Sau Khi Công Lược Ta Thành Công, Hắn Đã bỏ Rơi Ta
Chương 4
Phần 4:
Ba năm sau khi cưới Bùi Thanh, hắn ta lên ngôi và ta trở thành hoàng hậu.
Trong lễ phong hậu, hắn đã hứa với ta rằng chúng ta sẽ ở bên nhau đến hết cuộc đời.
Mãi đến vài năm sau, cha ta mới dẫn quân đánh bại Vương quốc Quý Nam và bắt được hậu duệ hoàng gia duy nhất còn lại là Công chúa Hoa Sương, đem về cho hắn ta và ra lệnh xử tử nàng ta trước công chúng.
Bùi Thanh bình tĩnh ngước mắt lên, nhưng chỉ sau một cái liếc mắt, hắn đã không thể kiềm chế được bản thân.
Nói thế nào nhỉ, Bùi Thanh nhìn ta với ánh mắt nịnh nọt nhưng mệt mỏi, nhưng lại nhìn nàng ta với ánh mắt trìu mến.
Hắn ta lao đến bên nàng ta và ôm lấy cơ thể bẩn thỉu của nàng ta vào lòng:
"Cuối cùng ta đã tìm thấy nàng, cuối cùng đã tìm thấy nàng."
Hắn ta hô đi hô lại nhiều lần,
"Đừng sợ, đừng sợ, ta sẽ đưa nàng về nhà."
Trước mặt nàng ta, hắn không còn xưng “ trẫm ”.
Sau đó, Bùi Thanh không còn quan tâm đến việc Hoa Sương là công chúa của nước Quý Nam. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài. Bấy giờ, mặc dù bề ngoài hắn ta vẫn tỏ ra là rất yêu ta nhưng diễn xuất của hắn đã không còn tốt như trước nữa.
Mặc dù hắn đã làm việc rất chăm chỉ nhưng hắn vẫn còn đầy những sai sót.
Cho dù ta bị Hoa Sương hạ độc, Bùi Thanh cũng không đành lòng nói một lời gay gắt với nàng ta, chỉ đập nát đồ đạc trong phòng không nói một lời, đánh vào ngực:
“Đó là vì ta không thể bảo vệ nàng ấy.”
Sau này ta nhận ra rằng “nàng ấy” không được bảo vệ này không phải là ta, người đã mất một cặp con và đang hấp hối.
Nhưng kẻ sát nhân đẫm máu chính là Hoa Sương.
Ta chợt tỉnh dậy sau giấc mơ về quá khứ.
Ngay khi ta đang nghĩ mình sắp đoàn tụ với người thân dưới Hoàng Tuyền thì Bùi Thanh bất ngờ đến.
Không một lời giải thích, hắn ta kéo ta đang choáng váng ra khỏi ghế, tát vào miệng ta và cho ta uống một bát súp đặc làm từ nhân sâm và nấm linh chi.
Tôi nghẹn ngào và ho liên tục.
"Muốn chết?"
Hắn ta ném cái bát đi và nhìn xuống ta, sự kiêu ngạo che giấu cảm giác bối rối và khó chịu.
"Dịch Nhi, tại sao ngươi lại muốn chết?"
Cảm giác nôn mửa quen thuộc lại ập đến, ta chưa kịp nôn thì Bùi Thanh đã tóm lấy cổ họng ta.
"Nuốt đi, đừng nhổ ra."
Hắn ta ra lệnh.
Bùi Thanh nhìn cổ họng ta co giật, nuốt sống món súp pha nước chua, sau đó Bùi Thanh buông tay ra.
“Hoàng thượng không vui vì ta chết sao?”
Tôi hỏi hắn ta,
"Tại sao hoàn thượng không để ta đi? Tại sao người làm điều này với ta?"
Lông mày của Bùi Thanh nhíu lại và hơi run lên, trong giây lát, ta nghi ngờ rằng hắn ta thậm chí không biết câu trả lời cho câu hỏi này.
Dường như hắn ta đang chất chứa một nỗi oán hận khôn tả, một ngọn lửa không tên muốn thiêu rụi cả hai chúng ta.
Bùi Thanh từng nói rằng ta chỉ là một nhiệm vụ, một mục tiêu được hệ thống giao cho hắn ta.
Một khi ta yêu hắn thì nhiệm vụ của hắn sẽ hoàn thành. Lúc đó, ta không hơn gì một người bình thường, không còn là người hắn yêu nữa.
Mười năm qua, hắn ta nói rằng chỉ sống vì ta, cho đến bây giờ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, khi nhìn thấy ta, hắn ta cảm thấy muốn nôn mửa, và phát ốm.
Ta không hiểu Bùi Thanh đang nói gì, nhưng ta nhớ đến đôi mắt của hắn ta lúc đó rất thẳng thắn, vui vẻ và thoải mái, khác hẳn với mọi khoảnh khắc trước đây.
Bùi Thanh không đáp lại lời ta nói, hắn ta nắm lấy cánh tay của ta, kéo thân hình run rẩy của ta đi đến sân Lãnh Cung, chỉ vào một cô bé đang ôm kẹo táo ngoài cửa:
"Nhìn xem nó là ai."