Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 132: Đó là đồ của Vân Thời
Edit + beta: Iris
Hương thơm ấm áp tỏa mùi ở khắp nơi càng trở nên ngào ngạt hơn.
Khi Hiền phi nương nương tiến đến muốn hôn anh, Quý Từ lập tức tránh đi.
Đệt, Quý Từ thầm nói, quả thật anh muốn đến đây xem xét thử một chút, nhưng không có nghĩa là anh sẽ dâng bản thân lên!
Làm sao anh có thể tặng bản thân ra ngoài một cách không công như vậy chứ? Hơn nữa, tiểu sư đệ của anh vẫn còn chưa...
Anh không kịp suy nghĩ nhiều, Hiền phi nương nương đã sửng sốt, chân mày cau lại, chậm rãi đứng dậy:
"Ngươi có ý gì, không nghe lời sao?"
Cũng may sau vụ náo động vừa rồi, biểu cảm của Quý Từ không có thay đổi gì.
Trong lòng anh reo lên vui mừng, nhưng trên mặt vẫn là bình tĩnh, chỉ có ánh mắt là đang giãy giụa.
Biểu cảm nhục nhã.
Hiền phi nhướng mày, nghiêng đầu: "Tỉnh rồi à? Không thể nào..."
Quý Từ lùi lại một bước, nhạy bén nghe được câu này của nàng ta.
Trong lúc anh đang suy nghĩ hàm ý trong câu này, Hiền phi nắm lấy góc áo của anh.
Tăng y màu trắng như tuyết bị vò nhăn nheo, móng tay mềm mại mảnh mai của người phụ nữ được sơn màu đỏ tươi, trông rất đẹp.
Nhưng Quý Từ không có thời gian suy nghĩ nhiều, trong đầu toàn là y phục của anh sạch sẽ như vậy lại bị làm cho nhăn nheo, đau lòng muốn chết.
Anh kéo y phục của mình lại.
Sau khi làm ra động tác này, vẻ mặt của Hiền phi lập tức trở nên sâu xa:
"Ngươi đang làm gì vậy? Không phải ngươi đã đồng ý rằng sẽ chỉ mãi mãi yêu một mình ta sao?"
Quý Từ nhớ lại lời nói trước đó của Hiền phi, sau nửa giây suy nghĩ, anh lập tức chọn giả vờ, trong giọng nói chứa ý giận dữ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại:
"Bần tăng chưa từng nói như vậy."
Vừa dứt lời, sắc mặt Hiền phi trở nên lạnh lùng:
"Bổn cung nghe nói, dạo gần đây đại hoàng tử có đến gặp ngươi?"
"Là hắn phá hỏng chuyện tốt của ta phải không?"
Quý Từ thầm nói anh chưa làm gì hết mà.
Nhưng dù là vậy, anh vẫn bày ra dáng vẻ kiên cường bất khuất, đôi mắt trông trẻo sâu thẳm nhìn về phía Hiền phi.
Ai ngờ Hiền phi lại không hề khó chịu chút nào, thậm chí trên môi còn nở nụ cười:
"Nhưng không sao, nếu dấu vết biến mất thì có thể đánh dấu lại, ngươi cũng đã ở đây rồi, còn có thể chạy đi đâu được?"
Vừa dứt lời, Quý Từ trơ mắt nhìn Hiền phi nhào đến chỗ anh.
... Môi sắp chạm vào môi anh.
Trong mắt Quý Từ lộ ra vẻ hoảng sợ, suýt nữa không giữ được biểu cảm của mình.
Cùng lúc đó, trên nóc nhà vang lên tiếng bước chân, Quý Từ biết, nếu để cho Hiền phi hôn trúng, anh sẽ không còn đường nào để giải thích với tiểu sư đệ mất.
Thế là anh nhanh tay nhanh mắt, giơ tay lên chặn trước mặt mình.
Nụ hôn hôn lên mu bàn tay Quý Từ.
Cùng lúc đó, một luồng nhiệt kỳ lạ truyền vào cơ thể Quý Từ.
Anh khẽ cau mày.
Hình như có thứ gì đó trong cơ thể bị hao mòn, như là... Tinh khí.
Quý Từ mở to mắt.
Bảo sao mỗi lần thiền sư Nhược Liên ăn nằm với Hiền phi thì lại suy yếu tận mấy ngày như vậy, Hiền phi nương nương không phải là con người!
Nàng ta là yêu quái hút tinh khí.
Quý Từ thoáng bình tĩnh lại.
Không phải con người, vậy thì quá tốt rồi.
Nếu Hiền phi là người, có lẽ anh còn sẽ nương tay, nhưng nếu đã là yêu, Quý Từ có thể ra tay không chút thương xót.
Anh đẩy mạnh Hiền phi ra, đồng thời hủy bỏ thuật hóa hình, để lộ diện mạo vốn có:
"Hiền phi nương nương đúng là nhiệt tình, tiếc là tại hạ không phải là ý trung nhân của nương nương, xin nương nương hãy tự trọng."
Giọng nói này rất xa lạ, Hiền phi kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt của Quý Từ khác hẳn của thiền sư Nhược Liên.
Nàng ta kinh hãi, ngay lập tức muốn chạy trốn ra ngoài.
Nhưng chưa chạy được vài bước, trước mặt bỗng xuất hiện bóng người.
Tần Giác mặc áo sam màu trắng, cực kỳ bắt mắt trong màn đêm, cộng thêm thanh kiếm bạc sáng lóa trong tay.
Lúc Tần Giác ra tay không hề thương xót chút nào, đánh rất mạnh, cắt đứt một sợi tóc của người phụ nữ.
Đây đã là kết quả mà Hiền phi cố hết sức né tránh.
Nàng ta hoảng loạn ngã xuống đất, sau khi phản ứng lại thì lạnh lùng trách mắng:
"Ta là sủng phi của bệ hạ, hơn nửa đêm các ngươi xông vào Ánh Nguyệt Hiên, không sợ bệ hạ trách cứ sao?!"
Nghe vậy, Quý Từ vốn đang dùng khăn tay để lau tay thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, thích thú nhìn nàng ta:
"Ngươi cảm thấy, nếu truy cứu chuyện này, phụ hoàng sẽ tin ta hay tin ngươi?"
Hiền phi hung dữ trừng mắt, trong mắt lại có chút chột dạ.
Thấy thế, Quý Từ sung sướng cười rộ lên:
"Xem ra trong lòng ngươi cũng đã hiểu rõ."
Hiền phi siết chặt nắm tay, mái tóc đen rối bù, môi đỏ hơi mím lại, đôi mắt ươn ướt:
"Nhược Liên đâu? Các ngươi đã làm gì hắn?"
Nghe nàng ta hỏi, không biết Quý Từ đang nghĩ đến gì, đột nhiên cười rạng rỡ: "Đương nhiên là giết rồi!"
Hiền phi lập tức nổi giận: "Đồ khốn khiếp!"
Nói xong thì tháo cây trâm trên đỉnh đầu đâm về phía Quý Từ.
Nhưng chưa kịp đến gần anh, đã bị Tần Giác luôn bảo vệ trước người Quý Từ chặn lại.
Ánh mắt người đàn ông rất lạnh lẽo, giống như động vật máu lạnh không có tình cảm, thậm chí Hiền phi còn có cảm giác như có thể nhìn thấy màu đỏ tươi lộ ra trong ánh mắt y.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Hiền phi sợ đến mức co rúm người.
Lúc này, Quý Từ đứng phía sau vỗ vai Tần Giác, cười nói:
"Sao ngươi lại hung dữ như vậy làm gì?"
Cơn tức giận dữ dội trên người Tần Giác lập tức tan đi như thủy triều sau khi giọng nói đó vang lên.
Y khựng lại hai giây, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nhích người sang một bên, nhường chỗ cho Quý Từ.
Nhưng dù vậy, Tần Giác vẫn không hề thả lỏng cảnh giác, ánh mắt tập trung cao độ Hiền phi.
Hiền phi có chút khó thở.
Y phục nàng ta xộc xệch, ngồi bệt xuống đất một cách yếu đuối, cổ áo hơi hé ra do chuyển động mạnh.
Quý Từ vô tình nhìn thoáng qua, do dự một lát, cuối cùng vẫn lấy áo ngoài treo trên giá bên cạnh đắp lên người Hiền phi.
Cảm giác ấm áp truyền đến, Hiền phi ngơ ngác nhìn y phục che trước ngực mình, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Quý Từ ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Hiền phi.
Trong giọng nói của anh mang theo sự hoang mang: "Ngươi không phải là con người đúng không?"
Giọng Hiền phi có chút dao động: "Nếu không phải thì sao?"
"Không thể nào cả." Giọng Quý Từ rất nhẹ nhàng, "Bổn điện chỉ muốn biết, mấy ngày gần đây phụ hoàng luôn bị tà ám quấn thân, có phải do ngươi gây ra hay không?"
Hiền phi không trả lời, coi như là đồng ý với lời của Quý Từ.
Quý Từ dùng thần thức kiểm tra, phát hiện nguyên thân của Hiền Phi vốn là hoa đào tinh, do thuật pháp tu luyện cần phải dùng nguyên dương và tinh khí của đàn ông để tăng tu vi nên mới đi hút.
Tuy nhiên, vẫn còn một vấn đề.
Từ hai năm trước, Hiền phi đã đi theo bên cạnh Lương Hoàng, vì sao đến tận bây giờ Lương Hoàng mới xảy ra chuyện?
Là do trước đó hút không đủ nhiều, hay do liều lượng đột nhiên tăng cao?
Vì sao nhỉ?
Trong lúc Quý Từ đang suy nghĩ thì Hiền phi đã đứng lên.
Khi đứng lên, một miếng ngọc bội rơi xuống đất.
Quý Từ bị tiếng động thu hút, bất giác nhìn qua, sau đó biến sắc.
—— Đó là đồ của Vân Thời.
Hương thơm ấm áp tỏa mùi ở khắp nơi càng trở nên ngào ngạt hơn.
Khi Hiền phi nương nương tiến đến muốn hôn anh, Quý Từ lập tức tránh đi.
Đệt, Quý Từ thầm nói, quả thật anh muốn đến đây xem xét thử một chút, nhưng không có nghĩa là anh sẽ dâng bản thân lên!
Làm sao anh có thể tặng bản thân ra ngoài một cách không công như vậy chứ? Hơn nữa, tiểu sư đệ của anh vẫn còn chưa...
Anh không kịp suy nghĩ nhiều, Hiền phi nương nương đã sửng sốt, chân mày cau lại, chậm rãi đứng dậy:
"Ngươi có ý gì, không nghe lời sao?"
Cũng may sau vụ náo động vừa rồi, biểu cảm của Quý Từ không có thay đổi gì.
Trong lòng anh reo lên vui mừng, nhưng trên mặt vẫn là bình tĩnh, chỉ có ánh mắt là đang giãy giụa.
Biểu cảm nhục nhã.
Hiền phi nhướng mày, nghiêng đầu: "Tỉnh rồi à? Không thể nào..."
Quý Từ lùi lại một bước, nhạy bén nghe được câu này của nàng ta.
Trong lúc anh đang suy nghĩ hàm ý trong câu này, Hiền phi nắm lấy góc áo của anh.
Tăng y màu trắng như tuyết bị vò nhăn nheo, móng tay mềm mại mảnh mai của người phụ nữ được sơn màu đỏ tươi, trông rất đẹp.
Nhưng Quý Từ không có thời gian suy nghĩ nhiều, trong đầu toàn là y phục của anh sạch sẽ như vậy lại bị làm cho nhăn nheo, đau lòng muốn chết.
Anh kéo y phục của mình lại.
Sau khi làm ra động tác này, vẻ mặt của Hiền phi lập tức trở nên sâu xa:
"Ngươi đang làm gì vậy? Không phải ngươi đã đồng ý rằng sẽ chỉ mãi mãi yêu một mình ta sao?"
Quý Từ nhớ lại lời nói trước đó của Hiền phi, sau nửa giây suy nghĩ, anh lập tức chọn giả vờ, trong giọng nói chứa ý giận dữ, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại:
"Bần tăng chưa từng nói như vậy."
Vừa dứt lời, sắc mặt Hiền phi trở nên lạnh lùng:
"Bổn cung nghe nói, dạo gần đây đại hoàng tử có đến gặp ngươi?"
"Là hắn phá hỏng chuyện tốt của ta phải không?"
Quý Từ thầm nói anh chưa làm gì hết mà.
Nhưng dù là vậy, anh vẫn bày ra dáng vẻ kiên cường bất khuất, đôi mắt trông trẻo sâu thẳm nhìn về phía Hiền phi.
Ai ngờ Hiền phi lại không hề khó chịu chút nào, thậm chí trên môi còn nở nụ cười:
"Nhưng không sao, nếu dấu vết biến mất thì có thể đánh dấu lại, ngươi cũng đã ở đây rồi, còn có thể chạy đi đâu được?"
Vừa dứt lời, Quý Từ trơ mắt nhìn Hiền phi nhào đến chỗ anh.
... Môi sắp chạm vào môi anh.
Trong mắt Quý Từ lộ ra vẻ hoảng sợ, suýt nữa không giữ được biểu cảm của mình.
Cùng lúc đó, trên nóc nhà vang lên tiếng bước chân, Quý Từ biết, nếu để cho Hiền phi hôn trúng, anh sẽ không còn đường nào để giải thích với tiểu sư đệ mất.
Thế là anh nhanh tay nhanh mắt, giơ tay lên chặn trước mặt mình.
Nụ hôn hôn lên mu bàn tay Quý Từ.
Cùng lúc đó, một luồng nhiệt kỳ lạ truyền vào cơ thể Quý Từ.
Anh khẽ cau mày.
Hình như có thứ gì đó trong cơ thể bị hao mòn, như là... Tinh khí.
Quý Từ mở to mắt.
Bảo sao mỗi lần thiền sư Nhược Liên ăn nằm với Hiền phi thì lại suy yếu tận mấy ngày như vậy, Hiền phi nương nương không phải là con người!
Nàng ta là yêu quái hút tinh khí.
Quý Từ thoáng bình tĩnh lại.
Không phải con người, vậy thì quá tốt rồi.
Nếu Hiền phi là người, có lẽ anh còn sẽ nương tay, nhưng nếu đã là yêu, Quý Từ có thể ra tay không chút thương xót.
Anh đẩy mạnh Hiền phi ra, đồng thời hủy bỏ thuật hóa hình, để lộ diện mạo vốn có:
"Hiền phi nương nương đúng là nhiệt tình, tiếc là tại hạ không phải là ý trung nhân của nương nương, xin nương nương hãy tự trọng."
Giọng nói này rất xa lạ, Hiền phi kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt của Quý Từ khác hẳn của thiền sư Nhược Liên.
Nàng ta kinh hãi, ngay lập tức muốn chạy trốn ra ngoài.
Nhưng chưa chạy được vài bước, trước mặt bỗng xuất hiện bóng người.
Tần Giác mặc áo sam màu trắng, cực kỳ bắt mắt trong màn đêm, cộng thêm thanh kiếm bạc sáng lóa trong tay.
Lúc Tần Giác ra tay không hề thương xót chút nào, đánh rất mạnh, cắt đứt một sợi tóc của người phụ nữ.
Đây đã là kết quả mà Hiền phi cố hết sức né tránh.
Nàng ta hoảng loạn ngã xuống đất, sau khi phản ứng lại thì lạnh lùng trách mắng:
"Ta là sủng phi của bệ hạ, hơn nửa đêm các ngươi xông vào Ánh Nguyệt Hiên, không sợ bệ hạ trách cứ sao?!"
Nghe vậy, Quý Từ vốn đang dùng khăn tay để lau tay thì kinh ngạc ngẩng đầu lên, thích thú nhìn nàng ta:
"Ngươi cảm thấy, nếu truy cứu chuyện này, phụ hoàng sẽ tin ta hay tin ngươi?"
Hiền phi hung dữ trừng mắt, trong mắt lại có chút chột dạ.
Thấy thế, Quý Từ sung sướng cười rộ lên:
"Xem ra trong lòng ngươi cũng đã hiểu rõ."
Hiền phi siết chặt nắm tay, mái tóc đen rối bù, môi đỏ hơi mím lại, đôi mắt ươn ướt:
"Nhược Liên đâu? Các ngươi đã làm gì hắn?"
Nghe nàng ta hỏi, không biết Quý Từ đang nghĩ đến gì, đột nhiên cười rạng rỡ: "Đương nhiên là giết rồi!"
Hiền phi lập tức nổi giận: "Đồ khốn khiếp!"
Nói xong thì tháo cây trâm trên đỉnh đầu đâm về phía Quý Từ.
Nhưng chưa kịp đến gần anh, đã bị Tần Giác luôn bảo vệ trước người Quý Từ chặn lại.
Ánh mắt người đàn ông rất lạnh lẽo, giống như động vật máu lạnh không có tình cảm, thậm chí Hiền phi còn có cảm giác như có thể nhìn thấy màu đỏ tươi lộ ra trong ánh mắt y.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, Hiền phi sợ đến mức co rúm người.
Lúc này, Quý Từ đứng phía sau vỗ vai Tần Giác, cười nói:
"Sao ngươi lại hung dữ như vậy làm gì?"
Cơn tức giận dữ dội trên người Tần Giác lập tức tan đi như thủy triều sau khi giọng nói đó vang lên.
Y khựng lại hai giây, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nhích người sang một bên, nhường chỗ cho Quý Từ.
Nhưng dù vậy, Tần Giác vẫn không hề thả lỏng cảnh giác, ánh mắt tập trung cao độ Hiền phi.
Hiền phi có chút khó thở.
Y phục nàng ta xộc xệch, ngồi bệt xuống đất một cách yếu đuối, cổ áo hơi hé ra do chuyển động mạnh.
Quý Từ vô tình nhìn thoáng qua, do dự một lát, cuối cùng vẫn lấy áo ngoài treo trên giá bên cạnh đắp lên người Hiền phi.
Cảm giác ấm áp truyền đến, Hiền phi ngơ ngác nhìn y phục che trước ngực mình, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Quý Từ ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với Hiền phi.
Trong giọng nói của anh mang theo sự hoang mang: "Ngươi không phải là con người đúng không?"
Giọng Hiền phi có chút dao động: "Nếu không phải thì sao?"
"Không thể nào cả." Giọng Quý Từ rất nhẹ nhàng, "Bổn điện chỉ muốn biết, mấy ngày gần đây phụ hoàng luôn bị tà ám quấn thân, có phải do ngươi gây ra hay không?"
Hiền phi không trả lời, coi như là đồng ý với lời của Quý Từ.
Quý Từ dùng thần thức kiểm tra, phát hiện nguyên thân của Hiền Phi vốn là hoa đào tinh, do thuật pháp tu luyện cần phải dùng nguyên dương và tinh khí của đàn ông để tăng tu vi nên mới đi hút.
Tuy nhiên, vẫn còn một vấn đề.
Từ hai năm trước, Hiền phi đã đi theo bên cạnh Lương Hoàng, vì sao đến tận bây giờ Lương Hoàng mới xảy ra chuyện?
Là do trước đó hút không đủ nhiều, hay do liều lượng đột nhiên tăng cao?
Vì sao nhỉ?
Trong lúc Quý Từ đang suy nghĩ thì Hiền phi đã đứng lên.
Khi đứng lên, một miếng ngọc bội rơi xuống đất.
Quý Từ bị tiếng động thu hút, bất giác nhìn qua, sau đó biến sắc.
—— Đó là đồ của Vân Thời.