Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có
Chương 135
Chuyện cắt bánh dĩ nhiên do Đàm Vân Thư, người có sinh nhật đảm nhận. Nàng đội chiếc mũ sinh nhật, hàng mi hơi ướt, khóe mắt vẫn còn đỏ, nhưng nụ cười trên môi khiến người ta không thể không chú ý.
Phương Du đứng bên cạnh cầm điện thoại chụp hình nàng, nhìn nàng như vậy cũng bật cười theo.
Đàm Vân Thư cầm con dao nhựa, từ từ cắt đôi chiếc bánh. Cái bánh bốn tấc này nhỏ xíu, không lớn hơn lòng bàn tay nàng là bao, nhỏ hơn nhiều lần so với bánh sinh nhật những năm trước của nàng.
Tuy nhiên những chiếc bánh nhiều tầng đó chẳng thể sánh được với chiếc bánh này.
Vì độ ẩm cao trên núi, tối qua nàng đã cất bánh vào tủ lạnh, lớp kem không bị ảnh hưởng gì, có dính một chút kem trên dao cắt.
Phương Du bỏ điện thoại xuống, trong đôi mắt trong veo của cô có chút ngượng ngùng, cô hỏi: "Cậu... có muốn thử liếm dao cắt bánh không?"
Đàm Vân Thư hơi ngơ ngác.
Phương Du chỉnh lại chiếc mũ sinh nhật cho nàng, dưới ánh mắt khó hiểu của nàng, gật đầu nói: "Không phải cậu từng nói hồi nhỏ cậu bị mẹ phạt đứng trong thư phòng vì hành động này sao?"
"Nhưng bây giờ, Đàm Vân Thư không bị đối xử như vậy nữa, Đàm Vân Thư bây giờ muốn làm gì cũng được, gió tự do, và cậu cũng vậy."
Nghe vậy, Đàm Vân Thư nheo mắt: "Câu này là Thẩm Ánh Chi nói với cậu à?"
"... Cô ấy cũng chẳng nói gì nhiều."
Đàm Vân Thư vẫn cầm dao cắt bánh, thấy cô như vậy liền bật cười, đôi mắt cong cong, đáp: "Ừ, mình muốn làm gì cũng được, nhưng hiện tại mình không muốn liếm kem trên con dao này."
"Đương nhiên là không sao, cậu muốn sao cũng được."
Phương Du khẽ nhấn giọng, cô chỉ muốn cho Đàm Vân Thư biết rằng giờ nàng không còn bị kiểm soát nữa, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Cô đưa đĩa về phía nàng, vừa ngước mắt lên đã thấy Đàm Vân Thư đang nhìn mình chằm chằm.
"Sao vậy?"
Đàm Vân Thư trầm ngâm: "Muốn làm gì cũng được sao?"
"Đúng vậy."
"Được rồi."
Đàm Vân Thư vừa nói xong, liền dùng đầu ngón tay quẹt một ít kem lên môi Phương Du.
Nàng lại gần, tay còn lại ôm eo cô, thấy mắt Phương Du chớp chớp hai lần, nàng mới thì thầm: "Mình muốn liếm kem trên đó, Phương Du."
Vừa nói, nàng vừa dùng ngón tay miết lên môi Phương Du, vẽ theo hình dáng môi dưới của cô.
Đôi môi của Phương Du rất đẹp, đường cong của môi trên tinh tế, môi dưới đầy đặn vừa đủ. Khi cô hơi hé môi có thể nhìn thấy những chiếc răng trắng, còn khi cô mím nhẹ, đôi môi sẽ tạo nên một đường cong.
Giờ môi cô đã được thoa kem, che đi màu sắc hồng hào tự nhiên, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Yết hầu của Đàm Vân Thư khẽ động, nàng thấy Phương Du không biết vô tình hay cố ý đưa đầu lưỡi ra, liếm lấy chút kem. Nàng nhướng mày, hỏi: "Sao lại liếm trộm kem của mình thế, bé cưng?"
"Thấy cậu không liếm, mình giúp cậu thôi."
Đàm Vân Thư bật cười khẽ: "Nhận được tín hiệu rồi."
Nàng cúi xuống, chậm rãi liếm sạch chỗ kem trên môi Phương Du rồi nuốt xuống, nhưng đã lâu lắm rồi nàng không thân mật với Phương Du như thế này, nên nàng không dừng lại. Nàng siết chặt eo cô, đẩy cô nằm xuống sofa phía sau.
Dần dần, nàng nửa quỳ trên tấm thảm mềm, đè lên bụng dưới và eo của Phương Du, cúi đầu ôm lấy mặt cô mà hôn rất say đắm.
Chiếc mũ sinh nhật vốn không được đội quá chặt cũng theo động tác của nàng mà rơi xuống, nhưng cũng giống như chiếc mặt nạ mèo trước đây, không ai quan tâm đến nó.
Miệng hai người vẫn còn vương vị ngọt ngào của kem.
Cổ của Phương Du ngửa ra, đôi tay cô bám lấy vai Đàm Vân Thư, đón nhận nụ hôn ý nghĩa này, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, không thể phân biệt ai với ai.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Đàm Vân Thư hôn nhẹ lên môi cô hai lần rồi mới buông cô ra, nói: "Sau này phải ăn uống đầy đủ, nhanh nhanh béo lên, Phương Du."
"Được." Phương Du đáp.
Hai người ăn bánh xong vẫn còn sớm, Phương Du không chịu nổi mùi trên người liền đi tắm, sau đó mặc bộ đồ ngủ của Đàm Vân Thư rồi chui vào chăn.
Cô áp sát vào Đàm Vân Thư, ngửi mùi hương quen thuộc trên người nàng, chẳng bao lâu sau cô đã ngủ say.
Khi tỉnh dậy, trời đã tối đen, suy nghĩ của Phương Du phải mất hai giây mới trở lại bình thường.
Nhưng Đàm Vân Thư không có trong phòng ngủ, cô vén chăn xuống giường, liền thấy cửa phòng làm việc không đóng, Đàm Vân Thư đang ngồi trên ghế nghe điện thoại, vẻ mặt khá nghiêm túc, cô không nghe rõ nàng nói gì, nhưng vẫn thấy yên tâm.
Cô còn chưa kịp quay người lại, Đàm Vân Thư đã thấy cô.
Sắc mặt Đàm Vân Thư lập tức dịu xuống, nàng dặn dò đôi câu với cấp dưới ở đầu dây bên kia, sau đó đứng dậy, mỉm cười hỏi cô: "Còn khó chịu chỗ nào không? Có đói không?"
Khi nàng tới gần, Phương Du dang tay ra ôm lấy nàng, rồi mới trả lời: "Không khó chịu ở đâu cả, chỉ hơi đói."
Đàm Vân Thư giơ tay ôm eo cô, đang định nói gì thì chuông điện thoại của Phương Du trong phòng ngủ vang lên.
"Mình đi nghe điện thoại." Phương Du ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên mặt nàng.
"Ừ."
Hai người một trước một sau đi vào phòng ngủ, Phương Du nhìn màn hình, là mẹ cô gọi, cô ngồi xuống giường nghe máy: "Mẹ."
"Ngày mai con và cô ấy về Thủ đô à, Tiểu Du?"
"Dạ, ngày kia con phải đi làm rồi." Trước khi ngủ trưa, hai người đã đặt vé máy bay.
"Ăn cơm chưa?"
"Chưa mẹ ạ, con mới dậy."
"Dẫn cô ấy về nhà ăn cơm đi."
Phương Du sững sờ: "Dạ?"
"Về trước tám giờ."
Phương Cần không cho cô cơ hội mở miệng hỏi, trực tiếp cúp máy.
Để lại Phương Du ngồi yên trên giường.
Miệng cô hơi hé ra bị đầu ngón tay Đàm Vân Thư véo nhẹ, đến khi cô nhìn nàng, Đàm Vân Thư chớp mắt hỏi: "Dì Phương gọi cậu về nhà à?"
"Không..." Phương Du nắm lấy cổ tay nàng và kéo xuống, "Mẹ mình bảo dẫn cậu về nhà ăn cơm."
Đàm Vân Thư: "Hả?"
Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, không còn bình tĩnh nữa, căng thẳng đi đi lại lại trước mặt Phương Du: "Sao mẹ cậu đột nhiên..."
"Đâu phải cậu chưa từng ăn cơm ở nhà mình." Phương Du lại ôm bạn gái mình, lần trước trong kỳ nghỉ lễ Lao Động, vì giúp đỡ Phương Đức Minh, Đàm Vân Thư đã ăn tối ở nhà cô một lần, nhưng lúc đó bầu không khí giữa hai người còn rất căng thẳng.
"Chỉ là......"
Đôi môi của Đàm Vân Thư mấp máy, lưỡng lự nói: "Phương Du, cuộc trò chuyện của cậu và mẹ cậu hôm đó, mình đã nghe thấy, dì Phương không thích mình." Lông mày nàng nhíu lại, không tài nào dãn ra được, "Nhưng mình nói vậy không phải để làm rạn nứt mối quan hệ của cậu với dì Phương. Dì Phương đã sinh ra cậu, nuôi nấng cậu và yêu thương cậu, cậu có thể đứng về phía dì ấy vô điều kiện, mình..."
"Đàm Vân Thư."
Phương Du nhìn nàng, cố gắng trấn an sự lo lắng của nàng, cô nói: "Mẹ mình đã gọi điện bảo tụi mình cùng về rồi, mẹ sẽ không như trước nữa, hơn nữa tối qua chính mẹ đã đưa mình tới đây, có phải cậu đã quên chuyện này không?"
Câu nói của Phương Du khiến cảm xúc của Đàm Vân Thư dịu đi một chút, nàng nhìn vào đôi mắt đen láy của Phương Du, lại nghe thấy cô nói: "Với lại, cậu cũng quan trọng với mình như gia đình vậy. Mình nhớ hết những lời cay nghiệt cậu đã nói hôm đó, cậu nói "Đừng bận tâm về mình, một người không xứng đáng, nhưng Đàm Vân Thư, cậu cũng là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, cậu có thể phủ nhận điều đó, nhưng mình thì không thể.""
"Mình nói trong lúc nóng giận..."
Phương Du ôm eo nàng, dụi mặt vào bụng nàng, dịu dàng nói: "Sau này đừng nói những lời giận dỗi như vậy nữa được không, nghĩ đến việc cậu nghĩ như vậy làm mình rất buồn, cậu có thể nghĩ mình không xứng đáng, nhưng đừng nghĩ cậu không xứng đáng."
"Được."
"Vậy cậu có sẵn lòng về nhà với mình không? Đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt họ với tư cách bạn gái của mình, mình sẽ bảo vệ cậu."
Phương Du lại ngẩng mặt lên, nở một nụ cười dịu dàng.
Đàm Vân Thư còn có câu trả lời nào khác sao?
"Mình đồng ý."
Chiếc xe lao đi trong đêm, trước tiên đến thị trấn.
Hôm nay là ngày chợ phiên trong thị trấn, giờ này vẫn chưa muộn, một số cửa hàng vẫn chưa đóng cửa, Phương Du dẫn Đàm Vân Thư đi mua một vài thứ mà ông bà cô thường mua. Ban đầu, Đàm Vân Thư định lấy vài món đồ quý giá có sẵn ở khách sạn, nhưng Phương Du ngăn lại ngay.
Nếu tặng những thứ đắt tiền đó, người già sẽ từ chối.
Đàm Vân Thư chỉ im lặng xách túi theo bên cạnh, nàng lặng lẽ nghe Phương Du trả giá với chủ cửa hàng, khóe môi nàng hơi cong lên. Khi hai người mua thêm ít bánh ngọt từ một tiệm khác, nàng lại yêu cầu để tự mình trả giá.
Cuối cùng nàng chỉ thốt ra: "Bác ơi, giảm cho cháu hai tệ được không?"
Chủ cửa hàng bật cười vui vẻ: "Được chứ."
Phương Du: "......?"
Đàm Vân Thư không hề tránh mặt cô khi làm việc, đôi khi còn cố tình kể cho cô nghe những chuyện hợp tác với các công ty khác. Nhưng Đàm Vân Thư trên thương trường không phải là kiểu người chỉ đòi giảm giá hai tệ, mà là người cứng rắn, như thể giành lấy miếng thịt từ miệng người khác.
Vậy Đàm Vân Thư người vừa đòi "giảm hai tệ" này là ai?
Khi thanh toán xong, đối mặt với ánh mắt có chút ngạc nhiên của Phương Du, Đàm Vân Thư tự hào ngẩng đầu lên: "Mình được giảm hai tệ rồi đó, Phương Du."
Trông như thể đang đợi cô khen ngợi vậy.
Phương Du lắc đầu bật cười, cầm lấy túi từ tay nàng: "Mình biết rồi, cậu giỏi lắm, mình sẽ học theo cậu."
Rồi đột nhiên cô hỏi: "Cậu có biết một cây xúc xích nướng ba tệ, thì hai cây bao nhiêu không?"
"Sáu tệ?"
"Không, là năm tệ."
Đàm Vân Thư tiếp tục truy hỏi đáp án, còn Phương Du tiếp tục ra những câu đố tương tự, cả hai vừa đi vừa cười đùa trên con đường nhỏ trong thị trấn.
Nhưng gương mặt của họ đối với những người dân sống lâu năm ở thị trấn này vẫn còn lạ lẫm, nhất là Đàm Vân Thư. Vì chuẩn bị gặp mặt gia đình, nàng ăn mặc rất trang trọng, áo len, áo khoác dài, quần tây và giày cổ thấp. Nàng còn cao, dáng người đẹp, đi vào mấy cửa hàng đều khiến những vị khách khác nhìn thêm vài lần.
Phương Du mặc áo phao, quấn mình như một cái kén, cô đã quen với việc Đàm Vân Thư nổi bật từ thời đại học.
Còn năm phút nữa là tám giờ, Đàm Vân Thư đã đậu xe ở bãi đất trống bên cạnh nhà họ Phương.
Nàng không lái vào.
Tắt đèn xe, nàng hít sâu một hơi, liền thấy Phương Cần đang đứng ở sân chờ họ.
Phương Du nắm tay nàng.
Trốn mãi trong xe cũng không phải cách hay, chẳng mấy chốc hai người đã xuống xe, đến cốp xe lấy sữa, bánh ngọt, hoa quả dễ tiêu hóa và quần áo mùa đông ra.
Đàm Vân Thư đứng thẳng người, trông như một cái cây.
"Mẹ." Phương Du lên tiếng trước.
"Dì Phương." Đàm Vân Thư cũng gọi theo.
Sắc mặt Phương Cần hơi nhàn nhạt, bà liếc nhìn đồ đạc họ mang theo nhưng không nói gì, chỉ nói: "Đặt đồ xuống trước đã, đi rửa tay rồi ăn cơm. Trời lạnh, không cần bày bàn ngoài sân, cũng không nên để bà con hàng xóm nhìn thấy cảnh này."
Hai phút sau, họ bước vào phòng ăn, ba vị trưởng bối trong nhà đã ngồi vào bàn.
Thấy hai người bước vào, bà Kim Tú lên tiếng mời: "Mau tới đây ăn cơm thôi."
Thức ăn rất phong phú, gần như là những món mà nhà họ Phương chỉ ăn vào dịp Tết, bình thường rất ít khi nấu nhiều thế này.
Cách xưng hô của Đàm Vân Thư khác với Phương Du, nàng gọi là "ông Phương" và "bà Kim".
Vết sẹo trên mặt Phương Đức Minh đã mờ đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy. Ông giữ nét mặt trầm lặng, không nói tiếng nào, ánh mắt không còn hòa nhã như trước.
Đàm Vân Thư ngồi cạnh Phương Du, cố gắng giữ bình tĩnh, đáp lại sự quan tâm của bà Kim dành cho hai người. Trong tình huống này, nàng chỉ có thể bị động, hơn nữa nghĩ đến việc gia đình Phương Du bị người ngoài bàn tán, nàng càng cảm thấy có lỗi.
Nhưng cả nhà không làm khó nàng, đến cuối bữa ăn, Phương Đức Minh cũng mở lời, liên tục bảo nàng ăn nhiều cơm. Phương Cần cũng vậy, còn cố ý lấy đôi đũa chung gắp thức ăn vào chén nàng, hỏi: "Đàm tiểu thư, cứ từ từ thích ứng nhé, sau này sẽ còn đến nhiều lần nữa, nhưng lần sau không cần mua những thứ này đâu."
Đàm Vân Thư sững người trong chốc lát, quên cả chớp mắt.
Phương Du lập tức thay nàng trả lời: "Dạ, mẹ."
Lúc này Đàm Vân Thư mới hoàn hồn: "Dạ, dì Phương." Nàng ngừng lại một chút, "Dì cứ gọi cháu là Tiểu Đàm được rồi."
Phương Cần nhìn Phương Du, trông cô giờ đây tinh thần rất tốt, lại nhìn sang Đàm Vân Thư, hỏi: "Ngày mai hai đứa về đi làm rồi, tối nay ngủ ở nhà đi, không phải chạy tới chạy lui cho mệt."
"Dạ."
Khi còn ở khách sạn, Phương Du đã nghĩ tối nay có lẽ sẽ ngủ ở nhà, nên còn dặn Đàm Vân Thư mang theo bàn chải đánh răng và những thứ khác.
Bây giờ, những thứ đó quả thật đã có ích.
Sau bữa cơm, Đàm Vân Thư định đi rửa chén, nhưng Phương Cần không đồng ý, vì trong khoảng thời gian làm người giúp việc tại Đàm gia, bà chưa bao giờ thấy Đàm Vân Thư làm việc nhà.
Đàm Vân Thư dám rửa, nhưng bà không dám để nàng làm, sợ làm bể đồ thì càng thêm xấu hổ.
Vì vậy, Phương Cần bảo Phương Du dẫn bạn gái mình tới trò chuyện với hai vị trưởng bối một lúc, rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Phương Đức Minh và bà Kim Tú thời gian này chịu nhiều áp lực, trong làng có những người nói năng khó nghe, bọn họ không ngại đứng trước mặt hai người mà buông lời đàm tiếu.
Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất trong nhà chính là Tiểu Du.
Nếu Tiểu Du đã nhận định rồi, họ còn có thể phản đối mãi sao? Hơn nữa, Đàm Vân Thư giàu có, xuất sắc, đó mới là lý do chính khiến mọi người ghen tị.
Nhiều người trong làng làm việc ở khu nghỉ dưỡng, khách sạn của Đàm Vân Thư còn giải quyết được nhiều việc làm và tiêu thụ nông sản.
Vì thế, cái tên Đàm Vân Thư đối với họ không hề xa lạ.
Nhưng trước kia mọi người đều đứng trên cùng một mặt phẳng, giờ nhà họ Phương có cơ hội vươn lên, dĩ nhiên sẽ có kẻ ghen ghét đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ mong Phương Du bị nàng phản bội.
Nói chuyện với hai vị trưởng bối xong, Đàm Vân Thư theo Phương Du lên tầng hai với đồ dùng cá nhân.
Tầng hai nhà họ Phương được cải tạo vào kỳ nghỉ lễ Lao Động, tuy hiếm khi có người ở nhưng luôn được dọn dẹp rất sạch sẽ. Trước khi lên, Phương Cần còn nói nhà họ điều kiện đơn sơ, bảo nàng đừng để ý.
Nàng lắc đầu, chân thành nói: "Rất ấm cúng mà, dì Phương."
Dù nhìn có vẻ không so được với biệt thự của nàng, nhưng nơi này mang đến cho nàng cảm giác rất ấm áp.
Cảm giác đó càng nhân lên gấp đôi khi bước vào phòng ngủ của Phương Du.
Khi bật đèn lên, có thể thấy trên tường dán đầy bằng khen của Phương Du, nào là học sinh giỏi, giải nhất, v.v... Dán kín cả tường, còn có ảnh Phương Du hồi nhỏ, tuy ảnh đã hơi ngả xanh ngả vàng, nhưng vẫn có thể nhận ra được.
Đàm Vân Thư nhìn từng bức ảnh, rồi so sánh với Phương Du bây giờ.
Ở quê không lắp đặt hệ thống sưởi, trời hơi lạnh, Phương Du vẫn mặc áo phao, cô thấy Đàm Vân Thư tò mò như vậy liền hỏi: "Sao thế?"
"Sao từ bé đến lớn cậu đều dễ thương vậy?" Đàm Vân Thư cong mắt cười, hỏi.
Phương Du ôm lấy nàng: "Dù có dễ thương thế nào thì vẫn là của cậu."
Đàm Vân Thư đón lấy cô, mở rộng áo khoác rồi quấn cô vào trong, hơi cúi đầu xuống hôn lên trán cô, rồi nói: "Phải rồi, có chuyện mình muốn nói, mình không biết làm vậy có khiến cậu thấy quá đáng không."
"Hử?"
"Ngày mai mình sẽ cắt hợp đồng với những người đến trước mặt ông bà cậu nói lời bậy bạ, hoặc sẽ đình chỉ công việc của họ cho tới khi họ đến tận nhà xin lỗi. Ở khu nghỉ dưỡng này, khách sạn của mình có điều kiện tốt nhất, nếu họ không xin lỗi, mình sẽ nói với các khách sạn khác."
Ánh mắt của Đàm Vân Thư đầy lạnh lùng, mấy hôm nay tinh thần nàng không tốt nên không nghĩ tới việc này, nhưng tối nay sau khi trò chuyện với hai vị trưởng bối, nàng đã nhớ lại tất cả.
Phương Du nhìn nàng, nói: "Lúc trước mình còn nghĩ đến việc sẽ mua nhà ở Liễu Thành hoặc thị trấn..."
Đàm Vân Thư thu lại vẻ mặt lạnh lùng, cúi đầu, cọ cọ mũi vào mũi cô.
"Không cần đâu, bé cưng."
"Nhưng cảm ơn cậu vì đã nghĩ cho mình nhiều như vậy, mình rất vui."
***
Tác giả có lời muốn nói
Đàm Đàm chỉ mềm mại khi đứng trước mặt vợ thôi (。♥‿♥。).
Đúng vậy các bạn, truyện đã sắp đến hồi kết rồi~~~
Phương Du đứng bên cạnh cầm điện thoại chụp hình nàng, nhìn nàng như vậy cũng bật cười theo.
Đàm Vân Thư cầm con dao nhựa, từ từ cắt đôi chiếc bánh. Cái bánh bốn tấc này nhỏ xíu, không lớn hơn lòng bàn tay nàng là bao, nhỏ hơn nhiều lần so với bánh sinh nhật những năm trước của nàng.
Tuy nhiên những chiếc bánh nhiều tầng đó chẳng thể sánh được với chiếc bánh này.
Vì độ ẩm cao trên núi, tối qua nàng đã cất bánh vào tủ lạnh, lớp kem không bị ảnh hưởng gì, có dính một chút kem trên dao cắt.
Phương Du bỏ điện thoại xuống, trong đôi mắt trong veo của cô có chút ngượng ngùng, cô hỏi: "Cậu... có muốn thử liếm dao cắt bánh không?"
Đàm Vân Thư hơi ngơ ngác.
Phương Du chỉnh lại chiếc mũ sinh nhật cho nàng, dưới ánh mắt khó hiểu của nàng, gật đầu nói: "Không phải cậu từng nói hồi nhỏ cậu bị mẹ phạt đứng trong thư phòng vì hành động này sao?"
"Nhưng bây giờ, Đàm Vân Thư không bị đối xử như vậy nữa, Đàm Vân Thư bây giờ muốn làm gì cũng được, gió tự do, và cậu cũng vậy."
Nghe vậy, Đàm Vân Thư nheo mắt: "Câu này là Thẩm Ánh Chi nói với cậu à?"
"... Cô ấy cũng chẳng nói gì nhiều."
Đàm Vân Thư vẫn cầm dao cắt bánh, thấy cô như vậy liền bật cười, đôi mắt cong cong, đáp: "Ừ, mình muốn làm gì cũng được, nhưng hiện tại mình không muốn liếm kem trên con dao này."
"Đương nhiên là không sao, cậu muốn sao cũng được."
Phương Du khẽ nhấn giọng, cô chỉ muốn cho Đàm Vân Thư biết rằng giờ nàng không còn bị kiểm soát nữa, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Cô đưa đĩa về phía nàng, vừa ngước mắt lên đã thấy Đàm Vân Thư đang nhìn mình chằm chằm.
"Sao vậy?"
Đàm Vân Thư trầm ngâm: "Muốn làm gì cũng được sao?"
"Đúng vậy."
"Được rồi."
Đàm Vân Thư vừa nói xong, liền dùng đầu ngón tay quẹt một ít kem lên môi Phương Du.
Nàng lại gần, tay còn lại ôm eo cô, thấy mắt Phương Du chớp chớp hai lần, nàng mới thì thầm: "Mình muốn liếm kem trên đó, Phương Du."
Vừa nói, nàng vừa dùng ngón tay miết lên môi Phương Du, vẽ theo hình dáng môi dưới của cô.
Đôi môi của Phương Du rất đẹp, đường cong của môi trên tinh tế, môi dưới đầy đặn vừa đủ. Khi cô hơi hé môi có thể nhìn thấy những chiếc răng trắng, còn khi cô mím nhẹ, đôi môi sẽ tạo nên một đường cong.
Giờ môi cô đã được thoa kem, che đi màu sắc hồng hào tự nhiên, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Yết hầu của Đàm Vân Thư khẽ động, nàng thấy Phương Du không biết vô tình hay cố ý đưa đầu lưỡi ra, liếm lấy chút kem. Nàng nhướng mày, hỏi: "Sao lại liếm trộm kem của mình thế, bé cưng?"
"Thấy cậu không liếm, mình giúp cậu thôi."
Đàm Vân Thư bật cười khẽ: "Nhận được tín hiệu rồi."
Nàng cúi xuống, chậm rãi liếm sạch chỗ kem trên môi Phương Du rồi nuốt xuống, nhưng đã lâu lắm rồi nàng không thân mật với Phương Du như thế này, nên nàng không dừng lại. Nàng siết chặt eo cô, đẩy cô nằm xuống sofa phía sau.
Dần dần, nàng nửa quỳ trên tấm thảm mềm, đè lên bụng dưới và eo của Phương Du, cúi đầu ôm lấy mặt cô mà hôn rất say đắm.
Chiếc mũ sinh nhật vốn không được đội quá chặt cũng theo động tác của nàng mà rơi xuống, nhưng cũng giống như chiếc mặt nạ mèo trước đây, không ai quan tâm đến nó.
Miệng hai người vẫn còn vương vị ngọt ngào của kem.
Cổ của Phương Du ngửa ra, đôi tay cô bám lấy vai Đàm Vân Thư, đón nhận nụ hôn ý nghĩa này, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, không thể phân biệt ai với ai.
Không biết đã bao lâu trôi qua, Đàm Vân Thư hôn nhẹ lên môi cô hai lần rồi mới buông cô ra, nói: "Sau này phải ăn uống đầy đủ, nhanh nhanh béo lên, Phương Du."
"Được." Phương Du đáp.
Hai người ăn bánh xong vẫn còn sớm, Phương Du không chịu nổi mùi trên người liền đi tắm, sau đó mặc bộ đồ ngủ của Đàm Vân Thư rồi chui vào chăn.
Cô áp sát vào Đàm Vân Thư, ngửi mùi hương quen thuộc trên người nàng, chẳng bao lâu sau cô đã ngủ say.
Khi tỉnh dậy, trời đã tối đen, suy nghĩ của Phương Du phải mất hai giây mới trở lại bình thường.
Nhưng Đàm Vân Thư không có trong phòng ngủ, cô vén chăn xuống giường, liền thấy cửa phòng làm việc không đóng, Đàm Vân Thư đang ngồi trên ghế nghe điện thoại, vẻ mặt khá nghiêm túc, cô không nghe rõ nàng nói gì, nhưng vẫn thấy yên tâm.
Cô còn chưa kịp quay người lại, Đàm Vân Thư đã thấy cô.
Sắc mặt Đàm Vân Thư lập tức dịu xuống, nàng dặn dò đôi câu với cấp dưới ở đầu dây bên kia, sau đó đứng dậy, mỉm cười hỏi cô: "Còn khó chịu chỗ nào không? Có đói không?"
Khi nàng tới gần, Phương Du dang tay ra ôm lấy nàng, rồi mới trả lời: "Không khó chịu ở đâu cả, chỉ hơi đói."
Đàm Vân Thư giơ tay ôm eo cô, đang định nói gì thì chuông điện thoại của Phương Du trong phòng ngủ vang lên.
"Mình đi nghe điện thoại." Phương Du ngẩng đầu lên, hôn nhẹ lên mặt nàng.
"Ừ."
Hai người một trước một sau đi vào phòng ngủ, Phương Du nhìn màn hình, là mẹ cô gọi, cô ngồi xuống giường nghe máy: "Mẹ."
"Ngày mai con và cô ấy về Thủ đô à, Tiểu Du?"
"Dạ, ngày kia con phải đi làm rồi." Trước khi ngủ trưa, hai người đã đặt vé máy bay.
"Ăn cơm chưa?"
"Chưa mẹ ạ, con mới dậy."
"Dẫn cô ấy về nhà ăn cơm đi."
Phương Du sững sờ: "Dạ?"
"Về trước tám giờ."
Phương Cần không cho cô cơ hội mở miệng hỏi, trực tiếp cúp máy.
Để lại Phương Du ngồi yên trên giường.
Miệng cô hơi hé ra bị đầu ngón tay Đàm Vân Thư véo nhẹ, đến khi cô nhìn nàng, Đàm Vân Thư chớp mắt hỏi: "Dì Phương gọi cậu về nhà à?"
"Không..." Phương Du nắm lấy cổ tay nàng và kéo xuống, "Mẹ mình bảo dẫn cậu về nhà ăn cơm."
Đàm Vân Thư: "Hả?"
Sắc mặt nàng lập tức thay đổi, không còn bình tĩnh nữa, căng thẳng đi đi lại lại trước mặt Phương Du: "Sao mẹ cậu đột nhiên..."
"Đâu phải cậu chưa từng ăn cơm ở nhà mình." Phương Du lại ôm bạn gái mình, lần trước trong kỳ nghỉ lễ Lao Động, vì giúp đỡ Phương Đức Minh, Đàm Vân Thư đã ăn tối ở nhà cô một lần, nhưng lúc đó bầu không khí giữa hai người còn rất căng thẳng.
"Chỉ là......"
Đôi môi của Đàm Vân Thư mấp máy, lưỡng lự nói: "Phương Du, cuộc trò chuyện của cậu và mẹ cậu hôm đó, mình đã nghe thấy, dì Phương không thích mình." Lông mày nàng nhíu lại, không tài nào dãn ra được, "Nhưng mình nói vậy không phải để làm rạn nứt mối quan hệ của cậu với dì Phương. Dì Phương đã sinh ra cậu, nuôi nấng cậu và yêu thương cậu, cậu có thể đứng về phía dì ấy vô điều kiện, mình..."
"Đàm Vân Thư."
Phương Du nhìn nàng, cố gắng trấn an sự lo lắng của nàng, cô nói: "Mẹ mình đã gọi điện bảo tụi mình cùng về rồi, mẹ sẽ không như trước nữa, hơn nữa tối qua chính mẹ đã đưa mình tới đây, có phải cậu đã quên chuyện này không?"
Câu nói của Phương Du khiến cảm xúc của Đàm Vân Thư dịu đi một chút, nàng nhìn vào đôi mắt đen láy của Phương Du, lại nghe thấy cô nói: "Với lại, cậu cũng quan trọng với mình như gia đình vậy. Mình nhớ hết những lời cay nghiệt cậu đã nói hôm đó, cậu nói "Đừng bận tâm về mình, một người không xứng đáng, nhưng Đàm Vân Thư, cậu cũng là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, cậu có thể phủ nhận điều đó, nhưng mình thì không thể.""
"Mình nói trong lúc nóng giận..."
Phương Du ôm eo nàng, dụi mặt vào bụng nàng, dịu dàng nói: "Sau này đừng nói những lời giận dỗi như vậy nữa được không, nghĩ đến việc cậu nghĩ như vậy làm mình rất buồn, cậu có thể nghĩ mình không xứng đáng, nhưng đừng nghĩ cậu không xứng đáng."
"Được."
"Vậy cậu có sẵn lòng về nhà với mình không? Đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt họ với tư cách bạn gái của mình, mình sẽ bảo vệ cậu."
Phương Du lại ngẩng mặt lên, nở một nụ cười dịu dàng.
Đàm Vân Thư còn có câu trả lời nào khác sao?
"Mình đồng ý."
Chiếc xe lao đi trong đêm, trước tiên đến thị trấn.
Hôm nay là ngày chợ phiên trong thị trấn, giờ này vẫn chưa muộn, một số cửa hàng vẫn chưa đóng cửa, Phương Du dẫn Đàm Vân Thư đi mua một vài thứ mà ông bà cô thường mua. Ban đầu, Đàm Vân Thư định lấy vài món đồ quý giá có sẵn ở khách sạn, nhưng Phương Du ngăn lại ngay.
Nếu tặng những thứ đắt tiền đó, người già sẽ từ chối.
Đàm Vân Thư chỉ im lặng xách túi theo bên cạnh, nàng lặng lẽ nghe Phương Du trả giá với chủ cửa hàng, khóe môi nàng hơi cong lên. Khi hai người mua thêm ít bánh ngọt từ một tiệm khác, nàng lại yêu cầu để tự mình trả giá.
Cuối cùng nàng chỉ thốt ra: "Bác ơi, giảm cho cháu hai tệ được không?"
Chủ cửa hàng bật cười vui vẻ: "Được chứ."
Phương Du: "......?"
Đàm Vân Thư không hề tránh mặt cô khi làm việc, đôi khi còn cố tình kể cho cô nghe những chuyện hợp tác với các công ty khác. Nhưng Đàm Vân Thư trên thương trường không phải là kiểu người chỉ đòi giảm giá hai tệ, mà là người cứng rắn, như thể giành lấy miếng thịt từ miệng người khác.
Vậy Đàm Vân Thư người vừa đòi "giảm hai tệ" này là ai?
Khi thanh toán xong, đối mặt với ánh mắt có chút ngạc nhiên của Phương Du, Đàm Vân Thư tự hào ngẩng đầu lên: "Mình được giảm hai tệ rồi đó, Phương Du."
Trông như thể đang đợi cô khen ngợi vậy.
Phương Du lắc đầu bật cười, cầm lấy túi từ tay nàng: "Mình biết rồi, cậu giỏi lắm, mình sẽ học theo cậu."
Rồi đột nhiên cô hỏi: "Cậu có biết một cây xúc xích nướng ba tệ, thì hai cây bao nhiêu không?"
"Sáu tệ?"
"Không, là năm tệ."
Đàm Vân Thư tiếp tục truy hỏi đáp án, còn Phương Du tiếp tục ra những câu đố tương tự, cả hai vừa đi vừa cười đùa trên con đường nhỏ trong thị trấn.
Nhưng gương mặt của họ đối với những người dân sống lâu năm ở thị trấn này vẫn còn lạ lẫm, nhất là Đàm Vân Thư. Vì chuẩn bị gặp mặt gia đình, nàng ăn mặc rất trang trọng, áo len, áo khoác dài, quần tây và giày cổ thấp. Nàng còn cao, dáng người đẹp, đi vào mấy cửa hàng đều khiến những vị khách khác nhìn thêm vài lần.
Phương Du mặc áo phao, quấn mình như một cái kén, cô đã quen với việc Đàm Vân Thư nổi bật từ thời đại học.
Còn năm phút nữa là tám giờ, Đàm Vân Thư đã đậu xe ở bãi đất trống bên cạnh nhà họ Phương.
Nàng không lái vào.
Tắt đèn xe, nàng hít sâu một hơi, liền thấy Phương Cần đang đứng ở sân chờ họ.
Phương Du nắm tay nàng.
Trốn mãi trong xe cũng không phải cách hay, chẳng mấy chốc hai người đã xuống xe, đến cốp xe lấy sữa, bánh ngọt, hoa quả dễ tiêu hóa và quần áo mùa đông ra.
Đàm Vân Thư đứng thẳng người, trông như một cái cây.
"Mẹ." Phương Du lên tiếng trước.
"Dì Phương." Đàm Vân Thư cũng gọi theo.
Sắc mặt Phương Cần hơi nhàn nhạt, bà liếc nhìn đồ đạc họ mang theo nhưng không nói gì, chỉ nói: "Đặt đồ xuống trước đã, đi rửa tay rồi ăn cơm. Trời lạnh, không cần bày bàn ngoài sân, cũng không nên để bà con hàng xóm nhìn thấy cảnh này."
Hai phút sau, họ bước vào phòng ăn, ba vị trưởng bối trong nhà đã ngồi vào bàn.
Thấy hai người bước vào, bà Kim Tú lên tiếng mời: "Mau tới đây ăn cơm thôi."
Thức ăn rất phong phú, gần như là những món mà nhà họ Phương chỉ ăn vào dịp Tết, bình thường rất ít khi nấu nhiều thế này.
Cách xưng hô của Đàm Vân Thư khác với Phương Du, nàng gọi là "ông Phương" và "bà Kim".
Vết sẹo trên mặt Phương Đức Minh đã mờ đi rất nhiều, nhưng vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy. Ông giữ nét mặt trầm lặng, không nói tiếng nào, ánh mắt không còn hòa nhã như trước.
Đàm Vân Thư ngồi cạnh Phương Du, cố gắng giữ bình tĩnh, đáp lại sự quan tâm của bà Kim dành cho hai người. Trong tình huống này, nàng chỉ có thể bị động, hơn nữa nghĩ đến việc gia đình Phương Du bị người ngoài bàn tán, nàng càng cảm thấy có lỗi.
Nhưng cả nhà không làm khó nàng, đến cuối bữa ăn, Phương Đức Minh cũng mở lời, liên tục bảo nàng ăn nhiều cơm. Phương Cần cũng vậy, còn cố ý lấy đôi đũa chung gắp thức ăn vào chén nàng, hỏi: "Đàm tiểu thư, cứ từ từ thích ứng nhé, sau này sẽ còn đến nhiều lần nữa, nhưng lần sau không cần mua những thứ này đâu."
Đàm Vân Thư sững người trong chốc lát, quên cả chớp mắt.
Phương Du lập tức thay nàng trả lời: "Dạ, mẹ."
Lúc này Đàm Vân Thư mới hoàn hồn: "Dạ, dì Phương." Nàng ngừng lại một chút, "Dì cứ gọi cháu là Tiểu Đàm được rồi."
Phương Cần nhìn Phương Du, trông cô giờ đây tinh thần rất tốt, lại nhìn sang Đàm Vân Thư, hỏi: "Ngày mai hai đứa về đi làm rồi, tối nay ngủ ở nhà đi, không phải chạy tới chạy lui cho mệt."
"Dạ."
Khi còn ở khách sạn, Phương Du đã nghĩ tối nay có lẽ sẽ ngủ ở nhà, nên còn dặn Đàm Vân Thư mang theo bàn chải đánh răng và những thứ khác.
Bây giờ, những thứ đó quả thật đã có ích.
Sau bữa cơm, Đàm Vân Thư định đi rửa chén, nhưng Phương Cần không đồng ý, vì trong khoảng thời gian làm người giúp việc tại Đàm gia, bà chưa bao giờ thấy Đàm Vân Thư làm việc nhà.
Đàm Vân Thư dám rửa, nhưng bà không dám để nàng làm, sợ làm bể đồ thì càng thêm xấu hổ.
Vì vậy, Phương Cần bảo Phương Du dẫn bạn gái mình tới trò chuyện với hai vị trưởng bối một lúc, rồi lên lầu nghỉ ngơi.
Phương Đức Minh và bà Kim Tú thời gian này chịu nhiều áp lực, trong làng có những người nói năng khó nghe, bọn họ không ngại đứng trước mặt hai người mà buông lời đàm tiếu.
Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất trong nhà chính là Tiểu Du.
Nếu Tiểu Du đã nhận định rồi, họ còn có thể phản đối mãi sao? Hơn nữa, Đàm Vân Thư giàu có, xuất sắc, đó mới là lý do chính khiến mọi người ghen tị.
Nhiều người trong làng làm việc ở khu nghỉ dưỡng, khách sạn của Đàm Vân Thư còn giải quyết được nhiều việc làm và tiêu thụ nông sản.
Vì thế, cái tên Đàm Vân Thư đối với họ không hề xa lạ.
Nhưng trước kia mọi người đều đứng trên cùng một mặt phẳng, giờ nhà họ Phương có cơ hội vươn lên, dĩ nhiên sẽ có kẻ ghen ghét đến mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ mong Phương Du bị nàng phản bội.
Nói chuyện với hai vị trưởng bối xong, Đàm Vân Thư theo Phương Du lên tầng hai với đồ dùng cá nhân.
Tầng hai nhà họ Phương được cải tạo vào kỳ nghỉ lễ Lao Động, tuy hiếm khi có người ở nhưng luôn được dọn dẹp rất sạch sẽ. Trước khi lên, Phương Cần còn nói nhà họ điều kiện đơn sơ, bảo nàng đừng để ý.
Nàng lắc đầu, chân thành nói: "Rất ấm cúng mà, dì Phương."
Dù nhìn có vẻ không so được với biệt thự của nàng, nhưng nơi này mang đến cho nàng cảm giác rất ấm áp.
Cảm giác đó càng nhân lên gấp đôi khi bước vào phòng ngủ của Phương Du.
Khi bật đèn lên, có thể thấy trên tường dán đầy bằng khen của Phương Du, nào là học sinh giỏi, giải nhất, v.v... Dán kín cả tường, còn có ảnh Phương Du hồi nhỏ, tuy ảnh đã hơi ngả xanh ngả vàng, nhưng vẫn có thể nhận ra được.
Đàm Vân Thư nhìn từng bức ảnh, rồi so sánh với Phương Du bây giờ.
Ở quê không lắp đặt hệ thống sưởi, trời hơi lạnh, Phương Du vẫn mặc áo phao, cô thấy Đàm Vân Thư tò mò như vậy liền hỏi: "Sao thế?"
"Sao từ bé đến lớn cậu đều dễ thương vậy?" Đàm Vân Thư cong mắt cười, hỏi.
Phương Du ôm lấy nàng: "Dù có dễ thương thế nào thì vẫn là của cậu."
Đàm Vân Thư đón lấy cô, mở rộng áo khoác rồi quấn cô vào trong, hơi cúi đầu xuống hôn lên trán cô, rồi nói: "Phải rồi, có chuyện mình muốn nói, mình không biết làm vậy có khiến cậu thấy quá đáng không."
"Hử?"
"Ngày mai mình sẽ cắt hợp đồng với những người đến trước mặt ông bà cậu nói lời bậy bạ, hoặc sẽ đình chỉ công việc của họ cho tới khi họ đến tận nhà xin lỗi. Ở khu nghỉ dưỡng này, khách sạn của mình có điều kiện tốt nhất, nếu họ không xin lỗi, mình sẽ nói với các khách sạn khác."
Ánh mắt của Đàm Vân Thư đầy lạnh lùng, mấy hôm nay tinh thần nàng không tốt nên không nghĩ tới việc này, nhưng tối nay sau khi trò chuyện với hai vị trưởng bối, nàng đã nhớ lại tất cả.
Phương Du nhìn nàng, nói: "Lúc trước mình còn nghĩ đến việc sẽ mua nhà ở Liễu Thành hoặc thị trấn..."
Đàm Vân Thư thu lại vẻ mặt lạnh lùng, cúi đầu, cọ cọ mũi vào mũi cô.
"Không cần đâu, bé cưng."
"Nhưng cảm ơn cậu vì đã nghĩ cho mình nhiều như vậy, mình rất vui."
***
Tác giả có lời muốn nói
Đàm Đàm chỉ mềm mại khi đứng trước mặt vợ thôi (。♥‿♥。).
Đúng vậy các bạn, truyện đã sắp đến hồi kết rồi~~~