Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 150: Xem ngươi vui chưa kìa
Edit + beta: Iris
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Đường Tử Thần khẽ cười một tiếng: "Vân tông chủ nói cái gì vậy? Đồ đệ bị trục xuất sư môn là gì, sao vãn bối nghe không hiểu gì cả?"
"Tuy nhiên, nếu Vân tông chủ nhất quyết muốn điều tra," hắn thay đổi tông giọng, thoải mái nói, "Người cũng có thể cử người đến Cửu Trọng Thiên để điều tra, chúng ta chắc chắn sẽ không ngăn cản."
Vừa dứt lời, bên trong Thái Cực Điện lại yên tĩnh.
Hiện nay, hai tông môn lớn ở Trung Nguyên đang ở thế chân vạc.
Một là Tam Thanh Đạo Tông, hai là Cửu Trọng Thiên.
Hai bên kiềm chế nhau, lợi ích liên quan đến nhau, rút dây động rừng.
Nếu Đạo Tông thực sự cử người đến Cửu Trọng Thiên để điều tra, vậy chẳng khác nào hoàn toàn xé rách mặt.
Hơn nữa nếu thật sự đánh nhau, hành động lần này của Đạo Tông hoàn toàn không hợp lý.
Trừ khi Vân Thời mất trí, nếu không hắn tuyệt đối không thể tự tiện dẫn người đến điều tra Cửu Trọng Thiên chỉ vì một tên Tần Giác ngu ngốc.
Không đáng.
Nghĩ vậy, Vân Thời miễn cưỡng bình tĩnh lại.
"Đường thiếu chủ nói quá lời, bổn tọa chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi."
Nghe vậy, Đường Tử Thần hơi mỉm cười:
"Nếu đã như vậy, Vân tông chủ có thể để ta và Quý huynh gặp nhau hay không."
Lại tiếp tục yên tĩnh.
Bàn tay đang siết chặt của Vân tông chủ dần buông lỏng:
"... Được."
Gặp thì gặp đi, chỉ là một tên Đường Tử Thần có thể làm nên trò trống gì.
Đúng lúc hắn cũng đã lâu không gặp Quý Từ, nếu quan hệ giữa bọn họ không tệ, có lẽ hắn có thể ở lại tẩm điện lâu hơn một chút.
Vì vậy, Vân Thời dẫn Đường Tử Thần đi đến nội điện.
Vân Thời vốn muốn gõ cửa, nhưng hắn vừa nhấc tay lên, tay còn chưa đụng vào ván cửa, bên trong đã truyền đến tiếng thứ gì đó đập mạnh vào ván cửa.
Tiếng đập rất nặng nề, có lẽ là lư hương.
Vân Thời: "..."
Hắn bình tĩnh lui về sau hai bước, ra hiệu Đường Tử Thần đi gõ cửa.
Thấy thế, khóe môi Đường Tử Thần hơi cong lên.
Hắn liếc nhìn Vân Thời bằng ánh mắt kỳ quái, cuối cùng tự đi gõ cửa.
Đáp lại hắn lại là tiếng đập mãnh liệt.
Lần này là bình sứ.
Đường Tử Thần: "..."
Hắn hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy mạnh cửa điện ra.
Cửa vừa mở ra, một bóng đen bay nhanh đến trước mặt hắn.
Con ngươi Đường Tử Thần mở to, vội né sang một bên tránh đi.
Thứ gì đó rơi xuống đất phát ra âm thanh rất lớn, hắn hoảng sợ nhìn qua, phát hiện đó là một bàn cờ gỗ nguyên khối khoảng bảy tấc.
Nếu bị thứ này đập lên đầu, có lẽ sẽ bị rách lớp da bên ngoài.
Ngực Đường Tử Thần phập phồng kịch liệt, quay đầu vội hét lớn:
"Là ta!"
Khuôn mặt Quý Từ tràn ngập vẻ tức giận:
"Ta quan tâm ngươi là ai chắc, cút đi!"
"Dẫn Vân Thời cút đi!"
Ngay sau đó, phía đối diện lại quăng đồ đến.
Đường Tử Thần chật vật tránh né.
Hắn vội quay đầu lại, phát hiện không biết từ khi nào Vân Thời đã bình tĩnh trốn ra sau cửa, ánh mắt ung dung nhìn qua đây.
Mẹ nó, đây là chuyện mà tông chủ của tông môn đệ nhất thiên hạ có thể làm ra sao?
Đường Tử Thần xông thẳng vào cửa điện, ngay sau đó đóng cửa "rầm" một tiếng, ôm Quý Từ vào lòng:
"Là ta, Đường Tử Thần!"
Quý Từ vứt hắn ra: "Tử Thần cái gì mà Tử Thần, ta không quen!"
Đường Tử Thần: "..."
Gân xanh trên thái dương hắn giật giật: "Con mẹ nó, ngươi không quen ta đúng không?"
Trong cơn hỗn loạn, Quý Từ dần hồi phục tinh thần lại.
Anh nhìn mặt Đường Tử Thần, hơi khựng lại:
"Trông ngươi quen quen."
Đường Tử Thần: "..."
"Ta là cha ngươi."
Quý Từ trở tay đập cuốn sách qua.
Kiểu tóc mà Đường Tử Thần tỉ mỉ chải chuốt suốt một canh giờ cứ vậy bị phá banh.
Hắn "đệt" một tiếng, gương mặt tuấn tú nẩy nở nổi giận trừng mắt Quý Từ.
Quý Từ lườm hắn một cái, cuối cùng cũng nhận ra hắn là ai.
Anh xoay người đi đến trước bàn, rót một tách trà cho Đường Tử Thần, đến khi đối phương đi qua, Quý Từ mới đẩy tách trà qua cho hắn:
"Sao ngươi lại đến đây?"
Đường Tử Thần cười nhạo: "Ta không thể đến đúng không?"
"Ta sợ ngươi bị Vân Thời nhốt đến chết mà không ai hay biết, nằm trên mặt đất đến mức cả người mọc nấm mốc và giòi bọ nên mới đến đây nhặt xác cho ngươi, hài lòng chưa?"
Quý Từ dời tầm mắt: "Đồ điên."
Hai người gặp mặt đã cãi nhau, ở bên kia, Liên Giao trốn đằng sau bình phong, co rúm không dám đi ra.
Quý Từ nhìn thấy nàng thì dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, ngươi đi nghỉ ngơi đi, hắn là người tốt."
Nghe anh nói, Liên Giao thở phào nhẹ nhõm, trốn đằng sau bình phong luyện chữ.
Đường Tử Thần nhìn thoáng qua bình phong bên kia, không hỏi anh vì sao trong lòng lại có một tiểu cô nương, chỉ nói:
"Sao ngươi lại thành ra thế này? Bị nhốt đến đây."
"Ngươi đi mà hỏi mấy tên điên kia, dù sao thì ta cũng không biết."
Nghe vậy, Đường Tử Thần mím môi, giọng nói chậm lại, cẩn thận hỏi:
"Bọn họ không làm gì ngươi chứ?"
Hay là bị cưỡng ép...
Quý Từ lơ đãng liếc nhìn hắn: "Không có, trong đầu ngươi suy nghĩ cái gì vậy hả?"
Đường Tử Thần đỏ mặt: "Nếu không phải vì lo lắng cho ngươi, ta sẽ không đến đây đâu!"
Nghe thế, Quý Từ mơ hồ nghĩ đến gì đó.
"Đúng rồi, sao ngươi biết ta bị nhốt ở đây? Tin tức này không bị truyền ra ngoài mới đúng."
Mấy tên trưởng lão kia trông có vẻ không muốn sống, nhưng thật ra lại rất sĩ diện, nếu loại gièm pha này bị tung ra ngoài, sẽ không chịu đựng được.
Bọn họ chưa ngu đến mức này.
Ngoài ra, thì là...
Suy nghĩ trong đầu càng lúc càng không khống chế được, Quý Từ đập bàn đứng lên, phấn khích nói:
"Tần Giác đang ở chỗ của ngươi hả? Có phải Tần Giác nói cho ngươi biết không?!"
Dáng vẻ phấn khích hào hứng của anh quá rõ ràng, Đường Tử Thần nhìn anh, cụp mắt hừ một tiếng:
"Nhắc đến hắn là ngươi vui đến vậy, không có tiền đồ."
Quý Từ có chút lo lắng: "Vậy, vậy cuối cùng có phải hay không..."
"Ai da đúng đúng đúng!" Đường Tử Thần nhìn anh bằng ánh mắt ai oán, cuối cùng nhỏ giọng nói, "Hắn ở Cửu Trọng Thiên, sống rất tốt."
Nói xong, hắn hơi dừng lại, rầu rĩ nói:
"Phiền muốn chết, ngươi vui như vậy làm gì."
Hắn chạy đến đây cứu anh cũng không thấy anh vui như vậy.
Nghe được câu trả lời, Quý Từ cực kỳ vui vẻ.
Anh muốn cười, nhưng do đanh mặt nhiều ngày nên bây giờ mặt cương cứng, không cười nổi, hơi nhếch khóe miệng lên đã thấy đau.
Quý Từ miễn cưỡng đè nén cảm xúc của mình, nhìn về phía cửa điện, nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Bây giờ tiểu sư đệ có khỏe không?"
Đường Tử Thần nói giọng quái gở: "Rất tốt luôn, ngày nào cũng ăn sung mặc sướng ở Cửu Trọng Thiên, vui đến quên cả trời đất."
Nghe vậy, Quý Từ thở phào nhẹ nhõm: "Không sao thì tốt, không sao thì tốt."
Từ khi nhận được người tuyết nhỏ, Quý Từ đã đoán ra Tần Giác còn sống, nhưng loại suy đoán hư vô mờ mịt khiến anh cảm thấy bất an, bây giờ được chứng thực, cuối cùng anh cũng có thể hoàn toàn yên tâm.
Hốc mắt Quý Từ ươn ướt, anh nhìn Đường Tử Thần, đứng dậy ôm lấy hắn.
"Cảm ơn."
Cái ôm này quá đột ngột, Đường Tử Thần hoảng hốt, vành tai đỏ bừng, muốn nói gì đó nhưng lại nói năng lộn xộn.
Hắn nôn nóng liếm môi, cuối cùng bình tĩnh nói:
"Được rồi, ngươi đang cố làm ra vẻ đó à?"
Đường Tử Thần cong khóe môi, mất tự nhiên nói:
"Chỉ là một tin tức thôi mà? Xem ngươi vui chưa kìa."
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Đường Tử Thần khẽ cười một tiếng: "Vân tông chủ nói cái gì vậy? Đồ đệ bị trục xuất sư môn là gì, sao vãn bối nghe không hiểu gì cả?"
"Tuy nhiên, nếu Vân tông chủ nhất quyết muốn điều tra," hắn thay đổi tông giọng, thoải mái nói, "Người cũng có thể cử người đến Cửu Trọng Thiên để điều tra, chúng ta chắc chắn sẽ không ngăn cản."
Vừa dứt lời, bên trong Thái Cực Điện lại yên tĩnh.
Hiện nay, hai tông môn lớn ở Trung Nguyên đang ở thế chân vạc.
Một là Tam Thanh Đạo Tông, hai là Cửu Trọng Thiên.
Hai bên kiềm chế nhau, lợi ích liên quan đến nhau, rút dây động rừng.
Nếu Đạo Tông thực sự cử người đến Cửu Trọng Thiên để điều tra, vậy chẳng khác nào hoàn toàn xé rách mặt.
Hơn nữa nếu thật sự đánh nhau, hành động lần này của Đạo Tông hoàn toàn không hợp lý.
Trừ khi Vân Thời mất trí, nếu không hắn tuyệt đối không thể tự tiện dẫn người đến điều tra Cửu Trọng Thiên chỉ vì một tên Tần Giác ngu ngốc.
Không đáng.
Nghĩ vậy, Vân Thời miễn cưỡng bình tĩnh lại.
"Đường thiếu chủ nói quá lời, bổn tọa chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi."
Nghe vậy, Đường Tử Thần hơi mỉm cười:
"Nếu đã như vậy, Vân tông chủ có thể để ta và Quý huynh gặp nhau hay không."
Lại tiếp tục yên tĩnh.
Bàn tay đang siết chặt của Vân tông chủ dần buông lỏng:
"... Được."
Gặp thì gặp đi, chỉ là một tên Đường Tử Thần có thể làm nên trò trống gì.
Đúng lúc hắn cũng đã lâu không gặp Quý Từ, nếu quan hệ giữa bọn họ không tệ, có lẽ hắn có thể ở lại tẩm điện lâu hơn một chút.
Vì vậy, Vân Thời dẫn Đường Tử Thần đi đến nội điện.
Vân Thời vốn muốn gõ cửa, nhưng hắn vừa nhấc tay lên, tay còn chưa đụng vào ván cửa, bên trong đã truyền đến tiếng thứ gì đó đập mạnh vào ván cửa.
Tiếng đập rất nặng nề, có lẽ là lư hương.
Vân Thời: "..."
Hắn bình tĩnh lui về sau hai bước, ra hiệu Đường Tử Thần đi gõ cửa.
Thấy thế, khóe môi Đường Tử Thần hơi cong lên.
Hắn liếc nhìn Vân Thời bằng ánh mắt kỳ quái, cuối cùng tự đi gõ cửa.
Đáp lại hắn lại là tiếng đập mãnh liệt.
Lần này là bình sứ.
Đường Tử Thần: "..."
Hắn hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn đẩy mạnh cửa điện ra.
Cửa vừa mở ra, một bóng đen bay nhanh đến trước mặt hắn.
Con ngươi Đường Tử Thần mở to, vội né sang một bên tránh đi.
Thứ gì đó rơi xuống đất phát ra âm thanh rất lớn, hắn hoảng sợ nhìn qua, phát hiện đó là một bàn cờ gỗ nguyên khối khoảng bảy tấc.
Nếu bị thứ này đập lên đầu, có lẽ sẽ bị rách lớp da bên ngoài.
Ngực Đường Tử Thần phập phồng kịch liệt, quay đầu vội hét lớn:
"Là ta!"
Khuôn mặt Quý Từ tràn ngập vẻ tức giận:
"Ta quan tâm ngươi là ai chắc, cút đi!"
"Dẫn Vân Thời cút đi!"
Ngay sau đó, phía đối diện lại quăng đồ đến.
Đường Tử Thần chật vật tránh né.
Hắn vội quay đầu lại, phát hiện không biết từ khi nào Vân Thời đã bình tĩnh trốn ra sau cửa, ánh mắt ung dung nhìn qua đây.
Mẹ nó, đây là chuyện mà tông chủ của tông môn đệ nhất thiên hạ có thể làm ra sao?
Đường Tử Thần xông thẳng vào cửa điện, ngay sau đó đóng cửa "rầm" một tiếng, ôm Quý Từ vào lòng:
"Là ta, Đường Tử Thần!"
Quý Từ vứt hắn ra: "Tử Thần cái gì mà Tử Thần, ta không quen!"
Đường Tử Thần: "..."
Gân xanh trên thái dương hắn giật giật: "Con mẹ nó, ngươi không quen ta đúng không?"
Trong cơn hỗn loạn, Quý Từ dần hồi phục tinh thần lại.
Anh nhìn mặt Đường Tử Thần, hơi khựng lại:
"Trông ngươi quen quen."
Đường Tử Thần: "..."
"Ta là cha ngươi."
Quý Từ trở tay đập cuốn sách qua.
Kiểu tóc mà Đường Tử Thần tỉ mỉ chải chuốt suốt một canh giờ cứ vậy bị phá banh.
Hắn "đệt" một tiếng, gương mặt tuấn tú nẩy nở nổi giận trừng mắt Quý Từ.
Quý Từ lườm hắn một cái, cuối cùng cũng nhận ra hắn là ai.
Anh xoay người đi đến trước bàn, rót một tách trà cho Đường Tử Thần, đến khi đối phương đi qua, Quý Từ mới đẩy tách trà qua cho hắn:
"Sao ngươi lại đến đây?"
Đường Tử Thần cười nhạo: "Ta không thể đến đúng không?"
"Ta sợ ngươi bị Vân Thời nhốt đến chết mà không ai hay biết, nằm trên mặt đất đến mức cả người mọc nấm mốc và giòi bọ nên mới đến đây nhặt xác cho ngươi, hài lòng chưa?"
Quý Từ dời tầm mắt: "Đồ điên."
Hai người gặp mặt đã cãi nhau, ở bên kia, Liên Giao trốn đằng sau bình phong, co rúm không dám đi ra.
Quý Từ nhìn thấy nàng thì dịu dàng an ủi: "Không sao đâu, ngươi đi nghỉ ngơi đi, hắn là người tốt."
Nghe anh nói, Liên Giao thở phào nhẹ nhõm, trốn đằng sau bình phong luyện chữ.
Đường Tử Thần nhìn thoáng qua bình phong bên kia, không hỏi anh vì sao trong lòng lại có một tiểu cô nương, chỉ nói:
"Sao ngươi lại thành ra thế này? Bị nhốt đến đây."
"Ngươi đi mà hỏi mấy tên điên kia, dù sao thì ta cũng không biết."
Nghe vậy, Đường Tử Thần mím môi, giọng nói chậm lại, cẩn thận hỏi:
"Bọn họ không làm gì ngươi chứ?"
Hay là bị cưỡng ép...
Quý Từ lơ đãng liếc nhìn hắn: "Không có, trong đầu ngươi suy nghĩ cái gì vậy hả?"
Đường Tử Thần đỏ mặt: "Nếu không phải vì lo lắng cho ngươi, ta sẽ không đến đây đâu!"
Nghe thế, Quý Từ mơ hồ nghĩ đến gì đó.
"Đúng rồi, sao ngươi biết ta bị nhốt ở đây? Tin tức này không bị truyền ra ngoài mới đúng."
Mấy tên trưởng lão kia trông có vẻ không muốn sống, nhưng thật ra lại rất sĩ diện, nếu loại gièm pha này bị tung ra ngoài, sẽ không chịu đựng được.
Bọn họ chưa ngu đến mức này.
Ngoài ra, thì là...
Suy nghĩ trong đầu càng lúc càng không khống chế được, Quý Từ đập bàn đứng lên, phấn khích nói:
"Tần Giác đang ở chỗ của ngươi hả? Có phải Tần Giác nói cho ngươi biết không?!"
Dáng vẻ phấn khích hào hứng của anh quá rõ ràng, Đường Tử Thần nhìn anh, cụp mắt hừ một tiếng:
"Nhắc đến hắn là ngươi vui đến vậy, không có tiền đồ."
Quý Từ có chút lo lắng: "Vậy, vậy cuối cùng có phải hay không..."
"Ai da đúng đúng đúng!" Đường Tử Thần nhìn anh bằng ánh mắt ai oán, cuối cùng nhỏ giọng nói, "Hắn ở Cửu Trọng Thiên, sống rất tốt."
Nói xong, hắn hơi dừng lại, rầu rĩ nói:
"Phiền muốn chết, ngươi vui như vậy làm gì."
Hắn chạy đến đây cứu anh cũng không thấy anh vui như vậy.
Nghe được câu trả lời, Quý Từ cực kỳ vui vẻ.
Anh muốn cười, nhưng do đanh mặt nhiều ngày nên bây giờ mặt cương cứng, không cười nổi, hơi nhếch khóe miệng lên đã thấy đau.
Quý Từ miễn cưỡng đè nén cảm xúc của mình, nhìn về phía cửa điện, nhỏ giọng hỏi: "Vậy... Bây giờ tiểu sư đệ có khỏe không?"
Đường Tử Thần nói giọng quái gở: "Rất tốt luôn, ngày nào cũng ăn sung mặc sướng ở Cửu Trọng Thiên, vui đến quên cả trời đất."
Nghe vậy, Quý Từ thở phào nhẹ nhõm: "Không sao thì tốt, không sao thì tốt."
Từ khi nhận được người tuyết nhỏ, Quý Từ đã đoán ra Tần Giác còn sống, nhưng loại suy đoán hư vô mờ mịt khiến anh cảm thấy bất an, bây giờ được chứng thực, cuối cùng anh cũng có thể hoàn toàn yên tâm.
Hốc mắt Quý Từ ươn ướt, anh nhìn Đường Tử Thần, đứng dậy ôm lấy hắn.
"Cảm ơn."
Cái ôm này quá đột ngột, Đường Tử Thần hoảng hốt, vành tai đỏ bừng, muốn nói gì đó nhưng lại nói năng lộn xộn.
Hắn nôn nóng liếm môi, cuối cùng bình tĩnh nói:
"Được rồi, ngươi đang cố làm ra vẻ đó à?"
Đường Tử Thần cong khóe môi, mất tự nhiên nói:
"Chỉ là một tin tức thôi mà? Xem ngươi vui chưa kìa."