Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 125: Đồ chó
Edit + beta: Iris
Cuối cùng, Quý Từ vẫn chậm rãi mặc áo ngoài vào.
Vừa mặc vừa hỏi:
"Đã chặn hết dấu chưa?"
Nhị hoàng tử nghiêm túc nhìn, chỉ vào bên phải cần cổ mình: "Chỗ này phải kéo lên trên tí."
Vì vậy Quý Từ kéo cổ áo bên phải lên.
Mới vừa kéo xong, nhị hoàng tử lại nói: "Bên trái lộ ra rồi."
Quý Từ bắt đầu kéo cổ áo bên trái: "Bây giờ thì sao?"
Nhị hoàng tử im lặng một lúc lâu: "Hay là hoàng huynh đổi y phục khác nhé, chỗ xương quai xanh lộ ra rồi."
Quý Từ: "..."
Cái này khác nào dỡ bỏ bức tường phía đông để xây lại bức tường phía tây đâu?
Sao đồ chó Tần Giác cứ gặm khắp nơi vậy?
Không thể chừa lại một miếng thịt lành lặn cho anh sao?!
Quý Từ vẻ mặt lạnh lùng hờn dỗi.
Anh không định thay y phục, cuối cùng lấy một chiếc khăn quàng cổ trong tủ ra, quàng lên:
"Bây giờ được hơn rồi chứ?"
Nhị hoàng tử muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Hay là, hoàng huynh mang thêm bao tay đi?"
"..."
Quý Từ nhìn ngón tay và mu bàn tay đầy dấu răng của mình.
Vẻ mặt anh dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi:
"... Đa tạ nhị đệ."
Nhị hoàng tử bình tĩnh dời ánh mắt: "Hoàng huynh không cần khách sáo."
Trong thời gian đeo bao tay, hai người đều không nói chuyện.
Sau khi Quý Từ đeo xong, anh mệt mỏi xoa huyết thái dương:
"Đệ đến đây sớm vậy là có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Nhị hoàng tử mỉm cười: "Không còn sớm nữa, sắp đến trưa rồi."
Quý Từ lạnh lùng nhìn hắn: "Đừng nói lời vô nghĩa nữa."
"Vâng." Nhị hoàng tử vội chuyển chủ đề, nói, "Tối qua trạng thái của phụ hoàng đã khá hơn nhiều, phụ hoàng nói huynh là phúc tinh của người, muốn ban thưởng cho huynh."
Nghe vậy, Quý Từ hơi cau mày: "Sau khi tiêu diệt tà ám, dĩ nhiên sẽ ngủ ngon hơn, nhưng vấn đề hiện giờ không phải là tà ám, mà là có người thả tà ám vào hoàng cung."
Nghe anh nói xong, nhị hoàng tử kinh ngạc: "Ý hoàng huynh là, trong cung có người có ý định mưu hại phụ hoàng?"
Quý Từ nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Thấy thế, nhị hoàng tử thoáng chốc nghiêm túc lên.
Hắn nghiêm túc nói: "Hoàng huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ tra rõ chuyện này! Tuyệt đối không tha!"
Thấy nhị hoàng tử thề thốt, không hiểu sao Quý Từ lại cảm thấy thằng nhóc này trông hơi ngốc.
Không giống với ấn tượng đầu tiên của anh vào lúc đó.
Khi lần đầu tiên gặp mặt, nhị hoàng tử mặc hoa phục đỏ sẫm ngồi trong xe ngựa, ung dung cầm tách trà, nhìn mọi người bằng ánh mắt sâu thẳm nguy hiểm.
Giống như một con rắn độc đang chờ cơ hội.
Bây giờ xem ra, không giống rắn, mà là giống một con gấu nâu to lớn trung thành và có hơi ngốc nghếch hơn.
Quý Từ nhớ lại chuyện Hiền phi và Nhược Liên ngầm gian dâm với nhau vào tối qua, hơi do dự có nên nói thẳng với hắn hay không.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Quý Từ vẫn từ bỏ ý định này.
Thôi, nếu làm lộ ra việc hoàng tử lén đột nhập hậu cung sẽ rất xấu hổ, nên chỉ cần âm thầm dẫn dắt một chút là được.
Nghĩ vậy, Quý Từ ra vẻ cao thâm khó dò:
"Đệ biết thiền sư Nhược Liên không?"
Nghe thấy cái tên này, nhị hoàng tử hơi sửng sốt một chút. Sau đó gật đầu, nói: "Biết, hắn là thiền sư được tôn sùng nhất trong chùa Thanh Tịnh, nghiên cứu Phật pháp rất thấu đáo triệt để."
Quý Từ: "..."
Nghiên cứu Phật pháp rất thấu đáo triệt để, vậy sao còn to gan dám ngầm gian dâm với cung phi?
Quý Từ cảm thấy điều này vẫn phải chờ thảo luận rồi mới biết được.
Anh cười ha ha: "Hóa ra là vậy, thế đệ cảm thấy hắn là người thế nào?"
Vừa nghe đến đây, nhị hoàng tử lập tức dâng lên tinh thần: "Thiền sư Nhược Liên thật sự là người rất tốt đó, đệ nhớ trước kia khi đệ bị mất ngủ, thiền sư Nhược Liên sẽ không ngại cực khổ, niệm kinh cho đệ, mỗi khi hắn đọc kinh, đệ sẽ buồn ngủ, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp."
"Thiền sư Nhược Liên có pháp lực thâm sâu, đệ rất ngưỡng mộ."
Quý Từ nghe một tràng dài, sắc mặt cứng đờ như người chết.
Không phải chứ, dù là ai, khi nghe nhà sư đọc kinh cũng sẽ buồn ngủ mà?
Đây chẳng phải cũng giống như lần trước anh bị mất ngủ, sau đó đến lớp toán nâng cao sao?
Có nhiêu đó mà cũng cảm động thành như vậy?
Quý Từ không nói gì, anh nhìn nhị hoàng tử bằng ánh mắt thương hại.
Nhưng nhị hoàng tử không phát hiện gì hết, còn hỏi lại: "Hoàng huynh hỏi cái này để làm gì?"
"Không có gì," Quý Từ chọn cách nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, "Trong khoảng thời gian này, đệ lưu ý đến hắn một chút."
Nhị hoàng tử mím môi, cuối cùng cũng thông minh lên:
"Hoàng huynh cảm thấy hắn có vấn đề?"
Quý Từ vui mừng gật đầu.
Nhị hoàng tử suy tư một chốc, trịnh trọng nói: "Nếu hoàng huynh cho là như vậy, đệ nhất định sẽ làm theo."
Nghe được câu này, vẻ mặt người cha già của Quý Từ càng thêm rõ ràng hơn, anh hài lòng gật đầu: "Không tệ."
Nhị hoàng tử được khen thì rất vui mừng, đang định nói gì đó thì bất thình lình nghe thấy Quý Từ nói:
"Đúng rồi, lúc trước đệ cài mật thám vào trong phủ của ta để làm gì?"
Những lời muốn nói của nhị hoàng tử nghẹn lại trong cổ họng, phải tốn rất nhiều công sức mới nuốt nó trở về.
Hắn nhìn Quý Từ, do dự nói: "Nếu như hoàng huynh không thích, đệ sẽ cho mật thám rút về; lúc trước khi sắp xếp mật thám, đệ cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là thói quen mà thôi."
Quý Từ: "Vì sao lại có thói quen này?"
Nhị hoàng tử: "Bởi vì đệ muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế, những mật thám này là át chủ bài của đệ."
Quý Từ: "..."
Anh nhìn nhị hoàng tử không chút cố kỵ nào, để lộ át chủ bài trước mặt anh, lần đầu tiên cảm nhận được mùi bất lực.
Quý Từ vỗ vai hắn, nói lời thấm thía:
"Về ngôi vị hoàng đế, đệ vẫn còn một chặng đường dài phía trước."
Hắn quá ngốc quá ngây thơ rồi, người như vậy, hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh hắn lên làm hoàng đế sẽ như thế nào.
Hai người bọn họ trò chuyện một lát, nhị hoàng tử liền rời đi.
Khách vừa rời đi, Tần Giác lập tức bưng hộp đồ ăn vào.
Y bày đồ ăn ra trước mặt Quý Từ, đôi mắt âm u, giọng có chút tủi thân:
"Sư huynh và người kia trò chuyện rất lâu, thậm chí không có thời gian để ăn."
Nghe được câu này, Quý Từ quả thật rất khó tin:
"Bộ đệ không nghĩ rằng, người thật sự hại ta không ăn được cơm, hẳn là súc sinh là đệ chứ?"
Tần Giác: "..."
Y không nói chuyện, chỉ đưa tay xoa mũi.
Quý Từ cười nhạo: "Đệ còn biết chột dạ?"
Anh giơ tay lên, cởi bao tay ra, cho Tần Giác xem chuyện tốt mà y làm:
"Chỗ này, chỗ này, chỗ này và chỗ này nữa, mẹ nó toàn là đệ cắn."
Quý Từ tức giận nói: "Lần sau còn cắn bậy bạ như vậy, ta sẽ lấy cây búa gõ rớt từng chiếc răng của đệ, rồi xâu thành vòng cổ, sau đó đưa cho Minh Viễn đeo!"
Vừa dứt lời, vẻ mặt luôn bình tĩnh của Tần Giác cuối cùng cũng hiện ra tia dao động.
Dường như là nghi ngờ sư huynh thân yêu của y lại có thể nghĩ ra phương pháp tai hại như vậy.
Thấy rõ biểu cảm của y, Quý Từ vô cùng hài lòng.
Anh cởi bao tay và khăn quàng cổ xuống, vừa cởi vừa nói một cách ghét bỏ:
"Toàn là do đệ cắn, phiền."
Thấy y vẫn nhìn chằm chằm tay và cổ mình, Quý Từ không chút nể tình, quát lên:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Đang nghĩ gì đó? Nhìn sang chỗ khác đi!"
Trong mắt Tần Giác lộ ra vẻ si mê, y nhìn dấu răng thể hiện chủ quyền không chớp mắt, như dấu vết được đánh dấu trên con mồi, nói với mọi người rằng sư huynh đã là người của y.
Giọng y khàn khàn:
"Đang nghĩ... Những dấu vết đó trên người sư huynh, thật đẹp."
Cuối cùng, Quý Từ vẫn chậm rãi mặc áo ngoài vào.
Vừa mặc vừa hỏi:
"Đã chặn hết dấu chưa?"
Nhị hoàng tử nghiêm túc nhìn, chỉ vào bên phải cần cổ mình: "Chỗ này phải kéo lên trên tí."
Vì vậy Quý Từ kéo cổ áo bên phải lên.
Mới vừa kéo xong, nhị hoàng tử lại nói: "Bên trái lộ ra rồi."
Quý Từ bắt đầu kéo cổ áo bên trái: "Bây giờ thì sao?"
Nhị hoàng tử im lặng một lúc lâu: "Hay là hoàng huynh đổi y phục khác nhé, chỗ xương quai xanh lộ ra rồi."
Quý Từ: "..."
Cái này khác nào dỡ bỏ bức tường phía đông để xây lại bức tường phía tây đâu?
Sao đồ chó Tần Giác cứ gặm khắp nơi vậy?
Không thể chừa lại một miếng thịt lành lặn cho anh sao?!
Quý Từ vẻ mặt lạnh lùng hờn dỗi.
Anh không định thay y phục, cuối cùng lấy một chiếc khăn quàng cổ trong tủ ra, quàng lên:
"Bây giờ được hơn rồi chứ?"
Nhị hoàng tử muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói: "Hay là, hoàng huynh mang thêm bao tay đi?"
"..."
Quý Từ nhìn ngón tay và mu bàn tay đầy dấu răng của mình.
Vẻ mặt anh dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi:
"... Đa tạ nhị đệ."
Nhị hoàng tử bình tĩnh dời ánh mắt: "Hoàng huynh không cần khách sáo."
Trong thời gian đeo bao tay, hai người đều không nói chuyện.
Sau khi Quý Từ đeo xong, anh mệt mỏi xoa huyết thái dương:
"Đệ đến đây sớm vậy là có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Nhị hoàng tử mỉm cười: "Không còn sớm nữa, sắp đến trưa rồi."
Quý Từ lạnh lùng nhìn hắn: "Đừng nói lời vô nghĩa nữa."
"Vâng." Nhị hoàng tử vội chuyển chủ đề, nói, "Tối qua trạng thái của phụ hoàng đã khá hơn nhiều, phụ hoàng nói huynh là phúc tinh của người, muốn ban thưởng cho huynh."
Nghe vậy, Quý Từ hơi cau mày: "Sau khi tiêu diệt tà ám, dĩ nhiên sẽ ngủ ngon hơn, nhưng vấn đề hiện giờ không phải là tà ám, mà là có người thả tà ám vào hoàng cung."
Nghe anh nói xong, nhị hoàng tử kinh ngạc: "Ý hoàng huynh là, trong cung có người có ý định mưu hại phụ hoàng?"
Quý Từ nhìn hắn, khẽ gật đầu.
Thấy thế, nhị hoàng tử thoáng chốc nghiêm túc lên.
Hắn nghiêm túc nói: "Hoàng huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ tra rõ chuyện này! Tuyệt đối không tha!"
Thấy nhị hoàng tử thề thốt, không hiểu sao Quý Từ lại cảm thấy thằng nhóc này trông hơi ngốc.
Không giống với ấn tượng đầu tiên của anh vào lúc đó.
Khi lần đầu tiên gặp mặt, nhị hoàng tử mặc hoa phục đỏ sẫm ngồi trong xe ngựa, ung dung cầm tách trà, nhìn mọi người bằng ánh mắt sâu thẳm nguy hiểm.
Giống như một con rắn độc đang chờ cơ hội.
Bây giờ xem ra, không giống rắn, mà là giống một con gấu nâu to lớn trung thành và có hơi ngốc nghếch hơn.
Quý Từ nhớ lại chuyện Hiền phi và Nhược Liên ngầm gian dâm với nhau vào tối qua, hơi do dự có nên nói thẳng với hắn hay không.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Quý Từ vẫn từ bỏ ý định này.
Thôi, nếu làm lộ ra việc hoàng tử lén đột nhập hậu cung sẽ rất xấu hổ, nên chỉ cần âm thầm dẫn dắt một chút là được.
Nghĩ vậy, Quý Từ ra vẻ cao thâm khó dò:
"Đệ biết thiền sư Nhược Liên không?"
Nghe thấy cái tên này, nhị hoàng tử hơi sửng sốt một chút. Sau đó gật đầu, nói: "Biết, hắn là thiền sư được tôn sùng nhất trong chùa Thanh Tịnh, nghiên cứu Phật pháp rất thấu đáo triệt để."
Quý Từ: "..."
Nghiên cứu Phật pháp rất thấu đáo triệt để, vậy sao còn to gan dám ngầm gian dâm với cung phi?
Quý Từ cảm thấy điều này vẫn phải chờ thảo luận rồi mới biết được.
Anh cười ha ha: "Hóa ra là vậy, thế đệ cảm thấy hắn là người thế nào?"
Vừa nghe đến đây, nhị hoàng tử lập tức dâng lên tinh thần: "Thiền sư Nhược Liên thật sự là người rất tốt đó, đệ nhớ trước kia khi đệ bị mất ngủ, thiền sư Nhược Liên sẽ không ngại cực khổ, niệm kinh cho đệ, mỗi khi hắn đọc kinh, đệ sẽ buồn ngủ, nhanh chóng tiến vào mộng đẹp."
"Thiền sư Nhược Liên có pháp lực thâm sâu, đệ rất ngưỡng mộ."
Quý Từ nghe một tràng dài, sắc mặt cứng đờ như người chết.
Không phải chứ, dù là ai, khi nghe nhà sư đọc kinh cũng sẽ buồn ngủ mà?
Đây chẳng phải cũng giống như lần trước anh bị mất ngủ, sau đó đến lớp toán nâng cao sao?
Có nhiêu đó mà cũng cảm động thành như vậy?
Quý Từ không nói gì, anh nhìn nhị hoàng tử bằng ánh mắt thương hại.
Nhưng nhị hoàng tử không phát hiện gì hết, còn hỏi lại: "Hoàng huynh hỏi cái này để làm gì?"
"Không có gì," Quý Từ chọn cách nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, "Trong khoảng thời gian này, đệ lưu ý đến hắn một chút."
Nhị hoàng tử mím môi, cuối cùng cũng thông minh lên:
"Hoàng huynh cảm thấy hắn có vấn đề?"
Quý Từ vui mừng gật đầu.
Nhị hoàng tử suy tư một chốc, trịnh trọng nói: "Nếu hoàng huynh cho là như vậy, đệ nhất định sẽ làm theo."
Nghe được câu này, vẻ mặt người cha già của Quý Từ càng thêm rõ ràng hơn, anh hài lòng gật đầu: "Không tệ."
Nhị hoàng tử được khen thì rất vui mừng, đang định nói gì đó thì bất thình lình nghe thấy Quý Từ nói:
"Đúng rồi, lúc trước đệ cài mật thám vào trong phủ của ta để làm gì?"
Những lời muốn nói của nhị hoàng tử nghẹn lại trong cổ họng, phải tốn rất nhiều công sức mới nuốt nó trở về.
Hắn nhìn Quý Từ, do dự nói: "Nếu như hoàng huynh không thích, đệ sẽ cho mật thám rút về; lúc trước khi sắp xếp mật thám, đệ cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ là thói quen mà thôi."
Quý Từ: "Vì sao lại có thói quen này?"
Nhị hoàng tử: "Bởi vì đệ muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế, những mật thám này là át chủ bài của đệ."
Quý Từ: "..."
Anh nhìn nhị hoàng tử không chút cố kỵ nào, để lộ át chủ bài trước mặt anh, lần đầu tiên cảm nhận được mùi bất lực.
Quý Từ vỗ vai hắn, nói lời thấm thía:
"Về ngôi vị hoàng đế, đệ vẫn còn một chặng đường dài phía trước."
Hắn quá ngốc quá ngây thơ rồi, người như vậy, hoàn toàn không thể tưởng tượng được cảnh hắn lên làm hoàng đế sẽ như thế nào.
Hai người bọn họ trò chuyện một lát, nhị hoàng tử liền rời đi.
Khách vừa rời đi, Tần Giác lập tức bưng hộp đồ ăn vào.
Y bày đồ ăn ra trước mặt Quý Từ, đôi mắt âm u, giọng có chút tủi thân:
"Sư huynh và người kia trò chuyện rất lâu, thậm chí không có thời gian để ăn."
Nghe được câu này, Quý Từ quả thật rất khó tin:
"Bộ đệ không nghĩ rằng, người thật sự hại ta không ăn được cơm, hẳn là súc sinh là đệ chứ?"
Tần Giác: "..."
Y không nói chuyện, chỉ đưa tay xoa mũi.
Quý Từ cười nhạo: "Đệ còn biết chột dạ?"
Anh giơ tay lên, cởi bao tay ra, cho Tần Giác xem chuyện tốt mà y làm:
"Chỗ này, chỗ này, chỗ này và chỗ này nữa, mẹ nó toàn là đệ cắn."
Quý Từ tức giận nói: "Lần sau còn cắn bậy bạ như vậy, ta sẽ lấy cây búa gõ rớt từng chiếc răng của đệ, rồi xâu thành vòng cổ, sau đó đưa cho Minh Viễn đeo!"
Vừa dứt lời, vẻ mặt luôn bình tĩnh của Tần Giác cuối cùng cũng hiện ra tia dao động.
Dường như là nghi ngờ sư huynh thân yêu của y lại có thể nghĩ ra phương pháp tai hại như vậy.
Thấy rõ biểu cảm của y, Quý Từ vô cùng hài lòng.
Anh cởi bao tay và khăn quàng cổ xuống, vừa cởi vừa nói một cách ghét bỏ:
"Toàn là do đệ cắn, phiền."
Thấy y vẫn nhìn chằm chằm tay và cổ mình, Quý Từ không chút nể tình, quát lên:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Đang nghĩ gì đó? Nhìn sang chỗ khác đi!"
Trong mắt Tần Giác lộ ra vẻ si mê, y nhìn dấu răng thể hiện chủ quyền không chớp mắt, như dấu vết được đánh dấu trên con mồi, nói với mọi người rằng sư huynh đã là người của y.
Giọng y khàn khàn:
"Đang nghĩ... Những dấu vết đó trên người sư huynh, thật đẹp."