Sau Khi Chia Tay Tiểu Thư Giàu Có
Chương 101
Live stream thương mại điện tử đã trở thành một xu hướng trong vài năm qua. Thậm chí, nhiều người nổi tiếng còn tập trung vào live stream để bán hàng hóa. Đối với các hoạt động gian hàng như Trung tâm mua sắm Lâm Lí, các nhân viên cửa hàng có danh tiếng tốt hơn cũng sẽ được đặc biệt cử đi live stream, điều này có thể thu hút nhiều khách hàng trong thành phố đến hơn.
Phương Du và Trình Mông cũng nhìn thấy người dẫn chương trình ngồi ở quầy hàng cách đó không xa. Giọng nói của người dẫn chương trình rất nhiệt tình, cùng hiệu ứng loa tích hợp nên họ có thể nghe rõ người đó đang nói gì.
"Đúng vậy các chị em ơi, chúng ta hiện đang ở tầng một của Trung tâm thương mại Lâm Lí ở Dung Thành. Gian hàng này sẽ mở cửa đến tối mai, giảm giá rất mạnh. Mọi người chú ý chú ý...
"Vì làm việc ngoài giờ nên không đến được sao? Không sao đâu, đến mười giờ tối chúng tôi mới đóng cửa..."
"Những khách hàng đã sử dụng sản phẩm của chúng tôi đã đưa ra những đánh giá tích cực, kết quả có thể được kiểm tra...
Người dẫn chương trình này nói hơi nhanh, nhưng đúng trọng tâm, giọng nói rõ ràng, không mang lại cảm giác quá ồn ào.
Trình Mông nâng cằm cười nói: "Nghe có vẻ giống như chương trình phát thanh, tôi nghi ngờ là công việc chính là phát thanh viên."
Hai từ "phát thanh" lập tức đánh trúng Phương Du, cô không khỏi nghĩ đến Đàm Vân Thư, vì vậy cô nói "ừm", rồi cười theo: "Bây giờ dường như mọi con đường đều dẫn đến hàng hóa, đến cuối cùng công việc duy nhất trên thế giới này là bán hàng."
"Này, công ty của bạn gái tôi cũng...
Phương Du yên lặng lắng nghe, nhưng lại có chút lơ đãng.
Bởi vì khi nghĩ tới Đàm Vân Thư, cô cũng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của nàng, nhưng cô sẽ không chủ động hỏi, để tránh Đàm Vân Thư lại càng thêm "hiểu lầm", cô không thể tỏ ra quá quan tâm.
Ngay khi cô đang suy nghĩ điều này, điện thoại di động của cô reo lên, ID người gọi hiển thị ra ba chữ mà cô đã đặt cho Đàm Vân Thư "Đàm Viên Viên"
Trình Mông nhanh chóng kết thúc chủ đề, nói: "Nghe điện thoại đi, Tiểu Du."
"Được."
Không có nhiều người theo dõi hoạt động ở gian hàng, Phương Du bước sang một bên, rồi trả lời cuộc gọi.
"Đàm Vân Thư." Cô mở miệng nhưng không hỏi có chuyện gì, chỉ là gọi tên nàng.
Đàm Vân Thư nghiêm túc nói: "Báo cáo, tôi luôn chú ý đến chế độ ăn uống của mình, không hành hạ bản thân, không gắng gượng."
"...Được rồi." Phương Du không nói nên lời sau khi nghe giọng điệu của nàng.
"Còn cậu thì sao?"
"Tôi cái gì cơ?"
"Cậu còn ở Dung Thành à? Phương Du."
Phương Du nghe vậy sửng sốt, mí mắt giật giật, lập tức phủ nhận: "Tôi đang ở Thủ đô." Cô giấu đầu lòi đuôi hỏi: "Sao cậu lại hỏi đột ngột như vậy?"
Vấn đề là tại sao Đàm Vân Thư biết được? Thẩm Ánh Chi thậm chí còn không biết về việc cô thay đổi vé máy bay, bởi vì cô chỉ cần có mặt ở công ty vào thứ Hai. Thẩm Ánh Chi gần như không có liên lạc riêng với cô. Về phần hai người đồng nghiệp kia, khả năng tiếp xúc với Đàm Vân Thư càng ít. Giờ đây số người biết cô đã thay đổi vé máy bay chỉ đếm được trên một bàn tay.
Đàm Vân Thư nheo mắt nhìn điện thoại, nhẹ giọng nói: "Tôi vừa xem tin tức, sáng nay chuyến bay về Thủ đô bị hoãn, còn tưởng rằng cậu chưa về tới."
"Thật sao?" Phương Du nhìn quanh, trong lòng vẫn còn nghi hoặc. Chẳng lẽ cô thật sự gặp lại Đàm Vân Thư ở đây sao?
"Thật."
Phương Du vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể xác định cụ thể là gì, vì thế đáp: "Cậu nên nghỉ ngơi đi."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Phương Du vẫn có chút cảnh giác, nhưng xung quanh không có bóng dáng của Đàm Vân Thư, cô mím môi đi về chỗ của Trình Mông.
"Tiểu Du, đi thôi." Trình Mông chỉ vào điện thoại di động và quầy hàng gần đó nói: "Tôi vừa bấm vào phần mềm phát video ngắn, chương trình live stream này đã được đề xuất cho tôi. A, trời đất ơi, tôi thấy mình luôn nè."
Phương Du chớp chớp mắt, có hơi giật mình.
......
Sau khi Đàm Vân Thư gọi cho Phương Du, nàng quay lại kênh live stream một lần nữa, để xác nhận rằng không phải vì bị bệnh mà hoa mắt.
Rõ ràng người đứng đó chính là Phương Du.
Về phần cô gái bên cạnh Phương Du, Đàm Vân Thư có ấn tượng với cô ấy. Trí nhớ của nàng vốn rất tốt, những chuyện liên quan đến Phương Du càng nhớ rõ ràng hơn. Cho đến nay, nàng vẫn không biết tên thật của cô gái này, nhưng cũng không thể ngăn cản nàng nhớ tới cô gái này đã đi kế bên và khoác vai Phương Du. Để cảm ơn, Phương Du còn mời cô ấy đi ăn lẩu cay.
Tuy nhiên, điều này không gây ra bất kỳ xáo trộn nào trong lòng nàng.
Đầu tiên, Phương Du sẽ không thể thường xuyên tiếp xúc với đối phương, họ không ở cùng một thành phố. Nếu không, những người bạn của Phương Du mà nàng gặp ở Thủ đô không chỉ có Đường Bán Tuyết và Phù Sương, mà còn cả cô gái này.
Thứ hai, cô gái này trên tay cầm đến mấy cái túi, trong khi Phương Du chỉ cầm túi của mình, không khó để nhận ra Phương Du đang cùng cô ấy đi mua sắm.
Đàm Vân Thư chỉ quan tâm đến việc Phương Du nói dối nàng.
Cho đến khi nhìn thấy Phương Du quay đi trước ống kính, cùng bạn mình rời đi, nàng mới thoát ra khỏi kênh live stream.
Nàng khẽ cau mày, cố gắng xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau, nhưng lại không tìm ra manh mối nào liên quan đến mình, điều này khiến nàng cảm thấy có phần khó chịu.
Nếu chuyến bay sáng nay của Phương Du tạm thời bị thay đổi, thì chắc chắn có điều gì đó quan trọng đã níu chân cô. Đó có thể là gì? Có phải vì đây là dịp hiếm có để gặp cô gái đó không? Nếu không phải do chuyến bay sáng nay, sao tối qua lại nóng lòng muốn rời đi, chẳng lẽ là vì không muốn dành nhiều thời gian cho nàng?
Khi gọi điện, cô thực sự muốn tìm ra vấn đề, nhưng nghĩ tới Phương Du không thành thật với nàng, chắc chắn là có nguyên nhân nào đó, nàng đành phải chịu đựng.
Bây giờ thì tốt hơn, một loạt suy đoán khiến nàng bị bao vây bởi nhiều cảm xúc khác nhau. Nàng kiềm chế bản thân không suy nghĩ lung tung, nhưng thật khó để kiểm soát.
Điều quan trọng nhất là nàng rất nhớ, rất muốn gặp Phương Du.
Một lúc sau, nàng lại tập trung vào công việc, cố gắng làm tê liệt bản thân trong công việc.
Ở Dung Thành trời tối trễ hơn ở Thủ đô. Khi Đàm Vân Thư kết thúc cuộc trò chuyện video kéo dài hai tiếng với các chuyên gia nước ngoài, nhìn lại, chỉ còn một vệt ánh sáng rực rỡ ở phía chân trời.
Hơn nữa, nàng bận đến nỗi quên ăn tối.
Bây giờ bụng trống rỗng, bệnh viêm ruột cũng không tái phát, nhưng lại là một loại khó chịu khác. Nàng cúi đầu ôm bụng để giảm bớt cảm giác khó chịu này.
Có vẻ như chỉ mất vài phút, có tiếng gõ cửa.
Đàm Vân Thư quay đầu sang một bên, không biết bên ngoài là ai, nhưng nàng vẫn chống đỡ cơ thể đứng dậy, không có thời gian nhìn qua lỗ quan sát, vừa mở hé cửa, vẻ mặt có hơi bối rối lúc này cứng đờ.
Đứng ở cửa chính là Phương Du.
Phương Du nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Đàm Vân Thư, lắc tấm thẻ trong tay: "Tôi phải cảm ơn cậu vì đã đưa cho tôi tấm thẻ này trước đây, tôi cũng phải cảm ơn vì đã có thể quẹt nó tại khách sạn của cậu, nếu không tôi không thể vào thang máy và đến được đây."
Cô đã thử nó khi rời đi tối qua.
"Tôi..."
Đàm Vân Thư mở cửa, hai người đứng đối diện, nàng muốn nói gì đó nhưng lại không nói được.
Nàng không ngờ Phương Du lại đột nhiên ở trước cửa phòng nàng, khiến nàng hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
"Không hoan nghênh sao?" Phương Du hơi nhướng mày, "Vậy tôi trở về..."
Đàm Vân Thư nhanh chóng nắm lấy tay và dẫn cô vào trong, bao gồm cả thời gian đóng cửa, không quá ba giây, tiếng "rầm" đã không thể che đậy nhịp tim của họ.
Phương Du bị người trước mặt ôm thật chặt, hai tay cô đang buông thõng ở hai bên, do dự một lúc, mới nhấc lên đặt lên lưng Đàm Vân Thư, trầm ngâm mấy giây rồi nói: "Chuyến bay về Thủ đô hôm nay không bị trì hoãn, Đàm Vân Thư.
Sau khi cúp điện thoại, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, vì vậy Phương Du kiểm tra trên mạng, cộng với lời nói của Trình Mông, cô có thể tin chắc rằng Đàm Vân Thư biết cô không quay về vì chuyện gì đó.
Sau khi đấu tranh cả buổi chiều, khi trời sắp tối, cô đã đi thẳng tới đây.
Để trong thâm tâm đỡ phải suy nghĩ quá nhiều.
Đàm Vân Thư không biết cũng không sao, hiện tại Đàm Vân Thư đã biết, cô không có ý định tiếp tục diễn nữa. Đương nhiên, Phương Du biết rõ nguyên nhân chính, cô đến chỉ vì không yên tâm, liệu những lời Đàm Văn Thư nói sẽ chăm sóc tốt bản thân là đúng hay sai. Nếu đó là bịa đặt giống như việc chuyến bay bị trì hoãn thì sao?
Cô cần phải chắc chắn.
Đàm Vân Thư nghe giọng nói của Phương Du, ôm cô chặt hơn: "Ừ, không có."
"Làm thế nào mà cậu phát hiện?"
Đàm Vân Thư có chút bối rối, trả lời: "Kênh live stream sản phẩm chăm sóc da."
Phương Du thở dài: "Tôi biết rồi." Cô bổ sung, "Ôm chặt quá, thả lỏng một chút đi, Đàm Viên Viên."
"Xin lỗi, chỉ vì tôi quá nhớ cậu." Nói xong, Đàm Vân Thư cũng buông tay ra, không ôm cô nữa.
Phương Du quay đi, cất thẻ vào túi rồi đi theo Đàm Vân Thư vào phòng.
Thuốc trên bàn cà phê cho thấy nàng đã uống thuốc, nhưng màn hình máy tính ở ban công vẫn sáng, hình như đang ở chế độ gọi video.
Phương Du sắc bén hỏi: "Cậu vừa mới làm xong việc à? Còn chưa ăn tối sao?"
"......"
Mấy phút sau, nhà hàng mang lên một bữa tối nhẹ, Đàm Vân Thư không cho ai vào, tự mình bưng vào phòng ăn, sau đó ngồi xuống đối diện Phương Du, chậm rãi ăn từng miếng, ánh mắt không hề rời khỏi cơ thể Phương Du.
Phương Du ngồi trên ghế sofa trả lời tin nhắn của Trình Mông. Trình Mông nói rằng cô và bạn gái đang ăn tối và còn chụp ảnh đồ ăn.
Phương Du: [Ăn vui vẻ nhé.]
Vừa ngước mắt lên, liền chạm vào ánh mắt Đàm Vân Thư, bên kia cũng không có ý định tránh né, hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau.
Người bị đánh bại đầu tiên là Phương Du.
Hoặc, từ khi rời khách sạn, cô đã thua rồi.
Đàm Vân Thư không biết ăn xong liệu Phương Du có rời đi hay không, vì vậy nàng ăn chậm rãi, điều này cũng phù hợp hơn với tình trạng bệnh tật hiện tại của nàng, nhưng bữa ăn nhẹ này có thể kéo dài được bao lâu?
Chỉ hơn mười phút sau, chén của Đàm Vân Thư đã chạm đáy.
Phương Du đứng dậy đi tới nói: "Sắp xong rồi, cậu cũng không thể ăn nhiều, tránh tăng thêm gánh nặng cho đường tiêu hóa."
"Ừm."
Đàm Vân Thư đành phải lấy khăn giấy lau miệng, nàng chăm chú nhìn Phương Du, nhẹ giọng hỏi: "Vậy bây giờ cậu đi à?"
"Cậu có muốn tôi đi không?"
"Chưa từng nghĩ tới."
Môi Đàm Vân Thư lại mấp máy: "Tôi muốn cậu ở lại."
Phương Du không trả lời, cô xoay người trở lại phòng khách ngồi xuống, nói: "Cậu chưa thể uống thuốc ngay được, phải đợi một lát, sau khi uống xong tôi sẽ rời đi." Cô đặc biệt nhấn mạnh, "Đừng nghĩ đến việc không uống thuốc."
Đàm Vân Thư cười, nàng cũng bước tới: "Tôi đâu có nghĩ vậy."
"Vậy thì tốt."
Hai người lại ngồi cạnh nhau, bầu không khí im lặng trong một lúc, giống như có một chiếc đồng hồ báo thức vô hình đang quay trước mặt, cứ vang lên tiếng "tích tắc tích tắc".
Tiếng "Tích tắc" này có lẽ vang lên hàng chục lần trước khi Đàm Vân Thư thấp giọng nói: "Ngày mai tôi sẽ quay về Liễu Thành."
"Bay an toàn." Phương Du cũng không hỏi nàng quay về làm gì.
Đàm Vân Thư quay đầu lại, nhìn khuôn mặt của Phương Du, khóe môi nhếch lên, nói: "Tôi biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, nhưng Phương Du, có một số điều tôi vẫn muốn nói với cậu. Tôi đã không còn là tôi của sáu năm trước, mẹ tôi không thể kiểm soát tôi nữa. Về phần ba và anh trai tôi, họ đã ở bên ngoài cuộc sống của tôi." Nói đến đây, ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng, trong lời nói có chút tàn nhẫn, "Kế hoạch do Tiết Dịch và Lư gia nghĩ ra chẳng có tác dụng gì với tôi. Nếu mọi người biết tôi thích cậu thì sao? Chuyện xấu của Lư Quý Châu trước đó, tôi đã bí mật ghi lại bằng chứng. Nếu họ nghĩ nó không quan trọng, tôi cũng không ngại chia sẻ cho từng người từng người một trong giới."
"Phương Du, tôi có thể tự quyết định cuộc sống của mình, cũng như có thể tự do lựa chọn sẽ ở bên ai. Tôi không kết hôn, tôi biết cậu không quan tâm nữa, nhưng xin cậu đừng hiểu lầm tôi."
Phương Du nhìn nàng, trong mắt vô tình dâng lên những giọt nước mắt ấm áp, dưới ánh đèn đặc biệt trong suốt như pha lê.
"Đàm Vân Thư."
Phương Du gọi nàng, giọng run run.
Mí mắt Đàm Vân Thư cũng run rẩy, sắc mặt dịu xuống, nàng hỏi: "Tôi... đã nói sai sao? Tôi không nên nhắc đến từ kết hôn à? Tôi sẽ không kết hôn, Phương Du."
Phương Du che mặt lại, không nói được lời nào.
Phương Du và Trình Mông cũng nhìn thấy người dẫn chương trình ngồi ở quầy hàng cách đó không xa. Giọng nói của người dẫn chương trình rất nhiệt tình, cùng hiệu ứng loa tích hợp nên họ có thể nghe rõ người đó đang nói gì.
"Đúng vậy các chị em ơi, chúng ta hiện đang ở tầng một của Trung tâm thương mại Lâm Lí ở Dung Thành. Gian hàng này sẽ mở cửa đến tối mai, giảm giá rất mạnh. Mọi người chú ý chú ý...
"Vì làm việc ngoài giờ nên không đến được sao? Không sao đâu, đến mười giờ tối chúng tôi mới đóng cửa..."
"Những khách hàng đã sử dụng sản phẩm của chúng tôi đã đưa ra những đánh giá tích cực, kết quả có thể được kiểm tra...
Người dẫn chương trình này nói hơi nhanh, nhưng đúng trọng tâm, giọng nói rõ ràng, không mang lại cảm giác quá ồn ào.
Trình Mông nâng cằm cười nói: "Nghe có vẻ giống như chương trình phát thanh, tôi nghi ngờ là công việc chính là phát thanh viên."
Hai từ "phát thanh" lập tức đánh trúng Phương Du, cô không khỏi nghĩ đến Đàm Vân Thư, vì vậy cô nói "ừm", rồi cười theo: "Bây giờ dường như mọi con đường đều dẫn đến hàng hóa, đến cuối cùng công việc duy nhất trên thế giới này là bán hàng."
"Này, công ty của bạn gái tôi cũng...
Phương Du yên lặng lắng nghe, nhưng lại có chút lơ đãng.
Bởi vì khi nghĩ tới Đàm Vân Thư, cô cũng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của nàng, nhưng cô sẽ không chủ động hỏi, để tránh Đàm Vân Thư lại càng thêm "hiểu lầm", cô không thể tỏ ra quá quan tâm.
Ngay khi cô đang suy nghĩ điều này, điện thoại di động của cô reo lên, ID người gọi hiển thị ra ba chữ mà cô đã đặt cho Đàm Vân Thư "Đàm Viên Viên"
Trình Mông nhanh chóng kết thúc chủ đề, nói: "Nghe điện thoại đi, Tiểu Du."
"Được."
Không có nhiều người theo dõi hoạt động ở gian hàng, Phương Du bước sang một bên, rồi trả lời cuộc gọi.
"Đàm Vân Thư." Cô mở miệng nhưng không hỏi có chuyện gì, chỉ là gọi tên nàng.
Đàm Vân Thư nghiêm túc nói: "Báo cáo, tôi luôn chú ý đến chế độ ăn uống của mình, không hành hạ bản thân, không gắng gượng."
"...Được rồi." Phương Du không nói nên lời sau khi nghe giọng điệu của nàng.
"Còn cậu thì sao?"
"Tôi cái gì cơ?"
"Cậu còn ở Dung Thành à? Phương Du."
Phương Du nghe vậy sửng sốt, mí mắt giật giật, lập tức phủ nhận: "Tôi đang ở Thủ đô." Cô giấu đầu lòi đuôi hỏi: "Sao cậu lại hỏi đột ngột như vậy?"
Vấn đề là tại sao Đàm Vân Thư biết được? Thẩm Ánh Chi thậm chí còn không biết về việc cô thay đổi vé máy bay, bởi vì cô chỉ cần có mặt ở công ty vào thứ Hai. Thẩm Ánh Chi gần như không có liên lạc riêng với cô. Về phần hai người đồng nghiệp kia, khả năng tiếp xúc với Đàm Vân Thư càng ít. Giờ đây số người biết cô đã thay đổi vé máy bay chỉ đếm được trên một bàn tay.
Đàm Vân Thư nheo mắt nhìn điện thoại, nhẹ giọng nói: "Tôi vừa xem tin tức, sáng nay chuyến bay về Thủ đô bị hoãn, còn tưởng rằng cậu chưa về tới."
"Thật sao?" Phương Du nhìn quanh, trong lòng vẫn còn nghi hoặc. Chẳng lẽ cô thật sự gặp lại Đàm Vân Thư ở đây sao?
"Thật."
Phương Du vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể xác định cụ thể là gì, vì thế đáp: "Cậu nên nghỉ ngơi đi."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, Phương Du vẫn có chút cảnh giác, nhưng xung quanh không có bóng dáng của Đàm Vân Thư, cô mím môi đi về chỗ của Trình Mông.
"Tiểu Du, đi thôi." Trình Mông chỉ vào điện thoại di động và quầy hàng gần đó nói: "Tôi vừa bấm vào phần mềm phát video ngắn, chương trình live stream này đã được đề xuất cho tôi. A, trời đất ơi, tôi thấy mình luôn nè."
Phương Du chớp chớp mắt, có hơi giật mình.
......
Sau khi Đàm Vân Thư gọi cho Phương Du, nàng quay lại kênh live stream một lần nữa, để xác nhận rằng không phải vì bị bệnh mà hoa mắt.
Rõ ràng người đứng đó chính là Phương Du.
Về phần cô gái bên cạnh Phương Du, Đàm Vân Thư có ấn tượng với cô ấy. Trí nhớ của nàng vốn rất tốt, những chuyện liên quan đến Phương Du càng nhớ rõ ràng hơn. Cho đến nay, nàng vẫn không biết tên thật của cô gái này, nhưng cũng không thể ngăn cản nàng nhớ tới cô gái này đã đi kế bên và khoác vai Phương Du. Để cảm ơn, Phương Du còn mời cô ấy đi ăn lẩu cay.
Tuy nhiên, điều này không gây ra bất kỳ xáo trộn nào trong lòng nàng.
Đầu tiên, Phương Du sẽ không thể thường xuyên tiếp xúc với đối phương, họ không ở cùng một thành phố. Nếu không, những người bạn của Phương Du mà nàng gặp ở Thủ đô không chỉ có Đường Bán Tuyết và Phù Sương, mà còn cả cô gái này.
Thứ hai, cô gái này trên tay cầm đến mấy cái túi, trong khi Phương Du chỉ cầm túi của mình, không khó để nhận ra Phương Du đang cùng cô ấy đi mua sắm.
Đàm Vân Thư chỉ quan tâm đến việc Phương Du nói dối nàng.
Cho đến khi nhìn thấy Phương Du quay đi trước ống kính, cùng bạn mình rời đi, nàng mới thoát ra khỏi kênh live stream.
Nàng khẽ cau mày, cố gắng xâu chuỗi mọi thứ lại với nhau, nhưng lại không tìm ra manh mối nào liên quan đến mình, điều này khiến nàng cảm thấy có phần khó chịu.
Nếu chuyến bay sáng nay của Phương Du tạm thời bị thay đổi, thì chắc chắn có điều gì đó quan trọng đã níu chân cô. Đó có thể là gì? Có phải vì đây là dịp hiếm có để gặp cô gái đó không? Nếu không phải do chuyến bay sáng nay, sao tối qua lại nóng lòng muốn rời đi, chẳng lẽ là vì không muốn dành nhiều thời gian cho nàng?
Khi gọi điện, cô thực sự muốn tìm ra vấn đề, nhưng nghĩ tới Phương Du không thành thật với nàng, chắc chắn là có nguyên nhân nào đó, nàng đành phải chịu đựng.
Bây giờ thì tốt hơn, một loạt suy đoán khiến nàng bị bao vây bởi nhiều cảm xúc khác nhau. Nàng kiềm chế bản thân không suy nghĩ lung tung, nhưng thật khó để kiểm soát.
Điều quan trọng nhất là nàng rất nhớ, rất muốn gặp Phương Du.
Một lúc sau, nàng lại tập trung vào công việc, cố gắng làm tê liệt bản thân trong công việc.
Ở Dung Thành trời tối trễ hơn ở Thủ đô. Khi Đàm Vân Thư kết thúc cuộc trò chuyện video kéo dài hai tiếng với các chuyên gia nước ngoài, nhìn lại, chỉ còn một vệt ánh sáng rực rỡ ở phía chân trời.
Hơn nữa, nàng bận đến nỗi quên ăn tối.
Bây giờ bụng trống rỗng, bệnh viêm ruột cũng không tái phát, nhưng lại là một loại khó chịu khác. Nàng cúi đầu ôm bụng để giảm bớt cảm giác khó chịu này.
Có vẻ như chỉ mất vài phút, có tiếng gõ cửa.
Đàm Vân Thư quay đầu sang một bên, không biết bên ngoài là ai, nhưng nàng vẫn chống đỡ cơ thể đứng dậy, không có thời gian nhìn qua lỗ quan sát, vừa mở hé cửa, vẻ mặt có hơi bối rối lúc này cứng đờ.
Đứng ở cửa chính là Phương Du.
Phương Du nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Đàm Vân Thư, lắc tấm thẻ trong tay: "Tôi phải cảm ơn cậu vì đã đưa cho tôi tấm thẻ này trước đây, tôi cũng phải cảm ơn vì đã có thể quẹt nó tại khách sạn của cậu, nếu không tôi không thể vào thang máy và đến được đây."
Cô đã thử nó khi rời đi tối qua.
"Tôi..."
Đàm Vân Thư mở cửa, hai người đứng đối diện, nàng muốn nói gì đó nhưng lại không nói được.
Nàng không ngờ Phương Du lại đột nhiên ở trước cửa phòng nàng, khiến nàng hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
"Không hoan nghênh sao?" Phương Du hơi nhướng mày, "Vậy tôi trở về..."
Đàm Vân Thư nhanh chóng nắm lấy tay và dẫn cô vào trong, bao gồm cả thời gian đóng cửa, không quá ba giây, tiếng "rầm" đã không thể che đậy nhịp tim của họ.
Phương Du bị người trước mặt ôm thật chặt, hai tay cô đang buông thõng ở hai bên, do dự một lúc, mới nhấc lên đặt lên lưng Đàm Vân Thư, trầm ngâm mấy giây rồi nói: "Chuyến bay về Thủ đô hôm nay không bị trì hoãn, Đàm Vân Thư.
Sau khi cúp điện thoại, càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, vì vậy Phương Du kiểm tra trên mạng, cộng với lời nói của Trình Mông, cô có thể tin chắc rằng Đàm Vân Thư biết cô không quay về vì chuyện gì đó.
Sau khi đấu tranh cả buổi chiều, khi trời sắp tối, cô đã đi thẳng tới đây.
Để trong thâm tâm đỡ phải suy nghĩ quá nhiều.
Đàm Vân Thư không biết cũng không sao, hiện tại Đàm Vân Thư đã biết, cô không có ý định tiếp tục diễn nữa. Đương nhiên, Phương Du biết rõ nguyên nhân chính, cô đến chỉ vì không yên tâm, liệu những lời Đàm Văn Thư nói sẽ chăm sóc tốt bản thân là đúng hay sai. Nếu đó là bịa đặt giống như việc chuyến bay bị trì hoãn thì sao?
Cô cần phải chắc chắn.
Đàm Vân Thư nghe giọng nói của Phương Du, ôm cô chặt hơn: "Ừ, không có."
"Làm thế nào mà cậu phát hiện?"
Đàm Vân Thư có chút bối rối, trả lời: "Kênh live stream sản phẩm chăm sóc da."
Phương Du thở dài: "Tôi biết rồi." Cô bổ sung, "Ôm chặt quá, thả lỏng một chút đi, Đàm Viên Viên."
"Xin lỗi, chỉ vì tôi quá nhớ cậu." Nói xong, Đàm Vân Thư cũng buông tay ra, không ôm cô nữa.
Phương Du quay đi, cất thẻ vào túi rồi đi theo Đàm Vân Thư vào phòng.
Thuốc trên bàn cà phê cho thấy nàng đã uống thuốc, nhưng màn hình máy tính ở ban công vẫn sáng, hình như đang ở chế độ gọi video.
Phương Du sắc bén hỏi: "Cậu vừa mới làm xong việc à? Còn chưa ăn tối sao?"
"......"
Mấy phút sau, nhà hàng mang lên một bữa tối nhẹ, Đàm Vân Thư không cho ai vào, tự mình bưng vào phòng ăn, sau đó ngồi xuống đối diện Phương Du, chậm rãi ăn từng miếng, ánh mắt không hề rời khỏi cơ thể Phương Du.
Phương Du ngồi trên ghế sofa trả lời tin nhắn của Trình Mông. Trình Mông nói rằng cô và bạn gái đang ăn tối và còn chụp ảnh đồ ăn.
Phương Du: [Ăn vui vẻ nhé.]
Vừa ngước mắt lên, liền chạm vào ánh mắt Đàm Vân Thư, bên kia cũng không có ý định tránh né, hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau.
Người bị đánh bại đầu tiên là Phương Du.
Hoặc, từ khi rời khách sạn, cô đã thua rồi.
Đàm Vân Thư không biết ăn xong liệu Phương Du có rời đi hay không, vì vậy nàng ăn chậm rãi, điều này cũng phù hợp hơn với tình trạng bệnh tật hiện tại của nàng, nhưng bữa ăn nhẹ này có thể kéo dài được bao lâu?
Chỉ hơn mười phút sau, chén của Đàm Vân Thư đã chạm đáy.
Phương Du đứng dậy đi tới nói: "Sắp xong rồi, cậu cũng không thể ăn nhiều, tránh tăng thêm gánh nặng cho đường tiêu hóa."
"Ừm."
Đàm Vân Thư đành phải lấy khăn giấy lau miệng, nàng chăm chú nhìn Phương Du, nhẹ giọng hỏi: "Vậy bây giờ cậu đi à?"
"Cậu có muốn tôi đi không?"
"Chưa từng nghĩ tới."
Môi Đàm Vân Thư lại mấp máy: "Tôi muốn cậu ở lại."
Phương Du không trả lời, cô xoay người trở lại phòng khách ngồi xuống, nói: "Cậu chưa thể uống thuốc ngay được, phải đợi một lát, sau khi uống xong tôi sẽ rời đi." Cô đặc biệt nhấn mạnh, "Đừng nghĩ đến việc không uống thuốc."
Đàm Vân Thư cười, nàng cũng bước tới: "Tôi đâu có nghĩ vậy."
"Vậy thì tốt."
Hai người lại ngồi cạnh nhau, bầu không khí im lặng trong một lúc, giống như có một chiếc đồng hồ báo thức vô hình đang quay trước mặt, cứ vang lên tiếng "tích tắc tích tắc".
Tiếng "Tích tắc" này có lẽ vang lên hàng chục lần trước khi Đàm Vân Thư thấp giọng nói: "Ngày mai tôi sẽ quay về Liễu Thành."
"Bay an toàn." Phương Du cũng không hỏi nàng quay về làm gì.
Đàm Vân Thư quay đầu lại, nhìn khuôn mặt của Phương Du, khóe môi nhếch lên, nói: "Tôi biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, nhưng Phương Du, có một số điều tôi vẫn muốn nói với cậu. Tôi đã không còn là tôi của sáu năm trước, mẹ tôi không thể kiểm soát tôi nữa. Về phần ba và anh trai tôi, họ đã ở bên ngoài cuộc sống của tôi." Nói đến đây, ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng, trong lời nói có chút tàn nhẫn, "Kế hoạch do Tiết Dịch và Lư gia nghĩ ra chẳng có tác dụng gì với tôi. Nếu mọi người biết tôi thích cậu thì sao? Chuyện xấu của Lư Quý Châu trước đó, tôi đã bí mật ghi lại bằng chứng. Nếu họ nghĩ nó không quan trọng, tôi cũng không ngại chia sẻ cho từng người từng người một trong giới."
"Phương Du, tôi có thể tự quyết định cuộc sống của mình, cũng như có thể tự do lựa chọn sẽ ở bên ai. Tôi không kết hôn, tôi biết cậu không quan tâm nữa, nhưng xin cậu đừng hiểu lầm tôi."
Phương Du nhìn nàng, trong mắt vô tình dâng lên những giọt nước mắt ấm áp, dưới ánh đèn đặc biệt trong suốt như pha lê.
"Đàm Vân Thư."
Phương Du gọi nàng, giọng run run.
Mí mắt Đàm Vân Thư cũng run rẩy, sắc mặt dịu xuống, nàng hỏi: "Tôi... đã nói sai sao? Tôi không nên nhắc đến từ kết hôn à? Tôi sẽ không kết hôn, Phương Du."
Phương Du che mặt lại, không nói được lời nào.