Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính
Chương 72: Nam chính bế con mong vợ về
Hai người đang đứng trước phi cơ riêng, gió đêm thổi qua.
Mộc Trạch Tây nhìn tin nhắn của La Nam Nam, cô ngạc nhiên hỏi, “Nam Nam, kỹ năng hệ thống của cậu thật sự có thể làm được như vậy à?”
Gió hơi lớn, dường như thổi tan giọng nói của hai người. Hai người hét to nói chuyện.
“Tất nhiên không thể. Tớ đưa cậu trốn đi nhưng không phải trốn lâu. Cậu và Nghiêm Kỷ có quá nhiều ràng buộc, còn có con, không thể cắt đứt. Nhưng vẫn có thể làm cậu ta sốt ruột, làm cậu ta phát điên.”
Mộc Trạch Tây lập tức hiểu ý La Nam Nam, cười ha ha.
Lúc này, Trần Triết cũng thoát khỏi lái xe theo dõi của Nghiêm gia và đến đây.
Khi La Nam Nam đến, cô đã sắp xếp hết mọi thứ, cô muốn thực hiện một chuyến "Du lịch" phấn đấu quên mình với Mộc Trạch Tây.
Từ sự phối hợp của Lâm Thi Vũ đến việc Trần Triết dời đi lực chú ý. Sau đó La Nam Nam lái một chiếc xe mà Nghiêm Kỷ không nhìn thấy đưa Mộc Trạch Tây tới thẳng sân bay.
La Nam Nam và Mộc Trạch Tây đề cập đến, khi cô đi thuyết phục Lâm Thi Vũ phối hợp, cô còn chưa nói, Lâm Thi Vũ đã lập tức đồng ý. Không thể tránh được chiêu của La Nam Nam.
Cô gái này có nhiều chủ đích, còn dùng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử với nữ chính.
Cô muốn lừa bắt Mộc Trạch Tây, nhưng Mộc Trạch Tây không thể đi sau, người khác lợi dụng sơ hở đi vào, bị trộm tháp*.
*Trộm tháp là một chiến thuật được sử dụng trong map DotA Warcraft RPG, dùng để chỉ việc một hoặc nhiều hero tung đòn đánh lén để nhanh chóng phá hủy tháp phòng thủ của đối phương khi hàng quân của phe mình chưa đến được tháp đối phương. Sử dụng chủ yếu trong các tình huống bế tắc hoặc bị chặn các cuộc tấn công trực diện.
Đến lúc đó chẳng phải nữ phụ đáng thương của chúng ta sẽ không còn lại gì?
Mộc Trạch Tây nghe vậy thì đầy lòng, lại không khỏi cười khổ, “Nam Nam, cậu đúng là chừa hết đường lui cho tớ. Chỉ là Lâm Thi Vũ không phải người như vậy.”
“Tớ biết. Nhưng có nhiều chủ đích thì sao, suy cho cùng thì sự cạnh tranh nhỏ giữa hai người trong nguyên tác thật sự rất nghiêm trọng. Không vì đàn ông chó thì cũng vì hàm ý. Lúc ấy tớ xem rất phiền Mộc Trạch Tây, bây giờ ngẫm lại, giữa hai người còn rất đáng yêu.”
Mộc Trạch Tây rất bất lực, cảm thấy La Nam Nam bao che người thân mà không màng đạo lý, cách cô đối xử với Lâm Thi Vũ lúc trước thực sự làm người khác không thích.
Cứ để cô ấy nói về những điều dễ thương đi.
Quả nhiên, chỉ có hào quang của nữ chính mới có thể chống lại hào quang của nam chính.
La Nam Nam ôm vai Mộc Trạch Tây, chỉ vào phi cơ riêng trước mặt hai người với khí thế hào hùng "Đều là trẫm" gầy dựng giang sơn.
“Chúng ta ngồi phi cơ riêng! Nghiêm gia có quyền lực đến đâu, chắn đại sảnh sân bay cũng vô dụng.”
Mộc Trạch Tây phấn khởi nhảy lên, “Nam Nam?! Thành tựu sự nghiệp của cậu đã đạt đến mức sở hữu phi cơ riêng? Cậu giỏi quá!”
La Nam Nam xua tay, “Tớ không có, nhưng người yêu sách có, đó là một phú nhị đại* siêu giàu. Đúng lúc anh ta đến quốc gia nào đó nên đưa chúng ta theo.”
*Phú nhị đại: thế hệ giàu có đời thứ hai
“Sao thế? Nghiêm Hạp còn nhỏ đáng yêu như vậy nên không bỏ được à?”
Hàng mi dài của Mộc Trạch Tây run run, cô gục đầu xuống, “Không muốn buông tay nhưng bỏ được. Các ông bà nội và cả gia đình đều vây quanh nó, tớ đâu sợ không ai chăm sóc nó.”
La Nam Nam nhìn biểu cảm của cô, cười mờ ám, chế nhạo cô, “Là không nỡ bỏ Nghiêm Kỷ nhỉ? Thương chồng? Cậu đúng là dễ mềm lòng, một khi Nghiêm Kỷ dỗ thì cậu nhất định sẽ tha thứ cho những gì mà cậu ta đã làm.”
Mộc Trạch Tây cảm thấy nhục nhã và hổ thẹn gật đầu, cô thực sự không nỡ bỏ Nghiêm Kỷ. Cô đã biết tại sao gần đây Nghiêm Kỷ lại lo lắng như vậy, chắc là sợ kết cục của hai người.
Nhưng La Nam Nam và Nghiêm Kỷ nói giống nhau, có quá nhiều manh mối bị che giấu, tất cả đều là sự dây dưa giữa cô và Nghiêm Kỷ.
Đảm bảo không phải tác giả sắp ra phần tiếp theo. Vậy nên, câu chuyện giữa cô và Nghiêm Kỷ vẫn còn được viết tiếp.
“Tớ thương anh ấy, nhưng tớ phải rời khỏi anh ấy một thời gian cũng không sao. Chơi, tớ vẫn muốn ra ngoài chơi.”
“Ha ha ha ha ha! Không hổ là cậu, Mộc Trạch Tây!”
Thảo nào Nghiêm Kỷ sẽ phát điên, tính Mộc Trạch Tây mềm mại dễ nắm thóp, nhưng cũng mềm đến mức khiến người ta không thể nào cầm nắm. Giống như bùn nhão, càng mềm thì càng không thể cầm nắm.
Trên phi cơ là một cậu ấm đang vẫy tay với La Nam Nam.
La Nam Nam ôm Mộc Trạch Tây, chào Trần Triết.
“Vậy ra ngoài chơi đi! Hai người tách ra một thời gian cũng có thể khiến cho cậu hiểu ra lòng của cậu đối với Nghiêm Kỷ là thế nào.”
“Được!”
Hai chị em ôm vai nhau, cộng thêm Trần Triết đi theo sau hoành tráng ngồi trên phi cơ.
Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tây đã rời khỏi đất nước.
Nghiêm Kỷ ôm vỗ dỗ dành bé Nghiêm Hạp đang khóc nấc.
Khi Lâm Thi Vũ rời đi, cô nói một câu thế này với Nghiêm Kỷ, “Cậu cũng biết Mộc Trạch Tây không phải không yêu cậu, cậu cần gì phải nắm chặt như vậy, dồn ép cậu ấy tự do tại ngoại. Hãy cho cậu ấy ít thời gian để cậu ấy nghĩ kỹ.”
Nghiêm Kỷ không thể không biết đạo lý này. Nhưng anh cứ sợ, sợ Mộc Trạch Tây là người không tim không phổi, một đi không trở lại.
Nên anh mới nghĩ sau khi kết hôn, buộc cô lại rồi nói.
Bây giờ, cô đã bỏ lại đứa con trai của mình. Điều đó càng khiến Nghiêm Kỷ bất an hơn khi cái gì cô cũng bỏ.
Nghiêm Kỷ thở một hơi thật dài, bé Nghiêm Hạp ngước mắt lên nhìn anh. Hai cha con cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, đều chờ mẹ trở về.
Tiệc cưới của Nghiêm Kỷ và Mộc Trạch Tây tất nhiên sẽ tạm thời gác lại, may mà lúc trước bà nội Doãn vẫn luôn chọn ngày tốt, bà muốn làm vẻ vang.
Nghiêm gia cũng chỉ công bố tin kết hôn chứ chưa công bố ngày kết hôn.
Nghiêm Kỷ vẫn tự chuẩn bị đám cưới như thường lệ, kiểu Tây kiểu Ta tất cả đều làm một lần.
Nghiêm Kỷ trở nên điên cuồng tìm kiếm tin tức Mộc Trạch Tây, nhưng sau khi Trần Triết gửi địa chỉ của Mộc Trạch Tây và biết Mộc Trạch Tây ở đâu thì anh lại do dự.
Anh không làm phiền cô.
Chỉ cần biết cô ở đâu, chỉ cần tìm được cô, Nghiêm Kỷ cũng chấp nhận.
Sau khi Lâm Thi Vũ và Lý Tuần biết chuyện, bọn họ đùa nói Nghiêm Kỷ thay đổi. Sau khi nói với Triệu Nhạc Sinh, anh ấy nói rằng anh ấy muốn liên hệ với bác sĩ tâm lý để xem cho Nghiêm Kỷ, đây là một sự kích thích lớn cỡ nào.
Dạo này bé Nghiêm Hạp luôn bám cha, không rõ nguyên do, chỉ nhìn bầu không khí sôi nổi, bé cũng theo đó cười khanh khách.
Giống như người mấy hôm trước không có mẹ khóc mỗi ngày không phải là bé, nhất thời mọi người đều bị bé chọc cười.
Nghiêm Kỷ cũng không nén nổi nụ cười khổ.
Mọi người thấy Nghiêm Kỷ như vậy thì cũng ngừng trêu đùa.
Không phải Nghiêm Kỷ không biết mưu đồ của La Nam Nam, nếu anh thật sự đưa Mộc Trạch Tây về thì chắc chắn hai người lại ầm ĩ. Hãy coi như là cho Mộc Trạch Tây thoải mái một chút và cho nhau một ít không gian.
Một mình Nghiêm Kỷ chăm con.
Trừ việc bé Nghiêm Hạp nghiện sữa, tính bướng bỉnh, không muốn uống sữa bột và thường xuyên khóc cho đến khi Nghiêm Kỷ đau đầu.
Thì còn lại xem như vẫn ổn.
Đối với việc Mộc Trạch Tây "Bỏ chồng bỏ con", bà nội Doãn và Phương Hoa Dung thấy cũng không ý kiến, nói ra ngoài chơi cũng tốt.
Hai người thê khống là Nghiêm Quốc Uy và Nghiêm Hoằng Hoa thật ra hơi bất ngờ, giống như xảy ra trên người mình.
*Thê khống: Đã giải thích ở mấy chương trước.
Gần đây Nghiêm Hoằng Hoa càng phớt lờ Phương Hoa Dung, ông nói Nghiêm Kỷ nghỉ ngơi đủ lâu rồi, để anh đi phụ trách công việc của tập đoàn Nghiêm thị.
Dù Phương Hoa Dung chán ông, hiện giờ nghe xong, “Con dâu không ở đây, cháu trai sẽ dính con trai, anh giao hết việc cho con trai, nó đã đủ bận rộn.”
Nghiêm Hoằng Hoa nhướng mày, “Năm đó sau khi em sinh Nghiêm Kỷ không phải thường hay sinh tính à. Không phải lúc trước anh cũng đưa Nghiêm Kỷ theo cùng nhau làm việc sao.”
Phương Hoa Dung thật sự nhớ lại, lúc bà sinh Nghiêm Kỷ, Nghiêm Hoằng Hoa không thích trông, dính lấy bà hàng ngày.
Phương Hoa Dung mới sinh tính với ông, để Nghiêm Hoằng Hoa trông.
Khi đó, bất cứ nơi nào Nghiêm Hoằng Hoa tổ chức các cuộc họp tuần tra, ông đều ôm Nghiêm Kỷ, Nghiêm Kỷ từ nhỏ không thích cười không thích khóc nháo, biểu cảm nghiêm túc, hai cha con ít tương tác.
Một lớn một nhỏ giống như thần mặt đen.
Bà không kìm được cười ra tiếng, còn đi lật xem ảnh.
Một đại gia đình lật giở những bức ảnh và nhớ về quá khứ, bốn thế hệ vui vẻ hoà thuận dưới một mái nhà.
Đúng lúc này, Nghiêm gia tiếp đón những vị khách bất ngờ.
Khi nhìn thấy cả nhà Mộc gia, hai nhà đều cực kỳ ngạc nhiên, vừa vui vừa sợ.
Nghiêm Kỷ ôm con trai vội chạy lên tiếp đón. “Bà nội, cha mẹ vợ, các cậu em vợ. Mau vào đây!”
Mộc gia nhìn thấy Nghiêm Hạp thì cực kỳ vui vẻ, khóc vì sung sướng.
Một cánh tay mạnh mẽ trực tiếp ôm lấy Nghiêm Hạp từ trong tay Nghiêm Kỷ, ôm giơ cao, “Tới đây! Nghiêm Hạp! Cậu ôm!”
Mộc Tư Tề ở bên cạnh kêu, “Anh ơi! Cho em ôm một cái!”
Bé Nghiêm Hạp ngây ngốc nhìn Mộc Kiến Hiền, còn đưa tay nhỏ vỗ nhẹ mặt anh. Rồi lại ngây ngốc nghi ngờ nhìn cha Nghiêm Kỷ.
Khi Vạn Dung sáp mặt lại gần hôn cháu ngoại, bé Nghiêm Hạp lập tức đứng hình.
Không thể trách bé sững sờ, đây là lần đầu tiên bé nhìn thấy người giống mẹ.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Kỷ gặp em trai lớn của Mộc Trạch Tây, Mộc Kiến Hiền. Cậu ấy rất cao thẳng, tuy khuôn mặt non trẻ nhưng có nét trầm tĩnh của người lính.
Hai người đàn ông đều gật đầu với nhau, xem như chào hỏi.
Còn bé Nghiêm Hạp nhìn Vạn Dung lại càng không phải nói.
Nghiêm Kỷ sợ Nghiêm Hạp khóc nên ôm bé về, giới thiệu từng người với bé, “Nghiêm Hạp, đây là gia đình của mẹ con, cũng là gia đình của con.”
Bé Nghiêm Hạp lúc này mới chủ động sáp người lại gần muốn ôm, lựa chọn đầu tiên tất nhiên là bà ngoại Vạn Dung.
Mọi người trong Mộc gia lần lượt ôm từng cái, mỗi người ôm không được bao lâu đã có tiếng tiếp theo kêu lên.
Bà nội Mộc có chắt trai nên nước mắt giàn giụa, ngay cả Mộc Quán Kỳ ôm cháu ngoại trên mặt cũng có ý cười.
Nghiêm gia và Mộc gia vốn có chút ngọn nguồn.
Vạn Dung và Mộc Quán Kỳ, Phương Hoa Dung và Nghiêm Hoằng Hoa càng không cần phải nói, là người quen cũ.
Hai gia đình nhanh chóng hòa hợp, vui vẻ hoà thuận.
Điều duy nhất còn thiếu là điều quan trọng nhất, mẹ đứa trẻ.
Hai gia đình ngồi xuống nói chuyện với nhau.
Có liên quan đến quân sự nên không tiện nói nhiều. Chỉ nói nhiệm vụ được tách ra vì lý do đặc biệt. Khối Mộc Kiến Hiền đã hoàn thành trước thời hạn hàng chục năm. Có thể bè phái nhiệm vụ khác.
Tất nhiên Mộc Kiến Hiền sẽ về gặp chị gái và cháu ngoại.
Vậy nên Mộc gia lặng lẽ trở về, về thẳng Nghiêm gia.
Nghiêm gia xin lỗi và cho biết hướng đi của Mộc Trạch Tây.
Vạn Dung bùng nổ cơn thịnh nộ khi nghe xong, bà nói muốn đi tóm cô về. “Bỏ con mà chạy, con gái tôi tạo phản thế này, làm sao xứng làm mẹ!”
Phương Hoa Dung đã quen tính bà, giữ chặt bà, “Là tôi không tốt, nếu tính con trai tôi không theo cha nó như vậy thì Trạch Tây cũng không chạy liên tục.”
Bà nội Doãn nói tiếp, “Đúng vậy, con mất dạy là lỗi của cha.”
Thoáng cái mắng cả ba đời ông cháu. Nghiêm Quốc Uy, Nghiêm Hoằng Hoa, Nghiêm Kỷ…
Cuối cùng, Nghiêm Quốc Uy đề nghị, vấn đề tình cảm giữa bọn trẻ thì nên để bọn trẻ tự giải quyết, người lớn đừng xen vào.
Mộc Quán Kỳ là người ít nói cũng nói nên giải quyết giữa bọn họ.
Chủ nhà của hai bên gia đình đã lên tiếng, Nghiêm Kỷ cũng nói rằng anh sai, anh muốn tự giải quyết.
Vạn Dung chỉ có thể nhịn xuống.
Hai bên cha mẹ gặp mặt.
Vạn Dung nhấp ngụm trà, có sự áy náy nhưng nụ cười gần như bay lên trời, “Không ngờ vẫn có duyên. Tôi là người không có số may mắn leo lên nhà quyền thế.”
“Nhưng sinh được cô con gái quá hăng hái tranh giành, leo lên nhà quyền thế. Ngại quá, vẫn là Nghiêm gia các người.”
Vạn Dung lại nói chuyện móc mỉa ghi hận chuyện năm đó Nghiêm Hoằng Hoa nói bà trèo lên quyền lực phú quý.
Mặt Nghiêm Hoằng Hoa hơi cứng lại, nghĩ đến cái gì, ông lại hừ cười một tiếng, “Cháu trai họ Nghiêm, tất nhiên thương.”
Vạn Dung hừ cười, “Không dám, dù thế nào thì cháu trai vẫn gọi tôi một tiếng bà ngoại.”
“Từ láy ông nội của tôi nghe hay hơn.”
Vạn Dung mặc kệ, “Gọi ông một tiếng ông, ông mừng rỡ tiêu tiền cho cháu trai, được hết, thế nào cũng là huyết thống của Mộc gia tôi, không lỗ.”
“Vẫn hở tí là tiền nhỉ?”
“Đúng vậy. Người bình thường chúng tôi bôn ba vì mấy lạng bạc vụn thì làm sao?”
…
Trong mấy hiệp giữa hai người, nhóm thế hệ sau xem mà trợn mắt há hốc mồm.
Mộc Quán Kỳ đã tập mãi thành quen.
Phương Hoa Dung thở dài, thật là không thay đổi chút nào.
Bởi vì Nghiêm Hạp nên hai nhà đều không muốn buông tay, muốn sống cùng nhau. Đến lúc đó, làm thế nào để bình tĩnh vượt qua cũng là một vấn đề.
4 tháng trôi qua chỉ trong chớp mắt.
Mộc Trạch Tây theo La Nam Nam đi khắp nơi, làm trợ lý cho buổi ký tặng của cô ấy. Mở mang kiến thức phong cảnh của rất nhiều quốc gia và biết rất nhiều người.
Hai người trò chuyện đến nỗi môi sắp tróc da.
Trần Triết vẫn giống như trước đây, phụ trách rót trà rót nước, mua dưa hấu sương* cho hai người. Thỉnh thoảng bảo hai người nghỉ một tí.
*西瓜霜: Watermelon Frost Spray: Đây là thuốc trị nhiệt miệng làm từ dưa hấu. Mình đang không biết đây là thuốc hay ăn dưa hấu vì có chữ sương.
Mộc Trạch Tây được biết, lúc ấy gia đình La Nam Nam đột nhiên di cư là do cha cô ấy bị người khác lừa làm người bảo đảm.
Vì vậy cả nhà chỉ có thể đi du lịch nước ngoài.
Còn mấy năm nay La Nam Nam chạy khắp nơi, không chỉ bởi vì nhiệm vụ của hệ thống mà còn bởi vì chính bản thân cô ấy cũng rất vui.
Bởi vì cô ấy đã hoàn thành được ước mơ du lịch vòng quanh thế giới trước khi xuyên sách làm súc vật của công ty.
Hai người nằm trên chiếc giường gác xép kiểu Âu lắng nghe tiếng mưa rơi.
La Nam Nam chợt hỏi, “Mộc Trạch Tây, mấy năm nay cậu có hạnh phúc không?”
Mộc Trạch Tây sững sờ, cô nói tại sao cô lại hỏi một vấn đề xưa cũ như thế. Nhưng cô cũng lập tức hiểu điều La Nam Nam muốn hỏi.
La Nam Nam chưa bao giờ hỏi trực tiếp tình hình giữa cô và Nghiêm Kỷ. Không biết là sợ cô buồn hay đoán chừng là vì cái gì khác.
Mộc Trạch Tây nhớ lại rất nhiều, “Tớ cảm thấy tớ hạnh phúc. Tớ nói như vậy, liệu cậu có thể nói tớ bị Stockholm hay không?”
La Nam Nam lắc đầu, “Hạnh phúc hay không là do chính cậu đánh giá. Nói tiếp.”
*Hội chứng Stockholm đề cập đến các triệu chứng có thể xảy ra ở một người đang trong tình trạng làm con tin hoặc tù nhân bị giam giữ. Thông thường, những cảm giác này có thể được mô tả là sự cảm thông đối với những kẻ bắt giữ hoặc sự phát triển của mối quan hệ với những kẻ bắt giữ