Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 80: Thai thứ hai



Mộc Trạch Tây muốn mang thai đứa thứ hai cũng không dễ dàng.
Làm tình thường xuyên, đã mệt chết nhưng bụng vẫn không có động tĩnh.
Ngược lại, lần nào Nghiêm Kỷ cũng rất thích thú, Mộc Trạch Tây cũng thoải mái, chỉ là cảm giác mất hồn mòn xương làm cho cô hơi sợ.
Buổi tối.
Mộc Trạch Tây lại bị Nghiêm Kỷ đẩy lên giường, chưa đến vài cái, váy ngủ đã bị anh vén lên, quần lót bị lột xuống.
Cơ thể Mộc Trạch Tây tê dại run rẩy, khó lắm mới nhả được cái lưỡi đang quấy loạn của Nghiêm Kỷ, cô đẩy ngực anh, vội vàng nói.
“Ông xã, bây giờ không phải là thời kỳ rụng trứng, chúng ta nghỉ ngơi một chút có được không?”
Thấy không có cơ hội hôn cô, Nghiêm Kỷ lại xoa bóp ngực cô, “Không phải em muốn thêm một đứa nữa à? Chúng ta cần ra biển giăng lưới rộng mới được.”
Mộc Trạch Tây lập tức uể oải.
Bé Nghiêm Hạp đã hơn hai tuổi, nếu không phải đến quân khu chơi với cụ ông thì chính là chạy nhảy chơi đùa khắp nơi cả ngày với các cậu.
Bây giờ nó người nhỏ nhưng chạy rất nhanh, ngay cả Mộc Trạch Tây cũng không bắt được nó. Thời gian chăm sóc con dần ít đi.
Sau đó, tự nhiên Mộc Trạch Tây dành nhiều thời gian ở bên cạnh Nghiêm Kỷ hơn. Vì hai người muốn sinh thêm con nên thật sự dính nhau.
“Ông xã, lâu vậy rồi vẫn chưa thấy động tĩnh, có phải em không thể sinh hay không? Nghiêm Hạp là điều bất ngờ mà trời cao ban tặng cho chúng ta?”
“Không phải.” Nghiêm Kỷ trực tiếp phủ nhận, tại sao Mộc Trạch Tây vẫn chưa mang thai, Nghiêm Kỷ rất rõ ràng.
“Tây Tây, em đừng vội, mang thai phải cần ít thời gian.”
Nghiêm Kỷ quá bận rộn với màn dạo đầu, khi sờ đến Mộc Trạch Tây thì cô đã ướt, hai tay cầm đùi cô, chuẩn bị mở hai chân cô ra.
Mộc Trạch Tây ngồi dậy, đôi chân trắng nõn đã tuột khỏi tay Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tây lờ mờ phát hiện ra điều gì, híp mắt nhìn chằm chằm Nghiêm Kỷ, “Gần đây vì muốn có con nên làm quá thường xuyên, em mệt rồi, lần sau đi.”
Nghiêm Kỷ tên đã trên dây sao có thể để lần sau, anh hôn Mộc Trạch Tây, dụ cô, “Em cứ nằm hưởng thụ là được, việc động cứ để chồng.”
Mộc Trạch Tây còn chưa cò kè mặc cả thì đã bị Nghiêm Kỷ thả ngã.
Dương vật sưng cứng đẩy tâm hoa xỏ xuyên đến nơi sâu, đâm đến cổ tử cung.
Hai chân của Mộc Trạch Tây run lên khi bị đâm, âm đạo vô thức kẹp chặt cũng sẽ bị dương vật to cứng phá mở.
Sự cọ xát giữa hai người mang lại khoái cảm như thiên lôi địa hỏa.
Mỗi lần Nghiêm Kỷ vào đều đến nơi sâu nhất, một khi Mộc Trạch Tây có dị nghị thì Nghiêm Kỷ sẽ đưa ra những khẩu hiệu về việc chuẩn bị mang thai. Mộc Trạch Tây chỉ có thể chịu đựng, không tới vài cái là có thể đạt cực khoái.
Mỗi lần làm, đương nhiên Nghiêm Kỷ là người động nhiều nhất, điều đó không sai, nhưng rõ ràng Mộc Trạch Tây còn mệt nhiều hơn anh.
Nghiêm Kỷ tràn đầy sinh lực, ở trên giường vừa dữ vừa mạnh mẽ. Mộc Trạch Tây giống như chiếc bánh rán khi lật bánh, bị Nghiêm Kỷ chơi đùa lăn lộn hết lần này đến lần khác.
Đối với một lần yêu, Mộc Trạch Tây đã tiết rất nhiều lần từ bé đến lớn, còn Nghiêm Kỷ chỉ mới bắn một lần.
Hai chân Mộc Trạch Tây run rẩy đến mức không còn hình chân, cô vẫn đang móc chặt eo Nghiêm Kỷ để dụ Nghiêm Kỷ mau bắn ra.
Sau khi dụ xong, Nghiêm Kỷ lại bắn ra một lần.
Mộc Trạch Tây lên đỉnh nhiều lần, toàn thân mềm nhũn, cơ thể run rẩy.
Nghiêm Kỷ uất ức oán trách, đè lên người Mộc Trạch Tây và cọ loạn xạ khắp nơi, hôn ngửi loạn xạ.
“Tây Tây, em không thể dụ chồng xuất tinh để lấy giống. Chuyện tình dục giữa vợ và chồng, đây là tình thú giữa vợ và chồng! Em không thể làm cho có lệ!”
Giọng Mộc Trạch Tây mềm như nước, che cái bụng phình to do bị anh bắn đầy, “Em hưởng thụ, nhưng em không chịu nổi niềm vui cực hạn…”
Mộc Trạch Tây vẫn cảm thấy không thích hợp, lần nào Nghiêm Kỷ cũng bắn vào nhưng lẽ ra cô phải có thai từ trước.
Cuối cùng, trước nhiều sự thúc ép nặng nề từ Mộc Trạch Tây, Nghiêm Kỷ mới thừa nhận rằng lúc trước anh thực sự có sử dụng biện pháp tránh thai.
Nhưng trước khi Mộc Trạch Tây bùng nổ, Nghiêm Kỷ đã lập tức giải thích.
Trước đây, cơ thể Mộc Trạch Tây không tốt, Nghiêm Kỷ có nỗi băn khoăn nên mới chờ sau khi Nghiêm Hạp được hai tuổi mới tính đến chuyện có thêm con, kéo dài ít thời gian.
Giữa hai đứa nhỏ kém ba tuổi là vừa đẹp.
Nghiêm Kỷ hôn lưng Mộc Trạch Tây, anh hôn đến đâu, Mộc Trạch Tây sẽ run đến đó, sao Nghiêm Kỷ có thể nhịn được.
Lại thay đổi tư thế, “Anh không lừa em, gần đây anh muốn thụ thai nên thật sự cần vất vả một chút.”
Nói rồi dùng tay vỗ vỗ cặp mông đào mềm mại, “Nào, Tây Tây, vểnh mông lên một tí để cho chồng đi vào.”
Mộc Trạch Tây rầm rì nâng eo mông, cuối cùng mặc cả, “Nhẹ chút…”
“Tốt.”
Đảm bảo không thể tin vào lời nói của đàn ông khi ở trên giường, nói chậm nói nhẹ, hoàn toàn không thể.
Nhưng Mộc Trạch Tây đã nói cô muốn có thêm con nên tất nhiên cô không thể đổi ý. Hai vợ chồng tiếp tục dính nhau.
Bé Nghiêm Hạp luôn luôn đuổi theo Mộc Trạch Tây và hỏi cô, ngẩng khuôn mặt nhỏ trông mong, “Mẹ! Khi nào có Mai Mai và Địch Địch?”
Nghiêm Kỷ dắt con về phòng bé, “Hôm nay anh trai dũng cảm ngủ một mình, không cần sữa của mẹ ru ngủ, không lâu nữa sẽ có em trai và em gái.”
Bé Nghiêm Hạp bị một câu anh trai  tâng bốc đến vô biên, dáng vẻ nghiêm nghị tỏ vẻ anh trai rất dũng cảm và muốn ngủ một mình.
Mộc Trạch Tây cực kỳ mắc cỡ, đập Nghiêm Kỷ để anh đừng nói những lời kỳ lạ với con trai.
“Con trai của chúng ta dễ thương hơn em, chỉ một câu vẽ bánh anh trai là có thể bị dụ đến cực điểm, nho nhỏ tự độc lập.”
Nghiêm Kỷ ăn một đập cũng rất vui, nhìn chằm chằm bộ dáng hờn dỗi của Mộc Trạch Tây rồi vui vẻ mỉm cười, “Lúc trước anh cũng bị một câu anh Nghiêm dỗ mãi không thôi, khi đó em còn không vẽ bánh mà anh đã bị lừa.”
Mộc Trạch Tây…
Khi Mộc Trạch Tây mang thai đứa thứ hai, cô chậm hơn so với khi mang thai bé Nghiêm Hạp, bởi vì cô không có phản ứng mang thai.
Và chính bản thân cô cũng đã sẵn sàng mang thai trong nửa năm, kết quả là lập tức có thai.
Đó là thai đôi, tháng lớn hơn chút nữa là có thể nhìn thấy giới tính, là song thai long phượng.
Nghiêm Kỷ đứng hình.
Mộc Trạch Tây cố nén nụ cười, hỏi anh không vui à?
Mộc Trạch Tây biết anh quá vui vẻ, bây giờ anh còn đang ngây ngốc, cô muốn trêu anh.
Nghiêm Kỷ lắc đầu rồi lại gật đầu, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Sau khi lấy lại tinh thần mới ôm chặt Mộc Trạch Tây, nhưng không dám dùng sức quá mức vì sợ ép vào bụng cô, anh vừa mừng vừa sợ. “Tây Tây, anh yêu em! Em vất vả rồi!”
Mộc Trạch Tây có thể nghe thấy sự vui mừng của anh, cô cười vui vẻ ôm lại anh. Rất hạnh phúc.
Khi bé Nghiêm Hạp biết mẹ có em bé thì rất vui, lúc đầu còn đoán là em trai hay em gái, bây giờ bé đã có cả em trai và em gái.
Vốn còn tưởng mang thai lần hai là sẽ có hai đứa trẻ, nhưng bây giờ lại là ba đứa trẻ.
Dường như Nghiêm gia chưa từng có nhiều con như vậy.
Các ông bà cũng hơi ngạc nhiên.
Khi các ông bà Nghiêm gia nghe nói trong đó có một đứa là Phượng thì có thể nói là người nào cũng nước mắt giàn giụa, cực kỳ kích động.
Suy cho cùng, ba thế hệ gần nhất của Nghiêm gia đều là thai nam con một mấy đời.
Vạn Dung đến gặp con gái, nhìn "Bộ dáng chưa hiểu việc đời" của các ông bà, bà chủ động đưa ra sự giúp đỡ, “Nghiêm gia không nuôi nổi thì Mộc gia chúng tôi có thể nuôi.”
Lần này không chỉ Nghiêm Hoằng Hoa mà ngay cả Phương Hoa Dung cũng bùng nổ, bày tỏ tuyệt đối không thể.
Song thai long phượng, đương nhiên hai nhà cũng coi trọng. Đặc biệt là cụ ông Nghiêm Quốc Uy.
Nhìn Mộc Trạch Tây nhảy nhót từ nhỏ, cô bé mồm mép ngọt ngào lại bám người, không biết ông đã hâm mộ Mộc Tùng Sinh bao nhiêu vì có một cô cháu gái.
Bây giờ giấc mơ của ông cuối cùng đã trọn vẹn. Bây giờ ông cụ nằm mơ cũng cười tỉnh, không còn nghiêm nghị theo bản năng như lúc trước mà cả ngày đều vui tươi hớn hở.
Bây giờ Mộc Trạch Tây mới đến tố cáo, giả vờ khóc lóc nhưng uất ức là thật, cô lên án Nghiêm Kỷ, “Nghiêm Kỷ không đồng ý cho cháu sinh!”
Nghiêm Quốc Uy sợ tới mức muốn tìm một cây gậy sắt để phục vụ, bảo vệ cháu dâu, “Chắt gái của Nghiêm gia có quan hệ gì với nó!”
Là cha của đứa trẻ, Nghiêm Kỷ… Con không có quan hệ với anh thì có quan hệ gì.
Các bà vẫn ổn, các bà có quá nhiều thứ để tặng cho cháu gái, những thứ đó đều được truyền lại từ các bà các mẹ.
Còn Nghiêm Hoằng Hoa thì trầm mặc, đi tìm ông ngoại của đứa trẻ là Mộc Quán Kỳ để uống rượu giải sầu.
Đứa trẻ còn chưa được sinh ra mà ông đã cảm nhận được một lúc đau lòng khi cháu gái bị thằng nhóc thúi nào đó cuỗm chạy mất. Ông không bao giờ cười Mộc Quán Kỳ nữa.
Tuy Mộc Trạch Tây mang thai đôi, bụng khá lớn, nhưng trạng thái tổng thể lại rất tốt.
Ngay cả sau khi thai đã ổn định, Nghiêm Kỷ cũng không rời một tấc, Mộc Trạch Tây bảo anh đi làm cũng không được.
Nghiêm Kỷ đang xoa bóp chân cho Mộc Trạch Tây, anh thương cô vì mang thai đôi, bụng nặng hơn.
“Không đi làm thì mấy chục năm nữa vẫn đi làm. Nhưng thời gian chăm sóc em mang thai và sinh con, thời gian ân ái trôi qua sẽ không còn.”
Mộc Trạch Tây nhìn khuôn mặt nghiêm túc sắc bén trông thích mắt của Nghiêm Kỷ và hàng mi dài run rẩy khẽ buông xuống, cô cảm thấy chồng mình thật sự rất dịu dàng và đẹp trai.


Bỗng nhiên cô nhớ lại, khi có hội thể thao ở trường trung học, khi đó Nghiêm Kỷ cũng xoa bóp chân cho cô, trông anh cũng như thế này.
Cô cười ngốc nghếch, chợt nghĩ tới một niềm vui “Play đồng phục”.
Mấy tháng sau. Mộc Trạch Tây sinh con.
Chị gái ra trước, kém vài phút theo sau là em trai.
Chỉ một sản phụ nhưng năm chén canh gà. Bà nội Doãn một chén, bà nội một chén, mẹ chồng một chén, mẹ một chén.
Ngay cả La Nam Nam cũng nấu một chén.
Mộc Trạch Tây thật sự sợ hãi, mỗi chén đều uống vài ngụm, đều dính mưa móc.
Đi đến kết luận rằng bốn chén còn lại uống ngon hơn, làm tăng thêm sự khó uống của La Nam Nam.
Mộc Trạch Tây ra vẻ ngạc nhiên, “Sao Trần Triết có thể uống được? Tình yêu này lớn đến chừng nào?”
La Nam Nam và Trần Triết trở lại thành phố Z, hai người cùng tham gia kỳ thi Tiến sĩ và lao như điên về phía con đường siêu học giỏi.
Bình thường đều là Trần Triết nấu cơm, La Nam Nam nhìn xem, cô đã bị anh gợi lên sự hứng thú, cũng học nấu cơm nấu canh.
Hạ độc Trần Triết xong lại tới hạ độc Mộc Trạch Tây.
La Nam Nam đáp trả, “Nghiêm Kỷ nấu ăn bình thường như vậy mà cậu cũng cảm thấy ăn ngon, tình yêu của cậu lớn cỡ nào?”
Hai người nhướng mày, từng người trêu chọc đối phương, cười ha hả.
Trần Triết và Nghiêm Kỷ bất lực, khi hai người phụ nữ này ở chung sẽ nói không ngừng và cười không ngớt.
Trước khi Mộc Trạch Tây vỡ nước ối, cô vẫn đang trò chuyện và cười đùa với La Nam Nam. Suýt nữa thì hù chết Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tây đã có ba đứa con. Còn tình cảm giữa La Nam Nam và Trần Triết chỉ vừa mới bắt đầu.
“Xem ra sự thân thiết giữa các con của chúng ta hơi được nâng cao.”
La Nam Nam xua tay, “Con cái Nghiêm gia sau này sẽ không được, nhất định sẽ di truyền tính cố chấp. Xin hãy buông tha.”
Lần này Mộc Trạch Tây không thể phản bác.
Mặc dù bé Nghiêm Hạp rất thích các cậu từ nhỏ, cho dù là học tập hai người cậu tài giỏi hay là hai người cậu Đại Bằng Đại Hữu thì bé đều rất thích.
Tuy tính không giống cha Nghiêm Kỷ nhưng đôi khi vẫn có sự ngang ngược mạnh mẽ.
Nhìn hai đứa trẻ.
Các ông bà hết sức đau lòng, nói cháu gái và cháu trai đáng thương, nhỏ gầy như vậy.
Mộc Trạch Tây vừa buồn cười lại vừa bất lực.
Xem như con sinh non nên tất nhiên phải nhỏ và gầy hơn, nhưng thai đôi thì đều phải sinh non.
Bởi vì các ông bà rất nỗ lực cướp ôm, Mộc Trạch Tây vẫn như cũ, không cần phải xen vào bất cứ việc gì, chỉ cần tĩnh dưỡng cơ thể.
La Nam Nam cảm thán, với hoàn cảnh của Nghiêm gia như vậy, hai nhà có nhiều người lớn. Mộc Trạch Tây thật sự sinh thêm mấy đứa nữa cũng không sợ.
Cô trêu Mộc Trạch Tây thật sự lấy sức của một người để kéo số dân trung bình của Nghiêm gia.
Bây giờ cuối cùng bé Nghiêm Hạp đã không còn bị hôn tới nỗi sắp tróc da tróc vảy, bé cũng gia nhập vào đội ngũ hôn người khác tới nỗi sắp tróc da tróc vảy.
Ôm "Mai Mai" và "Địch Địch" của bé, niềm yêu thương vô tận.
Khi cha vỗ cho em trai và em gái nấc sữa, bé muốn học; khi cha ru em bé ngủ, bé cũng muốn học; khi thay tã cho em bé, bé cũng muốn học.
Khi mẹ cho em bú, bé cũng xốc quần áo lên muốn học theo, bé bị cha nhíu mày xách ra ngoài.
Hai đứa nhỏ tất nhiên không cần lo, Nghiêm Kỷ dành phần lớn thời gian cho Mộc Trạch Tây.
Sau khi Mộc Trạch Tây kết thúc thời gian ở cữ và hồi phục sau thời kỳ hậu sản, cô bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Đầu tiên cô ung dung thản nhiên, chỉ là bình thường sẽ cố ý hay vô tình quyến rũ Nghiêm Kỷ.
Sau khi Mộc Trạch Tây mang song thai, vì để an toàn, hai người không có cuộc thân mật chân chính nào.
Nghiêm Kỷ luôn không có sức chống cự với Mộc Trạch Tây, rất nhanh đã không chịu nổi. Anh muốn thân mật.
Mộc Trạch Tây chờ con cá cắn câu.
Hai người ở bên cạnh bàn làm việc trong phòng sách, Nghiêm Kỷ vừa hoàn thành công việc trong tay, tài liệu và tư liệu vẫn còn bày trên bàn.
Mộc Trạch Tây dùng ngón trỏ lướt qua mặt Nghiêm Kỷ, cô cau mày, giọng quyến rũ. “Muốn? Vậy thì học cách lấy lòng em. Đi, hãy thay quần áo trên người anh. Để em thưởng thức dáng người anh một chút.”
Ngón trỏ lướt qua mặt Nghiêm Kỷ, chỉ vào bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng quen thuộc trên bàn.
Nghiêm Kỷ dừng lại, nhìn dáng vẻ rất kỳ lạ của Mộc Trạch Tây hiện tại, hơi giống với dáng vẻ của cô lúc trước, có hơi buồn cười, “Tây Tây, em học mấy lời hạ lưu này ở đâu?”
“Nghiêm Kỷ trong mơ đã nói như vậy.”
Nghiêm Kỷ trong mơ chính là Nghiêm Kỷ nguyên tác. Nghiêm Kỷ nghẹn lời, thầm mắng cái thứ chó.
Anh tiếp tục hỏi, “Mặc đồng phục xong thì sao? Em muốn chơi cái gì?”
Mộc Trạch Tây ngồi lên đùi Nghiêm Kỷ, cô ôm eo anh, “Cos nhân vật, em là người phụ nữ trẻ tuổi đã có chồng, anh là nam sinh cấp ba bị phụ nữ đã có chồng trêu chọc và bao nuôi.”
Nghiêm Kỷ…
Mộc Trạch Tây đi ra ngoài cùng hai bà mẹ, giờ phút này cô mặc một bộ váy xẻ tà màu đen, đeo một chiếc vòng cổ và hoa tai ngọc trai cổ điển.
Giờ phút này, dáng ngồi quyến rũ của Mộc Trạch Tây thật sự giống như một người phụ nữ giàu có muốn trêu chọc và bao nuôi một nam sinh cấp ba.
Mộc Trạch Tây sợ Nghiêm Kỷ không hiểu nên nói tiếp, “Cũng tương đương với việc Mộc Trạch Tây ở thời kỳ một người phụ nữ đã có chồng hiện đang là mẹ của ba đứa trẻ muốn đi trêu anh của thời cấp ba.”
Vậy nên là anh tự làm xanh bản thân mình?!
Nghiêm Kỷ thực sự không vui lắm, đôi mắt không xê dịch nhìn chằm chằm Mộc Trạch Tây, “Nếu như anh không làm như vậy thì em sẽ bất hòa và không thân mật với anh?”
Mộc Trạch Tây vén áo lên một chút, bộ ngực vừa trắng vừa mềm bị lộ ra, “Vậy anh có chơi không?”
Yết hầu của Nghiêm Kỷ lên xuống, anh nuốt nước bọt, bằng bất cứ giá nào, “Chơi!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...