Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 120: Thiên Đạo
Edit + beta: Iris
Bọn họ không thể đằm thắm được với nhau bao lâu, bởi vì một lúc sau lại có một con hạc giấy bay từ cửa sổ vào.
Sau khi nhìn thấy con hạc giấy kia, tim Quý Từ đập mạnh, một tay bấm quyết muốn nhanh chóng thiêu hủy thứ này, tránh cho bị Tần Giác nhìn thấy.
Bây giờ thằng nhóc này vốn đã rất buồn bã, nếu thấy được thứ này, chẳng phải càng mất vui hơn sao?
Đáng tiếc không đợi Quý Từ ra tay, Tần Giác quay đầu qua như cảm giác được gì đó.
Quý Từ suýt nữa đã kéo đầu Tần Giác lại, cuối cùng sợ bất cẩn kéo đứt đầu y, chỉ có thể từ bỏ.
Con hạc giấy kia hóa thành bột phấn dưới ánh mắt của Tần Giác.
Quý Từ cẩn thận chạm vào cánh tay y, sau đó thì phát hiện người y đang run rẩy.
Độ run rất nhỏ, rất khó phát hiện.
Tim Quý Từ đập mạnh.
Quả nhiên, Tần Giác quay đầu lại thì bắt đầu khóc:
"Rất nhiều người thích sư huynh..."
Quý Từ luống cuống tay chân bắt đầu an ủi y:
"Đừng sợ đừng sợ, không cần phải quan tâm đến bọn họ, dù sao từ đầu đến cuối sư huynh chỉ thích có một mình đệ, đệ nói xem có phải hay không?"
Nghe được lời này, cuối cùng trạng thái của Tần Giác cũng bình tĩnh hơn một chút.
Y khóc sưng đỏ cả mắt, trong đôi mắt ánh lên một tầng nước trong suốt.
"Thật không?"
Quý Từ: "Nếu ta lừa đệ, ta sẽ bị thiên lôi đánh, chỉ cần là những người có dính dáng đến ta, sẽ lập tức bị kéo xuống địa ngục."
Tần Giác: "... Sư huynh cũng không cần phải thề tàn nhẫn như vậy."
"Còn không phải là sợ đệ không tin ta sao?"
Nói xong, Quý Từ hơi suy tư một chút, giơ ba ngón tay lên trời thề: "Quý Từ ta lấy thần hồn để Thiên Đạo chứng kiến, nếu như không giữ lời hứa, sẽ bị thiên lôi đánh."
Ngay sau đó, trên bầu trời vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Đây là dấu hiệu lời thề đã được thành lập.
Chỉ cần là lời thề được Thiên Đạo chứng kiến, đó là lời thề trăm triệu lần không thể không giữ lời.
Nhẹ thì bị tước đi linh căn, nặng thì thịt nát xương tan.
Tần Giác không ngờ Quý Từ có thể thề tàn nhẫn như vậy một cách tùy ý, còn gọi Thiên Đạo đến chứng kiến.
Y thoáng sửng sốt, cánh tay đang ôm eo Quý Từ càng dùng sức hơn, trên mặt toàn là vẻ mờ mịt:
"Sư huynh, ngươi....."
Quý Từ cũng sửng sốt.
Sau khi cảm nhận được trong cơ thể sinh ra mối liên hệ rất nhỏ với Thiên Đạo, anh mới biết lời thề này thật sự đã được Thiên Đạo chứng kiến.
Anh lập tức luống cuống, nhưng khi Quý Từ nhìn thấy khuôn mặt nôn nóng của Tần Giác, anh lại bắt đầu yên tâm.
"Không sao, đệ đừng lo lắng, ta sẽ không sao đâu."
Lời thề đã được Thiên Đạo chứng kiến thì thế nào, tóm lại Quý Từ anh không phải là người chân trong chân ngoài, ong bướm khắp nơi.
Anh thích Tần Giác, vậy thì anh sẽ luôn thích Tần Giác.
Cả đời cũng sẽ không thay đổi.
Chỉ là nhỏ giọng an ủi mà thôi, ai mà biết Tần Giác lại bắt đầu rớt nước mắt, cánh tay ôm Quý Từ siết chặt hơn.
Mặt Quý Từ sắp tái xanh luôn rồi, tát mạnh vào eo y một cái:
"Thằng nhóc này, nhất quyết ép ta nghẹn chết đúng không?"
Tần Giác thả lỏng sức lực, lưu luyến hôn lên mặt sư huynh:
"Tim ta là hòn đá, sẽ không thay đổi."*
*Nguyên văn là "ngã tâm phỉ thạch bất khả chuyển dã (我心匪石,不可转也)", mình search mạng thì ra nghĩa là "tim ta không tròn như viên sỏi, không thể lăn tròn; lòng ta không mềm như thảm rơm mềm, không thể lật tới lui".
Ngủ cùng gối, chết cùng huyệt.
Sắc mặt Quý Từ khẽ thả lỏng, đang định nói gì đó thì ván cửa phía sau bỗng bị đá mạnh.
Cùng với tiếng đá cửa "rầm rầm!" là giọng nói vô cùng tức giận của Trương Thiệu Viễn vang lên ngoài cửa:
"Ngươi thề cái gì! Ngươi nói cho ta biết ngươi thề cái gì?! Còn gọi Thiên Đạo đến chứng kiến, ngươi không muốn sống nữa hả! Quý Từ!!!"
Quý Từ chột dạ khóa cửa lại, rón ra rón rén dẫn Tần Giác vào sâu bên trong nhà.
Anh cảm thấy mình bây giờ giống như đứa con nít hư hỏng lén người lớn yêu sớm, đang thề non hẹn biển thì bị người lớn nghe được.
Tội lỗi tội lỗi.
...
Mãi đến ngày hôm sau, Quý Từ mới dám mở cửa đi ra ngoài.
Trong viện gió êm sóng lặng.
Tần Giác gấp gáp muốn đi ra ngoài, kết quả bị Quý Từ không thương tiếc đẩy vào trong.
"Đệ ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng đi."
Nếu không, Trương Thiệu Viễn chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.
Quý Từ dặn dò mãi, kêu Tần Giác không được ra ngoài, sau đó mới đi ra sân.
Vừa quay đầu thì thấy bên cạnh bếp lò, Trương Thiệu Viễn bày ra khuôn mặt lạnh lùng nấu cơm.
Bước chân Quý Từ khựng lại, sau đó nhanh chóng bước qua, lấy lòng kêu một tiếng:
"Trương huynh."
Trương Thiệu Viễn nghiêng đầu nhìn anh, cười nhạo một tiếng:
"Chịu ra ngoài rồi? Đại tình thánh."
Quý Từ bị cách gọi đại tình thánh làm cho đỏ mặt:
"Ngươi đừng gọi ta như vậy."
"Ta có thể không gọi được sao?!" Trương Thiệu Viễn đập sạn đến tóe lửa, tức giận nói, "Ta chỉ mới tách khỏi ngươi có một chút, ngươi đã giao cả mạng cho thằng nhóc kia! Các ngươi mới yêu nhau bao lâu hả!"
Quý Từ: "Yêu nhau chưa được bao lâu, nhưng đã làm bạn rất nhiều năm."
Trương Thiệu Viễn: "..."
Hắn nhìn chằm chằm Quý Từ một hồi lâu, cuối cùng cứng rắn nói:
"Cút đi ăn cơm."
"Đến liền." Quý Từ lanh lẹ chạy tới ngồi bên cạnh bàn đá.
Anh nhớ ra tiểu sư đệ vẫn chưa ăn cơm, nên cầm thêm một chén nhỏ, gắp rất nhiều món, định lát nữa đưa vào phòng cho tiểu sư đệ.
Trương Thiệu Viễn thấy vậy, ngực lại hít thở không thông.
Hắn dứt khoát không nói gì.
Ăn cơm xong, Trương Thiệu Viễn bưng ra chén thuốc nấu hồi tối qua.
Quý Từ nhìn thuốc đen sì trong chén, hơi ghét bỏ, sau khi rửa tay sạch sẽ thì hỏi:
"Những con độc trùng đó đâu?"
Trương Thiệu Viễn: "Hôm qua cho chúng nó thi đấu, con còn lại cuối cùng đã được cho vào thuốc."
Nói xong, Trương Thiệu Viễn móc viên linh thạch kia từ trong túi ra.
5 năm trôi qua, viên linh thạch này vẫn sáng loáng như cũ.
Quý Từ vừa nhìn thấy nó là lại nhớ đến cảnh tượng 5 năm trước của mình ở Đạo Tông.
Giờ nghĩ lại vẫn còn hơi thổn thức.
Trương Thiệu Viễn rưới nước thuốc lên linh thạch, không lâu sau, một con sâu thân giáp sắt chui ra từ linh thạch, tròng mắt thế mà lại là màu xanh lục.
Quý Từ hơi nhướng mày: "Ủa, tiểu Uất Trì."
Động tác tay của Trương Thiệu Viễn rất ổn định, nghe vậy thì thuận miệng hỏi:
"Uất Trì, đây lại là tình nhân nào của ngươi?"
Quý Từ: "... Không phải tình nhân, ta chỉ muốn một mình tiểu sư đệ nhà ta thôi."
"Xí."
Trương Thiệu Viễn vừa biểu đạt sự khinh thường, vừa tiếp tục rót nước thuốc.
Cổ trùng chui ra kia nhanh chóng nằm chết dưới đất.
Sau khi xong việc, Trương Thiệu Viễn ném lại viên linh thạch cho Quý Từ:
"Tự cầm đi, sau khi xóa cổ trùng, giá trị của linh thạch này quả thật là trăm năm khó gặp."
Quý Từ đang định nói cảm ơn, cổng lớn vương phủ đột nhiên bị gõ mạnh.
Anh hơi sửng sốt, định đứng dậy mở cửa thì cổng lớn gỗ đỏ không chịu đựng sức mạnh, ngã rầm xuống!
Tro bụi bay mù mịt, Quý Từ đưa tay phẩy phẩy, bị sặc, ho khan vài tiếng:
"Sao lại thế này, cường đạo từ đâu ra?"
Sau khi tro bụi tan đi hết, bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc:
"Hoàng huynh! Hoàng huynh xảy ra chuyện rồi!"
Quý Từ vừa cảm thấy giọng nói rất quen tai, vừa đáp:
"Ta khỏe lắm, không có xảy ra chuyện gì hết!"
Nhị hoàng tử vội vàng chạy đến, mặt và cổ đầy mồ hôi:
"Là phụ hoàng đã xảy ra chuyện!"
Quý Từ nhíu mày: "Cái gì?"
Nhị hoàng tử nắm tay Quý Từ kéo chạy ra ngoài vương phủ, bước chân vội vàng:
"Hoàng huynh đi theo đệ trước, đến trễ sẽ không kịp!"
Bọn họ không thể đằm thắm được với nhau bao lâu, bởi vì một lúc sau lại có một con hạc giấy bay từ cửa sổ vào.
Sau khi nhìn thấy con hạc giấy kia, tim Quý Từ đập mạnh, một tay bấm quyết muốn nhanh chóng thiêu hủy thứ này, tránh cho bị Tần Giác nhìn thấy.
Bây giờ thằng nhóc này vốn đã rất buồn bã, nếu thấy được thứ này, chẳng phải càng mất vui hơn sao?
Đáng tiếc không đợi Quý Từ ra tay, Tần Giác quay đầu qua như cảm giác được gì đó.
Quý Từ suýt nữa đã kéo đầu Tần Giác lại, cuối cùng sợ bất cẩn kéo đứt đầu y, chỉ có thể từ bỏ.
Con hạc giấy kia hóa thành bột phấn dưới ánh mắt của Tần Giác.
Quý Từ cẩn thận chạm vào cánh tay y, sau đó thì phát hiện người y đang run rẩy.
Độ run rất nhỏ, rất khó phát hiện.
Tim Quý Từ đập mạnh.
Quả nhiên, Tần Giác quay đầu lại thì bắt đầu khóc:
"Rất nhiều người thích sư huynh..."
Quý Từ luống cuống tay chân bắt đầu an ủi y:
"Đừng sợ đừng sợ, không cần phải quan tâm đến bọn họ, dù sao từ đầu đến cuối sư huynh chỉ thích có một mình đệ, đệ nói xem có phải hay không?"
Nghe được lời này, cuối cùng trạng thái của Tần Giác cũng bình tĩnh hơn một chút.
Y khóc sưng đỏ cả mắt, trong đôi mắt ánh lên một tầng nước trong suốt.
"Thật không?"
Quý Từ: "Nếu ta lừa đệ, ta sẽ bị thiên lôi đánh, chỉ cần là những người có dính dáng đến ta, sẽ lập tức bị kéo xuống địa ngục."
Tần Giác: "... Sư huynh cũng không cần phải thề tàn nhẫn như vậy."
"Còn không phải là sợ đệ không tin ta sao?"
Nói xong, Quý Từ hơi suy tư một chút, giơ ba ngón tay lên trời thề: "Quý Từ ta lấy thần hồn để Thiên Đạo chứng kiến, nếu như không giữ lời hứa, sẽ bị thiên lôi đánh."
Ngay sau đó, trên bầu trời vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Đây là dấu hiệu lời thề đã được thành lập.
Chỉ cần là lời thề được Thiên Đạo chứng kiến, đó là lời thề trăm triệu lần không thể không giữ lời.
Nhẹ thì bị tước đi linh căn, nặng thì thịt nát xương tan.
Tần Giác không ngờ Quý Từ có thể thề tàn nhẫn như vậy một cách tùy ý, còn gọi Thiên Đạo đến chứng kiến.
Y thoáng sửng sốt, cánh tay đang ôm eo Quý Từ càng dùng sức hơn, trên mặt toàn là vẻ mờ mịt:
"Sư huynh, ngươi....."
Quý Từ cũng sửng sốt.
Sau khi cảm nhận được trong cơ thể sinh ra mối liên hệ rất nhỏ với Thiên Đạo, anh mới biết lời thề này thật sự đã được Thiên Đạo chứng kiến.
Anh lập tức luống cuống, nhưng khi Quý Từ nhìn thấy khuôn mặt nôn nóng của Tần Giác, anh lại bắt đầu yên tâm.
"Không sao, đệ đừng lo lắng, ta sẽ không sao đâu."
Lời thề đã được Thiên Đạo chứng kiến thì thế nào, tóm lại Quý Từ anh không phải là người chân trong chân ngoài, ong bướm khắp nơi.
Anh thích Tần Giác, vậy thì anh sẽ luôn thích Tần Giác.
Cả đời cũng sẽ không thay đổi.
Chỉ là nhỏ giọng an ủi mà thôi, ai mà biết Tần Giác lại bắt đầu rớt nước mắt, cánh tay ôm Quý Từ siết chặt hơn.
Mặt Quý Từ sắp tái xanh luôn rồi, tát mạnh vào eo y một cái:
"Thằng nhóc này, nhất quyết ép ta nghẹn chết đúng không?"
Tần Giác thả lỏng sức lực, lưu luyến hôn lên mặt sư huynh:
"Tim ta là hòn đá, sẽ không thay đổi."*
*Nguyên văn là "ngã tâm phỉ thạch bất khả chuyển dã (我心匪石,不可转也)", mình search mạng thì ra nghĩa là "tim ta không tròn như viên sỏi, không thể lăn tròn; lòng ta không mềm như thảm rơm mềm, không thể lật tới lui".
Ngủ cùng gối, chết cùng huyệt.
Sắc mặt Quý Từ khẽ thả lỏng, đang định nói gì đó thì ván cửa phía sau bỗng bị đá mạnh.
Cùng với tiếng đá cửa "rầm rầm!" là giọng nói vô cùng tức giận của Trương Thiệu Viễn vang lên ngoài cửa:
"Ngươi thề cái gì! Ngươi nói cho ta biết ngươi thề cái gì?! Còn gọi Thiên Đạo đến chứng kiến, ngươi không muốn sống nữa hả! Quý Từ!!!"
Quý Từ chột dạ khóa cửa lại, rón ra rón rén dẫn Tần Giác vào sâu bên trong nhà.
Anh cảm thấy mình bây giờ giống như đứa con nít hư hỏng lén người lớn yêu sớm, đang thề non hẹn biển thì bị người lớn nghe được.
Tội lỗi tội lỗi.
...
Mãi đến ngày hôm sau, Quý Từ mới dám mở cửa đi ra ngoài.
Trong viện gió êm sóng lặng.
Tần Giác gấp gáp muốn đi ra ngoài, kết quả bị Quý Từ không thương tiếc đẩy vào trong.
"Đệ ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng đi."
Nếu không, Trương Thiệu Viễn chắc chắn sẽ càng tức giận hơn.
Quý Từ dặn dò mãi, kêu Tần Giác không được ra ngoài, sau đó mới đi ra sân.
Vừa quay đầu thì thấy bên cạnh bếp lò, Trương Thiệu Viễn bày ra khuôn mặt lạnh lùng nấu cơm.
Bước chân Quý Từ khựng lại, sau đó nhanh chóng bước qua, lấy lòng kêu một tiếng:
"Trương huynh."
Trương Thiệu Viễn nghiêng đầu nhìn anh, cười nhạo một tiếng:
"Chịu ra ngoài rồi? Đại tình thánh."
Quý Từ bị cách gọi đại tình thánh làm cho đỏ mặt:
"Ngươi đừng gọi ta như vậy."
"Ta có thể không gọi được sao?!" Trương Thiệu Viễn đập sạn đến tóe lửa, tức giận nói, "Ta chỉ mới tách khỏi ngươi có một chút, ngươi đã giao cả mạng cho thằng nhóc kia! Các ngươi mới yêu nhau bao lâu hả!"
Quý Từ: "Yêu nhau chưa được bao lâu, nhưng đã làm bạn rất nhiều năm."
Trương Thiệu Viễn: "..."
Hắn nhìn chằm chằm Quý Từ một hồi lâu, cuối cùng cứng rắn nói:
"Cút đi ăn cơm."
"Đến liền." Quý Từ lanh lẹ chạy tới ngồi bên cạnh bàn đá.
Anh nhớ ra tiểu sư đệ vẫn chưa ăn cơm, nên cầm thêm một chén nhỏ, gắp rất nhiều món, định lát nữa đưa vào phòng cho tiểu sư đệ.
Trương Thiệu Viễn thấy vậy, ngực lại hít thở không thông.
Hắn dứt khoát không nói gì.
Ăn cơm xong, Trương Thiệu Viễn bưng ra chén thuốc nấu hồi tối qua.
Quý Từ nhìn thuốc đen sì trong chén, hơi ghét bỏ, sau khi rửa tay sạch sẽ thì hỏi:
"Những con độc trùng đó đâu?"
Trương Thiệu Viễn: "Hôm qua cho chúng nó thi đấu, con còn lại cuối cùng đã được cho vào thuốc."
Nói xong, Trương Thiệu Viễn móc viên linh thạch kia từ trong túi ra.
5 năm trôi qua, viên linh thạch này vẫn sáng loáng như cũ.
Quý Từ vừa nhìn thấy nó là lại nhớ đến cảnh tượng 5 năm trước của mình ở Đạo Tông.
Giờ nghĩ lại vẫn còn hơi thổn thức.
Trương Thiệu Viễn rưới nước thuốc lên linh thạch, không lâu sau, một con sâu thân giáp sắt chui ra từ linh thạch, tròng mắt thế mà lại là màu xanh lục.
Quý Từ hơi nhướng mày: "Ủa, tiểu Uất Trì."
Động tác tay của Trương Thiệu Viễn rất ổn định, nghe vậy thì thuận miệng hỏi:
"Uất Trì, đây lại là tình nhân nào của ngươi?"
Quý Từ: "... Không phải tình nhân, ta chỉ muốn một mình tiểu sư đệ nhà ta thôi."
"Xí."
Trương Thiệu Viễn vừa biểu đạt sự khinh thường, vừa tiếp tục rót nước thuốc.
Cổ trùng chui ra kia nhanh chóng nằm chết dưới đất.
Sau khi xong việc, Trương Thiệu Viễn ném lại viên linh thạch cho Quý Từ:
"Tự cầm đi, sau khi xóa cổ trùng, giá trị của linh thạch này quả thật là trăm năm khó gặp."
Quý Từ đang định nói cảm ơn, cổng lớn vương phủ đột nhiên bị gõ mạnh.
Anh hơi sửng sốt, định đứng dậy mở cửa thì cổng lớn gỗ đỏ không chịu đựng sức mạnh, ngã rầm xuống!
Tro bụi bay mù mịt, Quý Từ đưa tay phẩy phẩy, bị sặc, ho khan vài tiếng:
"Sao lại thế này, cường đạo từ đâu ra?"
Sau khi tro bụi tan đi hết, bên ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc:
"Hoàng huynh! Hoàng huynh xảy ra chuyện rồi!"
Quý Từ vừa cảm thấy giọng nói rất quen tai, vừa đáp:
"Ta khỏe lắm, không có xảy ra chuyện gì hết!"
Nhị hoàng tử vội vàng chạy đến, mặt và cổ đầy mồ hôi:
"Là phụ hoàng đã xảy ra chuyện!"
Quý Từ nhíu mày: "Cái gì?"
Nhị hoàng tử nắm tay Quý Từ kéo chạy ra ngoài vương phủ, bước chân vội vàng:
"Hoàng huynh đi theo đệ trước, đến trễ sẽ không kịp!"