Sau Khi Bị Thái Tử Phát Hiện Là Nữ Giả Nam
Chương 58
Trời tờ mờ sáng.
Trong điện tối om.
Phó Ninh Dung vừa mới mở mắt liền bắt gặp khuôn hàm góc cạnh của Tạ Du.
Hắn lúc này vẫn đang nhắm mắt, hô hấp đều đặn, đang ngủ say. Một cánh tay kê dưới đầu nàng, tay còn lại áp chặt lên eo nàng, đem cả người nàng khảm vào lồng ngực.
Ngay cả ngủ cũng giam cầm nàng, giống như chỉ cần buông tay là nàng sẽ bỏ chạy.
Có những thứ không nên nhìn quá kỹ.
Phó Ninh Dung mới chỉ nhìn thoáng qua đã thấy những dấu răng nhỏ vụn trên cổ nam nhân và những vết đỏ do bị cắn mạnh.
Tai nàng nóng lên.
Người khác có thể không biết, nhưng Phó Ninh Dung thì biết rất rõ.
Đó là dấu vết mơ hồ còn sót lại khi nàng cố tình cắn hắn thật mạnh, để khiến hắn nhẹ hơn một chút vào đêm qua. hltm
Chỉ là sự uy hiếp nhỏ này chẳng có tác dụng gì đối với Tạ Du, ngược lại còn khiến khóe mắt hắn đỏ lên, nhéo nhéo ngực nàng, va chạm kịch liệt đồng thời không quên trêu chọc nàng—
"Cắn đi, A Dung, cắn mạnh lên, để cho mọi người biết ta đang nuôi một nữ nhân ở Đông cung, hơn nữa còn rất thích cắn người."
Vẻ mặt cợt nhả của hắn khi nói những lời này vẫn còn lởn vởn trong tâm trí Phó Ninh Dung, nhất cử nhất động của hắn đều khiến nàng kinh ngạc, sao hắn có thể là Thái Tử mà không phải là một tên cường đạo chứ?
Trên người chỉ phủ một lớp chăn gấm mỏng, hai người dưới chăn hoàn toàn trần như nhộng.
Vị Thái Tử cao quý khí phách trong mắt người ngoài giờ phút này đang bám chặt lấy nàng, một chân cố chấp vắt qua, cho dù đang ngủ cũng không muốn buông ra, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Sức nóng trên người Tạ Du như thiêu đốt.
Phó Ninh Dung bị hắn ôm có chút khó thở, chỉ cần nhắm mắt là có thể nhớ lại những va chạm rực lửa khi hắn lấp đầy nàng.
Nàng động đậy, đôi môi hắn lướt qua vành tai nàng, phảng phất một lần nữa kéo nàng trở lại cuộc làm tình ướt át và mãnh liệt đó.
Trong thùng tắm, trên bàn, trên thảm nhung, trên cửa sổ...
Suốt ba ngày, nam nhân quấn lấy nàng chăm chỉ cày cấy không biết mệt mỏi, trừ bỏ những lúc đè nàng lên bàn làm tình, thời gian còn lại đi đâu hắn cũng bế nàng, chân nàng hầu như không chạm đất.
Đưa nàng vào Đông cung tĩnh dưỡng nghe có vẻ hay, để nàng có thể tẩy đi vết đỏ trên cổ và cổ tay của đêm đầu tiên cầm lòng không đậu ấy.
Những vết đỏ ở những nơi dễ thấy kia quả thực đã biến mất, nhưng không ai biết rằng ở những nơi được y phục che đậy như lưng, eo và bắp đùi, nơi nào cũng có dấu vết của hắn.
Phó Ninh Dung nghiên người cuộn tròn cơ thể, chỉ có thể cam chịu để Tạ Du ôm.
Nàng nên làm gì đây?
Mối quan hệ giữa nàng và Tạ Du bây giờ thật không rõ ràng.
Sớm biết chuyện này, nàng không nên khờ dại làm một việc ngu ngốc như vậy, để thoát khỏi Tạ Du mà hạ dược đưa nha hoàn lên giường của hắn.
Phó Ninh Dung đang chìm trong suy nghĩ, không biết là vô tình hay cố ý, đầu gối của nam nhân khẽ va vào nàng. Nàng vặn người muốn rời đi, nhưng một giây sau, nơi đó bị mài thật mạnh khiến nàng run rẩy kêu lên.
Trong mắt còn đọng lại sương mờ.
Tạ Du không hiểu chuyện gì nhưng vẫn phản ứng rất nhanh, giống như trước kia khi nàng gặp ác mộng, hắn nhẹ vỗ về lưng nàng.
Giọng nói có hơi khàn khàn do vừa mới tỉnh dậy: "Làm sao vậy? Gặp ác mộng à?"
Phó Ninh Dung lắc đầu: "Không phải."
"Vậy làm sao?"
Ôm chặt Phó Ninh Dung hơn, Tạ Du hôn hôn lên trán cố gắng xoa dịu nàng, nhưng khi cúi đầu xuống, hắn lại nhìn thấy hai gò má đỏ bừng bất thường của nàng: "Dậy sớm như vậy, sao không ngủ tiếp?"
Phó Ninh Dung run run, dùng sức ôm lấy cổ nam nhân, giọng nói ép xuống rất nhỏ, nhưng vẫn là không nhịn được phát ra vài tiếng rên rỉ nhỏ vụn: "Tạ Du, chàng...Chàng đụng ta."
Tạ Du ban đầu không hiểu ý của nàng là gì.
Cho đến khi đầu gối tiếp tục đẩy về phía trước, bên dưới có tiếng nước chảy òm ọp, hắn mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Biết phải kiêng kỵ thân thể Phó Ninh Dung, nhưng theo bản năng vẫn không kìm được mà hỏi nàng: "Nàng ướt à?"
Làm tình liên tiếp nhiều ngày, thân thể nàng bị hắn làm cho trở nên vô cùng mẫn cảm, chỉ cần động vài cái là ướt, cái miệng nhỏ nhắn phun ra từng dòng mật dịch.
Tạ Du dỗ dành nàng, hôn từng chút một từ trán đến khóe mắt, rồi đến vành tai, cho đến khi toàn thân nàng run lên, cuộn tròn trong lòng hắn.
Bàn tay to mơn trớn eo nàng hết lần này đến lần khác, giọng nói của Tạ Du khàn khàn, trong mơ hồ còn có một chút ý cười, quá mức gợi tình, giống như đang đáp lại lời hắn nói vừa rồi.
"Không cần xấu hổ, nếu nàng muốn sao ta có thể không cho?"
!!!
Cái gì mà nàng muốn?!
Cái tên láo lếu này!
Tai Phó Ninh Dung đỏ bừng khi nghe những lời hạ lưu của hắn, giận dỗi cào mạnh lên lưng hắn mấy phát, trong lòng không ngừng oán thầm.
Hai người luôn ngủ cùng một gối.
Xoay người, Tạ Du kéo cả người nàng lại, để nàng từ trên gối nằm lên người hắn: "Còn sớm, chúng ta ngủ tiếp nhé?"
Hắn thực sự rất thích cảm giác yên bình khi ở bên Phó Ninh Dung, giống như có nàng, hắn sẽ có thể tạm thời gác lại mọi âu lo* và không cần suy nghĩ bất cứ điều gì.
(*)Nguyên văn 在港湾里停靠 : Dừng chân ở bến cảng - Bến cảng ở đây được ví là nơi trú ẩn an toàn cho tình yêu, không phải chịu gió mưa hay khổ cực
Tóc đen như tỏa ra mùi mực, những sợi tóc ăn ý đan xen vào nhau.
Tạ Du ôm đầu Phó Ninh Dung, ấn nàng vào ngực để nàng cảm nhận nhịp tim của hắn, muốn cho nàng biết hắn hiện tại hài lòng đến mức nào, nhưng được một lúc nàng chống lên bụng hắn muốn rời đi, lại bị hắn đẩy người lên.
Nàng ở trên người hắn luôn không thành thật.
Hai trái anh đào thật to cứ như vậy dính chặt lên người hắn, hai bầu ngực đung đưa như muốn căng tràn.
Hắn đã từng ngậm, từng bú, thậm chí là được nó kẹp chặt lấy dương vật, hắn đương nhiên biết cái cảm giác đó sướng đến nhường nào.
Tạ Du nheo mắt, càng dùng sức bóp mạnh cặp mông đang nhô cao, câu dẫn dục vọng trong cơ thể nàng, ngón tay xâm nhập vào âm hộ nhỏ, làm cho nàng vì hắn mà chảy nhiều nước hơn.
Phó Ninh Dung ban đầu còn có thể chống lại hắn mà đối mặt: "Không phải nói hôm nay sẽ đưa ta về Phó gia sao? Tạ Du, chàng là Thái Tử, tốt nhất là nói lời giữ lời!"
Nhưng mà lắc qua lắc lại, cuối cùng dứt khoát gục ở trên người hắn, thân thể mềm nhũn gọi hắn hết lần này đến lần khác: "Tạ Du...Tạ Du..."
Nàng rưng rưng nước mắt.
Hai má ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp như tơ, tiếng thở dốc như tiếng rên rỉ, ánh mắt khát vọng cùng bất mãn.
Nàng nâng mông nhỏ lên cọ sát vào người hắn, hành động thách thức giới hạn lý trí của hắn.
Thật là lẳng lơ.
Tạ Du cọ xát thân cây thịt lên mông nàng, đồng thời ấn mạnh nhiều lần lên âm đế, khiến cái miệng nhỏ co rút run rẩy.
Đôi mắt hắn ngập tràn khao khát mãnh liệt, giọng nói khản đặc kinh người:
"A Dung, đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó. Ta đã hứa hôn nay sẽ để nàng trở về, nhưng nếu nàng còn nhìn ta như vậy, e rằng nàng sẽ phải ở Đông cung 'hầu hạ' ta thêm mấy ngày."