Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi - Trang 4
Chương 42
Hành vi ợ hơi liên tục này của mình đã thành công thu hút sự chú ý của rắn lớn.
Hắn không tiếp tục làm việc nữa, dùng cái đuôi ôm lấy cô, dò hỏi không ngừng: “Niệm Niệm, Niệm Niệm, Niệm Niệm, nàngsao rồi.”
Thế này có chút giống với khi còn bé cô bị bóng đè, bà ngoại cũng ôm cô cả đêm như thế này, không ngừng gọi tên cô, đưa cô trở về.
Sơ Niệm muốn mở miệng nói mình không sao, vừa mới mở miệng thì lại ợ hơi “Ợ” một cái, cô chỉ có thể hít một hơi thật sau trước, rồi nín thở, nín tới khi nào không nín được nữa thì mới thở ra một hơi.
Thử như thế hai lần, cuối cùng cũng ngừng được hành vi ợ hơi này.
Sơ Niệm nhìn rắn lớn đang sốt ruột, dùng hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, an ủi hắn: “Cửu Di, ta không sao rồi. Không có chuyện gì đâu, chỉ là lạnh quá nên ợ hơi thôi.”
Cô nói lạnh thì chính là lạnh, dù sao cũng không phải bản thân ăn no quá. Ở đây cũng chẳng có người nào vạch trần cô.
Mặc dù cô đã không ợ hơi nữa rồi, nhưng mà rắn lớn vẫn đưa cô về phòng ngủ dưới đất, đặt cô vào trong túi ngủ, bọc lại rất cẩn thật chặt chẽ.
“Bên ngoài lạnh, Niệm Niêm đừng ra ngoài.” Rắn lớn tận tâm tận lực bầu bạn với cô.
Bên trong túi ngủ rất ấm áp, cô mãn nguyện nhìn phòng ngủ đang chiếu sáng ánh sáng xanh mơn mởn.
Dạ minh châu trong phòng ngủ sáng quá, cô bèn dùng da thú làm một số màn nhỏ, lúc ngủ thì dùng màn nhỏ che ánh sáng đi, lúc ban ngày thì mở màn ra. Có tác dụng như một cái công tắc đèn vậy.
Những hoa cỏ phát sáng trong góc nhìn có vẻ sinh trưởng rất tốt.
Những loại hoa cỏ này cực kì dễ sống, có thể là nơi sinh trưởng ban đầu là khe núi sâu có hoàn cảnh rất khó khắn, thế nên sau khi chuyển tới đây, chỉ thỉnh thoảng nhớ tới thì tưới cho chút nước là được rồi. Mức độ dễ sống có thể so với cây xương rồng.
Theo sau đó.
Cô vốn dĩ cho rằng thực vật khi tiếp xúc với ánh sáng đều sẽ sinh trưởng tốt hơn, cỏ phát sáng đơn côi một mình phía trên cũng thật sự chưa từng bị chết.
Những xem ra, những loại cỏ phát sáng này thích hợp sinh trưởng dưới hoàn cảnh ánh sáng mờ mịt này, không cần quá nhiều ánh mặt trời, dồn từng cụm lại với nhau, phát sáng các loại màu sắc ôn hòa.
Giống như cô.
Cô đã từng cho rằng bản thân rời xa mạng internet thì không thể sống được. Nhưng bây giờ không phải cô sống rất tốt sao.
Trận tuyết này lúc lớn lúc nhỏ, rơi liên tiếp năm ngày liền, ngày thứ sáu khi Sơ Niệm lên hang trên mặt đất, mới phát hiện ra trận tuyết này đã dừng rồi.
Bên ngoài trừ màu trắng ra gần như đã không còn nhìn thấy màu khác nữa rồi, liên miên một mảng giống như núi tuyết.
Cô vừa lên tới phía trên thì phát hiện ra chim con hoạt bát bay tới, bay vòng quanh cô, âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Dáng của chim con hôm nay đã không thể treo trên người cô được nữa rồi.
Nó đứng song song với cô, giống như đang dựa vào nhau.
Lúc rắn lớn tới, Sơ Niệm nhận ra được chim con run rẩy một cách rõ ràng, nhưng mà nó vẫn tiếp tục chít chít bay quanh Sơ Niệm.
Mãi một lúc lâu rồi mới bay ra ngoài.
Bắt đầu từ khi tuyết rơi. Chim con mỗi ngày đều tha về một con mồi, có thể là thỏ hoang, có thể là chim rừng, còn có một con ếch xanh béo tốt.
Cô nghĩ chim con vẫn rất thông minh, biết ăn không hết thì mang về để dành tới bữa sau ăn.
Tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi rồi, Sơ Niệm làm tổ trong hang mấy ngày cũng muốn ra ngoài đi loanh quanh một chút.
Cô chưa từng thấy trận tuyết nào lớn như thế.
Một chân cô vừa đạp lên, tuyết trực tiếp che phủ luôn chân cô, thiếu một chút thì cao lên tới đầu gối.
Thấy cô ra ngoài, Cửu Di cũng ra ngoài.
Hắn vẫn cứ đi chân trần ra ngoài như cũ, Sơ Niệm nhớ tới, lúc trước cô làm cho hắn một đôi giày.
“Cửu Di, chàng đợi chút. Đợi ta tới nhé.”
Tuyết tương đối dày, cô cố gắng hết sức bước lên dấu chân lúc tới để trở về.
Đợi tới lúc cô tới cửa hang, nhìn rắn lớn ngoan ngoãn đứng ở đó, Sơ Niệm dang đôi tay ra, nói với hắn: “Cửu Di, ôm ta.”
Cô làm nũng như với bạn trai vậy, yêu cầu giống loài khác ôm ấp.
Thông qua thời gian cực dài quan sát, Sơ Niệm đã xác nhận được một sự thật.
Trong quan niệm của loài rắn, không có phương thức thể hiện tình cảm thân mật như ôm, hôn.
Hắn trừ việc thích quấn lấy cô cuộn cô ở chính giữa cơ thể mình, thì chính là thích dùng cái đuôi quấn lấy mắt cá chân cô, gần như đây mới là phương thức là loài rắn thể hiện sự thân mật.
Bọn họ cũng không có cảm giác thẹn thùng xấu hổ mà con người mới có, rất tự nhiên phơi bày bản thân một cách trần trụi.
Tất cả những quan niệm thuộc về loài người của rắn lớn, đều nằm trong kế hoạch của cô, chậm rãi thêm vào đầu óc rắn lớn.
Hắn cũng cố gắng hết sức tôn trọng những suy nghĩ kì quái này của cô, gần như là răm rắp nghe lời.
Giống như bây giờ, cô yêu cầu rắn lớn ôm cô từ đống tuyết ra, rắn lớn sẽ ôm cô ra từ đống tuyết giống như nhổ củ cải, hai tay luồn qua nách cô, tư thế giống như nâng tạ.
Như thế này thì nách cô sẽ rất đau.
Sơ Niệm chỉ cuộn chặt vào trên cơ thể hắn, mượn chuyện này để làm giảm lực nâng với sự đau đớn dưới nách.
“Không phải ôm như thế này.” Sơ Niệm lại gần hắn, kiên nhẫn nói: “Một tay của chàng nên đỡ ở sau lưng ta, một tay khác thì đỡ dưới chân ta.”
Đây chính là tư thế tiêu chuẩn nhất của ôm công chúa.
Hắn cũng làm rất tốt.
Cho dù cô không dùng tay ôm lấy cổ hắn, thì cô cũng không cần lo lắng bản thân sẽ bị rơi xuống.
Nhưng tư thế như thế này vẫn không thoải mái, phần lớn cơ thể đều lơ lửng trên không trung, gió lạnh sẽ xuyên qua những kẽ hở sau khi được bọc kĩ lại chui vào quần áo da thú của cô.
Sơ Niệm lại bảo rắn lớn để cô xuống, đổi lại tư thế.
Tư thế như thế này, diện tích cơ thể hai người dán vào nhau rất lớn, những nơi dán sát vào nhau ấm lên, hơn nữa, cô có thể đặt cằm và mặt mình lên vai hắn, cực kì thích hợp.
“Cửu Di, chàng thật tốt.” Sơ Niệm dán trên vai hắn nói như thế.
Hắn trả lời: “Niệm Niệm cũng rất tốt.”
“Cửu Di thật tri kỷ, thân thiết, thật đáng yêu.”
“Niệm Niệm cũng rất tri kỷ, thân thiết, rất đáng yêu.”
Rõ ràng là khen ngợi lẫn nhau một cách công nghiệp, nhưng mà Sơ Niệm nghe những lời này vẫn rất vui vẻ.
Tới trong hang, cô nói: “Đặt ta xuống đi, ta tìm cho chàng đôi giày kia, chàng đi vào rồi hãy ra ngoài.”
Lần trước lúc rắn lớn đi giày, hắn không quen nên sau đó cất gọn đôi giày kia đi rồi.
Hôm này thời tiết bên ngoài lạnh như thế, chân của cô đã đi đôi làm bằng da thú lông nhung trắng dày dặn, rắn lớn sợ lạnh như thế, lúc này cũng tới lúc nên lấy giày ra rồi.
Lần đầu tiên đi vào suýt chút nữa thì ngã là vì chưa chuẩn bị dự phòng, lần này sau khi rắn lớn đi vào thì chậm chạp bước đi, từ từ cũng đã có thể đi lại bình thường.
Chỉ là bước đi có chút vụng về, lắc la lắc lư giống như con vịt con đang tập đi.
Chính là như thế, Sơ Niệm đưa rắn lớn như vịt con tập đi kia ra ngoài.
Lúa mạch cô trồng đã bị lớp tuyết dày che phủ không nhìn thấy nữa rồi, một mảng hành lá xanh biếc và lá cây của cây củ cải tím ngoan cường, Sơ Niệm phủi một mảng tuyết nhỏ đi, nhổ một cây củ cải lên, lực cơ thể nghiêng về phía sau không giữ được, bạch một tiếng, tạo thành một cái hố trên tuyết, đây chính là hình dạng khi cô ngã xuống.
Cô thử một chút, nhưng vì mặc quá dày, nên không thể đứng lên ngay được.
Cô nhìn về phía rắn lớn, không biết có phải là cô nhìn nhầm không, cô nhìn thấy một ý cười trêu ghẹo trong mắt hắn.
Thằng nhóc này, hắn thế mà lại cười nhạo cô.
Sơ Niệm không phục lại thử thêm hai lần nữa, ngồi từ dưới tuyết lên, bàn tay giấu ở đằng sau người, lén lút nắm một quả cầu tuyết, nhân lúc rắn lớn còn chưa phản ứng lại.
Vút một tiếng ném về phía hắn.
Hắn nhanh chóng nhận ra được đây là một trò chơi, nên tham gia vào trò chơi này.
Sơ Niệm đương nhiên là người bị ném thảm nhất rồi, mỗi quả cầu tuyết của rắn lớn đều có thể ném một cách chính xác vào chân cô, nhưng cô lại rất khó ném đúng lên người hắn được.
Dưới thế cục nghiêng về một bên như thế này, cô nổi lên ý xấu, đặt mông ngồi trên đất không đứng dậy nữa, ui da một tiếng, hét lên: “Cửu Di, ta trẹo chân rồi.”
Rắn lớn không trốn cô nữa, vội chạy tới bên người cô, “Niệm Niệm, trẹo ở đâu rồi.”
Sơ Niệm giơ hai tay ra, “Chàng cõng ta.”
Quả nhiên hắn cúi đầu xuống, đưa lưng cho cô.
Sơ Niệm nắm một nắm tuyết trên đất, thả lên sau gáy hắn, sau đó nhanh chóng chạy đi. Tiếng cười như chuông bạc.
Lâu lắm rồi cô chưa từng được vui vẻ, sảng khoái như thế này.
Không hề có thấp thỏm lo âu, cô nhanh chóng bị bắt được.
Cô hiểu rõ trong lòng, rắn lớn hoàn toàn không làm gì mình hết, nhưng quá trình đuổi bắt này khiến người ta rất hưng phấn, cũng rất hạnh phúc.
Chạy cả người đầy mồ hôi, Sơ Niệm thuận thế bám lên người rắn lớn, uể oải lờ đờ như một con gấu túi.
Kế hoạch ra ngoài ngày hôm nay xem như là thành công một nửa rồi, ra ngoài rồi, nhưng lại chưa ra ngoài hoàn toàn.
Chơi ném tuyết một lúc lâu như thế trước cửa hang, quần áo trên người hai người đều dính rất nhiều tuyết, phải nhanh chóng thay quần áo để tránh bị cảm lạnh.
Sơ Niệm đem củ cải đã nhổ về, là thu hoạch của ngày hôm nay.
Sau khi tuyết rơi, Sơ Niệm lại không cách nào có thể tắm rửa sạch sẽ được nữa. Mỗi lần đều nấu nước lên, rồi vào rửa ráy qua loa một lúc sau đó mặc vội quần áo rồi ra ngoài.
Lần này Sơ Niệm cũng có ý định như thế.
Cô lấy thịt dê đã được rã đông ra, dùng nồi lớn hầm một nồi thịt.
Sau đó tới bên hồ nước, chuẩn bị nấu một nồi nước lớn để ngâm mình vào trong. Sau khi vào thì lại không phát hiện ra bóng dáng rắn lớn đâu.
Rõ ràng vừa rồi cô nhìn thấy hắn vào rồi.
Đúng lúc Sơ Niệm đang chuẩn bị nhóm lửa, phát hiện một cái đầu to lù lù của rắn lớn lộ ra dưới hồ nước.
“Chàng tắm xong rồi à?” Hắn tắm xong rồi thì có thể tới lượt cô rồi.
Rắn lớn xi xi hai tiếng, Sơ Niệm nghi ngờ hỏi: “Làm sao thế Cửu Di?”
“Niệm Niệm, có một nơi có nước nóng.”
Nhắc tới nước nóng, phản ứng đầu tiên của cô chính là suối nước nóng. Lúc vào phòng ngủ dưới đất, Sơ Niệm từng hoài nghi ngọn núi mà mình đang ở có phải là một ngọn núi lửa hay không, dưới tình huống bình thường cho dù là nhà hầm cũng không đạt được độ âm ôn hòa như thế. Bây giờ nếu có suối nước nóng, thế thì trên cơ bản có thể đoán như thế được.
“Ở đâu thế?” Sơ Niệm hỏi.
“Bây giờ Niệm Niệm còn chưa tới được.”
Nghĩ tới vừa rồi rắn lớn nổi lên từ trong nước, Sơ Niệm đoán suối nước nóng đại khái chắc hẳn là ở bên dưới hồ nước kia. Về phần ruốt cuộc là chuyện gì, cô không rõ lịch sử cấu thành của ngọn núi này, cũng không có cách nào phán đoạn cụ thể được.
Nếu suối nước nóng ở bên dưới hồ nước, muốn đi qua được cần phải lặn dưới nước một khoảng thời gian rất dài, bây giờ cô thật sự không tới được.
Sơ Niệm tạm thời từ bỏ giấc mộng đẹp được ngâm suối nước nóng, dưới sự trợ giúp của rắn lớn nấu một nồi nước nóng, ngâm một cách mĩ mãn rồi tắm rửa.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, khi nói chuyện đều có một làn hơi trắng. Sau khi Sơ Niệm mặc xong quần áo trở về, canh thịt dê hâm đã hầm tương đối rồi.
Cô cắt củ cải đã được rửa sạch thành miếng rồi bỏ vào, đảo hai cái là chín rồi.
Lúc lấy nồi ra cô thêm một chút gia vị theo khẩu vị cá nhân, rải thêm một chút hành lá lên nữa.
Thời tiết như thế này, ngồi sưởi ấm bên bếp lửa, thêm một bát canh dê nồng đậm, quả thật là không có gì thoải mái hơn.
Sau khi Sơ Niệm ăn xong, lấy cái đĩa đá của chim con tới phòng bên cạnh, phát hiện chim con vẫn chưa về.
Nhưng cô không ngờ là, sau khi trận tuyết này dừng, chim con cũng vẫn không hề trở về.
Hắn không tiếp tục làm việc nữa, dùng cái đuôi ôm lấy cô, dò hỏi không ngừng: “Niệm Niệm, Niệm Niệm, Niệm Niệm, nàngsao rồi.”
Thế này có chút giống với khi còn bé cô bị bóng đè, bà ngoại cũng ôm cô cả đêm như thế này, không ngừng gọi tên cô, đưa cô trở về.
Sơ Niệm muốn mở miệng nói mình không sao, vừa mới mở miệng thì lại ợ hơi “Ợ” một cái, cô chỉ có thể hít một hơi thật sau trước, rồi nín thở, nín tới khi nào không nín được nữa thì mới thở ra một hơi.
Thử như thế hai lần, cuối cùng cũng ngừng được hành vi ợ hơi này.
Sơ Niệm nhìn rắn lớn đang sốt ruột, dùng hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, an ủi hắn: “Cửu Di, ta không sao rồi. Không có chuyện gì đâu, chỉ là lạnh quá nên ợ hơi thôi.”
Cô nói lạnh thì chính là lạnh, dù sao cũng không phải bản thân ăn no quá. Ở đây cũng chẳng có người nào vạch trần cô.
Mặc dù cô đã không ợ hơi nữa rồi, nhưng mà rắn lớn vẫn đưa cô về phòng ngủ dưới đất, đặt cô vào trong túi ngủ, bọc lại rất cẩn thật chặt chẽ.
“Bên ngoài lạnh, Niệm Niêm đừng ra ngoài.” Rắn lớn tận tâm tận lực bầu bạn với cô.
Bên trong túi ngủ rất ấm áp, cô mãn nguyện nhìn phòng ngủ đang chiếu sáng ánh sáng xanh mơn mởn.
Dạ minh châu trong phòng ngủ sáng quá, cô bèn dùng da thú làm một số màn nhỏ, lúc ngủ thì dùng màn nhỏ che ánh sáng đi, lúc ban ngày thì mở màn ra. Có tác dụng như một cái công tắc đèn vậy.
Những hoa cỏ phát sáng trong góc nhìn có vẻ sinh trưởng rất tốt.
Những loại hoa cỏ này cực kì dễ sống, có thể là nơi sinh trưởng ban đầu là khe núi sâu có hoàn cảnh rất khó khắn, thế nên sau khi chuyển tới đây, chỉ thỉnh thoảng nhớ tới thì tưới cho chút nước là được rồi. Mức độ dễ sống có thể so với cây xương rồng.
Theo sau đó.
Cô vốn dĩ cho rằng thực vật khi tiếp xúc với ánh sáng đều sẽ sinh trưởng tốt hơn, cỏ phát sáng đơn côi một mình phía trên cũng thật sự chưa từng bị chết.
Những xem ra, những loại cỏ phát sáng này thích hợp sinh trưởng dưới hoàn cảnh ánh sáng mờ mịt này, không cần quá nhiều ánh mặt trời, dồn từng cụm lại với nhau, phát sáng các loại màu sắc ôn hòa.
Giống như cô.
Cô đã từng cho rằng bản thân rời xa mạng internet thì không thể sống được. Nhưng bây giờ không phải cô sống rất tốt sao.
Trận tuyết này lúc lớn lúc nhỏ, rơi liên tiếp năm ngày liền, ngày thứ sáu khi Sơ Niệm lên hang trên mặt đất, mới phát hiện ra trận tuyết này đã dừng rồi.
Bên ngoài trừ màu trắng ra gần như đã không còn nhìn thấy màu khác nữa rồi, liên miên một mảng giống như núi tuyết.
Cô vừa lên tới phía trên thì phát hiện ra chim con hoạt bát bay tới, bay vòng quanh cô, âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Dáng của chim con hôm nay đã không thể treo trên người cô được nữa rồi.
Nó đứng song song với cô, giống như đang dựa vào nhau.
Lúc rắn lớn tới, Sơ Niệm nhận ra được chim con run rẩy một cách rõ ràng, nhưng mà nó vẫn tiếp tục chít chít bay quanh Sơ Niệm.
Mãi một lúc lâu rồi mới bay ra ngoài.
Bắt đầu từ khi tuyết rơi. Chim con mỗi ngày đều tha về một con mồi, có thể là thỏ hoang, có thể là chim rừng, còn có một con ếch xanh béo tốt.
Cô nghĩ chim con vẫn rất thông minh, biết ăn không hết thì mang về để dành tới bữa sau ăn.
Tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi rồi, Sơ Niệm làm tổ trong hang mấy ngày cũng muốn ra ngoài đi loanh quanh một chút.
Cô chưa từng thấy trận tuyết nào lớn như thế.
Một chân cô vừa đạp lên, tuyết trực tiếp che phủ luôn chân cô, thiếu một chút thì cao lên tới đầu gối.
Thấy cô ra ngoài, Cửu Di cũng ra ngoài.
Hắn vẫn cứ đi chân trần ra ngoài như cũ, Sơ Niệm nhớ tới, lúc trước cô làm cho hắn một đôi giày.
“Cửu Di, chàng đợi chút. Đợi ta tới nhé.”
Tuyết tương đối dày, cô cố gắng hết sức bước lên dấu chân lúc tới để trở về.
Đợi tới lúc cô tới cửa hang, nhìn rắn lớn ngoan ngoãn đứng ở đó, Sơ Niệm dang đôi tay ra, nói với hắn: “Cửu Di, ôm ta.”
Cô làm nũng như với bạn trai vậy, yêu cầu giống loài khác ôm ấp.
Thông qua thời gian cực dài quan sát, Sơ Niệm đã xác nhận được một sự thật.
Trong quan niệm của loài rắn, không có phương thức thể hiện tình cảm thân mật như ôm, hôn.
Hắn trừ việc thích quấn lấy cô cuộn cô ở chính giữa cơ thể mình, thì chính là thích dùng cái đuôi quấn lấy mắt cá chân cô, gần như đây mới là phương thức là loài rắn thể hiện sự thân mật.
Bọn họ cũng không có cảm giác thẹn thùng xấu hổ mà con người mới có, rất tự nhiên phơi bày bản thân một cách trần trụi.
Tất cả những quan niệm thuộc về loài người của rắn lớn, đều nằm trong kế hoạch của cô, chậm rãi thêm vào đầu óc rắn lớn.
Hắn cũng cố gắng hết sức tôn trọng những suy nghĩ kì quái này của cô, gần như là răm rắp nghe lời.
Giống như bây giờ, cô yêu cầu rắn lớn ôm cô từ đống tuyết ra, rắn lớn sẽ ôm cô ra từ đống tuyết giống như nhổ củ cải, hai tay luồn qua nách cô, tư thế giống như nâng tạ.
Như thế này thì nách cô sẽ rất đau.
Sơ Niệm chỉ cuộn chặt vào trên cơ thể hắn, mượn chuyện này để làm giảm lực nâng với sự đau đớn dưới nách.
“Không phải ôm như thế này.” Sơ Niệm lại gần hắn, kiên nhẫn nói: “Một tay của chàng nên đỡ ở sau lưng ta, một tay khác thì đỡ dưới chân ta.”
Đây chính là tư thế tiêu chuẩn nhất của ôm công chúa.
Hắn cũng làm rất tốt.
Cho dù cô không dùng tay ôm lấy cổ hắn, thì cô cũng không cần lo lắng bản thân sẽ bị rơi xuống.
Nhưng tư thế như thế này vẫn không thoải mái, phần lớn cơ thể đều lơ lửng trên không trung, gió lạnh sẽ xuyên qua những kẽ hở sau khi được bọc kĩ lại chui vào quần áo da thú của cô.
Sơ Niệm lại bảo rắn lớn để cô xuống, đổi lại tư thế.
Tư thế như thế này, diện tích cơ thể hai người dán vào nhau rất lớn, những nơi dán sát vào nhau ấm lên, hơn nữa, cô có thể đặt cằm và mặt mình lên vai hắn, cực kì thích hợp.
“Cửu Di, chàng thật tốt.” Sơ Niệm dán trên vai hắn nói như thế.
Hắn trả lời: “Niệm Niệm cũng rất tốt.”
“Cửu Di thật tri kỷ, thân thiết, thật đáng yêu.”
“Niệm Niệm cũng rất tri kỷ, thân thiết, rất đáng yêu.”
Rõ ràng là khen ngợi lẫn nhau một cách công nghiệp, nhưng mà Sơ Niệm nghe những lời này vẫn rất vui vẻ.
Tới trong hang, cô nói: “Đặt ta xuống đi, ta tìm cho chàng đôi giày kia, chàng đi vào rồi hãy ra ngoài.”
Lần trước lúc rắn lớn đi giày, hắn không quen nên sau đó cất gọn đôi giày kia đi rồi.
Hôm này thời tiết bên ngoài lạnh như thế, chân của cô đã đi đôi làm bằng da thú lông nhung trắng dày dặn, rắn lớn sợ lạnh như thế, lúc này cũng tới lúc nên lấy giày ra rồi.
Lần đầu tiên đi vào suýt chút nữa thì ngã là vì chưa chuẩn bị dự phòng, lần này sau khi rắn lớn đi vào thì chậm chạp bước đi, từ từ cũng đã có thể đi lại bình thường.
Chỉ là bước đi có chút vụng về, lắc la lắc lư giống như con vịt con đang tập đi.
Chính là như thế, Sơ Niệm đưa rắn lớn như vịt con tập đi kia ra ngoài.
Lúa mạch cô trồng đã bị lớp tuyết dày che phủ không nhìn thấy nữa rồi, một mảng hành lá xanh biếc và lá cây của cây củ cải tím ngoan cường, Sơ Niệm phủi một mảng tuyết nhỏ đi, nhổ một cây củ cải lên, lực cơ thể nghiêng về phía sau không giữ được, bạch một tiếng, tạo thành một cái hố trên tuyết, đây chính là hình dạng khi cô ngã xuống.
Cô thử một chút, nhưng vì mặc quá dày, nên không thể đứng lên ngay được.
Cô nhìn về phía rắn lớn, không biết có phải là cô nhìn nhầm không, cô nhìn thấy một ý cười trêu ghẹo trong mắt hắn.
Thằng nhóc này, hắn thế mà lại cười nhạo cô.
Sơ Niệm không phục lại thử thêm hai lần nữa, ngồi từ dưới tuyết lên, bàn tay giấu ở đằng sau người, lén lút nắm một quả cầu tuyết, nhân lúc rắn lớn còn chưa phản ứng lại.
Vút một tiếng ném về phía hắn.
Hắn nhanh chóng nhận ra được đây là một trò chơi, nên tham gia vào trò chơi này.
Sơ Niệm đương nhiên là người bị ném thảm nhất rồi, mỗi quả cầu tuyết của rắn lớn đều có thể ném một cách chính xác vào chân cô, nhưng cô lại rất khó ném đúng lên người hắn được.
Dưới thế cục nghiêng về một bên như thế này, cô nổi lên ý xấu, đặt mông ngồi trên đất không đứng dậy nữa, ui da một tiếng, hét lên: “Cửu Di, ta trẹo chân rồi.”
Rắn lớn không trốn cô nữa, vội chạy tới bên người cô, “Niệm Niệm, trẹo ở đâu rồi.”
Sơ Niệm giơ hai tay ra, “Chàng cõng ta.”
Quả nhiên hắn cúi đầu xuống, đưa lưng cho cô.
Sơ Niệm nắm một nắm tuyết trên đất, thả lên sau gáy hắn, sau đó nhanh chóng chạy đi. Tiếng cười như chuông bạc.
Lâu lắm rồi cô chưa từng được vui vẻ, sảng khoái như thế này.
Không hề có thấp thỏm lo âu, cô nhanh chóng bị bắt được.
Cô hiểu rõ trong lòng, rắn lớn hoàn toàn không làm gì mình hết, nhưng quá trình đuổi bắt này khiến người ta rất hưng phấn, cũng rất hạnh phúc.
Chạy cả người đầy mồ hôi, Sơ Niệm thuận thế bám lên người rắn lớn, uể oải lờ đờ như một con gấu túi.
Kế hoạch ra ngoài ngày hôm nay xem như là thành công một nửa rồi, ra ngoài rồi, nhưng lại chưa ra ngoài hoàn toàn.
Chơi ném tuyết một lúc lâu như thế trước cửa hang, quần áo trên người hai người đều dính rất nhiều tuyết, phải nhanh chóng thay quần áo để tránh bị cảm lạnh.
Sơ Niệm đem củ cải đã nhổ về, là thu hoạch của ngày hôm nay.
Sau khi tuyết rơi, Sơ Niệm lại không cách nào có thể tắm rửa sạch sẽ được nữa. Mỗi lần đều nấu nước lên, rồi vào rửa ráy qua loa một lúc sau đó mặc vội quần áo rồi ra ngoài.
Lần này Sơ Niệm cũng có ý định như thế.
Cô lấy thịt dê đã được rã đông ra, dùng nồi lớn hầm một nồi thịt.
Sau đó tới bên hồ nước, chuẩn bị nấu một nồi nước lớn để ngâm mình vào trong. Sau khi vào thì lại không phát hiện ra bóng dáng rắn lớn đâu.
Rõ ràng vừa rồi cô nhìn thấy hắn vào rồi.
Đúng lúc Sơ Niệm đang chuẩn bị nhóm lửa, phát hiện một cái đầu to lù lù của rắn lớn lộ ra dưới hồ nước.
“Chàng tắm xong rồi à?” Hắn tắm xong rồi thì có thể tới lượt cô rồi.
Rắn lớn xi xi hai tiếng, Sơ Niệm nghi ngờ hỏi: “Làm sao thế Cửu Di?”
“Niệm Niệm, có một nơi có nước nóng.”
Nhắc tới nước nóng, phản ứng đầu tiên của cô chính là suối nước nóng. Lúc vào phòng ngủ dưới đất, Sơ Niệm từng hoài nghi ngọn núi mà mình đang ở có phải là một ngọn núi lửa hay không, dưới tình huống bình thường cho dù là nhà hầm cũng không đạt được độ âm ôn hòa như thế. Bây giờ nếu có suối nước nóng, thế thì trên cơ bản có thể đoán như thế được.
“Ở đâu thế?” Sơ Niệm hỏi.
“Bây giờ Niệm Niệm còn chưa tới được.”
Nghĩ tới vừa rồi rắn lớn nổi lên từ trong nước, Sơ Niệm đoán suối nước nóng đại khái chắc hẳn là ở bên dưới hồ nước kia. Về phần ruốt cuộc là chuyện gì, cô không rõ lịch sử cấu thành của ngọn núi này, cũng không có cách nào phán đoạn cụ thể được.
Nếu suối nước nóng ở bên dưới hồ nước, muốn đi qua được cần phải lặn dưới nước một khoảng thời gian rất dài, bây giờ cô thật sự không tới được.
Sơ Niệm tạm thời từ bỏ giấc mộng đẹp được ngâm suối nước nóng, dưới sự trợ giúp của rắn lớn nấu một nồi nước nóng, ngâm một cách mĩ mãn rồi tắm rửa.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, khi nói chuyện đều có một làn hơi trắng. Sau khi Sơ Niệm mặc xong quần áo trở về, canh thịt dê hâm đã hầm tương đối rồi.
Cô cắt củ cải đã được rửa sạch thành miếng rồi bỏ vào, đảo hai cái là chín rồi.
Lúc lấy nồi ra cô thêm một chút gia vị theo khẩu vị cá nhân, rải thêm một chút hành lá lên nữa.
Thời tiết như thế này, ngồi sưởi ấm bên bếp lửa, thêm một bát canh dê nồng đậm, quả thật là không có gì thoải mái hơn.
Sau khi Sơ Niệm ăn xong, lấy cái đĩa đá của chim con tới phòng bên cạnh, phát hiện chim con vẫn chưa về.
Nhưng cô không ngờ là, sau khi trận tuyết này dừng, chim con cũng vẫn không hề trở về.