Sau Khi Bị Hủy Bỏ Hôn Ước, Cô Ấy Mới Thực Sự Đeo Đuổi Vợ
Chương 32
Sở Ngữ Hâm vẫn giữ tư thế vùi đầu, trong lòng ngoại trừ hoang mang thì còn có một loại cảm giác giải thoát.
Những năm này nàng vẫn luôn trốn tránh chuyện của cậu, thậm chí mười mấy năm qua nàng vẫn mơ thấy chuyện đó vào nửa đêm. Loại hoảng sợ và bất lực đó quấn lấy nàng, không ít lần nàng bị nuốt chửng vào trong giấc mơ, rơi vào bóng tối vô tận không thấy ánh sáng.
Nàng sợ người khác tố cáo nàng là cháu gái của một kẻ buôn người, càng sợ người khác nói nàng và cậu là đồng phạm. Nàng không chỉ một lần nghĩ tới sau khi bí mật này lộ ra ánh sáng thì bản thân sẽ đối mặt cái gì, bây giờ nó thực sự bị bại lộ, sự khủng hoảng vô tận trước đó ngược lại giảm bớt.
Thấy nàng vẫn im lặng, Hứa Khả vô cùng lo lắng: “Ngữ Hâm, nếu chị không nhanh chóng làm sáng tỏ chuyện này, sự nghiệp trong giới giải trí của chị sẽ chấm dứt.”
Sở Ngữ Hâm chậm rãi ngẩng đầu, cười khổ nói: “Làm sao có thể làm rõ, chị quả thực là cháu gái của kẻ buôn người.”
Hứa Khả giơ tay che miệng đang há hốc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, phải mất một lúc mới tìm được giọng nói, nhưng do dự không dám mở miệng: “Vậy lúc đó chị…”
“Tô Nhan là đi cùng chị và cậu.” Giọng nói Sở Ngữ Hâm rất nhẹ nhàng, trong lời nói tràn đầy bất lực và cay đắng.
Nàng cũng từng oán trách số phận quá bất công với mình, bố mẹ không còn không sao, còn có bà ngoại cần nàng. Sức khỏe bà ngoại không tốt, không có nhiều tinh thần và sức lực như vậy, bảo nàng đi theo cậu, nàng có thể hiểu được, nhưng tại sao cậu lại trở thành kẻ xấu phá hoại gia đình người khác.
Nếu ngày đó Tô Nhan không được vị tài xế kia bắt gặp, Tô Nhan lại nên làm thế nào? Cái kết đang chờ đợi cô và hai đứa trẻ còn lại sẽ ra sao?
Nàng không dám nghĩ tới chuyện này, ban đầu nàng thậm chí còn không dám nghe tin báo về trẻ em mất tích. Sau đó nàng đọc được một câu trong sách: Thay vì chỉ trách móc bản thân và sợ hãi, tốt hơn hết bạn nên dùng sự tự trách này để làm những gì mình có thể.
Dưới sự khuyến khích của bà ngoại, nàng tìm được một tổ chức công ích dân gian, phần lớn thành viên bên trong đều là những người bình thường bị mất con hay may mắn tìm được con về. Nghe bọn họ nói từng câu tràn đầy hy vọng. Lúc nhìn thấy sự kiên trì trong mắt bọn họ, nàng quyết định cố hết sức ủng hộ bọn họ.
Khi đó nàng thậm chí còn đang nghĩ nếu có thể dùng số tiền nàng quyên góp kia tìm về càng nhiều đứa trẻ bị bắt cóc, gánh nặng và cảm giác áy náy trên người mình có phải có thể bớt đi một chút không.
Không, cảm giác tội lỗi và tự trách kia đã ăn sâu vào xương tủy của nàng, dù tổ chức đã giải cứu thành công hơn ba ngàn trẻ em trong nhiều năm qua, lúc đó nàng mừng cho những gia đình đó nhưng sau đó nàng vẫn sẽ tự trách bản thân.
Bên tai Hứa Khả vang lên tiếng ong ong, cô ấy chưa từng nghĩ rằng những điều trên mạng không phải là vu khống mà là sự thật. Nhưng cô ấy chưa bao giờ tin rằng Sở Ngữ Hâm lại tham gia vào việc bắt cóc và buôn người, một người tốt bụng như Sở Ngữ Hâm sao có thể làm ra chuyện tàn ác như vậy.
Cô ấy ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Sở Ngữ Hâm: “Lúc đó chị cũng không biết cậu chị là kẻ buôn người phải không?” Trước mắt cô ấy chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
“Nếu chị biết thì dù thế nào đi nữa chị cũng sẽ không để Tô Nhan đi cùng tụi chị.” Giọng nói Sở Ngữ Hâm khàn khàn, hai mắt đỏ hoe, toàn thân bị sự đau khổ và bất lực bao phủ, giống như bị thế giới này ruồng bỏ.
Hứa Khả thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cô ấy suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Vậy chị cứ nói với truyền thông như thế, những thứ khác không cần quan tâm.”
Cho dù thế nào thì truyền thông bên kia cũng cần phải trả lời, nếu chỉ là một vụ bê bối thông thường thì họ không trả lời cũng không sao. Chuyện này dính tới đề tài nhạy cảm, cho dù là trong giới hay ngoài xã hội thì mức độ chú ý đều cực cao.
Cùng lúc đó, phòng làm việc tổng giám đốc Hâm Trạch.
Tô Nhan bấm vào tin nhắn Bạch Duyệt gửi đến, còn chưa xem nội dung bên trong xong đã đứng dậy khỏi ghế, đây chính là chuyện Sở Ngữ Hâm phán tử hình cho cô sao.
Rầm…
Khi cánh cửa bị đá ra một cách thô bạo, Tô Mạch cũng bước nhanh đến trước mặt Tô Nhan, nhìn từ trên xuống dưới, xác định Tô Nhan không sao, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy cầm lon nước soda chưa mở trên bàn lên, sau khi vặn ra uống hai hớp thì mới thở hổn hển nói: “Trước tiên em không cần lo lắng chuyện này, để chị xử lý.”
Tô Nhan ngước mắt nhìn cô ấy: “Là muốn tách em ra khỏi chuyện này, em biết mà.”
Nội dung của bài đăng trên weibo đó rất phong phú, không chỉ buộc tội Sở Ngữ Hâm và cậu của nàng về hành vi của họ mà còn vạch trần sự thật cô là một trong những nạn nhân, thậm chí còn bịa đặt câu chuyện Sở Ngữ Hâm bởi vì chuyện này mới trăm phương ngàn kế muốn sám hối trước mặt cô.
Tô Mạch giơ tay vén tóc mái ra sau, đi qua đi lại nói: “Em vẫn muốn giúp cô ta làm sáng tỏ.” Cô ấy cau mày, giơ hai tay lên: “Chuyện này ngoại trừ cô ta tự đứng ra thì không ai có thể giúp được cô ta.”
“Vậy cứ để cho giới truyền thông bịa đặt?” Tô Nhan cau mày, trong lòng vui buồn lẫn lộn, mặc dù có oán hận Sở Ngữ Hâm, nhưng cô cũng biết ưu tiên hàng đầu là phải dẹp yên chuyện này. Nếu dư luận lại ầm ĩ thì chuyện này chỉ có thể càng ngày càng không thể xử lý.
Tô Mạch dang hai tay ra: “Xem ra em không cần chị giúp, được thôi.” Vừa nói xong thì cô ấy đã xoay người rời đi.
Khoảnh khắc nàng nhìn thấy bài đăng weibo kia thì nàng đã chạy tới đây với tốc độ nhanh nhất có thể, sợ Tô Nhan thiếu kiên nhẫn mà liều mạng. Hiện tại tuy rằng Tô Nhan bướng bỉnh nhưng vẫn còn lý trí, vậy sẽ không xảy ra sự cố gì.
Tô Nhan kịp thời lên tiếng gọi Tô Mạch lại: “Tới đã tới rồi, vậy chị cứ ở đây xử lý tin tức tiêu cực của Hâm Trạch đi.” Cô cầm lấy túi xách để trên bàn rồi bước đi: “Em qua bên kia xem thử.”
“Em cứ chắc chắn cô ta vô tội như vậy?”
“Nếu cậu ấy thật sự làm như vậy thì mẹ chúng ta sẽ không tùy tiện để em kết hôn với cậu ấy.” Nói xong thì Tô Nhan mở cửa ra, bước nhanh ra ngoài.
Cô đã quên đoạn ký ức kia nhưng quý bà Liễu thì không quên. Mặc dù nhất thời không nhớ ra được nhưng sau này nhớ ra cũng sẽ hết sức ngăn cản cô chạy về phía Sở Ngữ Hâm.
Hơn nữa cô tin tưởng Sở Ngữ Hâm, cho dù năm đó Sở Ngữ Hâm là đứa trẻ thì cô cũng tin Sở Ngữ Hâm biết đúng sai, dưới tình huống biết rõ là sai thì Sở Ngữ Hâm không thể nào đi làm mấy chuyện đó.
Nhìn thấy cửa tiểu khu nhà trọ đầy phóng viên thì cô quay đầu xe lại, lái xe tiến vào nhà để xe dưới hầm từ cửa khác.
Cô đi thang máy tới trước cửa nhà Sở Ngữ Hâm, nhấn chuông cửa.
Đợi một lúc lâu cửa mới được mở ra.
Hứa Khả nhìn thấy cô mới thở phào nhẹ nhõm, vội lùi lại nhường đường cho cô, mời cô vào nhà.
Tô Nhan đi tới phòng khách thì chỉ thấy Sở Ngữ Hâm dùng tay ôm lấy hai chân, vùi đầu vào giữa hai chân, cố gắng che giấu toàn thân. Khi cô từng bước một tới gần thì thân thể Sở Ngữ Hâm càng run rẩy hơn.
Cô biết Sở Ngữ Hâm đã phát hiện cô đã tới.
Cô thở dài một tiếng rồi ngồi bên cạnh Sở Ngữ Hâm, nhẹ giọng nói: “Cậu đừng sợ, lại càng không cần tự trách, làm sai chuyện chính là cậu của cậu, không phải là cậu.”
Trên đường tới, cô gọi điện hỏi quý bà Liễu, có lẽ bà Liễu đã nhìn thấy bài đăng trên weibo kia, lần này cũng không giấu cô nữa, nói hết những chuyện mình biết cho cô nghe.
Khi cô nghe thấy trên người Tiểu Sở Ngữ Hâm đầy máu ứ đọng, vô cùng chật vật liên tục xin lỗi quý bà Liễu thì trái tim cô càng cảm thấy quặn thắt.
Sao Sở Ngữ Hâm ngu ngốc như vậy, ngu ngốc đến mức nhận lấy sai lầm vào mình. Đánh giá từ việc Sở Ngữ Hâm từ đầu đã phán tử hình cho cô thì những năm này Sở Ngữ Hâm vẫn luôn sống trong sự việc đó, chưa từng thoát ra được, thậm chí còn dùng những sai lầm đó trừng phạt bản thân.
Sở Ngữ Hâm chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt trong veo treo trên hàng mi dày đặc, nhẹ nhàng lay động rồi rơi xuống. Nàng cẩn thận hỏi: “Cậu… không trách mình sao?”
Tô Nhan khá bất đắc dĩ nói: “Chỉ việc kia thôi thì cậu là ân nhân cứ mạng của mình rồi, không đúng, là ân nhân cứ mạng của ba đứa trẻ bao gồm mình trong đó, sao mình lại trách cậu?”
“Nhưng… Nhưng hôm đó nếu không phải mình, cậu sẽ không lên xe với ông ta.” Nói tới đây, Sở Ngữ Hâm lại vùi đầu vào giữa hai chân, không dám nhìn Tô Nhan.
Tay nàng ôm lấy hai chân, mạch máu màu xanh nổi lên, trái tim càng giống như bị đặt trên lò nướng, không dám nhúc nhích nửa phần, vô cùng giày vò.
“Vậy thì chỉ trách mình quá tin tưởng người khác, có liên quan gì cậu đâu?” Tô Nhan hỏi ngược lại, mặc dù cô còn chưa nhớ ra đoạn ký ức đó, nhưng cô cũng biết nếu hôm đó cô đã bị cậu của Sở Ngữ Hâm theo dõi thì có nghĩa cô đã trở thành dê con đợi làm thịt. Ai sẽ bỏ qua dê con sắp tới tay, cho dù không có Sở Ngữ Hâm thì cũng sẽ nghĩ cách khác mang cô đi.
Nghĩ như vậy, tóc gáy cô dựng đứng, trong lòng cũng có thêm nỗi sợ hãi lúc trước chưa từng có.
“Nhưng mà…” Tô Nhan nắm chặt tay Sở Ngữ Hâm trong tay: “Không có ai có tư cách trách cậu, cho dù là mình, hay là hai đứa trẻ được giải cứu khác. Những người trong cuộc như tụi mình đều không có tư cách, đám truyền thông và cư dân mạng ngoài kia càng không có tư cách.”
Nói xong cô quay đầu nhìn về phía Hứa Khả: “Làm phiền cô thông báo với truyền thông, hai tiếng nữa gặp mặt đúng giờ ở quảng trường trung tâm.”
Những năm này nàng vẫn luôn trốn tránh chuyện của cậu, thậm chí mười mấy năm qua nàng vẫn mơ thấy chuyện đó vào nửa đêm. Loại hoảng sợ và bất lực đó quấn lấy nàng, không ít lần nàng bị nuốt chửng vào trong giấc mơ, rơi vào bóng tối vô tận không thấy ánh sáng.
Nàng sợ người khác tố cáo nàng là cháu gái của một kẻ buôn người, càng sợ người khác nói nàng và cậu là đồng phạm. Nàng không chỉ một lần nghĩ tới sau khi bí mật này lộ ra ánh sáng thì bản thân sẽ đối mặt cái gì, bây giờ nó thực sự bị bại lộ, sự khủng hoảng vô tận trước đó ngược lại giảm bớt.
Thấy nàng vẫn im lặng, Hứa Khả vô cùng lo lắng: “Ngữ Hâm, nếu chị không nhanh chóng làm sáng tỏ chuyện này, sự nghiệp trong giới giải trí của chị sẽ chấm dứt.”
Sở Ngữ Hâm chậm rãi ngẩng đầu, cười khổ nói: “Làm sao có thể làm rõ, chị quả thực là cháu gái của kẻ buôn người.”
Hứa Khả giơ tay che miệng đang há hốc, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, phải mất một lúc mới tìm được giọng nói, nhưng do dự không dám mở miệng: “Vậy lúc đó chị…”
“Tô Nhan là đi cùng chị và cậu.” Giọng nói Sở Ngữ Hâm rất nhẹ nhàng, trong lời nói tràn đầy bất lực và cay đắng.
Nàng cũng từng oán trách số phận quá bất công với mình, bố mẹ không còn không sao, còn có bà ngoại cần nàng. Sức khỏe bà ngoại không tốt, không có nhiều tinh thần và sức lực như vậy, bảo nàng đi theo cậu, nàng có thể hiểu được, nhưng tại sao cậu lại trở thành kẻ xấu phá hoại gia đình người khác.
Nếu ngày đó Tô Nhan không được vị tài xế kia bắt gặp, Tô Nhan lại nên làm thế nào? Cái kết đang chờ đợi cô và hai đứa trẻ còn lại sẽ ra sao?
Nàng không dám nghĩ tới chuyện này, ban đầu nàng thậm chí còn không dám nghe tin báo về trẻ em mất tích. Sau đó nàng đọc được một câu trong sách: Thay vì chỉ trách móc bản thân và sợ hãi, tốt hơn hết bạn nên dùng sự tự trách này để làm những gì mình có thể.
Dưới sự khuyến khích của bà ngoại, nàng tìm được một tổ chức công ích dân gian, phần lớn thành viên bên trong đều là những người bình thường bị mất con hay may mắn tìm được con về. Nghe bọn họ nói từng câu tràn đầy hy vọng. Lúc nhìn thấy sự kiên trì trong mắt bọn họ, nàng quyết định cố hết sức ủng hộ bọn họ.
Khi đó nàng thậm chí còn đang nghĩ nếu có thể dùng số tiền nàng quyên góp kia tìm về càng nhiều đứa trẻ bị bắt cóc, gánh nặng và cảm giác áy náy trên người mình có phải có thể bớt đi một chút không.
Không, cảm giác tội lỗi và tự trách kia đã ăn sâu vào xương tủy của nàng, dù tổ chức đã giải cứu thành công hơn ba ngàn trẻ em trong nhiều năm qua, lúc đó nàng mừng cho những gia đình đó nhưng sau đó nàng vẫn sẽ tự trách bản thân.
Bên tai Hứa Khả vang lên tiếng ong ong, cô ấy chưa từng nghĩ rằng những điều trên mạng không phải là vu khống mà là sự thật. Nhưng cô ấy chưa bao giờ tin rằng Sở Ngữ Hâm lại tham gia vào việc bắt cóc và buôn người, một người tốt bụng như Sở Ngữ Hâm sao có thể làm ra chuyện tàn ác như vậy.
Cô ấy ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Sở Ngữ Hâm: “Lúc đó chị cũng không biết cậu chị là kẻ buôn người phải không?” Trước mắt cô ấy chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
“Nếu chị biết thì dù thế nào đi nữa chị cũng sẽ không để Tô Nhan đi cùng tụi chị.” Giọng nói Sở Ngữ Hâm khàn khàn, hai mắt đỏ hoe, toàn thân bị sự đau khổ và bất lực bao phủ, giống như bị thế giới này ruồng bỏ.
Hứa Khả thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cô ấy suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói: “Vậy chị cứ nói với truyền thông như thế, những thứ khác không cần quan tâm.”
Cho dù thế nào thì truyền thông bên kia cũng cần phải trả lời, nếu chỉ là một vụ bê bối thông thường thì họ không trả lời cũng không sao. Chuyện này dính tới đề tài nhạy cảm, cho dù là trong giới hay ngoài xã hội thì mức độ chú ý đều cực cao.
Cùng lúc đó, phòng làm việc tổng giám đốc Hâm Trạch.
Tô Nhan bấm vào tin nhắn Bạch Duyệt gửi đến, còn chưa xem nội dung bên trong xong đã đứng dậy khỏi ghế, đây chính là chuyện Sở Ngữ Hâm phán tử hình cho cô sao.
Rầm…
Khi cánh cửa bị đá ra một cách thô bạo, Tô Mạch cũng bước nhanh đến trước mặt Tô Nhan, nhìn từ trên xuống dưới, xác định Tô Nhan không sao, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy cầm lon nước soda chưa mở trên bàn lên, sau khi vặn ra uống hai hớp thì mới thở hổn hển nói: “Trước tiên em không cần lo lắng chuyện này, để chị xử lý.”
Tô Nhan ngước mắt nhìn cô ấy: “Là muốn tách em ra khỏi chuyện này, em biết mà.”
Nội dung của bài đăng trên weibo đó rất phong phú, không chỉ buộc tội Sở Ngữ Hâm và cậu của nàng về hành vi của họ mà còn vạch trần sự thật cô là một trong những nạn nhân, thậm chí còn bịa đặt câu chuyện Sở Ngữ Hâm bởi vì chuyện này mới trăm phương ngàn kế muốn sám hối trước mặt cô.
Tô Mạch giơ tay vén tóc mái ra sau, đi qua đi lại nói: “Em vẫn muốn giúp cô ta làm sáng tỏ.” Cô ấy cau mày, giơ hai tay lên: “Chuyện này ngoại trừ cô ta tự đứng ra thì không ai có thể giúp được cô ta.”
“Vậy cứ để cho giới truyền thông bịa đặt?” Tô Nhan cau mày, trong lòng vui buồn lẫn lộn, mặc dù có oán hận Sở Ngữ Hâm, nhưng cô cũng biết ưu tiên hàng đầu là phải dẹp yên chuyện này. Nếu dư luận lại ầm ĩ thì chuyện này chỉ có thể càng ngày càng không thể xử lý.
Tô Mạch dang hai tay ra: “Xem ra em không cần chị giúp, được thôi.” Vừa nói xong thì cô ấy đã xoay người rời đi.
Khoảnh khắc nàng nhìn thấy bài đăng weibo kia thì nàng đã chạy tới đây với tốc độ nhanh nhất có thể, sợ Tô Nhan thiếu kiên nhẫn mà liều mạng. Hiện tại tuy rằng Tô Nhan bướng bỉnh nhưng vẫn còn lý trí, vậy sẽ không xảy ra sự cố gì.
Tô Nhan kịp thời lên tiếng gọi Tô Mạch lại: “Tới đã tới rồi, vậy chị cứ ở đây xử lý tin tức tiêu cực của Hâm Trạch đi.” Cô cầm lấy túi xách để trên bàn rồi bước đi: “Em qua bên kia xem thử.”
“Em cứ chắc chắn cô ta vô tội như vậy?”
“Nếu cậu ấy thật sự làm như vậy thì mẹ chúng ta sẽ không tùy tiện để em kết hôn với cậu ấy.” Nói xong thì Tô Nhan mở cửa ra, bước nhanh ra ngoài.
Cô đã quên đoạn ký ức kia nhưng quý bà Liễu thì không quên. Mặc dù nhất thời không nhớ ra được nhưng sau này nhớ ra cũng sẽ hết sức ngăn cản cô chạy về phía Sở Ngữ Hâm.
Hơn nữa cô tin tưởng Sở Ngữ Hâm, cho dù năm đó Sở Ngữ Hâm là đứa trẻ thì cô cũng tin Sở Ngữ Hâm biết đúng sai, dưới tình huống biết rõ là sai thì Sở Ngữ Hâm không thể nào đi làm mấy chuyện đó.
Nhìn thấy cửa tiểu khu nhà trọ đầy phóng viên thì cô quay đầu xe lại, lái xe tiến vào nhà để xe dưới hầm từ cửa khác.
Cô đi thang máy tới trước cửa nhà Sở Ngữ Hâm, nhấn chuông cửa.
Đợi một lúc lâu cửa mới được mở ra.
Hứa Khả nhìn thấy cô mới thở phào nhẹ nhõm, vội lùi lại nhường đường cho cô, mời cô vào nhà.
Tô Nhan đi tới phòng khách thì chỉ thấy Sở Ngữ Hâm dùng tay ôm lấy hai chân, vùi đầu vào giữa hai chân, cố gắng che giấu toàn thân. Khi cô từng bước một tới gần thì thân thể Sở Ngữ Hâm càng run rẩy hơn.
Cô biết Sở Ngữ Hâm đã phát hiện cô đã tới.
Cô thở dài một tiếng rồi ngồi bên cạnh Sở Ngữ Hâm, nhẹ giọng nói: “Cậu đừng sợ, lại càng không cần tự trách, làm sai chuyện chính là cậu của cậu, không phải là cậu.”
Trên đường tới, cô gọi điện hỏi quý bà Liễu, có lẽ bà Liễu đã nhìn thấy bài đăng trên weibo kia, lần này cũng không giấu cô nữa, nói hết những chuyện mình biết cho cô nghe.
Khi cô nghe thấy trên người Tiểu Sở Ngữ Hâm đầy máu ứ đọng, vô cùng chật vật liên tục xin lỗi quý bà Liễu thì trái tim cô càng cảm thấy quặn thắt.
Sao Sở Ngữ Hâm ngu ngốc như vậy, ngu ngốc đến mức nhận lấy sai lầm vào mình. Đánh giá từ việc Sở Ngữ Hâm từ đầu đã phán tử hình cho cô thì những năm này Sở Ngữ Hâm vẫn luôn sống trong sự việc đó, chưa từng thoát ra được, thậm chí còn dùng những sai lầm đó trừng phạt bản thân.
Sở Ngữ Hâm chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt trong veo treo trên hàng mi dày đặc, nhẹ nhàng lay động rồi rơi xuống. Nàng cẩn thận hỏi: “Cậu… không trách mình sao?”
Tô Nhan khá bất đắc dĩ nói: “Chỉ việc kia thôi thì cậu là ân nhân cứ mạng của mình rồi, không đúng, là ân nhân cứ mạng của ba đứa trẻ bao gồm mình trong đó, sao mình lại trách cậu?”
“Nhưng… Nhưng hôm đó nếu không phải mình, cậu sẽ không lên xe với ông ta.” Nói tới đây, Sở Ngữ Hâm lại vùi đầu vào giữa hai chân, không dám nhìn Tô Nhan.
Tay nàng ôm lấy hai chân, mạch máu màu xanh nổi lên, trái tim càng giống như bị đặt trên lò nướng, không dám nhúc nhích nửa phần, vô cùng giày vò.
“Vậy thì chỉ trách mình quá tin tưởng người khác, có liên quan gì cậu đâu?” Tô Nhan hỏi ngược lại, mặc dù cô còn chưa nhớ ra đoạn ký ức đó, nhưng cô cũng biết nếu hôm đó cô đã bị cậu của Sở Ngữ Hâm theo dõi thì có nghĩa cô đã trở thành dê con đợi làm thịt. Ai sẽ bỏ qua dê con sắp tới tay, cho dù không có Sở Ngữ Hâm thì cũng sẽ nghĩ cách khác mang cô đi.
Nghĩ như vậy, tóc gáy cô dựng đứng, trong lòng cũng có thêm nỗi sợ hãi lúc trước chưa từng có.
“Nhưng mà…” Tô Nhan nắm chặt tay Sở Ngữ Hâm trong tay: “Không có ai có tư cách trách cậu, cho dù là mình, hay là hai đứa trẻ được giải cứu khác. Những người trong cuộc như tụi mình đều không có tư cách, đám truyền thông và cư dân mạng ngoài kia càng không có tư cách.”
Nói xong cô quay đầu nhìn về phía Hứa Khả: “Làm phiền cô thông báo với truyền thông, hai tiếng nữa gặp mặt đúng giờ ở quảng trường trung tâm.”