Sau Khi Bé Đáng Thương Được Ông Trùm Quyền Lực Nhận Nuôi
Chương 19
Sau bữa sáng, vì cần phải tổ chức vài cuộc họp quan trọng nên Phó Châu rời đi trước để đến công ty.
Úc Linh thì có việc phải ghé qua trường lấy một ít tài liệu ôn tập và ghi chép.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tài xế riêng đã đợi sẵn ở cổng trường để đưa cậu đến tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Phó Thị.
Có lẽ Phó Châu đã thông báo trước, nên khi đến nơi, Úc Linh dễ dàng đi thẳng vào tòa nhà mà không gặp trở ngại nào.
Sảnh công ty mang phong cách sang trọng cao cấp, nhưng lại yên tĩnh một cách kỳ lạ, chỉ có tiếng bước chân của nhân viên đi lại và vài cuộc trò chuyện khe khẽ.
Là một gương mặt lạ, hơn nữa lại được tài xế riêng của Phó Châu dẫn vào, Úc Linh lập tức trở thành tâm điểm của những ánh nhìn tò mò, thăm dò từ mọi người.
Tài xế đến bàn lễ tân trao đổi vài lời, khi nghe đến tên của Úc Linh, nhân viên lễ tân lập tức trở nên nghiêm túc và kính cẩn.
"Chào cậu Úc, xin vui lòng chờ một chút, tôi sẽ báo ngay cho tổng giám đốc Phó."
Vốn đã cảm thấy ngại ngùng, Úc Linh lại nghe bảo phải làm phiền đến Phó Châu, cậu vội vàng nhỏ giọng nói: "Tôi tự đi tìm anh ấy, được không?"
Nghe cậu hỏi, nhân viên lễ tân khẽ quay đầu nhìn đồng nghiệp, rồi cả hai đồng thời nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Là những người đứng đầu trong "hội ăn dưa" của công ty, họ đã nghe nói Phó Châu vì một Omega mà chuyển về sống tại trang viên, còn thường xuyên tự mình đưa đón đối phương đi học. Tin tức này khiến họ đồn đoán không ngừng về thân thế của Omega được Phó Châu bảo vệ kỹ lưỡng đến vậy.
Nhưng dù họ có tưởng tượng thế nào, cũng không ngờ đó lại là một người với phong cách như thế này.
Omega mặc chiếc áo phao mềm mại, nhã nhặn, đeo một chiếc ba lô hai quai gọn gàng trên lưng, trông rõ ràng là một sinh viên chưa từng trải sự đời.
Bên ngoài nhìn đã đủ mềm yếu, mà giọng nói và cách nói chuyện cũng mềm không kém.
Trong lòng không ngừng bát quái, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lễ tân nhẹ nhàng giải thích với Úc Linh: "Xin lỗi cậu Úc, đây là lệnh của tổng giám đốc Phó, ngài ấy yêu cầu phải thông báo ngay khi cậu đến."
Nói xong, lễ tân đã kịp liên hệ, chỉ một lát sau, từ phía thang máy vang lên tiếng bước chân, một bóng dáng quen thuộc nhanh chóng tiến lại gần.
Alpha mặc một bộ vest màu xám đậm, từng chi tiết trên người đều gọn gàng, phong thái trang nhã, cao quý. Tuy nhiên, nét mặt hơi cau lại cũng thể hiện sự vội vã.
Rõ ràng hắn đã xuống ngay sau khi nhận được thông báo.
Khi thấy Phó Châu đích thân đến, tài xế nhanh chóng rời đi.
Úc Linh vừa nhìn thấy Phó Châu thì mắt liền sáng lên, cậu vô thức nắm chặt ba lô, chạy nhanh đến.
Ở một nơi xa lạ như vậy, Omega không tránh khỏi cảm giác sợ sệt, nhìn thấy người quen giống như gặp được cứu tinh vậy.
Khi cậu đến trước mặt, vài sợi tóc đã vểnh lên vì chạy vội.
Phó Châu nhìn cậu, nét mặt điềm tĩnh thoáng chốc nở nụ cười, đưa tay chỉnh lại tóc cho cậu.
"Vừa hay tôi vừa họp xong." Hắn thành thục lấy ba lô của cậu xuống, dẫn cậu về phía thang máy.
Nhận thấy ánh mắt xung quanh càng lúc càng rõ rệt, Úc Linh vô thức dựa sát vào bên cạnh Phó Châu, nhỏ giọng nói: "Ngài bận thế mà còn phải xuống, em có thể hỏi đường rồi tự lên được mà."
"Em mới đến đây lần đầu, không quen ai, tôi sợ em không thoải mái." Phó Châu giải thích.
Úc Linh liền ngượng ngùng mỉm cười.
Hai người đi thang máy đến văn phòng tổng giám đốc, những gương mặt xa lạ càng nhiều hơn, nhưng ai nấy đều bận rộn công việc nên không quá chú ý.
Úc Linh chỉ nhận ra một người là Dương Tễ, hai người chào xã giao ngắn gọn, rồi Dương Tễ cũng nhanh chóng tiếp tục công việc.
Phó Châu đưa Úc Linh vào văn phòng riêng.
Không gian rộng rãi, sáng sủa, phong cách lạnh lùng và nghiêm túc.
Phó Châu tăng nhiệt độ máy sưởi lên rồi hỏi Úc Linh muốn ăn uống gì không.
Úc Linh nhất thời không nghĩ ra, Phó Châu liền bảo nhân viên mang vào vài món. Sau đó cửa văn phòng được đóng lại.
Úc Linh ngồi vào một góc sofa.
Phó Châu giúp cậu treo chiếc áo phao vừa cởi lên, khi quay người lại, hắn thấy Omega đã tự giác gỡ miếng dán ngăn mùi xuống.
Tần quản gia luôn sợ Úc Linh bị lạnh mà sinh bệnh, ngày nào cũng nhắc cậu mặc ấm thêm một chút.
Bên trong Úc Linh mặc một chiếc áo nỉ mềm mại, cổ áo màu vàng nhạt ôm lấy chiếc cổ xinh đẹp, làn da trắng ngần nổi bật lên.
Phần tuyến thể trên cổ cậu hơi ửng đỏ, vài lọn tóc dài che phủ lấp ló, hương hoa hồng nhẹ nhàng bắt đầu lan tỏa khắp không gian.
Lần này, trước khi Phó Châu kịp lên tiếng, Úc Linh đã cúi người vứt miếng dán ngăn mùi vào thùng rác bên cạnh.
Cậu nhanh chóng ngồi ngay ngắn, ngước lên ngoan ngoãn nói: "Phó tiên sinh, em xong rồi."
Rồi cậu hỏi: "Hôm nay ngài cảm thấy thế nào ạ?"
Úc Linh quá mức hợp tác, thực sự rất ngoan ngoãn.
Phó Châu phải điều chỉnh ánh mắt, yết hầu hắn khẽ chuyển động, cần vài giây để duy trì vẻ ngoài điềm tĩnh.
"Hôm nay trong lúc họp, tôi cảm thấy triệu chứng có nặng hơn hôm qua một chút," Alpha hạ giọng nói, "May mà em đến kịp."
Vẻ mặt Úc Linh lập tức hiện rõ sự lo lắng.
Cậu không biết mình có thể giúp thêm được gì nữa, chỉ vội rót cho Phó Châu một ly trà trái cây, lo lắng nói: "Em sẽ cố gắng giúp ngài hết sức. Nếu ngài cần gì, cứ nói với em nhé."
Phó Châu cười, nhẹ nhàng cảm ơn rồi ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu công việc của mình.
Trong kỳ mẫn cảm, Alpha thường sẽ có ý thức chiếm lĩnh lãnh thổ mạnh hơn.
Vì vậy, Phó Châu đã sắp xếp trước phần lớn công việc, không có việc gì quá khẩn cấp, nên người bên ngoài sẽ không làm phiền hắn trong văn phòng.
Trong văn phòng rộng lớn, chỉ còn lại tiếng Phó Châu làm việc, thỉnh thoảng có tiếng đàm thoại qua điện thoại, và tiếng Úc Linh lật giở tài liệu, ghi chú trên máy tính bảng.
Khoảng một tiếng sau, điện thoại của Úc Linh rung nhẹ. Đó là tin nhắn WeChat từ Khang Hiểu Bạch.
Úc Linh cũng vừa vặn định nghỉ ngơi một chút, vừa nhâm nhi món ăn vặt, vừa xem tin nhắn.
Khang Hiểu Bạch gửi một đoạn ghi âm, Úc Linh hạ thấp âm lượng, giọng của Khang Hiểu Bạch vang lên từ ống nghe: "Tiểu Linh, sao sáng nay cậu không đến trường? Bọn mình đang thảo luận về mấy đề thi khó. Cậu có muốn đến không?"
Alpha thường có nhiều ưu thế, như thể lực khỏe mạnh, tinh thần bền bỉ, và trí lực vượt trội.
Thính giác nhạy bén cũng là một trong số đó.
Vì vậy, dù Úc Linh đã cố hạ thấp giọng, nhưng Phó Châu ngồi cách đó vài mét, vẫn nghe rõ mồn một.
Hắn nhanh chóng ngước mắt lên, ánh mắt thoáng chút không hài lòng.
Úc Linh không hề nhận ra, cậu khẽ phủi vụn đồ ăn trên tay rồi trả lời Khang Hiểu Bạch bằng giọng nói.
"Tớ không đi đâu Hiểu Bạch, sáng nay tớ có việc rồi."
Nghe xong câu trả lời của Omega, tầm mắt ở cách đó không xa có vẻ khá hài lòng mà thu trở về.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Úc Linh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh nhìn dịu dàng của Phó Châu.
Alpha như thể chỉ vừa nghe thấy cuộc trò chuyện, giọng điệu ôn hòa hỏi: "Có việc gì quan trọng à?"
Úc Linh lắc đầu, giải thích đơn giản vài câu.
"Có vài đề khó, em không thể làm một mình." Cậu nói, "Cũng không gấp nên em có thể nhờ Hiểu Bạch vào hôm khác."
Phó Châu nhíu mày, giơ tay gọi cậu: "Tôi có thể xem qua giúp em."
Úc Linh hơi ngớ người, rồi phản ứng lại: "Bây giờ ạ?"
"Ngài không bận sao?"
"Bây giờ tôi rảnh." Giống như ngày hôm qua ở thư phòng, Phó Châu đứng dậy kéo một chiếc ghế đến bên bàn.
Điểm khác là lần này, hai chiếc ghế được đặt sát cạnh nhau: "Úc Linh, qua đây ngồi."
Thấy Phó Châu nói vậy, Úc Linh vui vẻ bước đến.
Trước đây, khi gặp những bài toán khó hiểu hoặc vấn đề không thể giải quyết, Phó Châu luôn tận tình hướng dẫn cậu.
Phó tiên sinh tính tình tốt, kiên nhẫn, bất kể câu hỏi của Úc Linh có nhiều đến đâu hay cậu hiểu chậm đến mức nào, hắn vẫn luôn dịu dàng, giúp cậu phân tích lại từ đầu.
Vì vậy, Úc Linh rất thích hỏi bài Phó Châu.
Chỉ là cậu thường lo ngại làm phiền đối phương.
Hai người ngồi sát cạnh nhau, mùi hương cỏ cây không biết từ khi nào đã quyện chặt với mùi hoa hồng của Omega, lan tỏa quanh cơ thể cậu.
Giọng của Alpha trầm ấm, rõ ràng, từng bước giải thích cặn kẽ các câu hỏi khó.
Úc Linh nhanh chóng hiểu ra cách suy luận, chỉ trong một giờ đã giải quyết xong hai đề thi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn Phó Châu bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Đôi mắt Omega sáng rực, mang theo nụ cười nhẹ ngại ngùng: "Phó tiên sinh, em đã làm mất quá nhiều thời gian của ngài rồi."
"Không có." Phó Châu rũ mắt, nhìn chăm chú vào gò má trắng mịn của Omega.
Không biết từ khi nào, da mặt Úc Linh bắt đầu ửng đỏ, như một lớp kem trắng điểm chút màu trái cây.
Úc Linh đứng dậy thu dọn bài thi, chuẩn bị quay lại vị trí cũ.
Phó Châu hơi nhíu mày, giọng cố giữ vẻ bình tĩnh: "Em có thể tiếp tục ngồi ở đây."
Úc Linh cúi đầu, khẽ lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Em nghĩ em nên ngồi ở sofa thì hơn."
Mặc dù ngồi ở đây sẽ tiện để hỏi bài hơn, nhưng Phó tiên sinh đang trong kỳ mẫn cảm, hương cỏ cây trên người Alpha thực sự quá nồng.......
Không chỉ là hương cỏ cây nóng bỏng, mà còn có cả nhiệt độ cơ thể Alpha đang tăng cao, từ lúc Úc Linh ngồi xuống đã bao quanh lấy cậu, rất nóng.
Thời gian trôi qua, Úc Linh cảm thấy như mình đang bị lây nhiễm, cả người bắt đầu nóng lên, thậm chí tuyến thể cũng bị kích thích đến mức ngứa ngáy âm ỉ.
Ngay cả khi đứng dậy thu dọn giấy tờ, cậu vẫn cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn.
Cậu biết Phó Châu chắc chắn không cố ý, nên cũng không dám nói gì, chỉ viện cớ rằng ngồi ở ghế sofa sẽ thoải mái và tự nhiên hơn.
Phó Châu không giữ lại thêm.
Úc Linh quay lại sofa, rồi rót một ly nước ấm đem đến bàn làm việc của hắn.
"Phó tiên sinh, ngài vừa nói nhiều như vậy, uống chút nước đi."
Alpha không biết từ khi nào đã đeo lại kính, ánh mắt thờ ơ nhìn vào màn hình máy tính.
Nghe cậu nói, hắn chỉ "ừm" một tiếng, không biểu lộ cảm xúc, nhận lấy ly nước và nhấp một ngụm nhỏ.
Úc Linh cho rằng đối phương đang bận rộn làm việc, nên sau khi đưa nước xong liền vội vàng rời đi, không quấy rầy thêm.
Bữa trưa được gọi từ nhà hàng có tiếng thuộc sở hữu của Phó thị.
Úc Linh có lớp học vào lúc hai giờ chiều, kéo dài đến khoảng bốn giờ, nên cậu cần phải về trường trước thời điểm này.
Sau khi ăn trưa, Úc Linh không kiềm chế được mà ngáp một cái, khóe mắt thoáng chút ẩm ướt.
Phó Châu nhìn thấy, dịu giọng nói: "Bên trong có phòng nghỉ, vào đó ngủ một lát đi, đến giờ tôi sẽ gọi em dậy."
Phòng nghỉ không rộng như phòng ở nhà, nhưng vẫn rất đầy đủ và tinh tế.
Ngoài một phòng ngủ không nhỏ, còn có cả tủ quần áo mini và phòng tắm.
Trong lòng Úc Linh hơi ngạc nhiên, nhưng không dám nhìn quanh bừa bãi.
"Tôi không thường nghỉ ở đây, chỉ thỉnh thoảng thức đêm làm việc mới tạm thời nghỉ ngơi một chút," Phó Châu bảo cậu thử giường, "Chăn gối đều được người ta thường xuyên dọn dẹp, rất sạch sẽ, đừng ngại."
Úc Linh liên tục lắc đầu.
Cậu ngồi xuống mép giường, nệm mềm mại, ga giường khô ráo ấm áp, mang theo hương thơm của chất tẩy rửa.
Sau khi sắp xếp đơn giản xong, Phó Châu nhanh chóng rời đi.
Tối qua Úc Linh ngủ không ngon, cậu thật sự rất mệt, chỉ cởi lớp áo ngoài rồi cuộn tròn vào một góc giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Úc Linh đặt báo thức, khi giấc ngủ trưa kết thúc, cậu tỉnh dậy đúng giờ, mặc lại quần áo và không quên sắp xếp lại chiếc giường như ban đầu.
Phó Châu tiễn cậu xuống bãi đậu xe, tài xế đã chờ sẵn ở đó.
Hai người chào tạm biệt, Úc Linh nhanh chóng rời đi.
Phó Châu quay lại văn phòng, không gian trống trải và yên tĩnh.
Úc Linh làm gì cũng rất sợ làm phiền người khác, vì vậy dù biết sau khi học xong cậu sẽ quay lại, nhưng vẫn thu dọn hết mọi thứ trước khi đi.
Chiếc sofa mà Omega đã ngồi, chiếc bàn nhỏ mà cậu đã sử dụng, đều được dọn dẹp sạch sẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Phó Châu tùy ý đặt bộ vest đã cởi ra sang một bên, ngồi lại bàn làm việc và tiếp tục công việc.
Biểu cảm của Alpha bình thản, dường như không khác gì mọi khi, nhưng ánh mắt hắn lại thường xuyên nhìn về nơi khác.
Cách thời gian Úc Linh rời đi càng lâu, mùi hương hoa hồng còn sót lại trong phòng cũng dần tan biến.
Lượng pheromone trong cơ thể hắn bắt đầu trở nên bất ổn, cảm giác mất mát khi có rồi lại rời đi làm tăng thêm ham muốn kiểm soát của Alpha, khiến hắn không còn tâm trí làm việc.
Thậm chí Phó Châu còn có ý định chạy thẳng đến trường tìm cậu.
May mắn là lý trí vẫn còn.
Alpha đứng dậy, đẩy cửa phòng nghỉ.
Lòng bàn tay chạm vào nắm cửa, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn nhận ra nhiệt độ cơ thể mình đã tăng lên khá nhiều.
Úc Linh cũng dọn dẹp căn phòng giống hệt như lúc ban đầu.
Nhưng khi hắn nhấc góc chăn mà Omega đã ngủ qua, hương hoa hồng lập tức tỏa ra, xen lẫn chút dư vị của nhiệt độ cơ thể còn sót lại.
Trên ga giường có vài nếp nhăn, là do Úc Linh vội vàng bỏ quên, Phó Châu cúi người vuốt phẳng giúp cậu.
Ngón tay của Alpha nắm chặt lấy vải, bờ vai rộng và thẳng tắp của hắn không biết đã phủ đầy mồ hôi nóng từ lúc nào.
Cửa phòng nghỉ bị khóa từ bên trong, Phó Châu nằm xuống tại chỗ mà Úc Linh đã ngủ.
Nệm lún xuống, cơ bắp căng cứng toàn thân của Alpha dần thả lỏng, sự bồn chồn trong cơ thể cuối cùng cũng được xoa dịu phần nào.
Tiếng sột soạt của ga giường không thể che giấu được nhịp thở rối loạn, mùi hương thảo mộc nồng nàn nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng.
Úc Linh thì có việc phải ghé qua trường lấy một ít tài liệu ôn tập và ghi chép.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tài xế riêng đã đợi sẵn ở cổng trường để đưa cậu đến tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Phó Thị.
Có lẽ Phó Châu đã thông báo trước, nên khi đến nơi, Úc Linh dễ dàng đi thẳng vào tòa nhà mà không gặp trở ngại nào.
Sảnh công ty mang phong cách sang trọng cao cấp, nhưng lại yên tĩnh một cách kỳ lạ, chỉ có tiếng bước chân của nhân viên đi lại và vài cuộc trò chuyện khe khẽ.
Là một gương mặt lạ, hơn nữa lại được tài xế riêng của Phó Châu dẫn vào, Úc Linh lập tức trở thành tâm điểm của những ánh nhìn tò mò, thăm dò từ mọi người.
Tài xế đến bàn lễ tân trao đổi vài lời, khi nghe đến tên của Úc Linh, nhân viên lễ tân lập tức trở nên nghiêm túc và kính cẩn.
"Chào cậu Úc, xin vui lòng chờ một chút, tôi sẽ báo ngay cho tổng giám đốc Phó."
Vốn đã cảm thấy ngại ngùng, Úc Linh lại nghe bảo phải làm phiền đến Phó Châu, cậu vội vàng nhỏ giọng nói: "Tôi tự đi tìm anh ấy, được không?"
Nghe cậu hỏi, nhân viên lễ tân khẽ quay đầu nhìn đồng nghiệp, rồi cả hai đồng thời nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Là những người đứng đầu trong "hội ăn dưa" của công ty, họ đã nghe nói Phó Châu vì một Omega mà chuyển về sống tại trang viên, còn thường xuyên tự mình đưa đón đối phương đi học. Tin tức này khiến họ đồn đoán không ngừng về thân thế của Omega được Phó Châu bảo vệ kỹ lưỡng đến vậy.
Nhưng dù họ có tưởng tượng thế nào, cũng không ngờ đó lại là một người với phong cách như thế này.
Omega mặc chiếc áo phao mềm mại, nhã nhặn, đeo một chiếc ba lô hai quai gọn gàng trên lưng, trông rõ ràng là một sinh viên chưa từng trải sự đời.
Bên ngoài nhìn đã đủ mềm yếu, mà giọng nói và cách nói chuyện cũng mềm không kém.
Trong lòng không ngừng bát quái, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lễ tân nhẹ nhàng giải thích với Úc Linh: "Xin lỗi cậu Úc, đây là lệnh của tổng giám đốc Phó, ngài ấy yêu cầu phải thông báo ngay khi cậu đến."
Nói xong, lễ tân đã kịp liên hệ, chỉ một lát sau, từ phía thang máy vang lên tiếng bước chân, một bóng dáng quen thuộc nhanh chóng tiến lại gần.
Alpha mặc một bộ vest màu xám đậm, từng chi tiết trên người đều gọn gàng, phong thái trang nhã, cao quý. Tuy nhiên, nét mặt hơi cau lại cũng thể hiện sự vội vã.
Rõ ràng hắn đã xuống ngay sau khi nhận được thông báo.
Khi thấy Phó Châu đích thân đến, tài xế nhanh chóng rời đi.
Úc Linh vừa nhìn thấy Phó Châu thì mắt liền sáng lên, cậu vô thức nắm chặt ba lô, chạy nhanh đến.
Ở một nơi xa lạ như vậy, Omega không tránh khỏi cảm giác sợ sệt, nhìn thấy người quen giống như gặp được cứu tinh vậy.
Khi cậu đến trước mặt, vài sợi tóc đã vểnh lên vì chạy vội.
Phó Châu nhìn cậu, nét mặt điềm tĩnh thoáng chốc nở nụ cười, đưa tay chỉnh lại tóc cho cậu.
"Vừa hay tôi vừa họp xong." Hắn thành thục lấy ba lô của cậu xuống, dẫn cậu về phía thang máy.
Nhận thấy ánh mắt xung quanh càng lúc càng rõ rệt, Úc Linh vô thức dựa sát vào bên cạnh Phó Châu, nhỏ giọng nói: "Ngài bận thế mà còn phải xuống, em có thể hỏi đường rồi tự lên được mà."
"Em mới đến đây lần đầu, không quen ai, tôi sợ em không thoải mái." Phó Châu giải thích.
Úc Linh liền ngượng ngùng mỉm cười.
Hai người đi thang máy đến văn phòng tổng giám đốc, những gương mặt xa lạ càng nhiều hơn, nhưng ai nấy đều bận rộn công việc nên không quá chú ý.
Úc Linh chỉ nhận ra một người là Dương Tễ, hai người chào xã giao ngắn gọn, rồi Dương Tễ cũng nhanh chóng tiếp tục công việc.
Phó Châu đưa Úc Linh vào văn phòng riêng.
Không gian rộng rãi, sáng sủa, phong cách lạnh lùng và nghiêm túc.
Phó Châu tăng nhiệt độ máy sưởi lên rồi hỏi Úc Linh muốn ăn uống gì không.
Úc Linh nhất thời không nghĩ ra, Phó Châu liền bảo nhân viên mang vào vài món. Sau đó cửa văn phòng được đóng lại.
Úc Linh ngồi vào một góc sofa.
Phó Châu giúp cậu treo chiếc áo phao vừa cởi lên, khi quay người lại, hắn thấy Omega đã tự giác gỡ miếng dán ngăn mùi xuống.
Tần quản gia luôn sợ Úc Linh bị lạnh mà sinh bệnh, ngày nào cũng nhắc cậu mặc ấm thêm một chút.
Bên trong Úc Linh mặc một chiếc áo nỉ mềm mại, cổ áo màu vàng nhạt ôm lấy chiếc cổ xinh đẹp, làn da trắng ngần nổi bật lên.
Phần tuyến thể trên cổ cậu hơi ửng đỏ, vài lọn tóc dài che phủ lấp ló, hương hoa hồng nhẹ nhàng bắt đầu lan tỏa khắp không gian.
Lần này, trước khi Phó Châu kịp lên tiếng, Úc Linh đã cúi người vứt miếng dán ngăn mùi vào thùng rác bên cạnh.
Cậu nhanh chóng ngồi ngay ngắn, ngước lên ngoan ngoãn nói: "Phó tiên sinh, em xong rồi."
Rồi cậu hỏi: "Hôm nay ngài cảm thấy thế nào ạ?"
Úc Linh quá mức hợp tác, thực sự rất ngoan ngoãn.
Phó Châu phải điều chỉnh ánh mắt, yết hầu hắn khẽ chuyển động, cần vài giây để duy trì vẻ ngoài điềm tĩnh.
"Hôm nay trong lúc họp, tôi cảm thấy triệu chứng có nặng hơn hôm qua một chút," Alpha hạ giọng nói, "May mà em đến kịp."
Vẻ mặt Úc Linh lập tức hiện rõ sự lo lắng.
Cậu không biết mình có thể giúp thêm được gì nữa, chỉ vội rót cho Phó Châu một ly trà trái cây, lo lắng nói: "Em sẽ cố gắng giúp ngài hết sức. Nếu ngài cần gì, cứ nói với em nhé."
Phó Châu cười, nhẹ nhàng cảm ơn rồi ngồi xuống bàn làm việc, bắt đầu công việc của mình.
Trong kỳ mẫn cảm, Alpha thường sẽ có ý thức chiếm lĩnh lãnh thổ mạnh hơn.
Vì vậy, Phó Châu đã sắp xếp trước phần lớn công việc, không có việc gì quá khẩn cấp, nên người bên ngoài sẽ không làm phiền hắn trong văn phòng.
Trong văn phòng rộng lớn, chỉ còn lại tiếng Phó Châu làm việc, thỉnh thoảng có tiếng đàm thoại qua điện thoại, và tiếng Úc Linh lật giở tài liệu, ghi chú trên máy tính bảng.
Khoảng một tiếng sau, điện thoại của Úc Linh rung nhẹ. Đó là tin nhắn WeChat từ Khang Hiểu Bạch.
Úc Linh cũng vừa vặn định nghỉ ngơi một chút, vừa nhâm nhi món ăn vặt, vừa xem tin nhắn.
Khang Hiểu Bạch gửi một đoạn ghi âm, Úc Linh hạ thấp âm lượng, giọng của Khang Hiểu Bạch vang lên từ ống nghe: "Tiểu Linh, sao sáng nay cậu không đến trường? Bọn mình đang thảo luận về mấy đề thi khó. Cậu có muốn đến không?"
Alpha thường có nhiều ưu thế, như thể lực khỏe mạnh, tinh thần bền bỉ, và trí lực vượt trội.
Thính giác nhạy bén cũng là một trong số đó.
Vì vậy, dù Úc Linh đã cố hạ thấp giọng, nhưng Phó Châu ngồi cách đó vài mét, vẫn nghe rõ mồn một.
Hắn nhanh chóng ngước mắt lên, ánh mắt thoáng chút không hài lòng.
Úc Linh không hề nhận ra, cậu khẽ phủi vụn đồ ăn trên tay rồi trả lời Khang Hiểu Bạch bằng giọng nói.
"Tớ không đi đâu Hiểu Bạch, sáng nay tớ có việc rồi."
Nghe xong câu trả lời của Omega, tầm mắt ở cách đó không xa có vẻ khá hài lòng mà thu trở về.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, Úc Linh ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh nhìn dịu dàng của Phó Châu.
Alpha như thể chỉ vừa nghe thấy cuộc trò chuyện, giọng điệu ôn hòa hỏi: "Có việc gì quan trọng à?"
Úc Linh lắc đầu, giải thích đơn giản vài câu.
"Có vài đề khó, em không thể làm một mình." Cậu nói, "Cũng không gấp nên em có thể nhờ Hiểu Bạch vào hôm khác."
Phó Châu nhíu mày, giơ tay gọi cậu: "Tôi có thể xem qua giúp em."
Úc Linh hơi ngớ người, rồi phản ứng lại: "Bây giờ ạ?"
"Ngài không bận sao?"
"Bây giờ tôi rảnh." Giống như ngày hôm qua ở thư phòng, Phó Châu đứng dậy kéo một chiếc ghế đến bên bàn.
Điểm khác là lần này, hai chiếc ghế được đặt sát cạnh nhau: "Úc Linh, qua đây ngồi."
Thấy Phó Châu nói vậy, Úc Linh vui vẻ bước đến.
Trước đây, khi gặp những bài toán khó hiểu hoặc vấn đề không thể giải quyết, Phó Châu luôn tận tình hướng dẫn cậu.
Phó tiên sinh tính tình tốt, kiên nhẫn, bất kể câu hỏi của Úc Linh có nhiều đến đâu hay cậu hiểu chậm đến mức nào, hắn vẫn luôn dịu dàng, giúp cậu phân tích lại từ đầu.
Vì vậy, Úc Linh rất thích hỏi bài Phó Châu.
Chỉ là cậu thường lo ngại làm phiền đối phương.
Hai người ngồi sát cạnh nhau, mùi hương cỏ cây không biết từ khi nào đã quyện chặt với mùi hoa hồng của Omega, lan tỏa quanh cơ thể cậu.
Giọng của Alpha trầm ấm, rõ ràng, từng bước giải thích cặn kẽ các câu hỏi khó.
Úc Linh nhanh chóng hiểu ra cách suy luận, chỉ trong một giờ đã giải quyết xong hai đề thi.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhìn Phó Châu bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Đôi mắt Omega sáng rực, mang theo nụ cười nhẹ ngại ngùng: "Phó tiên sinh, em đã làm mất quá nhiều thời gian của ngài rồi."
"Không có." Phó Châu rũ mắt, nhìn chăm chú vào gò má trắng mịn của Omega.
Không biết từ khi nào, da mặt Úc Linh bắt đầu ửng đỏ, như một lớp kem trắng điểm chút màu trái cây.
Úc Linh đứng dậy thu dọn bài thi, chuẩn bị quay lại vị trí cũ.
Phó Châu hơi nhíu mày, giọng cố giữ vẻ bình tĩnh: "Em có thể tiếp tục ngồi ở đây."
Úc Linh cúi đầu, khẽ lắc đầu, ngượng ngùng nói: "Em nghĩ em nên ngồi ở sofa thì hơn."
Mặc dù ngồi ở đây sẽ tiện để hỏi bài hơn, nhưng Phó tiên sinh đang trong kỳ mẫn cảm, hương cỏ cây trên người Alpha thực sự quá nồng.......
Không chỉ là hương cỏ cây nóng bỏng, mà còn có cả nhiệt độ cơ thể Alpha đang tăng cao, từ lúc Úc Linh ngồi xuống đã bao quanh lấy cậu, rất nóng.
Thời gian trôi qua, Úc Linh cảm thấy như mình đang bị lây nhiễm, cả người bắt đầu nóng lên, thậm chí tuyến thể cũng bị kích thích đến mức ngứa ngáy âm ỉ.
Ngay cả khi đứng dậy thu dọn giấy tờ, cậu vẫn cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn.
Cậu biết Phó Châu chắc chắn không cố ý, nên cũng không dám nói gì, chỉ viện cớ rằng ngồi ở ghế sofa sẽ thoải mái và tự nhiên hơn.
Phó Châu không giữ lại thêm.
Úc Linh quay lại sofa, rồi rót một ly nước ấm đem đến bàn làm việc của hắn.
"Phó tiên sinh, ngài vừa nói nhiều như vậy, uống chút nước đi."
Alpha không biết từ khi nào đã đeo lại kính, ánh mắt thờ ơ nhìn vào màn hình máy tính.
Nghe cậu nói, hắn chỉ "ừm" một tiếng, không biểu lộ cảm xúc, nhận lấy ly nước và nhấp một ngụm nhỏ.
Úc Linh cho rằng đối phương đang bận rộn làm việc, nên sau khi đưa nước xong liền vội vàng rời đi, không quấy rầy thêm.
Bữa trưa được gọi từ nhà hàng có tiếng thuộc sở hữu của Phó thị.
Úc Linh có lớp học vào lúc hai giờ chiều, kéo dài đến khoảng bốn giờ, nên cậu cần phải về trường trước thời điểm này.
Sau khi ăn trưa, Úc Linh không kiềm chế được mà ngáp một cái, khóe mắt thoáng chút ẩm ướt.
Phó Châu nhìn thấy, dịu giọng nói: "Bên trong có phòng nghỉ, vào đó ngủ một lát đi, đến giờ tôi sẽ gọi em dậy."
Phòng nghỉ không rộng như phòng ở nhà, nhưng vẫn rất đầy đủ và tinh tế.
Ngoài một phòng ngủ không nhỏ, còn có cả tủ quần áo mini và phòng tắm.
Trong lòng Úc Linh hơi ngạc nhiên, nhưng không dám nhìn quanh bừa bãi.
"Tôi không thường nghỉ ở đây, chỉ thỉnh thoảng thức đêm làm việc mới tạm thời nghỉ ngơi một chút," Phó Châu bảo cậu thử giường, "Chăn gối đều được người ta thường xuyên dọn dẹp, rất sạch sẽ, đừng ngại."
Úc Linh liên tục lắc đầu.
Cậu ngồi xuống mép giường, nệm mềm mại, ga giường khô ráo ấm áp, mang theo hương thơm của chất tẩy rửa.
Sau khi sắp xếp đơn giản xong, Phó Châu nhanh chóng rời đi.
Tối qua Úc Linh ngủ không ngon, cậu thật sự rất mệt, chỉ cởi lớp áo ngoài rồi cuộn tròn vào một góc giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
Úc Linh đặt báo thức, khi giấc ngủ trưa kết thúc, cậu tỉnh dậy đúng giờ, mặc lại quần áo và không quên sắp xếp lại chiếc giường như ban đầu.
Phó Châu tiễn cậu xuống bãi đậu xe, tài xế đã chờ sẵn ở đó.
Hai người chào tạm biệt, Úc Linh nhanh chóng rời đi.
Phó Châu quay lại văn phòng, không gian trống trải và yên tĩnh.
Úc Linh làm gì cũng rất sợ làm phiền người khác, vì vậy dù biết sau khi học xong cậu sẽ quay lại, nhưng vẫn thu dọn hết mọi thứ trước khi đi.
Chiếc sofa mà Omega đã ngồi, chiếc bàn nhỏ mà cậu đã sử dụng, đều được dọn dẹp sạch sẽ, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Phó Châu tùy ý đặt bộ vest đã cởi ra sang một bên, ngồi lại bàn làm việc và tiếp tục công việc.
Biểu cảm của Alpha bình thản, dường như không khác gì mọi khi, nhưng ánh mắt hắn lại thường xuyên nhìn về nơi khác.
Cách thời gian Úc Linh rời đi càng lâu, mùi hương hoa hồng còn sót lại trong phòng cũng dần tan biến.
Lượng pheromone trong cơ thể hắn bắt đầu trở nên bất ổn, cảm giác mất mát khi có rồi lại rời đi làm tăng thêm ham muốn kiểm soát của Alpha, khiến hắn không còn tâm trí làm việc.
Thậm chí Phó Châu còn có ý định chạy thẳng đến trường tìm cậu.
May mắn là lý trí vẫn còn.
Alpha đứng dậy, đẩy cửa phòng nghỉ.
Lòng bàn tay chạm vào nắm cửa, cảm giác lạnh lẽo khiến hắn nhận ra nhiệt độ cơ thể mình đã tăng lên khá nhiều.
Úc Linh cũng dọn dẹp căn phòng giống hệt như lúc ban đầu.
Nhưng khi hắn nhấc góc chăn mà Omega đã ngủ qua, hương hoa hồng lập tức tỏa ra, xen lẫn chút dư vị của nhiệt độ cơ thể còn sót lại.
Trên ga giường có vài nếp nhăn, là do Úc Linh vội vàng bỏ quên, Phó Châu cúi người vuốt phẳng giúp cậu.
Ngón tay của Alpha nắm chặt lấy vải, bờ vai rộng và thẳng tắp của hắn không biết đã phủ đầy mồ hôi nóng từ lúc nào.
Cửa phòng nghỉ bị khóa từ bên trong, Phó Châu nằm xuống tại chỗ mà Úc Linh đã ngủ.
Nệm lún xuống, cơ bắp căng cứng toàn thân của Alpha dần thả lỏng, sự bồn chồn trong cơ thể cuối cùng cũng được xoa dịu phần nào.
Tiếng sột soạt của ga giường không thể che giấu được nhịp thở rối loạn, mùi hương thảo mộc nồng nàn nhanh chóng lan tỏa khắp căn phòng.