Sau Khi Bị Xà Xà Chăn Nuôi - Trang 4
Chương 156
Sơ Niệm không nhớ mình ngủ từ lúc nào, khi tỉnh lại lần nữa, mình đã được rắn lớn quấn vào giữa cơ thể hắn, chóp đuôi của hắn đang quấn quanh mắt cá chân mình, hoàn toàn khớp với vết vòng trong kia.
Đúng là một chuyện rất thần kỳ.
Vết rắn lớn lưu lại này không chỉ không mất đi, mà còn trở thành hoa văn mây hình đuôi rắn của hắn, có thể khớp với đuôi rắn của hắn.
Sau khi máu bầm màu đỏ mất đi, vết lại không mất đi, cuối cùng trở thành màu vàng kim nhạt, sau khi vào trong nước sẽ như là mọc vảy, sờ lên cũng có cảm nhận như vảy.
Đặc biệt là khi ở trong nước, nếu như đồng thời còn dưới ánh mặt trời, trên vảy màu vàng kim sẽ khúc xạ ra quầng sáng bảy màu, đẹp như mơ.
Bây giờ nhìn rắn lớn quấn lên mắt cá chân của mình, cô lại bắt đầu đoán hàm ý của vết vòng tròn này.
Chắc chắn rắn lớn sẽ không lưu lại vì đẹp.
Khi mỗi lần bọn họ giao lưu sâu, cho dù là hình người vui vẻ xong, hắn cũng sẽ biến thành đuôi rắn dùng chóp đuôi của mình quấn lên mắt cá chân của cô.
Giao phối, chắc chắn có ý nghĩa rất quan trọng trong thế giới của loài rắn.
Cho nên hắn mới lưu lại vết ở đây.
Còn nhớ lần đầu tiên mắt rắn lớn đỏ bừng là ở bộ lạc núi Xà Thần, có phải lúc đó hắn nhìn thấy vết trên mắt cá chân mình cho nên mới khôi phục lí trí.
Cũng vì vết này, hắn không làm cô bị thương, không làm hại người khác, không phát điên.
Như vậy cái vết này có phải có thể giúp hắn nhận ra mình là người rất quan trọng của hắn hay không.
Hoặc có thể giúp hắn khôi phục ký ức?!
Sơ Niệm nhúc nhích mắt cá chân, rắn lớn đang cuốn lấy cô tỉnh lại, từ từ thả lỏng đuôi của mình, nhường ra một đường cho Sơ Niệm.
Cảnh tượng này thói quen giống hệt như trước khi hắn mất ký ức.
Điều này khiến cô có chút mừng rỡ, thử hỏi: “Cửu Di, chàng khôi phục lại trí nhớ rồi sao?”
Dường như rắn lớn không có phản ứng đặc biệt nào.
Xem ra là không có.
Có điều rắn lớn luôn ngủ ở mép giường vậy mà tối quá lại cuốn lấy cô ngủ.
Chuyện này chứng minh một điều, tiếp xúc giữa da thịt, có thể làm cho một người một rắn nhanh chóng quen thuộc.
Phương pháp điều trị kích thích như vậy có tác dụng.
Sơ Niệm đứng lên mặc quần áo, nhìn lịch cô làm bằng mành trúc trên tường một chút.
Mành trúc được đan thành hình vuông, bên trên có một tờ ngày tháng đại khái dùng giấy viết, thời gian bảy tám ngày đếm ngược từ ngày hôm nay được Sơ Niệm dán lên một bông hoa khô to màu đỏ.
Là ngày cuối năm.
Thấm thoát đã trải qua thời gian dài như vậy, đây là cái tết thứ hai cô trải qua ở đây.
Cho dù chỉ có một người một rắn, Sơ Niệm cũng muốn ăn một cái tết náo nhiệt.
Rắn lớn bây giờ không nhớ những ký ức lúc trước, cô lại nói lại cho hắn ý nghĩa của tết, thậm chí lặp lại một lát, đây là cái tết đầu tiên sau khi cô vừa kết hôn.
Nếu bây giờ không phải là thời kỳ mọc vảy của rắn lớn, thoạt nhìn vẫn có chút suy yếu, thì cô muốn dẫn rắn lớn đến nhìn khu vườn ở bộ lạc núi Xà Thần, có lẽ hắn nhìn thấy vô số đá phát sáng bên đó sẽ nhớ lại được chút gì.
Như trạng thái cơ thể rắn lớn bây giờ, chỉ có thể gác lại.
Đồ Sơ Niệm cần để bắt đầu chuẩn bị ăn tết, năm nay chuẩn bị không chỉ có đồ ăn, cô thử nhuộm giấy thành màu đỏ bằng kỹ thuật nhuộm màu Tần Minh Nguyệt dạy, sau đó viết mấy chữ phúc, làm mấy cái đèn lồng đỏ, thêm chút không khí năm mới cho hang động.
Nhưng muốn pha chế màu đỏ thuần không chỉ là những chữ ghi chép trên giấy, Sơ Niệm phải thử mấy lần mới có dấu hiệu thành công.
Dùng cánh hoa làm ra giấy đỏ thuần tự nhiên không tạp chất, thời cổ đại loại giấy này không chỉ là giấy đỏ dùng để viết chữ, thực ra cũng có thể dùng làm giấy son.
Sơ Niệm lấy một mảnh màu sắc tươi sáng đặt lên môi, hai cánh môi mím lên giấy đỏ, màu môi nhạt ban đầu thoáng cái tươi sáng hẳn lên.
Làn da của Sơ Niệm rất trắng, tóc đen da trắng, rung động lòng người.
Giờ đây màu đỏ tươi trên đôi môi cô càng khiến cho làn da cô càng thêm trắng ngần, đôi mắt sáng ngời như hắc diệu thạch nhìn về phía người đàn ông, phản chiếu ra bóng dáng cao lớn của hắn.
Cô cười lên, như trăng non rọi vào trái tim hắn, giọng nói mềm mại hỏi: “Đẹp không?”
Đồng tử dựng đứng của rắn lớn dần mở to, cuối cùng biến thành màu vàng óng tròn trịa như mắt mèo, như đang tỏa sáng dưới ánh sáng.
Sơ Niệm tiến sát đến đầu rắn của hắn, ôm lấy nó, hôn một cái lên môi hắn, cọ đều màu lên trên, nhìn vào mắt hắn, trong mắt đều là ý cười: “Nếu đẹp, vậy cũng tô cho chàng một chút.”
Vào lúc rắn lớn còn chưa kịp phản ứng lại, cô nhanh chóng nhảy ra, còn chưa chạy được mấy bước, đã bị đuôi rắn cuốn về.
Bị nhấc lên cao giữa không trung, trong mắt cô không có chút sợ nào, thuần thục lấy tay vịn lấy đuôi rắn của hắn, để cơ thể giữ được thăng bằng.
Thậm chí Sơ Niệm còn có tâm trạng quan sát cái đuôi rắn cuốn lấy cơ thể mình.
Còn nhớ lúc rắn lớn mới lột xác trên người cũng có một lớp vảy, mỏng như cánh ve, sờ lên rất mềm.
Nhưng chỉ qua thời gian nửa tháng, giờ đây lớp vảy trên người hắn đã nhanh chóng trở nên cứng chắc mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Thoạt nhìn trạng thái của rắn lớn cũng tốt hơn rất nhiều khi lần đầu tiên cô quay về tìm hắn.
Hắn đang dần dần khôi phục sức khỏe.
Không chỉ có môi bị dính son, thịt mềm xung quanh lớp vảy bị cô vuốt ve cũng bắt đầu biến thành màu hồng phấn, lan từ đầu ngón tay của cô, hội tụ thành một vùng biển hoa màu vàng hồng giống như từng đóa hoa mềm mại.
Có lẽ hắn đang xấu hổ, lại có vẻ như không phải.
Đặc biệt là ánh sáng nóng bỏng lóe lên trong mắt hắn, làm Sơ Niệm ý thức được, quậy thêm nữa, có lẽ sẽ xảy ra chuyện.
Sơ Niệm dùng sức vỗ mấy cái lên đuôi rắn của hắn, âm thanh ba ba ba ba và chút đau khiến cho rắn lớn xuất hiện chút tỉnh táo.
“Thả ta xuống, giấy đỏ làm xong phải mang ra phơi nắng.”
Trong khu vườn của Sơ Niệm có bức tường phơi nắng hong khô lúc làm giấy, bây giờ đúng lúc dùng để phơi nắng giấy đỏ.
Lúc cô chuyển từng tờ giấy đỏ ra, phát hiện rắn lớn cũng đang chuyển giúp cô.
Đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi hang động lạnh lẽo, Sơ Niệm có hơi lo lắng cơ thể hắn không chịu được, chắn trước mặt hắn nói: “Tự ta làm là được rồi.”
Giấy đỏ cô làm không nhiều, một người chạy mấy lượt là xong rồi.
Nhưng rắn lớn kiên quyết muốn giúp.
Sơ Niệm quan sát một chút, động tác rắn lớn dán giấy đỏ lên trên trường rất thành thục, hơn nữa cơ thể cũng không có xuất hiện phản ứng khó chịu nào.
Lúc này Sơ Niệm mới không tiếp tục ngăn cản hành động của hắn.
Mặc dù bây giờ đang là mùa đông, nhiệt độ khá thấp, nhưng trong bức tường này có thể làm nóng, rất nhanh là có thể sấy khô giấy.
Màu sắc của giấy sau khi sấy khô sẽ càng thêm tươi mới, thoạt nhìn cuối cùng thì cũng là màu đỏ chót mà Sơ Niệm muốn.
Cô hưng phấn cầm tờ giấy đỏ này trải lên bàn kê viết chữ, sau đó lấy bút viết tên hai người lên trên, nét bút hoàn toàn không bị nhòe, dùng tốt như giấy vàng vậy.
Sơ Niệm gọi rắn lớn, dạy hắn cùng viết chữ, giống lần đầu tiên sau khi làm giấy thành công.
Cô viết tên mình trước, đọc: “Đây là tên của ta, Sơ Niệm.”
Cô lại viết xuống tên hắn: “Đây là tên của chàng, Cửu Di.”
“Đây là Sơ Niệm thích Cửu Di.”
Sau khi viết xong Sơ Niệm đưa bút cho rắn lớn, cười nói: “Chàng thử viết xem?”
Bây giờ hắn không thể biến thành hình người, căn bản không có tay cầm bút, cho nên Sơ Niệm chỉ đùa với hắn, rồi lại tiếp tục đi thu những tờ giấy đỏ còn lại, sắp xếp ngay ngắn những thứ khác.
Bình thường chữ phúc dán đón tết đều được biết bằng bút lông, môn kỹ thuật viết chữ bằng bút lông này chỉ giới hạn trong lớp ngữ pháp một tiết một tuần thời tiểu học.
Hăng hái hớn hở mua giấy Tuyên Thành, mực nước, còn có bút lông, cuối cùng chữ viết ra lại xấu thậm tệ, còn không đẹp bằng viết bằng bút chì.
Mặc dù như vậy, Sơ Niệm vẫn nghiêm túc thử cầm mấy sợi lông nhổ trên người Bạch Tuyết, thử làm bút lông có chút giống bút lông.
Cô cầm bút lông, chấm ít mực nước, thử luyện viết chữ phúc trên giấy trắng nửa ngày, cuối cùng tay có chút cảm giác, chữ phúc được từng nét từng đường viết ra.
Sơ Niệm hào hứng cầm bút lông tự chế muốn đi viết chữ phúc. Lúc quay về vậy mà nhìn thấy rắn lớn đang khó khăn dùng đuôi rắn cuốn lấy bút chì viết gì đó lên giấy đỏ.
Hắn viết rất nghiêm túc, lúc Sơ Niệm đi đến, hắn còn chưa phát hiện.
Lúc nhìn thấy bóng người Sơ Niệm trên giấy đỏ, hắn mới đột nhiên cuốn giấy đỏ lại, như là sợ bị Sơ Niệm phát hiện.
Nhưng cái nhìn lướt qua này, thật ra Sơ Niệm đã nhìn thấy chữ viết trên tờ giấy đỏ đó rồi.
Đúng là một chuyện rất thần kỳ.
Vết rắn lớn lưu lại này không chỉ không mất đi, mà còn trở thành hoa văn mây hình đuôi rắn của hắn, có thể khớp với đuôi rắn của hắn.
Sau khi máu bầm màu đỏ mất đi, vết lại không mất đi, cuối cùng trở thành màu vàng kim nhạt, sau khi vào trong nước sẽ như là mọc vảy, sờ lên cũng có cảm nhận như vảy.
Đặc biệt là khi ở trong nước, nếu như đồng thời còn dưới ánh mặt trời, trên vảy màu vàng kim sẽ khúc xạ ra quầng sáng bảy màu, đẹp như mơ.
Bây giờ nhìn rắn lớn quấn lên mắt cá chân của mình, cô lại bắt đầu đoán hàm ý của vết vòng tròn này.
Chắc chắn rắn lớn sẽ không lưu lại vì đẹp.
Khi mỗi lần bọn họ giao lưu sâu, cho dù là hình người vui vẻ xong, hắn cũng sẽ biến thành đuôi rắn dùng chóp đuôi của mình quấn lên mắt cá chân của cô.
Giao phối, chắc chắn có ý nghĩa rất quan trọng trong thế giới của loài rắn.
Cho nên hắn mới lưu lại vết ở đây.
Còn nhớ lần đầu tiên mắt rắn lớn đỏ bừng là ở bộ lạc núi Xà Thần, có phải lúc đó hắn nhìn thấy vết trên mắt cá chân mình cho nên mới khôi phục lí trí.
Cũng vì vết này, hắn không làm cô bị thương, không làm hại người khác, không phát điên.
Như vậy cái vết này có phải có thể giúp hắn nhận ra mình là người rất quan trọng của hắn hay không.
Hoặc có thể giúp hắn khôi phục ký ức?!
Sơ Niệm nhúc nhích mắt cá chân, rắn lớn đang cuốn lấy cô tỉnh lại, từ từ thả lỏng đuôi của mình, nhường ra một đường cho Sơ Niệm.
Cảnh tượng này thói quen giống hệt như trước khi hắn mất ký ức.
Điều này khiến cô có chút mừng rỡ, thử hỏi: “Cửu Di, chàng khôi phục lại trí nhớ rồi sao?”
Dường như rắn lớn không có phản ứng đặc biệt nào.
Xem ra là không có.
Có điều rắn lớn luôn ngủ ở mép giường vậy mà tối quá lại cuốn lấy cô ngủ.
Chuyện này chứng minh một điều, tiếp xúc giữa da thịt, có thể làm cho một người một rắn nhanh chóng quen thuộc.
Phương pháp điều trị kích thích như vậy có tác dụng.
Sơ Niệm đứng lên mặc quần áo, nhìn lịch cô làm bằng mành trúc trên tường một chút.
Mành trúc được đan thành hình vuông, bên trên có một tờ ngày tháng đại khái dùng giấy viết, thời gian bảy tám ngày đếm ngược từ ngày hôm nay được Sơ Niệm dán lên một bông hoa khô to màu đỏ.
Là ngày cuối năm.
Thấm thoát đã trải qua thời gian dài như vậy, đây là cái tết thứ hai cô trải qua ở đây.
Cho dù chỉ có một người một rắn, Sơ Niệm cũng muốn ăn một cái tết náo nhiệt.
Rắn lớn bây giờ không nhớ những ký ức lúc trước, cô lại nói lại cho hắn ý nghĩa của tết, thậm chí lặp lại một lát, đây là cái tết đầu tiên sau khi cô vừa kết hôn.
Nếu bây giờ không phải là thời kỳ mọc vảy của rắn lớn, thoạt nhìn vẫn có chút suy yếu, thì cô muốn dẫn rắn lớn đến nhìn khu vườn ở bộ lạc núi Xà Thần, có lẽ hắn nhìn thấy vô số đá phát sáng bên đó sẽ nhớ lại được chút gì.
Như trạng thái cơ thể rắn lớn bây giờ, chỉ có thể gác lại.
Đồ Sơ Niệm cần để bắt đầu chuẩn bị ăn tết, năm nay chuẩn bị không chỉ có đồ ăn, cô thử nhuộm giấy thành màu đỏ bằng kỹ thuật nhuộm màu Tần Minh Nguyệt dạy, sau đó viết mấy chữ phúc, làm mấy cái đèn lồng đỏ, thêm chút không khí năm mới cho hang động.
Nhưng muốn pha chế màu đỏ thuần không chỉ là những chữ ghi chép trên giấy, Sơ Niệm phải thử mấy lần mới có dấu hiệu thành công.
Dùng cánh hoa làm ra giấy đỏ thuần tự nhiên không tạp chất, thời cổ đại loại giấy này không chỉ là giấy đỏ dùng để viết chữ, thực ra cũng có thể dùng làm giấy son.
Sơ Niệm lấy một mảnh màu sắc tươi sáng đặt lên môi, hai cánh môi mím lên giấy đỏ, màu môi nhạt ban đầu thoáng cái tươi sáng hẳn lên.
Làn da của Sơ Niệm rất trắng, tóc đen da trắng, rung động lòng người.
Giờ đây màu đỏ tươi trên đôi môi cô càng khiến cho làn da cô càng thêm trắng ngần, đôi mắt sáng ngời như hắc diệu thạch nhìn về phía người đàn ông, phản chiếu ra bóng dáng cao lớn của hắn.
Cô cười lên, như trăng non rọi vào trái tim hắn, giọng nói mềm mại hỏi: “Đẹp không?”
Đồng tử dựng đứng của rắn lớn dần mở to, cuối cùng biến thành màu vàng óng tròn trịa như mắt mèo, như đang tỏa sáng dưới ánh sáng.
Sơ Niệm tiến sát đến đầu rắn của hắn, ôm lấy nó, hôn một cái lên môi hắn, cọ đều màu lên trên, nhìn vào mắt hắn, trong mắt đều là ý cười: “Nếu đẹp, vậy cũng tô cho chàng một chút.”
Vào lúc rắn lớn còn chưa kịp phản ứng lại, cô nhanh chóng nhảy ra, còn chưa chạy được mấy bước, đã bị đuôi rắn cuốn về.
Bị nhấc lên cao giữa không trung, trong mắt cô không có chút sợ nào, thuần thục lấy tay vịn lấy đuôi rắn của hắn, để cơ thể giữ được thăng bằng.
Thậm chí Sơ Niệm còn có tâm trạng quan sát cái đuôi rắn cuốn lấy cơ thể mình.
Còn nhớ lúc rắn lớn mới lột xác trên người cũng có một lớp vảy, mỏng như cánh ve, sờ lên rất mềm.
Nhưng chỉ qua thời gian nửa tháng, giờ đây lớp vảy trên người hắn đã nhanh chóng trở nên cứng chắc mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Thoạt nhìn trạng thái của rắn lớn cũng tốt hơn rất nhiều khi lần đầu tiên cô quay về tìm hắn.
Hắn đang dần dần khôi phục sức khỏe.
Không chỉ có môi bị dính son, thịt mềm xung quanh lớp vảy bị cô vuốt ve cũng bắt đầu biến thành màu hồng phấn, lan từ đầu ngón tay của cô, hội tụ thành một vùng biển hoa màu vàng hồng giống như từng đóa hoa mềm mại.
Có lẽ hắn đang xấu hổ, lại có vẻ như không phải.
Đặc biệt là ánh sáng nóng bỏng lóe lên trong mắt hắn, làm Sơ Niệm ý thức được, quậy thêm nữa, có lẽ sẽ xảy ra chuyện.
Sơ Niệm dùng sức vỗ mấy cái lên đuôi rắn của hắn, âm thanh ba ba ba ba và chút đau khiến cho rắn lớn xuất hiện chút tỉnh táo.
“Thả ta xuống, giấy đỏ làm xong phải mang ra phơi nắng.”
Trong khu vườn của Sơ Niệm có bức tường phơi nắng hong khô lúc làm giấy, bây giờ đúng lúc dùng để phơi nắng giấy đỏ.
Lúc cô chuyển từng tờ giấy đỏ ra, phát hiện rắn lớn cũng đang chuyển giúp cô.
Đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi hang động lạnh lẽo, Sơ Niệm có hơi lo lắng cơ thể hắn không chịu được, chắn trước mặt hắn nói: “Tự ta làm là được rồi.”
Giấy đỏ cô làm không nhiều, một người chạy mấy lượt là xong rồi.
Nhưng rắn lớn kiên quyết muốn giúp.
Sơ Niệm quan sát một chút, động tác rắn lớn dán giấy đỏ lên trên trường rất thành thục, hơn nữa cơ thể cũng không có xuất hiện phản ứng khó chịu nào.
Lúc này Sơ Niệm mới không tiếp tục ngăn cản hành động của hắn.
Mặc dù bây giờ đang là mùa đông, nhiệt độ khá thấp, nhưng trong bức tường này có thể làm nóng, rất nhanh là có thể sấy khô giấy.
Màu sắc của giấy sau khi sấy khô sẽ càng thêm tươi mới, thoạt nhìn cuối cùng thì cũng là màu đỏ chót mà Sơ Niệm muốn.
Cô hưng phấn cầm tờ giấy đỏ này trải lên bàn kê viết chữ, sau đó lấy bút viết tên hai người lên trên, nét bút hoàn toàn không bị nhòe, dùng tốt như giấy vàng vậy.
Sơ Niệm gọi rắn lớn, dạy hắn cùng viết chữ, giống lần đầu tiên sau khi làm giấy thành công.
Cô viết tên mình trước, đọc: “Đây là tên của ta, Sơ Niệm.”
Cô lại viết xuống tên hắn: “Đây là tên của chàng, Cửu Di.”
“Đây là Sơ Niệm thích Cửu Di.”
Sau khi viết xong Sơ Niệm đưa bút cho rắn lớn, cười nói: “Chàng thử viết xem?”
Bây giờ hắn không thể biến thành hình người, căn bản không có tay cầm bút, cho nên Sơ Niệm chỉ đùa với hắn, rồi lại tiếp tục đi thu những tờ giấy đỏ còn lại, sắp xếp ngay ngắn những thứ khác.
Bình thường chữ phúc dán đón tết đều được biết bằng bút lông, môn kỹ thuật viết chữ bằng bút lông này chỉ giới hạn trong lớp ngữ pháp một tiết một tuần thời tiểu học.
Hăng hái hớn hở mua giấy Tuyên Thành, mực nước, còn có bút lông, cuối cùng chữ viết ra lại xấu thậm tệ, còn không đẹp bằng viết bằng bút chì.
Mặc dù như vậy, Sơ Niệm vẫn nghiêm túc thử cầm mấy sợi lông nhổ trên người Bạch Tuyết, thử làm bút lông có chút giống bút lông.
Cô cầm bút lông, chấm ít mực nước, thử luyện viết chữ phúc trên giấy trắng nửa ngày, cuối cùng tay có chút cảm giác, chữ phúc được từng nét từng đường viết ra.
Sơ Niệm hào hứng cầm bút lông tự chế muốn đi viết chữ phúc. Lúc quay về vậy mà nhìn thấy rắn lớn đang khó khăn dùng đuôi rắn cuốn lấy bút chì viết gì đó lên giấy đỏ.
Hắn viết rất nghiêm túc, lúc Sơ Niệm đi đến, hắn còn chưa phát hiện.
Lúc nhìn thấy bóng người Sơ Niệm trên giấy đỏ, hắn mới đột nhiên cuốn giấy đỏ lại, như là sợ bị Sơ Niệm phát hiện.
Nhưng cái nhìn lướt qua này, thật ra Sơ Niệm đã nhìn thấy chữ viết trên tờ giấy đỏ đó rồi.