Sau Khi Điên Cuồng Quyến Rũ Sư Đệ, Tôi Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 106: Môn chủ Bình Khương Môn lưu luyến si mê nam tử Trung Nguyên nào đó!
Edit + beta: Iris
"Đang nghĩ gì vậy? Lại đây nhanh lên."
Nhìn thấy Tần Giác còn nấn ná ở phía sau, Quý Từ khó hiểu hô lên.
Sau khi hồi phục tinh thần, toàn thân Tần Giác khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn Quý Từ.
Thanh niên phía trước có dáng người cao gầy, trên môi luôn nở nụ cười nhàn nhạt, giống như một con chim ưng thích bay lượn, tự do và không bị gò bó.
Tần Giác hơi sửng sốt, đè nén suy nghĩ thầm kín của mình.
Thôi, nếu thật sự làm như vậy, chỉ sợ sư huynh sẽ không vui, đúng không?
Sư huynh không chịu nổi cô đơn, bình thường luôn muốn ra ngoài chơi, nếu thật sự bị trói buộc như y suy nghĩ, có lẽ sư huynh sẽ buồn bực cả ngày.
Tần Giác nghĩ, có lẽ y không muốn sư huynh của mình trở thành một con búp bê vô hồn.
Chỉ cần sư huynh đừng vứt bỏ y là được.
Nghĩ tới đây, Tần Giác hơi mỉm cười: "Tới liền đây."
Y bước nhanh hai bước để theo sau Quý Từ, ánh mắt giao nhau với Uất Trì trong chốc lát rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ là một người ngay cả danh phận cũng không có, không đáng sợ chút nào.
......
Uất Trì dẫn bọn họ đến phủ môn chủ.
Tây Vực là nơi có rất nhiều san hô châu báu, điều này được thể hiện một cách vô cùng sống động ở trong thành Đồng Cốt.
Quý Từ nhìn Ngọc Lam được khảm trên cột, im lặng không nói gì.
Chú ý đến tầm mắt của anh, Uất Trì dừng lại, nhìn anh một cái.
Sau đó cố ý mỉm cười: "Nếu Quý tiểu hữu thích, ta có thể tặng ngươi vài rương đựng những món này."
... Tận vài rương á?
Quý Từ tỏ vẻ mình bị xúc phạm nặng nề: "Không cần."
Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Tiểu sư đệ nhà anh cũng có tiền.
Còn anh thì...
Quý Từ tính toán số tài sản đất phong và vàng bạc mà Lương Hoàng đã chi cho anh trước đó, hình như cũng có không ít.
Nghĩ vậy, trong lòng Quý Từ hài lòng gật đầu.
Ba người họ đứng cạnh nhau là ví dụ điển hình cho việc ai giàu hơn ai.
Sau khi tiến vào phủ môn chủ, ba người lần lượt ngồi xuống.
Tây Vực có rất nhiều món ăn ngon, sau khi Quý Từ ngồi xuống, các đệ tử nhanh chóng dọn thức ăn lên.
Thịt dê nướng, bạc bì khảo hạp tử, bánh nang hoa hồng*...
*Hai món cuối là 薄皮烤盒子 và 玫瑰花酱馕, mình không biết món gì nữa, search thì không ra.
Chờ Uất Trì giới thiệu từng món xong, Quý Từ đã đói muốn chết, được Uất Trì ra hiệu, anh cầm bánh nang hoa hồng và bắt đầu ăn.
Món bánh nang này có vị ngọt nhưng không ngấy, ngược lại rất ngon miệng và giòn.
Mắt Quý Từ sáng lên, anh cầm một miếng bánh nang đưa cho Tần Giác, ý bảo y cũng ăn một miếng.
Tần Giác không thích đồ ăn trong phủ của Uất Trì, ăn vào cảm thấy mùi vị nhạt nhẽo, nhưng thấy sư huynh vui vẻ như vậy, y cũng không muốn khiến sư huynh mất hứng.
Vì vậy vừa ăn vừa phụ họa.
Uất Trì đã quen ăn những thứ này, cũng không cảm thấy chúng ngon bao nhiêu, nhưng thấy dáng vẻ của Quý Từ, hắn không khỏi ăn nhiều hơn một chút.
Sau khi mọi người đã ăn no, bấy giờ Uất Trì mới lên tiếng:
"Lần này Quý tiểu hữu đến đây làm để tìm thảo dược và độc trùng?"
Quý Từ nghe vậy thì đặt miếng thịt dê nướng mới ăn được một nửa xuống, nói một cách trịnh trọng:
"Đúng vậy, chúng ta muốn tìm rất nhiều thảo dược, ngươi có muốn xem thử không?"
Trong khi anh đang nói chuyện, Tần Giác lấy một chiếc khăn tay trong tay áo ra, lau dầu mỡ trên môi Quý Từ.
Quý Từ quay đầu nhìn y một cái, giơ tay nhận lấy chiếc khăn tay, sau đó lấy một tấm vải lụa đưa cho Uất Trì.
Ánh mắt Uất Trì nhìn vào khóe môi anh, sau khi bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tần Giác, hắn cong môi khiêu khích, ôn hòa nói:
"Quý tiểu hữu, ngươi muốn tìm những thứ này sao?"
"Đúng vậy." Quý Từ nói, "Ngươi có nhận ra hết chúng không?"
Uất Trì suy tư một lát: "Có nhận ra, nhưng ta hơi tò mò những thứ mà Quý tiểu hữu đã tìm thấy hồi hôm qua, ngươi có thể tới gần đây rồi chỉ vào chúng không?"
Nghe vậy, Quý Từ cũng không nghĩ nhiều, lập tức đến gần hắn: "Được."
Khoảng cách giữa hai người lập tức gần lại, khi Quý Từ đến gần, hơi cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy cơ ngực của Uất Trì.
Hơn nữa Uất Trì còn cố ý đặt tấm vải lụa xuống rất thấp, muốn xem thì phải cúi đầu mới xem được.
Quý Từ: "..."
Anh duỗi tay khép cổ áo Uất Trì lại một cách dứt khoát, sau đó vỗ nhẹ theo thói quen:
"Thật khó coi."
Uất Trì đang quyến rũ thì bị ngắt ngang, còn bị vỗ nhẹ, hơi kinh ngạc mở to mắt.
Một lúc lâu sau, hắn phát ra tiếng cười trầm thấp.
Quý Từ vừa đặt ngón tay lên tấm vải lụa thì bị tiếng cười của hắn làm cho khó hiểu: "Ngươi cười cái gì vậy?"
"Không có gì, ta cười là vì ta bẩm sinh đã thích cười." Uất Trì nói xong còn nhướng mày khiêu khích Tần Giác.
Quý Từ: "... Không ngờ ngươi còn rất hài hước*."
*Nguyên văn là "看不出来你还挺潮", 你挺潮 nghĩa là hợp thời trang, còn có nghĩa khác là hài hước.
Uất Trì chớp chớp mắt: "Cái gì?"
"Không có gì." Quý Từ không quan tâm đến con người khó hiểu này nữa, đầu ngón tay lướt nhanh trên tấm vải lụa, "Cái này, cái này, còn có cái này, cái này nữa, ta đã tìm thấy những thứ này, còn mấy cái còn lại..."
Uất Trì nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu, Quý Từ đều kiên nhẫn trả lời.
Cách đó không xa, sắc mặt Tần Giác trầm như nước, áp suất không khí xung quanh thấp đến đáng sợ.
Khi đệ tử tiến lên dọn bát đũa, bị ép đến mức không dám nói lời nào, cúi thấp đầu xuống.
Khoảng nửa tiếng sau, thấy sư huynh vẫn còn nghiêng người thảo luận thảo dược với Uất Trì, Tần Giác hoàn toàn nhịn không nổi nữa:
"Nói xong chưa?"
Quý Từ nghe thấy giọng y, vô thức đứng thẳng dậy.
Uất Trì bình tĩnh đặt tay lên vai anh: "Cái này thì sao, ngươi cũng đã hái thảo dược này rồi à?"
Lực chú ý của Quý Từ bị kéo về: "... Để ta nhìn xem."
Cuối cùng Tần Giác nhịn không được nữa, bước tới đẩy tay Uất Trì ra:
"Uất Trì là môn chủ Bình Khương Môn, hẳn phải rất quen thuộc với thảo dược trong đó mới đúng, sao lại thảo luận lâu vậy? Làm như vậy, chỉ sợ ta không thể yên tâm làm theo sự chỉ dẫn của ngươi."
Quý Từ bị gạt ra thì sửng sốt, vô thức kéo tấm vải lụa vào tay mình.
Uất Trì cảm nhận được tấm vải lụa trượt khỏi tay cũng không tức giận.
Hắn mỉm cười: "Chỉ là một cuộc thảo luận bình thường thôi mà, dù sao ta cũng phải tìm hiểu xem Quý tiểu hữu đã hái những thứ nào."
Nói xong, Uất Trì nhìn về phía Quý Từ, bất đắc dĩ nói: "Quý tiểu hữu, tính ghen tị của tiểu sư đệ ngươi lớn quá rồi."
Quý Từ nhìn hắn, rồi lại nhìn Tần Giác, nói:
"Tính ghen tị lớn chút cũng tốt, dính người, bình thường cũng coi như khá ngoan ngoãn."
Nghe vậy, Tần Giác hơi sửng sốt.
Nụ cười trên môi Uất Trì nhạt dần: "Thật sao?"
"Tình cảm rất tốt."
Cho dù đã biết sư đệ sớm chiều ở chung có tâm tư xấu xa với mình, nhưng vẫn bằng lòng bao dung bảo vệ sao?
Đây đúng là...
Uất Trì dời tầm mắt: "Ta đã nhớ tất cả các loại thảo dược trên tấm vải lụa của Quý tiểu hữu, trong vòng 2 ngày, tại hạ có thể hái tất cả thảo dược trên đó cho ngươi, Quý tiểu hữu chỉ cần trở về và chờ tin thôi."
Quý Từ hơi mê mang: "Vậy thì ngại lắm? Chúng ta cũng có thể lên núi."
Uất Trì nhìn anh, chợt mỉm cười:
"Coi như là cho tại hạ một cơ hội để biểu hiện đi."
Nói xong, hắn vung tay ra hiệu bọn họ rời đi.
Sau khi Quý Từ và Tần Giác rời khỏi phủ môn chủ, Uất Trì đứng dậy trở về dược phòng.
Dưới ánh nến mờ ảo, hắn mở từng hòm thuốc ra, lấy các loại thảo dược đã được phân loại bên trong ra.
Trưa hôm đó, tin đồn môn chủ Bình Khương Môn lưu luyến si mê một nhân sĩ Trung Nguyên lan truyền khắp thành.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều bàn tán về chuyện này.
"Đang nghĩ gì vậy? Lại đây nhanh lên."
Nhìn thấy Tần Giác còn nấn ná ở phía sau, Quý Từ khó hiểu hô lên.
Sau khi hồi phục tinh thần, toàn thân Tần Giác khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn Quý Từ.
Thanh niên phía trước có dáng người cao gầy, trên môi luôn nở nụ cười nhàn nhạt, giống như một con chim ưng thích bay lượn, tự do và không bị gò bó.
Tần Giác hơi sửng sốt, đè nén suy nghĩ thầm kín của mình.
Thôi, nếu thật sự làm như vậy, chỉ sợ sư huynh sẽ không vui, đúng không?
Sư huynh không chịu nổi cô đơn, bình thường luôn muốn ra ngoài chơi, nếu thật sự bị trói buộc như y suy nghĩ, có lẽ sư huynh sẽ buồn bực cả ngày.
Tần Giác nghĩ, có lẽ y không muốn sư huynh của mình trở thành một con búp bê vô hồn.
Chỉ cần sư huynh đừng vứt bỏ y là được.
Nghĩ tới đây, Tần Giác hơi mỉm cười: "Tới liền đây."
Y bước nhanh hai bước để theo sau Quý Từ, ánh mắt giao nhau với Uất Trì trong chốc lát rồi nhanh chóng rời đi.
Chỉ là một người ngay cả danh phận cũng không có, không đáng sợ chút nào.
......
Uất Trì dẫn bọn họ đến phủ môn chủ.
Tây Vực là nơi có rất nhiều san hô châu báu, điều này được thể hiện một cách vô cùng sống động ở trong thành Đồng Cốt.
Quý Từ nhìn Ngọc Lam được khảm trên cột, im lặng không nói gì.
Chú ý đến tầm mắt của anh, Uất Trì dừng lại, nhìn anh một cái.
Sau đó cố ý mỉm cười: "Nếu Quý tiểu hữu thích, ta có thể tặng ngươi vài rương đựng những món này."
... Tận vài rương á?
Quý Từ tỏ vẻ mình bị xúc phạm nặng nề: "Không cần."
Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Tiểu sư đệ nhà anh cũng có tiền.
Còn anh thì...
Quý Từ tính toán số tài sản đất phong và vàng bạc mà Lương Hoàng đã chi cho anh trước đó, hình như cũng có không ít.
Nghĩ vậy, trong lòng Quý Từ hài lòng gật đầu.
Ba người họ đứng cạnh nhau là ví dụ điển hình cho việc ai giàu hơn ai.
Sau khi tiến vào phủ môn chủ, ba người lần lượt ngồi xuống.
Tây Vực có rất nhiều món ăn ngon, sau khi Quý Từ ngồi xuống, các đệ tử nhanh chóng dọn thức ăn lên.
Thịt dê nướng, bạc bì khảo hạp tử, bánh nang hoa hồng*...
*Hai món cuối là 薄皮烤盒子 và 玫瑰花酱馕, mình không biết món gì nữa, search thì không ra.
Chờ Uất Trì giới thiệu từng món xong, Quý Từ đã đói muốn chết, được Uất Trì ra hiệu, anh cầm bánh nang hoa hồng và bắt đầu ăn.
Món bánh nang này có vị ngọt nhưng không ngấy, ngược lại rất ngon miệng và giòn.
Mắt Quý Từ sáng lên, anh cầm một miếng bánh nang đưa cho Tần Giác, ý bảo y cũng ăn một miếng.
Tần Giác không thích đồ ăn trong phủ của Uất Trì, ăn vào cảm thấy mùi vị nhạt nhẽo, nhưng thấy sư huynh vui vẻ như vậy, y cũng không muốn khiến sư huynh mất hứng.
Vì vậy vừa ăn vừa phụ họa.
Uất Trì đã quen ăn những thứ này, cũng không cảm thấy chúng ngon bao nhiêu, nhưng thấy dáng vẻ của Quý Từ, hắn không khỏi ăn nhiều hơn một chút.
Sau khi mọi người đã ăn no, bấy giờ Uất Trì mới lên tiếng:
"Lần này Quý tiểu hữu đến đây làm để tìm thảo dược và độc trùng?"
Quý Từ nghe vậy thì đặt miếng thịt dê nướng mới ăn được một nửa xuống, nói một cách trịnh trọng:
"Đúng vậy, chúng ta muốn tìm rất nhiều thảo dược, ngươi có muốn xem thử không?"
Trong khi anh đang nói chuyện, Tần Giác lấy một chiếc khăn tay trong tay áo ra, lau dầu mỡ trên môi Quý Từ.
Quý Từ quay đầu nhìn y một cái, giơ tay nhận lấy chiếc khăn tay, sau đó lấy một tấm vải lụa đưa cho Uất Trì.
Ánh mắt Uất Trì nhìn vào khóe môi anh, sau khi bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Tần Giác, hắn cong môi khiêu khích, ôn hòa nói:
"Quý tiểu hữu, ngươi muốn tìm những thứ này sao?"
"Đúng vậy." Quý Từ nói, "Ngươi có nhận ra hết chúng không?"
Uất Trì suy tư một lát: "Có nhận ra, nhưng ta hơi tò mò những thứ mà Quý tiểu hữu đã tìm thấy hồi hôm qua, ngươi có thể tới gần đây rồi chỉ vào chúng không?"
Nghe vậy, Quý Từ cũng không nghĩ nhiều, lập tức đến gần hắn: "Được."
Khoảng cách giữa hai người lập tức gần lại, khi Quý Từ đến gần, hơi cúi đầu một chút là có thể nhìn thấy cơ ngực của Uất Trì.
Hơn nữa Uất Trì còn cố ý đặt tấm vải lụa xuống rất thấp, muốn xem thì phải cúi đầu mới xem được.
Quý Từ: "..."
Anh duỗi tay khép cổ áo Uất Trì lại một cách dứt khoát, sau đó vỗ nhẹ theo thói quen:
"Thật khó coi."
Uất Trì đang quyến rũ thì bị ngắt ngang, còn bị vỗ nhẹ, hơi kinh ngạc mở to mắt.
Một lúc lâu sau, hắn phát ra tiếng cười trầm thấp.
Quý Từ vừa đặt ngón tay lên tấm vải lụa thì bị tiếng cười của hắn làm cho khó hiểu: "Ngươi cười cái gì vậy?"
"Không có gì, ta cười là vì ta bẩm sinh đã thích cười." Uất Trì nói xong còn nhướng mày khiêu khích Tần Giác.
Quý Từ: "... Không ngờ ngươi còn rất hài hước*."
*Nguyên văn là "看不出来你还挺潮", 你挺潮 nghĩa là hợp thời trang, còn có nghĩa khác là hài hước.
Uất Trì chớp chớp mắt: "Cái gì?"
"Không có gì." Quý Từ không quan tâm đến con người khó hiểu này nữa, đầu ngón tay lướt nhanh trên tấm vải lụa, "Cái này, cái này, còn có cái này, cái này nữa, ta đã tìm thấy những thứ này, còn mấy cái còn lại..."
Uất Trì nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu, Quý Từ đều kiên nhẫn trả lời.
Cách đó không xa, sắc mặt Tần Giác trầm như nước, áp suất không khí xung quanh thấp đến đáng sợ.
Khi đệ tử tiến lên dọn bát đũa, bị ép đến mức không dám nói lời nào, cúi thấp đầu xuống.
Khoảng nửa tiếng sau, thấy sư huynh vẫn còn nghiêng người thảo luận thảo dược với Uất Trì, Tần Giác hoàn toàn nhịn không nổi nữa:
"Nói xong chưa?"
Quý Từ nghe thấy giọng y, vô thức đứng thẳng dậy.
Uất Trì bình tĩnh đặt tay lên vai anh: "Cái này thì sao, ngươi cũng đã hái thảo dược này rồi à?"
Lực chú ý của Quý Từ bị kéo về: "... Để ta nhìn xem."
Cuối cùng Tần Giác nhịn không được nữa, bước tới đẩy tay Uất Trì ra:
"Uất Trì là môn chủ Bình Khương Môn, hẳn phải rất quen thuộc với thảo dược trong đó mới đúng, sao lại thảo luận lâu vậy? Làm như vậy, chỉ sợ ta không thể yên tâm làm theo sự chỉ dẫn của ngươi."
Quý Từ bị gạt ra thì sửng sốt, vô thức kéo tấm vải lụa vào tay mình.
Uất Trì cảm nhận được tấm vải lụa trượt khỏi tay cũng không tức giận.
Hắn mỉm cười: "Chỉ là một cuộc thảo luận bình thường thôi mà, dù sao ta cũng phải tìm hiểu xem Quý tiểu hữu đã hái những thứ nào."
Nói xong, Uất Trì nhìn về phía Quý Từ, bất đắc dĩ nói: "Quý tiểu hữu, tính ghen tị của tiểu sư đệ ngươi lớn quá rồi."
Quý Từ nhìn hắn, rồi lại nhìn Tần Giác, nói:
"Tính ghen tị lớn chút cũng tốt, dính người, bình thường cũng coi như khá ngoan ngoãn."
Nghe vậy, Tần Giác hơi sửng sốt.
Nụ cười trên môi Uất Trì nhạt dần: "Thật sao?"
"Tình cảm rất tốt."
Cho dù đã biết sư đệ sớm chiều ở chung có tâm tư xấu xa với mình, nhưng vẫn bằng lòng bao dung bảo vệ sao?
Đây đúng là...
Uất Trì dời tầm mắt: "Ta đã nhớ tất cả các loại thảo dược trên tấm vải lụa của Quý tiểu hữu, trong vòng 2 ngày, tại hạ có thể hái tất cả thảo dược trên đó cho ngươi, Quý tiểu hữu chỉ cần trở về và chờ tin thôi."
Quý Từ hơi mê mang: "Vậy thì ngại lắm? Chúng ta cũng có thể lên núi."
Uất Trì nhìn anh, chợt mỉm cười:
"Coi như là cho tại hạ một cơ hội để biểu hiện đi."
Nói xong, hắn vung tay ra hiệu bọn họ rời đi.
Sau khi Quý Từ và Tần Giác rời khỏi phủ môn chủ, Uất Trì đứng dậy trở về dược phòng.
Dưới ánh nến mờ ảo, hắn mở từng hòm thuốc ra, lấy các loại thảo dược đã được phân loại bên trong ra.
Trưa hôm đó, tin đồn môn chủ Bình Khương Môn lưu luyến si mê một nhân sĩ Trung Nguyên lan truyền khắp thành.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều bàn tán về chuyện này.