Sau Khi Bị Cắm Sừng, Tôi Mang Thai Con Của Boss
Chương 13: (Tên chương dài quá Watt không cho đăng, khổ)
Dịch 2M.
"..."
"Cảm ơn nhóc nhá." Anh trai mới tắm xong không cảm nhận được bầu không khí ngưng đọng giữa bọn họ, lúc đi đến tủ đồ còn tiện tay vỗ lên vai Đường Uông xem như biết ơn. Mãi khi lách qua người cậu và chạm mặt với Châu Giang Hành mới nghi hoặc ngoái nhìn thêm mấy lần.
Đường Uông lúc này mới giật mình xoay mông, nhanh tay lấy chiếc quần tập chưa kịp mặc ra che cơ thể.
"Chúng ta ra ngoài xem đi." Châu Giang Hành chủ động lên tiếng, sau đó rời khỏi phòng thay đồ cùng với người dẫn đường.
Đường Uông ngồi phịch xuống, lặng lẽ nuốt ngược cơn tức xuống bụng, mặc dù đều là đàn ông, nhưng cậu không có cách nào cởi quần áo một cách điềm nhiên trước mặt Châu Giang Hành cho được.
"Lúc nãy anh ấy nhìn mông mình à?" Đường Uông lầm bầm tự hỏi rồi nhanh chóng mặc quần tập vào.
Đường Uông sợ chạm mặt Châu Giang Hành lần nữa nên đứng mãi trong đó một lúc mới cầm theo tai nghe và cốc nước xuất hiện. Bên ngoài phòng thay đồ chính là võ đài quyền anh, ngước mắt lên sẽ thấy được Châu Giang Hành đang chăm chú xem huấn luyện viên thể hình làm mẫu.
Đây là con đường duy nhất mà cậu buộc phải đi ngang qua anh, Đường Uông hít sâu một hơi, bình tĩnh cất bước đến đó.
"Nghe PT nói hôm qua cậu bị đau bụng trong lúc tập, sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa?" Châu Giang Hành mở lời trước khi Đường Uông kịp chào hỏi.
"Không sao."
Đường Uông cố ý đứng sau xe lăn của Châu Giang Hành một quãng vì không muốn mông của mình xuất hiện trong tầm ngắm của anh. Nhưng lùi bước xong cậu lại thấy bản thân có phần vô lý quá, thế là tiến thêm một bước đứng sánh vai với Châu Giang Hành.
"Anh đi công tác về nhanh thế à?" Cậu khẽ liếc mắt với huấn luyện viên, thầm cầu mong mình mau chóng bị lôi đi tập, ngặt nỗi người được cậu mệnh danh là ma quỷ kia bấy giờ đang trò chuyện với học viên khác, hoàn toàn quẳng luôn chuyện này ra sau đầu.
"Có việc đột xuất nên tranh thủ trở về."
Đường Uông nhìn chằm chằm xoáy tóc trên đỉnh đầu Châu Giang Hành, đột nhiên nhớ tới câu "Lần sau cùng đi" trước đây anh từng nói, hóa ra ý của ngài Châu lúc đó không phải là đến để tập luyện, mà là tới thị sát với thân phận của một ông chủ.
"Cậu thường đến đây thay quần áo lắm à?" Ánh mắt Châu Giang Hành vẫn nhìn thẳng lên đài quyền anh, nhưng trên đài người đi kẻ lại nườm nượp mà anh chẳng hề lia mắt nhìn theo dù chỉ một lần.
"Ừm, tan học xong đến đây quen rồi, lên lớp mà mặc đồ này thì không được hay cho lắm." Đồ tập của cậu là loại bó sát tôn dáng người mặc, kỳ thực lúc đầu Đường Uông mua là quần áo form rộng, mặc đến trường cũng sẽ thoải mái hơn, học xong thì có thể đến thẳng đây luôn, nhưng khi nhận hàng thì mới biết shop gửi nhầm mẫu, Đường Uông lười đổi nên mặc luôn đến tận bây giờ.
"Xấu." Châu Giang Hành quay mặt lại soi mói cậu từng li từng tí, tầm mắt lướt tới vòng eo săn chắc thì chợt khựng lại trong giây lát.
"..." Đường Uông lặng lẽ cúi xuống nhìn quần áo thể thao màu xám trên người, đó giờ cậu mặc đâu thấy mống nào chê xấu đâu nhỉ.
Đường Uông thầm nhủ bụng, thôi thì không nghe không thấy không nhìn, cho tâm thanh tịnh, cho lòng bình an (*).
(*) Gốc là 不听不听,王八念经: Mình hiểu sơ là "ứ nghe đấy, im mồm đi", nhưng đặt vào đoạn này hơi sai sai nên mạn phép sửa thành câu trên.
"Lần sau mặc đồ khác đi." Châu Giang Hành nói rồi khẽ ngập ngừng, lại chêm thêm một câu, "Không là không cho vào đâu."
Quý ngài đây có vấn đề gì không đấy? Đường Uông không nhịn được trợn mắt.
Cậu sợ anh lại xài xể gì mình, cho nên chủ động đi tìm huấn luyện viên luôn.
"Nhanh thế?" Anh ta lúc này đang bàn bạc về thực đơn giảm cân với học viên, nghe Đường Uông gọi mình thì thoáng tỏ ra ngạc nhiên.
Đường Uông trễ nải cả một lúc nên không thể gọi là nhanh được, nhưng cậu hiểu ý đối phương nói là gì.
Huấn luyện viên biết mình nói lỡ nên vội lấy cớ đổi chủ đề, đến khi anh ta dẫn cậu đi tập luyện, Đường Uông phải lấy làm lạ lẫm vì huấn luyện viên hôm nay phải gọi là thiên thần. Không những giảm hai phần ba mức độ luyện tập xuống cho cậu, mà mỗi lần làm động tác, anh ta luôn hỏi han bằng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, hỏi cậu có đau bụng không, trên người có chỗ nào thấy khó chịu không.
"Em ổn lắm anh, ngược lại là anh đấy, hôm nay có uống lộn thuốc nào không vậy?" Đường Uông bước xuống máy tập thể hình, cậu quệt mồ hôi trên cổ, đưa ánh mắt khó hiểu nhìn huấn luyện viên.
Anh ta chỉ cười khan rồi lấp liếm cho qua chuyện, tiếp tục để cậu hoàn thành nốt một phần ba số bài tập so với ngày thường.
Chẳng mấy chốc đã hoàn thành xong lượng bài tập ngày hôm nay, Đường Uông đứng trên máy chạy bộ ép giãn cơ chân như thường lệ. Một chân cậu gác lên tay cầm, nửa người trên ngả dần về phía mũi chân, nhưng đến lúc eo sắp sửa đạt đến độ cong 30 độ, cậu bất chợt đứng thẳng người rồi ngoảnh lại nhìn xung quanh.
Phòng tập dần đông đúc hơn, mọi người đều đang vã mồ hôi tập luyện, sẽ chẳng có ai rảnh rang đi quan sát người khác cả, Đường Uông hồ nghi quay người lại tiếp tục ép chân, nhưng chẳng mấy chốc lại cảm thấy không đúng.
Có người đang nhìn mình!
Đường Uông không tìm được cụ thể người nào, nhưng cậu vẫn cảm nhận được ánh nhìn lúc có lúc không đó.
"Thôi, ứ ép nữa." Cậu vắt khăn lông lên vai, cầm cốc nước rỗng bước thẳng đến phòng thay đồ, lúc đi ngang qua võ đài cố ý ngó mắt vào rồi mới hay Châu Giang Hành đã không thấy tăm hơi.
Phòng tập đông nên phòng thay đồ cũng nhiều người theo, Đường Uông đi tới tủ chứa đồ của mình, dùng đồng hồ đeo tay quét mở cửa tủ, lấy từng món đồ trong túi ra chuẩn bị đi tắm.
"Xong rồi à?"
Đường Uông chợt run tay, xui rủi kiểu gì lại lôi ra chiếc quần lót mới.
"Sao... Sao anh ở đây?" Đường Uông lập tức nhét nó vào lại trong túi, cậu xoay người, dùng tấm lưng che khuất tủ quần áo, sau đó trừng trừng nhìn Châu Giang Hành mới từ đâu xuất hiện.
"Tôi xem thử phòng tắm còn dùng được không, đang tính cải tạo lại ấy mà." Vệ sĩ đứng sau lưng anh lập tức phụ hoạ nâng cái chậu đựng dầu gội và vài món đồ khác lên cho cậu xem.
Khóe mắt Đường Uông thoáng liếc nhìn phòng tắm, cậu không thể nào tự nhiên cởi quần áo trước mặt Châu Giang Hành rồi đi vào trong đó được.
"Vậy anh cứ xem đi, tôi đi trước..."
"Mới tập xong mà, cậu không tắm sao?"
"Ký túc xá của tôi gần đây... về rồi tắm cũng được..." Đường Uông ngước mắt nhìn anh đi vào phòng tắm, sau khi tận mắt thấy người vào hẳn gian trong mới cuống quýt thu dọn đồ đạc, lấy ra kiểu gì là nhồi nhét vào như thế nấy, cuối cùng bất lực lê tấm thân đẫm mồ hôi xách balo về lại trường học.
[Châu Giang Hành: Nhớ phải đổi đồ tập khác đấy, lấy mẫu này làm chuẩn.]
[Châu Giang Hành: Quần áo thể thao rộng rãi.jpg]
Đường Uông về tới ký túc xá là đi tẩy rửa ngay, tắm táp xong xuôi mới móc điện thoại ra xem và nhìn thấy hai tin nhắn mới.
[Nước đường: À.]
[Châu Giang Hành: Hội viên nào mặc đúng đồ tập sẽ được thưởng một túi sầu riêng sấy.]
Muốn ăn!
Đường Uông tức khắc lên mạng mua lại đồ tập, cậu chọn kiểu dáng có thể mặc luôn đến lớp, nếu như vậy thì tan học có thể đến thẳng phòng tập, xách balo cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.
[Tiệm chè: Ảnh chụp đã chốt đơn.jpg / Ông chủ chừa sầu riêng sấy cho tôi với nhé!]
Đường Uông nằm lên giường xoa bụng ước chừng, hình như có hơi xẹp lại một chút, coi như mình đã gầy xuống rồi đi.
Đám bạn cùng phòng ra ngoài ăn xiên nướng vẫn chưa thấy về, cậu bèn lên forum xem một lát, lướt đến đâu cũng thấy bài viết hóng chuyện Tiết Hoằng Bác bị bắt, Đường Uông xem đến độ khoái chí không thôi.
Trong số đó có một bài post chửi Tiết Hoằng Bác vô cùng khủng khiếp, Đường Uông thuận tay gửi link bài viết đó cho Liêu Nguyên Tân và group ký túc xá, khổ nỗi tin nhắn của nhóm này nằm trên tên Châu Giang Hành, Đường Uông trượt tay gửi nhầm sang cho anh.
Lúc này cậu vẫn mải mê đọc bài viết, chưa hề hay biết mình gửi nhầm người, Đường Uông tiếp tục xem thêm một bài nữa mới quay sang trả lời tin nhắn của Liêu Nguyên Tân.
"Sao mình lại gửi cho Châu Giang Hành rồi?" Đường Uông nhìn group ký túc xá trống huơ trống hoác chẳng có tin nhắn nào của cậu và cuộc trò chuyện với Châu Giang Hành vừa trồi lên, cậu thử nhấn thu hồi liên kết, đã quá hai phút, thao tác không thành công.
[Tiệm chè: Xin lỗi! Tôi gửi nhầm!]
Đường Uông vội vàng giải thích, chỉ mong sao người bận bịu như anh không nhấn vào đường link bậy bạ.
Đợi mãi không thấy người nọ phản hồi, Đường Uông thấp thỏm nghĩ ra đối sách, cậu quyết định nhắn thêm vài tin nữa để làm trôi đường link đó đi, làm như thế có lẽ Châu Giang Hành sẽ không lướt lên xem nữa.
Cậu ngẫm nghĩ trong chốc lát, cố tìm ra vài chủ đề để hỏi.
[Tiệm chè: Anh xem phòng tắm thế nào rồi? Tôi thấy các gian hơi ít, hay là làm thêm vài gian nữa đi.]
[Tiệm chè: Nhìn lại thì tôi mới thấy đồ tập của mình xấu thật, mua mới có lẽ sẽ tốt hơn.]
[Tiệm chè: Cho tôi nhiều chuyện chút nhé, mua lại phòng gym này đắt lắm không?]
Chỉ cần một tin nhắn nữa thôi là đường link sẽ lập tức trôi đi, Đường Uông đột nhiên nhắn bừa một câu mà không thèm nghĩ ngợi.
[Tiệm chè: Vệ sĩ của anh nhìn săn chắc quá, lúc kỳ cọ ắt hẳn thoải mái lắm nhỉ!]
Đường Uông chờ mãi không nhận được hồi âm, nhưng nhìn màn hình toàn là tin nhắn của mình thì cũng thấy yên tâm hơn phần nào, cứ đợi không như thế, mệt mỏi dần bủa vây khắp toàn thân, cậu bất giác ngủ quên lúc nào không hay.
Màn đêm buông xuống, ký túc xá hãy còn le lói vài tia nắng độ ngả chiều cũng dần trở nên ảm đạm.
Lúc Đường Uông đang say giấc nồng, điện thoại đặt trên gối đột nhiên sáng lên, có thông báo tin nhắn tới.
[Châu Giang Hành: Tôi vẫn tự tắm được, không nhớ hôm đó xong việc ai rửa sạch cho cậu sao?]
__
Châu Giang Hành: Có người vẫn âm thầm theo dõi tin tức của người yêu cũ.
Châu Giang Hành: Giận.