Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi - Trang 4
Chương 171
Tiểu Miên Hoa đuổi theo một con cá xinh đẹp, đuổi mệt rồi, thịt quả nước quả dính trên người cũng rửa sạch tương đối rồi, bé chầm chậm bơi tới bờ sông, giơ hai tay lên ngọt ngào gọi “Mẹ ơi.”
Sơ Niệm “Ơi” một tiếng, giơ tay ra để con gái rơi vào lòng bàn tay mình, dùng da thú hút nước bọc lấy cô bé, lau sạch hạt nước trên người cô bé.
Trong quá trình lau khô, Sơ Niệm sờ nhẹ vào cái nốt nhô ra ở sau lưng Tiểu Miên Hoa, nghe thấy tiếng cô cười khanh khách, nhìn có vẻ không phải là loại nốt khiến cô bị đau.
“Đau không con?” Sơ Niệm hỏi.
Tiểu Miên Hoa lắc đầu, dùng giọng nói mềm như sáp trả lời, “Mẹ à, không đau. Chỉ là có chút cảm giác ngưa ngứa.”
Vừa đỏ vừa ngứa, cũng có thể là do phát ban rồi.
Không thể nào là bị muỗi đốt được, cũng có thể là vì dị ứng.
Dị ứng cũng không đến mức mọc ra hai điểm hồng hồng đối xứng như thế chứ.
Sau khi trở về, Sơ Niệm chỉ có thể vắt một chút nước bột quả xanh tươi mới, dịch bột quả xanh có thể tiêu viêm, sau khi được thoa lên Tiểu Miên Hoa thoải mái lầm bầm, “Hình như không ngứa nữa.”
Xem ra là có tác dụng.
Lúc rắn lớn trở về, Sơ Niệm nói chứng bệnh của con gái với rắn lớn, chỉ thấy mày hắn cau lại, nhìn hai cái nho nhỏ gồ lên sau lưng con gái, đưa tay sờ nhè nhẹ lên trên, trên mặt đột nhiên xuât hiện cảm xúc vui mừng kinh ngạc.
Hắn trịnh trọng nói, “Niệm Niệm, Miên Hoa có thể không phải là bị phát ban đâu, mà là đang mọc ra thứ khác.”
Sơ Niệm nghi ngờ, “Mọc ra cái gì?”
Mọc ra thứ gì có thể khiến cảm xúc trên khuôn mặt của hắn biến đổi từ lo lắng sốt ruột tới vui thích vui mừng thế.
Sau khi rắn lớn xác nhận tỉ mỉ lần nữa nói: “Sắp mọc cánh rồi.”
“Cánh á?” Giọng nói của Sơ Niệm hơi to, nhìn Tiểu Miên Hoa chi chít hai tiếng, Sơ Niệm vỗ nhè nhẹ lên người cô nhìn cô bé lầm bầm rồi ôm lấy cái đuôi của mình ngủ tiếp, kéo người đàn ông tới phòng bên ngoài.
“Hình thái nửa người nửa rắn của chàng có cánh không?” Sơ Niệm hỏi.
Rắn lớn lắc đầu, “Không có.”
Hình thái nửa người nửa rắn với hình người của hắn đều không có cánh, xương bướm sau lưng rất đẹp, nhưng không có dấu vết của việc mọc cánh.
Nhưng hắn có thể khẳng định là “Miên Hoa rất khác.”
Để Sơ Niệm yên tâm, hắn nói bổ sung thêm, “Sự phát triển cơ thể của Miên Hoa đều tốt hơn so với Miên Tuyến và Miên Cầu, rất khỏe mạnh.”
Mặc dù rắn lớn nói như thế, nhưng Sơ Niệm vẫn chưa yên tâm mà hỏi, “Nhưng mà Miên Hoa nói hai cái nốt kia rất ngứa, ta thoa một chút nước bột quả xanh cho nó mới tốt hơn một chút.”
“Chắc là cánh cũng đang trong trứng.” Rắn lớn lấy một cái ví dụ, cánh cũng giống như cần phải nở ra, cần phải phá vỡ xương cánh bướm, phá kén thành bướm. Trong quá trình này, có thể thoa một chút nước bột quả xanh khiến cô thoải mái hơn.
Sơ Niệm hiểu tương đối rồi, bột quả xanh đối với con người mà nói có tác dụng tiêu viêm hạ sốt cầm máu, đối với đằng xà mà nói thì có thể chữa được bách bệnh.
Cứ như thế, mỗi lần khi Tiểu Miên Hoa lại bị ngứa, thì sẽ chủ động tìm mẹ, để mẹ thoa thuốc cho mình.
Sơ Niệm cuối cùng cũng biết vì sao con gái lại không cho cô tắm rồi, thì ra là vì hai cái nốt đỏ đỏ như muỗi cắn này.
Nguyên nhân vì sao Tiểu Miên Hoa cứ không phát triển cơ thể cũng tìm được rồi.
Thì ra là cô bé thích đôi cánh của cha, cũng rất thích cảm giác được bay. Lần đầu tiên sau khi nhìn thấy đôi cánh của cha thì đã muốn mình cũng có một đôi cánh. Thế nên tất cả dinh dưỡng mà cô bé ăn vào đều cung cấp hết để sinh ra đôi cánh cho mình, không có dinh dưỡng dư thừa để nuôi cơ thể.
Điều này khiến Sơ Niệm dở khóc dở cười.
Con nhóc này có bao nhiêu chấp niệm với đôi cánh chứ.
Phương thức sinh trưởng lệch lạc như thế này cũng sẽ không gây ra tổn hại đối với cơ thể, chỉ là sau khi cánh mọc ra rồi, thì sự phát dục của cô bé đều sẽ chậm chạp một chút.
Sơ Niệm nghĩ rất nhiều cách để bổ sung dinh dưỡng cho con trai thứ hai và con gái út.
Con trai thứ hai so với anh trai thì lớn lên cũng có chút chậm.
Đúng vào mùa hoa quả chín, mỗi ngày Sơ Niệm đều cắt cho hai anh em rắn con một đĩa trái cây, quả nào cũng có, đảm bảo cân bằng dinh dưỡng.
Mà buổi tối một ngày nọ lúc cô ra ngoài cửa tìm hai anh em, nhìn thấy có một thiếu niên đẹp trai đang đứng trước cửa nhà mình.
Mới bắt đầu Sơ Niệm còn tưởng là cậu bé nào đi lạc đường, tiện tay lấy một đĩa hoa quả cho thiếu niên “Đĩa hoa quả này cho nhóc, con lạc đường à, muốn đi đâu thế?”
Sơ Niệm rất quen thuộc địa hình xung quanh đây, chỉ cần thiếu niên có thể nói ra được vị trí đại khái, cô có thể chỉ ra được thiếu niên muốn đi đâu.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi thiếu niên ăn một miếng quả thì nói, “Mẹ, đây là gì thế, ngọt quá.”
Cái xưng hô này khiến tay Sơ Niệm lập tức không có sức lực nữa, khoảnh khắc đĩa trái cây bị rơi xuống được thiếu niên nhặt lên, một quả cũng không rơi chạm đất.
“Mẹ ơi, con là Miên Tuyến đây.” Hình như nhìn ra được Sơ Niệm không nhận ra mình, thiếu niên giải thích.
Sơ Niệm ngẩng đầu nhìn kĩ thiếu niên còn cao hơn mình cả cái đầu kia.
Thiếu niên có mái tóc màu vàng giống cha, cái mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, đường nét rõ ràng, đôi lông mày thì giống Sơ Niệm, trung hòa đi sự cứng ngắc không tự nhiên trên khuôn mặt thanh thuần anh tuấn, dần dần cũng có một chút trùng hợp với dáng vẻ của rắn lớn.
Nó so với rắn lớn mà nói, có mạnh mẽ, nhưng khi cười lên lại cũng rất dễ gần.
Lại nhìn lại da thú che trên người thiếu niên, hình như hình dáng cũng thật sự rất quen mắt, là quần áo của rắn lớn.
Hình thể thiếu niên mảnh mai như mì sợi, không cường tráng như rắn lớn, ngập tràn cảm giác gầy gò của thiếu niên, da thịt cũng trắng hơn một chút.
Quần áo của rắn lớn mặc trên người thiếu niên có chút rộng.
Hình dáng đặc trưng như thế này đã đủ để chứng minh, đây chính là con trai Miên Tuyến của mình.
Sơ Niệm ôm ngực tự nói với bản thân mình là phải bình tĩnh.
Bản thân mới bao nhiêu tuổi chứ, con trai trước mặt nhìn có vẻ ít nhất cũng mười lăm mười sáu mười bảy tuổi rồi.
Sau này đưa ra ngoài mà nói là mẹ con, sợ là tới cừu với bò thấy cũng cảm thấy khó tin.
Lúc này, hai anh em ra ngoài chơi đã trở về rồi. Rắn lớn đi theo phía sau thân thiết bảo vệ chúng nó.
Giữa rắn và rắn với nhau có thể thông qua một loại phương thức đặc biệt để nhận diện đối phương, thế nên khoảnh khắc đầu tiên sau khi ba con rắn bước vào đã có thể nhận ra thiếu niên này chính là Miên Tuyến, hơn nữa độ tiếp nhận rất cao, vui vẻ cùng Miên Tuyến ăn hoa quả.
Sơ Niệm lại vẫn hơi khó xử nhìn cậu con trai điển trai bên cạnh mình.
Sau này làm sao mà dẫn ra ngoài gặp người được chứ.
Đối với suy nghĩ sầu muộn này của Sơ Niệm, rắn lớn cũng đưa ra được lời giải thích hợp lý, “Có thể bây giờ nói là em trai, lớn tí nữa…”
Khoảng cách tuổi tác giữa hai người khi con trai lớn thêm tí nữa xem ra càng ngày càng nhỏ đi.
Thôi, Sơ Niệm lấy một quả táo lặng lẽ gặm cắn.
Dẫu sao thì cũng là do mình sinh ra, còn có thể nhét trở lại được sao, chỉ có thể nhận thôi.
Nghĩ như thế này, Sơ Niệm lại di chuyển ánh mắt dò xét sang Miên Cầu.
Không biết cái đồ ham chơi này sau khi có hình người thì sẽ là dáng vẻ như thế nào.
Nhận được sự chú ý ngập tràn sự yêu thương của mẹ, Miên Cầu thấy bản thân ớn lạnh hết cả sống lứng, tiến hành quan sát đối mặt với mẹ trong một giây, sau đó chột dạ di chuyển tầm mắt của mình đi.
Nó là một con rắn không có chí tiến thủ, ai mà biết được phải bao lâu nữa mới có được hình người chứ.
Tiểu Miên Hoa đã rất lâu rồi không thấy anh cả, bây giờ nhìn thấy anh cả cũng có hình người như thế, trực tiếp nghịch ngợm trèo lên tai anh cả, lấy cái đuôi rắn quấn lấy tai anh cả, giống như một cái khuyên tai.
Sau đó giơ bàn tay mập mạp nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại, sờ sờ mặt anh cả, nói một cách vui vẻ, “Miên Hoa sờ được anh trai rồi.”
Miên Tuyến đối xử với em gái vẫn luôn có lòng kiên nhẫn nhất, hơn nữa còn dịu dàng nhất, hắn dùng ngón tay của mình nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt trứng nhỏ của em gái nói, “Anh trai bây giờ sẽ không làm em bị cấn nữa rồi.”
Da thịt Tiểu Miên Hoa mềm mại, lúc chơi với rắn sẽ bị vảy rắn cấn vào làm cho khó chịu, dù không để lại dấu vết, cũng không đau, chỉ có chút không thoải mái thôi.
Miên Tuyến nhớ cái cau mày của em gái, phát huy cực tốt việc yêu chiều em gái.
Nhìn thấy em gái với anh cả vui vẻ như thế, Miên Cầu cũng gia nhập vào, phát huy thiên phú vui chơi của bản thân mình, nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ vui vẻ.
Sơ Niệm nhìn ba đứa con hòa hợp như thế, dựa vào vai rắn lớn nói, “Nhìn thấy bộ dạng này của Miên Tuyến, ta lại nghĩ liệu đây có phải dáng vẻ thời niên thiếu của chàng không.”
Rắn lớn nhìn con trai cả giống mình từ dung mạo tới khí chất thậm chí cả tính nết, hệt như từ một cái khuôn khắc ra, thấp giọng nói: “Lúc đó chẳng có sinh vật nào muốn chơi với ta cả, ta toàn chơi có một mình thôi.”
Thời niên thiếu của mỗi người đều có một màu sắc không giống nhau, thời niên thiếu của hắn không giống như trong tưởng tượng của Sơ Niệm, mỗi ngày đều vì để trở nên mạnh hơn với có thể ăn no bụng mà cố gắng nỗ lực, đối với những thứ này, hắn từ trước tới giờ đều qua loa sơ sài.
Sơ Niệm nhìn dáng vẻ hắn nói vẫn thấy quá đẹp trai như cũ, đẹp trai tới mức khiến cô không khỏi bước tới hôn một cái, dùng một loại ánh mắt của cô gái nhỏ si mê say đắm nam thần mà nói với hắn, “Bộ dạng này của chàng mà đặt ở thế giới hiện đại, đừng nói là tìm người khác chơi với chàng, chỉ cần chàng muốn cái gì sẽ có cái đó.”
Làm xong động tác này, nghe thấy tiếng cười của ba đứa con ở bên cạnh dừng lại, Sơ Niệm quay đầu nhìn thấy ba đứa con đều đang tập trung nhìn cô với rắn lớn.
Sơ Niệm chợt bừng tỉnh nhận ra rằng, bản thân đã không phải là cô bé chưa tốt nghiệp đại học nữa rồi.
Cô bây giờ đã là mẹ của ba đứa trẻ rồi.
Hơn nữa lại còn bị những đứa con của mình nhìn thấy bộ dạng kìm lòng không đặng của cô với rắn lớn nữa chứ, xấu hổ chết mất.
Sơ Niệm động đậy, muốn nhảy từ trên người rắn lớn xuống, rắn lớn lại dùng bàn tay to của mình ôm lấy eo của cô, cố định cô lại, không hề tránh né mà hôn lên trên trán cô một cái, “Trốn cái gì, bọn nó sớm hay muộn gì cũng sẽ có người yêu của riêng mình.”
Nhưng mà động tác thân mật của hắn tạm thời cũng chỉ có như thế này, Sơ Niệm sợ hắn sẽ làm ra chuyện càng vượt mức hơn, trèo lên bên tai hắn nói ra suy nghĩ trong nội tâm của mình.
Rắn lớn lại cười nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Nàng có thể mãi mãi là một cô bé.”
Có hắn che chở, còn có ba đứa con là quân đội dự bị, ai có thể ức hiếp được người phụ nữ của hắn chứ.
Lại còn là người phụ nữ mà bốn con rắn yêu quý trân trọng nhất.
Sơ Niệm “Ơi” một tiếng, giơ tay ra để con gái rơi vào lòng bàn tay mình, dùng da thú hút nước bọc lấy cô bé, lau sạch hạt nước trên người cô bé.
Trong quá trình lau khô, Sơ Niệm sờ nhẹ vào cái nốt nhô ra ở sau lưng Tiểu Miên Hoa, nghe thấy tiếng cô cười khanh khách, nhìn có vẻ không phải là loại nốt khiến cô bị đau.
“Đau không con?” Sơ Niệm hỏi.
Tiểu Miên Hoa lắc đầu, dùng giọng nói mềm như sáp trả lời, “Mẹ à, không đau. Chỉ là có chút cảm giác ngưa ngứa.”
Vừa đỏ vừa ngứa, cũng có thể là do phát ban rồi.
Không thể nào là bị muỗi đốt được, cũng có thể là vì dị ứng.
Dị ứng cũng không đến mức mọc ra hai điểm hồng hồng đối xứng như thế chứ.
Sau khi trở về, Sơ Niệm chỉ có thể vắt một chút nước bột quả xanh tươi mới, dịch bột quả xanh có thể tiêu viêm, sau khi được thoa lên Tiểu Miên Hoa thoải mái lầm bầm, “Hình như không ngứa nữa.”
Xem ra là có tác dụng.
Lúc rắn lớn trở về, Sơ Niệm nói chứng bệnh của con gái với rắn lớn, chỉ thấy mày hắn cau lại, nhìn hai cái nho nhỏ gồ lên sau lưng con gái, đưa tay sờ nhè nhẹ lên trên, trên mặt đột nhiên xuât hiện cảm xúc vui mừng kinh ngạc.
Hắn trịnh trọng nói, “Niệm Niệm, Miên Hoa có thể không phải là bị phát ban đâu, mà là đang mọc ra thứ khác.”
Sơ Niệm nghi ngờ, “Mọc ra cái gì?”
Mọc ra thứ gì có thể khiến cảm xúc trên khuôn mặt của hắn biến đổi từ lo lắng sốt ruột tới vui thích vui mừng thế.
Sau khi rắn lớn xác nhận tỉ mỉ lần nữa nói: “Sắp mọc cánh rồi.”
“Cánh á?” Giọng nói của Sơ Niệm hơi to, nhìn Tiểu Miên Hoa chi chít hai tiếng, Sơ Niệm vỗ nhè nhẹ lên người cô nhìn cô bé lầm bầm rồi ôm lấy cái đuôi của mình ngủ tiếp, kéo người đàn ông tới phòng bên ngoài.
“Hình thái nửa người nửa rắn của chàng có cánh không?” Sơ Niệm hỏi.
Rắn lớn lắc đầu, “Không có.”
Hình thái nửa người nửa rắn với hình người của hắn đều không có cánh, xương bướm sau lưng rất đẹp, nhưng không có dấu vết của việc mọc cánh.
Nhưng hắn có thể khẳng định là “Miên Hoa rất khác.”
Để Sơ Niệm yên tâm, hắn nói bổ sung thêm, “Sự phát triển cơ thể của Miên Hoa đều tốt hơn so với Miên Tuyến và Miên Cầu, rất khỏe mạnh.”
Mặc dù rắn lớn nói như thế, nhưng Sơ Niệm vẫn chưa yên tâm mà hỏi, “Nhưng mà Miên Hoa nói hai cái nốt kia rất ngứa, ta thoa một chút nước bột quả xanh cho nó mới tốt hơn một chút.”
“Chắc là cánh cũng đang trong trứng.” Rắn lớn lấy một cái ví dụ, cánh cũng giống như cần phải nở ra, cần phải phá vỡ xương cánh bướm, phá kén thành bướm. Trong quá trình này, có thể thoa một chút nước bột quả xanh khiến cô thoải mái hơn.
Sơ Niệm hiểu tương đối rồi, bột quả xanh đối với con người mà nói có tác dụng tiêu viêm hạ sốt cầm máu, đối với đằng xà mà nói thì có thể chữa được bách bệnh.
Cứ như thế, mỗi lần khi Tiểu Miên Hoa lại bị ngứa, thì sẽ chủ động tìm mẹ, để mẹ thoa thuốc cho mình.
Sơ Niệm cuối cùng cũng biết vì sao con gái lại không cho cô tắm rồi, thì ra là vì hai cái nốt đỏ đỏ như muỗi cắn này.
Nguyên nhân vì sao Tiểu Miên Hoa cứ không phát triển cơ thể cũng tìm được rồi.
Thì ra là cô bé thích đôi cánh của cha, cũng rất thích cảm giác được bay. Lần đầu tiên sau khi nhìn thấy đôi cánh của cha thì đã muốn mình cũng có một đôi cánh. Thế nên tất cả dinh dưỡng mà cô bé ăn vào đều cung cấp hết để sinh ra đôi cánh cho mình, không có dinh dưỡng dư thừa để nuôi cơ thể.
Điều này khiến Sơ Niệm dở khóc dở cười.
Con nhóc này có bao nhiêu chấp niệm với đôi cánh chứ.
Phương thức sinh trưởng lệch lạc như thế này cũng sẽ không gây ra tổn hại đối với cơ thể, chỉ là sau khi cánh mọc ra rồi, thì sự phát dục của cô bé đều sẽ chậm chạp một chút.
Sơ Niệm nghĩ rất nhiều cách để bổ sung dinh dưỡng cho con trai thứ hai và con gái út.
Con trai thứ hai so với anh trai thì lớn lên cũng có chút chậm.
Đúng vào mùa hoa quả chín, mỗi ngày Sơ Niệm đều cắt cho hai anh em rắn con một đĩa trái cây, quả nào cũng có, đảm bảo cân bằng dinh dưỡng.
Mà buổi tối một ngày nọ lúc cô ra ngoài cửa tìm hai anh em, nhìn thấy có một thiếu niên đẹp trai đang đứng trước cửa nhà mình.
Mới bắt đầu Sơ Niệm còn tưởng là cậu bé nào đi lạc đường, tiện tay lấy một đĩa hoa quả cho thiếu niên “Đĩa hoa quả này cho nhóc, con lạc đường à, muốn đi đâu thế?”
Sơ Niệm rất quen thuộc địa hình xung quanh đây, chỉ cần thiếu niên có thể nói ra được vị trí đại khái, cô có thể chỉ ra được thiếu niên muốn đi đâu.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi thiếu niên ăn một miếng quả thì nói, “Mẹ, đây là gì thế, ngọt quá.”
Cái xưng hô này khiến tay Sơ Niệm lập tức không có sức lực nữa, khoảnh khắc đĩa trái cây bị rơi xuống được thiếu niên nhặt lên, một quả cũng không rơi chạm đất.
“Mẹ ơi, con là Miên Tuyến đây.” Hình như nhìn ra được Sơ Niệm không nhận ra mình, thiếu niên giải thích.
Sơ Niệm ngẩng đầu nhìn kĩ thiếu niên còn cao hơn mình cả cái đầu kia.
Thiếu niên có mái tóc màu vàng giống cha, cái mũi cao thẳng, hốc mắt sâu, đường nét rõ ràng, đôi lông mày thì giống Sơ Niệm, trung hòa đi sự cứng ngắc không tự nhiên trên khuôn mặt thanh thuần anh tuấn, dần dần cũng có một chút trùng hợp với dáng vẻ của rắn lớn.
Nó so với rắn lớn mà nói, có mạnh mẽ, nhưng khi cười lên lại cũng rất dễ gần.
Lại nhìn lại da thú che trên người thiếu niên, hình như hình dáng cũng thật sự rất quen mắt, là quần áo của rắn lớn.
Hình thể thiếu niên mảnh mai như mì sợi, không cường tráng như rắn lớn, ngập tràn cảm giác gầy gò của thiếu niên, da thịt cũng trắng hơn một chút.
Quần áo của rắn lớn mặc trên người thiếu niên có chút rộng.
Hình dáng đặc trưng như thế này đã đủ để chứng minh, đây chính là con trai Miên Tuyến của mình.
Sơ Niệm ôm ngực tự nói với bản thân mình là phải bình tĩnh.
Bản thân mới bao nhiêu tuổi chứ, con trai trước mặt nhìn có vẻ ít nhất cũng mười lăm mười sáu mười bảy tuổi rồi.
Sau này đưa ra ngoài mà nói là mẹ con, sợ là tới cừu với bò thấy cũng cảm thấy khó tin.
Lúc này, hai anh em ra ngoài chơi đã trở về rồi. Rắn lớn đi theo phía sau thân thiết bảo vệ chúng nó.
Giữa rắn và rắn với nhau có thể thông qua một loại phương thức đặc biệt để nhận diện đối phương, thế nên khoảnh khắc đầu tiên sau khi ba con rắn bước vào đã có thể nhận ra thiếu niên này chính là Miên Tuyến, hơn nữa độ tiếp nhận rất cao, vui vẻ cùng Miên Tuyến ăn hoa quả.
Sơ Niệm lại vẫn hơi khó xử nhìn cậu con trai điển trai bên cạnh mình.
Sau này làm sao mà dẫn ra ngoài gặp người được chứ.
Đối với suy nghĩ sầu muộn này của Sơ Niệm, rắn lớn cũng đưa ra được lời giải thích hợp lý, “Có thể bây giờ nói là em trai, lớn tí nữa…”
Khoảng cách tuổi tác giữa hai người khi con trai lớn thêm tí nữa xem ra càng ngày càng nhỏ đi.
Thôi, Sơ Niệm lấy một quả táo lặng lẽ gặm cắn.
Dẫu sao thì cũng là do mình sinh ra, còn có thể nhét trở lại được sao, chỉ có thể nhận thôi.
Nghĩ như thế này, Sơ Niệm lại di chuyển ánh mắt dò xét sang Miên Cầu.
Không biết cái đồ ham chơi này sau khi có hình người thì sẽ là dáng vẻ như thế nào.
Nhận được sự chú ý ngập tràn sự yêu thương của mẹ, Miên Cầu thấy bản thân ớn lạnh hết cả sống lứng, tiến hành quan sát đối mặt với mẹ trong một giây, sau đó chột dạ di chuyển tầm mắt của mình đi.
Nó là một con rắn không có chí tiến thủ, ai mà biết được phải bao lâu nữa mới có được hình người chứ.
Tiểu Miên Hoa đã rất lâu rồi không thấy anh cả, bây giờ nhìn thấy anh cả cũng có hình người như thế, trực tiếp nghịch ngợm trèo lên tai anh cả, lấy cái đuôi rắn quấn lấy tai anh cả, giống như một cái khuyên tai.
Sau đó giơ bàn tay mập mạp nhỏ nhắn trắng trẻo mềm mại, sờ sờ mặt anh cả, nói một cách vui vẻ, “Miên Hoa sờ được anh trai rồi.”
Miên Tuyến đối xử với em gái vẫn luôn có lòng kiên nhẫn nhất, hơn nữa còn dịu dàng nhất, hắn dùng ngón tay của mình nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt trứng nhỏ của em gái nói, “Anh trai bây giờ sẽ không làm em bị cấn nữa rồi.”
Da thịt Tiểu Miên Hoa mềm mại, lúc chơi với rắn sẽ bị vảy rắn cấn vào làm cho khó chịu, dù không để lại dấu vết, cũng không đau, chỉ có chút không thoải mái thôi.
Miên Tuyến nhớ cái cau mày của em gái, phát huy cực tốt việc yêu chiều em gái.
Nhìn thấy em gái với anh cả vui vẻ như thế, Miên Cầu cũng gia nhập vào, phát huy thiên phú vui chơi của bản thân mình, nhanh chóng gia nhập vào đội ngũ vui vẻ.
Sơ Niệm nhìn ba đứa con hòa hợp như thế, dựa vào vai rắn lớn nói, “Nhìn thấy bộ dạng này của Miên Tuyến, ta lại nghĩ liệu đây có phải dáng vẻ thời niên thiếu của chàng không.”
Rắn lớn nhìn con trai cả giống mình từ dung mạo tới khí chất thậm chí cả tính nết, hệt như từ một cái khuôn khắc ra, thấp giọng nói: “Lúc đó chẳng có sinh vật nào muốn chơi với ta cả, ta toàn chơi có một mình thôi.”
Thời niên thiếu của mỗi người đều có một màu sắc không giống nhau, thời niên thiếu của hắn không giống như trong tưởng tượng của Sơ Niệm, mỗi ngày đều vì để trở nên mạnh hơn với có thể ăn no bụng mà cố gắng nỗ lực, đối với những thứ này, hắn từ trước tới giờ đều qua loa sơ sài.
Sơ Niệm nhìn dáng vẻ hắn nói vẫn thấy quá đẹp trai như cũ, đẹp trai tới mức khiến cô không khỏi bước tới hôn một cái, dùng một loại ánh mắt của cô gái nhỏ si mê say đắm nam thần mà nói với hắn, “Bộ dạng này của chàng mà đặt ở thế giới hiện đại, đừng nói là tìm người khác chơi với chàng, chỉ cần chàng muốn cái gì sẽ có cái đó.”
Làm xong động tác này, nghe thấy tiếng cười của ba đứa con ở bên cạnh dừng lại, Sơ Niệm quay đầu nhìn thấy ba đứa con đều đang tập trung nhìn cô với rắn lớn.
Sơ Niệm chợt bừng tỉnh nhận ra rằng, bản thân đã không phải là cô bé chưa tốt nghiệp đại học nữa rồi.
Cô bây giờ đã là mẹ của ba đứa trẻ rồi.
Hơn nữa lại còn bị những đứa con của mình nhìn thấy bộ dạng kìm lòng không đặng của cô với rắn lớn nữa chứ, xấu hổ chết mất.
Sơ Niệm động đậy, muốn nhảy từ trên người rắn lớn xuống, rắn lớn lại dùng bàn tay to của mình ôm lấy eo của cô, cố định cô lại, không hề tránh né mà hôn lên trên trán cô một cái, “Trốn cái gì, bọn nó sớm hay muộn gì cũng sẽ có người yêu của riêng mình.”
Nhưng mà động tác thân mật của hắn tạm thời cũng chỉ có như thế này, Sơ Niệm sợ hắn sẽ làm ra chuyện càng vượt mức hơn, trèo lên bên tai hắn nói ra suy nghĩ trong nội tâm của mình.
Rắn lớn lại cười nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Nàng có thể mãi mãi là một cô bé.”
Có hắn che chở, còn có ba đứa con là quân đội dự bị, ai có thể ức hiếp được người phụ nữ của hắn chứ.
Lại còn là người phụ nữ mà bốn con rắn yêu quý trân trọng nhất.