Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sau Khi Bé Đáng Thương Được Ông Trùm Quyền Lực Nhận Nuôi

Chương 7



Khi Phó Châu từ trên lầu đi xuống, bàn ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng, Úc Linh đã ngồi chờ được một lúc ở đó.
Trong bữa ăn, Phó Châu không có thói quen nói chuyện, mà Úc Linh cũng ít lời.
Vì vậy, dù tối nay có thêm một người, bầu không khí trong phòng ăn vẫn rất yên tĩnh.
Sau bữa cơm, Phó Châu nhắc đến chuyện để Úc Linh tiếp tục đi học.
"Gần đây, tôi có tìm hiểu về một trường đại học tư. Cơ sở vật chất, môi trường và đội ngũ giảng dạy đều rất tốt, lại gần trang viên."
Phó Châu nhận chiếc máy tính bảng từ Tần quản gia, mở ra phần giới thiệu về trường và đặt trước mặt Úc Linh.
Vì thường xuyên làm việc và quen với việc ra lệnh, đưa ra quyết định, nên khi nói đến những vấn đề quan trọng, Alpha này không hề biết bản thân đang thể hiện thái độ nghiêm túc trong công việc.
Hắn nhìn Úc Linh như một người thầy tận tâm, nói: "Quy định trong trường cũng khá linh hoạt, đến tháng mười năm nay mới chính thức khai giảng. Tôi muốn hỏi ý kiến của cậu."
Khi ánh mắt của đối phương nhìn qua, Úc Linh theo bản năng trở nên nghiêm túc hơn, ngồi thẳng dậy.
Dù nói là hỏi ý kiến Úc Linh, nhưng thực tế, ở phần cuối của tài liệu giới thiệu, ngay cả đơn đăng ký dự thi cũng đã được chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Kể từ khi Úc Linh chuyển đến trang viên, Phó Châu chưa bao giờ can thiệp vào cuộc sống cá nhân của cậu.
Hắn chỉ đưa ra một chỉ thị duy nhất cho Tần quản gia: Hãy cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của Úc Linh, tôn trọng mọi mong muốn của cậu ấy.
Duy chỉ có việc đi học là điều mà Phó Châu đã quyết định từ trước.
Tuy vậy, hắn chưa từng nghĩ rằng Úc Linh lại không muốn.
Hắn đã tìm hiểu qua, biết được thành tích của Úc Linh khi còn học trung học khá tốt. Chỉ vì phải làm liệu pháp an ủi cho Phó Khai nên cậu mới bỏ lỡ cơ hội vào đại học.
Phó Châu từng nghĩ, việc được tiếp tục học đại học sẽ khiến Úc Linh vui vẻ.
Nhưng khi câu nói của hắn vừa dứt, Phó Châu nhận thấy sắc mặt của Úc Linh nhanh chóng tái nhợt, cả người cậu trở nên bồn chồn, không yên.
Trong một thoáng, Phó Châu còn tưởng rằng có lẽ là do thái độ của mình.
"Úc Linh?" Hắn hơi nghiêng người, giọng nói trở nên dịu dàng, "Xin lỗi, có phải tôi đã làm cậu sợ không?"
Úc Linh không ngờ rằng hắn lại nói như vậy, cậu vội lắc đầu: "Không phải đâu ạ."
Sự bao dung của Phó Châu khiến tâm trạng của cậu dịu lại phần nào, nhưng đôi mày vẫn cau chặt.
Úc Linh thật sự rất sợ trường học.
Có lẽ vì tính cách không tốt, giáo viên và bạn bè đều không thích cậu.
Úc Linh không kết bạn được ở trường, cậu sẽ khiến bất cứ ai kết bạn với mình cũng bị bắt nạt theo.
Ngoài việc chế giễu pheromone của cậu khó ngửi, thì các bạn học còn rất thích trêu chọc cậu, chẳng hạn như ném sách vở của cậu vào thùng rác. Mỗi lần vì không tìm thấy sách mà đến lớp trễ, cậu sẽ lại bị giáo viên mắng.
Cậu còn thường xuyên bị cướp mất bữa sáng và tiền tiêu vặt, dẫn đến việc cậu thường bị tụt huyết áp và ngất xỉu. Nhiều lần như vậy, giáo viên cũng không tin cậu nữa, luôn trách cậu giả bệnh để trốn học.
Những chuyện như vậy đã lấp đầy quãng thời gian đi học của Úc Linh.
Trong suy nghĩ của cậu, trường học là nơi chỉ có bị bắt nạt, cậu luôn sợ hãi mỗi khi phải bước vào cổng trường.
Nhưng Úc Linh cũng biết rõ, nếu muốn có khả năng tự lập về tài chính, cậu buộc phải đến trường để học hỏi kiến thức.
Cơ hội vào đại học là rất hiếm có, Phó tiên sinh đã chủ động tạo điều kiện tốt như vậy cho cậu, cậu không nên không biết điều.
Vì vậy, sau khi điều chỉnh cảm xúc trong vài phút, Úc Linh nén lại biểu cảm căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: "Học phí, là bao nhiêu ạ?"
Đây chính là dấu hiệu đồng ý.
Nhưng mà cảm giác nặng nề trong lòng Phó Châu vẫn không hề giảm bớt, hắn chỉ giữ nụ cười ôn hòa trên gương mặt: "Đây là khoản bồi thường mà nhà họ Phó nên dành cho cậu."
Úc Linh không kiềm chế được mà nhíu mày, cậu mở miệng định nói rằng sự bồi thường này có vẻ quá nhiều.
Phó Châu nhẹ nhàng nói: "Úc Linh, trước khi cậu có khả năng, chúng ta không bàn về chuyện tiền bạc."
Úc Linh đành im lặng, không nói thêm lời nào.
Khi đề tài kết thúc, dường như Phó Châu vẫn còn công việc cần phải giải quyết, hắn đứng dậy chuẩn bị quay lại thư phòng.
Trước khi rời đi, dường như hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng lại nhìn về phía Úc Linh, bổ sung thêm: "Sau này, nếu gặp phải bất cứ vấn đề gì ở trường, tôi đều có thể giúp cậu giải quyết. Hy vọng cậu có thể tin tưởng tôi."
Úc Linh ngồi yên tại chỗ, thần sắc đờ đẫn.
Cậu như đã quyết tâm điều gì đó, nhìn theo bóng lưng Phó Châu rất lâu.
Khi Phó Châu quay lại thư phòng, anh liên lạc với Dương Tễ, yêu cầu anh ta tìm hiểu chi tiết về cuộc sống trước đây của Úc Linh.
Dương Tễ nhận ra tâm trạng của ông chủ hiện giờ rất tệ.
Anh ta nhanh chóng nhận lời, nhưng vẫn không chắc chắn mà hỏi: "Phó tổng, là tìm hiểu tình hình sau khi cậu Úc sống ở nhà họ Ninh, hay là tất cả mọi thứ?"
"Tất cả." Phó Châu đáp.
......
Những năm gần đây, xã hội đã có các chính sách bảo vệ đặc biệt và phúc lợi cho Omega rất đầy đủ, phần lớn các trường đại học cũng đã điều chỉnh phương thức quản lý của mình theo đó.
Chẳng hạn như để giảm thiểu tỷ lệ xảy ra sự cố, các trường sẽ phân chia khuôn viên theo giới tính Alpha, Beta và Omega.
Trường đại học tư thục mà Phó Châu chọn có phương pháp giảng dạy linh hoạt hơn.
Trường cho phép học sinh sau khi vượt qua kỳ thi đầu vào có thể học các khóa học tổng hợp cơ bản trong một hoặc hai năm, sau khi học sinh xác định được ngành nghề mình muốn theo đuổi, họ sẽ chọn chuyên ngành và tập trung vào học tập.
Khi Úc Linh biết những điều này, cậu không khỏi cảm thấy thêm phần biết ơn Phó Châu.
Bởi vì cậu thực sự vẫn chưa nghĩ ra mình muốn làm gì trong tương lai.
Để chuẩn bị trước cho kỳ thi tuyển sinh của trường, Phó Châu đã mời một gia sư cho Úc Linh.
Mỗi tuần, cậu học bốn buổi, ngay tại thư viện gia đình trong trang viên.
Gia sư tên là Tạ Uyển, là một Beta nữ có phong cách gọn gàng, chuyên nghiệp. Cô ấy có năng lực chuyên môn rất cao, là bạn học cùng khóa với Phó Châu khi hắn du học ở nước ngoài, và cũng là người hắn rất tin tưởng.
Lần đầu tiên gặp cô giáo Tạ Uyển, Úc Linh tỏ ra rất lo lắng.
Vì cô ấy trông có vẻ nghiêm khắc và chỉ tập trung dạy một mình cậu, Úc Linh sợ rằng nếu mình không làm tốt sẽ bị phê bình.
Nhưng sau một ngày học cùng nhau, cậu phát hiện mọi chuyện không tệ như cậu nghĩ.
Tạ Uyển có chuyên môn rất tốt, cô rất giỏi quan sát mọi khía cạnh của học sinh và điều chỉnh phương pháp dạy học theo đó.
Chỉ trong vài phút gặp gỡ, cô đã nắm bắt được phần lớn tính cách của Úc Linh.
Tính cậu quá nhút nhát, ít nói, gần như không bao giờ chủ động giao tiếp với người khác, ngay cả khi giáo viên giảng bài.
Loại học sinh này thường không dễ dạy, nhưng Tạ Uyển nhận thấy một điều tốt là, Úc Linh không phải là người không chịu nghe giảng, ngược lại, cậu cúi đầu chăm chú nghe rất cẩn thận.
Không chỉ vậy, khi Úc Linh tập trung vào thế giới của mình, im lặng làm việc gì đó, cậu có khả năng tập trung cực kỳ cao.
Đây cũng là lý do tại sao thành tích học tập của Úc Linh luôn ổn định.
Trong trường hợp này, sự can thiệp quá nhiều của giáo viên lại trở thành sự cản trở.
Sau khi phát hiện ra điều này, Tạ Uyển nhanh chóng tìm ra phương pháp phù hợp.
Cô chỉ cần giảng giải những kiến thức cơ bản, phần thời gian còn lại hoàn toàn để Úc Linh tự tìm tòi làm bài tập.
Hiệu quả rõ ràng rất tốt, Úc Linh mỗi lần đều có thể trình bày câu trả lời một cách rõ ràng và chính xác.
Mà mỗi lần Úc Linh làm xong bài tập, rồi lo lắng bất an đưa nó cho cô giáo để kiểm tra, thì Úc Linh đều nhận được những lời khen ngợi ấm áp.
"Bài này khó đấy, em có thể tự mình làm được thật sự rất giỏi," Tạ Uyển chăm chú sửa bài rồi mỉm cười nói, "Úc Linh, em là một đứa trẻ rất thông minh."
Úc Linh ngây người ra, rõ ràng cậu không ngờ mình lại được khen.
Vì bài đó thực sự rất khó, cậu đã thử nhiều cách mà không giải được, nhưng cũng không dám hỏi, nên cuối cùng phải mất gần hai tiếng đồng hồ mới làm xong.
Tạ Uyển thấy vậy lại cười: "Sự tập trung của em rất tuyệt vời, đó là ưu điểm riêng của em, làm giáo viên như tôi còn cảm thấy vui mừng nữa là."
Úc Linh chưa từng được giáo viên khen ngợi như vậy.
Sau ngày hôm đó, cậu dần dần gạt bỏ nỗi sợ hãi về môi trường đại học, tinh thần học tập cũng tăng lên rõ rệt.
Trước ngày Nhà giáo, sau buổi học, Úc Linh tặng Tạ Uyển một chậu sen đá làm quà.
Thực ra trong vườn của biệt thự có rất nhiều loại hoa quý, Úc Linh cũng thường xuyên chăm sóc cùng Tần quản gia, nhưng dù sao đó cũng không phải là của cậu.
Cậu muốn tặng quà cho người khác thì không thể dùng đồ trong nhà của Phó Châu.
Chậu sen đá này tuy rẻ, nhưng lúc ra ngoài với dì Khương, cậu đã tự dùng tiền tiêu vặt mà mình đã tích góp được khi còn ở nhà họ Ninh để mua nó.
Nhờ cậu chăm sóc, từng chiếc lá xanh biếc đều trông rất căng mọng, xinh xắn và đáng yêu, đây là chút tấm lòng của Úc Linh.
Khi Tạ Uyển rời đi với chậu sen đá, cô tình cờ gặp Phó Châu đang về nhà gần cổng biệt thự.
Hai người dừng lại chào hỏi, Phó Châu như thường lệ hỏi đơn giản về tình hình học tập.
Tạ Uyển chân thành đáp: "Úc Linh thật sự rất tốt, mấy ngày nay tinh thần cũng rất ổn."
Phó Châu thả lỏng vẻ mặt, khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn xuống chậu sen đá mà Tạ Uyển đang cầm.
"Úc Linh tặng à?"
Hắn không hỏi mà là khẳng định.
Hiện tại Phó Châu đã nhạy cảm đủ để nhận ra pheromone của Úc Linh, dù trên chậu sen đá này chỉ còn lưu lại hương thơm nhẹ của hoa hồng, hắn vẫn nhanh chóng nhận ra.
Vì lần đầu tiên gặp Úc Linh, hắn thấy Omega đang chơi đùa vui vẻ với một con mèo, nên hắn luôn nghĩ rằng Úc Linh đặc biệt yêu mèo.
Nhưng sau khi đưa cậu về biệt thự, Phó Châu thông qua theo dõi nhận ra cũng không phải như vậy.
Úc Linh không chỉ yêu thích mèo, mà còn gần gũi với rất nhiều loài động thực vật.
Ngoài việc dành hàng giờ chơi với mèo, Omega cũng sẽ dành cả ngày để chăm sóc cây xanh.
Đôi khi cậu còn ngồi bên hồ ngắm nhìn những con cá suốt một buổi chiều.
Úc Linh không thích giao tiếp với người, nhưng lại hay trốn vào góc nói chuyện với những thứ mà mình nuôi.
Vì vậy, chậu sen đá này tuy nhìn bình thường, nhưng Phó Châu chỉ cần nhìn cũng biết Úc Linh đã rất trân trọng, chăm sóc kỹ lưỡng.
Alpha không thay đổi vẻ mặt, chỉ nhìn chậu sen đá, khẽ nheo mắt lại.
Bản thân đưa người về nhà nuôi bao nhiêu ngày, lại chẳng thấy Úc Linh tặng gì, Tạ Uyển mới dạy vài buổi đã được nhận quà.
Tạ Uyển thấy vẻ mặt hắn không đúng, bèn ôm chặt chậu sen đá vào lòng.
"Đây là quà của em Úc tặng tôi nhân ngày Nhà giáo." Lần đầu cô thấy Phó Châu ghen tuông đến vậy, cảm thấy rất buồn cười, "Phó tổng thích thì tự đi mà xin."
"..."
Sau khi chào tạm biệt Tạ Uyển, Phó Châu vào nhà, không thấy Úc Linh ở phòng khách.
Hỏi Tần quản gia thì mới biết, người vẫn ở trong thư viện chưa ra.
Phó Châu do dự một chút rồi không đến quấy rầy, hắn bước vào thư phòng.
Tần quản gia mang trà đi theo sau.
Trong thư phòng yên tĩnh, ở góc của một giá sách gần cửa sổ, có thêm một chậu sen đá nhỏ.
Vì vị trí khuất và kích thước nhỏ nên suýt nữa Phó Châu không nhận ra.
Hắn nhìn vào đó, khẽ động chân mày, rồi quay sang nhìn Tần quản gia.
Dường như Tần quản gia đã chờ sẵn để trả lời, ông lập tức cười nói: "Là Tiểu Linh nhờ tôi đặt vào sáng nay."
"Cậu ấy ngại, lại suy nghĩ nhiều, muốn tặng quà nhưng sợ không hợp ý của ngài," Tần quản gia quan sát biểu cảm của Phó Châu, nói thêm, "Nên mới nhờ tôi đặt ở chỗ khuất, nếu ngài thích thì cứ để đó, giúp thanh lọc không khí."
"Nếu ngài không thích thì đừng vứt đi, tôi sẽ trả lại cho cậu ấy."
Chậu sen đá này trông khỏe hơn chậu của Tạ Uyển, màu sắc cũng đặc biệt hơn.
Phó Châu không có phản ứng gì, ngồi xuống bàn, bật máy tính chuẩn bị làm việc.
Tần quản gia rót trà xong, chuẩn bị đi ra, lại thử dò hỏi: "Vậy tôi đem trả lại nhé?"
Phó Châu đeo kính lên, ánh mắt tập trung vào màn hình, đáp lại đơn giản: "Không cần."
Chương trước Chương tiếp
Loading...