Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi - Trang 4
Chương 16
Lưỡi của rắn lớn bị kéo giống như bị thi triển bùa chú giữ thân, không cử động được chút nào.
Sơ Niệm cũng bị hành động của chính mình làm cho choáng váng, thật lâu sau mới có phản ứng, vội vàng bỏ lưỡi của nó ra, chắp tay ra sau cúi đầu, không dám nhìn phản ứng của rắn lớn.
Rắn lớn giống như một cỗ máy chạy chậm, phải mất một lúc nó mới có thể phản ứng kịp rồi mới tiếp tục vận chuyển thức ăn, từ từ nuốt thức ăn vào miệng.
Một người và một rắn làm như không có chuyện gì xảy ra, như thể trò đùa vừa rồi chưa xảy ra.
Sau khi ăn no, rắn lớn bắt đầu tự mình tắm rửa sạch sẽ, phủi bụi trên cơ thể màu vàng của mình hết lần này đến lần khác rồi mới lau sạch. Ngoại trừ tro tàn của cây cỏ mà cô cần lưu lại ra, thì các dị vật khác đều được thu dọn sạch sẽ.
Vảy của nó rất cứng, dù có cọ xuống đất như thế này thì trước sau như một không hề có một vết xước.
Đặc biệt phần thân sau khi ra khỏi nước sẽ lấp lánh như dát vàng, rất đẹp mắt.
Cái đuôi đẹp đẽ như vậy để dùng để quét đất, thì thực sự là quá phung phí của trời rồi.
Sơ Niệm liếc mắt nhìn thấy chiếc lông chim trĩ còn ở trong góc, từ trên mấy cành củi hái thêm một vài cành, mang về động lớn.
Vẫn nhớ khi còn bé sống ở quê, lúc đó, ngôi làng nhỏ miền núi của họ chưa phát triển, nhà nhà đều sử dụng chổi và hót rác tự làm, nguyên liệu làm bằng lông gà sau đó buộc vào cành cây, có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi. Độ cứng của cành cây cộng với sự bám bụi của lông gà, dùng để quét dọn rất sạch sẽ.
Chỉ là khi cô lớn hơn một chút, thì loại chổi này không còn được nhà nhà sử dụng nữa, cũng ít người làm nó hơn, bây giờ Sơ Niệm muốn làm nó cũng khá lực bất tòng tâm, chỉ có thể làm theo suy nghĩ của riêng mình, sử dụng các sợi chỉ đã xoắn trong hai ngày qua, quấn quanh lông chim.
Làm xong Sơ Niệm thử quét một chút, lông của chim trĩ cứng hơn lông mà cô làm gối rất nhiều, làm như thế này cũng có những mẫu tương tự, dùng quét sàn đều không có vấn đề gì.
Khi rắn lớn quay trở lại, Sơ Niệm đang dùng cây chổi do chính cô làm để quét sạch bụi đất trên mặt đất trong động lớn. Nó có vẻ tò mò, mắt cứ dõi theo cô.
Sơ Niệm chỉ vào chiếc chổi tự chế và trình diễn nó trước mặt rắn lớn, cây chổi quét sạch mặt đất hơn nhiều so với việc con rắn lớn cọ vào cơ thể nó, cô giải thích: “Với thứ này, rắn không phải quét sàn bằng cơ thể của mình nữa.”
Cô không biết rắn lớn có hiểu được không, cô chỉ có thể chứng minh điều đó một vài lần, và tiếp tục quét sạch bụi trên tường và mặt đất trong hang trước khi đặt chổi xuống.
Phải nói là từ khi được đi xuống hang, hoạt động hàng ngày của Sơ Niệm tăng lên rất nhiều, cơ thể bây giờ cũng khỏe hơn. Trước đó sau khi dọn dẹp hang lớn xong, cô chắc hẳn phải mệt mỏi tới mức muốn nằm xuống. Bây giờ cô chỉ là ngồi thở hổn hển một chút.
Sau khi cô đặt chổi xuống, rắn lớn ngập ngừng cuộn chổi bằng đuôi của nó, rồi nhảy múa hai lần như một người tung hứng trong rạp xiếc. Sơ Niệm bình ổn lại nhịp thở, lại bị trêu chọc mà cười khúc khích.
Cô nhận thấy rằng nếu bỏ qua thực tế rằng cô là nguồn dự trữ thực phẩm cho con rắn, thì cô có vẻ ít sợ nó hơn. Ít nhất là trong thời gian dài như vậy, rắn lớn cũng không thực sự làm bất cứ điều gì làm tổn thương cô.
Con người sợ hãi điều gì đó vì nó đe dọa sự an toàn của chính họ. Nếu điều này bị bỏ qua, con rắn lớn cũng có thể trở thành một con rắn rất đáng yêu.
Viết nhật ký xong, Sơ Niệm che đi viên dạ minh châu trên đầu giường, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ theo đồng hồ sinh học.
Sáng hôm sau, Sơ Niệm đọc nhẹ nhàng và tha thiết phần nhật ký về thực vật mà cô ghi lại trong thời gian này.
Rắn lớn thò đầu ra trông như một em bé ngoan ngoãn học hành đàng hoàng.
Khi Sơ Niệm đọc văn bản một mình, cảm thấy rất nhàm chán, vì vậy cô đã đóng vai một giáo viên, chỉ vào một trong những cái cây và nói: “Rắn lớn, nhìn nè, đây là quả xanh rắn mang về khi tôi bị thương. Thân cây hình trụ, lá hẹp dài, có thể tiêu viêm, trị chấn thương, sau khi ăn xong sẽ ngủ thiếp đi.”
Sau khi cô nói xong, rắn lớn phát ra hai âm thanh “si si”, như là đáp lại cô: “Tôi hiểu rồi.”
Sơ Niệm thấy thú vị, chỉ vào một cây khác có lá tròn và rộng, có gai nhỏ ở mép: “Đây được gọi là cỏ gai. Nó sẽ sinh ra một loại quả màu đỏ. Sau khi ăn lá của nó, nó sẽ khiến miệng ngứa ran. Quả màu đỏ và có tác dụng giảm đau.”
Tập tư liệu thực vật của cô hiện đã ghi chép được hơn 40 loại thực vật, tất cả đều được cô ghi lại sau khi thử nghiệm từng loại một như Thần Nông thử nghiệm tất cả các loại thảo mộc. Vì vậy, cô chỉ ghi lại đặc điểm và chức năng của những loài thực vật này, không thể biết được những kiến thức sâu hơn như tập quán và phương thức sinh sản của chúng.
Trong khoảng thời gian đi thám hiểm này, Sơ Niệm nghi ngờ rằng đây là vùng đất không người, một khu vực chưa từng được khám phá trên trái đất.
Cô không hiểu rằng tại sao đã có công cụ dò tìm vệ tinh, lại còn có một vùng đất không người rộng lớn và phong phú như vậy.
Cô chỉ có thể ghi lại những loài thực vật mà trước đây cô chưa từng phát hiện ra, để vượt qua khoảng thời gian này, cô cũng đang đóng góp một phần nào đó trong khả năng của mình.
Buổi đọc sách sáng nay, bởi vì có sự tham gia của rắn lớn, mà Sơ Niệm cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau khi đọc sách buổi sáng xong, nhìn mặt trời dần lên, cô lại xách ba lô lên, mang theo dao găm và la bàn, rồi quyết định quay lại tìm hồ nước có cói, cua và tôm.
Khi ở trong hồ bơi, đôi khi Sơ Niệm có thể nghe thấy tiếng thác nước chảy ở xa xa, vì vậy cô đoán rằng hồ nước nằm ở phía bên kia của hang.
Vì mùa thu nên bây giờ ở trên núi không thiếu trái cây và các loại thực phẩm khác. Sơ Niệm hái một ít trái cây bên đường bỏ vào ba lô để ăn trên đường.
Đi hơn nửa giờ, cuối cùng cũng có thể nghe thấy tiếng nước nhè nhẹ, điều này cũng cho thấy cô cách hồ không còn xa.
Sơ Niệm mừng rỡ gia tăng nhanh tốc độ, không bao lâu đã nhìn thấy bóng dáng của hồ nước.
Lần này, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, trước tiên ăn một vài quả trái cây để bổ sung sức lực, sau đó lấy con dao găm để thu hoạch những cây cói trong nước.
Sơ Niệm đã cắt rất nhiều cói và chất đống tất cả chúng trên bãi cỏ khô bên nước cho đến khi chúng tạo thành hình dạng của một ngọn núi nhỏ.
Cói thu hoạch về không thể cứ thế dệt trực tiếp thành chiếu, cói ẩm cần phải phơi khô.
Sơ Niệm hôm nay không định mang cói về, cô định mấy ngày nữa sẽ chuyển cói đến nơi khô ráo để phơi. Nơi ở trong hang có hạn, chứa khổng hết nổi nhiều cói như vậy. Hơn nữa, cói khô cũng sẽ giảm trọng lượng, có thể giúp cô vận chuyển chúng trở lại hang dễ dàng hơn.
Khi chắc chắn rằng lượng cói đã đủ dùng, Sơ Niệm buộc nhiều tôm và cua bằng cói, rồi quyết định quay trở lại hang. Tôm cua vào mùa thu rất béo, trong thời gian này có thể ăn thỏa thích.
Trên đường trở về, Sơ Niệm cũng hái rất nhiều trái cây, có những quả cô thích ăn, cũng có những quả rất khó ăn, cô đều đem về mỗi loại hai quả.
Cô đang bắt đầu dự trữ thức ăn.
Cô không biết liệu có ai nhìn thấy tín hiệu cấp cứu của mình hay có ai đến cứu cô không.
Nếu không có ai đến cứu cô, khi mùa đông đến rắn lớn dù không ăn thịt cô, thì cũng ngủ đông dưới lòng đất. Cô không thể để chính mình chết đói được.
Hang này đủ an toàn, ngay cả loài vượn người cũng không thể leo lên ngọn núi dốc như vậy được, ở cửa động còn có da của rắn lớn làm vật ngăn cản, gần đó căn bản không có dã thú.
Miễn là cô tích trữ đủ thức ăn, khi mùa đông đến, cô sẽ trốn trong hang, làm một chú chuột hamster nhỏ vui vẻ.
Không biết từ khi nào, cô đã nghĩ tới chuyện của mùa đông. Nhưng bản năng sinh tồn khiến cô phải đắn đo suy nghĩ.
Sơ Niệm đặt những trái cây này ở cuối một con đường cụt trong mê động, nơi cô nghĩ là nơi tốt nhất để cất đồ.
Hoặc cô cũng nên bảo quản một ít thịt, chẳng hạn như làm một ít thịt sấy khô hay thứ gì đó, vào mùa đông, có thể rang lên ăn, hoặc luộc trong nước dùng.
Thế nhưng tất cả đều cần muối.
Sơ Niệm bắt đầu mò mẫm với chiếc la bàn, cố gắng quay trở lại hang trước khi trời tối.
Nhưng đến ngày thứ tư, cô bị rắn lớn phát hiện.
Rắn lớn đã đưa cô rời khỏi khu vực đó, trở về một nơi quen thuộc.
Cô đoán rằng đó là một nơi không an toàn, không thuộc về nó nên không cho phép cô đến gần.
Sơ Niệm bắt đầu thèm món cá mặn hôm trước do rắn lớn mang về, nhưng rắn lớn không bao giờ mang cá về ăn nữa.
Đã quá lâu cô không được nếm muối. Mặc dù động vật có muối trong cơ thể, nhưng nếu con người không uống máu động vật, thì không nếm được mùi vị cụ thể của loại muối nào cả.
Món canh cá cô ăn mấy hôm trước có vị mặn, chứng tỏ nguồn nước nơi nó sống có hàm lượng muối cao.
Miễn là cô có thể tìm được nguồn nước mặn, cô có thể sử dụng quá trình bay hơi nước để chiết xuất muối ăn từ nó.
Ý nghĩ này khiến Sơ Niệm kích động đến mức cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau con rắn lớn còn chưa tỉnh dậy cô đã mở mắt, cất cái xẻng và la bàn vào ba lô. Thậm chí cô còn mặc bộ da thú hình trụ mới may hôm trước.
Rắn lớn bị hành động của cô đánh thức, đồng tử thẳng đứng của nó dần dần mở to, bay đến bên cạnh cô, quấn lấy người cô, chóp đuôi ở trên lưng cô, như muốn dỗ dành đứa trẻ không nghe lời, bảo cô đừng làm loạn, đừng tiếp tục làm ồn để cho nó ngủ.
Sơ Niệm chỉ có thể ngừng cử động, giống như con nhộng tằm bị rắn lớn quấn lấy, nheo mắt chợp mắt.
Một lúc sau, rắn lớn có vẻ như sắp đi săn mồi, đặt cô bên cạnh chiếc túi ngủ rồi tìm cách đút cô vào.
Sơ Niệm đột nhiên mở mắt, buộc mình phải nhanh chóng tỉnh lại khỏi trạng thái này.
Sơ Niệm chỉ vào rắn lớn rồi đến chỉ vào chính mình, khoa tay múa chân biểu thị: “tôi muốn cùng ra ngoài!”
Sợ rắn lớn không hiểu ý mình, Sơ Niệm lấy can đảm trực tiếp đi tới sau lưng nó, ôm chặt nó, lặp lại: “Tôi muốn cùng rắn lớn đi ra ngoài.”
Rắn lớn kiên trì thuyết phục cô, nhưng nhiều lần đều thất bại.
Cuối cùng, rắn lớn dường như bị cô làm vướng víu đến bất lực, quấn lấy người cô rồi dùng đuôi cố định lại, giống như khi cô đưa cô đi tìm dạ minh châu, nó sải cánh bay ra ngoài.
Cảm giác này giống như đang bay trên bầu trời. Đi máy bay là chỉ ở trong máy bay, cô không thể cảm nhận được gió thổi mạnh vào mặt mình, nhưng đây là sự tiếp xúc trực tiếp, thân mật với thiên nhiên.
May mắn thay, cô không cảm thấy lạnh vì đã mặc quần áo bằng da động vật. Nhưng gió buổi sáng sớm quật vào mặt làm cô đau rát, nên cô phải vùi đầu vào da rắn.
Rắn lớn cuối cùng dừng lại trong một khu rừng, đặt cô trên một cành cây rậm rạp và tự mình đi.
Sơ Niệm lần đầu tiên biết rằng rắn lớn thường làm gì khi ra ngoài. Nó tìm thấy gần đó có một con mồi giống gấu đen, trong thời gian ngắn đã hạ gục được gấu đen, móc lên đuôi của mình, nó đưa cô đi tìm những con mồi khác, cứ thế chạy trong rừng núi, như đang tuần tra lãnh địa của mình, hễ thấy con mồi yêu thích là nó lại ra tay.
Một buổi sáng, rắn lớn đã giết chết hai con mồi lớn, nhưng cả hai đều không ăn thịt.
Sơ Niệm nhớ tới đêm qua rắn lớn vừa ăn một con mồi lớn, bây giờ không phải lúc để nó ăn. Vậy giờ nó đang làm gì mà nó săn nhiều con mồi như vậy?
Trong một ngày, trừ con thỏ và một con lợn rừng nhỏ mà Sơ Niệm giết, rắn lớn đã giết tổng cộng ba con mồi lớn rồi đưa chúng trở lại hang.
Sau khi đặt Sơ Niệm xuống, rắn lớn biến mất cùng con mồi vào màn đêm, ngay sau đó quay trở lại.
Có lẽ nào rắn lớn cũng nuôi các loại lương thực dự trữ khác, và đây là thức ăn cho các loại lương thực dự trữ đó?
Cô nhớ rằng khi xuống núi, ngoài hang nơi họ đang ở còn có những hang khác ở phía trên.
Sơ Niệm không thể không suy nghĩ rằng. Ở cái vùng đất không người ở này, có lẽ rắn lớn chưa từng ăn thịt người nên khi nhìn thấy Sơ Niệm, cô bị giữ lại vì tò mò. Sau đó, cô đã làm rất nhiều món thịt nướng mà rắn lớn thích, đó là lý do tại sao rắn lớn đã giữ cô lại trong một thời gian dài.
Có lẽ rắn lớn là một tín đồ có tâm hồn ăn uống!
Ngoài ra thì Sơ Niệm không thể nghĩ ra được bất kỳ lý do nào.
Xét cho cùng, với tư cách là một loại lương thực dự trữ, cô còn không đủ lớn để cho rắn lớn dính răng, cô thực sự không có nhiều khả năng cạnh tranh.
Sơ Niệm cũng bị hành động của chính mình làm cho choáng váng, thật lâu sau mới có phản ứng, vội vàng bỏ lưỡi của nó ra, chắp tay ra sau cúi đầu, không dám nhìn phản ứng của rắn lớn.
Rắn lớn giống như một cỗ máy chạy chậm, phải mất một lúc nó mới có thể phản ứng kịp rồi mới tiếp tục vận chuyển thức ăn, từ từ nuốt thức ăn vào miệng.
Một người và một rắn làm như không có chuyện gì xảy ra, như thể trò đùa vừa rồi chưa xảy ra.
Sau khi ăn no, rắn lớn bắt đầu tự mình tắm rửa sạch sẽ, phủi bụi trên cơ thể màu vàng của mình hết lần này đến lần khác rồi mới lau sạch. Ngoại trừ tro tàn của cây cỏ mà cô cần lưu lại ra, thì các dị vật khác đều được thu dọn sạch sẽ.
Vảy của nó rất cứng, dù có cọ xuống đất như thế này thì trước sau như một không hề có một vết xước.
Đặc biệt phần thân sau khi ra khỏi nước sẽ lấp lánh như dát vàng, rất đẹp mắt.
Cái đuôi đẹp đẽ như vậy để dùng để quét đất, thì thực sự là quá phung phí của trời rồi.
Sơ Niệm liếc mắt nhìn thấy chiếc lông chim trĩ còn ở trong góc, từ trên mấy cành củi hái thêm một vài cành, mang về động lớn.
Vẫn nhớ khi còn bé sống ở quê, lúc đó, ngôi làng nhỏ miền núi của họ chưa phát triển, nhà nhà đều sử dụng chổi và hót rác tự làm, nguyên liệu làm bằng lông gà sau đó buộc vào cành cây, có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi. Độ cứng của cành cây cộng với sự bám bụi của lông gà, dùng để quét dọn rất sạch sẽ.
Chỉ là khi cô lớn hơn một chút, thì loại chổi này không còn được nhà nhà sử dụng nữa, cũng ít người làm nó hơn, bây giờ Sơ Niệm muốn làm nó cũng khá lực bất tòng tâm, chỉ có thể làm theo suy nghĩ của riêng mình, sử dụng các sợi chỉ đã xoắn trong hai ngày qua, quấn quanh lông chim.
Làm xong Sơ Niệm thử quét một chút, lông của chim trĩ cứng hơn lông mà cô làm gối rất nhiều, làm như thế này cũng có những mẫu tương tự, dùng quét sàn đều không có vấn đề gì.
Khi rắn lớn quay trở lại, Sơ Niệm đang dùng cây chổi do chính cô làm để quét sạch bụi đất trên mặt đất trong động lớn. Nó có vẻ tò mò, mắt cứ dõi theo cô.
Sơ Niệm chỉ vào chiếc chổi tự chế và trình diễn nó trước mặt rắn lớn, cây chổi quét sạch mặt đất hơn nhiều so với việc con rắn lớn cọ vào cơ thể nó, cô giải thích: “Với thứ này, rắn không phải quét sàn bằng cơ thể của mình nữa.”
Cô không biết rắn lớn có hiểu được không, cô chỉ có thể chứng minh điều đó một vài lần, và tiếp tục quét sạch bụi trên tường và mặt đất trong hang trước khi đặt chổi xuống.
Phải nói là từ khi được đi xuống hang, hoạt động hàng ngày của Sơ Niệm tăng lên rất nhiều, cơ thể bây giờ cũng khỏe hơn. Trước đó sau khi dọn dẹp hang lớn xong, cô chắc hẳn phải mệt mỏi tới mức muốn nằm xuống. Bây giờ cô chỉ là ngồi thở hổn hển một chút.
Sau khi cô đặt chổi xuống, rắn lớn ngập ngừng cuộn chổi bằng đuôi của nó, rồi nhảy múa hai lần như một người tung hứng trong rạp xiếc. Sơ Niệm bình ổn lại nhịp thở, lại bị trêu chọc mà cười khúc khích.
Cô nhận thấy rằng nếu bỏ qua thực tế rằng cô là nguồn dự trữ thực phẩm cho con rắn, thì cô có vẻ ít sợ nó hơn. Ít nhất là trong thời gian dài như vậy, rắn lớn cũng không thực sự làm bất cứ điều gì làm tổn thương cô.
Con người sợ hãi điều gì đó vì nó đe dọa sự an toàn của chính họ. Nếu điều này bị bỏ qua, con rắn lớn cũng có thể trở thành một con rắn rất đáng yêu.
Viết nhật ký xong, Sơ Niệm che đi viên dạ minh châu trên đầu giường, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ theo đồng hồ sinh học.
Sáng hôm sau, Sơ Niệm đọc nhẹ nhàng và tha thiết phần nhật ký về thực vật mà cô ghi lại trong thời gian này.
Rắn lớn thò đầu ra trông như một em bé ngoan ngoãn học hành đàng hoàng.
Khi Sơ Niệm đọc văn bản một mình, cảm thấy rất nhàm chán, vì vậy cô đã đóng vai một giáo viên, chỉ vào một trong những cái cây và nói: “Rắn lớn, nhìn nè, đây là quả xanh rắn mang về khi tôi bị thương. Thân cây hình trụ, lá hẹp dài, có thể tiêu viêm, trị chấn thương, sau khi ăn xong sẽ ngủ thiếp đi.”
Sau khi cô nói xong, rắn lớn phát ra hai âm thanh “si si”, như là đáp lại cô: “Tôi hiểu rồi.”
Sơ Niệm thấy thú vị, chỉ vào một cây khác có lá tròn và rộng, có gai nhỏ ở mép: “Đây được gọi là cỏ gai. Nó sẽ sinh ra một loại quả màu đỏ. Sau khi ăn lá của nó, nó sẽ khiến miệng ngứa ran. Quả màu đỏ và có tác dụng giảm đau.”
Tập tư liệu thực vật của cô hiện đã ghi chép được hơn 40 loại thực vật, tất cả đều được cô ghi lại sau khi thử nghiệm từng loại một như Thần Nông thử nghiệm tất cả các loại thảo mộc. Vì vậy, cô chỉ ghi lại đặc điểm và chức năng của những loài thực vật này, không thể biết được những kiến thức sâu hơn như tập quán và phương thức sinh sản của chúng.
Trong khoảng thời gian đi thám hiểm này, Sơ Niệm nghi ngờ rằng đây là vùng đất không người, một khu vực chưa từng được khám phá trên trái đất.
Cô không hiểu rằng tại sao đã có công cụ dò tìm vệ tinh, lại còn có một vùng đất không người rộng lớn và phong phú như vậy.
Cô chỉ có thể ghi lại những loài thực vật mà trước đây cô chưa từng phát hiện ra, để vượt qua khoảng thời gian này, cô cũng đang đóng góp một phần nào đó trong khả năng của mình.
Buổi đọc sách sáng nay, bởi vì có sự tham gia của rắn lớn, mà Sơ Niệm cảm thấy tâm trạng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Sau khi đọc sách buổi sáng xong, nhìn mặt trời dần lên, cô lại xách ba lô lên, mang theo dao găm và la bàn, rồi quyết định quay lại tìm hồ nước có cói, cua và tôm.
Khi ở trong hồ bơi, đôi khi Sơ Niệm có thể nghe thấy tiếng thác nước chảy ở xa xa, vì vậy cô đoán rằng hồ nước nằm ở phía bên kia của hang.
Vì mùa thu nên bây giờ ở trên núi không thiếu trái cây và các loại thực phẩm khác. Sơ Niệm hái một ít trái cây bên đường bỏ vào ba lô để ăn trên đường.
Đi hơn nửa giờ, cuối cùng cũng có thể nghe thấy tiếng nước nhè nhẹ, điều này cũng cho thấy cô cách hồ không còn xa.
Sơ Niệm mừng rỡ gia tăng nhanh tốc độ, không bao lâu đã nhìn thấy bóng dáng của hồ nước.
Lần này, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, trước tiên ăn một vài quả trái cây để bổ sung sức lực, sau đó lấy con dao găm để thu hoạch những cây cói trong nước.
Sơ Niệm đã cắt rất nhiều cói và chất đống tất cả chúng trên bãi cỏ khô bên nước cho đến khi chúng tạo thành hình dạng của một ngọn núi nhỏ.
Cói thu hoạch về không thể cứ thế dệt trực tiếp thành chiếu, cói ẩm cần phải phơi khô.
Sơ Niệm hôm nay không định mang cói về, cô định mấy ngày nữa sẽ chuyển cói đến nơi khô ráo để phơi. Nơi ở trong hang có hạn, chứa khổng hết nổi nhiều cói như vậy. Hơn nữa, cói khô cũng sẽ giảm trọng lượng, có thể giúp cô vận chuyển chúng trở lại hang dễ dàng hơn.
Khi chắc chắn rằng lượng cói đã đủ dùng, Sơ Niệm buộc nhiều tôm và cua bằng cói, rồi quyết định quay trở lại hang. Tôm cua vào mùa thu rất béo, trong thời gian này có thể ăn thỏa thích.
Trên đường trở về, Sơ Niệm cũng hái rất nhiều trái cây, có những quả cô thích ăn, cũng có những quả rất khó ăn, cô đều đem về mỗi loại hai quả.
Cô đang bắt đầu dự trữ thức ăn.
Cô không biết liệu có ai nhìn thấy tín hiệu cấp cứu của mình hay có ai đến cứu cô không.
Nếu không có ai đến cứu cô, khi mùa đông đến rắn lớn dù không ăn thịt cô, thì cũng ngủ đông dưới lòng đất. Cô không thể để chính mình chết đói được.
Hang này đủ an toàn, ngay cả loài vượn người cũng không thể leo lên ngọn núi dốc như vậy được, ở cửa động còn có da của rắn lớn làm vật ngăn cản, gần đó căn bản không có dã thú.
Miễn là cô tích trữ đủ thức ăn, khi mùa đông đến, cô sẽ trốn trong hang, làm một chú chuột hamster nhỏ vui vẻ.
Không biết từ khi nào, cô đã nghĩ tới chuyện của mùa đông. Nhưng bản năng sinh tồn khiến cô phải đắn đo suy nghĩ.
Sơ Niệm đặt những trái cây này ở cuối một con đường cụt trong mê động, nơi cô nghĩ là nơi tốt nhất để cất đồ.
Hoặc cô cũng nên bảo quản một ít thịt, chẳng hạn như làm một ít thịt sấy khô hay thứ gì đó, vào mùa đông, có thể rang lên ăn, hoặc luộc trong nước dùng.
Thế nhưng tất cả đều cần muối.
Sơ Niệm bắt đầu mò mẫm với chiếc la bàn, cố gắng quay trở lại hang trước khi trời tối.
Nhưng đến ngày thứ tư, cô bị rắn lớn phát hiện.
Rắn lớn đã đưa cô rời khỏi khu vực đó, trở về một nơi quen thuộc.
Cô đoán rằng đó là một nơi không an toàn, không thuộc về nó nên không cho phép cô đến gần.
Sơ Niệm bắt đầu thèm món cá mặn hôm trước do rắn lớn mang về, nhưng rắn lớn không bao giờ mang cá về ăn nữa.
Đã quá lâu cô không được nếm muối. Mặc dù động vật có muối trong cơ thể, nhưng nếu con người không uống máu động vật, thì không nếm được mùi vị cụ thể của loại muối nào cả.
Món canh cá cô ăn mấy hôm trước có vị mặn, chứng tỏ nguồn nước nơi nó sống có hàm lượng muối cao.
Miễn là cô có thể tìm được nguồn nước mặn, cô có thể sử dụng quá trình bay hơi nước để chiết xuất muối ăn từ nó.
Ý nghĩ này khiến Sơ Niệm kích động đến mức cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau con rắn lớn còn chưa tỉnh dậy cô đã mở mắt, cất cái xẻng và la bàn vào ba lô. Thậm chí cô còn mặc bộ da thú hình trụ mới may hôm trước.
Rắn lớn bị hành động của cô đánh thức, đồng tử thẳng đứng của nó dần dần mở to, bay đến bên cạnh cô, quấn lấy người cô, chóp đuôi ở trên lưng cô, như muốn dỗ dành đứa trẻ không nghe lời, bảo cô đừng làm loạn, đừng tiếp tục làm ồn để cho nó ngủ.
Sơ Niệm chỉ có thể ngừng cử động, giống như con nhộng tằm bị rắn lớn quấn lấy, nheo mắt chợp mắt.
Một lúc sau, rắn lớn có vẻ như sắp đi săn mồi, đặt cô bên cạnh chiếc túi ngủ rồi tìm cách đút cô vào.
Sơ Niệm đột nhiên mở mắt, buộc mình phải nhanh chóng tỉnh lại khỏi trạng thái này.
Sơ Niệm chỉ vào rắn lớn rồi đến chỉ vào chính mình, khoa tay múa chân biểu thị: “tôi muốn cùng ra ngoài!”
Sợ rắn lớn không hiểu ý mình, Sơ Niệm lấy can đảm trực tiếp đi tới sau lưng nó, ôm chặt nó, lặp lại: “Tôi muốn cùng rắn lớn đi ra ngoài.”
Rắn lớn kiên trì thuyết phục cô, nhưng nhiều lần đều thất bại.
Cuối cùng, rắn lớn dường như bị cô làm vướng víu đến bất lực, quấn lấy người cô rồi dùng đuôi cố định lại, giống như khi cô đưa cô đi tìm dạ minh châu, nó sải cánh bay ra ngoài.
Cảm giác này giống như đang bay trên bầu trời. Đi máy bay là chỉ ở trong máy bay, cô không thể cảm nhận được gió thổi mạnh vào mặt mình, nhưng đây là sự tiếp xúc trực tiếp, thân mật với thiên nhiên.
May mắn thay, cô không cảm thấy lạnh vì đã mặc quần áo bằng da động vật. Nhưng gió buổi sáng sớm quật vào mặt làm cô đau rát, nên cô phải vùi đầu vào da rắn.
Rắn lớn cuối cùng dừng lại trong một khu rừng, đặt cô trên một cành cây rậm rạp và tự mình đi.
Sơ Niệm lần đầu tiên biết rằng rắn lớn thường làm gì khi ra ngoài. Nó tìm thấy gần đó có một con mồi giống gấu đen, trong thời gian ngắn đã hạ gục được gấu đen, móc lên đuôi của mình, nó đưa cô đi tìm những con mồi khác, cứ thế chạy trong rừng núi, như đang tuần tra lãnh địa của mình, hễ thấy con mồi yêu thích là nó lại ra tay.
Một buổi sáng, rắn lớn đã giết chết hai con mồi lớn, nhưng cả hai đều không ăn thịt.
Sơ Niệm nhớ tới đêm qua rắn lớn vừa ăn một con mồi lớn, bây giờ không phải lúc để nó ăn. Vậy giờ nó đang làm gì mà nó săn nhiều con mồi như vậy?
Trong một ngày, trừ con thỏ và một con lợn rừng nhỏ mà Sơ Niệm giết, rắn lớn đã giết tổng cộng ba con mồi lớn rồi đưa chúng trở lại hang.
Sau khi đặt Sơ Niệm xuống, rắn lớn biến mất cùng con mồi vào màn đêm, ngay sau đó quay trở lại.
Có lẽ nào rắn lớn cũng nuôi các loại lương thực dự trữ khác, và đây là thức ăn cho các loại lương thực dự trữ đó?
Cô nhớ rằng khi xuống núi, ngoài hang nơi họ đang ở còn có những hang khác ở phía trên.
Sơ Niệm không thể không suy nghĩ rằng. Ở cái vùng đất không người ở này, có lẽ rắn lớn chưa từng ăn thịt người nên khi nhìn thấy Sơ Niệm, cô bị giữ lại vì tò mò. Sau đó, cô đã làm rất nhiều món thịt nướng mà rắn lớn thích, đó là lý do tại sao rắn lớn đã giữ cô lại trong một thời gian dài.
Có lẽ rắn lớn là một tín đồ có tâm hồn ăn uống!
Ngoài ra thì Sơ Niệm không thể nghĩ ra được bất kỳ lý do nào.
Xét cho cùng, với tư cách là một loại lương thực dự trữ, cô còn không đủ lớn để cho rắn lớn dính răng, cô thực sự không có nhiều khả năng cạnh tranh.