Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 82: Mưa Xuân Lất Phất, Thái Tử Trở Về
"Tuy nhiên, nói với hắn, cô không cần hắn nhường."
Ba mươi chén rượu Cao Lương, xếp thành ba hàng dài trên sàn thuyền.
Mùi rượu nồng nặc quyện với gió sông, lan tỏa khắp không khí.
Phạm Chu và Vân Hoài còn muốn nói gì đó, nhưng Giang Uẩn đã giơ tay ngăn cản.
Giang Uẩn đặt vò rượu xuống, buông thõng tay áo đứng dậy, thắt lưng ngọc đón gió, vạt áo vàng tung bay.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều tập trung về nơi này. Ở chiếc thuyền đối diện, Tùy Hành dùng ngón tay gõ nhẹ vào lan can, nhàn nhã chờ đợi câu trả lời của Giang Uẩn.
"Nói với hắn, cô đồng ý so tài, nhưng mục này vốn không nằm trong thỏa thuận ban đầu, nếu hắn muốn đấu với cô, thì phải tăng phần thưởng."
Giang Uẩn lên tiếng, bảo binh lính truyền lời.
Phạm Chu và Vân Hoài kinh hãi: "Điện hạ!"
Ba mươi chén rượu Cao Lương, ngay cả một đại tướng quân có thân thể cường tráng như Vân Hoài chưa chắc đã chịu được, điện hạ điên rồi ư?!
Đôi mắt đen láy của Giang Uẩn vẫn bình tĩnh như nước, y lặng lẽ nhìn dòng sông bao la rộng lớn, nói: "Truyền lời."
Giọng nói của Thái tử điện hạ tuy không lớn, nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm khó cưỡng. Binh lính bên cạnh cung kính cúi đầu, sau đó sải bước về phía trước, đứng ở mũi thuyền, lớn tiếng truyền lời cho đối phương.
"Tăng phần thưởng?!"
Mọi người xôn xao, ngay cả Tùy Hành cũng có chút ngoài ý muốn.
Hắn vốn cho rằng, ba mươi chén rượu Cao Lương, chỉ riêng ngửi mùi rượu thôi cũng khiến cho tên ngụy quân tử đó tay chân mềm nhũn, nhưng nào ngờ đối phương còn có thể tiếp tục tác oai tác quái.
"Cô không còn phần thưởng nào nữa, cứ hỏi xem, y muốn thứ gì?"
Tùy Hành lười biếng nói.
Binh lính đáp vâng, sau đó sải bước đến mũi thuyền, hỏi phía đối diện.
Giang Uẩn đứng ở sau lan can, ngón tay trắng nõn vuốt ve bề mặt gỗ, nói: "Nếu cô có thể thắng liên tiếp hai trận đấu, trong vòng hai năm, quân Tùy không được phép vượt sông Hoàng Hà xâm chiếm một tấc đất nào của Giang quốc."
Phạm Chu và các mưu sĩ tướng lĩnh khác đều kinh ngạc, bọn họ không ngờ Giang Uẩn lại đưa ra điều kiện như vậy.
Hai năm, khoảng thời gian quý giá biết bao.
Nếu Giang quốc thật sự có được hai năm để nghỉ ngơi và khôi phục sức lực, chắc chắn sẽ làm được rất nhiều việc. Ngân khố quốc gia có thể dồi dào hơn, binh mã có thể mạnh hơn, vấn đề giữa Vân quốc và Lạc quốc có thể được giải quyết triệt để, lệnh khai hoang ở Mộ Vân Quan cũng có cơ hội thực hiện, đội hải quân của Giang quốc sẽ bắt đầu xây dựng... Chỉ trong chốc lát, trong đầu Phạm Chu đã nảy ra vô số vấn đề cần giải quyết.
Ngay cả binh lính phụ trách truyền tin cũng hơi sửng sốt, sau đó vội vã chuyển lời sang phía bên kia.
Thuyền đối diện lập tức xôn xao.
Cuối cùng Tùy Hành cũng thu lại vẻ mặt ngạo nghễ bất cần đời, ánh mắt hắn lóe lên một tia lạnh lùng và sắc bén.
Từ Kiều, Trần Kỳ và các mưu sĩ tướng lĩnh khác đứng ở phía sau cũng cau mày.
Bây giờ Giang quốc đang gặp khó khăn, nỏ mạnh hết đà, đợi mùa đông năm nay khi sông Hoàng Hà đóng băng, cũng chính là thời điểm tốt nhất để Tùy Hành tấn công Giang quốc. Nếu cho Giang Dung Dữ thêm hai năm khôi phục sức lực, điện hạ muốn mang binh đánh xuống Nam, nhanh nhất cũng phải đợi đến mùa đông hai năm sau.
Thái tử Giang quốc tuy ốm yếu nhưng lắm mưu nhiều kế, ai biết được y sẽ giở trò gì.
Song, sự kiện quan trọng giống như cuộc gặp mặt trên sông giữa hai Thái tử nước địch, tuy không trực tiếp giương đao múa kiếm, nhưng lại là một loại chiến tranh thầm lặng không khói súng.
Nhất cử nhất động của hai bên sẽ ảnh hưởng đến uy tín và danh dự của quốc gia.
Chuyện đấu rượu dù gì cũng do điện hạ khởi xướng, mỗi bước đều dồn đối phương vào đường cùng, nếu lúc này điện hạ từ chối yêu cầu của Thái tử Giang quốc, khó tránh bị nghi ngờ là lật lọng không giữ tín, chưa lâm trận đã vội rút lui.
Hơn nữa, phần thưởng mà Thái tử Giang quốc đưa ra vô cùng lý trí, y không trực tiếp đòi điện hạ đất đai hay thành trì, mà chỉ là một ước định hai năm.
Về tình về lý, không tính là quá đáng.
Từ khi Nhan thị sụp đổ, đã lâu Tùy Hành không có cảm giác bị người khác thao túng như thế này.
Tên xấu xí này, y điên rồi sao?
Tùy Hành nghĩ bụng.
Ba mươi chén rượu Cao Lương, sao y dám uống? Hay là y cho rằng hắn không dám đồng ý thỏa thuận hai năm, cho nên cố ý kích hắn, muốn hắn cúi đầu?
Quả nhiên là một tên ngụy quân tử mưu mô xảo quyệt, ha!
Tùy Hành chợt nhớ đến vết thương do mũi tên xuyên qua cánh tay phải, cùng với cơn đau kéo dài suốt một tháng là thứ mà hắn không bao giờ quên được. Vào lúc này, bản tính sói hoang và ham muốn chinh phục ẩn sâu trong cơ thể lại một lần nữa trỗi dậy.
Trần Kỳ nghiêm mặt nói: "Điện hạ, kẻ này gian xảo hiểm trá, giỏi bày mưu tính kế, điện hạ không được đồng ý yêu cầu của y."
Tùy Hành giơ tay cản lời hắn.
Sau đó, Tùy Hành gọi binh lính tới, sắc mặt lạnh lùng, nói: "Nói với y, cô không phải là kẻ ngốc, thời gian hai năm là chuyện không thể nào. Chậm nhất là vào mùa đông năm sau, cô nhất định phải dẫn binh xuống Nam, trực tiếp chiếm lấy Giang Đô."
"Điều kiện tiên quyết là y phải uống hết ba mươi chén rượu Cao Lương, đồng thời giành chiến thắng trong cuộc thi bắn cung với cô."
"Nếu không, mùa đông năm nay sẽ là ngày chết của Giang Dung Dữ."
Tùy Hành có nội lực mạnh mẽ, giọng nói như một tiếng gầm dài, cho dù không có binh lính truyền tin, âm thanh lạnh lùng và nghiêm nghị của hắn vẫn xuyên qua mặt sông rộng lớn, vang đến bờ đối diện.
Hắn đường đường là Thái tử Tùy quốc, há lại thua dưới tay tên yếu đuối nhát gan kia?
Nếu đấu rượu là do hắn khởi xướng, đương nhiên hắn sẽ phụng bồi tới cùng.
Hắn muốn xem xem, tên ngụy quân tử đó làm sao có thể uống hết ba mươi chén rượu.
Tùy Hành vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng, bao gồm những bách tính đang tụ tập vây xem ở hai bên bờ. Không ai ngờ rằng, cuộc gặp mặt quyết định quyền sở hữu Lạc quốc hôm nay lại có ảnh hưởng to lớn đến tình hình Giang Nam Giang Bắc sau này.
Ba mươi chén rượu Cao Lương không phải là con số nhỏ. Người dân chen chúc hai bên bờ lần đầu tiên nhìn thấy vị Thái tử Giang quốc ốm yếu nhiều bệnh đang khoác áo bào vàng kim đứng ở đầu thuyền.
Mùa đông năm sau, dù chưa đến hai năm, thì cũng là thời gian một năm rưỡi.
Thái tử Giang quốc thật sự có thể uống hết ba mươi chén rượu ư?
Gió sông tháng ba mang theo vị mặn thoang thoảng, Giang Uẩn đứng ở lan can, tay áo vàng tung bay, sau khi nghe được lời của Tùy Hành, y bình tĩnh ra lệnh cho binh lính mang rượu ra.
Giang Uẩn đã vô số lần nghĩ đến cảnh tượng bọn họ đao kiếm gặp nhau, dẫu cho điều đó chưa thật sự xảy ra nhưng y đã sâu sắc cảm nhận được sự tàn khốc và quyết liệt trong cuộc chiến giữa hai Thái tử nước địch.
Đây là tình huống không có bất cứ ân oán tư thù nào.
Nếu thật sự có xen lẫn hận thù cá nhân, cảnh tượng chỉ càng thêm tàn khốc.
Giang Uẩn rũ mắt, thu hồi ánh nhìn, lông mi dài nhuộm một ít ráng chiều trên sông, y đứng dậy đi về phía trước bàn, đối diện với bách tính hai bên bờ, còn có ánh mắt giống như sói hoang đang dò xét con mồi của Tùy Hành. Bắt đầu từ hàng bên trái, Giang Uẩn nâng chén rượu Cao Lương đầu tiên, ngửa đầu uống cạn.
Uống xong, y chìa chén rỗng ra ngoài, sau đó trực tiếp ném thẳng xuống sông.
Chén thứ hai và thứ ba, Giang Uẩn cứ thế uống liên tiếp mười chén.
Dáng vẻ như ngọc, tao nhã vô song, chỉ có Phạm Chu và những người đứng gần mới có thể nghe thấy vài tiếng ho nhẹ.
"Điện hạ!"
Phạm Chu sốt ruột muốn bước tới dìu y.
Giang Uẩn nói không sao, bắt đầu uống đến hàng thứ hai.
Ở thuyền đối diện, Tùy Hành nheo mắt lại, sau khi chứng kiến một màn này, hắn không khỏi kinh ngạc.
Nghĩ bụng, tên xấu xí này không cần mạng nữa sao?!
Tất nhiên hắn cũng vui vẻ phụng bồi, lúc Giang Uẩn uống hết mười chén, hắn cũng ung dung uống cùng một lượng, có điều là nhiều hơn Giang Uẩn một chén.
"Các tướng sĩ, đánh trống, tấu nhạc."
"Hôm nay, cô phải uống hết mình với Thái tử Dung Dữ."
Giọng điệu của hắn vẫn lười biếng, nhưng ánh mắt lại xuất hiện vài phần thăm dò và hứng thú.
Đây là lần đầu tiên Tùy Hành cảm thấy tò mò, muốn được vén lớp màn che mặt đó lên, nhìn xem tên xấu xí mà hắn ghét cay ghét đắng có dáng vẻ như thế nào.
Nhưng cũng chỉ là nhất thời tò mò mà thôi.
Tiếng trống cao vút, dồn dập như mưa, lập tức làm rung chuyển mặt sông, xen lẫn với đó là những giai điệu du dương.
Đây là khúc nhạc ra trận.
Ánh mắt mọi người tập trung vào hai bóng dáng một vàng một đen, màu sắc hoàn toàn tương phản. Giữa tiếng trống dồn dập gần như nghẹt thở, những chén rượu rỗng tuếch lần lượt được ném xuống sông.
Đao thương kiếm bích vô hình đang va chạm với gió sông và rượu mạnh.
Không biết qua bao lâu, giai điệu và tiếng trống đột nhiên dừng lại, hai chén rượu đen được chạm khắc hoa mẫu đơn tinh xảo cùng lúc ném xuống sông.
Hai vị Thái tử Giang Nam Giang Bắc cùng dốc cạn chén rượu cuối cùng.
Giang Uẩn duỗi tay vịn lan can, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức, Tùy Hành nhướng mày, khóe mắt sắc bén, giống như hóa thành vật thể lao về phía Giang Uẩn.
Tên xấu xí này, vậy mà có thể uống hết ba mươi chén rượu, hơn nữa tốc độ không hề chậm.
Trong lòng Tùy Hành tràn đầy kinh ngạc.
Thậm chí lần kinh ngạc này còn làm phai mờ đi sự quan tâm của hắn đối với kết quả.
Các mưu sĩ tướng lĩnh Giang Bắc cũng sửng sốt, đám danh sĩ đại thần Giang Nam lại càng không thể tin được.
Phải biết rằng, trong tiệc Lưu Thương trước đây, vị Thái tử Giang quốc được cho là thân thể ốm yếu nhiều bệnh, ngoại trừ những trường hợp bắt buộc, y sẽ không chạm vào một giọt rượu nào, nhưng hôm nay Giang Uẩn lại một mạch uống hết ba mươi chén rượu Cao Lương mà vẫn có thể bình tĩnh như thường. Võ tướng dù có mạnh mẽ cường tráng đến đâu, nếu uống một lượng rượu lớn như vậy cũng phải chao đảo loạng choạng, bước đi không vững.
Đây là rượu mạnh do đích thân Thái tử Tùy quốc ủ, không thể nào là giả được, mọi người không khỏi nghi ngờ, trước đây những tin đồn về Giang Dung Dữ phải chăng là bịa đặt?
Kỳ thực Thái tử Giang quốc rất khỏe mạnh, nhưng vì y sống ẩn dật, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác nên mới bị cho là ốm yếu.
Suy cho cùng, chưa có ai tận mắt chứng kiến Giang Dung Dữ ốm yếu đến mức nào. Một người nếu bệnh tật quanh năm, sao có thể sống sót sau khi rơi từ vách đá cao như vậy, lại còn uống hết ba mươi chén rượu Cao Lương?
Kỳ thực, Giang Uẩn vẫn ổn, bởi vì y đã dùng nội lực hóa giải một phần tác dụng của rượu, nhưng cũng không ổn cho lắm, dù sao rượu Cao Lương là rượu mạnh, không tốt cho dạ dày.
Phạm Chu lập tức sai người bưng canh giải rượu cho Giang Uẩn, y uống một ít rồi ngồi xuống mũi thuyền.
Gió sông xào xạc, sóng lớn vỗ vào mặt, mây đen kéo đến báo hiệu trời sắp mưa. Tiếng sấm như có như không vang lên từ nơi sâu thẳm nhất tầng mây, giống hệt như bầu không khí đang giương cung bạt kiếm trên sông.
Giang Uẩn ho nhẹ một tiếng, đuôi tóc hơi ẩm ướt, y cầm bát canh giải rượu, chậm rãi uống thêm một ngụm.
Tùy Hành không nói gì nữa, trực tiếp sai binh lính đi lấy cung tên, sau đó lệnh cho người mang Lạc Phụng Quân lên thuyền, ném xuống giữa lòng sông cách đó mười thước.
Lạc quốc chủ lập tức bị dọa đến mức quỳ rạp xuống đất: "Điện hạ, xin hãy tha cho con trai của thần, nó thật sự không biết gì cả."
Lạc quốc chủ nhìn thấy sát ý trong mắt Tùy Hành, sợ hắn thẹn quá hóa giận dùng mũi tên bắn chết Lạc Phụng Quân.
Tùy Hành không để ý đến ông.
Hắn đưa ra hai hình thức thi đấu, để Giang Uẩn lựa chọn.
Một, bắn vào món đồ bất kỳ trên người Lạc Phụng Quân, ai bắn trúng trước thì người đó thắng. Hai, bắn vào con chim bay trên trời, trong vòng một nén hương*, mỗi bên có mười mũi tên, ai bắn được nhiều hơn thì người đó thắng.
*Khoảng nửa tiếng.
Tùy Hành cũng bày tỏ, hắn sẽ tuân theo ước định trước đó, nhường Giang Uẩn một mũi tên.
Sắc mặt Lạc quốc chủ đột nhiên thay đổi, lập tức quỳ xuống dưới chân Tùy Hành cầu xin: "Điện hạ, không được đâu, điều này tuyệt đối không được."
Mũi tên vô hình, còn bắn ở cự ly xa như vậy, hoàn toàn không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, lỡ như Thái tử Giang quốc không giỏi bắn cung, mạng của con trai ông khó mà đảm bảo. Hơn nữa thi đấu trên sông, do ảnh hưởng của lực gió, xác suất bắn trượt rất lớn. Lòng Lạc quốc chủ nóng như lửa đốt, lo lắng đến mức bật khóc.
Thấy Tùy Hành bất động, vẻ mặt vẫn thờ ơ, ông quay người về phía Nam, dập đầu với Giang Uẩn ở bên kia sông, mong Giang Uẩn giơ cao đánh khẽ, tha cho con trai ông một mạng, ngay tức khắc trán Lạc quốc chủ đã chảy máu.
Giang Uẩn mơ hồ đoán được ý đồ của Tùy Hành.
Y chậm rãi uống xong bát canh giải rượu, sau đó đứng dậy nói: "Cô chọn hình thức thứ hai."
"Tuy nhiên, nói với hắn, cô không cần hắn nhường."
Giang Uẩn trực tiếp yêu cầu Vân Hoài lấy chín mũi tên.
Sấm chớp ngày càng to, mây đen cuồn cuộn kéo đến, bầu trời thoáng chốc tối đi, những hạt mưa li ti bắt đầu rơi xuống.
Cơn mưa nói đến là đến, bầu trời vừa nãy vẫn còn trong xanh, bây giờ đã đột ngột chuyển sang tối mịt.
Giang Uẩn rút một mũi tên, tay áo vàng giơ cao đón lấy những giọt mưa bay, chậm rãi nhắm về một hướng.
Cùng lúc đó, bóng dáng màu đen cũng đang giương cung, ngón tay thon dài như ngọc, tạo nên sự tương phản đối lập hoàn toàn.
Khoảnh khắc tiếp theo, mũi tên vụt lên bầu trời như một ngôi sao, xuyên qua màn mưa dày đặc trên sông, phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc trước khi chìm vào mây sâu.
Cùng với đó là tiếng sếu kêu, vang vọng khắp bầu trời.
Nếu bỏ qua dung mạo "xấu xí" thì dáng vẻ Thái tử điện hạ khoác áo bào vàng kim, một tay giương cung đứng thẳng, cảnh tượng này giống hệt như có một chàng tiên đang chậm rãi xuất hiện giữa mây trời.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước một màn này, cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Tuy nhiên, trước khi bọn họ kịp nhìn thấy con mồi rơi xuống, lại có một mũi tên khác, mang theo âm thanh như tiếng sấm gào thét, ngược hướng gió lao thẳng lên trên, đâm xuyên qua phần đuôi của mũi tên trước đó.
Mũi tên của Giang Uẩn ngay lập tức bị gãy thành nhiều mảnh.
Tùy Hành lười biếng thu cung lại, cười nhạt nói: "Nhất thời hoa mắt, không cần ngạc nhiên."
"Lần này không tính."
Tuy rằng hắn đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, mà không ai khác, Giang Uẩn chính là mục tiêu hắn đang nhắm đến.
Kỹ thuật và thế bắn của mũi tên vừa rồi quen thuộc đến mức khiến cánh tay phải của Tùy Hành nhói lên vì đau đớn.
Hóa ra, năm ngoái kẻ bắn hắn bị thương hoàn toàn không phải là gã mưu sĩ nào cả mà là tên ngụy quân tử này. Giang Dung Dữ, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ, khiến cô đi từ "kinh hỉ" này tới "kinh hỉ" khác.
Vậy thì, từ giờ hãy vui vẻ mà chơi với cô!
Ánh mắt Tùy Hành u ám, thầm nghĩ.
Sau thời gian nửa nén hương, bởi vì vô số lần "hoa mắt" của Tùy Hành, hắn liên tục bắn đuổi theo mũi tên của Giang Uẩn, khiến số con mồi mà cả hai săn được đều là 0.
Phạm Chu mắng Tùy Hành không biết xấu hổ.
Mà vẻ mặt Giang Uẩn vẫn bình tĩnh như thường, tiếp tục bắn tên.
Mây mù đen kịt, sấm sét cuồn cuộn, mưa càng lúc càng nặng hạt, chẳng mấy chốc, trên sông đã không còn dấu vết của chim chóc.
Khi sắp hết thời gian một nén hương, hai người nhắm mũi tên vào con chim duy nhất đang bay giữa hai chiếc thuyền khổng lồ.
Mà tình cờ trong tay hai người chỉ còn lại một mũi tên cuối cùng.
Mũi tên quyết định thắng bại.
Âm thanh chói tai vang lên, hai mũi tên sắc nhọn bắn vào thân chim, sau đó đồng loạt xuyên qua đầu mũi tên của đối phương, khiến nó gãy thành từng mảnh.
Tuy nhiên, dù đầu mũi tên đã tan nát nhưng vẫn tiếp tục lao về phía trước.
Chỉ có điều, một mũi tên ghim chặt con chim vào thân tàu.
Mũi tên còn lại thì rít lên một tiếng, lao thẳng về phía thân ảnh màu vàng đang đứng ở đối diện.
Vân Hoài ở gần Giang Uẩn nhất, lập tức rút kiếm ra đỡ. Tuy nhiên, mũi tên sắc bén xuyên qua lưỡi kiếm dài của hắn với tốc độ kinh hoàng, sau đó lướt qua tấm màn che mặt, lập tức cắm sâu vào cánh tay Giang Uẩn.
Máu đỏ nhanh chóng chảy xuống ống tay áo vàng kim của Thái tử.
Vân Hoài lao tới, lúc này mới phát hiện đó không phải là một mũi tên bình thường mà là mũi tên kim loại bằng sắt đen.
"Điện hạ!"
Phạm Chu và những người khác đều kinh hồn bạt vía.
Nhưng Giang Uẩn vẫn nhịn được, nói không sao cả, sau đó ra lệnh cho binh lính, nói: "Đi bắt con mồi."
"Tên điên này, ngay từ đầu, thứ hắn nhắm đến không phải con mồi, mà là điện hạ!"
Phạm Chu đã sớm đoán được Tùy Hành sẽ nhân cơ hội này báo thù, nhưng ông không ngờ hắn sẽ dùng cách thức trắng trợn như vậy.
Cơn mưa lớn cuối cùng cũng đổ xuống.
Nhìn thấy đám người đang bận rộn ở phía đối diện và bóng dáng Giang Uẩn bình tĩnh đứng ở mũi thuyền, con ngươi Tùy Hành chợt co lại.
Vừa rồi hắn thực sự đã cho Giang Uẩn cơ hội lựa chọn.
Nhưng hắn không ngờ, Giang Uẩn vì giành được con mồi mà cam nguyện chịu đựng mũi tên của hắn.
Hắn lại lần nữa xem thường tên ngụy quân tử này rồi.
Nếu nói Tùy Hành không có chút kinh ngạc hay tức giận gì thì chắc chắn là giả, nhưng nếu có thể khiến tên xấu xí đó nếm trải cảm giác đau đớn suốt một tháng, xem như không uổng phí mũi tên này.
"Điện hạ."
Từ Kiều có chút lo lắng cho tình trạng của Tùy Hành.
Bọn họ không thể ngờ rằng, Giang Dung Dữ có tiếng là ốm yếu nhiều bệnh lại ẩn giấu tài bắn cung lợi hại như vậy, hơn nữa đối phương còn uống hết ba mươi chén rượu Cao Lương, Từ Kiều có đủ lý do để tin rằng, lời đồn vô căn cứ trước kia đều là giả. Thậm chí ông còn cảm thấy, có lẽ Giang Dung Dữ là một tên nam nhân cường tráng khỏe mạnh, mặt mày dữ tợn.
Gần đây điện hạ hành động có hơi điên rồ, mặc dù đã báo được mối thù năm xưa, nhưng suy cho cùng vẫn thua dưới tay Giang Dung Dữ mà hắn ghét nhất.
Tùy Hành thản nhiên nói: "Cô không sao."
"Một Lạc quốc mà thôi, hôm nay làm mất thì ngày mai cũng có thể lấy lại."
Lần sau gặp mặt, hắn nhất định phải khiến tên ngụy quân tử đó chết không có chỗ chôn!
Ồ, mà nếu y có thể bị mũi tên này làm cho đau chết thì càng tốt.
Dĩ nhiên Từ Kiều hiểu rằng, hiện nay hầu hết lãnh thổ của các nước Giang Nam Giang Bắc đều nằm trong bản đồ Tùy quốc, ngay cả một quốc gia hùng mạnh xưng bá một phương như Tề quốc cũng phải lựa chọn giao hảo với Tùy quốc, một Lạc quốc nho nhỏ quả thật không gây ra ảnh hưởng gì lớn.
Việc Tùy Hành đồng ý ước định hai năm mà Giang Uẩn đề ra, có lẽ là xuất phát từ tâm lý mèo vờn chuột.
Tuy nhiên, đối với vị Thái tử Giang Dung Dữ này, Từ Kiều lại có nhiều suy nghĩ khác nhau, ông không nhịn được hỏi Trần Kỳ: "Ngay cả Trần quân sư cũng không hề hay biết Giang Dung Dữ có bản lĩnh hơn người như vậy ư?"
Như những gì Trần Kỳ đã nói trước đó, Giang Dung Dữ không có tài năng đức hạnh gì, tất cả tin đồn lan truyền đều là giả, nhưng tài bắn cung đòi hỏi phải rèn luyện vô số ngày mới có được, Giang Dung Dữ thật sự bất tài vô dụng như lời đồn ư?
Trần Kỳ nhất thời không nói gì, bởi vì trong lòng hắn cũng kinh ngạc không kém.
Người dân vẫn đứng dưới mưa chờ đợi tin tức, sau khi hay tin Thái tử Giang quốc giành chiến thắng, đám đông bỗng reo hò như sấm dậy, đồng thời cúi đầu quỳ lạy về phía con thuyền của Giang quốc.
Giang Uẩn vẫn đứng ở mũi thuyền, chờ đợi thời khắc cập bến.
Bọn họ không nhìn thấy máu chảy trên cánh tay của Giang Uẩn, chỉ nhìn thấy áo bào vàng kim rực rỡ và bóng dáng nho nhã như ngọc của y dưới màn mưa mờ ảo.
Lần đầu tiên, mọi người nhận ra rằng, Thái tử của bọn họ không chỉ có phẩm đức cao quý mà còn cất giấu một thân tài hoa khiến người đời thán phục.
Mưa xuân lất phất, Thái tử trở về.
Ba mươi chén rượu Cao Lương, xếp thành ba hàng dài trên sàn thuyền.
Mùi rượu nồng nặc quyện với gió sông, lan tỏa khắp không khí.
Phạm Chu và Vân Hoài còn muốn nói gì đó, nhưng Giang Uẩn đã giơ tay ngăn cản.
Giang Uẩn đặt vò rượu xuống, buông thõng tay áo đứng dậy, thắt lưng ngọc đón gió, vạt áo vàng tung bay.
Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều tập trung về nơi này. Ở chiếc thuyền đối diện, Tùy Hành dùng ngón tay gõ nhẹ vào lan can, nhàn nhã chờ đợi câu trả lời của Giang Uẩn.
"Nói với hắn, cô đồng ý so tài, nhưng mục này vốn không nằm trong thỏa thuận ban đầu, nếu hắn muốn đấu với cô, thì phải tăng phần thưởng."
Giang Uẩn lên tiếng, bảo binh lính truyền lời.
Phạm Chu và Vân Hoài kinh hãi: "Điện hạ!"
Ba mươi chén rượu Cao Lương, ngay cả một đại tướng quân có thân thể cường tráng như Vân Hoài chưa chắc đã chịu được, điện hạ điên rồi ư?!
Đôi mắt đen láy của Giang Uẩn vẫn bình tĩnh như nước, y lặng lẽ nhìn dòng sông bao la rộng lớn, nói: "Truyền lời."
Giọng nói của Thái tử điện hạ tuy không lớn, nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm khó cưỡng. Binh lính bên cạnh cung kính cúi đầu, sau đó sải bước về phía trước, đứng ở mũi thuyền, lớn tiếng truyền lời cho đối phương.
"Tăng phần thưởng?!"
Mọi người xôn xao, ngay cả Tùy Hành cũng có chút ngoài ý muốn.
Hắn vốn cho rằng, ba mươi chén rượu Cao Lương, chỉ riêng ngửi mùi rượu thôi cũng khiến cho tên ngụy quân tử đó tay chân mềm nhũn, nhưng nào ngờ đối phương còn có thể tiếp tục tác oai tác quái.
"Cô không còn phần thưởng nào nữa, cứ hỏi xem, y muốn thứ gì?"
Tùy Hành lười biếng nói.
Binh lính đáp vâng, sau đó sải bước đến mũi thuyền, hỏi phía đối diện.
Giang Uẩn đứng ở sau lan can, ngón tay trắng nõn vuốt ve bề mặt gỗ, nói: "Nếu cô có thể thắng liên tiếp hai trận đấu, trong vòng hai năm, quân Tùy không được phép vượt sông Hoàng Hà xâm chiếm một tấc đất nào của Giang quốc."
Phạm Chu và các mưu sĩ tướng lĩnh khác đều kinh ngạc, bọn họ không ngờ Giang Uẩn lại đưa ra điều kiện như vậy.
Hai năm, khoảng thời gian quý giá biết bao.
Nếu Giang quốc thật sự có được hai năm để nghỉ ngơi và khôi phục sức lực, chắc chắn sẽ làm được rất nhiều việc. Ngân khố quốc gia có thể dồi dào hơn, binh mã có thể mạnh hơn, vấn đề giữa Vân quốc và Lạc quốc có thể được giải quyết triệt để, lệnh khai hoang ở Mộ Vân Quan cũng có cơ hội thực hiện, đội hải quân của Giang quốc sẽ bắt đầu xây dựng... Chỉ trong chốc lát, trong đầu Phạm Chu đã nảy ra vô số vấn đề cần giải quyết.
Ngay cả binh lính phụ trách truyền tin cũng hơi sửng sốt, sau đó vội vã chuyển lời sang phía bên kia.
Thuyền đối diện lập tức xôn xao.
Cuối cùng Tùy Hành cũng thu lại vẻ mặt ngạo nghễ bất cần đời, ánh mắt hắn lóe lên một tia lạnh lùng và sắc bén.
Từ Kiều, Trần Kỳ và các mưu sĩ tướng lĩnh khác đứng ở phía sau cũng cau mày.
Bây giờ Giang quốc đang gặp khó khăn, nỏ mạnh hết đà, đợi mùa đông năm nay khi sông Hoàng Hà đóng băng, cũng chính là thời điểm tốt nhất để Tùy Hành tấn công Giang quốc. Nếu cho Giang Dung Dữ thêm hai năm khôi phục sức lực, điện hạ muốn mang binh đánh xuống Nam, nhanh nhất cũng phải đợi đến mùa đông hai năm sau.
Thái tử Giang quốc tuy ốm yếu nhưng lắm mưu nhiều kế, ai biết được y sẽ giở trò gì.
Song, sự kiện quan trọng giống như cuộc gặp mặt trên sông giữa hai Thái tử nước địch, tuy không trực tiếp giương đao múa kiếm, nhưng lại là một loại chiến tranh thầm lặng không khói súng.
Nhất cử nhất động của hai bên sẽ ảnh hưởng đến uy tín và danh dự của quốc gia.
Chuyện đấu rượu dù gì cũng do điện hạ khởi xướng, mỗi bước đều dồn đối phương vào đường cùng, nếu lúc này điện hạ từ chối yêu cầu của Thái tử Giang quốc, khó tránh bị nghi ngờ là lật lọng không giữ tín, chưa lâm trận đã vội rút lui.
Hơn nữa, phần thưởng mà Thái tử Giang quốc đưa ra vô cùng lý trí, y không trực tiếp đòi điện hạ đất đai hay thành trì, mà chỉ là một ước định hai năm.
Về tình về lý, không tính là quá đáng.
Từ khi Nhan thị sụp đổ, đã lâu Tùy Hành không có cảm giác bị người khác thao túng như thế này.
Tên xấu xí này, y điên rồi sao?
Tùy Hành nghĩ bụng.
Ba mươi chén rượu Cao Lương, sao y dám uống? Hay là y cho rằng hắn không dám đồng ý thỏa thuận hai năm, cho nên cố ý kích hắn, muốn hắn cúi đầu?
Quả nhiên là một tên ngụy quân tử mưu mô xảo quyệt, ha!
Tùy Hành chợt nhớ đến vết thương do mũi tên xuyên qua cánh tay phải, cùng với cơn đau kéo dài suốt một tháng là thứ mà hắn không bao giờ quên được. Vào lúc này, bản tính sói hoang và ham muốn chinh phục ẩn sâu trong cơ thể lại một lần nữa trỗi dậy.
Trần Kỳ nghiêm mặt nói: "Điện hạ, kẻ này gian xảo hiểm trá, giỏi bày mưu tính kế, điện hạ không được đồng ý yêu cầu của y."
Tùy Hành giơ tay cản lời hắn.
Sau đó, Tùy Hành gọi binh lính tới, sắc mặt lạnh lùng, nói: "Nói với y, cô không phải là kẻ ngốc, thời gian hai năm là chuyện không thể nào. Chậm nhất là vào mùa đông năm sau, cô nhất định phải dẫn binh xuống Nam, trực tiếp chiếm lấy Giang Đô."
"Điều kiện tiên quyết là y phải uống hết ba mươi chén rượu Cao Lương, đồng thời giành chiến thắng trong cuộc thi bắn cung với cô."
"Nếu không, mùa đông năm nay sẽ là ngày chết của Giang Dung Dữ."
Tùy Hành có nội lực mạnh mẽ, giọng nói như một tiếng gầm dài, cho dù không có binh lính truyền tin, âm thanh lạnh lùng và nghiêm nghị của hắn vẫn xuyên qua mặt sông rộng lớn, vang đến bờ đối diện.
Hắn đường đường là Thái tử Tùy quốc, há lại thua dưới tay tên yếu đuối nhát gan kia?
Nếu đấu rượu là do hắn khởi xướng, đương nhiên hắn sẽ phụng bồi tới cùng.
Hắn muốn xem xem, tên ngụy quân tử đó làm sao có thể uống hết ba mươi chén rượu.
Tùy Hành vừa dứt lời, tất cả mọi người đều im lặng, bao gồm những bách tính đang tụ tập vây xem ở hai bên bờ. Không ai ngờ rằng, cuộc gặp mặt quyết định quyền sở hữu Lạc quốc hôm nay lại có ảnh hưởng to lớn đến tình hình Giang Nam Giang Bắc sau này.
Ba mươi chén rượu Cao Lương không phải là con số nhỏ. Người dân chen chúc hai bên bờ lần đầu tiên nhìn thấy vị Thái tử Giang quốc ốm yếu nhiều bệnh đang khoác áo bào vàng kim đứng ở đầu thuyền.
Mùa đông năm sau, dù chưa đến hai năm, thì cũng là thời gian một năm rưỡi.
Thái tử Giang quốc thật sự có thể uống hết ba mươi chén rượu ư?
Gió sông tháng ba mang theo vị mặn thoang thoảng, Giang Uẩn đứng ở lan can, tay áo vàng tung bay, sau khi nghe được lời của Tùy Hành, y bình tĩnh ra lệnh cho binh lính mang rượu ra.
Giang Uẩn đã vô số lần nghĩ đến cảnh tượng bọn họ đao kiếm gặp nhau, dẫu cho điều đó chưa thật sự xảy ra nhưng y đã sâu sắc cảm nhận được sự tàn khốc và quyết liệt trong cuộc chiến giữa hai Thái tử nước địch.
Đây là tình huống không có bất cứ ân oán tư thù nào.
Nếu thật sự có xen lẫn hận thù cá nhân, cảnh tượng chỉ càng thêm tàn khốc.
Giang Uẩn rũ mắt, thu hồi ánh nhìn, lông mi dài nhuộm một ít ráng chiều trên sông, y đứng dậy đi về phía trước bàn, đối diện với bách tính hai bên bờ, còn có ánh mắt giống như sói hoang đang dò xét con mồi của Tùy Hành. Bắt đầu từ hàng bên trái, Giang Uẩn nâng chén rượu Cao Lương đầu tiên, ngửa đầu uống cạn.
Uống xong, y chìa chén rỗng ra ngoài, sau đó trực tiếp ném thẳng xuống sông.
Chén thứ hai và thứ ba, Giang Uẩn cứ thế uống liên tiếp mười chén.
Dáng vẻ như ngọc, tao nhã vô song, chỉ có Phạm Chu và những người đứng gần mới có thể nghe thấy vài tiếng ho nhẹ.
"Điện hạ!"
Phạm Chu sốt ruột muốn bước tới dìu y.
Giang Uẩn nói không sao, bắt đầu uống đến hàng thứ hai.
Ở thuyền đối diện, Tùy Hành nheo mắt lại, sau khi chứng kiến một màn này, hắn không khỏi kinh ngạc.
Nghĩ bụng, tên xấu xí này không cần mạng nữa sao?!
Tất nhiên hắn cũng vui vẻ phụng bồi, lúc Giang Uẩn uống hết mười chén, hắn cũng ung dung uống cùng một lượng, có điều là nhiều hơn Giang Uẩn một chén.
"Các tướng sĩ, đánh trống, tấu nhạc."
"Hôm nay, cô phải uống hết mình với Thái tử Dung Dữ."
Giọng điệu của hắn vẫn lười biếng, nhưng ánh mắt lại xuất hiện vài phần thăm dò và hứng thú.
Đây là lần đầu tiên Tùy Hành cảm thấy tò mò, muốn được vén lớp màn che mặt đó lên, nhìn xem tên xấu xí mà hắn ghét cay ghét đắng có dáng vẻ như thế nào.
Nhưng cũng chỉ là nhất thời tò mò mà thôi.
Tiếng trống cao vút, dồn dập như mưa, lập tức làm rung chuyển mặt sông, xen lẫn với đó là những giai điệu du dương.
Đây là khúc nhạc ra trận.
Ánh mắt mọi người tập trung vào hai bóng dáng một vàng một đen, màu sắc hoàn toàn tương phản. Giữa tiếng trống dồn dập gần như nghẹt thở, những chén rượu rỗng tuếch lần lượt được ném xuống sông.
Đao thương kiếm bích vô hình đang va chạm với gió sông và rượu mạnh.
Không biết qua bao lâu, giai điệu và tiếng trống đột nhiên dừng lại, hai chén rượu đen được chạm khắc hoa mẫu đơn tinh xảo cùng lúc ném xuống sông.
Hai vị Thái tử Giang Nam Giang Bắc cùng dốc cạn chén rượu cuối cùng.
Giang Uẩn duỗi tay vịn lan can, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức, Tùy Hành nhướng mày, khóe mắt sắc bén, giống như hóa thành vật thể lao về phía Giang Uẩn.
Tên xấu xí này, vậy mà có thể uống hết ba mươi chén rượu, hơn nữa tốc độ không hề chậm.
Trong lòng Tùy Hành tràn đầy kinh ngạc.
Thậm chí lần kinh ngạc này còn làm phai mờ đi sự quan tâm của hắn đối với kết quả.
Các mưu sĩ tướng lĩnh Giang Bắc cũng sửng sốt, đám danh sĩ đại thần Giang Nam lại càng không thể tin được.
Phải biết rằng, trong tiệc Lưu Thương trước đây, vị Thái tử Giang quốc được cho là thân thể ốm yếu nhiều bệnh, ngoại trừ những trường hợp bắt buộc, y sẽ không chạm vào một giọt rượu nào, nhưng hôm nay Giang Uẩn lại một mạch uống hết ba mươi chén rượu Cao Lương mà vẫn có thể bình tĩnh như thường. Võ tướng dù có mạnh mẽ cường tráng đến đâu, nếu uống một lượng rượu lớn như vậy cũng phải chao đảo loạng choạng, bước đi không vững.
Đây là rượu mạnh do đích thân Thái tử Tùy quốc ủ, không thể nào là giả được, mọi người không khỏi nghi ngờ, trước đây những tin đồn về Giang Dung Dữ phải chăng là bịa đặt?
Kỳ thực Thái tử Giang quốc rất khỏe mạnh, nhưng vì y sống ẩn dật, hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác nên mới bị cho là ốm yếu.
Suy cho cùng, chưa có ai tận mắt chứng kiến Giang Dung Dữ ốm yếu đến mức nào. Một người nếu bệnh tật quanh năm, sao có thể sống sót sau khi rơi từ vách đá cao như vậy, lại còn uống hết ba mươi chén rượu Cao Lương?
Kỳ thực, Giang Uẩn vẫn ổn, bởi vì y đã dùng nội lực hóa giải một phần tác dụng của rượu, nhưng cũng không ổn cho lắm, dù sao rượu Cao Lương là rượu mạnh, không tốt cho dạ dày.
Phạm Chu lập tức sai người bưng canh giải rượu cho Giang Uẩn, y uống một ít rồi ngồi xuống mũi thuyền.
Gió sông xào xạc, sóng lớn vỗ vào mặt, mây đen kéo đến báo hiệu trời sắp mưa. Tiếng sấm như có như không vang lên từ nơi sâu thẳm nhất tầng mây, giống hệt như bầu không khí đang giương cung bạt kiếm trên sông.
Giang Uẩn ho nhẹ một tiếng, đuôi tóc hơi ẩm ướt, y cầm bát canh giải rượu, chậm rãi uống thêm một ngụm.
Tùy Hành không nói gì nữa, trực tiếp sai binh lính đi lấy cung tên, sau đó lệnh cho người mang Lạc Phụng Quân lên thuyền, ném xuống giữa lòng sông cách đó mười thước.
Lạc quốc chủ lập tức bị dọa đến mức quỳ rạp xuống đất: "Điện hạ, xin hãy tha cho con trai của thần, nó thật sự không biết gì cả."
Lạc quốc chủ nhìn thấy sát ý trong mắt Tùy Hành, sợ hắn thẹn quá hóa giận dùng mũi tên bắn chết Lạc Phụng Quân.
Tùy Hành không để ý đến ông.
Hắn đưa ra hai hình thức thi đấu, để Giang Uẩn lựa chọn.
Một, bắn vào món đồ bất kỳ trên người Lạc Phụng Quân, ai bắn trúng trước thì người đó thắng. Hai, bắn vào con chim bay trên trời, trong vòng một nén hương*, mỗi bên có mười mũi tên, ai bắn được nhiều hơn thì người đó thắng.
*Khoảng nửa tiếng.
Tùy Hành cũng bày tỏ, hắn sẽ tuân theo ước định trước đó, nhường Giang Uẩn một mũi tên.
Sắc mặt Lạc quốc chủ đột nhiên thay đổi, lập tức quỳ xuống dưới chân Tùy Hành cầu xin: "Điện hạ, không được đâu, điều này tuyệt đối không được."
Mũi tên vô hình, còn bắn ở cự ly xa như vậy, hoàn toàn không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, lỡ như Thái tử Giang quốc không giỏi bắn cung, mạng của con trai ông khó mà đảm bảo. Hơn nữa thi đấu trên sông, do ảnh hưởng của lực gió, xác suất bắn trượt rất lớn. Lòng Lạc quốc chủ nóng như lửa đốt, lo lắng đến mức bật khóc.
Thấy Tùy Hành bất động, vẻ mặt vẫn thờ ơ, ông quay người về phía Nam, dập đầu với Giang Uẩn ở bên kia sông, mong Giang Uẩn giơ cao đánh khẽ, tha cho con trai ông một mạng, ngay tức khắc trán Lạc quốc chủ đã chảy máu.
Giang Uẩn mơ hồ đoán được ý đồ của Tùy Hành.
Y chậm rãi uống xong bát canh giải rượu, sau đó đứng dậy nói: "Cô chọn hình thức thứ hai."
"Tuy nhiên, nói với hắn, cô không cần hắn nhường."
Giang Uẩn trực tiếp yêu cầu Vân Hoài lấy chín mũi tên.
Sấm chớp ngày càng to, mây đen cuồn cuộn kéo đến, bầu trời thoáng chốc tối đi, những hạt mưa li ti bắt đầu rơi xuống.
Cơn mưa nói đến là đến, bầu trời vừa nãy vẫn còn trong xanh, bây giờ đã đột ngột chuyển sang tối mịt.
Giang Uẩn rút một mũi tên, tay áo vàng giơ cao đón lấy những giọt mưa bay, chậm rãi nhắm về một hướng.
Cùng lúc đó, bóng dáng màu đen cũng đang giương cung, ngón tay thon dài như ngọc, tạo nên sự tương phản đối lập hoàn toàn.
Khoảnh khắc tiếp theo, mũi tên vụt lên bầu trời như một ngôi sao, xuyên qua màn mưa dày đặc trên sông, phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc trước khi chìm vào mây sâu.
Cùng với đó là tiếng sếu kêu, vang vọng khắp bầu trời.
Nếu bỏ qua dung mạo "xấu xí" thì dáng vẻ Thái tử điện hạ khoác áo bào vàng kim, một tay giương cung đứng thẳng, cảnh tượng này giống hệt như có một chàng tiên đang chậm rãi xuất hiện giữa mây trời.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước một màn này, cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Tuy nhiên, trước khi bọn họ kịp nhìn thấy con mồi rơi xuống, lại có một mũi tên khác, mang theo âm thanh như tiếng sấm gào thét, ngược hướng gió lao thẳng lên trên, đâm xuyên qua phần đuôi của mũi tên trước đó.
Mũi tên của Giang Uẩn ngay lập tức bị gãy thành nhiều mảnh.
Tùy Hành lười biếng thu cung lại, cười nhạt nói: "Nhất thời hoa mắt, không cần ngạc nhiên."
"Lần này không tính."
Tuy rằng hắn đang cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, mà không ai khác, Giang Uẩn chính là mục tiêu hắn đang nhắm đến.
Kỹ thuật và thế bắn của mũi tên vừa rồi quen thuộc đến mức khiến cánh tay phải của Tùy Hành nhói lên vì đau đớn.
Hóa ra, năm ngoái kẻ bắn hắn bị thương hoàn toàn không phải là gã mưu sĩ nào cả mà là tên ngụy quân tử này. Giang Dung Dữ, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ, khiến cô đi từ "kinh hỉ" này tới "kinh hỉ" khác.
Vậy thì, từ giờ hãy vui vẻ mà chơi với cô!
Ánh mắt Tùy Hành u ám, thầm nghĩ.
Sau thời gian nửa nén hương, bởi vì vô số lần "hoa mắt" của Tùy Hành, hắn liên tục bắn đuổi theo mũi tên của Giang Uẩn, khiến số con mồi mà cả hai săn được đều là 0.
Phạm Chu mắng Tùy Hành không biết xấu hổ.
Mà vẻ mặt Giang Uẩn vẫn bình tĩnh như thường, tiếp tục bắn tên.
Mây mù đen kịt, sấm sét cuồn cuộn, mưa càng lúc càng nặng hạt, chẳng mấy chốc, trên sông đã không còn dấu vết của chim chóc.
Khi sắp hết thời gian một nén hương, hai người nhắm mũi tên vào con chim duy nhất đang bay giữa hai chiếc thuyền khổng lồ.
Mà tình cờ trong tay hai người chỉ còn lại một mũi tên cuối cùng.
Mũi tên quyết định thắng bại.
Âm thanh chói tai vang lên, hai mũi tên sắc nhọn bắn vào thân chim, sau đó đồng loạt xuyên qua đầu mũi tên của đối phương, khiến nó gãy thành từng mảnh.
Tuy nhiên, dù đầu mũi tên đã tan nát nhưng vẫn tiếp tục lao về phía trước.
Chỉ có điều, một mũi tên ghim chặt con chim vào thân tàu.
Mũi tên còn lại thì rít lên một tiếng, lao thẳng về phía thân ảnh màu vàng đang đứng ở đối diện.
Vân Hoài ở gần Giang Uẩn nhất, lập tức rút kiếm ra đỡ. Tuy nhiên, mũi tên sắc bén xuyên qua lưỡi kiếm dài của hắn với tốc độ kinh hoàng, sau đó lướt qua tấm màn che mặt, lập tức cắm sâu vào cánh tay Giang Uẩn.
Máu đỏ nhanh chóng chảy xuống ống tay áo vàng kim của Thái tử.
Vân Hoài lao tới, lúc này mới phát hiện đó không phải là một mũi tên bình thường mà là mũi tên kim loại bằng sắt đen.
"Điện hạ!"
Phạm Chu và những người khác đều kinh hồn bạt vía.
Nhưng Giang Uẩn vẫn nhịn được, nói không sao cả, sau đó ra lệnh cho binh lính, nói: "Đi bắt con mồi."
"Tên điên này, ngay từ đầu, thứ hắn nhắm đến không phải con mồi, mà là điện hạ!"
Phạm Chu đã sớm đoán được Tùy Hành sẽ nhân cơ hội này báo thù, nhưng ông không ngờ hắn sẽ dùng cách thức trắng trợn như vậy.
Cơn mưa lớn cuối cùng cũng đổ xuống.
Nhìn thấy đám người đang bận rộn ở phía đối diện và bóng dáng Giang Uẩn bình tĩnh đứng ở mũi thuyền, con ngươi Tùy Hành chợt co lại.
Vừa rồi hắn thực sự đã cho Giang Uẩn cơ hội lựa chọn.
Nhưng hắn không ngờ, Giang Uẩn vì giành được con mồi mà cam nguyện chịu đựng mũi tên của hắn.
Hắn lại lần nữa xem thường tên ngụy quân tử này rồi.
Nếu nói Tùy Hành không có chút kinh ngạc hay tức giận gì thì chắc chắn là giả, nhưng nếu có thể khiến tên xấu xí đó nếm trải cảm giác đau đớn suốt một tháng, xem như không uổng phí mũi tên này.
"Điện hạ."
Từ Kiều có chút lo lắng cho tình trạng của Tùy Hành.
Bọn họ không thể ngờ rằng, Giang Dung Dữ có tiếng là ốm yếu nhiều bệnh lại ẩn giấu tài bắn cung lợi hại như vậy, hơn nữa đối phương còn uống hết ba mươi chén rượu Cao Lương, Từ Kiều có đủ lý do để tin rằng, lời đồn vô căn cứ trước kia đều là giả. Thậm chí ông còn cảm thấy, có lẽ Giang Dung Dữ là một tên nam nhân cường tráng khỏe mạnh, mặt mày dữ tợn.
Gần đây điện hạ hành động có hơi điên rồ, mặc dù đã báo được mối thù năm xưa, nhưng suy cho cùng vẫn thua dưới tay Giang Dung Dữ mà hắn ghét nhất.
Tùy Hành thản nhiên nói: "Cô không sao."
"Một Lạc quốc mà thôi, hôm nay làm mất thì ngày mai cũng có thể lấy lại."
Lần sau gặp mặt, hắn nhất định phải khiến tên ngụy quân tử đó chết không có chỗ chôn!
Ồ, mà nếu y có thể bị mũi tên này làm cho đau chết thì càng tốt.
Dĩ nhiên Từ Kiều hiểu rằng, hiện nay hầu hết lãnh thổ của các nước Giang Nam Giang Bắc đều nằm trong bản đồ Tùy quốc, ngay cả một quốc gia hùng mạnh xưng bá một phương như Tề quốc cũng phải lựa chọn giao hảo với Tùy quốc, một Lạc quốc nho nhỏ quả thật không gây ra ảnh hưởng gì lớn.
Việc Tùy Hành đồng ý ước định hai năm mà Giang Uẩn đề ra, có lẽ là xuất phát từ tâm lý mèo vờn chuột.
Tuy nhiên, đối với vị Thái tử Giang Dung Dữ này, Từ Kiều lại có nhiều suy nghĩ khác nhau, ông không nhịn được hỏi Trần Kỳ: "Ngay cả Trần quân sư cũng không hề hay biết Giang Dung Dữ có bản lĩnh hơn người như vậy ư?"
Như những gì Trần Kỳ đã nói trước đó, Giang Dung Dữ không có tài năng đức hạnh gì, tất cả tin đồn lan truyền đều là giả, nhưng tài bắn cung đòi hỏi phải rèn luyện vô số ngày mới có được, Giang Dung Dữ thật sự bất tài vô dụng như lời đồn ư?
Trần Kỳ nhất thời không nói gì, bởi vì trong lòng hắn cũng kinh ngạc không kém.
Người dân vẫn đứng dưới mưa chờ đợi tin tức, sau khi hay tin Thái tử Giang quốc giành chiến thắng, đám đông bỗng reo hò như sấm dậy, đồng thời cúi đầu quỳ lạy về phía con thuyền của Giang quốc.
Giang Uẩn vẫn đứng ở mũi thuyền, chờ đợi thời khắc cập bến.
Bọn họ không nhìn thấy máu chảy trên cánh tay của Giang Uẩn, chỉ nhìn thấy áo bào vàng kim rực rỡ và bóng dáng nho nhã như ngọc của y dưới màn mưa mờ ảo.
Lần đầu tiên, mọi người nhận ra rằng, Thái tử của bọn họ không chỉ có phẩm đức cao quý mà còn cất giấu một thân tài hoa khiến người đời thán phục.
Mưa xuân lất phất, Thái tử trở về.