Sau Khi Bé Đáng Thương Được Ông Trùm Quyền Lực Nhận Nuôi
Chương 31
Hôm nay đã muộn rồi, nếu giờ mới bắt tay vào nấu ăn thì không kịp nữa, Phó Châu liền gọi món từ một nhà hàng quen thuộc để họ giao tới.
Khi Úc Linh ăn cơm, cậu có vẻ không tập trung lắm, cúi đầu ăn vài miếng cơm thì Phó Châu đưa muỗng canh cá đến trước mặt cậu.
Úc Linh ngẩn người, ngậm muỗng uống hết ngụm canh, rồi mới nhận ra đó là Phó Châu đang đút cho mình, vội vàng tự cầm lấy muỗng.
Vẻ mặt Phó Châu vẫn như thường, chỉ nhắc cậu ăn uống cẩn thận.
Ăn tối xong, hai người như thường lệ ngồi trên ghế sofa xem TV một lát.
Mỗi khi có mặt Phó Châu, hắn sẽ không để Úc Linh xem lại những bộ phim đã chiếu nhiều lần kia. Không biết có phải hắn đã tìm hiểu trước hay không, nhưng lần nào cũng có thể chọn được những bộ phim với nội dung thú vị để giới thiệu cho Úc Linh.
Xem xong một bộ phim, cũng đã hơn 9 giờ tối, Úc Linh vẫn còn đắm chìm trong cốt truyện, Phó Châu đã tắt TV, bảo cậu đi tắm trước.
Úc Linh bước vào phòng tắm với đầu óc ngổn ngang.
Nghĩ đến việc sắp phải ngủ chung giường với Phó Châu, cậu không biết nên cảm thấy hồi hộp hay là hào hứng.
Sau đó lại nhớ tới Phó Châu vẫn còn đợi mình bên ngoài, lần này Úc Linh tắm nhanh hơn bình thường. Sau khi tắm xong, mùi hương hoa hồng trong phòng tắm trở nên ngào ngạt và đậm đặc hơn, cậu theo thói quen bật quạt thông gió.
Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, Phó Châu đang dựa vào giường, đặt chiếc laptop lên đùi để xem gì đó.
Alpha ngẩng lên thấy cậu đi ra, liền tháo kính xuống, đứng dậy đi lấy máy sấy tóc.
Úc Linh ngồi trên giường, Phó Châu đứng trước mặt cậu và bắt đầu sấy tóc cho cậu.
Vì đứng rất gần, nên từ góc nhìn của Úc Linh, cậu chỉ có thể thấy vòng eo săn chắc của Alpha, toát lên cảm giác vững chãi.
Những ngón tay ấm áp đan vào mái tóc của cậu, tạo cảm giác thoải mái đến mức Úc Linh bất giác nhắm mắt, lắc lắc chân.
Khi Úc Linh ngồi xuống, một chiếc dép của cậu rơi ra, cậu cũng không thèm mang lại, cứ để bàn chân trần khẽ đung đưa.
Vừa mới tắm xong, làn da vốn đã trắng như ngọc giờ đây lại đỏ ửng lên, Phó Châu cúi xuống liếc nhìn, không hiểu sao cổ họng lại hơi khô rát.
Hắn không kiềm được mà tưởng tượng, có khi nào hương vị của Úc Linh cũng giống như mùi hoa hồng ấy.
Mùa đông vẫn chưa qua hẳn, thời tiết còn se lạnh, sấy tóc xong, Phó Châu bảo cậu lên giường nằm luôn.
"Tôi nhớ là em quen ngủ bên trái?" Alpha hỏi, tay vén chăn lên.
"Vâng ạ," Úc Linh ngoan ngoãn chui vào nằm ngay ngắn, nhìn bóng lưng Phó Châu đi cất máy sấy mà giục: "Ngài mau đi tắm đi ạ."
Phó Châu dường như đáp lại một tiếng, sau khi dọn dẹp xong, hắn bước đến ghế sofa, đưa lưng về phía Úc Linh, từ từ tháo cúc áo, cởi chiếc áo sơ mi ra.
Úc Linh không kịp dời mắt, vừa thấy lưng trần của Alpha, khuôn mặt cậu liền nóng bừng.
Mặc dù đã yêu nhau một thời gian rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy Phó Châu cởi đồ trước mặt mình. Mà cũng chỉ là nửa thân trên thôi.
Trước giờ Úc Linh vẫn luôn có ấn tượng riêng về Phó Châu, đến mức chưa bao giờ dám tưởng tượng nhiều.
Thân hình của Phó tiên sinh... có vẻ rất đẹp.
Úc Linh ban đầu định quay đi ngay, nhưng trái tim đập mạnh một lúc lâu mà cậu chỉ kéo chăn che lên tận mũi, lén nhìn qua.
Thân hình Alpha hoàn hảo đến bất ngờ, eo thon, bờ vai rộng, từng đường cơ bắp ở lưng chuyển động mạnh mẽ khi hắn cử động, toát ra sức mạnh.
Giống như lớp vỏ lịch lãm, dịu dàng ban ngày đã bị cởi bỏ, lộ ra vẻ cứng rắn và có tính công kích.
Thao tác cởi áo sơ mi chỉ mất vài giây.
Khi Phó Châu khoác lên chiếc áo ngủ, tay hắn vừa chạm vào dây lưng thì Úc Linh bừng tỉnh, vội vàng quay đi.
Tiếng vải sột soạt khe khẽ, Phó Châu thay đồ xong bước vào phòng tắm, còn Úc Linh nằm trên giường co mình lại, giả vờ chăm chú chơi điện thoại.
"Úc Linh." Khi đi ngang giường, Alpha đột nhiên cất giọng trầm ấm.
Úc Linh khẽ run, ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt lấp lánh có chút bối rối: "Phó tiên sinh?"
"Nằm nghiêng xem điện thoại không tốt cho mắt đâu." Phó Châu nhắc nhở.
"À..." Úc Linh liền đỏ bừng tai, ngoan ngoãn tắt điện thoại rồi đặt lên tủ đầu giường.
Khi Phó Châu tắm xong trở ra, Úc Linh đã tắt đèn bên mình, kéo chăn lên che nửa khuôn mặt như đã sẵn sàng đi ngủ.
Cậu định đếm số trong đầu để tự dỗ mình vào giấc.
Nhưng khi cánh cửa phòng tắm bị người ta nhẹ nhàng mở ra, thì mùi hương cây cỏ tươi mát cũng theo bước chân của hắn nhanh chóng lan ra khắp phòng, hàng mi Úc Linh khẽ rung, quên luôn cả việc mình đã đếm đến đâu.
Cùng với tiếng bước chân, ánh đèn lớn trong phòng cũng tắt đi, xung quanh chìm vào bóng tối.
Không lâu sau đó, Úc Linh cảm nhận thấy tấm chăn bị kéo nhẹ, rồi nệm lún xuống, có ai đó nằm xuống cạnh cậu.
Nhiệt độ ấm nóng từ cơ thể của Alpha cùng với pheromone nồng đậm nhanh chóng truyền đến.
Úc Linh đưa lưng về phía Phó Châu, trong cơn hoảng hốt, cậu cảm thấy độ ấm trong chăn lên thêm mấy độ, phần lưng gần đối phương nhất khiến cậu cảm nhận được từng đợt sóng nhiệt, làm cậu hình như chảy đầy mồ hôi.
Có vẻ như nghĩ rằng cậu đã ngủ, Alpha sau khi nằm xuống cũng không cử động gì thêm.
Úc Linh không còn thấy ánh sáng màn hình laptop, nhưng vẫn nghe được tiếng thao tác trên bàn phím rất nhỏ.
Khoảng mười mấy phút sau, Phó Châu nghiêng người đặt laptop xuống, tắt luôn đèn ngủ, cuối cùng cũng nằm xuống.
Lúc này, Úc Linh vẫn hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Cả đêm nay, trái tim cậu đập dồn dập không hiểu sao vẫn không thể bình tĩnh lại, càng cố ngủ càng không thể ngủ được, khiến cậu thấy phiền não.
Lần đầu tiên hai người ngủ cùng nhau, nhưng so với sự hồi hộp và bối rối của cậu, Phó Châu nằm bên cạnh lại có vẻ rất thoải mái, hơi thở đều đặn và trầm ổn.
Không biết qua bao lâu, Úc Linh đoán Phó Châu đã ngủ, bèn không yên lòng mà lật người rất chậm.
Cậu chỉ định quay lại để lén nhìn hắn một cái, nhưng vừa mới cựa quậy, giọng trầm thấp của Alpha từ trong bóng tối vang lên.
"Chưa ngủ sao?"
Úc Linh bất giác cứng đờ, sau đó, cậu khẽ đáp: "Dạ..."
Vừa dứt lời, cậu liền bị hắn nắm lấy cánh tay, người trong chăn động đậy, lực mạnh mẽ nhanh chóng kéo cậu vào trong vòng tay ấm áp.
Úc Linh giật mình, đến khi nhận thức lại, nửa người cậu đã tựa lên người Phó Châu.
Cánh tay mạnh mẽ của Alpha đặt ngang eo cậu, bởi vì chiếc áo ngủ rộng thùng thình, lúc kéo cậu hướng lên trên, bàn tay hắn đã chạm thẳng vào làn da trần của Úc Linh.
Nhiệt độ hơi cao, có chút nóng rát.
Phó Châu đưa tay nhẹ nhàng xoa sau gáy Úc Linh như để an ủi, ngón tay vô tình chạm vào miếng dán ngăn mùi.
Alpha có vẻ ngưng lại một chút, rồi cúi đầu hỏi: "Sao còn dùng miếng dán ngăn mùi vậy?"
Trong giọng nói của Phó Châu có thêm chút hài hước: "Đề phòng tôi à?"
"......"
Úc Linh chỉ là thói quen thôi, khi ở gần người khác, cậu luôn chú ý xem miếng dán ngăn mùi có dán vào không.
Có nó, cậu mới thấy yên tâm.
"...Không có."
Hai người giờ đã là người yêu, lại còn ở bên nhau riêng tư, có lẽ thực sự không cần thiết phải dùng miếng dán ngăn mùi nữa.
Úc Linh thả lỏng, nằm tựa lên người Phó Châu, vùi mặt vào hõm cổ hắn.
Một lát sau, cậu chầm chậm giơ tay gỡ miếng dán xuống.
Ở nơi Úc Linh không nhìn thấy, ánh mắt Phó Châu lập tức trở nên sâu thẳm.
Hắn cẩn thận lấy đi miếng dán mà Úc Linh định gấp lại để vứt đi, đặt dưới gối của mình.
Hương hoa hồng thoang thoảng trong không khí, khiến lòng Úc Linh đang xao động cả đêm nay càng thêm lưu luyến Phó Châu. Omega hoàn toàn thư giãn, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cánh tay của Phó Châu.
Cậu hoàn toàn không biết rằng Alpha đang rũ mắt, ánh nhìn khóa chặt vào vùng sau gáy của cậu.
Đó là ánh mắt khao khát được đánh dấu.
Pheromone mùi cỏ cây xung quanh đột nhiên trở nên sắc bén, như báo hiệu bão sắp đến, lúc này Úc Linh mới cảm nhận được sự nguy hiểm mơ hồ.
Cậu muốn ngẩng đầu lên, nhưng lại bị bàn tay của người kia nhẹ nhàng giữ lại, ngay sau đó, pheromone hung hãn liền được áp chế.
Tuyến thể sau gáy Úc Linh vẫn hơi đỏ ửng như lúc bình thường bị dị ứng.
Chưa hỏi ý kiến bác sĩ, Phó Châu không dám hành động bừa bãi.
Hắn không muốn mình cũng trở thành nguyên nhân gây tổn thương cho cơ thể của Úc Linh.
"Gần đây có bôi thuốc cho tuyến thể đúng giờ không?" Giọng Alpha hơi khàn, hỏi với ngữ điệu dịu dàng.
Úc Linh thoáng ngây người, ngẩng đầu lên với chút ngượng ngùng.
Sau khi không còn thấy khó chịu nữa, cậu chỉ lâu lâu mới bôi thuốc một lần, nhớ ra thì mới bôi.
Phó Châu nhìn cậu một cái, ánh mắt lộ vẻ bất lực.
Ngay sau đó, Alpha hơi ngồi dậy, bật đèn ngủ, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một tuýp thuốc mỡ mới dự phòng.
Hắn bóc vỏ, đeo găng tay y tế, rồi bảo Úc Linh nằm xuống lại.
Thuốc mỡ thoa lên tuyến thể, mát lạnh, ngay sau đó là cảm giác được ngón tay Alpha nhẹ nhàng mát xa.
Cơ thể Úc Linh bất giác căng lên.
Chất liệu của găng tay quá mỏng, khi ngón tay Phó Châu chạm vào cổ cậu, chẳng khác nào tiếp xúc trực tiếp.
Úc Linh cảm thấy hơi nóng.
Cậu không hiểu tại sao, chính cậu cũng có thể tự thoa thuốc mà không có vấn đề gì, nhưng khi để Phó Châu thoa giúp, Úc Linh lại có cảm giác như mình đang bị............Alpha cố tình kích thích.
Làn da mỏng manh ấy bị người ta xoa ấn, giúp thuốc hấp thụ tốt hơn, người thoa thuốc cứ như cố ý muốn khiến tuyến thể đỏ ửng lên mới chịu.
Úc Linh căng thẳng đến mức thậm chí nín thở.
Cậu gần như... có một thôi thúc muốn giải phóng pheromone.
Omega gắng sức chịu đựng, cho đến khi nghe thấy Phó Châu nói "Xong rồi", cậu mới thở ra một hơi sâu, thử ngẩng mặt lên nhìn.
Phó Châu đang đứng dậy, tháo găng tay ném vào thùng rác, khuôn mặt góc cạnh của Alpha phản chiếu dưới ánh đèn vàng ấm áp, trông điềm tĩnh vô cùng, chẳng có gì khác thường.
Úc Linh lập tức nghĩ rằng có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.
Ilk
Nhưng khi Phó Châu cất thuốc mỡ đi, ôm cậu lại gần, Úc Linh mới nhận ra trên trán Alpha đã lấm tấm mồ hôi nóng.
Không chỉ vậy, cơ thể Phó Châu cũng nóng rực.
Hắn cúi xuống hôn cậu.
Vừa bị kích thích tuyến thể, Úc Linh dễ dàng trở nên mơ màng, ý thức dần rời rạc, đầu óc quay cuồng.
Phó Châu ôm lấy cậu, đưa ngón tay vừa thoa thuốc chạm vào mũi Úc Linh: "Dù qua găng tay, vẫn dính mùi của em rồi."
Đôi mắt Úc Linh phủ lớp nước mờ mịt, đối phương nói vậy, cậu ngoan ngoãn ngửi thử.
Nhưng pheromone của cả hai đã quấn quýt vào nhau, không còn phân biệt được mùi ai với ai nữa.
Chóp mũi mềm mại ướt mồ hôi của Omega khẽ cọ vào khớp ngón tay, ánh mắt Phó Châu càng trở nên tối sầm.
Úc Linh còn đang ngơ ngác, chưa kịp lên tiếng thì tay cậu đã bị nắm lấy.
Phó Châu hôn lên sống mũi cậu, nhẹ nhàng nói: "Em cũng giúp tôi nhé?"
Mu bàn tay nóng rực, Úc Linh như bừng tỉnh.
Nhận ra ý của Phó Châu, mặt cậu đỏ bừng.
Nhưng Úc Linh luôn rất nghe lời.
Dù có xấu hổ đến đâu, cậu vẫn cố hết sức làm theo lời Phó Châu.
Omega chỉ chần chừ vài giây, rồi khẽ run hàng mi, làm theo lời hắn.
Ngay khi cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay, cậu hoảng hốt, mở to mắt.
Rất muốn rụt tay lại, nhưng không muốn làm Phó Châu thất vọng, cậu đành ngập ngừng dừng lại.
Phó Châu đột nhiên siết chặt cánh tay đang ôm cậu, cơ bắp trở nên cứng rắn, lực siết khiến lưng và eo Úc Linh đau nhói.
Chưa kịp mở miệng kêu đau, cả người Phó Châu đã phủ xuống, Alpha với lồng ngực nóng bỏng và rắn chắc ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào cổ cậu, sống mũi cọ vào tuyến thể nhạy cảm của Omega, như thể đang muốn hút lấy mùi hương của cậu trong cơn ngạt thở.
Tuyến thể nhạy cảm vô cùng.
Mắt Úc Linh đỏ hoe, cơ thể không ngừng run rẩy.
Hơi thở bỏng rát của Phó Châu như muốn thiêu đốt cậu.
Úc Linh từ từ cảm thấy mệt, vốn dĩ dùng một tay đã hơi khó khăn.
Cậu cố gắng thêm một lúc lâu nữa, thật sự không chịu nổi, mới khẽ giọng nói: "...Phó tiên sinh, xong chưa ạ?"
Ngay khi cậu dứt lời, người kia dường như thở phào, rồi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi bao lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa xoa hai cái.
"Mệt rồi à?"
Úc Linh mím môi, không dám nhìn hắn, cũng không muốn lên tiếng.
Phó Châu ôm cậu điều chỉnh lại tư thế.
Úc Linh còn tưởng mình có thể nghỉ ngơi, lại nghe Phó Châu khàn giọng nói gì đó, bảo cậu đổi tay khác.
"......"
Đèn lớn trong phòng ngủ lại được bật lên, không khí ngột ngạt, phảng phất hương vị đặc biệt.
Úc Linh vẫn nằm nghiêng trên giường, mặt vùi vào gối, không nhúc nhích. Phó Châu đứng bên giường, cẩn thận lau tay cho cậu bằng khăn giấy.
Lau xong, Úc Linh vẫn chẳng động đậy gì, vì bộ đồ ngủ của cậu cũng đã bẩn rồi. Thế mà quần áo của Phó Châu và cả ga trải giường vẫn sạch sẽ tinh tươm.
Úc Linh xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, khi Phó Châu ôm cậu thay bộ đồ ngủ mới, khuôn mặt của Omega đã đỏ bừng.
Thay xong quần áo sạch sẽ, Phó Châu lại bế cậu vào phòng tắm, để Úc Linh đứng lên chân mình, rồi cùng nhau rửa tay trước bồn rửa mặt.
Không để cậu tự làm, Phó Châu tự tay bóp xà phòng, tỉ mỉ chà từng kẽ ngón cho cậu đến khi chỉ còn mùi thơm thoang thoảng.
Rửa sạch xong, Phó Châu còn đưa tay cậu lên để kiểm tra.
Úc Linh nhìn, rồi phát hiện lòng bàn tay mình đỏ ửng, vội vã cuộn ngón tay lại để giấu đi.
Phó Châu không nhịn được cười khẽ, dỗ dành mấy câu, rồi ôm Úc Linh quay lại giường ngủ.
***
Sáng hôm sau, hai người đều có việc rời khỏi nhà. Tài xế đưa Úc Linh đến trường trước, sau đó mới đưa Phó Châu đi làm.
Trên xe, không ai nhắc đến chuyện tối qua. Chỉ là lúc Úc Linh đang đăm chiêu, Phó Châu đã tranh thủ nắm lấy đôi tay thon đẹp của Omega, kiểm tra một lượt xem có còn đỏ không.
Dường như đã hết đỏ rồi.
Hắn còn muốn nhìn kỹ hơn, nhưng Úc Linh đã nhận ra, vội rụt tay lại, tai đỏ bừng.
Chiều hôm đó, Úc Linh tan học lúc 4 giờ, không về thẳng chỗ Phó Châu mà ghé qua biệt thự.
Hôm qua sau khi tan học cậu chuyển đi luôn, nên vẫn chưa chào hỏi Tần quản gia và mọi người một cách đàng hoàng.
Chưa đến hai ngày không gặp mà Tần quản gia vừa vui mừng vừa lo lắng khi thấy Úc Linh về.
Quản gia vừa vui khi cậu về lại, vừa lo lắng cậu ở bên đó không ai chăm nom, sống không quen.
Tần quản gia nắm tay Úc Linh dắt vào nhà, miệng không ngừng dặn dò: "Cháu quen ăn cơm dì Khương nấu rồi, không biết sang đó có ăn được không."
"Tiên sinh thì bận rộn, từ nhỏ đến lớn đều là được người ta hầu hạ, nào có biết chăm sóc ai," Tần quản gia vừa nói, giọng điệu còn mang chút bất mãn với Phó Châu, "Mặc dù hai người qua đó sẽ thoải mái hơn, nhưng chắc chắn không bằng chú chăm sóc rồi."
"Chú nghĩ hay là chú với dì Khương ban ngày qua bên đó, tối lại về đây, không làm phiền hai người," Tần quản gia thở dài, "Nhưng tiên sinh không chịu, chú cũng không dám nhắc thêm."
Nói xong, quản gia quay sang nhìn Úc Linh để dò ý cậu.
Úc Linh cau mày: "Khoảng cách xa thế, ngày nào cũng qua lại mệt lắm ạ."
"Có gì mà mệt? Đó là công việc của bọn chú mà." Tần quản gia đáp.
Ông biết tình cảm của Úc Linh với Phó Châu tốt đẹp, không nhịn được cười: "Thôi thì không có ai làm phiền cũng tốt, chú thấy cháu với tiên sinh đều đồng ý, chắc cũng không muốn bọn chú cản trở."
Bị nói trúng tâm ý, Úc Linh thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
Omega mặt đỏ ửng, mãi mới đáp nhỏ nhẹ: "Chú yên tâm, cháu sẽ tự chăm sóc mình tốt, cũng sẽ cố gắng chăm sóc cho tiên sinh ạ."
"Cháu đúng là một đứa trẻ ngoan." Tần quản gia mỉm cười.
Nói chuyện với Tần quản gia xong, Úc Linh lại chạy đi chơi với chú mèo Tú Cầu một lúc.
Tú Cầu tuy gần gũi với cậu, nhưng đã quen có người chăm sóc ở biệt thự này rồi.
Thêm nữa, cậu với Phó Châu đều bận rộn cả ngày, nên ban đầu cũng không có ý định mang Tú Cầu theo.
Khi nào nhớ mèo, Úc Linh có thể ghé qua chơi bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, chờ khi Phó Châu bớt bận, không chừng họ sẽ quay lại biệt thự ở.
Ở ngoài chơi gần 2 tiếng, Úc Linh cảm thấy hơi nhức đầu, nghi bị cảm lạnh nên vội ôm Tú Cầu vào nhà.
Buổi tối Phó Châu phải làm thêm, hai người nói chuyện qua điện thoại rồi để Úc Linh ăn tối ở biệt thự xong mới về.
Úc Linh ăn tối không nhiều, cảm giác không đói bụng mấy.
Tần quản gia hỏi có chuyện gì, Úc Linh cũng không biết, chỉ nói chắc trưa ăn đồ chiên nhiều, hơi khó tiêu.
Quản gia lại hỏi cậu trưa ăn gì.
Úc Linh tựa đầu xuống bàn, thật thà khai rằng cậu đi ăn gà rán với khoai tây chiên cùng Khang Hiểu Bạch, còn uống cả Coca.
Tần quản gia nghe xong, lắc đầu "tsk tsk", bảo cậu tham ăn, rồi kêu dì Khương nấu cho bát canh táo sơn trà giống lần trước.
Ông nhìn Úc Linh uống hết cả bát mới chịu để cậu đi, bảo tài xế đưa cậu về.
Từ trang viên về đến khu nhà bên kia mất hơn một tiếng.
Khi Úc Linh đến nơi, cậu cảm ơn tài xế rồi lên lầu, phát hiện trong nhà tối om, Phó Châu vẫn chưa về.
Cậu đứng ngoài cửa suy nghĩ một lúc, rồi lại đeo balo, xuống lầu.
Tòa nhà tập đoàn Phó thị, phòng làm việc của tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn.
Phó Châu vừa định xử lý nốt vài văn kiện rồi tan làm thì điện thoại đổ chuông.
Là Úc Linh gửi tin nhắn WeChat.
[Phó tiên sinh, khi nào ngài về nhà?]
Phó Châu mỉm cười, định trả lời thì Úc Linh lại nhắn thêm một tin.
[Phó tiên sinh, có thể về nhanh chút không ạ?]
Ngón tay Alpha khựng lại, ánh mắt thoáng thay đổi.
Điều này rõ ràng không giống giọng điệu thường ngày của Úc Linh.
Cậu luôn rất ngoan ngoãn.
Bảo cậu mở miệng yêu cầu điều gì, dường như còn khó hơn lên trời.
Phó Châu chỉ trầm ngâm giây lát rồi đứng dậy tắt máy tính.
Alpha gõ nhanh trên WeChat một câu "Tôi về ngay" rồi bước vội rời khỏi công ty.
Khi Phó Châu về đến nơi, vừa bước xuống xe đã thấy bóng dáng quen thuộc từ góc khuất cạnh thang máy bãi đỗ xe chạy ra.
Úc Linh ngồi chờ nãy giờ, nên vừa thấy hắn đã nhào tới.
Phản xạ tự nhiên của Phó Châu là đưa tay đón lấy cậu, lòng bàn tay chạm vào bộ đồ trên người Úc Linh, lạnh toát.
Có lẽ đã đứng ngoài đợi một lúc rồi.
Hôm nay Úc Linh có gì đó rất khác lạ.
Phó Châu cau mày, không đoán được nguyên nhân, chỉ lẳng lặng mở áo khoác ôm cậu vào lòng, giọng trầm xuống hỏi: "Tiểu Linh, có ai bắt nạt em à?"
Alpha chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh ở bên trong, dễ dàng truyền hơi ấm sang cho cậu.
Úc Linh ngửi thấy mùi hương ấm áp và dễ chịu của cỏ cây, cảm giác khó chịu trong đầu và bụng cậu như được xoa dịu đi rất nhiều. Cậu vô thức dụi mặt vào vai Phó Châu, chẳng mảy may nghe rõ câu hỏi của hắn.
Phó Châu hỏi xong, chờ mãi không thấy câu trả lời, dù là người bình tĩnh đến mấy cũng bắt đầu lo lắng.
Hắn nâng cằm Úc Linh lên, kéo khoảng cách ra một chút, để lộ khuôn mặt cậu.
Sắc mặt của Omega nhợt nhạt vô cùng.
Phó Châu lộ vẻ nghiêm trọng, khẽ vuốt tóc mái trên trán cậu để kiểm tra nhiệt độ, rồi áp nhẹ môi mình lên đó, gương mặt càng lúc càng trầm hơn.
Hắn cúi đầu, hai tay ôm lấy cậu, rồi trực tiếp bế lên.
Giọng Alpha trở nên căng thẳng: "Úc Linh, em sốt rồi."
Khi Úc Linh ăn cơm, cậu có vẻ không tập trung lắm, cúi đầu ăn vài miếng cơm thì Phó Châu đưa muỗng canh cá đến trước mặt cậu.
Úc Linh ngẩn người, ngậm muỗng uống hết ngụm canh, rồi mới nhận ra đó là Phó Châu đang đút cho mình, vội vàng tự cầm lấy muỗng.
Vẻ mặt Phó Châu vẫn như thường, chỉ nhắc cậu ăn uống cẩn thận.
Ăn tối xong, hai người như thường lệ ngồi trên ghế sofa xem TV một lát.
Mỗi khi có mặt Phó Châu, hắn sẽ không để Úc Linh xem lại những bộ phim đã chiếu nhiều lần kia. Không biết có phải hắn đã tìm hiểu trước hay không, nhưng lần nào cũng có thể chọn được những bộ phim với nội dung thú vị để giới thiệu cho Úc Linh.
Xem xong một bộ phim, cũng đã hơn 9 giờ tối, Úc Linh vẫn còn đắm chìm trong cốt truyện, Phó Châu đã tắt TV, bảo cậu đi tắm trước.
Úc Linh bước vào phòng tắm với đầu óc ngổn ngang.
Nghĩ đến việc sắp phải ngủ chung giường với Phó Châu, cậu không biết nên cảm thấy hồi hộp hay là hào hứng.
Sau đó lại nhớ tới Phó Châu vẫn còn đợi mình bên ngoài, lần này Úc Linh tắm nhanh hơn bình thường. Sau khi tắm xong, mùi hương hoa hồng trong phòng tắm trở nên ngào ngạt và đậm đặc hơn, cậu theo thói quen bật quạt thông gió.
Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, Phó Châu đang dựa vào giường, đặt chiếc laptop lên đùi để xem gì đó.
Alpha ngẩng lên thấy cậu đi ra, liền tháo kính xuống, đứng dậy đi lấy máy sấy tóc.
Úc Linh ngồi trên giường, Phó Châu đứng trước mặt cậu và bắt đầu sấy tóc cho cậu.
Vì đứng rất gần, nên từ góc nhìn của Úc Linh, cậu chỉ có thể thấy vòng eo săn chắc của Alpha, toát lên cảm giác vững chãi.
Những ngón tay ấm áp đan vào mái tóc của cậu, tạo cảm giác thoải mái đến mức Úc Linh bất giác nhắm mắt, lắc lắc chân.
Khi Úc Linh ngồi xuống, một chiếc dép của cậu rơi ra, cậu cũng không thèm mang lại, cứ để bàn chân trần khẽ đung đưa.
Vừa mới tắm xong, làn da vốn đã trắng như ngọc giờ đây lại đỏ ửng lên, Phó Châu cúi xuống liếc nhìn, không hiểu sao cổ họng lại hơi khô rát.
Hắn không kiềm được mà tưởng tượng, có khi nào hương vị của Úc Linh cũng giống như mùi hoa hồng ấy.
Mùa đông vẫn chưa qua hẳn, thời tiết còn se lạnh, sấy tóc xong, Phó Châu bảo cậu lên giường nằm luôn.
"Tôi nhớ là em quen ngủ bên trái?" Alpha hỏi, tay vén chăn lên.
"Vâng ạ," Úc Linh ngoan ngoãn chui vào nằm ngay ngắn, nhìn bóng lưng Phó Châu đi cất máy sấy mà giục: "Ngài mau đi tắm đi ạ."
Phó Châu dường như đáp lại một tiếng, sau khi dọn dẹp xong, hắn bước đến ghế sofa, đưa lưng về phía Úc Linh, từ từ tháo cúc áo, cởi chiếc áo sơ mi ra.
Úc Linh không kịp dời mắt, vừa thấy lưng trần của Alpha, khuôn mặt cậu liền nóng bừng.
Mặc dù đã yêu nhau một thời gian rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy Phó Châu cởi đồ trước mặt mình. Mà cũng chỉ là nửa thân trên thôi.
Trước giờ Úc Linh vẫn luôn có ấn tượng riêng về Phó Châu, đến mức chưa bao giờ dám tưởng tượng nhiều.
Thân hình của Phó tiên sinh... có vẻ rất đẹp.
Úc Linh ban đầu định quay đi ngay, nhưng trái tim đập mạnh một lúc lâu mà cậu chỉ kéo chăn che lên tận mũi, lén nhìn qua.
Thân hình Alpha hoàn hảo đến bất ngờ, eo thon, bờ vai rộng, từng đường cơ bắp ở lưng chuyển động mạnh mẽ khi hắn cử động, toát ra sức mạnh.
Giống như lớp vỏ lịch lãm, dịu dàng ban ngày đã bị cởi bỏ, lộ ra vẻ cứng rắn và có tính công kích.
Thao tác cởi áo sơ mi chỉ mất vài giây.
Khi Phó Châu khoác lên chiếc áo ngủ, tay hắn vừa chạm vào dây lưng thì Úc Linh bừng tỉnh, vội vàng quay đi.
Tiếng vải sột soạt khe khẽ, Phó Châu thay đồ xong bước vào phòng tắm, còn Úc Linh nằm trên giường co mình lại, giả vờ chăm chú chơi điện thoại.
"Úc Linh." Khi đi ngang giường, Alpha đột nhiên cất giọng trầm ấm.
Úc Linh khẽ run, ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt lấp lánh có chút bối rối: "Phó tiên sinh?"
"Nằm nghiêng xem điện thoại không tốt cho mắt đâu." Phó Châu nhắc nhở.
"À..." Úc Linh liền đỏ bừng tai, ngoan ngoãn tắt điện thoại rồi đặt lên tủ đầu giường.
Khi Phó Châu tắm xong trở ra, Úc Linh đã tắt đèn bên mình, kéo chăn lên che nửa khuôn mặt như đã sẵn sàng đi ngủ.
Cậu định đếm số trong đầu để tự dỗ mình vào giấc.
Nhưng khi cánh cửa phòng tắm bị người ta nhẹ nhàng mở ra, thì mùi hương cây cỏ tươi mát cũng theo bước chân của hắn nhanh chóng lan ra khắp phòng, hàng mi Úc Linh khẽ rung, quên luôn cả việc mình đã đếm đến đâu.
Cùng với tiếng bước chân, ánh đèn lớn trong phòng cũng tắt đi, xung quanh chìm vào bóng tối.
Không lâu sau đó, Úc Linh cảm nhận thấy tấm chăn bị kéo nhẹ, rồi nệm lún xuống, có ai đó nằm xuống cạnh cậu.
Nhiệt độ ấm nóng từ cơ thể của Alpha cùng với pheromone nồng đậm nhanh chóng truyền đến.
Úc Linh đưa lưng về phía Phó Châu, trong cơn hoảng hốt, cậu cảm thấy độ ấm trong chăn lên thêm mấy độ, phần lưng gần đối phương nhất khiến cậu cảm nhận được từng đợt sóng nhiệt, làm cậu hình như chảy đầy mồ hôi.
Có vẻ như nghĩ rằng cậu đã ngủ, Alpha sau khi nằm xuống cũng không cử động gì thêm.
Úc Linh không còn thấy ánh sáng màn hình laptop, nhưng vẫn nghe được tiếng thao tác trên bàn phím rất nhỏ.
Khoảng mười mấy phút sau, Phó Châu nghiêng người đặt laptop xuống, tắt luôn đèn ngủ, cuối cùng cũng nằm xuống.
Lúc này, Úc Linh vẫn hoàn toàn không có chút buồn ngủ nào.
Cả đêm nay, trái tim cậu đập dồn dập không hiểu sao vẫn không thể bình tĩnh lại, càng cố ngủ càng không thể ngủ được, khiến cậu thấy phiền não.
Lần đầu tiên hai người ngủ cùng nhau, nhưng so với sự hồi hộp và bối rối của cậu, Phó Châu nằm bên cạnh lại có vẻ rất thoải mái, hơi thở đều đặn và trầm ổn.
Không biết qua bao lâu, Úc Linh đoán Phó Châu đã ngủ, bèn không yên lòng mà lật người rất chậm.
Cậu chỉ định quay lại để lén nhìn hắn một cái, nhưng vừa mới cựa quậy, giọng trầm thấp của Alpha từ trong bóng tối vang lên.
"Chưa ngủ sao?"
Úc Linh bất giác cứng đờ, sau đó, cậu khẽ đáp: "Dạ..."
Vừa dứt lời, cậu liền bị hắn nắm lấy cánh tay, người trong chăn động đậy, lực mạnh mẽ nhanh chóng kéo cậu vào trong vòng tay ấm áp.
Úc Linh giật mình, đến khi nhận thức lại, nửa người cậu đã tựa lên người Phó Châu.
Cánh tay mạnh mẽ của Alpha đặt ngang eo cậu, bởi vì chiếc áo ngủ rộng thùng thình, lúc kéo cậu hướng lên trên, bàn tay hắn đã chạm thẳng vào làn da trần của Úc Linh.
Nhiệt độ hơi cao, có chút nóng rát.
Phó Châu đưa tay nhẹ nhàng xoa sau gáy Úc Linh như để an ủi, ngón tay vô tình chạm vào miếng dán ngăn mùi.
Alpha có vẻ ngưng lại một chút, rồi cúi đầu hỏi: "Sao còn dùng miếng dán ngăn mùi vậy?"
Trong giọng nói của Phó Châu có thêm chút hài hước: "Đề phòng tôi à?"
"......"
Úc Linh chỉ là thói quen thôi, khi ở gần người khác, cậu luôn chú ý xem miếng dán ngăn mùi có dán vào không.
Có nó, cậu mới thấy yên tâm.
"...Không có."
Hai người giờ đã là người yêu, lại còn ở bên nhau riêng tư, có lẽ thực sự không cần thiết phải dùng miếng dán ngăn mùi nữa.
Úc Linh thả lỏng, nằm tựa lên người Phó Châu, vùi mặt vào hõm cổ hắn.
Một lát sau, cậu chầm chậm giơ tay gỡ miếng dán xuống.
Ở nơi Úc Linh không nhìn thấy, ánh mắt Phó Châu lập tức trở nên sâu thẳm.
Hắn cẩn thận lấy đi miếng dán mà Úc Linh định gấp lại để vứt đi, đặt dưới gối của mình.
Hương hoa hồng thoang thoảng trong không khí, khiến lòng Úc Linh đang xao động cả đêm nay càng thêm lưu luyến Phó Châu. Omega hoàn toàn thư giãn, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cánh tay của Phó Châu.
Cậu hoàn toàn không biết rằng Alpha đang rũ mắt, ánh nhìn khóa chặt vào vùng sau gáy của cậu.
Đó là ánh mắt khao khát được đánh dấu.
Pheromone mùi cỏ cây xung quanh đột nhiên trở nên sắc bén, như báo hiệu bão sắp đến, lúc này Úc Linh mới cảm nhận được sự nguy hiểm mơ hồ.
Cậu muốn ngẩng đầu lên, nhưng lại bị bàn tay của người kia nhẹ nhàng giữ lại, ngay sau đó, pheromone hung hãn liền được áp chế.
Tuyến thể sau gáy Úc Linh vẫn hơi đỏ ửng như lúc bình thường bị dị ứng.
Chưa hỏi ý kiến bác sĩ, Phó Châu không dám hành động bừa bãi.
Hắn không muốn mình cũng trở thành nguyên nhân gây tổn thương cho cơ thể của Úc Linh.
"Gần đây có bôi thuốc cho tuyến thể đúng giờ không?" Giọng Alpha hơi khàn, hỏi với ngữ điệu dịu dàng.
Úc Linh thoáng ngây người, ngẩng đầu lên với chút ngượng ngùng.
Sau khi không còn thấy khó chịu nữa, cậu chỉ lâu lâu mới bôi thuốc một lần, nhớ ra thì mới bôi.
Phó Châu nhìn cậu một cái, ánh mắt lộ vẻ bất lực.
Ngay sau đó, Alpha hơi ngồi dậy, bật đèn ngủ, mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra một tuýp thuốc mỡ mới dự phòng.
Hắn bóc vỏ, đeo găng tay y tế, rồi bảo Úc Linh nằm xuống lại.
Thuốc mỡ thoa lên tuyến thể, mát lạnh, ngay sau đó là cảm giác được ngón tay Alpha nhẹ nhàng mát xa.
Cơ thể Úc Linh bất giác căng lên.
Chất liệu của găng tay quá mỏng, khi ngón tay Phó Châu chạm vào cổ cậu, chẳng khác nào tiếp xúc trực tiếp.
Úc Linh cảm thấy hơi nóng.
Cậu không hiểu tại sao, chính cậu cũng có thể tự thoa thuốc mà không có vấn đề gì, nhưng khi để Phó Châu thoa giúp, Úc Linh lại có cảm giác như mình đang bị............Alpha cố tình kích thích.
Làn da mỏng manh ấy bị người ta xoa ấn, giúp thuốc hấp thụ tốt hơn, người thoa thuốc cứ như cố ý muốn khiến tuyến thể đỏ ửng lên mới chịu.
Úc Linh căng thẳng đến mức thậm chí nín thở.
Cậu gần như... có một thôi thúc muốn giải phóng pheromone.
Omega gắng sức chịu đựng, cho đến khi nghe thấy Phó Châu nói "Xong rồi", cậu mới thở ra một hơi sâu, thử ngẩng mặt lên nhìn.
Phó Châu đang đứng dậy, tháo găng tay ném vào thùng rác, khuôn mặt góc cạnh của Alpha phản chiếu dưới ánh đèn vàng ấm áp, trông điềm tĩnh vô cùng, chẳng có gì khác thường.
Úc Linh lập tức nghĩ rằng có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.
Ilk
Nhưng khi Phó Châu cất thuốc mỡ đi, ôm cậu lại gần, Úc Linh mới nhận ra trên trán Alpha đã lấm tấm mồ hôi nóng.
Không chỉ vậy, cơ thể Phó Châu cũng nóng rực.
Hắn cúi xuống hôn cậu.
Vừa bị kích thích tuyến thể, Úc Linh dễ dàng trở nên mơ màng, ý thức dần rời rạc, đầu óc quay cuồng.
Phó Châu ôm lấy cậu, đưa ngón tay vừa thoa thuốc chạm vào mũi Úc Linh: "Dù qua găng tay, vẫn dính mùi của em rồi."
Đôi mắt Úc Linh phủ lớp nước mờ mịt, đối phương nói vậy, cậu ngoan ngoãn ngửi thử.
Nhưng pheromone của cả hai đã quấn quýt vào nhau, không còn phân biệt được mùi ai với ai nữa.
Chóp mũi mềm mại ướt mồ hôi của Omega khẽ cọ vào khớp ngón tay, ánh mắt Phó Châu càng trở nên tối sầm.
Úc Linh còn đang ngơ ngác, chưa kịp lên tiếng thì tay cậu đã bị nắm lấy.
Phó Châu hôn lên sống mũi cậu, nhẹ nhàng nói: "Em cũng giúp tôi nhé?"
Mu bàn tay nóng rực, Úc Linh như bừng tỉnh.
Nhận ra ý của Phó Châu, mặt cậu đỏ bừng.
Nhưng Úc Linh luôn rất nghe lời.
Dù có xấu hổ đến đâu, cậu vẫn cố hết sức làm theo lời Phó Châu.
Omega chỉ chần chừ vài giây, rồi khẽ run hàng mi, làm theo lời hắn.
Ngay khi cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay, cậu hoảng hốt, mở to mắt.
Rất muốn rụt tay lại, nhưng không muốn làm Phó Châu thất vọng, cậu đành ngập ngừng dừng lại.
Phó Châu đột nhiên siết chặt cánh tay đang ôm cậu, cơ bắp trở nên cứng rắn, lực siết khiến lưng và eo Úc Linh đau nhói.
Chưa kịp mở miệng kêu đau, cả người Phó Châu đã phủ xuống, Alpha với lồng ngực nóng bỏng và rắn chắc ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào cổ cậu, sống mũi cọ vào tuyến thể nhạy cảm của Omega, như thể đang muốn hút lấy mùi hương của cậu trong cơn ngạt thở.
Tuyến thể nhạy cảm vô cùng.
Mắt Úc Linh đỏ hoe, cơ thể không ngừng run rẩy.
Hơi thở bỏng rát của Phó Châu như muốn thiêu đốt cậu.
Úc Linh từ từ cảm thấy mệt, vốn dĩ dùng một tay đã hơi khó khăn.
Cậu cố gắng thêm một lúc lâu nữa, thật sự không chịu nổi, mới khẽ giọng nói: "...Phó tiên sinh, xong chưa ạ?"
Ngay khi cậu dứt lời, người kia dường như thở phào, rồi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi bao lấy tay cậu, nhẹ nhàng xoa xoa hai cái.
"Mệt rồi à?"
Úc Linh mím môi, không dám nhìn hắn, cũng không muốn lên tiếng.
Phó Châu ôm cậu điều chỉnh lại tư thế.
Úc Linh còn tưởng mình có thể nghỉ ngơi, lại nghe Phó Châu khàn giọng nói gì đó, bảo cậu đổi tay khác.
"......"
Đèn lớn trong phòng ngủ lại được bật lên, không khí ngột ngạt, phảng phất hương vị đặc biệt.
Úc Linh vẫn nằm nghiêng trên giường, mặt vùi vào gối, không nhúc nhích. Phó Châu đứng bên giường, cẩn thận lau tay cho cậu bằng khăn giấy.
Lau xong, Úc Linh vẫn chẳng động đậy gì, vì bộ đồ ngủ của cậu cũng đã bẩn rồi. Thế mà quần áo của Phó Châu và cả ga trải giường vẫn sạch sẽ tinh tươm.
Úc Linh xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, khi Phó Châu ôm cậu thay bộ đồ ngủ mới, khuôn mặt của Omega đã đỏ bừng.
Thay xong quần áo sạch sẽ, Phó Châu lại bế cậu vào phòng tắm, để Úc Linh đứng lên chân mình, rồi cùng nhau rửa tay trước bồn rửa mặt.
Không để cậu tự làm, Phó Châu tự tay bóp xà phòng, tỉ mỉ chà từng kẽ ngón cho cậu đến khi chỉ còn mùi thơm thoang thoảng.
Rửa sạch xong, Phó Châu còn đưa tay cậu lên để kiểm tra.
Úc Linh nhìn, rồi phát hiện lòng bàn tay mình đỏ ửng, vội vã cuộn ngón tay lại để giấu đi.
Phó Châu không nhịn được cười khẽ, dỗ dành mấy câu, rồi ôm Úc Linh quay lại giường ngủ.
***
Sáng hôm sau, hai người đều có việc rời khỏi nhà. Tài xế đưa Úc Linh đến trường trước, sau đó mới đưa Phó Châu đi làm.
Trên xe, không ai nhắc đến chuyện tối qua. Chỉ là lúc Úc Linh đang đăm chiêu, Phó Châu đã tranh thủ nắm lấy đôi tay thon đẹp của Omega, kiểm tra một lượt xem có còn đỏ không.
Dường như đã hết đỏ rồi.
Hắn còn muốn nhìn kỹ hơn, nhưng Úc Linh đã nhận ra, vội rụt tay lại, tai đỏ bừng.
Chiều hôm đó, Úc Linh tan học lúc 4 giờ, không về thẳng chỗ Phó Châu mà ghé qua biệt thự.
Hôm qua sau khi tan học cậu chuyển đi luôn, nên vẫn chưa chào hỏi Tần quản gia và mọi người một cách đàng hoàng.
Chưa đến hai ngày không gặp mà Tần quản gia vừa vui mừng vừa lo lắng khi thấy Úc Linh về.
Quản gia vừa vui khi cậu về lại, vừa lo lắng cậu ở bên đó không ai chăm nom, sống không quen.
Tần quản gia nắm tay Úc Linh dắt vào nhà, miệng không ngừng dặn dò: "Cháu quen ăn cơm dì Khương nấu rồi, không biết sang đó có ăn được không."
"Tiên sinh thì bận rộn, từ nhỏ đến lớn đều là được người ta hầu hạ, nào có biết chăm sóc ai," Tần quản gia vừa nói, giọng điệu còn mang chút bất mãn với Phó Châu, "Mặc dù hai người qua đó sẽ thoải mái hơn, nhưng chắc chắn không bằng chú chăm sóc rồi."
"Chú nghĩ hay là chú với dì Khương ban ngày qua bên đó, tối lại về đây, không làm phiền hai người," Tần quản gia thở dài, "Nhưng tiên sinh không chịu, chú cũng không dám nhắc thêm."
Nói xong, quản gia quay sang nhìn Úc Linh để dò ý cậu.
Úc Linh cau mày: "Khoảng cách xa thế, ngày nào cũng qua lại mệt lắm ạ."
"Có gì mà mệt? Đó là công việc của bọn chú mà." Tần quản gia đáp.
Ông biết tình cảm của Úc Linh với Phó Châu tốt đẹp, không nhịn được cười: "Thôi thì không có ai làm phiền cũng tốt, chú thấy cháu với tiên sinh đều đồng ý, chắc cũng không muốn bọn chú cản trở."
Bị nói trúng tâm ý, Úc Linh thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
Omega mặt đỏ ửng, mãi mới đáp nhỏ nhẹ: "Chú yên tâm, cháu sẽ tự chăm sóc mình tốt, cũng sẽ cố gắng chăm sóc cho tiên sinh ạ."
"Cháu đúng là một đứa trẻ ngoan." Tần quản gia mỉm cười.
Nói chuyện với Tần quản gia xong, Úc Linh lại chạy đi chơi với chú mèo Tú Cầu một lúc.
Tú Cầu tuy gần gũi với cậu, nhưng đã quen có người chăm sóc ở biệt thự này rồi.
Thêm nữa, cậu với Phó Châu đều bận rộn cả ngày, nên ban đầu cũng không có ý định mang Tú Cầu theo.
Khi nào nhớ mèo, Úc Linh có thể ghé qua chơi bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, chờ khi Phó Châu bớt bận, không chừng họ sẽ quay lại biệt thự ở.
Ở ngoài chơi gần 2 tiếng, Úc Linh cảm thấy hơi nhức đầu, nghi bị cảm lạnh nên vội ôm Tú Cầu vào nhà.
Buổi tối Phó Châu phải làm thêm, hai người nói chuyện qua điện thoại rồi để Úc Linh ăn tối ở biệt thự xong mới về.
Úc Linh ăn tối không nhiều, cảm giác không đói bụng mấy.
Tần quản gia hỏi có chuyện gì, Úc Linh cũng không biết, chỉ nói chắc trưa ăn đồ chiên nhiều, hơi khó tiêu.
Quản gia lại hỏi cậu trưa ăn gì.
Úc Linh tựa đầu xuống bàn, thật thà khai rằng cậu đi ăn gà rán với khoai tây chiên cùng Khang Hiểu Bạch, còn uống cả Coca.
Tần quản gia nghe xong, lắc đầu "tsk tsk", bảo cậu tham ăn, rồi kêu dì Khương nấu cho bát canh táo sơn trà giống lần trước.
Ông nhìn Úc Linh uống hết cả bát mới chịu để cậu đi, bảo tài xế đưa cậu về.
Từ trang viên về đến khu nhà bên kia mất hơn một tiếng.
Khi Úc Linh đến nơi, cậu cảm ơn tài xế rồi lên lầu, phát hiện trong nhà tối om, Phó Châu vẫn chưa về.
Cậu đứng ngoài cửa suy nghĩ một lúc, rồi lại đeo balo, xuống lầu.
Tòa nhà tập đoàn Phó thị, phòng làm việc của tổng giám đốc vẫn còn sáng đèn.
Phó Châu vừa định xử lý nốt vài văn kiện rồi tan làm thì điện thoại đổ chuông.
Là Úc Linh gửi tin nhắn WeChat.
[Phó tiên sinh, khi nào ngài về nhà?]
Phó Châu mỉm cười, định trả lời thì Úc Linh lại nhắn thêm một tin.
[Phó tiên sinh, có thể về nhanh chút không ạ?]
Ngón tay Alpha khựng lại, ánh mắt thoáng thay đổi.
Điều này rõ ràng không giống giọng điệu thường ngày của Úc Linh.
Cậu luôn rất ngoan ngoãn.
Bảo cậu mở miệng yêu cầu điều gì, dường như còn khó hơn lên trời.
Phó Châu chỉ trầm ngâm giây lát rồi đứng dậy tắt máy tính.
Alpha gõ nhanh trên WeChat một câu "Tôi về ngay" rồi bước vội rời khỏi công ty.
Khi Phó Châu về đến nơi, vừa bước xuống xe đã thấy bóng dáng quen thuộc từ góc khuất cạnh thang máy bãi đỗ xe chạy ra.
Úc Linh ngồi chờ nãy giờ, nên vừa thấy hắn đã nhào tới.
Phản xạ tự nhiên của Phó Châu là đưa tay đón lấy cậu, lòng bàn tay chạm vào bộ đồ trên người Úc Linh, lạnh toát.
Có lẽ đã đứng ngoài đợi một lúc rồi.
Hôm nay Úc Linh có gì đó rất khác lạ.
Phó Châu cau mày, không đoán được nguyên nhân, chỉ lẳng lặng mở áo khoác ôm cậu vào lòng, giọng trầm xuống hỏi: "Tiểu Linh, có ai bắt nạt em à?"
Alpha chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh ở bên trong, dễ dàng truyền hơi ấm sang cho cậu.
Úc Linh ngửi thấy mùi hương ấm áp và dễ chịu của cỏ cây, cảm giác khó chịu trong đầu và bụng cậu như được xoa dịu đi rất nhiều. Cậu vô thức dụi mặt vào vai Phó Châu, chẳng mảy may nghe rõ câu hỏi của hắn.
Phó Châu hỏi xong, chờ mãi không thấy câu trả lời, dù là người bình tĩnh đến mấy cũng bắt đầu lo lắng.
Hắn nâng cằm Úc Linh lên, kéo khoảng cách ra một chút, để lộ khuôn mặt cậu.
Sắc mặt của Omega nhợt nhạt vô cùng.
Phó Châu lộ vẻ nghiêm trọng, khẽ vuốt tóc mái trên trán cậu để kiểm tra nhiệt độ, rồi áp nhẹ môi mình lên đó, gương mặt càng lúc càng trầm hơn.
Hắn cúi đầu, hai tay ôm lấy cậu, rồi trực tiếp bế lên.
Giọng Alpha trở nên căng thẳng: "Úc Linh, em sốt rồi."