Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 61: Ái Thiếp Của Cô, Chữ Không Xấu Như Vậy
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn."
Nửa giờ trước, Giang Uẩn và Thập Phương đổ toàn bộ gạo thưởng mang về từ nhà Phàn đại nương ra đất, đúng như dự đoán, trong gạo có lẫn rất nhiều bột trắng và một ít sỏi đen rải rác.
Giang Uẩn nhặt lên ngửi, không có mùi vị gì.
Loại bột không màu không mùi này rất giống hạt gạo nên dễ bị coi là tạp chất còn sót lại trong quá trình giã gạo.
Nhưng Giang Uẩn biết không phải như vậy.
Nếu cảm nhận cẩn thận, có thể phát hiện ra sự khác biệt nho nhỏ giữa vật thể kết tinh và tạp chất trong gạo.
Giang Uẩn nghĩ đến thứ mà y tìm thấy trong sách, diêm tiêu*.
*Một dạng khoáng vật của kali nitrat (KNO3), hay còn gọi là đá tiêu.
Nó không màu không mùi, dễ tan trong nước, có thể dùng làm thuốc để chữa bệnh đau đầu, kiết lỵ và các bệnh khác, cho dù vô tình ăn phải cũng không gây ra tác hại gì cho cơ thể. Theo cách nói của Thập Phương, đây quả thật là đang đầu cơ trục lợi, là một "thủ đoạn" để tăng trọng lượng gạo thưởng.
Giang Uẩn bước vào phòng sách, dựa theo trí nhớ lấy ra một quyển ở phía trong cùng, sau đó y đặt đèn xuống đất, ống tay áo màu xanh buông thõng, quỳ xuống mở ra xem.
Đây là một quyển phương thuật* tổng hợp, ngoài các loại phương pháp thần bí như "phi thăng" và "trường sinh bất lão", nửa sau cuốn sách ghi lại rất nhiều phương pháp luyện chế thuốc nổ, tất cả đều sử dụng một nguyên liệu là diêm tiêu.
*Phương pháp khiến con người trở nên trường sinh bất lão hay thậm chí biến thành thần tiên, được người Trung Quốc tôn sùng làm một trong ngũ thuật (bao gồm sơn, y, mệnh, bặc, tướng; trong đó sơn là chỉ phương thuật).
Diêm tiêu không chỉ dùng làm thuốc chữa bệnh mà còn là nguyên liệu quan trọng để chế tạo thuốc nổ.
Gạo thưởng của doanh trại Cửu Đại đột nhiên trộn nhiều bột diêm tiêu như vậy, phải chăng là sự trùng hợp?
Giang Uẩn đặt sách xuống, trầm ngâm suy nghĩ.
Y đến phòng sách không phải để tìm sách mà để suy ngẫm về mọi chuyện xảy ra. Giang Uẩn đã đọc rất nhiều ghi chép về diêm tiêu, với trí nhớ hiện tại thì không cần phải kiểm tra cụ thể nữa.
Từ khi còn nhỏ, kho sách khổng lồ trong vương cung đã là công cụ đắc lực giúp y giải tỏa sự cô đơn và tịch mịch. Mỗi khi gặp chuyện, y thường ngồi một mình trong phòng sách cả đêm.
Ly Sơn, rất có thể đã xảy ra vài biến cố ngoài ý muốn.
Giang Uẩn nghĩ.
Bởi vì hai ngày trước Tùy Hành mới gửi thư, gần đây Ly Sơn mưa nhiều, mơ hơi chua, ăn sẽ không ngon, nhưng binh lính phụ trách đưa thư lại không biết gì về việc này.
Còn lấy lý do "điện hạ bận rộn quân vụ" để lấp liếm cho qua.
Người nọ dù bận việc đến đâu, mỗi ngày đều viết một "bức thư tình" dài ngoằng cho y, trước nay chưa từng bỏ lỡ, sao có thể quên một giỏ mơ?
Khả năng lớn nhất là binh lính đưa thư hoàn toàn không phải do Tùy Hành phái tới.
Mà binh lính thực sự có thể đã bị giết hoặc gặp phải tình huống nguy hiểm nào đó.
Tùy Hành rất nghiêm khắc trong việc trị binh, nhất thời Giang Uẩn không thể đoán được vì sao thân tín bên cạnh hắn lại bị người khác thay thế.
Đối phương làm như vậy, hiển nhiên không muốn đánh rắn động cỏ, để sự việc ở Ly Sơn truyền đến Tùy đô.
Trước khi Tùy Hành chính thức lên đường tới Ly Sơn, nhiệm vụ trông chừng đá cát tường do doanh trại Cửu Đại phụ trách. Địa hình Ly Sơn hiểm trở, dễ phòng thủ nhưng khó tấn công, là căn cứ địa mà mọi binh gia đều mong muốn có trong tay, đồng thời cũng từng là nơi huấn luyện của Cửu Đại.
Gạo thưởng của doanh trại Cửu Đại xuất hiện diêm tiêu, cùng với Ly Sơn, đá cát tường, rốt cuộc có liên hệ gì?
Sự xuất hiện của đá cát tường vốn đã kỳ lạ, ở thời đại này, mặc dù người ta tin chắc vào thuyết cát tường, nhưng nếu đọc kỹ sử sách sẽ phát hiện, hầu hết các điềm lành đều có manh mối và dấu vết do con người tạo thành. Mà thực tế điềm lành do trời ban xuống rất hiếm. Lỡ như đá cát tường lần này cũng giống hệt với những viên đá được ghi chép trong sử sách, do người khác cố ý tạo ra thì sao?
Mục đích của đối phương là gì?
Giang Uẩn theo bản năng không muốn suy nghĩ sâu xa về chuyện này.
Bởi vì đứng ở lập trường của một Thái tử nước địch mà nói, dù Ly Sơn xảy ra chuyện hay Thái tử Tùy quốc gặp phải nguy cơ gì đi nữa, cũng không liên quan đến y.
Hoặc nói một cách tàn nhẫn hơn là càng có lợi đối với y.
Y nên bình tĩnh kiềm chế, đưa ra lựa chọn và quyết định hợp lý nhất với tư cách là một Thái tử Giang quốc chứ không phải ngồi lo lắng ở đây.
Nhưng lòng Giang Uẩn lại đau âm ỉ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Công tử?"
Thấy Giang Uẩn đã lâu không ra ngoài, Kê An cầm đèn đi vào tìm người, bắt gặp tiểu lang quân sắc mặt tái nhợt dựa vào kệ sách, ngón tay siết chặt tay áo, như thể bị bệnh đột ngột, Kê An hoảng sợ.
Giang Uẩn lắc đầu, nói không sao cả.
Y chậm rãi nhấc đèn lên, vẻ mặt khôi phục lại bình thường, đặt quyển sách về vị trí ban đầu rồi cùng Kê An rời đi.
Đêm nay Giang Uẩn lại gặp ác mộng.
Chỉ là cơn ác mộng này không giống với trước đây, cảnh trong mơ biến thành y đang ngồi quỳ bên dòng sông Khúc, nhìn về phía Ly Sơn xa xa, Tùy Hành ôm giỏ mơ chín trong tay, mỉm cười rạng rỡ đưa đến cho y, đột nhiên mọi thứ đều bị nuốt chửng bởi tiếng nổ bất ngờ vang trên đỉnh núi và tiếng sỏi đá bay cuồn cuộn.
Khung cảnh ngập tràn những mảnh vỡ đẫm máu.
Có người hét lên "điện hạ", "đá cát tường bị hủy rồi".
Giang Uẩn giật mình tỉnh dậy, thất thần nhìn trần nhà, y thở hổn hển, mặt và lưng ướt đẫm mồ hôi.
Trong bóng tối, làn da tiểu lang quân trắng bệch như giấy.
Y vô thức ôm lấy người bên cạnh, nhưng xung quanh lại trống rỗng không có ai. Giang Uẩn ngồi trong bóng tối hồi lâu, sau đó đứng dậy mặc áo bào, dời ngọn đèn đến bên cửa sổ, nhặt quyển sách lên đọc, ép mình bình tĩnh lại.
Lúc này, một luồng nhiệt kỳ lạ lại lướt qua bụng.
Giang Uẩn giật mình, y đưa tay chạm vào, nhưng hơi thở nghịch ngợm đó lại trốn đi.
...
Đêm đó, Ly Sơn yên bình đến lạ thường.
Nhan Bỉnh Nghĩa bị thương nặng, tương lai có thể sẽ tàn tật, Hoắc Thành đành phải đưa ra quyết định, dứt khoát cắt bỏ chức phó thống lĩnh của Nhan Bỉnh Nghĩa, thăng chức cho một con cháu Nhan thị khác là Nhan Vũ.
Nhan Vũ là thân tín của Hoắc Thành, mấy năm nay gã ở bên cạnh không chỉ giúp hắn liên hệ với Nhan thị mà còn nhiều lần hiến kế cho hắn.
Nhan Vũ không kiêu căng hống hách và thiếu não như Nhan Bỉnh Nghĩa, gã làm việc thận trọng và biết cách lấy lòng người khác. Sau khi đảm nhận vị trí phó thống lĩnh, gã nhanh chóng kết bạn với một phó thống lĩnh khác là con cháu của Hoắc thị.
Người này tên là Hoắc Thừa Ân, xét về vai vế thì nên gọi Hoắc Thành một tiếng chú.
Nhan Vũ chuẩn bị rượu thịt trong lều, mời Hoắc Thừa Ân và mấy tướng lĩnh khác của Cửu Đại đến lều cùng ăn thịt uống rượu, còn cho gọi mấy mỹ nữ mà gã mang theo tới tham dự yến tiệc.
Lúc này, Nhan Vũ như có như không đề cập đến việc Tùy Hành thay thế đội ngũ phòng thủ của Ly Sơn.
Hoắc Thừa Ân tuổi trẻ không rõ sự đời, cũng không trầm tĩnh như Hoắc Thành, đương lúc say rượu, tỏ vẻ đồng tình với Nhan Vũ: "Con người của chú ta, trung thành có dư, chỉ là không dám liều lĩnh, nói trắng ra là một kẻ thất bại không có chí hướng, mới để mặc cho Thái tử cưỡi lên đầu."
Một số tướng lĩnh khác của Cửu Đại cũng cảm thấy bất bình vì chuyện này, sau khi nghe Hoắc Thừa Ân nói, bọn họ đều mượn rượu trút hết mọi bất mãn và tức giận.
Có người cáo trạng: "Hôm nay ta nghe nói, người của doanh trại Thanh Lang âm thầm mắng nhiếc Cửu Đại chúng ta là một đám hèn nhát vô dụng, ngay cả dắt ngựa xách giày cho bọn chúng cũng không xứng..."
Lời này một lần nữa khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người.
Nhan Vũ đảo mắt nói: "Các huynh đệ chưa từng nghĩ đến việc phản kháng sao?"
"Phản kháng? Phản kháng thế nào?"
Dù rất bất bình nhưng họ phải thừa nhận người của Thanh Lang quả thực đã được Thái tử huấn luyện trở nên dũng cảm vô song, liều lĩnh như sói hổ. Nếu hai bên thực sự đối đầu, có lẽ Cửu Đại sẽ thất bại thảm hại.
Nhan Vũ mỉm cười, rót rượu cho bọn họ, nói: "Chiến đấu không nhất thiết phải dùng vũ lực."
Gã thấp giọng nói vài câu.
Ánh mắt mọi người sáng lên, Hoắc Thừa Ân do dự một chút rồi nói: "Đây là ý hay, chỉ sợ chú sẽ không cho phép chúng ta làm điều này."
"Vậy thì sao?"
Trong lòng Nhan Vũ đã có dự tính: "Hoắc thống lĩnh là người thận trọng, sợ làm sai sẽ đắc tội Thái tử. Nhưng chỉ cần chúng ta bí mật hành động, giúp ngài ấy giải quyết vấn đề lớn, đợi sau khi thành công, thống lĩnh còn có thể nói gì, e là phải trọng thưởng cho chúng ta."
Hoắc Thừa Ân lên tiếng: "Nhưng không có binh phù, điều động binh mã bằng cách nào?"
Ánh mắt Nhan Vũ lóe lên, vỗ vỗ vai hắn: "Việc này phải trông cậy vào ngươi, Thừa Ân à. Ngươi là cháu trai của thống lĩnh, ngài ấy sẽ không phòng bị, chỉ cần ngươi nhân lúc thống lĩnh ngủ say, trộm binh phù đi là được."
Hoắc Thừa Ân trầm ngâm một hồi, sau đó cắn răng, dường như đã hạ quyết tâm, nói: "Được, tối nay ta đi!"
...
Trong màn đêm tĩnh lặng, Ly Sơn với dốc núi cao hiểm trở, trải dài hàng trăm dặm, giống như một con cự long đang yên giấc ngủ say.
Dưới sườn núi rộng lớn, vài binh lính được vũ trang đầy đủ, cầm binh khí trong tay, chia thành bốn nhóm, lợi dụng bóng tối và sườn núi dốc, lặng lẽ tiến về đỉnh Nguyệt Vọng.
Dẫn đầu là Nhan Vũ và đám người Hoắc Thừa Ân.
Nhan Vũ cầm binh phù do Hoắc Thừa Ân trộm đến, gã quyết định nhân lúc đêm khuya doanh trại Thanh Lang phòng thủ lỏng lẻo phát động binh biến. Gã cũng được biết, hôm nay Tùy Hành và các tướng lĩnh mở yến tiệc, Thái tử uống rượu trong lều, thân thể lảo đảo, hai mắt mờ mịt, còn phải nhờ binh sĩ của mình dìu đỡ.
Hiện tại cận vệ xung quanh đã được âm thầm thay thế, dường như mọi nhất cử nhất động của đối phương đều nằm trong sự giám sát của Nhan Vũ, Nhan Vũ rất tự tin việc này sẽ thành công.
Gã tự tin như vậy, còn có một nguyên nhân khác.
Mấy ngày trước, trước khi Tùy Hành đến Ly Sơn, gã đã nhân cơ hội doanh trại Cửu Đại dọn dẹp khu vực, dẫn vài thân tín bố trí thuốc nổ ở các cứ điểm quan trọng. Hiện nay trong lều trại mà Tùy Hành đang ở được chôn một lượng lớn diêm tiêu lưu huỳnh, chỉ cần gã phát tín hiệu, bọn họ sẽ lập tức cho nổ.
Đừng nói Tùy Hành là người bằng xương bằng thịt, cho dù là sắt thép cũng sẽ bị nổ tung thành từng mảnh.
Đây là cái giá mà Thái tử phải trả khi dám đối nghịch với Nhan thị.
Đồng thời cũng là lời cảnh cáo của Nhan thị đối với các thế lực triều dã.
Dọc đường đến đây, mọi thứ rất thuận lợi, binh lính phòng thủ của Thanh Lang đều bị bọn gã dễ dàng giết chết, đỉnh Nguyệt Vọng đã ở trong tầm mắt, gã chỉ cần xông lên phía trước phát tín hiệu, ngay lập tức Thanh Lang sẽ không còn tồn tại, Ly Sơn và thậm chí cả Tùy đô đều là địa phận của Cửu Đại.
Nhan Vũ rút con dao từ thắt lưng ra, cắt đứt cổ một tên lính.
Mà ngay lúc này, bên tai gã đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh thiên động địa, cùng với đó là tiếng vó ngựa như sấm, lửa từ bốn phía bắn tới, Nhan Vũ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bao vây.
Cách đó không xa, một người đàn ông tóc đen buộc cao, dung mạo tuấn mỹ, hắn ngồi trên lưng ngựa, gương mặt mang theo một tia giễu cợt, thậm chí còn có chút lười biếng nhìn gã.
Vô số con dao đầu sói lóe lên trong đêm tối, gần như trong nháy mắt, hàng trăm hàng vạn đầu người lăn xuống đất, trên đỉnh Nguyệt Vọng đã chất đầy xác chết.
Máu, khắp nơi đều là máu, cỏ xanh núi đá nhuộm một màu đỏ chói lóa, trong không khí tản ra mùi tanh nồng và nhớp nháp.
Nhan Vũ, Hoắc Thừa Ân thậm chí là một vài tướng lĩnh chủ mưu đều bị trói chặt, áp giải lên xe ngựa của Tùy Hành.
Hoắc Thừa Ân sợ đến mức quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy như trấu, Nhan Vũ oán hận nhìn Tùy Hành, lẩm bẩm: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào..."
Tùy Hành đột nhiên tốt tính, mỉm cười nói: "Không biết lộ ra sơ hở từ lúc nào, đúng không?"
"Nói cho ngươi biết cũng không sao, ái thiếp của cô, phẩm đức cao thượng, phong nhã vô song, tuyệt đối sẽ không viết mấy lời xấu hổ "nhung nhớ phu quân, cô đơn khó ngủ" như vậy trong thư. Kể cả có nghĩ trong lòng y cũng không viết ra."
"Còn nữa, ái thiếp của cô, chữ cũng không xấu như vậy."
"Thứ phế vật bắt chước kém cỏi, cũng dám ở trước mặt cô nhảy múa khoe khoang. Ai cho ngươi sự tự tin này? Nhan thị? Hay là Nhan Băng?"
Sắc mặt Nhan Vũ lập tức thay đổi.
Gã giãy giụa kịch liệt, hét lớn: "Đây đều là ý định của ta, ngươi đừng hòng kéo Nhan tướng vào!"
"Nhan Băng có thể nuôi được một con chó trung thành như ngươi, quả thật khiến cô mở mang tầm mắt."
Tùy Hành xua tay: "Kéo xuống, thẩm vấn bằng cực hình."
...
Giang Uẩn vẫn ngồi bên cửa sổ cho đến khi mặt trời ló dạng.
Khi trời tối, tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, sau đó là tiếng gõ cửa thật mạnh.
Giang Uẩn giật mình, lập tức đặt sách xuống, bước ra ngoài.
Binh lính đã đi đến hành lang, nhìn thấy tiểu lang quân mặc y phục màu xanh từ trong phòng bước ra, lập tức quỳ xuống, đưa vật trong tay: "Điện hạ ra lệnh thuộc hạ mang thứ này đến cho công tử."
Đó là một giỏ mơ.
Mơ xanh mơn mởn, còn đọng lại chút sương đêm.
Giang Uẩn sửng sốt, sau đó đi tới hỏi: "Điện hạ... không sao chứ?"
Binh lính mỉm cười nói: "Điện hạ vẫn ổn. Đêm qua, ngài đã giết một số kẻ phản nghịch cố tình phá hủy đá cát tường. Đợi ngày mai tiến hành lễ cúng tế xong là có thể vận chuyển đá về kinh."
Giang Uẩn im lặng.
Sau đó y lại hỏi: "Có phát hiện ra thuốc nổ ở Ly Sơn không?"
Binh lính có vẻ ngạc nhiên: "Sao công tử biết được?"
Giang Uẩn cảm giác tảng đá nặng trong lòng mình cuối cùng cũng buông xuống, y ngồi đó cả đêm, không khí trong lành giờ khắc này đã lọt vào phổi, Giang Uẩn thở phào nhẹ nhõm.
Y hơi mỉm cười, cầm lấy giỏ mơ.
Nói: "Chỉ đoán bừa thôi, đa tạ."
Giang Uẩn nhờ Kê An lấy nước mật ong cho binh lính uống.
Binh lính có khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, đỏ mặt cảm ơn Giang Uẩn, nói: "Điện hạ nói rằng tối nay sẽ gửi thư cho công tử đúng giờ."
Khoảng thời gian này Thập Phương và Phàn Thất cũng trực tiếp ở lại biệt viện, bọn họ quen với binh lính đưa thư nên muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thêm vài tin tức.
Giang Uẩn ngồi trong đình ăn mơ, nghe họ trò chuyện.
Thập Phương tức giận nói: "Gã Nhan Vũ kia thật sự đáng hận, nghe nói trước khi chết gã còn nguyền rủa điện hạ sát nghiệt quá nặng sẽ bị trời phạt. Những năm qua Nhan thị làm biết bao nhiêu chuyện ác tày trời? Vừa mới năm ngoái, một gã người hầu của Nhan thị dám lợi dụng thế lực gia tộc để chiếm đoạt hàng trăm mẫu đất màu mỡ của bách tính, còn cấu kết với quan phủ đánh đập người dân cáo trạng đến chết ở trong ngục. Nếu Nhan thị có thể một tay che trời, đó mới chính là ác mộng của thiên hạ."
...
Đêm hôm đó, mưa to bất ngờ ập đến.
Giang Uẩn vẫn ngồi bên cửa sổ đọc sách, đợi đến tận khuya, vẫn không nhận được thư của Tùy Hành.
Giang Uẩn vốn tưởng trời mưa lớn như vậy, đường núi chắc sẽ khó đi, thư không đến được cũng là chuyện bình thường, lúc y đặt sách xuống chuẩn bị nghỉ ngơi thì sấm sét chợt nổi lên, lóe qua ngoài cửa sổ, sau đó một tia sét màu tím đánh thẳng vào không trung, đánh trúng một cây mơ trong sân. Đợi sấm sét qua đi, Kê An nhanh chóng dẫn cung nhân đi dọn những nhánh cây bị sét đánh cháy đen để tránh gây hỏa hoạn.
Quay đầu lại, ông thấy Giang Uẩn vẫn đứng ở hành lang, tay áo xanh phấp phới, nhìn về phía này, Kê An vội vàng cầm ô đi tới, cười nói: "Công tử đừng sợ, không biết tên nô tài nào không có mắt, ném đá nam châm* dưới gốc cây, dẫn sấm sét đến."
Giang Uẩn gật đầu, quay người đi vào nhà, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bước chân y khựng lại.
"Ngươi nói... đá nam châm?"
"Vâng."
Giang Uẩn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có thể mang đến cho ta xem được không?"
Đây cũng không phải chuyện gì khó, chỉ là viên đá nam châm đó đã bị sét đánh thành một đống vụn đen.
Giang Uẩn nhặt một mảnh, nhìn dưới ngọn đèn một lúc, sau đó lại đứng dậy, nhặt một mảnh sỏi đen khác trên bàn, so sánh với nhau.
Kê An kinh ngạc nói: "Tuy rằng hình dáng khác nhau, nhưng nguyên liệu lại giống nhau, công tử lấy viên đá nam châm này ở đâu?"
Giang Uẩn im lặng một lúc lâu, nói: "Gạo thưởng."
Trời phạt.
Đá cát tường.
Chỉ trong khoảnh khắc, một ý nghĩ khủng khiếp lướt qua đầu Giang Uẩn.
Giang Uẩn lại bước ra khỏi phòng, đứng dưới hiên nhà, nhìn lên bầu trời đầy mây đen.
Cơn mưa này sẽ kéo dài ít nhất một ngày một đêm.
Giang Uẩn đột nhiên hỏi: "Thời gian tiến hành lễ cúng có thể thay đổi được không?"
Kê An đứng ở phía sau, không hiểu tiểu lang quân có ý gì, nói: "Nghe nói Lễ quan và Khâm Thiên giám cùng bói toán, trong nửa tháng này, chỉ có ngày mai là ngày lành."
Lông mi Giang Uẩn khẽ run, y nhắm mắt lại, mặc cho nước mưa tạt vào tay áo và gương mặt trắng nõn.
Đáng lẽ y nên nghĩ đến điều này, với thủ đoạn của Nhan thị và dã tâm của Nhan Băng, cho dù ông thực sự muốn ra tay, làm sao có thể sử dụng thuốc nổ một cách ngu ngốc, dễ dàng bị người khác tìm ra sơ hở như vậy.
Nếu một Thái tử bị trời phạt vì sát nghiệt quá nặng, đây sẽ là cách chết hợp lý nhất cho hắn.
Theo tin tức của Thập Phương, sau khi âm mưu của Nhan Vũ và Hoắc Thừa Ân bị bại lộ, thống lĩnh Hoắc Thành và doanh trại Cửu Đại lập tức quy hàng Tùy Hành, bày tỏ nguyện vọng từ nay về sau sẽ thuần phục dưới chân hắn.
Hoắc Thành, thật sự không biết gì về âm mưu của Nhan Vũ và Hoắc Thừa Ân ư?
Một vị tướng thống lĩnh hơn ba mươi vạn quân sẽ sơ suất đến mức tùy tiện để người khác lấy trộm binh phù của mình ư?
Chỉ e là, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.
Đá cát tường vốn không phải là điềm lành mà trời ban cho Tùy đô, mà là nơi chôn cất do các thế gia đại tộc cùng chuẩn bị cho vị Thái tử muốn chống đối họ.
Với sự nhạy bén của Tùy Hành, có lẽ hắn sẽ phát hiện ra, có lẽ...
Giang Uẩn lại bị giật mình bởi tiếng sấm.
Kê An thấy tay áo tiểu lang quân bị mưa thấm ướt gần hết, mà y vẫn không có phản ứng gì, không khỏi lo lắng hỏi: "Công tử, người không thoải mái chỗ nào sao?"
Giang Uẩn lắc đầu, một lúc sau mới nói: "Phiền tổng quản gọi Phàn phó tướng và Thập Phương qua đây giúp ta."
Hai người nhanh chóng đi tới.
Giang Uẩn ngồi ở sau bàn, nhìn vào bản phác thảo doanh trại Cửu Đại mà Phàn Thất đã vẽ trước đó. Ánh mắt Giang Uẩn lại rơi vào ba kho thóc phụ.
Thập Phương hỏi: "Công tử gọi chúng ta qua đây có việc gì sao?"
Giang Uẩn gật đầu, ánh mắt trở lại vẻ ấm áp như thường lệ, trước tiên y hỏi Thập Phương có cách nào nhanh nhất để liên lạc với Tùy Hành hay không.
Thập Phương suy nghĩ một chút rồi nói: "Điện hạ để lại hai con Hải Đông Thanh ở biệt viện. Chúng do điện hạ đích thân huấn luyện, muộn nhất nửa giờ có thể bay đến Ly Sơn."
Giang Uẩn yêu cầu Thập Phương ngay lập tức dùng Hải Đông Thanh truyền tin.
Sau đó, y hỏi Phàn Thất: "Hiện tại, doanh trại Cửu Đại còn lại bao nhiêu binh mã ở Tùy đô?"
Phàn Thất không chắc chắn nói: "Hoắc Thành dẫn tiểu đoàn ba, năm, bảy đến Ly Sơn dọn dẹp địa điểm, sau đó điều động thêm hai tiểu đoàn sang đó, hẳn là còn lại bốn tiểu đoàn."
Giang Uẩn: "Ba tiểu đoàn mà Hoắc Thành mang đi là quân tinh nhuệ nhất sao?"
Phàn Thất lắc đầu: "Chỉ là cỡ vừa thôi, bốn tiểu đoàn mạnh nhất đều được giữ lại để bảo vệ Tùy đô."
Giang Uẩn yêu cầu Phàn Thất ngay lập tức kiểm tra tình hình của bốn tiểu đoàn còn lại.
Mặc dù Phàn Thất không hiểu ý Giang Uẩn, nhưng hắn đã quen với việc bị y sai bảo nên lập tức chạy đi kiểm tra. Nửa giờ sau, Phàn Thất trở lại, hắn thở hổn hển, cả người ướt sũng, nói rằng chỉ còn lại hai trong số bốn tiểu đoàn được giữ lại, mà tiểu đoàn một và hai nghe nói là đã nhận lệnh của bộ Binh Mã, vội vã chạy đến Ly Sơn ngay trong đêm.
Nửa giờ sau, Thập Phương cũng quay lại, nhưng hai con Hải Đông Thanh được thả đi cũng không bay về. Điều này trước đây chưa từng xuất hiện.
Hai người cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, Phàn Thất lo lắng nói: "Ta lập tức cưỡi ngựa đến Ly Sơn báo tin cho điện hạ!"
Thập Phương ngăn cản hắn, bất đắc dĩ nói: "Đại ca, huynh hồ đồ rồi ư? Hiện tại cổng thành đã đóng, huynh thân là tướng quân, không có quân lệnh, không thể tùy ý rời khỏi Tùy đô. Cho dù có đến được cổng thành cũng bị chặn lại."
"Vậy thì phải làm sao? Ta không thể trơ mắt nhìn điện hạ chịu chết! Không có quân lệnh thì sao? Dù có lão tử có mất mạng cũng phải xông ra ngoài!"
Phàn Thất quay người bỏ đi.
Thập Phương tóm lấy hắn: "Không có quân lệnh mà rời khỏi Tùy đô chính là tội mưu phản. Thủ vệ giữ thành sẽ bất chấp hậu quả bắn chết huynh. Một mình đại ca có thể chống lại hàng trăm thị vệ sao? Đại ca là do điện hạ một tay dạy dỗ, sự lỗ mãng và liều lĩnh của huynh sẽ trở thành điểm yếu để người khác công kích điện hạ!"
Hai mắt Phàn Thất đỏ ngầu: "Mạng sắp mất rồi, còn quan tâm nhiều thứ như vậy làm gì! Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy ngươi bảo ta phải làm sao đây?"
"Hay là chúng ta xông vào cung gặp bệ hạ!"
Nhưng mà cửa cung đã khóa, thủ vệ cung thành cũng nằm trong tay Cửu Đại, không dễ gì xông vào.
Bây giờ Tùy đế tin tưởng vào thuyết cát tường, không có căn cứ xác thực, làm sao ông có thể tin rằng đó là viên đá điềm dữ chứ không phải đá cát tường? Tùy đế còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Nước đi này của Nhan thị, quả thật đủ âm độc.
E là ngay cả Tùy đế cũng không thể tưởng tượng được, Nhan thị lại có gan làm ra chuyện này.
Thập Phương bỗng nói: "Điện hạ và Hàn tướng xưa nay quan hệ rất tốt, chi bằng ta đến phủ Hàn tướng nhờ giúp đỡ?"
Thập Phương nhìn Giang Uẩn.
Lúc này, hắn chỉ tin tưởng mỗi tiểu lang quân mà thôi.
Giang Uẩn đang trầm tư, nghe vậy, y suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể thử một lần, nhưng..."
Hy vọng không cao.
Giang Uẩn nghĩ.
Kể từ tiệc Xuân Nhật, Nhan thị đã im hơi lặng tiếng nhiều ngày, nhất định phải nắm chắc mới dám ra tay. Đến cả cửa cung Thập Phương và Phàn Thất cũng không vào được, phủ Hàn tướng càng không có khả năng.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.
Sau khi một tiếng sấm khác vang lên, Giang Uẩn lấy ra một tấm thiệp trên bàn, cầm bút và viết một dòng chữ lên đó.
Viết xong, Giang Uẩn nhét thiệp vào tay áo, đứng dậy mở cửa.
Ngoài trời mưa ào ạt, gió lạnh cuốn theo những hạt mưa bay tạt vào mặt, thấm ướt tay áo xanh của tiểu lang quân.
Kê An và Cao Cung cầm ô đứng bên ngoài.
Thấy Giang Uẩn đi ra, họ cùng nhau bước đến.
Giang Uẩn nhẹ nhàng nói: "Chuẩn bị xe ngựa giúp ta, ta muốn ra ngoài."
...
Trời đã khuya, Tức Mặc Thanh Vũ ngồi dưới hiên ngắm mưa, còn đại đệ tử Triệu Diễn vẫn cung kính đứng phía sau.
"Mưa cuồn cuộn trên núi, gió lất phất đầy trời."
Tức Mặc Thanh Vũ nhàn nhã thở dài.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa dồn dập, cắt ngang dòng suy nghĩ sâu xa của ông.
Không lâu sau, một lão bộc cầm ô đi tới bẩm báo: "Tướng gia, một tiểu lang quân tự xưng là Sở Ngôn đưa thiệp đến, nói muốn gặp ngài."
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn."
Nửa giờ trước, Giang Uẩn và Thập Phương đổ toàn bộ gạo thưởng mang về từ nhà Phàn đại nương ra đất, đúng như dự đoán, trong gạo có lẫn rất nhiều bột trắng và một ít sỏi đen rải rác.
Giang Uẩn nhặt lên ngửi, không có mùi vị gì.
Loại bột không màu không mùi này rất giống hạt gạo nên dễ bị coi là tạp chất còn sót lại trong quá trình giã gạo.
Nhưng Giang Uẩn biết không phải như vậy.
Nếu cảm nhận cẩn thận, có thể phát hiện ra sự khác biệt nho nhỏ giữa vật thể kết tinh và tạp chất trong gạo.
Giang Uẩn nghĩ đến thứ mà y tìm thấy trong sách, diêm tiêu*.
*Một dạng khoáng vật của kali nitrat (KNO3), hay còn gọi là đá tiêu.
Nó không màu không mùi, dễ tan trong nước, có thể dùng làm thuốc để chữa bệnh đau đầu, kiết lỵ và các bệnh khác, cho dù vô tình ăn phải cũng không gây ra tác hại gì cho cơ thể. Theo cách nói của Thập Phương, đây quả thật là đang đầu cơ trục lợi, là một "thủ đoạn" để tăng trọng lượng gạo thưởng.
Giang Uẩn bước vào phòng sách, dựa theo trí nhớ lấy ra một quyển ở phía trong cùng, sau đó y đặt đèn xuống đất, ống tay áo màu xanh buông thõng, quỳ xuống mở ra xem.
Đây là một quyển phương thuật* tổng hợp, ngoài các loại phương pháp thần bí như "phi thăng" và "trường sinh bất lão", nửa sau cuốn sách ghi lại rất nhiều phương pháp luyện chế thuốc nổ, tất cả đều sử dụng một nguyên liệu là diêm tiêu.
*Phương pháp khiến con người trở nên trường sinh bất lão hay thậm chí biến thành thần tiên, được người Trung Quốc tôn sùng làm một trong ngũ thuật (bao gồm sơn, y, mệnh, bặc, tướng; trong đó sơn là chỉ phương thuật).
Diêm tiêu không chỉ dùng làm thuốc chữa bệnh mà còn là nguyên liệu quan trọng để chế tạo thuốc nổ.
Gạo thưởng của doanh trại Cửu Đại đột nhiên trộn nhiều bột diêm tiêu như vậy, phải chăng là sự trùng hợp?
Giang Uẩn đặt sách xuống, trầm ngâm suy nghĩ.
Y đến phòng sách không phải để tìm sách mà để suy ngẫm về mọi chuyện xảy ra. Giang Uẩn đã đọc rất nhiều ghi chép về diêm tiêu, với trí nhớ hiện tại thì không cần phải kiểm tra cụ thể nữa.
Từ khi còn nhỏ, kho sách khổng lồ trong vương cung đã là công cụ đắc lực giúp y giải tỏa sự cô đơn và tịch mịch. Mỗi khi gặp chuyện, y thường ngồi một mình trong phòng sách cả đêm.
Ly Sơn, rất có thể đã xảy ra vài biến cố ngoài ý muốn.
Giang Uẩn nghĩ.
Bởi vì hai ngày trước Tùy Hành mới gửi thư, gần đây Ly Sơn mưa nhiều, mơ hơi chua, ăn sẽ không ngon, nhưng binh lính phụ trách đưa thư lại không biết gì về việc này.
Còn lấy lý do "điện hạ bận rộn quân vụ" để lấp liếm cho qua.
Người nọ dù bận việc đến đâu, mỗi ngày đều viết một "bức thư tình" dài ngoằng cho y, trước nay chưa từng bỏ lỡ, sao có thể quên một giỏ mơ?
Khả năng lớn nhất là binh lính đưa thư hoàn toàn không phải do Tùy Hành phái tới.
Mà binh lính thực sự có thể đã bị giết hoặc gặp phải tình huống nguy hiểm nào đó.
Tùy Hành rất nghiêm khắc trong việc trị binh, nhất thời Giang Uẩn không thể đoán được vì sao thân tín bên cạnh hắn lại bị người khác thay thế.
Đối phương làm như vậy, hiển nhiên không muốn đánh rắn động cỏ, để sự việc ở Ly Sơn truyền đến Tùy đô.
Trước khi Tùy Hành chính thức lên đường tới Ly Sơn, nhiệm vụ trông chừng đá cát tường do doanh trại Cửu Đại phụ trách. Địa hình Ly Sơn hiểm trở, dễ phòng thủ nhưng khó tấn công, là căn cứ địa mà mọi binh gia đều mong muốn có trong tay, đồng thời cũng từng là nơi huấn luyện của Cửu Đại.
Gạo thưởng của doanh trại Cửu Đại xuất hiện diêm tiêu, cùng với Ly Sơn, đá cát tường, rốt cuộc có liên hệ gì?
Sự xuất hiện của đá cát tường vốn đã kỳ lạ, ở thời đại này, mặc dù người ta tin chắc vào thuyết cát tường, nhưng nếu đọc kỹ sử sách sẽ phát hiện, hầu hết các điềm lành đều có manh mối và dấu vết do con người tạo thành. Mà thực tế điềm lành do trời ban xuống rất hiếm. Lỡ như đá cát tường lần này cũng giống hệt với những viên đá được ghi chép trong sử sách, do người khác cố ý tạo ra thì sao?
Mục đích của đối phương là gì?
Giang Uẩn theo bản năng không muốn suy nghĩ sâu xa về chuyện này.
Bởi vì đứng ở lập trường của một Thái tử nước địch mà nói, dù Ly Sơn xảy ra chuyện hay Thái tử Tùy quốc gặp phải nguy cơ gì đi nữa, cũng không liên quan đến y.
Hoặc nói một cách tàn nhẫn hơn là càng có lợi đối với y.
Y nên bình tĩnh kiềm chế, đưa ra lựa chọn và quyết định hợp lý nhất với tư cách là một Thái tử Giang quốc chứ không phải ngồi lo lắng ở đây.
Nhưng lòng Giang Uẩn lại đau âm ỉ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Công tử?"
Thấy Giang Uẩn đã lâu không ra ngoài, Kê An cầm đèn đi vào tìm người, bắt gặp tiểu lang quân sắc mặt tái nhợt dựa vào kệ sách, ngón tay siết chặt tay áo, như thể bị bệnh đột ngột, Kê An hoảng sợ.
Giang Uẩn lắc đầu, nói không sao cả.
Y chậm rãi nhấc đèn lên, vẻ mặt khôi phục lại bình thường, đặt quyển sách về vị trí ban đầu rồi cùng Kê An rời đi.
Đêm nay Giang Uẩn lại gặp ác mộng.
Chỉ là cơn ác mộng này không giống với trước đây, cảnh trong mơ biến thành y đang ngồi quỳ bên dòng sông Khúc, nhìn về phía Ly Sơn xa xa, Tùy Hành ôm giỏ mơ chín trong tay, mỉm cười rạng rỡ đưa đến cho y, đột nhiên mọi thứ đều bị nuốt chửng bởi tiếng nổ bất ngờ vang trên đỉnh núi và tiếng sỏi đá bay cuồn cuộn.
Khung cảnh ngập tràn những mảnh vỡ đẫm máu.
Có người hét lên "điện hạ", "đá cát tường bị hủy rồi".
Giang Uẩn giật mình tỉnh dậy, thất thần nhìn trần nhà, y thở hổn hển, mặt và lưng ướt đẫm mồ hôi.
Trong bóng tối, làn da tiểu lang quân trắng bệch như giấy.
Y vô thức ôm lấy người bên cạnh, nhưng xung quanh lại trống rỗng không có ai. Giang Uẩn ngồi trong bóng tối hồi lâu, sau đó đứng dậy mặc áo bào, dời ngọn đèn đến bên cửa sổ, nhặt quyển sách lên đọc, ép mình bình tĩnh lại.
Lúc này, một luồng nhiệt kỳ lạ lại lướt qua bụng.
Giang Uẩn giật mình, y đưa tay chạm vào, nhưng hơi thở nghịch ngợm đó lại trốn đi.
...
Đêm đó, Ly Sơn yên bình đến lạ thường.
Nhan Bỉnh Nghĩa bị thương nặng, tương lai có thể sẽ tàn tật, Hoắc Thành đành phải đưa ra quyết định, dứt khoát cắt bỏ chức phó thống lĩnh của Nhan Bỉnh Nghĩa, thăng chức cho một con cháu Nhan thị khác là Nhan Vũ.
Nhan Vũ là thân tín của Hoắc Thành, mấy năm nay gã ở bên cạnh không chỉ giúp hắn liên hệ với Nhan thị mà còn nhiều lần hiến kế cho hắn.
Nhan Vũ không kiêu căng hống hách và thiếu não như Nhan Bỉnh Nghĩa, gã làm việc thận trọng và biết cách lấy lòng người khác. Sau khi đảm nhận vị trí phó thống lĩnh, gã nhanh chóng kết bạn với một phó thống lĩnh khác là con cháu của Hoắc thị.
Người này tên là Hoắc Thừa Ân, xét về vai vế thì nên gọi Hoắc Thành một tiếng chú.
Nhan Vũ chuẩn bị rượu thịt trong lều, mời Hoắc Thừa Ân và mấy tướng lĩnh khác của Cửu Đại đến lều cùng ăn thịt uống rượu, còn cho gọi mấy mỹ nữ mà gã mang theo tới tham dự yến tiệc.
Lúc này, Nhan Vũ như có như không đề cập đến việc Tùy Hành thay thế đội ngũ phòng thủ của Ly Sơn.
Hoắc Thừa Ân tuổi trẻ không rõ sự đời, cũng không trầm tĩnh như Hoắc Thành, đương lúc say rượu, tỏ vẻ đồng tình với Nhan Vũ: "Con người của chú ta, trung thành có dư, chỉ là không dám liều lĩnh, nói trắng ra là một kẻ thất bại không có chí hướng, mới để mặc cho Thái tử cưỡi lên đầu."
Một số tướng lĩnh khác của Cửu Đại cũng cảm thấy bất bình vì chuyện này, sau khi nghe Hoắc Thừa Ân nói, bọn họ đều mượn rượu trút hết mọi bất mãn và tức giận.
Có người cáo trạng: "Hôm nay ta nghe nói, người của doanh trại Thanh Lang âm thầm mắng nhiếc Cửu Đại chúng ta là một đám hèn nhát vô dụng, ngay cả dắt ngựa xách giày cho bọn chúng cũng không xứng..."
Lời này một lần nữa khơi dậy sự phẫn nộ của mọi người.
Nhan Vũ đảo mắt nói: "Các huynh đệ chưa từng nghĩ đến việc phản kháng sao?"
"Phản kháng? Phản kháng thế nào?"
Dù rất bất bình nhưng họ phải thừa nhận người của Thanh Lang quả thực đã được Thái tử huấn luyện trở nên dũng cảm vô song, liều lĩnh như sói hổ. Nếu hai bên thực sự đối đầu, có lẽ Cửu Đại sẽ thất bại thảm hại.
Nhan Vũ mỉm cười, rót rượu cho bọn họ, nói: "Chiến đấu không nhất thiết phải dùng vũ lực."
Gã thấp giọng nói vài câu.
Ánh mắt mọi người sáng lên, Hoắc Thừa Ân do dự một chút rồi nói: "Đây là ý hay, chỉ sợ chú sẽ không cho phép chúng ta làm điều này."
"Vậy thì sao?"
Trong lòng Nhan Vũ đã có dự tính: "Hoắc thống lĩnh là người thận trọng, sợ làm sai sẽ đắc tội Thái tử. Nhưng chỉ cần chúng ta bí mật hành động, giúp ngài ấy giải quyết vấn đề lớn, đợi sau khi thành công, thống lĩnh còn có thể nói gì, e là phải trọng thưởng cho chúng ta."
Hoắc Thừa Ân lên tiếng: "Nhưng không có binh phù, điều động binh mã bằng cách nào?"
Ánh mắt Nhan Vũ lóe lên, vỗ vỗ vai hắn: "Việc này phải trông cậy vào ngươi, Thừa Ân à. Ngươi là cháu trai của thống lĩnh, ngài ấy sẽ không phòng bị, chỉ cần ngươi nhân lúc thống lĩnh ngủ say, trộm binh phù đi là được."
Hoắc Thừa Ân trầm ngâm một hồi, sau đó cắn răng, dường như đã hạ quyết tâm, nói: "Được, tối nay ta đi!"
...
Trong màn đêm tĩnh lặng, Ly Sơn với dốc núi cao hiểm trở, trải dài hàng trăm dặm, giống như một con cự long đang yên giấc ngủ say.
Dưới sườn núi rộng lớn, vài binh lính được vũ trang đầy đủ, cầm binh khí trong tay, chia thành bốn nhóm, lợi dụng bóng tối và sườn núi dốc, lặng lẽ tiến về đỉnh Nguyệt Vọng.
Dẫn đầu là Nhan Vũ và đám người Hoắc Thừa Ân.
Nhan Vũ cầm binh phù do Hoắc Thừa Ân trộm đến, gã quyết định nhân lúc đêm khuya doanh trại Thanh Lang phòng thủ lỏng lẻo phát động binh biến. Gã cũng được biết, hôm nay Tùy Hành và các tướng lĩnh mở yến tiệc, Thái tử uống rượu trong lều, thân thể lảo đảo, hai mắt mờ mịt, còn phải nhờ binh sĩ của mình dìu đỡ.
Hiện tại cận vệ xung quanh đã được âm thầm thay thế, dường như mọi nhất cử nhất động của đối phương đều nằm trong sự giám sát của Nhan Vũ, Nhan Vũ rất tự tin việc này sẽ thành công.
Gã tự tin như vậy, còn có một nguyên nhân khác.
Mấy ngày trước, trước khi Tùy Hành đến Ly Sơn, gã đã nhân cơ hội doanh trại Cửu Đại dọn dẹp khu vực, dẫn vài thân tín bố trí thuốc nổ ở các cứ điểm quan trọng. Hiện nay trong lều trại mà Tùy Hành đang ở được chôn một lượng lớn diêm tiêu lưu huỳnh, chỉ cần gã phát tín hiệu, bọn họ sẽ lập tức cho nổ.
Đừng nói Tùy Hành là người bằng xương bằng thịt, cho dù là sắt thép cũng sẽ bị nổ tung thành từng mảnh.
Đây là cái giá mà Thái tử phải trả khi dám đối nghịch với Nhan thị.
Đồng thời cũng là lời cảnh cáo của Nhan thị đối với các thế lực triều dã.
Dọc đường đến đây, mọi thứ rất thuận lợi, binh lính phòng thủ của Thanh Lang đều bị bọn gã dễ dàng giết chết, đỉnh Nguyệt Vọng đã ở trong tầm mắt, gã chỉ cần xông lên phía trước phát tín hiệu, ngay lập tức Thanh Lang sẽ không còn tồn tại, Ly Sơn và thậm chí cả Tùy đô đều là địa phận của Cửu Đại.
Nhan Vũ rút con dao từ thắt lưng ra, cắt đứt cổ một tên lính.
Mà ngay lúc này, bên tai gã đột nhiên vang lên tiếng kêu kinh thiên động địa, cùng với đó là tiếng vó ngựa như sấm, lửa từ bốn phía bắn tới, Nhan Vũ còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bao vây.
Cách đó không xa, một người đàn ông tóc đen buộc cao, dung mạo tuấn mỹ, hắn ngồi trên lưng ngựa, gương mặt mang theo một tia giễu cợt, thậm chí còn có chút lười biếng nhìn gã.
Vô số con dao đầu sói lóe lên trong đêm tối, gần như trong nháy mắt, hàng trăm hàng vạn đầu người lăn xuống đất, trên đỉnh Nguyệt Vọng đã chất đầy xác chết.
Máu, khắp nơi đều là máu, cỏ xanh núi đá nhuộm một màu đỏ chói lóa, trong không khí tản ra mùi tanh nồng và nhớp nháp.
Nhan Vũ, Hoắc Thừa Ân thậm chí là một vài tướng lĩnh chủ mưu đều bị trói chặt, áp giải lên xe ngựa của Tùy Hành.
Hoắc Thừa Ân sợ đến mức quỳ rạp trên mặt đất, run rẩy như trấu, Nhan Vũ oán hận nhìn Tùy Hành, lẩm bẩm: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào..."
Tùy Hành đột nhiên tốt tính, mỉm cười nói: "Không biết lộ ra sơ hở từ lúc nào, đúng không?"
"Nói cho ngươi biết cũng không sao, ái thiếp của cô, phẩm đức cao thượng, phong nhã vô song, tuyệt đối sẽ không viết mấy lời xấu hổ "nhung nhớ phu quân, cô đơn khó ngủ" như vậy trong thư. Kể cả có nghĩ trong lòng y cũng không viết ra."
"Còn nữa, ái thiếp của cô, chữ cũng không xấu như vậy."
"Thứ phế vật bắt chước kém cỏi, cũng dám ở trước mặt cô nhảy múa khoe khoang. Ai cho ngươi sự tự tin này? Nhan thị? Hay là Nhan Băng?"
Sắc mặt Nhan Vũ lập tức thay đổi.
Gã giãy giụa kịch liệt, hét lớn: "Đây đều là ý định của ta, ngươi đừng hòng kéo Nhan tướng vào!"
"Nhan Băng có thể nuôi được một con chó trung thành như ngươi, quả thật khiến cô mở mang tầm mắt."
Tùy Hành xua tay: "Kéo xuống, thẩm vấn bằng cực hình."
...
Giang Uẩn vẫn ngồi bên cửa sổ cho đến khi mặt trời ló dạng.
Khi trời tối, tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, sau đó là tiếng gõ cửa thật mạnh.
Giang Uẩn giật mình, lập tức đặt sách xuống, bước ra ngoài.
Binh lính đã đi đến hành lang, nhìn thấy tiểu lang quân mặc y phục màu xanh từ trong phòng bước ra, lập tức quỳ xuống, đưa vật trong tay: "Điện hạ ra lệnh thuộc hạ mang thứ này đến cho công tử."
Đó là một giỏ mơ.
Mơ xanh mơn mởn, còn đọng lại chút sương đêm.
Giang Uẩn sửng sốt, sau đó đi tới hỏi: "Điện hạ... không sao chứ?"
Binh lính mỉm cười nói: "Điện hạ vẫn ổn. Đêm qua, ngài đã giết một số kẻ phản nghịch cố tình phá hủy đá cát tường. Đợi ngày mai tiến hành lễ cúng tế xong là có thể vận chuyển đá về kinh."
Giang Uẩn im lặng.
Sau đó y lại hỏi: "Có phát hiện ra thuốc nổ ở Ly Sơn không?"
Binh lính có vẻ ngạc nhiên: "Sao công tử biết được?"
Giang Uẩn cảm giác tảng đá nặng trong lòng mình cuối cùng cũng buông xuống, y ngồi đó cả đêm, không khí trong lành giờ khắc này đã lọt vào phổi, Giang Uẩn thở phào nhẹ nhõm.
Y hơi mỉm cười, cầm lấy giỏ mơ.
Nói: "Chỉ đoán bừa thôi, đa tạ."
Giang Uẩn nhờ Kê An lấy nước mật ong cho binh lính uống.
Binh lính có khuôn mặt tròn tròn đáng yêu, đỏ mặt cảm ơn Giang Uẩn, nói: "Điện hạ nói rằng tối nay sẽ gửi thư cho công tử đúng giờ."
Khoảng thời gian này Thập Phương và Phàn Thất cũng trực tiếp ở lại biệt viện, bọn họ quen với binh lính đưa thư nên muốn nhân cơ hội này tìm hiểu thêm vài tin tức.
Giang Uẩn ngồi trong đình ăn mơ, nghe họ trò chuyện.
Thập Phương tức giận nói: "Gã Nhan Vũ kia thật sự đáng hận, nghe nói trước khi chết gã còn nguyền rủa điện hạ sát nghiệt quá nặng sẽ bị trời phạt. Những năm qua Nhan thị làm biết bao nhiêu chuyện ác tày trời? Vừa mới năm ngoái, một gã người hầu của Nhan thị dám lợi dụng thế lực gia tộc để chiếm đoạt hàng trăm mẫu đất màu mỡ của bách tính, còn cấu kết với quan phủ đánh đập người dân cáo trạng đến chết ở trong ngục. Nếu Nhan thị có thể một tay che trời, đó mới chính là ác mộng của thiên hạ."
...
Đêm hôm đó, mưa to bất ngờ ập đến.
Giang Uẩn vẫn ngồi bên cửa sổ đọc sách, đợi đến tận khuya, vẫn không nhận được thư của Tùy Hành.
Giang Uẩn vốn tưởng trời mưa lớn như vậy, đường núi chắc sẽ khó đi, thư không đến được cũng là chuyện bình thường, lúc y đặt sách xuống chuẩn bị nghỉ ngơi thì sấm sét chợt nổi lên, lóe qua ngoài cửa sổ, sau đó một tia sét màu tím đánh thẳng vào không trung, đánh trúng một cây mơ trong sân. Đợi sấm sét qua đi, Kê An nhanh chóng dẫn cung nhân đi dọn những nhánh cây bị sét đánh cháy đen để tránh gây hỏa hoạn.
Quay đầu lại, ông thấy Giang Uẩn vẫn đứng ở hành lang, tay áo xanh phấp phới, nhìn về phía này, Kê An vội vàng cầm ô đi tới, cười nói: "Công tử đừng sợ, không biết tên nô tài nào không có mắt, ném đá nam châm* dưới gốc cây, dẫn sấm sét đến."
Giang Uẩn gật đầu, quay người đi vào nhà, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, bước chân y khựng lại.
"Ngươi nói... đá nam châm?"
"Vâng."
Giang Uẩn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Có thể mang đến cho ta xem được không?"
Đây cũng không phải chuyện gì khó, chỉ là viên đá nam châm đó đã bị sét đánh thành một đống vụn đen.
Giang Uẩn nhặt một mảnh, nhìn dưới ngọn đèn một lúc, sau đó lại đứng dậy, nhặt một mảnh sỏi đen khác trên bàn, so sánh với nhau.
Kê An kinh ngạc nói: "Tuy rằng hình dáng khác nhau, nhưng nguyên liệu lại giống nhau, công tử lấy viên đá nam châm này ở đâu?"
Giang Uẩn im lặng một lúc lâu, nói: "Gạo thưởng."
Trời phạt.
Đá cát tường.
Chỉ trong khoảnh khắc, một ý nghĩ khủng khiếp lướt qua đầu Giang Uẩn.
Giang Uẩn lại bước ra khỏi phòng, đứng dưới hiên nhà, nhìn lên bầu trời đầy mây đen.
Cơn mưa này sẽ kéo dài ít nhất một ngày một đêm.
Giang Uẩn đột nhiên hỏi: "Thời gian tiến hành lễ cúng có thể thay đổi được không?"
Kê An đứng ở phía sau, không hiểu tiểu lang quân có ý gì, nói: "Nghe nói Lễ quan và Khâm Thiên giám cùng bói toán, trong nửa tháng này, chỉ có ngày mai là ngày lành."
Lông mi Giang Uẩn khẽ run, y nhắm mắt lại, mặc cho nước mưa tạt vào tay áo và gương mặt trắng nõn.
Đáng lẽ y nên nghĩ đến điều này, với thủ đoạn của Nhan thị và dã tâm của Nhan Băng, cho dù ông thực sự muốn ra tay, làm sao có thể sử dụng thuốc nổ một cách ngu ngốc, dễ dàng bị người khác tìm ra sơ hở như vậy.
Nếu một Thái tử bị trời phạt vì sát nghiệt quá nặng, đây sẽ là cách chết hợp lý nhất cho hắn.
Theo tin tức của Thập Phương, sau khi âm mưu của Nhan Vũ và Hoắc Thừa Ân bị bại lộ, thống lĩnh Hoắc Thành và doanh trại Cửu Đại lập tức quy hàng Tùy Hành, bày tỏ nguyện vọng từ nay về sau sẽ thuần phục dưới chân hắn.
Hoắc Thành, thật sự không biết gì về âm mưu của Nhan Vũ và Hoắc Thừa Ân ư?
Một vị tướng thống lĩnh hơn ba mươi vạn quân sẽ sơ suất đến mức tùy tiện để người khác lấy trộm binh phù của mình ư?
Chỉ e là, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn.
Đá cát tường vốn không phải là điềm lành mà trời ban cho Tùy đô, mà là nơi chôn cất do các thế gia đại tộc cùng chuẩn bị cho vị Thái tử muốn chống đối họ.
Với sự nhạy bén của Tùy Hành, có lẽ hắn sẽ phát hiện ra, có lẽ...
Giang Uẩn lại bị giật mình bởi tiếng sấm.
Kê An thấy tay áo tiểu lang quân bị mưa thấm ướt gần hết, mà y vẫn không có phản ứng gì, không khỏi lo lắng hỏi: "Công tử, người không thoải mái chỗ nào sao?"
Giang Uẩn lắc đầu, một lúc sau mới nói: "Phiền tổng quản gọi Phàn phó tướng và Thập Phương qua đây giúp ta."
Hai người nhanh chóng đi tới.
Giang Uẩn ngồi ở sau bàn, nhìn vào bản phác thảo doanh trại Cửu Đại mà Phàn Thất đã vẽ trước đó. Ánh mắt Giang Uẩn lại rơi vào ba kho thóc phụ.
Thập Phương hỏi: "Công tử gọi chúng ta qua đây có việc gì sao?"
Giang Uẩn gật đầu, ánh mắt trở lại vẻ ấm áp như thường lệ, trước tiên y hỏi Thập Phương có cách nào nhanh nhất để liên lạc với Tùy Hành hay không.
Thập Phương suy nghĩ một chút rồi nói: "Điện hạ để lại hai con Hải Đông Thanh ở biệt viện. Chúng do điện hạ đích thân huấn luyện, muộn nhất nửa giờ có thể bay đến Ly Sơn."
Giang Uẩn yêu cầu Thập Phương ngay lập tức dùng Hải Đông Thanh truyền tin.
Sau đó, y hỏi Phàn Thất: "Hiện tại, doanh trại Cửu Đại còn lại bao nhiêu binh mã ở Tùy đô?"
Phàn Thất không chắc chắn nói: "Hoắc Thành dẫn tiểu đoàn ba, năm, bảy đến Ly Sơn dọn dẹp địa điểm, sau đó điều động thêm hai tiểu đoàn sang đó, hẳn là còn lại bốn tiểu đoàn."
Giang Uẩn: "Ba tiểu đoàn mà Hoắc Thành mang đi là quân tinh nhuệ nhất sao?"
Phàn Thất lắc đầu: "Chỉ là cỡ vừa thôi, bốn tiểu đoàn mạnh nhất đều được giữ lại để bảo vệ Tùy đô."
Giang Uẩn yêu cầu Phàn Thất ngay lập tức kiểm tra tình hình của bốn tiểu đoàn còn lại.
Mặc dù Phàn Thất không hiểu ý Giang Uẩn, nhưng hắn đã quen với việc bị y sai bảo nên lập tức chạy đi kiểm tra. Nửa giờ sau, Phàn Thất trở lại, hắn thở hổn hển, cả người ướt sũng, nói rằng chỉ còn lại hai trong số bốn tiểu đoàn được giữ lại, mà tiểu đoàn một và hai nghe nói là đã nhận lệnh của bộ Binh Mã, vội vã chạy đến Ly Sơn ngay trong đêm.
Nửa giờ sau, Thập Phương cũng quay lại, nhưng hai con Hải Đông Thanh được thả đi cũng không bay về. Điều này trước đây chưa từng xuất hiện.
Hai người cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, Phàn Thất lo lắng nói: "Ta lập tức cưỡi ngựa đến Ly Sơn báo tin cho điện hạ!"
Thập Phương ngăn cản hắn, bất đắc dĩ nói: "Đại ca, huynh hồ đồ rồi ư? Hiện tại cổng thành đã đóng, huynh thân là tướng quân, không có quân lệnh, không thể tùy ý rời khỏi Tùy đô. Cho dù có đến được cổng thành cũng bị chặn lại."
"Vậy thì phải làm sao? Ta không thể trơ mắt nhìn điện hạ chịu chết! Không có quân lệnh thì sao? Dù có lão tử có mất mạng cũng phải xông ra ngoài!"
Phàn Thất quay người bỏ đi.
Thập Phương tóm lấy hắn: "Không có quân lệnh mà rời khỏi Tùy đô chính là tội mưu phản. Thủ vệ giữ thành sẽ bất chấp hậu quả bắn chết huynh. Một mình đại ca có thể chống lại hàng trăm thị vệ sao? Đại ca là do điện hạ một tay dạy dỗ, sự lỗ mãng và liều lĩnh của huynh sẽ trở thành điểm yếu để người khác công kích điện hạ!"
Hai mắt Phàn Thất đỏ ngầu: "Mạng sắp mất rồi, còn quan tâm nhiều thứ như vậy làm gì! Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy ngươi bảo ta phải làm sao đây?"
"Hay là chúng ta xông vào cung gặp bệ hạ!"
Nhưng mà cửa cung đã khóa, thủ vệ cung thành cũng nằm trong tay Cửu Đại, không dễ gì xông vào.
Bây giờ Tùy đế tin tưởng vào thuyết cát tường, không có căn cứ xác thực, làm sao ông có thể tin rằng đó là viên đá điềm dữ chứ không phải đá cát tường? Tùy đế còn mặt mũi nào gặp người khác nữa.
Nước đi này của Nhan thị, quả thật đủ âm độc.
E là ngay cả Tùy đế cũng không thể tưởng tượng được, Nhan thị lại có gan làm ra chuyện này.
Thập Phương bỗng nói: "Điện hạ và Hàn tướng xưa nay quan hệ rất tốt, chi bằng ta đến phủ Hàn tướng nhờ giúp đỡ?"
Thập Phương nhìn Giang Uẩn.
Lúc này, hắn chỉ tin tưởng mỗi tiểu lang quân mà thôi.
Giang Uẩn đang trầm tư, nghe vậy, y suy nghĩ một chút rồi nói: "Có thể thử một lần, nhưng..."
Hy vọng không cao.
Giang Uẩn nghĩ.
Kể từ tiệc Xuân Nhật, Nhan thị đã im hơi lặng tiếng nhiều ngày, nhất định phải nắm chắc mới dám ra tay. Đến cả cửa cung Thập Phương và Phàn Thất cũng không vào được, phủ Hàn tướng càng không có khả năng.
Mưa ngày càng nặng hạt.
Căn phòng rơi vào sự im lặng chết chóc.
Sau khi một tiếng sấm khác vang lên, Giang Uẩn lấy ra một tấm thiệp trên bàn, cầm bút và viết một dòng chữ lên đó.
Viết xong, Giang Uẩn nhét thiệp vào tay áo, đứng dậy mở cửa.
Ngoài trời mưa ào ạt, gió lạnh cuốn theo những hạt mưa bay tạt vào mặt, thấm ướt tay áo xanh của tiểu lang quân.
Kê An và Cao Cung cầm ô đứng bên ngoài.
Thấy Giang Uẩn đi ra, họ cùng nhau bước đến.
Giang Uẩn nhẹ nhàng nói: "Chuẩn bị xe ngựa giúp ta, ta muốn ra ngoài."
...
Trời đã khuya, Tức Mặc Thanh Vũ ngồi dưới hiên ngắm mưa, còn đại đệ tử Triệu Diễn vẫn cung kính đứng phía sau.
"Mưa cuồn cuộn trên núi, gió lất phất đầy trời."
Tức Mặc Thanh Vũ nhàn nhã thở dài.
Cho đến khi có tiếng gõ cửa dồn dập, cắt ngang dòng suy nghĩ sâu xa của ông.
Không lâu sau, một lão bộc cầm ô đi tới bẩm báo: "Tướng gia, một tiểu lang quân tự xưng là Sở Ngôn đưa thiệp đến, nói muốn gặp ngài."