Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có
Chương 147: If: Nếu năm đó Đàm Vân Thư gửi thư tình (Hết)
Phương Du và mọi người đã chuyển đến căn hộ mới rộng rãi hơn nhiều so với căn hộ cho thuê ở Sân số 35 hồ Tinh, diện tích hơn 60 mét vuông, có hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà vệ sinh.
Dù trong mắt Đàm Vân Thư, ngôi nhà này chẳng có gì đáng kể, nhưng khi nhìn Phương Du ở bên cạnh, nàng cảm thấy mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Hơn nữa, thời còn nhỏ nàng cũng từng trải qua cuộc sống như thế này, khi ấy Đàm Chí Thành sợ việc ngoại tình bị phát hiện nên mua những căn nhà cho mẹ con nàng đều rất nhỏ.
Có lẽ đây cũng là lý do mà nàng không bận tâm về căn hộ cho thuê ở Sân số 35 Tinh Hồ.
Khi còn nhỏ, nàng vẫn chưa phải là đại tiểu thư Đàm gia trong mắt mọi người, bề ngoài không cần phải luôn nở những nụ cười giả tạo, vẫn giữ được sự ngây thơ.
Buổi tối, tất nhiên Đàm Vân Thư ngủ chung với Phương Du.
Chỉ là, lần đầu tiên khi hai người ở chung mà có Phương Cần ở phòng bên cạnh, nên có hơi không tự nhiên. Sau khi tắt đèn, ngay cả tiếng nói chuyện cũng vô thức nhỏ lại.
Chưa có thời gian kiểm tra cách âm, hai người đều rất có nề nếp.
Trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi lạ, nhưng họ lại quá quen thuộc với mùi hương của nhau, chỉ cần nằm gần bên nhau thì mọi thứ khác đều có thể bị bỏ qua.
Mối quan hệ không còn như trước nữa, Phương Du cũng không còn cố gắng kìm nén, cô ôm chặt lấy Đàm Vân Thư, giọng nói mềm mại, lại lần nữa thổ lộ: "Mình thích cậu nhiều lắm..."
Đàm Vân Thư cũng ôm lấy eo cô, sự phiền muộn giữa đôi lông mày dần tan biến, nàng nói: "Vậy thì hãy thích mình lâu một chút."
"Đương nhiên!" Phương Du hơi ngẩng đầu, dưới ánh sáng nhạt của chiếc đèn bàn, cô nhìn vào đôi mắt nâu của Đàm Vân Thư, trả lời chắc chắn, "Sẽ còn nhiều lần ba năm nữa."
Đàm Vân Thư mỉm cười nhìn cô siết chặt vòng tay hơn một chút.
"Ừ, sẽ còn nhiều lần ba năm nữa."
Đôi môi của Phương Du khẽ mấp máy: "Bạn của cậu trước đây có đưa ra đề nghị, muốn mình đến Thủ đô." Cô dừng lại một chút, "Mấy ngày tới mình phải trả lời cho cô ấy."
"Vậy cậu nghĩ thế nào?"
"Bây giờ điều quan trọng không phải là mình nghĩ thế nào, mà là cậu nghĩ thế nào."
"Ừm?"
Phương Du hít sâu một hơi, cô đã lấy lại bình tĩnh sau sự xúc động ban ngày, càng hiểu rõ ràng hơn hành động của Đàm Vân Thư hôm nay cần rất nhiều dũng khí.
"Chiều nay trong xe bán tải, mẹ mình có nói cậu ở Đàm gia không được tự do, đây có thể là lần duy nhất trong những năm qua cậu "nổi loạn". Mình không biết cuộc sống trước đây của cậu như thế nào, nhưng Đàm Vân Thư, nếu cậu cảm thấy thành phố này khiến cậu khó thở, thì tụi mình sẽ đến một thành phố khác."
"Hồ sơ của mình rất tốt, và mình có thể làm thêm một công việc bán thời gian nữa, mình... mình sẽ cố gắng để cậu có một cuộc sống tốt, dù có lẽ chất lượng sẽ kém hơn so với cuộc sống mà cậu vốn có, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức..."
Phương Du nói những lời này có chút lắp bắp, vì "cuộc sống tốt" chỉ là cuộc sống mà cô nhìn nhận, còn đối với Đàm Vân Thư, cuộc sống vật chất của đại tiểu thư Đàm gia mới là cuộc sống thật sự tốt đẹp, nhưng cô vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Cô vốn là người chân thành và nhiệt huyết, khi Đàm Vân Thư đã bước một bước về phía cô như vậy, cô chỉ có thể nỗ lực hơn so với trước kia.
Nghe Phương Du nói những điều này, Đàm Vân Thư cười nhẹ: "Tụi mình giống như đang bỏ trốn cùng nhau vậy, Phương Du."
"Ừ, có một chút..."
"Cậu đừng cảm thấy áp lực." Hàng mi dài của Đàm Vân Thư khẽ rung lên, nàng nói khẽ, "Tương lai như thế nào tụi mình đều không biết, nhưng đừng buông tay nhau."
Nàng nói rồi tiến lại gần, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đặt lên môi Phương Du một nụ hôn.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, Phương Du hơi nâng cằm, đón nhận nụ hôn mang ý nghĩa khác biệt này.
Vì Phương Cần đang ở phòng bên cạnh, nụ hôn của Đàm Vân Thư rất dịu dàng, tay của Phương Du đặt lên vai nàng, nhưng cuối cùng nụ hôn ngày càng sâu hơn, cô nghiêng đầu để cả hai có thời gian thở.
Tay của Phương Du lướt nhẹ lên eo nàng, nhìn vào đôi môi ướt át của nàng, rất chủ động kéo chiếc áo ngủ lên.
Đàm Vân Thư giữ lấy cổ tay của người trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Dì có mở cửa không?"
"Không đâu, mẹ mình rất tôn trọng mình, nên sẽ gõ cửa trước khi mở cửa."
"Vậy thì tối nay cũng không được."
Đàm Vân Thư luôn chủ động trong vấn đề này, nhưng tối nay nàng phá lệ từ chối lời mời của Phương Du, sau khi nói xong còn tắt đèn, để màn đêm nuốt chửng hai người.
Phương Du có chút không hiểu: "Tại sao vậy?"
"Mình..." Đàm Vân Thư ngập ngừng nói, "Mình sợ lúc quan trọng dì gõ cửa."
Phương Du vùi mặt vào cổ nàng, hơi thở ấm áp phủ lên làn da, chầm chậm nói: "Nhưng mình muốn được gắn bó với cậu, như vậy mới khiến mình cảm thấy đây không phải là mơ."
Trong ba năm qua, họ chưa từng thổ lộ tình cảm với nhau, nếu hôm nay Đàm Vân Thư thật sự đưa thiệp mời cho cô, thì bây giờ có phải cô đang nằm một mình ở đây?
Liệu cô có chặn Đàm Vân Thư không? Có, cô sẽ cắt đứt liên lạc với nàng, không bao giờ gặp lại nữa.
Nhưng Đàm Vân Thư lại xé đi tấm thiệp đó.
Từ "bỏ trốn" quả thực rất phù hợp với họ. Lúc họ chạy trong sân trường cũng có cảm giác như cái kết của một bộ phim, cô sẽ nhớ tất cả những điều này, chỉ là cảm giác hư vô vẫn bao trùm lấy cô, khiến cô cảm thấy không chân thực.
Đàm Vân Thư tựa vào cô, cởi bỏ áo ngủ.
Cả hai đều còn trẻ, ở phương diện này vẫn chưa khám phá đủ, trong ba năm qua lại luôn kìm nén, bây giờ đã đến mức này rồi, có vẻ như không cần thiết phải tiếp tục nhịn nữa.
Chẳng mấy chốc, Phương Du đã hơi hối hận vì đã đưa ra yêu cầu này.
Bởi vì Đàm Vân Thư không còn như lần say rượu trước kia mà dừng lại giữa chừng, cô bị bao trùm bởi cảm giác lạ lẫm. Lúc này cô mới nhận ra Đàm Vân Thư không chỉ biết nằm dưới làm 0, mà nàng còn đè cô xuống và chạm vào những nơi chưa từng đến.
Phương Du cắn môi, không dám phát ra một tiếng động nào.
Nhưng vì chưa từng trải qua, âm thanh vô thức phát ra từ cổ họng, nghe thấy hơi thở nặng nề của nhau, cô mơ hồ có cảm giác muốn khóc.
"Phương Du..." Đàm Vân Thư cắn nhẹ vào tai cô, đầu ngón tay vẫn nghịch ngợm, "Cậu là bạn gái của mình, chỉ có thể là bạn gái của mình, Phương Du..."
Phương Du ôm chặt lấy cổ nàng, khẽ đáp lại.
Trên thế gian dường như chỉ còn lại chiếc giường này.
Cuối cùng, Phương Du mất hết sức lực, mềm nhũn nằm trong vòng tay của Đàm Vân Thư, nàng chăm sóc cô như cách cô đã chăm sóc nàng trước đây.
Nàng lau cho cô, rồi mặc lại quần cho cô.
Trong đêm tối, Đàm Vân Thư chẳng thấy gì, nhưng lại "ngắm nghía" đầu ngón tay của mình, cảm thán: "Trơn quá."
"......" Phương Du cắn nàng một cái.
Đàm Vân Thư khẽ cười một tiếng, nhưng giây tiếp theo đã không cười nổi nữa, bởi vì Phương Du đã khôi phục được một chút sức lực, cô đưa tay về phía trước, hừ nhẹ: "Cậu chẳng phải cũng vậy sao?"
"Cậu không hiểu bản thân bằng mình đâu, Đàm Vân Thư."
Đêm đầu tiên có người kia bên cạnh, cả hai đều ngủ rất sâu.
Đồng thời, tin tức về việc Đàm Vân Thư gửi thư tình cho Phương Du ở khoa Kế toán lan truyền càng nhanh hơn.
Cả diễn đàn đại học ở Liễu Thành gần như đều biết, mọi người bàn tán không ngớt, bởi vì danh tiếng của Đàm Vân Thư không chỉ giới hạn ở Đại học Liễu Thành, mà người trong cả khu đại học ít nhiều đều biết nàng.
Đàm Vân Thư ngủ dậy mới thấy bạn học cùng lớp hôm đó bị nàng mắng "Cậu xứng sao?" đã gửi rất nhiều tin nhắn chất vấn nàng chuyện gì đang xảy ra.
Nàng lười trả lời, tiện tay chặn người đó luôn.
Phương Du là của nàng, mấy người này thì có liên quan gì? Việc gì phải để những kẻ không quan trọng hỏi han?
Giờ nàng không cần phải đeo mặt nạ nữa, muốn làm gì thì làm.
Không chỉ phía nàng, điện thoại của Phương Du cũng bị "oanh tạc" không kém.
Trình Mông, người bạn từ công việc bán thời gian, cũng thấy tin tức này ở trường mình và tìm Phương Du để xác nhận: [Tiểu Du, Phương Du này có phải là cậu không?]
[Phải.]
[...... Chúc mừng.]
[Cảm ơn.]
Đàm Vân Thư vừa quay đầu đã thấy Phương Du đang trả lời tin nhắn của Mông Mông.
Nàng cau mày, ghé lại kê cằm lên vai Phương Du, không nói gì, chỉ bày ra vẻ mặt ghen tuông.
Phương Du liếc nàng: "Cậu đừng quên hôm đó cậu với Thẩm tiểu thư..."
"Sẽ không như vậy nữa." Đàm Vân Thư ngay lập tức nắm lấy tay cô kéo lại.
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Phương Cần đứng ngoài cửa nói: "Ăn cơm thôi."
-
Thứ hai, Phương Du đến văn phòng.
Ngôi nhà mới gần văn phòng hơn một chút, cô không cần dậy sớm như mọi khi, điều nằm trong dự đoán của cô là mẹ của Đàm Vân Thư đã đến đây.
Trong giờ nghỉ trưa, cô theo Thôi Uyển đến một quán cà phê gần văn phòng.
Quán không đông người, họ ngồi ở góc khuất.
Thôi Uyển kiêu ngạo đưa thực đơn của quán: "Muốn uống gì thì tự chọn đi."
"Cảm ơn, không cần đâu."
Thôi Uyển không ép, tiện tay gọi một ly cà phê mà bà cho là rẻ tiền, đợi nhân viên rời đi, bà ta liền đi thẳng vào vấn đề: "Con gái tôi đang ở đâu?"
"Bà có thể tìm được tôi, chẳng lẽ lại không tìm được cậu ấy sao?" Phương Du thản nhiên.
Thôi Uyển nghẹn họng.
Bà thật sự không tìm được, sáng hôm qua chú Xương về báo cáo sự việc một cách trung thực, bà giận dữ gọi Đàm Vân Thư ngay lập tức, nhưng Đàm Vân Thư đã chặn hoàn toàn mọi liên lạc của bà, dùng số khác gọi cũng không có tác dụng.
Đến sáng nay gọi lại, Đàm Vân Thư đã hủy luôn số điện thoại.
Lư gia đang gây áp lực, cả giới thượng lưu đều đang cười nhạo Đàm gia, hành động của Đàm Vân Thư khiến bà vô cùng mệt mỏi, mấy hôm nay ăn cơm cũng không vào.
"Tôi biết nó ở cùng với cô, ba năm qua nó thường xuyên đến tìm cô." Thôi Uyển nheo mắt, "Cô còn trẻ, cứ nghĩ rằng tình yêu là tất cả, nhưng không phải đâu. Trên đời này còn có thứ quan trọng hơn, đó là tiền. Nó lớn lên trong môi trường giàu sang, nếu mất đi sự hậu thuẫn từ gia đình, cô nghĩ nó sẽ chịu đựng được bao lâu? Nó sẽ không chịu nổi đâu, nó sẽ nhớ lại cuộc sống trước kia, và cuộc sống đó, cô không thể cho nó được. Giữa hai người sẽ nảy sinh mâu thuẫn, khi đó, nó sẽ ghét cô. Tình yêu chỉ là thứ nực cười nhất mà thôi."
"Tình yêu của bà có thể nực cười, nhưng không có nghĩa là tình yêu của tôi với cậu ấy cũng vậy."
Phương Du không biết rõ về hoàn cảnh gia đình của Đàm Vân Thư, nhưng từ lời của Thôi Uyển, cô cũng có thể đoán ra được phần nào, chắc hẳn Thôi Uyển đã gặp bất hạnh trong chuyện tình cảm của mình nên mới kết luận chắc chắn như vậy.
Thế thì cứ chọc thẳng vào điểm này.
"Cứ nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền để trả lại con gái cho tôi?"
"Trong mắt bà, cậu ấy đáng giá bao nhiêu? Hay nói cách khác, có phải vì cậu ấy có một cái giá nên mới được làm con gái bà không?"
Trong ánh mắt của Thôi Uyển đã thoáng hiện lên sự tức giận.
Phương Du không muốn dây dưa thêm với bà nữa, đứng dậy, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, thời gian của tôi rất quý."
"Cô nghĩ rằng vẫn có thể tiếp tục làm việc ở văn phòng này nếu cô không giải quyết vụ này sao?"
"Bà thật sự nghĩ rằng trái đất quay quanh mình à?" Phương Du chẳng chút nể nang, cũng không thèm dùng kính ngữ, "Hôm nay tôi vốn đến để làm thủ tục nghỉ việc."
Cô và Đàm Vân Thư đã quyết định xong, tuần sau họ sẽ đến Thủ đô.
Có thể sau này họ sẽ đối mặt với rất nhiều khó khăn, nhưng nhất định sẽ làm đúng lời hứa, nắm tay nhau không buông.
***
Tác giả có điều muốn nói.
Chương if dừng lại ở đây
Dù thế nào thì họ vẫn ở bên nhau mãi mãi hehe.
Sẽ trả lời dòng thời gian bình thường sau đám cưới vào ngày mai.
Editor: Nếu tiếp tục sẽ là nữ MC nổi tiếng và cô nhân viên văn phòng
Dù trong mắt Đàm Vân Thư, ngôi nhà này chẳng có gì đáng kể, nhưng khi nhìn Phương Du ở bên cạnh, nàng cảm thấy mọi thứ đều không còn quan trọng nữa. Hơn nữa, thời còn nhỏ nàng cũng từng trải qua cuộc sống như thế này, khi ấy Đàm Chí Thành sợ việc ngoại tình bị phát hiện nên mua những căn nhà cho mẹ con nàng đều rất nhỏ.
Có lẽ đây cũng là lý do mà nàng không bận tâm về căn hộ cho thuê ở Sân số 35 Tinh Hồ.
Khi còn nhỏ, nàng vẫn chưa phải là đại tiểu thư Đàm gia trong mắt mọi người, bề ngoài không cần phải luôn nở những nụ cười giả tạo, vẫn giữ được sự ngây thơ.
Buổi tối, tất nhiên Đàm Vân Thư ngủ chung với Phương Du.
Chỉ là, lần đầu tiên khi hai người ở chung mà có Phương Cần ở phòng bên cạnh, nên có hơi không tự nhiên. Sau khi tắt đèn, ngay cả tiếng nói chuyện cũng vô thức nhỏ lại.
Chưa có thời gian kiểm tra cách âm, hai người đều rất có nề nếp.
Trong phòng vẫn còn thoang thoảng mùi lạ, nhưng họ lại quá quen thuộc với mùi hương của nhau, chỉ cần nằm gần bên nhau thì mọi thứ khác đều có thể bị bỏ qua.
Mối quan hệ không còn như trước nữa, Phương Du cũng không còn cố gắng kìm nén, cô ôm chặt lấy Đàm Vân Thư, giọng nói mềm mại, lại lần nữa thổ lộ: "Mình thích cậu nhiều lắm..."
Đàm Vân Thư cũng ôm lấy eo cô, sự phiền muộn giữa đôi lông mày dần tan biến, nàng nói: "Vậy thì hãy thích mình lâu một chút."
"Đương nhiên!" Phương Du hơi ngẩng đầu, dưới ánh sáng nhạt của chiếc đèn bàn, cô nhìn vào đôi mắt nâu của Đàm Vân Thư, trả lời chắc chắn, "Sẽ còn nhiều lần ba năm nữa."
Đàm Vân Thư mỉm cười nhìn cô siết chặt vòng tay hơn một chút.
"Ừ, sẽ còn nhiều lần ba năm nữa."
Đôi môi của Phương Du khẽ mấp máy: "Bạn của cậu trước đây có đưa ra đề nghị, muốn mình đến Thủ đô." Cô dừng lại một chút, "Mấy ngày tới mình phải trả lời cho cô ấy."
"Vậy cậu nghĩ thế nào?"
"Bây giờ điều quan trọng không phải là mình nghĩ thế nào, mà là cậu nghĩ thế nào."
"Ừm?"
Phương Du hít sâu một hơi, cô đã lấy lại bình tĩnh sau sự xúc động ban ngày, càng hiểu rõ ràng hơn hành động của Đàm Vân Thư hôm nay cần rất nhiều dũng khí.
"Chiều nay trong xe bán tải, mẹ mình có nói cậu ở Đàm gia không được tự do, đây có thể là lần duy nhất trong những năm qua cậu "nổi loạn". Mình không biết cuộc sống trước đây của cậu như thế nào, nhưng Đàm Vân Thư, nếu cậu cảm thấy thành phố này khiến cậu khó thở, thì tụi mình sẽ đến một thành phố khác."
"Hồ sơ của mình rất tốt, và mình có thể làm thêm một công việc bán thời gian nữa, mình... mình sẽ cố gắng để cậu có một cuộc sống tốt, dù có lẽ chất lượng sẽ kém hơn so với cuộc sống mà cậu vốn có, nhưng mình sẽ cố gắng hết sức..."
Phương Du nói những lời này có chút lắp bắp, vì "cuộc sống tốt" chỉ là cuộc sống mà cô nhìn nhận, còn đối với Đàm Vân Thư, cuộc sống vật chất của đại tiểu thư Đàm gia mới là cuộc sống thật sự tốt đẹp, nhưng cô vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình.
Cô vốn là người chân thành và nhiệt huyết, khi Đàm Vân Thư đã bước một bước về phía cô như vậy, cô chỉ có thể nỗ lực hơn so với trước kia.
Nghe Phương Du nói những điều này, Đàm Vân Thư cười nhẹ: "Tụi mình giống như đang bỏ trốn cùng nhau vậy, Phương Du."
"Ừ, có một chút..."
"Cậu đừng cảm thấy áp lực." Hàng mi dài của Đàm Vân Thư khẽ rung lên, nàng nói khẽ, "Tương lai như thế nào tụi mình đều không biết, nhưng đừng buông tay nhau."
Nàng nói rồi tiến lại gần, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đặt lên môi Phương Du một nụ hôn.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, Phương Du hơi nâng cằm, đón nhận nụ hôn mang ý nghĩa khác biệt này.
Vì Phương Cần đang ở phòng bên cạnh, nụ hôn của Đàm Vân Thư rất dịu dàng, tay của Phương Du đặt lên vai nàng, nhưng cuối cùng nụ hôn ngày càng sâu hơn, cô nghiêng đầu để cả hai có thời gian thở.
Tay của Phương Du lướt nhẹ lên eo nàng, nhìn vào đôi môi ướt át của nàng, rất chủ động kéo chiếc áo ngủ lên.
Đàm Vân Thư giữ lấy cổ tay của người trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: "Dì có mở cửa không?"
"Không đâu, mẹ mình rất tôn trọng mình, nên sẽ gõ cửa trước khi mở cửa."
"Vậy thì tối nay cũng không được."
Đàm Vân Thư luôn chủ động trong vấn đề này, nhưng tối nay nàng phá lệ từ chối lời mời của Phương Du, sau khi nói xong còn tắt đèn, để màn đêm nuốt chửng hai người.
Phương Du có chút không hiểu: "Tại sao vậy?"
"Mình..." Đàm Vân Thư ngập ngừng nói, "Mình sợ lúc quan trọng dì gõ cửa."
Phương Du vùi mặt vào cổ nàng, hơi thở ấm áp phủ lên làn da, chầm chậm nói: "Nhưng mình muốn được gắn bó với cậu, như vậy mới khiến mình cảm thấy đây không phải là mơ."
Trong ba năm qua, họ chưa từng thổ lộ tình cảm với nhau, nếu hôm nay Đàm Vân Thư thật sự đưa thiệp mời cho cô, thì bây giờ có phải cô đang nằm một mình ở đây?
Liệu cô có chặn Đàm Vân Thư không? Có, cô sẽ cắt đứt liên lạc với nàng, không bao giờ gặp lại nữa.
Nhưng Đàm Vân Thư lại xé đi tấm thiệp đó.
Từ "bỏ trốn" quả thực rất phù hợp với họ. Lúc họ chạy trong sân trường cũng có cảm giác như cái kết của một bộ phim, cô sẽ nhớ tất cả những điều này, chỉ là cảm giác hư vô vẫn bao trùm lấy cô, khiến cô cảm thấy không chân thực.
Đàm Vân Thư tựa vào cô, cởi bỏ áo ngủ.
Cả hai đều còn trẻ, ở phương diện này vẫn chưa khám phá đủ, trong ba năm qua lại luôn kìm nén, bây giờ đã đến mức này rồi, có vẻ như không cần thiết phải tiếp tục nhịn nữa.
Chẳng mấy chốc, Phương Du đã hơi hối hận vì đã đưa ra yêu cầu này.
Bởi vì Đàm Vân Thư không còn như lần say rượu trước kia mà dừng lại giữa chừng, cô bị bao trùm bởi cảm giác lạ lẫm. Lúc này cô mới nhận ra Đàm Vân Thư không chỉ biết nằm dưới làm 0, mà nàng còn đè cô xuống và chạm vào những nơi chưa từng đến.
Phương Du cắn môi, không dám phát ra một tiếng động nào.
Nhưng vì chưa từng trải qua, âm thanh vô thức phát ra từ cổ họng, nghe thấy hơi thở nặng nề của nhau, cô mơ hồ có cảm giác muốn khóc.
"Phương Du..." Đàm Vân Thư cắn nhẹ vào tai cô, đầu ngón tay vẫn nghịch ngợm, "Cậu là bạn gái của mình, chỉ có thể là bạn gái của mình, Phương Du..."
Phương Du ôm chặt lấy cổ nàng, khẽ đáp lại.
Trên thế gian dường như chỉ còn lại chiếc giường này.
Cuối cùng, Phương Du mất hết sức lực, mềm nhũn nằm trong vòng tay của Đàm Vân Thư, nàng chăm sóc cô như cách cô đã chăm sóc nàng trước đây.
Nàng lau cho cô, rồi mặc lại quần cho cô.
Trong đêm tối, Đàm Vân Thư chẳng thấy gì, nhưng lại "ngắm nghía" đầu ngón tay của mình, cảm thán: "Trơn quá."
"......" Phương Du cắn nàng một cái.
Đàm Vân Thư khẽ cười một tiếng, nhưng giây tiếp theo đã không cười nổi nữa, bởi vì Phương Du đã khôi phục được một chút sức lực, cô đưa tay về phía trước, hừ nhẹ: "Cậu chẳng phải cũng vậy sao?"
"Cậu không hiểu bản thân bằng mình đâu, Đàm Vân Thư."
Đêm đầu tiên có người kia bên cạnh, cả hai đều ngủ rất sâu.
Đồng thời, tin tức về việc Đàm Vân Thư gửi thư tình cho Phương Du ở khoa Kế toán lan truyền càng nhanh hơn.
Cả diễn đàn đại học ở Liễu Thành gần như đều biết, mọi người bàn tán không ngớt, bởi vì danh tiếng của Đàm Vân Thư không chỉ giới hạn ở Đại học Liễu Thành, mà người trong cả khu đại học ít nhiều đều biết nàng.
Đàm Vân Thư ngủ dậy mới thấy bạn học cùng lớp hôm đó bị nàng mắng "Cậu xứng sao?" đã gửi rất nhiều tin nhắn chất vấn nàng chuyện gì đang xảy ra.
Nàng lười trả lời, tiện tay chặn người đó luôn.
Phương Du là của nàng, mấy người này thì có liên quan gì? Việc gì phải để những kẻ không quan trọng hỏi han?
Giờ nàng không cần phải đeo mặt nạ nữa, muốn làm gì thì làm.
Không chỉ phía nàng, điện thoại của Phương Du cũng bị "oanh tạc" không kém.
Trình Mông, người bạn từ công việc bán thời gian, cũng thấy tin tức này ở trường mình và tìm Phương Du để xác nhận: [Tiểu Du, Phương Du này có phải là cậu không?]
[Phải.]
[...... Chúc mừng.]
[Cảm ơn.]
Đàm Vân Thư vừa quay đầu đã thấy Phương Du đang trả lời tin nhắn của Mông Mông.
Nàng cau mày, ghé lại kê cằm lên vai Phương Du, không nói gì, chỉ bày ra vẻ mặt ghen tuông.
Phương Du liếc nàng: "Cậu đừng quên hôm đó cậu với Thẩm tiểu thư..."
"Sẽ không như vậy nữa." Đàm Vân Thư ngay lập tức nắm lấy tay cô kéo lại.
Vừa lúc đó, có tiếng gõ cửa.
Phương Cần đứng ngoài cửa nói: "Ăn cơm thôi."
-
Thứ hai, Phương Du đến văn phòng.
Ngôi nhà mới gần văn phòng hơn một chút, cô không cần dậy sớm như mọi khi, điều nằm trong dự đoán của cô là mẹ của Đàm Vân Thư đã đến đây.
Trong giờ nghỉ trưa, cô theo Thôi Uyển đến một quán cà phê gần văn phòng.
Quán không đông người, họ ngồi ở góc khuất.
Thôi Uyển kiêu ngạo đưa thực đơn của quán: "Muốn uống gì thì tự chọn đi."
"Cảm ơn, không cần đâu."
Thôi Uyển không ép, tiện tay gọi một ly cà phê mà bà cho là rẻ tiền, đợi nhân viên rời đi, bà ta liền đi thẳng vào vấn đề: "Con gái tôi đang ở đâu?"
"Bà có thể tìm được tôi, chẳng lẽ lại không tìm được cậu ấy sao?" Phương Du thản nhiên.
Thôi Uyển nghẹn họng.
Bà thật sự không tìm được, sáng hôm qua chú Xương về báo cáo sự việc một cách trung thực, bà giận dữ gọi Đàm Vân Thư ngay lập tức, nhưng Đàm Vân Thư đã chặn hoàn toàn mọi liên lạc của bà, dùng số khác gọi cũng không có tác dụng.
Đến sáng nay gọi lại, Đàm Vân Thư đã hủy luôn số điện thoại.
Lư gia đang gây áp lực, cả giới thượng lưu đều đang cười nhạo Đàm gia, hành động của Đàm Vân Thư khiến bà vô cùng mệt mỏi, mấy hôm nay ăn cơm cũng không vào.
"Tôi biết nó ở cùng với cô, ba năm qua nó thường xuyên đến tìm cô." Thôi Uyển nheo mắt, "Cô còn trẻ, cứ nghĩ rằng tình yêu là tất cả, nhưng không phải đâu. Trên đời này còn có thứ quan trọng hơn, đó là tiền. Nó lớn lên trong môi trường giàu sang, nếu mất đi sự hậu thuẫn từ gia đình, cô nghĩ nó sẽ chịu đựng được bao lâu? Nó sẽ không chịu nổi đâu, nó sẽ nhớ lại cuộc sống trước kia, và cuộc sống đó, cô không thể cho nó được. Giữa hai người sẽ nảy sinh mâu thuẫn, khi đó, nó sẽ ghét cô. Tình yêu chỉ là thứ nực cười nhất mà thôi."
"Tình yêu của bà có thể nực cười, nhưng không có nghĩa là tình yêu của tôi với cậu ấy cũng vậy."
Phương Du không biết rõ về hoàn cảnh gia đình của Đàm Vân Thư, nhưng từ lời của Thôi Uyển, cô cũng có thể đoán ra được phần nào, chắc hẳn Thôi Uyển đã gặp bất hạnh trong chuyện tình cảm của mình nên mới kết luận chắc chắn như vậy.
Thế thì cứ chọc thẳng vào điểm này.
"Cứ nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền để trả lại con gái cho tôi?"
"Trong mắt bà, cậu ấy đáng giá bao nhiêu? Hay nói cách khác, có phải vì cậu ấy có một cái giá nên mới được làm con gái bà không?"
Trong ánh mắt của Thôi Uyển đã thoáng hiện lên sự tức giận.
Phương Du không muốn dây dưa thêm với bà nữa, đứng dậy, lạnh lùng nói: "Xin lỗi, thời gian của tôi rất quý."
"Cô nghĩ rằng vẫn có thể tiếp tục làm việc ở văn phòng này nếu cô không giải quyết vụ này sao?"
"Bà thật sự nghĩ rằng trái đất quay quanh mình à?" Phương Du chẳng chút nể nang, cũng không thèm dùng kính ngữ, "Hôm nay tôi vốn đến để làm thủ tục nghỉ việc."
Cô và Đàm Vân Thư đã quyết định xong, tuần sau họ sẽ đến Thủ đô.
Có thể sau này họ sẽ đối mặt với rất nhiều khó khăn, nhưng nhất định sẽ làm đúng lời hứa, nắm tay nhau không buông.
***
Tác giả có điều muốn nói.
Chương if dừng lại ở đây
Dù thế nào thì họ vẫn ở bên nhau mãi mãi hehe.
Sẽ trả lời dòng thời gian bình thường sau đám cưới vào ngày mai.
Editor: Nếu tiếp tục sẽ là nữ MC nổi tiếng và cô nhân viên văn phòng