kéo Tần Giác lại: "Đây, đệ ấy cũng biết sai rồi."
Đường Tử Thần nhìn về phía Tần Giác, đôi mắt đối phương sâu thẳm, khi nhìn hắn thì lạnh như băng, không có chút tình cảm nào.
Chỉ thấy Quý Từ đẩy y một cái, sắc mặt Tần Giác mới dịu lại: "Ừm, ta cũng biết sai rồi."
Đường Tử Thần: "..."
Mệt mỏi quá.
Hắn đứng dậy: "Ta canh gác ở đằng trước cho các ngươi, cứ yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn không có vấn đề gì lớn."
Quý Từ mỉm cười gật đầu: "Được, cảm ơn, ta giới thiệu cho ngươi..."
Đường Tử Thần: "Ta không cần!!!"
"Thôi được." Quý Từ hơi tiếc nuối.
Đợi sau khi người rời đi, Quý Từ thu lại ý cười, dựa lên người Tần Giác.
Tần Giác cụp mắt nhìn anh: "Cô Hồng tới tìm huynh."
"Ừm." Quý Từ gật đầu.
Tần Giác không muốn hỏi cho lắm, nhưng lại cảm thấy nếu không hỏi rõ ràng, sau này y sẽ rất khó chịu.
"Cũng là hắn dẫn huynh ra?"
Quý Từ mở to mắt: "Đúng vậy."
Anh cười gian trá:
"Ta quyến rũ hắn."
Đây rõ ràng là lời khiến bạn lữ tức giận, ban đầu Tần Giác cũng vậy.
Nhưng khi y cúi đầu xuống nhìn đôi mắt sạch sẽ của Quý Từ, y lại không tức giận được.
Y chậm rãi hỏi: "Quyến rũ hắn như thế nào?"
"Dùng ánh mắt." Quý Từ nghiêm túc nói.
Anh nhìn thẳng vào Tần Giác, tràn ngập tự tin: "Chính là ánh mắt này, Cô Hồng bị ta quyến rũ đến mức không nhấc chân nổi."
Tần Giác nhìn thẳng vào ánh mắt ngốc nghếch của đối phương, nhất thời không biết nói gì.
Một lúc lâu sau, y nói:
"Vậy huynh đúng là rất lợi hại."
Sau khi nhìn thấy bóng dáng kia, tim Đường Tử Thần ngừng đập.
Hắn thật sự sắp không nhớ rõ hôm nay là ngày gì, máu toàn thân như bị đông lạnh.
Đó là Cô Hồng trưởng lão, nếu hắn nhất quyết muốn tiến vào, chỉ dựa vào mỗi Đường Tử Thần thì hoàn toàn không thể cản được.
Nhưng Quý Từ và Tần Giác khó khăn lắm mới gặp được nhau, nếu bị Cô Hồng phá hỏng...
Đường Tử Thần sốt ruột trong lòng, nhìn thoáng qua đằng sau, muốn ra hiệu hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Kết quả vừa quay đầu, đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu.
Đường Tử Thần: "..."
Yết hầu hắn giật giật, muốn mắng người, nhưng lại cố nhịn xuống.
Đường Tử Thần xoay người sang chỗ khác, lấy hết can đảm chào hỏi Cô Hồng, sau khi người kia đến gần thì chắp tay hành lễ:
"Cô Hồng trưởng lão."
Hắn mỉm cười: "Sao Cô Hồng trưởng lão lại đến nơi hẻo lánh thế này?"
Bông tuyết rơi lả tả xuống người hai người.
Ánh mắt Cô Hồng không nhìn Đường Tử Thần, mà là lướt qua Đường Tử Thần, nhìn ra phía sau.
Nơi đó vốn dĩ nên có người, nhưng Cô Hồng sử dụng linh thức, vẫn không phát hiện hơi thở người sống ở nơi đó.
Như là tan biến vào không trung.
Hắn cau mày, biểu cảm vô cùng âm u.
Cô Hồng nhìn về phía Đường Tử Thần: "Vậy ngươi đến đây làm gì?"
"Một góc rách nát trong Đạo Tông, hẳn là thiếu chủ Cửu Trọng Thiên rất chướng mắt mới phải. Chẳng lẽ nơi này có thứ gì đó không thể để người khác thấy, thu hút sự chú ý của Đường thiếu chủ?"
Mắng ai là thứ không thể để người khác thấy vậy hả?
Đường Tử Thần đè nén sự tức giận trong lòng xuống.
Những năm gần đây hắn không làm được chuyện gì lớn, nhưng lại rèn luyện được kỹ năng giả bộ làm sói đuôi to một cách thuần thục, chậm rãi nói:
"Cô Hồng trưởng lão nói đùa rồi, của cải trong Đạo Tông phong phú không kém gì Cửu Trọng Thiên, dù là nơi ít người lui tới, cách trang trí cũng có độ độc đáo riêng, bản thiếu chủ muốn đến đây ngắm một chút thôi."
Nói xong, Đường Tử Thần khép tay áo lại, cười nói:
"Cô Hồng trưởng lão nói chuyện không nên kẹp dao giấu kiếm như vậy, có ảnh hưởng không tốt đối với Đạo Tông."
Vừa dứt lời, Cô Hồng nhìn về phía hậu bối trẻ tuổi trước mặt, cười nhạo: "Nhanh mồm nhanh miệng."
Nói đến đây, Cô Hồng vốn muốn tiếp tục dạy dỗ.
Nhưng sau khi nói xong câu đó, hắn lại bất giác nhớ tới một người khác.
Cũng phóng khoáng khí phách như vậy, dạy dỗ một câu là có thể đáp lại mười câu.
Thật sự là...
Vẻ mặt cô Hồng hoảng hốt trong giây lát.
Nãy đến khi Đường Tử Thần không chút khách sáo, ngắt dòng suy nghĩ của hắn:
"Sao vậy, Cô Hồng trưởng lão không nói nổi lời phản bác?"
"..." Cô Hồng nhìn hắn bằng ánh mắt âm u.
Đường Tử Thần mím môi.
Trong số các vị trưởng lão của Đạo Tông, Cô Hồng này là người âm u nhất.
Trên mặt hắn hiện rõ không thể ở chung, khi Đường Tử Thần còn nhỏ đã bị khuôn mặt quan tài này của hắn dọa cho bật khóc, tóm lại vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.
Trong mắt Cô Hồng hiện lên tia khinh miệt:
"Ta biết ngươi canh ở chỗ này để làm gì."
Hắn vừa nói xong, tay chân Đường Tử Thần lập tức lạnh ngắt.
Đường Tử Thần cố không chế biểu cảm của mình, cố gắng không để lộ ra bất cứ điều gì.
"Quý Từ không chạy được bao xa, chỉ cần trên người hắn vẫn còn cấm chế, mãi mãi không có cách nào thoát khỏi sự khống chế của chúng ta."
Nghe vậy, Đường Tử Thần cong khóe môi: "Cô Hồng trưởng lão nói gì vậy, sao vãn bối nghe không hiểu gì cả?"
"Chuyện này thì có liên quan gì đến Quý huynh, không phải chúng ta đang ngắm cảnh sao?"
Dầu muối không ăn.
Trong lòng Cô Hồng thầm mắng.
Hắn u ám nhìn Đường Tử Thần một lúc, xoay người rời đi trong gió tuyết.
Địa hình Đạo Tông rất cao, tuyết đọng lại cũng rất dày, khi Cô Hồng rời đi, áo đen tung bay đón gió, để lại dấu chân trên nền tuyết dày.
Đợi đến khi người hoàn toàn rời đi, thần thức không thể thăm dò đến đây được nữa, Quý Từ mới chậm rãi đi ra.
Anh ngóng nhìn hướng Cô Hồng rời, bĩu môi:
"Xí, giả vờ giả vịt, bộ nghĩ mình rất ngầu phải không?"
-
Cô Hồng đi xa không hề biết mình bị người trong lòng mắng một trận.
Sau khi mắng xong, Quý Từ không có chút ý sám hối nào, anh ủ rũ ngồi xuống chiếc ghế đá trong góc đã được Tần Giác lau khô, nghịch ngón tay của mình.
Tim Đường Tử Thần đập dữ dội, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Lòng hắn vẫn còn sợ hãi ngồi xuống ghế, đang định phàn nàn về khí chất của Cô Hồng trưởng lão thì bất cẩn nhìn vào môi Quý Từ.
Đường Tử Thần: "..."
Hắn tình nguyện mình bị mù.
Nhất là khi hai người kia không hề định kiêng dè, thậm chí không biết Tần Giác lấy thuốc mỡ từ đâu ra, nói là phải bôi thuốc cho Quý Từ.
Quý Từ không từ chối.
Hai người cứ "khanh khanh ta ta" trước mặt Đường Tử Thần, bôi thuốc mà cũng tạo ra bầu không khí ái muội như đang hôn nhau.
Mấy lời phàn nàn định thốt ra, cứ như vậy bị nuốt ngược trở lại.
Đường Tử Thần mím môi, quay mặt đi không định nhìn tiếp.
Không biết đã qua bao lâu, bên kia truyền đến tiếng đóng lọ thuốc mỡ, Đường Tử Thần mới từ từ xoay người lại.
"Ta có thể hiểu, tiểu biệt thắng tân hôn."
Quý Từ nhìn về phía hắn, đôi môi sưng đỏ nhưng không ảnh hưởng đến sự phát huy của anh:
"Ngươi không hiểu, tại ngươi không có đạo lữ."
Đường Tử Thần: "..."
Tổng số lần cạn lời trong quá khứ cũng không nhiều bằng hôm nay.
Hắn hung dữ nói: "Ta không nên dẫn ngươi đến đây!"
Quý Từ chớp chớp mắt: "Được rồi, chọc ngươi chút thôi."
"Hôm nào ta giới thiệu một muội muội xinh đẹp cho ngươi."
Đường Tử Thần cứng rắn nói: "Ta không cần!"
"Không thích à." Quý Từ suy nghĩ, "Sao không nói sớm, ta sẽ giới thiệu một đệ đệ xinh đẹp cho ngươi."
Gân xanh trên thái dương Đường Tử Thần giật giật, hắn hận không thể bóp chết Quý Từ.
Thấy sắc mặt đối phương khó coi, Quý Từ không khỏi "phụt" một tiếng bật cười.
Đường Tử Thần lập tức nổi nóng: "Ngươi còn cười!"
"Không cười không cười, ta không cười." Quý Từ lập tức ngừng cười, "Đừng giận, ta sai rồi."
Quý Từ kéo Tần Giác lại: "Đây, đệ ấy cũng biết sai rồi."
Đường Tử Thần nhìn về phía Tần Giác, đôi mắt đối phương sâu thẳm, khi nhìn hắn thì lạnh như băng, không có chút tình cảm nào.
Chỉ thấy Quý Từ đẩy y một cái, sắc mặt Tần Giác mới dịu lại: "Ừm, ta cũng biết sai rồi."
Đường Tử Thần: "..."
Mệt mỏi quá.
Hắn đứng dậy: "Ta canh gác ở đằng trước cho các ngươi, cứ yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn không có vấn đề gì lớn."
Quý Từ mỉm cười gật đầu: "Được, cảm ơn, ta giới thiệu cho ngươi..."
Đường Tử Thần: "Ta không cần!!!"
"Thôi được." Quý Từ hơi tiếc nuối.
Đợi sau khi người rời đi, Quý Từ thu lại ý cười, dựa lên người Tần Giác.
Tần Giác cụp mắt nhìn anh: "Cô Hồng tới tìm huynh."
"Ừm." Quý Từ gật đầu.
Tần Giác không muốn hỏi cho lắm, nhưng lại cảm thấy nếu không hỏi rõ ràng, sau này y sẽ rất khó chịu.
"Cũng là hắn dẫn huynh ra?"
Quý Từ mở to mắt: "Đúng vậy."
Anh cười gian trá:
"Ta quyến rũ hắn."
Đây rõ ràng là lời khiến bạn lữ tức giận, ban đầu Tần Giác cũng vậy.
Nhưng khi y cúi đầu xuống nhìn đôi mắt sạch sẽ của Quý Từ, y lại không tức giận được.
Y chậm rãi hỏi: "Quyến rũ hắn như thế nào?"
"Dùng ánh mắt." Quý Từ nghiêm túc nói.
Anh nhìn thẳng vào Tần Giác, tràn ngập tự tin: "Chính là ánh mắt này, Cô Hồng bị ta quyến rũ đến mức không nhấc chân nổi."
Tần Giác nhìn thẳng vào ánh mắt ngốc nghếch của đối phương, nhất thời không biết nói gì.
Một lúc lâu sau, y nói:
"Vậy huynh đúng là rất lợi hại."