Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss

Chương 18: Gọi cậu là gì? Sao cũng được!



Sau cái hôm đi ăn với Châu Giang Hành, sáng nào ngủ dậy soi gương, Đường Uông cũng thấy nọng cằm trên mặt lại dày ra thêm.
Đám Hạ Miểu Miểu lại chẳng đáng tin, nếu hỏi tới thì thể nào cũng bị bảo mập ra cho xem.
Đường Uông cử động cánh tay gần như đã hồi phục của mình, cậu băn khoăn suốt cả buổi sáng, cuối cùng vẫn quyết định lên lịch hẹn với huấn luyện viên vào tối hôm nay.
Chiều tan học, Đường Uông và Liêu Nguyên Tân dắt díu nhau đi lấy đồ tập đã đặt từ mấy hôm trước.
Chỗ nhận bưu kiện trong trường cách ký túc xá hơi xa, qua đó một chuyến phải mất ít nhất mười phút, tiết trời lúc này vẫn chưa mát mẻ hẳn, vì vậy sinh viên đều chọn gom đơn rồi mới đi lấy một lượt.
(Cái 学校快递点 – "chỗ nhận hàng tại trường" sẽ trang bị tủ để đồ như trung tâm thương mại, siêu thị,... bên mình vậy á, muốn lấy đồ thì phải quét mã, với tùy trường mới có tủ nha, có chỗ thì shipper sẽ trải hàng ra chờ SV tới lấy như bên VN mình nè (ai ở KTX sẽ biết). Tui thả nhẹ cái ảnh minh họa cho mọi người dễ hình dung:)
Vừa nghe Đường Uông sắp đi lấy hàng, group chat ký túc xá lập tức nhảy ra mấy cái mã nhận đơn, khỏi nói cũng biết là muốn nhờ cậu lấy hàng giùm.
"Đường Uông!"
Lúc hai người đi ngang qua sân bóng rổ, từ tít đằng xa, Từ Văn đã trông thấy cậu, hắn nôn nóng chạy đến hàng rào lưới rồi vẫy tay gọi Đường Uông.
"Tối nay đi ăn với anh không? Anh biết một quán Tứ Xuyên siêu cay luôn!"
"Em lỡ hẹn với huấn luyện viên mất rồi, không đi được anh ạ." Trong lòng Đường Uông bây giờ chỉ có quán Tứ Xuyên mà hôm qua đi ăn với Châu Giang Hành là số 1 mà thôi.
"Thế..." Từ Văn còn muốn nói gì thêm, nhưng đồng đội lại giục hắn quay lại, Từ Văn chỉ đành nói, "Thế thôi, anh đi đánh bóng tiếp nhé."
Qua khỏi sân bóng rổ một đoạn là tới nơi nhận hàng, hai người cậu chia ra ôm một đống đơn rồi từ từ lê bước về lại ký túc xá.

Vào giờ này, sinh viên tan học đông như kiến, đến khi hai cậu đi ngang qua sân bóng rổ lần nữa thì lại thấy băng ghế đã chật kín người ngồi, ngoài ra còn có các chàng trai cô gái thi nhau đưa nước cho các anh khóa trên chơi bóng rổ.
"Sao lúc mình đánh bóng không ai đưa nước cho vậy kìa." Liêu Nguyên Tân than ngắn thở dài, "Vài hôm nữa có trận đánh giao hữu với khoa Quản lý đó, cậu có đi không? Không những nhiều gái xinh, nghe nói còn có mấy anh học năm tư nữa, ai nấy đều đẹp xỉu luôn."
Nghe là có trai đẹp, Đường Uông đồng ý ngay mà không hề do dự.
"Đi!"
Không biết đơn hàng của ai nặng ơi là nặng, sau khi ôm hết đồ về lại phòng ký túc, cánh tay Đường Uông mới hồi phục không lâu lại bắt đầu đau nhức nhối.
"Cảm ơn Đường Đường!" Hạ Miểu Miểu hoan hô một tiếng rồi nhảy phóc xuống giường, chạy đi lấy hàng của bản thân.
Chia đồ xong xuôi, cuối cùng Đường Uông cũng tìm ra được chủ nhân của gói hàng nặng như chì đó là ai.
"Đường Đường, cậu không cần nói gì hết, mình hiểu cậu muốn nói gì rồi. Mình biết hàng của mình nặng nên đã đi mượn máy sấy đang hot trên mạng của bạn nữ trong lớp cho cậu nè, những mấy nghìn tệ lận đó!" Chung Thân cầm máy sấy tóc gí sát mặt Đường Uông, "Đảm bảo khô trong một nốt nhạc!"
Đường Uông sắp đi tập mà quần áo cần phải giặt qua một lần, biết thời gian hong khô rất gấp nên Chung Thân đã tự giác phụ trách luôn việc sấy quần áo cho cậu.
Tối đến, khi mà cách giờ hẹn còn mười phút, Đường Uông mới mặc đồ tập mới toanh vào rồi xách balo rời khỏi ký túc xá.
Lúc xuống dưới lầu, Đường Uông nhìn thấy Từ Văn đang đứng cạnh bồn hoa, điều đặc biệt là quần áo trên người hắn không khác với cậu là bao.
"Đường Uông! Em đi tập à, mình đi chung nhé!" Trùng hợp thay, balo mà Từ Văn đang đeo cũng là logo phòng tập thể hình của Đường Uông.
Cuối cùng cậu vẫn đồng ý với đề nghị của hắn, nhưng đồng thời lại nhớ đến lời của Liêu Nguyên Tân, có lẽ Từ Văn đang theo đuổi mình thật.
Trên đường đi, Từ Văn cứ mãi gặng hỏi về thời gian và tần suất đến phòng tập của Đường Uông.
"Huấn luyện viên của em thế nào, hay anh cũng đăng ký một khóa rồi hai đứa mình tập chung nhé?"
Đường Uông muốn từ chối nhưng nhất thời không biết nói như thế nào, khi cậu đang phiền lòng tìm cách thì bỗng nhìn thấy chiếc xe lăn rất đỗi quen thuộc.
"Anh Từ, em thấy người quen của em rồi, em sang đó chào hỏi chút nhá!" Nói xong liền sải bước đi về phía Châu Giang Hành.
"Đường Đường."
Đường Uông chưa kịp mở lời, Châu Giang Hành cũng đã nhìn thấy cậu.
"Hay... anh gọi tôi là..." Nhác thấy Từ Văn đã đuổi tới nơi, Đường Uông chỉ đành nuốt ngược hai chữ tên mình vào trong.
Thôi vậy, lỡ như Từ Văn hiểu lầm hai người họ có quan hệ mật thiết, biết đâu chừng lại từ bỏ thì sao.

"Gọi cậu là gì?" Châu Giang Hành hờ hững nhìn Từ Văn đang chạy theo gặng hỏi Đường Uông.
"... Sao cũng được."
"Đường Đường."
"Ừm..." Đường Uông nghĩ thầm, Châu Giang Hành mà gọi thêm mấy tiếng nữa thì thể nào mình cũng đỏ mặt cho xem, cậu nhanh trí đổi chủ đề, "Tôi mua đồ tập mới rồi đây, đúng với quy định rồi chứ."
Lần này cậu mua quần áo rộng hơn kích cỡ hay mặc một chút, trừ phần chân bó sát ra thì những chỗ khác cũng không bị lộ đường cong cơ thể.
Tầm mắt Châu Giang Hành dừng lại trên chân cậu một lát, sau đó mới tấm tắc khen đẹp trai.
Trong mắt anh chỉ có hình bóng Đường Uông, chẳng hề đoái hoài gì tới cái người đang âm thầm đánh giá mình.


Nhà Từ Văn cũng thuộc dạng khá giả, hắn nhìn là biết phụ kiện trên người Châu Giang Hành cực kì đắt tiền, nhất là chiếc đồng hồ đeo tay của anh, ngay cả ba hắn mà cũng chỉ có hai chiếc mà thôi.
Từ Văn đã đi nghe ngóng chuyện của Đường Uông, gia cảnh em khóa dưới không có gì đặc biệt, đôi khi cậu còn sẽ nhận job phiên dịch ở bên ngoài, trông không giống kiểu người có thâm giao với nhân vật tầm cỡ thế này chút nào.
Thang máy vừa hay đến nơi, Đường Uông định cất bước vào, lại nghe Châu Giang Hành hỏi:
"Cậu đẩy tôi vào được không?"
Đường Uông gật đầu, thuần thục đẩy Châu Giang Hành vào bên trong.
Từ Văn đăm chiêu nhìn bầu không khí giữa hai người, cuối cùng cũng không dằn được chen ngang:
"Quý ngài lên tầng mấy?"
"Anh ấy đi chung tầng với chúng ta." Đường Uông chủ động trả lời thay anh, cậu sợ hắn lại thắc mắc "Tại sao đi xe lăn mà lại đến phòng tập" nên lại chêm thêm một câu, "Ngài Châu là ông chủ phòng tập."
Lúc này Từ Văn mới giải đáp được thắc mắc cậu và đối phương quen nhau như thế nào.
Thang máy di chuyển đến tầng 3, Đường Uông đi lấy đồng hồ thông minh, sẵn tiện cầm luôn gói sầu riêng sấy mà mình nhung nhớ suốt mấy hôm nay.
"Em thích ăn sầu riêng à?" Từ Văn cũng lấy đồng hồ đeo tay nhưng lại không được tặng sầu riêng sấy, mà hắn cũng không bận tâm chuyện đó cho lắm.
"Cũng bình thường, em không thích cũng không ghét ạ." Đường Uông cố ý nói dối, cậu thật sự không muốn Từ Văn biết quá nhiều về sở thích của mình.
"Giống anh thế, vậy em thích ăn trái cây gì?"
"Em không ghét cũng không thích cái nào cả, ăn được hết anh ạ." Cậu không muốn tiếp tục đề tài nên viện cớ chuồn êm, "Huấn luyện viên của em tàn ác lắm anh, em đi tập trước nhé."

Đường Uông ôm gói sầu riêng sấy rồi quay gót, đập vào mắt cậu là hình ảnh Châu Giang Hành cách đó không xa đang treo nét cười lên trên mặt.
Sếp lớn làm sao thế? Phát tài à, trông mặt tươi hớn ra phết.
"Mau đi tập đi." Châu Giang Hành giục cậu, tới khi Đường Uông đi xa, anh mới dằn không được tiếng ho khan.
"Ông chủ, thuốc dạ dày và nước ấm của anh."
"Trợ lý Đào có gọi tới dặn dò chúng tôi chuẩn bị cháo... bảo anh chừng nào đói thì ăn một ít... Thật sự không thể ăn thêm đồ cay và dầu mỡ nữa đâu." Giám đốc phòng tập lắp ba lắp bắp nói, lòng lo sợ ông chủ ghét bỏ mình suốt ngày phiền nhiễu.
"Tôi cũng có muốn ăn cay với dầu mỡ đâu, nhưng Đường Đường không cho tôi cơ hội đó." Châu Giang Hành lẩm bẩm một mình, thấy giám đốc nọ đứng ngây như phỗng, anh chỉ đành sai đối phương đi gọi huấn luyện viên của Đường Uông đến đây gặp mặt.
"Ông chủ, lần này tôi cần làm gì ạ? Lần trước tôi đã giảm bớt bài tập cho Đường Uông rồi, nhìn cậu ấy cũng không có vẻ gì khó chịu." Huấn luyện viên vừa canh me phòng thay đồ, vừa tranh thủ báo cáo công việc với Châu Giang Hành.
"Cánh tay cậu ấy đang đau, đừng để cậu ấy bị thương, anh có tìm hiểu về mát-xa thì xem thử giúp cậu ấy xoa bóp được không." Châu Giang Hành cũng chăm chăm nhìn phòng thay đồ, mắt thấy Từ Văn vừa vào thì Đường Uông lập tức xông ra, tâm trạng anh vui tới mức bệnh đau dạ dày cũng giảm thiểu đi ít nhiều.
Huấn luyện viên cũng lập tức kéo dãn khoảng cách với Châu Giang Hành, quay sang giả vờ như đang kiểm tra thiết bị thể thao.
Châu Giang Hành ngồi ở góc khuất quan sát Đường Uông tập luyện, khóe mắt thì trông chừng Từ Văn dù đang chạy bộ nhưng vẫn đăm đắm nhìn Đường Uông, Châu Giang Hành quyết định gọi giám đốc tới.
Một lát sau, vị giám đốc nọ lại tập hợp những huấn luyện viên đang rảnh rỗi lại để tổng kết doanh thu hàng tuần. Bọn họ xếp với nhau thành một hàng, ai nấy đều lực lưỡng to con, hoàn toàn che khuất tầm nhìn của Từ Văn.
__
Đường Uông: ? Sếp lớn làm sao thế? Phát tài à, trông mặt tươi hớn ra phết.
Châu Giang Hành: Tình địch nhận quả đắng, vui.
Chương trước Chương tiếp
Loading...