Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi - Trang 4
Chương 160
Quả trứng xảy ra bất ngờ khiến một người một rắn vô cùng khiếp sợ.
Còn nhớ rõ trước đây không lâu lúc Giang Nhu hỏi có phải mình đã có em bé rồi hay không, bản thân còn thề son sắt khẳng định là không có.
Từ nhỏ đến lớn cô biết, mang thai chín tháng.
Hầu như loài người sinh em bé đều cần ít nhất là mười tháng, lần cuối bà dì tới là ba tháng trước.
Nhưng cô quên mất một việc, cha của đứa bé là sinh vật khác chủng tộc.
Thời gian mang thai của rắn không chỉ có không tới mười tháng, thời gian mang thai cho đến sinh ra của rắn nhanh nhất cũng thậm chí chỉ có vài ngày.
Hiện tại khiến cô nhớ lại, cũng không thể xác định được thời gian mà mình đã mang thai là lúc này.
Cô chỉ nhớ loáng thoáng, thời điểm cô bắt đầu xuất hiện phản ứng nôn khan là vài ngày trước, cho dù là thường xuyên xuất hiện tình trạng nôn khan cô cũng không nghi ngờ gì.
Cô vẫn cứ nghĩ là, cô và rắn lớn ăn trái cấm cũng không phải là một ngày hai ngày, theo tần suất của họ và suy tính của rắn lớn, muốn có em bé thì cũng đã sớm đã có rồi.
Lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, dưới thân lại thêm một trận thấm ướt.
Lần này, rắn lớn đang quấn lấy chân cô đã phản ứng trước và lấy trứng rắn nhỏ ra.
Sau khi đặt hai quả trứng rắn lên da thú, rắn lớn căng thẳng hỏi, “Còn nữa không?”
Sơ Niệm hơi mơ hồ, “Ta cũng không biết.”
Trong ấn tượng của cô chuyện sinh con chính là đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, nhưng lần này cô sinh em bé, hoàn toàn không có cảm giác gì, giống như đau bụng tháng bình thường vậy. Rắn lớn dịu dàng xoa nhẹ bụng cô, cô thoải mái nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Vì xem trọng chuyện có em bé, cô lại ra sức, cảm nhận được dường như lại thêm một quả nữa đi ra.
Nhưng lúc rắn lớn đưa tay nâng quả trứng ra, một người một rắn bốn mắt nhìn nhau.
Vốn dĩ hai quả trứng trước đó đã nhỏ rồi, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay nhỏ bé Sơ Niệm.
Nhưng quả trứng cuối cùng này, lại là màu trắng sữa, nhưng lại hơi nhỏ.
Nhỏ bao nhiêu……
Sơ Niệm ước lượng.
Nhỏ như cái ngón cái của rắn lớn.
Rắn lớn nhìn quả trứng trong lòng bàn tay, tay có hơi run rẩy, dáng vẻ ngốc nghếch không giống như một rắn thần lực bạt ngàn quân.
“Chàng run cái gì vậy?” Sơ Niệm bật cười.
“Ta không sao.” Có thể nhìn ra hắn đang cố giữ bình tĩnh.
Nhưng Sơ Niệm cũng không lật tẩy hắn, thật cẩn thận đón lấy quả trứng trong lòng bàn tay hắn, đặt cạnh hai quả trứng.
Thấy môi Sơ Niệm hơi trắng bệch, hắn hỏi, “Niệm Niệm, nàng không sao chứ?”
Sơ Niệm lắc đầu, “Ta không sao.”
Sinh ra ba quả trứng, quả thật cô không hề có cảm giác gì.
Có thể là vì ba quả trứng này đều rất nhỏ, nhất là quả trứng màu trứng sữa kia, nhỏ hơn hai quả kia, hơn nữa màu sắc cũng khác hẳn, hoàn toàn không có màu sắc tráng lệ như cha.
Giống như đang viết thì bị hết mực ấy……
Sinh trứng cũng không cần lo lắng về vấn đề cuống rốn, dứt khoát nhanh chóng, chỉ là da thú trải giường đã bị thấm ướt.
Rắn lớn bế cô ra, thay tấm trải giường xong mới bế cô lại.
Sơ Niệm đưa tay sờ soạng ba quả trứng, bề ngoài rất bóng loáng, cảm giác thoải mái, trơn nhãn như ngọc thạch.
Đây con của họ sao?
Sơ Niệm có chút vui mừng, lại có chút tò mò.
Cô kéo tay của rắn lớn sang, trên mặt nở nụ cười ấm áp, nói, “Chàng sờ đi, đáng yêu lắm.”
Tay của rắn lớn rất cứng ngắc, sờ soạng một lúc sau nhanh chóng né ra, như bị điện giật.
Động tác này chọc Sơ Niệm cười lớn.
Cười rồi lại cười, bụng của cô lại kêu ùng ục.
Sơ Niệm ôm bụng tủi thân nhìn rắn lớn, “Ta lại đói bụng.”
Sau khi cởi đồ ra, cô luôn cho rằng vòng bụng tăng nhiều cân sẽ nhanh chóng trở lại thon gọn như trước, như thể đó chỉ là ảo giác của cô.
Nhưng sờ lên bụng còn có thêm một lớp thịt mềm mại, càng thêm mềm mại.
Lúc rắn lớn nấu cơm Sơ Niệm cứ nhìn chằm chằm ba quả trứng.
Thật sự không ngờ đến, lúc họ đang không ôm hy vọng gì, thì ba quả trứng lại đến bất ngờ như vậy.
Cứ như là mơ vậy.
Ăn cơm xong, đột nhiên Sơ Niệm nghĩ tới vấn đề khác, cô kéo một bên tay áo của người đàn ông, “Cửu Di?”
Rắn lớn cúi đầu “Hửm?” hỏi, “Không thoải mải chỗ nào sao?”
Hắn luôn lo rằng cô sẽ không thoải mái, chỉ cần cô mở miệng, hắn sẽ hỏi một câu.
Sơ Niệm chỉ vào quả trứng bọc trong lông thú mềm mại hỏi, “Chàng biết ấp trứng chứ?”
Sơ Niệm biết chăm sóc em bé như thế nào, đút sữa, dỗ ngủ, chơi cùng.
Nhưng chăm sóc trứng thế nào, quả thật là một vấn đề khó.
Trứng cần phải ấp.
Cô không biết.
Rắn lớn cũng trợn tròn mắt, hắn là một con rắn đực.
Hắn cũng không biết.
Hồi lâu, cô nghe thấy rắn lớn nghiêm túc nói, “Ta có thể học.”
Cái hắn gọi là học, đầu tiên là cần đi tìm một con rắn.
Mùa này, rắn vừa mới ngủ đông xong, bắt đầu tiến hành hoạt động săn mồi, bù lại tiêu hao cả mùa đông của mình.
Lúc bất ngờ bị đồng loại to gấp nhiều lần mình bao vây, con rắn tuyệt vọng đến mức muốn chết tại chỗ.
Rắn lớn không biết là đã phải chặn đường bao nhiêu con rắn, mới mang theo kiến thức sinh sản thắng lợi trở về.
Mặc dù ba quả trứng rắn có vẻ cứng hơn nhiều so với những quả trứng thông thường, nhưng rắn lớn to như vậy mà đè lên thì có vẻ không thực tế.
Rắn lớn cuộn đuôi quanh ba quả trứng lại, Sơ Niệm lại cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Hắn thì to, trứng thì lại quá nhỏ.
Điều này làm cho Sơ Niệm nhớ tới trước kia rắn lớn từng nói qua, lúc trước khi hắn còn là một quả trứng, cũng là một quả trứng rất nhỏ. Sau khi vật lộn để tồn tại một thời gian dài, mới học được kỹ xảo săn bắn, sau đó tu luyện bản thân trưởng thành cao lớn như vậy.
Sơ Niệm nghĩ rằng từ nhỏ trong suy nghĩ hắn khác với từ nhỏ trong suy nghĩ của mình.
Bây giờ nghĩ lại, trước kia có lẽ là hắn nhỏ thật.
Nhưng quả trứng nhỏ như vậy, bé rắn ấp ra, chắc cũng rất đáng yêu.
Là phiên bản nhỏ của cha.
Một người một rắn đã nghiên cứu rất lâu lúc ấp trứng nên áp dụng tư thế nào, cuối cùng phương thức giới hạn là rắn lớn cuộn tròn nửa đuôi bao ba quả trứng lại, nửa người trên là phải ôm vợ ngủ.
Ngày hôm sau lúc Sơ Niệm tỉnh lại phản ứng đầu tiên là sờ bụng, chuyện sinh em bé tối hôm qua cứ như là giấc mơ vậy.
Cho đến lúc cô đến bên ngắm nhìn ba quả trứng.
Trái tim của Sơ Niệm đập liên hồi, cô ôm ngực thở hổn hển.
Được rồi, không phải mơ.
“Niệm Niệm, ta nấu xong bữa sáng rồi.”
Rắn lớn bưng bát cháo rau đến, Sơ Niệm nhìn thấy bát cháo rau nhạt nhẽo lại cảm thấy hơi thèm ăn, “Ta muốn ăn thịt.”
Bởi vì ngửi thấy thịt thì buồn nôn, đã vài ngày rồi cô không ăn thịt qua, bây giờ trứng đã ra khỏi người, cô rất thèm thuồng, “Muốn ăn thịt nướng, ăn canh cá.”
Đối với cô, rắn lớn luôn luôn là cô muốn gì được nấy.
Sau khi mang đồ ăn lên hết, Sơ Niệm nhấp một ngụm canh cá trước. Trong xã hội nguyên thủy, có một loại cá đen ăn rất ngon, không cần phải nói, nấu canh không cần thêm gì cũng rất ngon, chỉ cần rắc một chút muối và một nắm hành lá xắt nhỏ là có thể ăn được ngay.
Tươi ngon khiến người ăn rất ngon miệng.
Sơ Niệm lại ăn canh cá liên tục, mới bắt đầu ăn thịt nướng.
Thịt nướng giòn bên ngoài, mềm bên trong, mùi thìa là, ớt và gia vị trên vỉ nướng nóng hổi, cuối cùng cô không còn gặp phải tình trạng chưa kịp ăn đã nôn nữa.
Ăn xong, rắn lớn lại quay trở về, xử lý chỗ thịt mà mình vừa nướng trước đống kia rồi mới rúc vào chăn.
Sơ Niệm nhớ tới đến tối hôm qua hắn và Tần Thăng hẹn nhau hôm nay gặp mặt tiếp, nhắc nhở nói: “Hôm nay chàng không ra ngoài nữa sao?”
Rắn lớn nhanh chóng trả lời, “Không đi, ở nhà với nàng và trứng.”
Sơ Niệm dịu dàng sờ quả trứng, hỏi, “Bao lâu thì chúng nó mới ra?”
Bàn tay rắn lớn nắm lấy tay cô, một người một rắn nhìn chằm chằm vào ba quả trứng, nhẹ giọng nói, “Mỗi trứng sinh ra khác nhau thời gian nở cũng khác, cái này ta cũng không biết.”
Sơ Niệm chưa biết bản thân mang thai đã sinh hạ ra lại càng không biết điều này.
Bọn họ cứ như là hai đồ ngốc, ôm nhau cũng có thể ngắm trứng cả ngày, Họ thậm chí còn xếp ba quả trứng liên tiếp theo kích thước lớn nhỏ của quả trứng.
Sơ Niệm chú ý nhất là quả trứng màu trắng sữa kia, cô chìa tay sang, quả trứng này chỉ lớn hơn ngón tay cái cô một tí, màu sắc thì như màu sữa, thoạt nhìn thật sự là một đứa bé đáng yêu.
“Tổ tiên của chàng có phải có bạch xà không, cục cưng nhỏ nhất của chúng ta là màu trắng đấy.” Sơ Niệm thương tiếc nói, “Nó cũng quá nhỏ, có khi nào……”
Nhắc tới điều này, trong lòng Sơ Niệm nảy lên suy nghĩ không tốt.
Rắn lớn kiên định nói, “Sẽ suôn sẻ hết thôi, ta có thể cảm ứng được, nó là một quả trứng sống.”
Những lời này làm cho Sơ Niệm yên tâm hơn rất nhiều.
Nhìn quả trứng nhỏ nhất này, rắn lớn lại thay đổi vị trí của ba quả trứng, đặt quả trứng nhỏ nhất ra giữa, ý muốn để hai quả trứng kia bảo vệ nhóc con này.
Sơ Niệm nhìn thấy động tác của hắn thì bật cười, còn nghiêm túc khen: “Sau này chàng chắc chắn sẽ là người cha tốt.”
Rắn lớn nghi hoặc hỏi: “Cha là cái gì?”
Sơ Niệm giải thích nói: “Mấy quả trứng này là con của chúng ta, chúng ta là cha mẹ của chúng, chàng là cha, ta là mẹ.”
Cô lại giải thích tiếp, quan hệ giữa cha mẹ và con cái là như thế nào, rắn lớn đã hiểu, trả lời nói, “Ta sẽ luôn bảo vệ các người.”
Một người một rắn đã trải qua một buổi sáng làm cha mẹ, lúc sắp đến giữa trưa, bên ngoài có tiếng đập cửa, là giọng của Tần Thăng.
“Cửu Di? Ngươi đâu rồi?”
Âm thanh này khiến Sơ Niệm ý thức ra một chuyện, bọn họ không thể ở lại bộ lạc núi Xà Thần lâu được.
Bộ lạc núi Xà Thần đều là người lui đến, bình thường bạn thân của cô, các bạn của rắn lớn, còn có trẻ em tìm đến bọn họ, trong nhà vô cùng náo nhiệt.
Bây giờ họ có ba em bé nữa, trẻ em coi thành món đồ chơi đụng chạm đến, hoặc là có người hỏi về mấy quả trứng này, cũng hơi khó giải thích.
Suy cho cùng trong thời cổ đại không có con vật nào có một quả trứng vàng như vậy.
Rắn lớn ra ngoài nói chuyện với Tần Thăng, từ xa có thể nghe thấy hai người giải thích, sau đó hai người trò chuyện thoáng qua, bảo Tần Thăng nói với Tần Minh Nguyệt và Giang Nhu, hôm nay Sơ Niệm cũng không ra ngoài, Tần Thăng đã rời đi rồi.
Thực ra Giang Nhu và Tần Minh Nguyệt đã biết rồi, chỉ cần cô nằm mãi trên giường, hai người đã có thể đoán được là gì.
Rắn lớn vẫn là cẩn thận làm tốt những điều này, làm cho người ta rất yên tâm.
Đưa ba quả trứng đến một nơi ấm áp dễ chiu, Sơ Niệm mới vừa trở mình, đã bắt đầu cảm thấy được trước ngực trướng trướng khó chịu, rất không thoải mái, còn hơi đau.
Đột nhiên cô nhớ đến buổi sáng bản thân uống một bát lớn canh cá……
Còn nhớ rõ trước đây không lâu lúc Giang Nhu hỏi có phải mình đã có em bé rồi hay không, bản thân còn thề son sắt khẳng định là không có.
Từ nhỏ đến lớn cô biết, mang thai chín tháng.
Hầu như loài người sinh em bé đều cần ít nhất là mười tháng, lần cuối bà dì tới là ba tháng trước.
Nhưng cô quên mất một việc, cha của đứa bé là sinh vật khác chủng tộc.
Thời gian mang thai của rắn không chỉ có không tới mười tháng, thời gian mang thai cho đến sinh ra của rắn nhanh nhất cũng thậm chí chỉ có vài ngày.
Hiện tại khiến cô nhớ lại, cũng không thể xác định được thời gian mà mình đã mang thai là lúc này.
Cô chỉ nhớ loáng thoáng, thời điểm cô bắt đầu xuất hiện phản ứng nôn khan là vài ngày trước, cho dù là thường xuyên xuất hiện tình trạng nôn khan cô cũng không nghi ngờ gì.
Cô vẫn cứ nghĩ là, cô và rắn lớn ăn trái cấm cũng không phải là một ngày hai ngày, theo tần suất của họ và suy tính của rắn lớn, muốn có em bé thì cũng đã sớm đã có rồi.
Lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, dưới thân lại thêm một trận thấm ướt.
Lần này, rắn lớn đang quấn lấy chân cô đã phản ứng trước và lấy trứng rắn nhỏ ra.
Sau khi đặt hai quả trứng rắn lên da thú, rắn lớn căng thẳng hỏi, “Còn nữa không?”
Sơ Niệm hơi mơ hồ, “Ta cũng không biết.”
Trong ấn tượng của cô chuyện sinh con chính là đi dạo một vòng ở quỷ môn quan, nhưng lần này cô sinh em bé, hoàn toàn không có cảm giác gì, giống như đau bụng tháng bình thường vậy. Rắn lớn dịu dàng xoa nhẹ bụng cô, cô thoải mái nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Vì xem trọng chuyện có em bé, cô lại ra sức, cảm nhận được dường như lại thêm một quả nữa đi ra.
Nhưng lúc rắn lớn đưa tay nâng quả trứng ra, một người một rắn bốn mắt nhìn nhau.
Vốn dĩ hai quả trứng trước đó đã nhỏ rồi, chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay nhỏ bé Sơ Niệm.
Nhưng quả trứng cuối cùng này, lại là màu trắng sữa, nhưng lại hơi nhỏ.
Nhỏ bao nhiêu……
Sơ Niệm ước lượng.
Nhỏ như cái ngón cái của rắn lớn.
Rắn lớn nhìn quả trứng trong lòng bàn tay, tay có hơi run rẩy, dáng vẻ ngốc nghếch không giống như một rắn thần lực bạt ngàn quân.
“Chàng run cái gì vậy?” Sơ Niệm bật cười.
“Ta không sao.” Có thể nhìn ra hắn đang cố giữ bình tĩnh.
Nhưng Sơ Niệm cũng không lật tẩy hắn, thật cẩn thận đón lấy quả trứng trong lòng bàn tay hắn, đặt cạnh hai quả trứng.
Thấy môi Sơ Niệm hơi trắng bệch, hắn hỏi, “Niệm Niệm, nàng không sao chứ?”
Sơ Niệm lắc đầu, “Ta không sao.”
Sinh ra ba quả trứng, quả thật cô không hề có cảm giác gì.
Có thể là vì ba quả trứng này đều rất nhỏ, nhất là quả trứng màu trứng sữa kia, nhỏ hơn hai quả kia, hơn nữa màu sắc cũng khác hẳn, hoàn toàn không có màu sắc tráng lệ như cha.
Giống như đang viết thì bị hết mực ấy……
Sinh trứng cũng không cần lo lắng về vấn đề cuống rốn, dứt khoát nhanh chóng, chỉ là da thú trải giường đã bị thấm ướt.
Rắn lớn bế cô ra, thay tấm trải giường xong mới bế cô lại.
Sơ Niệm đưa tay sờ soạng ba quả trứng, bề ngoài rất bóng loáng, cảm giác thoải mái, trơn nhãn như ngọc thạch.
Đây con của họ sao?
Sơ Niệm có chút vui mừng, lại có chút tò mò.
Cô kéo tay của rắn lớn sang, trên mặt nở nụ cười ấm áp, nói, “Chàng sờ đi, đáng yêu lắm.”
Tay của rắn lớn rất cứng ngắc, sờ soạng một lúc sau nhanh chóng né ra, như bị điện giật.
Động tác này chọc Sơ Niệm cười lớn.
Cười rồi lại cười, bụng của cô lại kêu ùng ục.
Sơ Niệm ôm bụng tủi thân nhìn rắn lớn, “Ta lại đói bụng.”
Sau khi cởi đồ ra, cô luôn cho rằng vòng bụng tăng nhiều cân sẽ nhanh chóng trở lại thon gọn như trước, như thể đó chỉ là ảo giác của cô.
Nhưng sờ lên bụng còn có thêm một lớp thịt mềm mại, càng thêm mềm mại.
Lúc rắn lớn nấu cơm Sơ Niệm cứ nhìn chằm chằm ba quả trứng.
Thật sự không ngờ đến, lúc họ đang không ôm hy vọng gì, thì ba quả trứng lại đến bất ngờ như vậy.
Cứ như là mơ vậy.
Ăn cơm xong, đột nhiên Sơ Niệm nghĩ tới vấn đề khác, cô kéo một bên tay áo của người đàn ông, “Cửu Di?”
Rắn lớn cúi đầu “Hửm?” hỏi, “Không thoải mải chỗ nào sao?”
Hắn luôn lo rằng cô sẽ không thoải mái, chỉ cần cô mở miệng, hắn sẽ hỏi một câu.
Sơ Niệm chỉ vào quả trứng bọc trong lông thú mềm mại hỏi, “Chàng biết ấp trứng chứ?”
Sơ Niệm biết chăm sóc em bé như thế nào, đút sữa, dỗ ngủ, chơi cùng.
Nhưng chăm sóc trứng thế nào, quả thật là một vấn đề khó.
Trứng cần phải ấp.
Cô không biết.
Rắn lớn cũng trợn tròn mắt, hắn là một con rắn đực.
Hắn cũng không biết.
Hồi lâu, cô nghe thấy rắn lớn nghiêm túc nói, “Ta có thể học.”
Cái hắn gọi là học, đầu tiên là cần đi tìm một con rắn.
Mùa này, rắn vừa mới ngủ đông xong, bắt đầu tiến hành hoạt động săn mồi, bù lại tiêu hao cả mùa đông của mình.
Lúc bất ngờ bị đồng loại to gấp nhiều lần mình bao vây, con rắn tuyệt vọng đến mức muốn chết tại chỗ.
Rắn lớn không biết là đã phải chặn đường bao nhiêu con rắn, mới mang theo kiến thức sinh sản thắng lợi trở về.
Mặc dù ba quả trứng rắn có vẻ cứng hơn nhiều so với những quả trứng thông thường, nhưng rắn lớn to như vậy mà đè lên thì có vẻ không thực tế.
Rắn lớn cuộn đuôi quanh ba quả trứng lại, Sơ Niệm lại cảm thấy hơi không được tự nhiên.
Hắn thì to, trứng thì lại quá nhỏ.
Điều này làm cho Sơ Niệm nhớ tới trước kia rắn lớn từng nói qua, lúc trước khi hắn còn là một quả trứng, cũng là một quả trứng rất nhỏ. Sau khi vật lộn để tồn tại một thời gian dài, mới học được kỹ xảo săn bắn, sau đó tu luyện bản thân trưởng thành cao lớn như vậy.
Sơ Niệm nghĩ rằng từ nhỏ trong suy nghĩ hắn khác với từ nhỏ trong suy nghĩ của mình.
Bây giờ nghĩ lại, trước kia có lẽ là hắn nhỏ thật.
Nhưng quả trứng nhỏ như vậy, bé rắn ấp ra, chắc cũng rất đáng yêu.
Là phiên bản nhỏ của cha.
Một người một rắn đã nghiên cứu rất lâu lúc ấp trứng nên áp dụng tư thế nào, cuối cùng phương thức giới hạn là rắn lớn cuộn tròn nửa đuôi bao ba quả trứng lại, nửa người trên là phải ôm vợ ngủ.
Ngày hôm sau lúc Sơ Niệm tỉnh lại phản ứng đầu tiên là sờ bụng, chuyện sinh em bé tối hôm qua cứ như là giấc mơ vậy.
Cho đến lúc cô đến bên ngắm nhìn ba quả trứng.
Trái tim của Sơ Niệm đập liên hồi, cô ôm ngực thở hổn hển.
Được rồi, không phải mơ.
“Niệm Niệm, ta nấu xong bữa sáng rồi.”
Rắn lớn bưng bát cháo rau đến, Sơ Niệm nhìn thấy bát cháo rau nhạt nhẽo lại cảm thấy hơi thèm ăn, “Ta muốn ăn thịt.”
Bởi vì ngửi thấy thịt thì buồn nôn, đã vài ngày rồi cô không ăn thịt qua, bây giờ trứng đã ra khỏi người, cô rất thèm thuồng, “Muốn ăn thịt nướng, ăn canh cá.”
Đối với cô, rắn lớn luôn luôn là cô muốn gì được nấy.
Sau khi mang đồ ăn lên hết, Sơ Niệm nhấp một ngụm canh cá trước. Trong xã hội nguyên thủy, có một loại cá đen ăn rất ngon, không cần phải nói, nấu canh không cần thêm gì cũng rất ngon, chỉ cần rắc một chút muối và một nắm hành lá xắt nhỏ là có thể ăn được ngay.
Tươi ngon khiến người ăn rất ngon miệng.
Sơ Niệm lại ăn canh cá liên tục, mới bắt đầu ăn thịt nướng.
Thịt nướng giòn bên ngoài, mềm bên trong, mùi thìa là, ớt và gia vị trên vỉ nướng nóng hổi, cuối cùng cô không còn gặp phải tình trạng chưa kịp ăn đã nôn nữa.
Ăn xong, rắn lớn lại quay trở về, xử lý chỗ thịt mà mình vừa nướng trước đống kia rồi mới rúc vào chăn.
Sơ Niệm nhớ tới đến tối hôm qua hắn và Tần Thăng hẹn nhau hôm nay gặp mặt tiếp, nhắc nhở nói: “Hôm nay chàng không ra ngoài nữa sao?”
Rắn lớn nhanh chóng trả lời, “Không đi, ở nhà với nàng và trứng.”
Sơ Niệm dịu dàng sờ quả trứng, hỏi, “Bao lâu thì chúng nó mới ra?”
Bàn tay rắn lớn nắm lấy tay cô, một người một rắn nhìn chằm chằm vào ba quả trứng, nhẹ giọng nói, “Mỗi trứng sinh ra khác nhau thời gian nở cũng khác, cái này ta cũng không biết.”
Sơ Niệm chưa biết bản thân mang thai đã sinh hạ ra lại càng không biết điều này.
Bọn họ cứ như là hai đồ ngốc, ôm nhau cũng có thể ngắm trứng cả ngày, Họ thậm chí còn xếp ba quả trứng liên tiếp theo kích thước lớn nhỏ của quả trứng.
Sơ Niệm chú ý nhất là quả trứng màu trắng sữa kia, cô chìa tay sang, quả trứng này chỉ lớn hơn ngón tay cái cô một tí, màu sắc thì như màu sữa, thoạt nhìn thật sự là một đứa bé đáng yêu.
“Tổ tiên của chàng có phải có bạch xà không, cục cưng nhỏ nhất của chúng ta là màu trắng đấy.” Sơ Niệm thương tiếc nói, “Nó cũng quá nhỏ, có khi nào……”
Nhắc tới điều này, trong lòng Sơ Niệm nảy lên suy nghĩ không tốt.
Rắn lớn kiên định nói, “Sẽ suôn sẻ hết thôi, ta có thể cảm ứng được, nó là một quả trứng sống.”
Những lời này làm cho Sơ Niệm yên tâm hơn rất nhiều.
Nhìn quả trứng nhỏ nhất này, rắn lớn lại thay đổi vị trí của ba quả trứng, đặt quả trứng nhỏ nhất ra giữa, ý muốn để hai quả trứng kia bảo vệ nhóc con này.
Sơ Niệm nhìn thấy động tác của hắn thì bật cười, còn nghiêm túc khen: “Sau này chàng chắc chắn sẽ là người cha tốt.”
Rắn lớn nghi hoặc hỏi: “Cha là cái gì?”
Sơ Niệm giải thích nói: “Mấy quả trứng này là con của chúng ta, chúng ta là cha mẹ của chúng, chàng là cha, ta là mẹ.”
Cô lại giải thích tiếp, quan hệ giữa cha mẹ và con cái là như thế nào, rắn lớn đã hiểu, trả lời nói, “Ta sẽ luôn bảo vệ các người.”
Một người một rắn đã trải qua một buổi sáng làm cha mẹ, lúc sắp đến giữa trưa, bên ngoài có tiếng đập cửa, là giọng của Tần Thăng.
“Cửu Di? Ngươi đâu rồi?”
Âm thanh này khiến Sơ Niệm ý thức ra một chuyện, bọn họ không thể ở lại bộ lạc núi Xà Thần lâu được.
Bộ lạc núi Xà Thần đều là người lui đến, bình thường bạn thân của cô, các bạn của rắn lớn, còn có trẻ em tìm đến bọn họ, trong nhà vô cùng náo nhiệt.
Bây giờ họ có ba em bé nữa, trẻ em coi thành món đồ chơi đụng chạm đến, hoặc là có người hỏi về mấy quả trứng này, cũng hơi khó giải thích.
Suy cho cùng trong thời cổ đại không có con vật nào có một quả trứng vàng như vậy.
Rắn lớn ra ngoài nói chuyện với Tần Thăng, từ xa có thể nghe thấy hai người giải thích, sau đó hai người trò chuyện thoáng qua, bảo Tần Thăng nói với Tần Minh Nguyệt và Giang Nhu, hôm nay Sơ Niệm cũng không ra ngoài, Tần Thăng đã rời đi rồi.
Thực ra Giang Nhu và Tần Minh Nguyệt đã biết rồi, chỉ cần cô nằm mãi trên giường, hai người đã có thể đoán được là gì.
Rắn lớn vẫn là cẩn thận làm tốt những điều này, làm cho người ta rất yên tâm.
Đưa ba quả trứng đến một nơi ấm áp dễ chiu, Sơ Niệm mới vừa trở mình, đã bắt đầu cảm thấy được trước ngực trướng trướng khó chịu, rất không thoải mái, còn hơi đau.
Đột nhiên cô nhớ đến buổi sáng bản thân uống một bát lớn canh cá……