Sau Khi Biết Mình Là Nữ Phụ, Tôi Chỉ Muốn Sống Sót
Chương 3
Bạch Tường Vi đỗ vào trường cấp hai tốt nhất thành phố, còn tôi chỉ có thể vào trường cấp hai trực thuộc.
Chúng tôi nhập học cùng một ngày. Mẹ đưa Giản Dạng đến tiễn Bạch Tường Vi, còn bố thì đưa tôi đi nhập học.
Khi nhìn thấy dòng chữ "Trường cấp hai Minh Hòa" hiện ra trước mắt, tôi biết rằng mình sẽ phải đối mặt với những trận bạo lực học đường vô lý và màn cứu rỗi đầy nực cười ở ngôi trường tưởng chừng bình thường này.
Trường Minh Hoà tuy không nổi tiếng lắm, nhưng lại có rất nhiều quy định nghiêm ngặt.
Học sinh bắt buộc phải ở nội trú, chỉ được về nhà một tuần mỗi lần.
Thật ra, tôi nghĩ đây cũng là một phần của cốt truyện. Tạo điều kiện cho những kẻ bắt nạt trong phòng dễ dàng thực hiện hành vi bạo lực trong suốt ba năm.
Một phòng ở được tám người, tôi được phân vào một phòng hỗn hợp, gồm học sinh từ ba lớp khác nhau.
Không may, tôi lại là người duy nhất đến từ một lớp khác.
Trong truyện chỉ đề cập sơ qua về việc tôi bị bắt nạt, không có chi tiết cụ thể.
Nhưng tôi biết, điều đó sẽ sớm xảy ra thôi.
Cùng phòng với tôi có một cô gái tên là Lâm Ảo Nhân. Nhà cô ấy có chút quyền thế, anh trai cô là một kẻ đầu gấu nổi tiếng ở khối lớp chín, xung quanh còn có cả đám anh em theo sau.
Nếu tôi là nhân vật nữ phụ bị lợi dụng trong câu chuyện này, thì Lâm Ảo Nhân chính là công cụ của công cụ. Dường như cô ta còn kém hơn tôi một bậc.
Thật đáng thương.
Cuộc sống thường ngày của một kẻ như cô ta rất nhàm chán, và tôi chính là gia vị duy nhất trong cái cuộc sống tẻ nhạt đó.
Suốt năm lớp bảy, cô ta không ngừng bám lấy và làm phiền tôi. Ba bữa một ngày đều ân cần hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà tôi.
Còn đặt mấy con vật lông lá đáng yêu vào hộp bút và hộc bàn, thỉnh thoảng còn “thân thiết” động chạm vào tôi.
Có vẻ như cô ta đã yêu tôi say đắm.
Tôi dám cá rằng, số lần cô ta tiếp xúc với tôi còn nhiều hơn số lần cô ta tiếp xúc với những anh bạn trai mà mỗi tháng đổi một lần của mình.
Mỗi khi Lâm Ảo Nhân nhìn tôi, ánh mắt cô ta sáng rực lên như chó thấy xương vậy.
Vì muốn đáp lại lòng nhiệt tình đó, tôi đã đặc biệt lục lọi căn phòng kho cũ kỹ ở nhà để tìm một chiếc điện thoại đời cũ, lưu lại những kỷ niệm thân thiết giữa chúng tôi.
Vào một buổi chiều thứ sáu của năm lớp tám, Lâm Ảo Nhân lại dắt người đến chặn tôi ở lớp học.
Hôm đó đến phiên tôi trực nhật, mấy người trực cùng thấy tình hình không ổn đã nhanh chóng chạy trước.
Tôi lặng lẽ thở dài trong lòng.
“Lâm Ảo Nhân, thật ra tôi có vài lời muốn nói với cậu từ lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội. Hôm nay cậu đến đây, vậy tôi nói hết một lần luôn nhé.”
Lông mày đen rậm rạp của cô ta nhíu lại, ánh mắt khinh thường nhìn qua tôi (cô ta cao 1m67, tôi chỉ có 1m59), miệng cười nhếch lên nhìn đáng đánh vô cùng.
“Nói đi.”
Tôi mỉm cười, giả bộ e thẹn, dịu dàng nói: “Tôi biết cậu thích tôi. Bao lâu nay, cậu làm đủ trò như vậy cũng chỉ muốn thu hút sự chú ý của tôi mà thôi. Tôi thừa nhận, cậu cũng có chút xinh đẹp, gia đình cũng khá giả...”
Nhìn vẻ mặt như ngáp phải ruồi của cô ta, tôi lùi lại vài bước, tỏ vẻ khó xử.
“Haiz, cậu, tôi… chúng ta… chuyện này… haiz~ cậu nên từ bỏ đi. Chúng ta sẽ không có kết quả đâu! Tôi chỉ thích những chàng trai cao to đẹp trai thôi!”
Cô ta như mắc phải cục xương ở cổ, mãi không thốt ra câu hoàn chỉnh, chỉ có thể ú ớ nói: "Cậu!"
Tôi xua tay: “Đừng nói nữa, dù cậu nói gì thêm cũng không thay đổi được lòng tôi đâu!”
Lâm Ảo Nhân giận tím người: “Cười cái gì mà cười? Bắt lấy cô ta cho tôi!”
Tôi thở dài: “Tôi biết mà...”
“Biết gì?”
Biết cô là tiểu thư lá ngọc cành vàng, không theo ý là nổi điên. Tôi chỉ thích những cô gái dịu dàng, hiền lành thôi! Chúng ta không hợp đâu.
“Không có gì.”
Tôi biết rằng khiêu khích cô ta một chút sẽ khiến tôi cảm thấy vui vẻ, nhưng vui thôi đừng vui quá.
Việc khiêu khích quá mức sẽ khiến cô ta trở nên hung tợn hơn thôi.
Không ngoài dự đoán, chắc chắn hôm nay lại sắp có thêm một "kỷ niệm đẹp" nữa rồi.
Chiếc điện thoại cũ kỹ mà tôi đã chuẩn bị sẵn để quay phim đã được tôi bật lên từ nãy. Tôi đã bí mật đặt nó trong hộc bàn, canh chỉnh góc sao cho có thể quay rõ mặt nhất, đồng thời lùi dần ra sau.
Lúc tôi bắt đầu nói cũng là lúc máy bắt đầu quay.
Đám đàn em của Lâm Ảo Nhân rất nhanh nhẹn. Họ đã quá quen thuộc với việc đối phó với tôi.
Cô ta cười nham hiểm, nói những câu thoại rất "điển hình” của phản diện: “Chạy đi, chạy tiếp đi, để xem cô có thể chạy được đến đâu!”
Tôi: …
Thật ra, cô ta có cần kính lúp để nhìn cho kỹ không vậy? Tôi đâu có chạy.
Những móng tay dài sơn màu đỏ chót của cô ta vuốt nhẹ trên mặt tôi, hơi ngứa.
Tôi nhịn không được, lên tiếng: “Đừng có trêu chọc tôi nữa, tôi không thích đâu.”
Mặt cô ta đen lại, bóp lấy cằm tôi, cười lạnh: “Miệng lưỡi cũng được đấy, để xem lát nữa còn lắm mồm được nữa không?”
Cô ta giơ tay ra sau, một trong những đàn em đưa cho cô ta một chiếc điện thoại di động màu đỏ. Cô ta nhấn vài cái rồi mở camera hướng về phía tôi.
“Cởi.”
Một từ thôi nhưng làm tôi lạnh sống lưng.
Đám đàn em lập tức xông tới, vươn bàn tay tội lỗi về phía tôi. Tôi cố vùng vẫy nhưng không thoát nổi, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm.
“Các người đang làm gì đó?”
Cảnh tượng nam chính diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân xảy ra đúng như trong truyện.
Cửa sau lớp học bị đẩy ra.
Nam chính bước vào, giẫm trên nền gạch bóng loáng do tôi vừa lau. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng phía sau như khoác cho anh một bộ chiến giáp màu vàng rực rỡ.
Giọng nói trầm ấm, gương mặt góc cạnh như được tạc bằng dao, mang theo ba phần thờ ơ, hai phần giận dữ, và năm phần lạnh lùng.
Đừng hiểu lầm, đây không phải tôi tự nói đâu. Đây là lời thoại tự động bật lên trong đầu mỗi khi nam chính xuất hiện.
Thực tế chứng minh rằng, những miêu tả trong truyện toàn là bịa đặt.
Người đứng trước mặt tôi rõ ràng còn chưa vỡ giọng, giọng nói vẫn còn chút non nớt. Ngay cả khuôn mặt cũng không hề được "dao tạc" hay góc cạnh gì hết, gương mặt vẫn còn tròn trĩnh. Đừng nói đến gì mà vẻ thờ ơ, giận dữ hay lạnh lùng.
Nghệ thuật đúng là ánh trăng lừa dối!
Tôi chỉ thấy trên mặt anh có chín phần đẹp trai và một phần chính trực.
Nam chính tên là Trì Vĩnh Niên, tương lai sẽ trở thành một học bá khiến cả trường phải khiếp sợ.
"Bạn học này, bắt nạt bạn bè không phải là điều hay đâu!"
Thấy Trì Vĩnh Niên xuất hiện, Lâm Ảo Nhân cùng đám đàn em của mình nhanh chóng chuồn đi mà không nói lời nào.
Quả không hổ danh là nhân vật chính.
Có lẽ đây chính là thứ mà người ta gọi là "hào quang nhân vật chính".
Nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ đứng đó, hai tay đút túi, vẻ mặt ngạo nghễ của anh ta năm đó.
Tôi thầm ghen tị, thốt lên: “Chòi má, đúng là mắc bệnh ngông cuồng.”
Chúng tôi nhập học cùng một ngày. Mẹ đưa Giản Dạng đến tiễn Bạch Tường Vi, còn bố thì đưa tôi đi nhập học.
Khi nhìn thấy dòng chữ "Trường cấp hai Minh Hòa" hiện ra trước mắt, tôi biết rằng mình sẽ phải đối mặt với những trận bạo lực học đường vô lý và màn cứu rỗi đầy nực cười ở ngôi trường tưởng chừng bình thường này.
Trường Minh Hoà tuy không nổi tiếng lắm, nhưng lại có rất nhiều quy định nghiêm ngặt.
Học sinh bắt buộc phải ở nội trú, chỉ được về nhà một tuần mỗi lần.
Thật ra, tôi nghĩ đây cũng là một phần của cốt truyện. Tạo điều kiện cho những kẻ bắt nạt trong phòng dễ dàng thực hiện hành vi bạo lực trong suốt ba năm.
Một phòng ở được tám người, tôi được phân vào một phòng hỗn hợp, gồm học sinh từ ba lớp khác nhau.
Không may, tôi lại là người duy nhất đến từ một lớp khác.
Trong truyện chỉ đề cập sơ qua về việc tôi bị bắt nạt, không có chi tiết cụ thể.
Nhưng tôi biết, điều đó sẽ sớm xảy ra thôi.
Cùng phòng với tôi có một cô gái tên là Lâm Ảo Nhân. Nhà cô ấy có chút quyền thế, anh trai cô là một kẻ đầu gấu nổi tiếng ở khối lớp chín, xung quanh còn có cả đám anh em theo sau.
Nếu tôi là nhân vật nữ phụ bị lợi dụng trong câu chuyện này, thì Lâm Ảo Nhân chính là công cụ của công cụ. Dường như cô ta còn kém hơn tôi một bậc.
Thật đáng thương.
Cuộc sống thường ngày của một kẻ như cô ta rất nhàm chán, và tôi chính là gia vị duy nhất trong cái cuộc sống tẻ nhạt đó.
Suốt năm lớp bảy, cô ta không ngừng bám lấy và làm phiền tôi. Ba bữa một ngày đều ân cần hỏi thăm tổ tiên mười tám đời nhà tôi.
Còn đặt mấy con vật lông lá đáng yêu vào hộp bút và hộc bàn, thỉnh thoảng còn “thân thiết” động chạm vào tôi.
Có vẻ như cô ta đã yêu tôi say đắm.
Tôi dám cá rằng, số lần cô ta tiếp xúc với tôi còn nhiều hơn số lần cô ta tiếp xúc với những anh bạn trai mà mỗi tháng đổi một lần của mình.
Mỗi khi Lâm Ảo Nhân nhìn tôi, ánh mắt cô ta sáng rực lên như chó thấy xương vậy.
Vì muốn đáp lại lòng nhiệt tình đó, tôi đã đặc biệt lục lọi căn phòng kho cũ kỹ ở nhà để tìm một chiếc điện thoại đời cũ, lưu lại những kỷ niệm thân thiết giữa chúng tôi.
Vào một buổi chiều thứ sáu của năm lớp tám, Lâm Ảo Nhân lại dắt người đến chặn tôi ở lớp học.
Hôm đó đến phiên tôi trực nhật, mấy người trực cùng thấy tình hình không ổn đã nhanh chóng chạy trước.
Tôi lặng lẽ thở dài trong lòng.
“Lâm Ảo Nhân, thật ra tôi có vài lời muốn nói với cậu từ lâu rồi, nhưng chưa có cơ hội. Hôm nay cậu đến đây, vậy tôi nói hết một lần luôn nhé.”
Lông mày đen rậm rạp của cô ta nhíu lại, ánh mắt khinh thường nhìn qua tôi (cô ta cao 1m67, tôi chỉ có 1m59), miệng cười nhếch lên nhìn đáng đánh vô cùng.
“Nói đi.”
Tôi mỉm cười, giả bộ e thẹn, dịu dàng nói: “Tôi biết cậu thích tôi. Bao lâu nay, cậu làm đủ trò như vậy cũng chỉ muốn thu hút sự chú ý của tôi mà thôi. Tôi thừa nhận, cậu cũng có chút xinh đẹp, gia đình cũng khá giả...”
Nhìn vẻ mặt như ngáp phải ruồi của cô ta, tôi lùi lại vài bước, tỏ vẻ khó xử.
“Haiz, cậu, tôi… chúng ta… chuyện này… haiz~ cậu nên từ bỏ đi. Chúng ta sẽ không có kết quả đâu! Tôi chỉ thích những chàng trai cao to đẹp trai thôi!”
Cô ta như mắc phải cục xương ở cổ, mãi không thốt ra câu hoàn chỉnh, chỉ có thể ú ớ nói: "Cậu!"
Tôi xua tay: “Đừng nói nữa, dù cậu nói gì thêm cũng không thay đổi được lòng tôi đâu!”
Lâm Ảo Nhân giận tím người: “Cười cái gì mà cười? Bắt lấy cô ta cho tôi!”
Tôi thở dài: “Tôi biết mà...”
“Biết gì?”
Biết cô là tiểu thư lá ngọc cành vàng, không theo ý là nổi điên. Tôi chỉ thích những cô gái dịu dàng, hiền lành thôi! Chúng ta không hợp đâu.
“Không có gì.”
Tôi biết rằng khiêu khích cô ta một chút sẽ khiến tôi cảm thấy vui vẻ, nhưng vui thôi đừng vui quá.
Việc khiêu khích quá mức sẽ khiến cô ta trở nên hung tợn hơn thôi.
Không ngoài dự đoán, chắc chắn hôm nay lại sắp có thêm một "kỷ niệm đẹp" nữa rồi.
Chiếc điện thoại cũ kỹ mà tôi đã chuẩn bị sẵn để quay phim đã được tôi bật lên từ nãy. Tôi đã bí mật đặt nó trong hộc bàn, canh chỉnh góc sao cho có thể quay rõ mặt nhất, đồng thời lùi dần ra sau.
Lúc tôi bắt đầu nói cũng là lúc máy bắt đầu quay.
Đám đàn em của Lâm Ảo Nhân rất nhanh nhẹn. Họ đã quá quen thuộc với việc đối phó với tôi.
Cô ta cười nham hiểm, nói những câu thoại rất "điển hình” của phản diện: “Chạy đi, chạy tiếp đi, để xem cô có thể chạy được đến đâu!”
Tôi: …
Thật ra, cô ta có cần kính lúp để nhìn cho kỹ không vậy? Tôi đâu có chạy.
Những móng tay dài sơn màu đỏ chót của cô ta vuốt nhẹ trên mặt tôi, hơi ngứa.
Tôi nhịn không được, lên tiếng: “Đừng có trêu chọc tôi nữa, tôi không thích đâu.”
Mặt cô ta đen lại, bóp lấy cằm tôi, cười lạnh: “Miệng lưỡi cũng được đấy, để xem lát nữa còn lắm mồm được nữa không?”
Cô ta giơ tay ra sau, một trong những đàn em đưa cho cô ta một chiếc điện thoại di động màu đỏ. Cô ta nhấn vài cái rồi mở camera hướng về phía tôi.
“Cởi.”
Một từ thôi nhưng làm tôi lạnh sống lưng.
Đám đàn em lập tức xông tới, vươn bàn tay tội lỗi về phía tôi. Tôi cố vùng vẫy nhưng không thoát nổi, chỉ có thể mở to mắt nhìn chằm chằm.
“Các người đang làm gì đó?”
Cảnh tượng nam chính diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân xảy ra đúng như trong truyện.
Cửa sau lớp học bị đẩy ra.
Nam chính bước vào, giẫm trên nền gạch bóng loáng do tôi vừa lau. Ánh hoàng hôn nhuộm vàng phía sau như khoác cho anh một bộ chiến giáp màu vàng rực rỡ.
Giọng nói trầm ấm, gương mặt góc cạnh như được tạc bằng dao, mang theo ba phần thờ ơ, hai phần giận dữ, và năm phần lạnh lùng.
Đừng hiểu lầm, đây không phải tôi tự nói đâu. Đây là lời thoại tự động bật lên trong đầu mỗi khi nam chính xuất hiện.
Thực tế chứng minh rằng, những miêu tả trong truyện toàn là bịa đặt.
Người đứng trước mặt tôi rõ ràng còn chưa vỡ giọng, giọng nói vẫn còn chút non nớt. Ngay cả khuôn mặt cũng không hề được "dao tạc" hay góc cạnh gì hết, gương mặt vẫn còn tròn trĩnh. Đừng nói đến gì mà vẻ thờ ơ, giận dữ hay lạnh lùng.
Nghệ thuật đúng là ánh trăng lừa dối!
Tôi chỉ thấy trên mặt anh có chín phần đẹp trai và một phần chính trực.
Nam chính tên là Trì Vĩnh Niên, tương lai sẽ trở thành một học bá khiến cả trường phải khiếp sợ.
"Bạn học này, bắt nạt bạn bè không phải là điều hay đâu!"
Thấy Trì Vĩnh Niên xuất hiện, Lâm Ảo Nhân cùng đám đàn em của mình nhanh chóng chuồn đi mà không nói lời nào.
Quả không hổ danh là nhân vật chính.
Có lẽ đây chính là thứ mà người ta gọi là "hào quang nhân vật chính".
Nhiều năm sau, tôi vẫn nhớ rõ dáng vẻ đứng đó, hai tay đút túi, vẻ mặt ngạo nghễ của anh ta năm đó.
Tôi thầm ghen tị, thốt lên: “Chòi má, đúng là mắc bệnh ngông cuồng.”