Sau Khi Có Con Ngoài Ý Muốn Với Thái Tử Địch Quốc
Chương 51: Cô... Ghét Ngươi Bẩn
"Đúng, tất cả đều là sự thật. Ta lừa điện hạ."
Điền Mãnh hoàn toàn bạo nộ.
Gã hung ác nhìn chằm chằm Giang Uẩn, như thể nhìn thấy thiếu niên chân đeo xiềng xích bị kéo lê vào lều của mình từ nhiều năm trước, trông y có vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng thực chất lại bụng đầy xấu xa, nham hiểm xảo quyệt hơn cả loài rắn độc.
Con mắt phải dưới miếng che mắt dường như có phản xạ, run rẩy dữ dội, khiến gã đau đớn không thôi.
Giết chết y thì quá đơn giản, không thể xóa bỏ được nỗi hận trong lòng gã, Điền Mãnh đã hạ quyết tâm sau này sẽ từ từ chơi đùa y.
"Soạt" một tiếng, gã xé toạc một mảnh y phục của Giang Uẩn, giơ nắm đấm định tấn công, Giang Uẩn dường như đoán trước được, y lật cổ tay, nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của Điền Mãnh. Lưỡi đao trong tay lóe lên, xuyên qua da cổ gã như một con rắn độc, Điền Mãnh đột nhiên cảm giác được một dòng nhiệt nóng trào ra từ mạch máu, quả nhiên da cổ đã bị cắt đứt.
Trong lòng gã ớn lạnh, không khỏi nhớ lại ký ức kinh hoàng khi bị y đâm xuyên vào mắt phải, hận thù càng thêm mãnh liệt, ngay lúc này, Giang Uẩn đã đứng dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi khu rừng.
Điền Mãnh cười khẩy, vài bước đuổi kịp Giang Uẩn, gã đánh ngã y, lại bất cẩn động vào cổ tay phải bị bẻ gãy, tầm mắt Điền Mãnh tối sầm vì đau đớn, Giang Uẩn thoát được, dùng hết sức lực chạy khỏi khu rừng. Không lâu sau, y lại bị Điền Mãnh kéo trở về. Điền Mãnh thở hổn hển, tuy rằng đối phương không có nội lực, nhưng chiêu thức vẫn quái dị và hung ác như xưa. Có điều, trước sức mạnh của gã, thủ đoạn thông minh thì thế nào? Trong mắt Điền Mãnh lóe lên một tia ngoan độc, sau khi hứng chịu mấy đòn, gã đột nhiên siết chặt cổ tay Giang Uẩn, nhanh chóng giật lấy con dao.
"Đâm đi, đâm tiếp đi."
Gã dùng một tay kéo Giang Uẩn lên, sau đó ném mạnh y xuống đất.
Giang Uẩn ho kịch liệt, nhưng nụ cười vẫn treo trên khóe miệng.
Điền Mãnh giận dữ, túm lấy cổ Giang Uẩn, vung tay định tát y, nhưng bên tai đột nhiên vang lên tiếng gió, trước khi gã kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, cổ họng đã bị một mũi tên bằng sắt bắn xuyên qua.
Gã chậm rãi quay đầu, tựa hồ vẫn không dám tin, trong màn đêm sâu thẳm, gã nhìn thấy bóng dáng Tùy Hành cưỡi ngựa đứng trên sườn núi cao, đôi mắt u ám lạnh như băng, trên tay còn cầm cung sắt.
Máu ồ ạt phun ra, thân thể Điền Mãnh nặng nề ngã xuống đất.
Cuối cùng Điền Mãnh cũng nhận ra gã bị lừa.
"Ngươi... cố ý dụ ta tới đây!"
Gã vô cùng phẫn nộ, muốn bò dậy lao về phía Giang Uẩn, nhưng máu trên cổ lại phun ra xối xả.
Gã ôm cổ, cơ thể to lớn vì tức giận mà run rẩy.
Khóe miệng Giang Uẩn vẫn treo nụ cười nhàn nhạt như cũ.
"Ngươi... aaaaaaa!"
Điền Mãnh lảo đảo đứng dậy, một mũi tên khác lại đâm xuyên qua đùi, khiến gã lập tức khuỵu xuống.
Tiếng vó ngựa từ bốn phương truyền đến, kèm theo đó là ngọn lửa kéo dài như rồng bay, Tùy Hành là người đầu tiên lao xuống ngựa, kinh hãi chạy về phía Giang Uẩn, bỗng nhiên có một người nắm chặt lấy cổ chân hắn.
Máu Điền Mãnh nhuốm đỏ một vùng, nhưng gã vẫn có thể cử động, chiếc bịt mắt của gã rơi ra, để lộ một con mắt phải bị mù, con ngươi bên trái xung huyết vì phẫn nộ tột độ.
Gã đột nhiên cười lớn, nhìn chằm chằm Tùy Hành, nói: "Điện hạ nói không thích thứ người khác đã chơi qua, điện hạ có biết y bị bao nhiêu người chơi rồi không? Y chính là món đồ được huấn luyện để mua vui cho người khác. Trước khi rơi vào tay ta, y đã bị vô số người chơi đùa, sở trường của y là nằm dưới thân nam nhân cầu hoan, trục lợi cho bản thân, vì ta nhìn thấu thủ đoạn đó, nên mới thất thủ rơi vào tay y."
Con ngươi của gã phát ra tia sáng kỳ dị, gã càng nói càng hưng phấn, tràn đầy khoái cảm báo thù.
"Nếu điện hạ không tin, chi bằng nhìn thử sau lưng y, tất cả khôn quân ở đài Thanh Tước đều có một ấn ký đặc biệt. Chữ "nô" trên lưng y, là do chính tay ta khắc lên, haha, ha... ha... ặc..."
Tiếng cười điên cuồng của Điền Mãnh đột nhiên ngừng bặt.
Tùy Hành rút con dao từ thắt lưng, đâm xuyên qua tim gã.
Đồng tử của Điền Mãnh vẫn mở to, gã co giật vài lần, cuối cùng thân thể cũng hoàn toàn bất động.
Tùy Hành vẫn giữ chặt con dao dính máu, đứng yên lặng trong màn đêm, mây mù cuồn cuộn trong mắt hắn, u ám đến mức sắp nổi bão, bầu không khí ngập tràn sát ý.
"Điện hạ!"
Từ Kiều và một vài tướng lĩnh của doanh trại Thanh Lang cũng đuổi kịp, nhìn thấy Giang Uẩn ngồi dưới gốc cây và thi thể Điền Mãnh nằm sải lai trên mặt đất, mọi người đều chấn kinh.
Mà sắc mặt của Tùy Hành... đáng sợ đến mức bọn họ chưa từng thấy qua.
Điền Khuyết cũng dẫn theo vài sứ thần Tề quốc đi tới, vẻ mặt tái mét, hắn lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra, trong lòng lạnh lẽo, giậm chân, tức giận thở dài.
Kể cả hắn không thích Điền Mãnh, thì gã vẫn là đệ nhất mãnh tướng Tề quốc, bây giờ chết thảm như vậy, Tề quốc mất đi một vị tướng. Tuy nhiên, trong trường hợp này, hắn nào dám mở miệng truy cứu trách nhiệm.
"Điện hạ, chuyện này..."
"Gã chết còn chưa hết tội."
Tùy Hành cuối cùng cũng tỉnh táo lại, "soạt" một tiếng, hắn thu đao vào vỏ, ánh mắt vẫn còn một tầng sát ý nặng nề, hắn ngước mắt lên, nhìn Điền Khuyết nói: "Cái mạng chó của gã không thể xóa bỏ được nỗi hận trong lòng cô, cô phải mang gã chém thành trăm mảnh, ngũ mã phanh thây."
Sắc mặt Điền Khuyết tái nhợt, không dám lên tiếng.
"Từ Kiều."
Tùy Hành gọi một tiếng.
Từ Kiều vội vàng xuống ngựa nhận lệnh.
Tùy Hành bình tĩnh nói: "Kéo xuống, băm thành thịt vụn."
"Vâng..."
Từ Kiều có chút lo lắng cho tình trạng của hắn.
"Điện hạ vẫn ổn chứ?"
"Cô có thể có chuyện gì? Cô vui là đằng khác."
"Vâng..."
Từ Kiều không dám nói gì nữa.
"Đều lui xuống hết."
Tùy Hành lên tiếng.
Từ Kiều và Điền Khuyết nhìn nhau, hành lễ lui xuống. Những người khác nhận thấy tín hiệu cũng vội rời đi.
Tiếng vó ngựa và ánh lửa xa dần, khu rừng cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh đáng sợ.
Giang Uẩn rũ mắt, lặng lẽ dựa vào gốc cây, ánh mắt vẫn bình tĩnh.
Tùy Hành đứng quay lưng về phía y một lúc lâu, mới chậm rãi xoay lại, hỏi: "Lời gã nói, có thật không?"
Rõ ràng là hắn đang cố gắng hết sức để chịu đựng cảm xúc nào đó, nhưng giọng nói lại không kiềm được run rẩy, đến cả bản thân hắn cũng không nhận ra.
Giang Uẩn chỉnh lại ống tay áo, ngước mắt lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào hắn, nói: "Đúng, tất cả đều là sự thật. Ta lừa điện hạ."
"Ta... không phải chạy trốn từ ngự xe Trần quốc, mà chạy trốn từ Tề đô, vậy nên ta mới biết đàn khúc Phượng Cầu Hoàng. Đáp án này, điện hạ có hài lòng không?"
Tùy Hành nhìn tiểu lang quân trước mặt bằng ánh mắt xa lạ.
Thậm chí vào khoảnh khắc đó, Giang Uẩn còn cảm nhận được sự chán ghét và khinh thường bên trong.
Đột nhiên hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Cô đúng là kẻ ngu ngốc nhất thế gian. Lừa dối cô, nhìn cô vì ngươi thần hồn điên đảo, bị ngươi xoay mòng mòng như vậy, ngươi vui lắm đúng không?"
Giang Uẩn lắc đầu, nói không có.
"Còn muốn lừa cô?"
Chuyện đến nước này, Giang Uẩn cũng không có ý định sống sót bước ra khỏi khu rừng này, hay nói đúng hơn là bước ra khỏi cuộc săn này.
Y thực sự mệt mỏi rồi.
Y ngẩng đầu, lắng nghe tiếng lá xào xạc bên tai, nhìn ánh trăng thưa thớt chiếu qua kẽ hở trên khu rừng, một lần nữa cảm nhận được sự trống rỗng và bình yên lạ thường khi cận kề cái chết.
Thậm chí khóe miệng y hơi cong lên, cảm nhận được làn gió đêm xuyên qua ống tay áo, nói: "Ta không cố ý lừa gạt điện hạ, từ nhỏ đến lớn, điện hạ là người duy nhất trên đời này đối xử tốt với ta. Nếu như được lựa chọn, ta cũng không muốn lừa gạt điện hạ, đùa giỡn tình cảm của ngài."
Giang Uẩn nhìn Tùy Hành, nói: "Về chuyện này, ta vô cùng xin lỗi."
Nét mặt Tùy Hành dao động, hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, hốc mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy: "Ngươi cho rằng, một câu xin lỗi nhẹ nhàng như vậy là có thể bù đắp được những việc ngươi làm với cô sao?"
"Ngươi nói với cô, ngươi không quen gã, ngươi không có nam nhân nào khác, nhưng sự thật thì sao?"
"Ngươi dám nói rằng đêm nay ngươi không cố ý dẫn cô tới, thay ngươi giết gã không?"
"Nếu không phải chính miệng gã nói ra, ngươi còn định giấu cô tới khi nào?! Ngươi nói ngươi trốn ra được, sao cô biết ngươi không phải đang bịa chuyện lừa gạt cô? Trước mặt ngươi, cô đúng là một tên thấy sắc nổi ý, ngu ngốc từ đầu đến chân!"
Thấy Giang Uẩn rũ mắt không nói gì, hắn lại "ha" một tiếng: "Bây giờ nghĩ lại những gì cô nói trong yến tiệc hôm qua, thực sự nực cười. Cô còn ghét bỏ hai khôn quân đó."
Hắn không nói nổi nữa.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tùy Hành cảm thấy mình sống như một trò cười, cho dù trước đây bị Nhan thị ức hiếp cũng chỉ là vấn đề thực lực mà thôi. Hắn có thể trở nên mạnh hơn, đồng thời thay đổi hoàn cảnh thông qua nỗ lực của chính mình. Nhưng bây giờ, hắn phải làm sao đây, giết y ư?
Bàn tay cầm dao của Tùy Hành run rẩy.
Giang Uẩn biết, giây phút này, hắn thật sự muốn giết người.
Mà lòng y lại càng bình tĩnh, thậm chí có chút nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Giang Uẩn lại không cảm nhận được đau đớn trong tưởng tượng, cuối cùng Tùy Hành vẫn không rút dao ra, thay vào đó hắn quay người, sải bước sang một bên, quay lưng về phía y, im lặng đứng đó.
Ánh trăng phủ lên bóng dáng cao lớn và lẻ loi của hắn.
Giang Uẩn có chút kinh ngạc, lặng lẽ nhìn bóng lưng người nọ, một lúc sau, y đứng dậy, đi đến phía sau hắn, ngập ngừng đưa tay ra, chậm rãi ôm lấy eo Tùy Hành.
"Buông tay."
Tùy Hành lập tức nói.
Giọng nói hắn tàn nhẫn: "Cô... ghét ngươi bẩn."
Quả nhiên Giang Uẩn buông tay, ngồi xuống chỗ cũ.
Tùy Hành cau mày, trong lòng vô cớ phát hỏa.
Điền Mãnh chết thảm, Điền Khuyết sợ Tùy Hành sẽ giáng tội, vội vàng từ biệt Tùy đế, nhanh chóng dẫn sứ thần Tề quốc rời khỏi Tùy đô ngay trong đêm.
Tuy Tề quốc binh nhiều tướng mạnh, trước mắt không sợ kỵ binh của Tùy quốc, nhưng bọn họ thế cô sức yếu, còn mang theo con trai của Đoàn hầu là Tề Tử Kỳ, hắn tuyệt đối không để xảy ra sai sót gì.
Khách khứa lần lượt rời đi, Lạc Phụng Quân mặc áo bào trắng, lên xe ngựa cùng với tùy tùng của mình. Buổi tối Lạc Phụng Quân mới đến vườn săn, mục đích là muốn học khúc Phượng Cầu Hoàng từ Tề Tử Kỳ.
Nào ngờ Tề Tử Kỳ lại nói bản thân không biết đàn, còn chân thành khuyên Lạc Phụng Quân không nên học khúc này. Lạc Phụng Quân chán nản không thôi, không hiểu tại sao ngay cả Tề Tử Kỳ cũng trốn tránh không muốn dạy hắn.
Hơn nữa, lúc Tề Tử Kỳ nói những lời đó, biểu cảm và giọng điệu của y vô cùng chân thành, không hề mang chút giả tạo nào.
Khách khứa lần lượt rời đi, Nhan hoàng hậu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Tùy Hành đâu, cau mày hỏi Tần ma ma: "Thái tử đâu?"
Tần ma ma đáp: "Nghe nói vừa rồi dẫn Từ tướng quân và đám người vào rừng săn."
Cái chết của Điền Mãnh rất ít người biết, ít nhất vẫn chưa truyền đến tai Nhan hoàng hậu, mặc dù có không ít quan đại thần nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng bọn họ không ai dám nhiều lời.
Nhan hoàng hậu lại trợn mắt, nói: "Trời tối mịt còn đi săn cái gì? Ban ngày không phải vừa mới săn sao? Ngươi cho người đi tìm nó, kêu nó nhanh chóng trở về."
"Vâng."
Tần ma ma đáp lời.
Màn đêm buông xuống, trời bắt đầu đổ mưa.
Cung nhân run rẩy đi ra khỏi rừng cây, nói: "Hoàng hậu nương nương phái nô tì đến đây, bảo điện hạ nhanh chóng hồi cung."
Sắc mặt Tùy Hành lạnh lùng, nói đã biết.
Cung nhân không dám ở lại lâu, hành lễ lui xuống.
Tùy Hành đứng im lặng dưới mưa một hồi, đột nhiên quay người đi ra khỏi khu rừng, không nói lời nào.
Đi được một đoạn thì dừng lại, thấy Giang Uẩn vẫn ngồi yên một chỗ, hắn nói: "Tự đi theo."
Giang Uẩn đứng dậy, đi theo hắn.
Khu rừng cách cung điện tổ chức tiệc tối không xa, chỉ trong chốc lát, mưa càng ngày càng nặng hạt.
Giang Uẩn bước đi có chút khó khăn, nói: "Ta không đi nổi nữa, ngươi cõng ta được không?"
Tùy Hành trả lời một cách vô tình: "Đừng có mơ, tự đi, không theo kịp, cô mặc kệ ngươi."
Hắn quả thật lạnh lùng bỏ đi.
Giang Uẩn thấy hắn không muốn nghe y lấy lòng, chỉ có thể im lặng, tiếp tục đi theo.
Khi đến lối ra của vườn săn, Kê An và Từ Kiều đã đợi trước xe ngựa, nhìn thấy Tùy Hành và Giang Uẩn lần lượt đi tới, quần áo ướt đẫm, Kê An và Cao Cung vội vàng bung ô, muốn bước lên che cho hai người họ.
Tùy Hành trực tiếp đẩy chiếc ô Cao Cung che cho hắn, nói với Kê An: "Không được che ô cho y, cũng không cho phép y lên xe, để y tự đi theo."
Kê An không dám tin nhìn Tùy Hành.
Giang Uẩn mỉm cười với ông, nói: "Ta không sao, tổng quản không cần quan tâm đến ta."
Y bước ra khỏi chiếc ô, y phục màu xanh dính nước mưa, nhưng phong thái vẫn điềm tĩnh, một mình đi ra khỏi vườn săn.
Từ Kiều và những người khác chỉ nhìn thấy cái chết thảm hại của Điền Mãnh, nhưng không biết chuyện gì xảy ra sau đó, bọn họ không dám nói gì.
Sắc mặt Tùy Hành lạnh lùng, hắn bước lên ngựa, thấy mọi người không hiểu, gắt gỏng nói: "Ngây người ở đó làm gì, xuất phát."
Kê An thở dài, chỉ có thể thu ô lại, để cung nhân đánh xe rời đi.
Giang Uẩn chỉ có một đôi chân, đương nhiên không nhanh bằng xe ngựa, chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại phía sau.
Kê An từ xa nhìn thấy, ông không đành lòng, cùng Cao Cung đi tới cầu xin Tùy Hành.
Tùy Hành bảo bọn họ câm miệng.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, đường núi càng lúc càng trơn trượt, Giang Uẩn đi được một đoạn thì không đi nổi nữa, y ngồi xuống một tảng đá bên đường nghỉ ngơi.
Không lâu sau, bên tai vang lên tiếng vó ngựa.
Giang Uẩn ngẩng đầu, nhìn thấy Tùy Hành ngồi trên lưng ngựa.
Hắn hỏi: "Cho phép ngươi ngồi nghỉ chưa?"
Giang Uẩn nói: "Ta không đi nổi."
Tùy Hành lạnh mặt: "Đi không nổi cũng phải đi, không có mệnh lệnh của cô, không được phép dừng lại."
Giang Uẩn không còn cách nào khác, chỉ có thể đi bộ một đoạn, sau đó lại ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tùy Hành đi tới, nói vài lời mỉa mai.
Giang Uẩn ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ta thực sự không đi nổi nữa. Nếu ngươi tức giận, thì cứ giết ta."
"Nực cười, sao cô phải tức giận, chỉ vì ngươi? Ngươi cũng xem trọng bản thân mình quá đấy!"
"Còn nữa, đừng hở chút là đe dọa cô giết ngươi, cô có cách tàn nhẫn hơn giết ngươi."
Giang Uẩn không nói gì nữa.
Tùy Hành: "Đứng lên."
Giang Uẩn không nhúc nhích.
Tùy Hành cau mày.
"Ngươi dám khiêu khích cô?"
Giang Uẩn vẫn ngồi yên, cúi đầu, phủi vết bùn trên tay áo.
Tùy Hành cười lạnh: "Y phục sạch sẽ thì có ích gì."
Giang Uẩn không để ý mấy lời mỉa mai đó của hắn, y nhàn nhạt nói: "Ta nghỉ ngơi một lúc, rồi đi."
Tùy Hành im lặng, đột nhiên duỗi tay bế y lên ngựa.
Giang Uẩn quay đầu nhìn hắn.
"Không cho nhìn."
Sắc mặt Tùy Hành vẫn lạnh lùng.
"Đừng tưởng rằng cô mềm lòng, cô không chịu được việc ngươi làm mất thời gian của mọi người."
Kê An và Cao Cung chen vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thấy vậy nói: "Bây giờ, xem như ổn rồi chứ?"
Một người khác nói: "Chắc vậy, đã ôm rồi."
Về đến biệt viện, Từ Kiều tạm biệt rời đi, Kê An vội vàng sai người chuẩn bị nước ấm và vật dụng tắm, đặc biệt yêu cầu cung nhân đốt địa long trong phòng ngủ.
Tùy Hành đặt Giang Uẩn xuống, nói: "Để y ở Tây viện, từ nay về sau, không có mệnh lệnh của cô, không cho y bước vào Nuy Nhuy đường nửa bước."
===
Thụ chưa từng quan hệ với ai ngoài công, mọi người yên tâm.
Điền Mãnh hoàn toàn bạo nộ.
Gã hung ác nhìn chằm chằm Giang Uẩn, như thể nhìn thấy thiếu niên chân đeo xiềng xích bị kéo lê vào lều của mình từ nhiều năm trước, trông y có vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng thực chất lại bụng đầy xấu xa, nham hiểm xảo quyệt hơn cả loài rắn độc.
Con mắt phải dưới miếng che mắt dường như có phản xạ, run rẩy dữ dội, khiến gã đau đớn không thôi.
Giết chết y thì quá đơn giản, không thể xóa bỏ được nỗi hận trong lòng gã, Điền Mãnh đã hạ quyết tâm sau này sẽ từ từ chơi đùa y.
"Soạt" một tiếng, gã xé toạc một mảnh y phục của Giang Uẩn, giơ nắm đấm định tấn công, Giang Uẩn dường như đoán trước được, y lật cổ tay, nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của Điền Mãnh. Lưỡi đao trong tay lóe lên, xuyên qua da cổ gã như một con rắn độc, Điền Mãnh đột nhiên cảm giác được một dòng nhiệt nóng trào ra từ mạch máu, quả nhiên da cổ đã bị cắt đứt.
Trong lòng gã ớn lạnh, không khỏi nhớ lại ký ức kinh hoàng khi bị y đâm xuyên vào mắt phải, hận thù càng thêm mãnh liệt, ngay lúc này, Giang Uẩn đã đứng dậy, nhanh chóng chạy ra khỏi khu rừng.
Điền Mãnh cười khẩy, vài bước đuổi kịp Giang Uẩn, gã đánh ngã y, lại bất cẩn động vào cổ tay phải bị bẻ gãy, tầm mắt Điền Mãnh tối sầm vì đau đớn, Giang Uẩn thoát được, dùng hết sức lực chạy khỏi khu rừng. Không lâu sau, y lại bị Điền Mãnh kéo trở về. Điền Mãnh thở hổn hển, tuy rằng đối phương không có nội lực, nhưng chiêu thức vẫn quái dị và hung ác như xưa. Có điều, trước sức mạnh của gã, thủ đoạn thông minh thì thế nào? Trong mắt Điền Mãnh lóe lên một tia ngoan độc, sau khi hứng chịu mấy đòn, gã đột nhiên siết chặt cổ tay Giang Uẩn, nhanh chóng giật lấy con dao.
"Đâm đi, đâm tiếp đi."
Gã dùng một tay kéo Giang Uẩn lên, sau đó ném mạnh y xuống đất.
Giang Uẩn ho kịch liệt, nhưng nụ cười vẫn treo trên khóe miệng.
Điền Mãnh giận dữ, túm lấy cổ Giang Uẩn, vung tay định tát y, nhưng bên tai đột nhiên vang lên tiếng gió, trước khi gã kịp ý thức được chuyện gì xảy ra, cổ họng đã bị một mũi tên bằng sắt bắn xuyên qua.
Gã chậm rãi quay đầu, tựa hồ vẫn không dám tin, trong màn đêm sâu thẳm, gã nhìn thấy bóng dáng Tùy Hành cưỡi ngựa đứng trên sườn núi cao, đôi mắt u ám lạnh như băng, trên tay còn cầm cung sắt.
Máu ồ ạt phun ra, thân thể Điền Mãnh nặng nề ngã xuống đất.
Cuối cùng Điền Mãnh cũng nhận ra gã bị lừa.
"Ngươi... cố ý dụ ta tới đây!"
Gã vô cùng phẫn nộ, muốn bò dậy lao về phía Giang Uẩn, nhưng máu trên cổ lại phun ra xối xả.
Gã ôm cổ, cơ thể to lớn vì tức giận mà run rẩy.
Khóe miệng Giang Uẩn vẫn treo nụ cười nhàn nhạt như cũ.
"Ngươi... aaaaaaa!"
Điền Mãnh lảo đảo đứng dậy, một mũi tên khác lại đâm xuyên qua đùi, khiến gã lập tức khuỵu xuống.
Tiếng vó ngựa từ bốn phương truyền đến, kèm theo đó là ngọn lửa kéo dài như rồng bay, Tùy Hành là người đầu tiên lao xuống ngựa, kinh hãi chạy về phía Giang Uẩn, bỗng nhiên có một người nắm chặt lấy cổ chân hắn.
Máu Điền Mãnh nhuốm đỏ một vùng, nhưng gã vẫn có thể cử động, chiếc bịt mắt của gã rơi ra, để lộ một con mắt phải bị mù, con ngươi bên trái xung huyết vì phẫn nộ tột độ.
Gã đột nhiên cười lớn, nhìn chằm chằm Tùy Hành, nói: "Điện hạ nói không thích thứ người khác đã chơi qua, điện hạ có biết y bị bao nhiêu người chơi rồi không? Y chính là món đồ được huấn luyện để mua vui cho người khác. Trước khi rơi vào tay ta, y đã bị vô số người chơi đùa, sở trường của y là nằm dưới thân nam nhân cầu hoan, trục lợi cho bản thân, vì ta nhìn thấu thủ đoạn đó, nên mới thất thủ rơi vào tay y."
Con ngươi của gã phát ra tia sáng kỳ dị, gã càng nói càng hưng phấn, tràn đầy khoái cảm báo thù.
"Nếu điện hạ không tin, chi bằng nhìn thử sau lưng y, tất cả khôn quân ở đài Thanh Tước đều có một ấn ký đặc biệt. Chữ "nô" trên lưng y, là do chính tay ta khắc lên, haha, ha... ha... ặc..."
Tiếng cười điên cuồng của Điền Mãnh đột nhiên ngừng bặt.
Tùy Hành rút con dao từ thắt lưng, đâm xuyên qua tim gã.
Đồng tử của Điền Mãnh vẫn mở to, gã co giật vài lần, cuối cùng thân thể cũng hoàn toàn bất động.
Tùy Hành vẫn giữ chặt con dao dính máu, đứng yên lặng trong màn đêm, mây mù cuồn cuộn trong mắt hắn, u ám đến mức sắp nổi bão, bầu không khí ngập tràn sát ý.
"Điện hạ!"
Từ Kiều và một vài tướng lĩnh của doanh trại Thanh Lang cũng đuổi kịp, nhìn thấy Giang Uẩn ngồi dưới gốc cây và thi thể Điền Mãnh nằm sải lai trên mặt đất, mọi người đều chấn kinh.
Mà sắc mặt của Tùy Hành... đáng sợ đến mức bọn họ chưa từng thấy qua.
Điền Khuyết cũng dẫn theo vài sứ thần Tề quốc đi tới, vẻ mặt tái mét, hắn lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra, trong lòng lạnh lẽo, giậm chân, tức giận thở dài.
Kể cả hắn không thích Điền Mãnh, thì gã vẫn là đệ nhất mãnh tướng Tề quốc, bây giờ chết thảm như vậy, Tề quốc mất đi một vị tướng. Tuy nhiên, trong trường hợp này, hắn nào dám mở miệng truy cứu trách nhiệm.
"Điện hạ, chuyện này..."
"Gã chết còn chưa hết tội."
Tùy Hành cuối cùng cũng tỉnh táo lại, "soạt" một tiếng, hắn thu đao vào vỏ, ánh mắt vẫn còn một tầng sát ý nặng nề, hắn ngước mắt lên, nhìn Điền Khuyết nói: "Cái mạng chó của gã không thể xóa bỏ được nỗi hận trong lòng cô, cô phải mang gã chém thành trăm mảnh, ngũ mã phanh thây."
Sắc mặt Điền Khuyết tái nhợt, không dám lên tiếng.
"Từ Kiều."
Tùy Hành gọi một tiếng.
Từ Kiều vội vàng xuống ngựa nhận lệnh.
Tùy Hành bình tĩnh nói: "Kéo xuống, băm thành thịt vụn."
"Vâng..."
Từ Kiều có chút lo lắng cho tình trạng của hắn.
"Điện hạ vẫn ổn chứ?"
"Cô có thể có chuyện gì? Cô vui là đằng khác."
"Vâng..."
Từ Kiều không dám nói gì nữa.
"Đều lui xuống hết."
Tùy Hành lên tiếng.
Từ Kiều và Điền Khuyết nhìn nhau, hành lễ lui xuống. Những người khác nhận thấy tín hiệu cũng vội rời đi.
Tiếng vó ngựa và ánh lửa xa dần, khu rừng cũng khôi phục lại vẻ yên tĩnh đáng sợ.
Giang Uẩn rũ mắt, lặng lẽ dựa vào gốc cây, ánh mắt vẫn bình tĩnh.
Tùy Hành đứng quay lưng về phía y một lúc lâu, mới chậm rãi xoay lại, hỏi: "Lời gã nói, có thật không?"
Rõ ràng là hắn đang cố gắng hết sức để chịu đựng cảm xúc nào đó, nhưng giọng nói lại không kiềm được run rẩy, đến cả bản thân hắn cũng không nhận ra.
Giang Uẩn chỉnh lại ống tay áo, ngước mắt lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào hắn, nói: "Đúng, tất cả đều là sự thật. Ta lừa điện hạ."
"Ta... không phải chạy trốn từ ngự xe Trần quốc, mà chạy trốn từ Tề đô, vậy nên ta mới biết đàn khúc Phượng Cầu Hoàng. Đáp án này, điện hạ có hài lòng không?"
Tùy Hành nhìn tiểu lang quân trước mặt bằng ánh mắt xa lạ.
Thậm chí vào khoảnh khắc đó, Giang Uẩn còn cảm nhận được sự chán ghét và khinh thường bên trong.
Đột nhiên hắn cười lạnh một tiếng, nói: "Cô đúng là kẻ ngu ngốc nhất thế gian. Lừa dối cô, nhìn cô vì ngươi thần hồn điên đảo, bị ngươi xoay mòng mòng như vậy, ngươi vui lắm đúng không?"
Giang Uẩn lắc đầu, nói không có.
"Còn muốn lừa cô?"
Chuyện đến nước này, Giang Uẩn cũng không có ý định sống sót bước ra khỏi khu rừng này, hay nói đúng hơn là bước ra khỏi cuộc săn này.
Y thực sự mệt mỏi rồi.
Y ngẩng đầu, lắng nghe tiếng lá xào xạc bên tai, nhìn ánh trăng thưa thớt chiếu qua kẽ hở trên khu rừng, một lần nữa cảm nhận được sự trống rỗng và bình yên lạ thường khi cận kề cái chết.
Thậm chí khóe miệng y hơi cong lên, cảm nhận được làn gió đêm xuyên qua ống tay áo, nói: "Ta không cố ý lừa gạt điện hạ, từ nhỏ đến lớn, điện hạ là người duy nhất trên đời này đối xử tốt với ta. Nếu như được lựa chọn, ta cũng không muốn lừa gạt điện hạ, đùa giỡn tình cảm của ngài."
Giang Uẩn nhìn Tùy Hành, nói: "Về chuyện này, ta vô cùng xin lỗi."
Nét mặt Tùy Hành dao động, hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không thể nhịn được nữa, hốc mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy: "Ngươi cho rằng, một câu xin lỗi nhẹ nhàng như vậy là có thể bù đắp được những việc ngươi làm với cô sao?"
"Ngươi nói với cô, ngươi không quen gã, ngươi không có nam nhân nào khác, nhưng sự thật thì sao?"
"Ngươi dám nói rằng đêm nay ngươi không cố ý dẫn cô tới, thay ngươi giết gã không?"
"Nếu không phải chính miệng gã nói ra, ngươi còn định giấu cô tới khi nào?! Ngươi nói ngươi trốn ra được, sao cô biết ngươi không phải đang bịa chuyện lừa gạt cô? Trước mặt ngươi, cô đúng là một tên thấy sắc nổi ý, ngu ngốc từ đầu đến chân!"
Thấy Giang Uẩn rũ mắt không nói gì, hắn lại "ha" một tiếng: "Bây giờ nghĩ lại những gì cô nói trong yến tiệc hôm qua, thực sự nực cười. Cô còn ghét bỏ hai khôn quân đó."
Hắn không nói nổi nữa.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Tùy Hành cảm thấy mình sống như một trò cười, cho dù trước đây bị Nhan thị ức hiếp cũng chỉ là vấn đề thực lực mà thôi. Hắn có thể trở nên mạnh hơn, đồng thời thay đổi hoàn cảnh thông qua nỗ lực của chính mình. Nhưng bây giờ, hắn phải làm sao đây, giết y ư?
Bàn tay cầm dao của Tùy Hành run rẩy.
Giang Uẩn biết, giây phút này, hắn thật sự muốn giết người.
Mà lòng y lại càng bình tĩnh, thậm chí có chút nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, Giang Uẩn lại không cảm nhận được đau đớn trong tưởng tượng, cuối cùng Tùy Hành vẫn không rút dao ra, thay vào đó hắn quay người, sải bước sang một bên, quay lưng về phía y, im lặng đứng đó.
Ánh trăng phủ lên bóng dáng cao lớn và lẻ loi của hắn.
Giang Uẩn có chút kinh ngạc, lặng lẽ nhìn bóng lưng người nọ, một lúc sau, y đứng dậy, đi đến phía sau hắn, ngập ngừng đưa tay ra, chậm rãi ôm lấy eo Tùy Hành.
"Buông tay."
Tùy Hành lập tức nói.
Giọng nói hắn tàn nhẫn: "Cô... ghét ngươi bẩn."
Quả nhiên Giang Uẩn buông tay, ngồi xuống chỗ cũ.
Tùy Hành cau mày, trong lòng vô cớ phát hỏa.
Điền Mãnh chết thảm, Điền Khuyết sợ Tùy Hành sẽ giáng tội, vội vàng từ biệt Tùy đế, nhanh chóng dẫn sứ thần Tề quốc rời khỏi Tùy đô ngay trong đêm.
Tuy Tề quốc binh nhiều tướng mạnh, trước mắt không sợ kỵ binh của Tùy quốc, nhưng bọn họ thế cô sức yếu, còn mang theo con trai của Đoàn hầu là Tề Tử Kỳ, hắn tuyệt đối không để xảy ra sai sót gì.
Khách khứa lần lượt rời đi, Lạc Phụng Quân mặc áo bào trắng, lên xe ngựa cùng với tùy tùng của mình. Buổi tối Lạc Phụng Quân mới đến vườn săn, mục đích là muốn học khúc Phượng Cầu Hoàng từ Tề Tử Kỳ.
Nào ngờ Tề Tử Kỳ lại nói bản thân không biết đàn, còn chân thành khuyên Lạc Phụng Quân không nên học khúc này. Lạc Phụng Quân chán nản không thôi, không hiểu tại sao ngay cả Tề Tử Kỳ cũng trốn tránh không muốn dạy hắn.
Hơn nữa, lúc Tề Tử Kỳ nói những lời đó, biểu cảm và giọng điệu của y vô cùng chân thành, không hề mang chút giả tạo nào.
Khách khứa lần lượt rời đi, Nhan hoàng hậu nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Tùy Hành đâu, cau mày hỏi Tần ma ma: "Thái tử đâu?"
Tần ma ma đáp: "Nghe nói vừa rồi dẫn Từ tướng quân và đám người vào rừng săn."
Cái chết của Điền Mãnh rất ít người biết, ít nhất vẫn chưa truyền đến tai Nhan hoàng hậu, mặc dù có không ít quan đại thần nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng bọn họ không ai dám nhiều lời.
Nhan hoàng hậu lại trợn mắt, nói: "Trời tối mịt còn đi săn cái gì? Ban ngày không phải vừa mới săn sao? Ngươi cho người đi tìm nó, kêu nó nhanh chóng trở về."
"Vâng."
Tần ma ma đáp lời.
Màn đêm buông xuống, trời bắt đầu đổ mưa.
Cung nhân run rẩy đi ra khỏi rừng cây, nói: "Hoàng hậu nương nương phái nô tì đến đây, bảo điện hạ nhanh chóng hồi cung."
Sắc mặt Tùy Hành lạnh lùng, nói đã biết.
Cung nhân không dám ở lại lâu, hành lễ lui xuống.
Tùy Hành đứng im lặng dưới mưa một hồi, đột nhiên quay người đi ra khỏi khu rừng, không nói lời nào.
Đi được một đoạn thì dừng lại, thấy Giang Uẩn vẫn ngồi yên một chỗ, hắn nói: "Tự đi theo."
Giang Uẩn đứng dậy, đi theo hắn.
Khu rừng cách cung điện tổ chức tiệc tối không xa, chỉ trong chốc lát, mưa càng ngày càng nặng hạt.
Giang Uẩn bước đi có chút khó khăn, nói: "Ta không đi nổi nữa, ngươi cõng ta được không?"
Tùy Hành trả lời một cách vô tình: "Đừng có mơ, tự đi, không theo kịp, cô mặc kệ ngươi."
Hắn quả thật lạnh lùng bỏ đi.
Giang Uẩn thấy hắn không muốn nghe y lấy lòng, chỉ có thể im lặng, tiếp tục đi theo.
Khi đến lối ra của vườn săn, Kê An và Từ Kiều đã đợi trước xe ngựa, nhìn thấy Tùy Hành và Giang Uẩn lần lượt đi tới, quần áo ướt đẫm, Kê An và Cao Cung vội vàng bung ô, muốn bước lên che cho hai người họ.
Tùy Hành trực tiếp đẩy chiếc ô Cao Cung che cho hắn, nói với Kê An: "Không được che ô cho y, cũng không cho phép y lên xe, để y tự đi theo."
Kê An không dám tin nhìn Tùy Hành.
Giang Uẩn mỉm cười với ông, nói: "Ta không sao, tổng quản không cần quan tâm đến ta."
Y bước ra khỏi chiếc ô, y phục màu xanh dính nước mưa, nhưng phong thái vẫn điềm tĩnh, một mình đi ra khỏi vườn săn.
Từ Kiều và những người khác chỉ nhìn thấy cái chết thảm hại của Điền Mãnh, nhưng không biết chuyện gì xảy ra sau đó, bọn họ không dám nói gì.
Sắc mặt Tùy Hành lạnh lùng, hắn bước lên ngựa, thấy mọi người không hiểu, gắt gỏng nói: "Ngây người ở đó làm gì, xuất phát."
Kê An thở dài, chỉ có thể thu ô lại, để cung nhân đánh xe rời đi.
Giang Uẩn chỉ có một đôi chân, đương nhiên không nhanh bằng xe ngựa, chẳng mấy chốc đã bị bỏ lại phía sau.
Kê An từ xa nhìn thấy, ông không đành lòng, cùng Cao Cung đi tới cầu xin Tùy Hành.
Tùy Hành bảo bọn họ câm miệng.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, đường núi càng lúc càng trơn trượt, Giang Uẩn đi được một đoạn thì không đi nổi nữa, y ngồi xuống một tảng đá bên đường nghỉ ngơi.
Không lâu sau, bên tai vang lên tiếng vó ngựa.
Giang Uẩn ngẩng đầu, nhìn thấy Tùy Hành ngồi trên lưng ngựa.
Hắn hỏi: "Cho phép ngươi ngồi nghỉ chưa?"
Giang Uẩn nói: "Ta không đi nổi."
Tùy Hành lạnh mặt: "Đi không nổi cũng phải đi, không có mệnh lệnh của cô, không được phép dừng lại."
Giang Uẩn không còn cách nào khác, chỉ có thể đi bộ một đoạn, sau đó lại ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tùy Hành đi tới, nói vài lời mỉa mai.
Giang Uẩn ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ta thực sự không đi nổi nữa. Nếu ngươi tức giận, thì cứ giết ta."
"Nực cười, sao cô phải tức giận, chỉ vì ngươi? Ngươi cũng xem trọng bản thân mình quá đấy!"
"Còn nữa, đừng hở chút là đe dọa cô giết ngươi, cô có cách tàn nhẫn hơn giết ngươi."
Giang Uẩn không nói gì nữa.
Tùy Hành: "Đứng lên."
Giang Uẩn không nhúc nhích.
Tùy Hành cau mày.
"Ngươi dám khiêu khích cô?"
Giang Uẩn vẫn ngồi yên, cúi đầu, phủi vết bùn trên tay áo.
Tùy Hành cười lạnh: "Y phục sạch sẽ thì có ích gì."
Giang Uẩn không để ý mấy lời mỉa mai đó của hắn, y nhàn nhạt nói: "Ta nghỉ ngơi một lúc, rồi đi."
Tùy Hành im lặng, đột nhiên duỗi tay bế y lên ngựa.
Giang Uẩn quay đầu nhìn hắn.
"Không cho nhìn."
Sắc mặt Tùy Hành vẫn lạnh lùng.
"Đừng tưởng rằng cô mềm lòng, cô không chịu được việc ngươi làm mất thời gian của mọi người."
Kê An và Cao Cung chen vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, thấy vậy nói: "Bây giờ, xem như ổn rồi chứ?"
Một người khác nói: "Chắc vậy, đã ôm rồi."
Về đến biệt viện, Từ Kiều tạm biệt rời đi, Kê An vội vàng sai người chuẩn bị nước ấm và vật dụng tắm, đặc biệt yêu cầu cung nhân đốt địa long trong phòng ngủ.
Tùy Hành đặt Giang Uẩn xuống, nói: "Để y ở Tây viện, từ nay về sau, không có mệnh lệnh của cô, không cho y bước vào Nuy Nhuy đường nửa bước."
===
Thụ chưa từng quan hệ với ai ngoài công, mọi người yên tâm.