Sau Khi Bé Đáng Thương Được Ông Trùm Quyền Lực Nhận Nuôi
Chương 14
Vì phòng ngủ của Phó Châu là phòng ngủ chính, nên nó còn rộng hơn phòng của Úc Linh một chút.
Khác với không gian ấm áp và mềm mại của phòng Úc Linh, căn phòng rộng rãi này hòa quyện với phong cách chung của biệt thự, vừa tráng lệ lại vừa mang đến cảm giác nặng nề.
Tuy nhiên, đồ đạc trong phòng không nhiều, cực kỳ đơn giản, nên không hề có cảm giác lộn xộn, ngược lại khiến người ta cảm thấy khá trống trải.
Đứng trước cửa phòng ngủ, Úc Linh nhận thấy hệ thống thông gió trong phòng vẫn đang hoạt động, nhưng cậu vẫn nhanh chóng ngửi được mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây.
Bước vào không gian riêng tư của một Alpha, đối với cậu thật quá xa lạ.
Úc Linh đi theo Phó Châu, một lúc lâu cũng không biết nên đặt chân đi đâu, càng không dám nhìn lung tung.
Phó Châu dẫn cậu đến ban công.
Bởi vì không có thói quen đặt cây xanh trong phòng ngủ, nên toàn bộ ban công chỉ có màu xanh duy nhất của một chậu cây sen đá nhỏ bé.
Phó Châu cầm chậu cây đặt lên bàn, thuận tiện cho Úc Linh kiểm tra.
Cây mọc hơi cao, lá đã ít đi một chút, màu sắc cũng không còn tươi sáng như lúc Úc Linh mới tặng.
Nhưng may mắn là phát hiện kịp thời, không bị sâu bệnh.
"Là do thiếu ánh sáng." Úc Linh cúi người sát bàn, nhìn kỹ, nhẹ giọng nói.
Vào mùa hè sen đá không thể phơi nắng quá lâu, nhưng bây giờ đã vào thu, thực chất càng phù hợp để trồng nó ở ngoài trời, phơi nắng nhiều hơn.
Úc Linh biết Phó Châu rất bận rộn, đi sớm về muộn, không có thời gian chăm sóc sen đá là chuyện bình thường.
Cho nên cậu không nói với Phó Châu phải làm sao để cứu cây, mà trực tiếp nói: "Em mang về chăm sóc một thời gian là sẽ tốt thôi."
"Sau đó em sẽ trả lại cho ngài."
Phó Châu gật đầu, dịu dàng nói một tiếng "Được".
Úc Linh cầm lấy sen đá, khi cúi đầu lại thoáng nhìn thấy tên mình trên một tờ giấy bên cạnh.
Cậu bị thu hút sự chú ý, vô thức nhìn sang, phát hiện ra đây là một bản kiểm tra độ tương thích pheromone.
Tên được ghi trong mục đối tượng kiểm tra là cậu và Phó Châu, con số độ tương thích cuối cùng rất rõ ràng.
Úc Linh ngơ ngác, vô thức quay đầu nhìn Phó Châu.
Alpha vừa lúc nhận được một cuộc điện thoại, đang nói chuyện gì đó ở bên kia ban công.
Úc Linh không dám quấy rầy, không nói thêm gì.
Cậu biết tự ý xem đồ của người khác là không đúng, nhưng lại không thể khống chế được mắt mình.
Bên dưới con số 65%, còn có một dòng chữ nhỏ.
[Khảo sát sơ bộ khả năng điều trị an ủi pheromone: Có thể.]
Úc Linh đứng ngây người.
Cậu rất nhanh nhớ lại lời khuyên của bác sĩ mà Phó Châu đã nói hôm qua, dùng pheromone của một Alpha để tiến hành điều trị an ủi cho cậu.
Lúc đó Phó tiên sinh còn hỏi cậu có dự định yêu đương hay không.
Nhưng bản kiểm tra này...
Phó tiên sinh cũng đã suy nghĩ về việc điều trị an ủi cho cậu sao?
Nghĩ đến đây, trên người Úc Linh đột nhiên dâng lên một luồng nhiệt, từ lưng nóng rát đến cổ, khiến tai cậu đỏ bừng.
Cậu cảm thấy mình đang tự mình đa tình, đồng thời lại rất sợ hãi chuyện này.
Pheromone của cậu rất khó ngửi, Úc Linh hiểu rõ nhất.
Cậu không muốn Phó tiên sinh ngửi được, cậu rất sợ sẽ nhìn thấy biểu cảm khinh thường hoặc ghê tởm trên khuôn mặt của đối phương.
Phó Châu cúp điện thoại đi đến, tai Úc Linh đã hết đỏ.
Dường như Omega rất căng thẳng, bởi vì nghe thấy tiếng bước chân của hắn, mà lưng cậu cứng đờ.
Alpha đi đến bên cạnh, thấy Úc Linh vẫn còn ôm cây sen đá, ngón tay gần như muốn bóc tách mép chậu hoa.
Phó Châu thấy vậy định mở miệng, nhưng lại thấy ánh mắt Úc Linh né tránh, cậu chủ động lên tiếng: "Phó tiên sinh, sắp tới sinh nhật ngài rồi đúng không ạ?"
Cậu để ý đến thông tin cá nhân trên bản kiểm tra, có ghi ngày sinh.
Phó Châu nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống bàn.
Hắn không ngờ sau khi Úc Linh nhìn thấy tờ giấy đó, câu hỏi đầu tiên cậu muốn hỏi lại là câu này.
Lưu ý đến vẻ mặt hoảng loạn của Omega, chỉ là đang cố gắng chuyển chủ đề, Phó Châu phối hợp gật đầu: "Ừm."
"..." Úc Linh dường như thở phào nhẹ nhõm.
Cậu tập trung vào chủ đề sinh nhật hơn, lại hỏi nhỏ: "Vậy sinh nhật ngài sẽ làm gì ạ?"
Phó Châu khẽ động mày, im lặng một lúc, đáp:
"Bố mẹ tôi vẫn đang du lịch ở nước ngoài, ngày đó sẽ không về được, có lẽ tôi sẽ làm việc cả ngày."
Úc Linh gật đầu, không lên tiếng nữa.
Sự chú ý của Omega rõ ràng đã bị chuyển hướng, hoàn toàn không có ý định nhắc đến bản kiểm tra đó.
Giờ đây cậu lại tỏ ra nghiêm túc, giống như đang suy nghĩ kế hoạch cho sinh nhật.
Phó Châu cúi đầu nhìn Úc Linh, hỏi: "Muốn ăn sinh nhật với tôi sao?"
Đầu óc của Úc Linh lúc này rất rối bời, thực ra vẫn còn chưa nghĩ được cách giúp người ta tổ chức sinh nhật.
Cậu không có kinh nghiệm gì về chuyện này, chỉ sợ mình làm không tốt, nên không dám nói nhiều.
"Nếu," Omega khẽ mím môi, "Nếu ngài có thời gian vào ngày đó."
"Có thời gian." Phó Châu nói.
Úc Linh gật đầu rất nghiêm túc, ôm chậu sen đá rồi tạm biệt rời đi.
Sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, Phó Châu rũ mắt, đặt lại bản kiểm tra vào ngăn kéo.
...
Bởi vì trong lòng muốn né tránh, nên chuyện bản kiểm tra rất nhanh đã bị Úc Linh quên đi.
Cậu bắt đầu tập trung suy nghĩ cách tổ chức sinh nhật cho Phó Châu.
Khoảng cách đến ngày sinh nhật của Phó Châu còn gần một tháng, đủ thời gian cho Úc Linh chuẩn bị.
Cậu tìm kiếm thông tin trên mạng, cũng hỏi Khang Hiểu Bạch.
Đầu tiên chắc chắn phải có bánh kem, Úc Linh dưới sự đồng hành của Khang Hiểu Bạch, đã đi đến tiệm bánh gần trường hỏi thăm, những lúc không có tiết học thì đến đó học làm bánh.
Chuyện này cậu còn giấu cả Tần quản gia.
Một là vì Úc Linh biết Tần quản gia sẽ báo cáo mọi chuyện của cậu cho Phó Châu, nếu đến lúc đó cậu không học được, hoặc làm không đẹp, sẽ rất mất mặt.
Hai là nếu Tần quản gia biết, chắc chắn sẽ giúp cậu, Úc Linh muốn tự mình làm.
Bánh kem đã giải quyết, gần tới ngày sinh nhật, Úc Linh đi đến trung tâm thương mại chọn một đôi khuy măng sét của thương hiệu cao cấp để tặng Phó Châu.
Giáo viên của trường từng nhận xét Úc Linh có năng khiếu nhất định về thiết kế mỹ thuật.
Sau khi lên đại học, Úc Linh khá hứng thú với thiết kế đồ họa, không chỉ tham gia các cuộc thi do trường tổ chức, giành được giải nhất, còn kiếm thêm một số tiền tiêu vặt bằng cách thiết kế poster cho người khác trên mạng.
Số tiền này cộng lại được vài nghìn, trừ đi chi phí học làm bánh, Úc Linh tính toán, mua một đôi khuy măng sét là hợp lý nhất.
Lần đầu tiên chính thức tặng quà cho Phó Châu, cậu muốn tặng một món quà thật có giá trị.
Hơn nữa, công việc của Phó tiên sinh thường xuyên cần mặc sơ mi lịch sự, khuy măng sét cũng thực dụng hơn.
...
Ngày sinh nhật của Phó Châu, dường như không có gì khác biệt so với mọi ngày.
Phó Châu vẫn đi làm sớm.
Chiều hôm đó Úc Linh không có tiết, cậu ở trong bếp cùng dì Khương và Tần quản gia cả buổi chiều, không chỉ làm bánh kem, còn học làm thêm vài món ăn.
Nhưng đến 10 giờ tối, Phó Châu vẫn chưa về.
Úc Linh đặt bánh kem vào tủ lạnh trước, ngồi xuống xem điện thoại, lướt qua một bài tin tức.
Tiêu đề là buổi đấu giá từ thiện sinh nhật của chủ tịch tập đoàn Phó Thị được tổ chức tại một khách sạn sang trọng.
Úc Linh dừng ngón tay lại hai giây, bấm vào xem chi tiết tin tức.
Nội dung kèm theo một vài bức ảnh chụp hiện trường, khách sạn được trang trí lộng lẫy, sang trọng.
Dưới cùng giới thiệu một số khách mời tham gia buổi đấu giá từ thiện, hầu hết là người nhà họ Phó, những người còn lại là những nhân vật có tiếng trong các ngành nghề khác nhau, có thể thấy được quy mô của buổi dạ tiệc long trọng này.
Tần quản gia luôn đi vòng vòng quanh Úc Linh, đương nhiên cũng nhìn thấy.
Lúc này ông cũng không chắc.
Tuy bản thân Phó Châu hành sự kín đáo, những sự kiện như vậy không hề thiếu, mỗi năm công ty đều lên kế hoạch tổ chức những buổi dạ tiệc lớn như thế.
Những năm trước, Phó Châu cũng đều tham gia.
Hầu hết chỉ xuất hiện, nói vài câu rồi rời đi, có lúc hứng thú thì sẽ ở lại cắt bánh, dùng bữa.
Cho nên Phó Châu về muộn như vậy, liệu có phải là thay đổi ý định tham gia buổi tiệc hay không, Tần quản gia thật sự không chắc.
Ông cũng muốn hỏi, nhưng vốn dĩ chỉ có người bên cạnh Phó Châu thông báo lịch trình cho họ, không có quy tắc để ông chủ động hỏi.
Im lặng một lúc, Tần quản gia đành an ủi Úc Linh: "Loại dạ tiệc này đều liên quan đến việc kinh doanh của Phó Thị, dù có đi, cũng là do tiên sinh không thể từ chối."
"Chắc chắn là chỉ ứng phó một chút rồi sẽ về nhà."
Úc Linh liên tục gật đầu: "Cháu hiểu mà."
Công ty nhà họ Phó rất lớn, mỗi ngày Phó Châu đều phải làm rất nhiều việc quan trọng.
Hơn nữa, Phó Châu chỉ đồng ý về, không nói sớm hay muộn.
Úc Linh không cảm thấy thất vọng. Thực ra ngay cả khi Phó Châu không về, cậu cũng cảm thấy không sao cả.
Thậm chí, so với việc để Phó Châu không tham gia dạ tiệc, mà lại đến đây ăn bánh kem do cậu làm, Úc Linh càng mong Phó Châu đi.
Bởi vì buổi dạ tiệc lộng lẫy như vậy rõ ràng quan trọng hơn, bánh kem cũng ngon hơn gấp ngàn lần so với bánh của cậu.
Ngược lại Tần quản gia còn sốt ruột hơn cả Úc Linh.
Ông suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi, chú Tần gọi điện thoại."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên lóe lên một ánh đèn xe, Úc Linh cũng đứng dậy theo.
Tần quản gia vui mừng nói: "Thật là trùng hợp."
Alpha mặc một bộ vest màu tối, vội vã bước xuống xe, đưa chìa khóa xe cho người hầu, vừa bước vào sảnh chính, đã nhìn thấy Tần quản gia và Úc Linh đang đứng ở đó.
Mắt Úc Linh sáng lên.
"Công ty đột nhiên họp, nên về hơi muộn." Trong mắt Phó Châu mơ hồ hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng.
Úc Linh đứng phía sau, nghe vậy khẽ nhíu mày.
Ngày sinh nhật mà Phó tiên sinh còn vất vả như vậy.
Tần quản gia vội vàng giúp hắn cởi áo khoác, lại hỏi: "Tiên sinh tự lái xe về à?"
"Ừm." Trên người Phó Châu có chút bụi bặm, cổ áo sơ mi thường ngày chỉnh tề cũng bị cởi ra, rõ ràng tốc độ lái xe không thấp.
"Về là tốt rồi," Lúc này Tần quản gia lại rất vui mừng, nói, "Tôi cùng với tiểu Linh đợi ngài mãi, còn tưởng ngài đi dự dạ tiệc công ty tổ chức, tối nay không về."
Úc Linh nghe vậy vội vàng liếc nhìn Tần quản gia, vẻ mặt lập tức trở nên ngượng ngùng.
"Đi cũng chỉ là xã giao thôi, không bằng ở nhà thoải mái."
Ánh mắt Phó Châu rơi vào người Úc Linh, xin lỗi nói: "Để hai người đợi lâu rồi."
Tần quản gia nghe vậy vội vàng xua tay, Úc Linh lại vô cớ cảm thấy nóng mặt, cũng lắc đầu phủ nhận.
Món ăn nguội rồi không nỡ bỏ, nên lại hâm nóng lại.
Bánh kem cũng được bày lên bàn ăn, là kiểu dáng rất đơn giản, bởi vì những kiểu phức tạp Úc Linh chưa học thành thạo, sợ làm không đẹp.
Phó Châu nếm thử từng món một, biết được là Úc Linh tự tay làm, cười khen Úc Linh thật giỏi.
Nhưng Úc Linh đã xem qua những bức ảnh được tung ra trên mạng về buổi dạ tiệc, giờ nhìn những thứ mình chuẩn bị chỉ cảm thấy, càng nhìn càng cảm thấy tầm thường.
Khi Phó Châu chưa về, thực ra cậu đã âm thầm tìm kiếm rất nhiều, nhìn thấy trên mạng có người liệt kê quà mà những nhân vật lớn tặng, Úc Linh không hiểu lắm, nhưng biết được mỗi thứ đều vô cùng giá trị.
Đôi khuy măng sét mà cậu chuẩn bị vẫn còn giấu trong túi áo của mình, đến khi ăn xong, mỗi người đều về phòng nghỉ ngơi, Úc Linh vẫn không dám lấy ra.
Tối hơn 11 giờ, Úc Linh đã về phòng tắm rửa, trong lòng vẫn đang do dự.
Cậu cảm thấy món quà mình mua không tốt, không muốn tặng nữa.
Nhưng lại cảm thấy lần đầu tiên chính thức tổ chức sinh nhật cho Phó Châu, mà chỉ làm một chiếc bánh kem rẻ tiền như vậy, càng thêm áy náy.
Lăn qua lộn lại một lúc, cuối cùng Úc Linh cũng cố gắng hết sức, đứng dậy ra khỏi phòng.
Điều khiến cậu bất ngờ là, bên phía phòng chính tối om, nhưng phòng làm việc vẫn còn sáng đèn.
Khi cửa phòng làm việc bị gõ, Phó Châu còn tưởng là Tần quản gia đến nhắc hắn đi ngủ sớm.
Hắn đứng dậy mở cửa, thấy người đến là Úc Linh, trên mặt hắn hiện lên chút kinh ngạc.
Rõ ràng là Omega vừa mới tắm xong, mùi hương sữa tắm che đi mùi hoa hồng thoang thoảng.
Úc Linh mặc một bộ đồ ngủ mùa thu mềm mại, tóc còn hơi ướt, đuôi tóc hơi xoăn, khiến cả người trông rất ngoan ngoãn.
"Phó tiên sinh, ngài còn bận không ạ?"
Phó Châu chú ý thấy trong tay Úc Linh cầm chậu sen đá lúc trước, dịu dàng nói: "Không bận, xử lý một số công việc lặt vặt thôi."
"Cây sen đá này em đã chăm sóc tốt rồi." Úc Linh liền đưa chậu hoa nhỏ qua trước.
Lá cây đã trở nên đều đặn và dày hơn, chỉ là độ tươi sáng của màu sắc vẫn chưa hoàn toàn phục hồi.
Phó Châu nhận lấy, nói lời cảm ơn, lại thấy Úc Linh rõ ràng còn có chuyện khác, nên im lặng chờ đợi.
Úc Linh do dự một lúc, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo ngủ.
Cậu có chút ngượng ngùng, giọng nói nhẹ đi rất nhiều: "Thực ra, em còn chuẩn bị một món quà sinh nhật cho ngài."
Phó Châu khẽ động chân mày, dường như không ngờ còn có quà.
Hắn nhận lấy chiếc hộp, hỏi: "Tôi có thể mở ra được không?"
Úc Linh gật đầu.
Tâm trạng của Phó Châu tối nay rõ ràng rất tốt, trong mắt luôn mang theo nụ cười nhạt.
Nhưng khi nhìn thấy đôi khuy măng sét, Alpha đột nhiên cau mày, rồi khẽ thở dài.
Úc Linh dựng thẳng tai, chỉ chờ Phó Châu nói thích hay không thích, ai ngờ đối phương lại thở dài, cậu lập tức nhíu mày còn chặt hơn Phó Châu.
Cậu nghe thấy đối phương nói: "Muốn mỗi tháng cho em một ít tiền tiêu vặt, em lại nhất quyết không chịu nhận."
"Mua cái này, tiền tiết kiệm tiêu hết rồi phải không?"
"..."
Úc Linh lập tức trở thành học sinh phạm lỗi bị mắng, cúi đầu xuống.
"Không có ý định phê bình em."
Ánh mắt Phó Châu rơi vào phần cổ thon thả của Úc Linh, làn da trắng ngần đang đỏ lên rõ rệt.
"Tôi rất thích," Alpha nghiêng người mở cửa, hỏi, "Có thể giúp tôi thay ngay bây giờ không?"
Khác với không gian ấm áp và mềm mại của phòng Úc Linh, căn phòng rộng rãi này hòa quyện với phong cách chung của biệt thự, vừa tráng lệ lại vừa mang đến cảm giác nặng nề.
Tuy nhiên, đồ đạc trong phòng không nhiều, cực kỳ đơn giản, nên không hề có cảm giác lộn xộn, ngược lại khiến người ta cảm thấy khá trống trải.
Đứng trước cửa phòng ngủ, Úc Linh nhận thấy hệ thống thông gió trong phòng vẫn đang hoạt động, nhưng cậu vẫn nhanh chóng ngửi được mùi thơm thoang thoảng của cỏ cây.
Bước vào không gian riêng tư của một Alpha, đối với cậu thật quá xa lạ.
Úc Linh đi theo Phó Châu, một lúc lâu cũng không biết nên đặt chân đi đâu, càng không dám nhìn lung tung.
Phó Châu dẫn cậu đến ban công.
Bởi vì không có thói quen đặt cây xanh trong phòng ngủ, nên toàn bộ ban công chỉ có màu xanh duy nhất của một chậu cây sen đá nhỏ bé.
Phó Châu cầm chậu cây đặt lên bàn, thuận tiện cho Úc Linh kiểm tra.
Cây mọc hơi cao, lá đã ít đi một chút, màu sắc cũng không còn tươi sáng như lúc Úc Linh mới tặng.
Nhưng may mắn là phát hiện kịp thời, không bị sâu bệnh.
"Là do thiếu ánh sáng." Úc Linh cúi người sát bàn, nhìn kỹ, nhẹ giọng nói.
Vào mùa hè sen đá không thể phơi nắng quá lâu, nhưng bây giờ đã vào thu, thực chất càng phù hợp để trồng nó ở ngoài trời, phơi nắng nhiều hơn.
Úc Linh biết Phó Châu rất bận rộn, đi sớm về muộn, không có thời gian chăm sóc sen đá là chuyện bình thường.
Cho nên cậu không nói với Phó Châu phải làm sao để cứu cây, mà trực tiếp nói: "Em mang về chăm sóc một thời gian là sẽ tốt thôi."
"Sau đó em sẽ trả lại cho ngài."
Phó Châu gật đầu, dịu dàng nói một tiếng "Được".
Úc Linh cầm lấy sen đá, khi cúi đầu lại thoáng nhìn thấy tên mình trên một tờ giấy bên cạnh.
Cậu bị thu hút sự chú ý, vô thức nhìn sang, phát hiện ra đây là một bản kiểm tra độ tương thích pheromone.
Tên được ghi trong mục đối tượng kiểm tra là cậu và Phó Châu, con số độ tương thích cuối cùng rất rõ ràng.
Úc Linh ngơ ngác, vô thức quay đầu nhìn Phó Châu.
Alpha vừa lúc nhận được một cuộc điện thoại, đang nói chuyện gì đó ở bên kia ban công.
Úc Linh không dám quấy rầy, không nói thêm gì.
Cậu biết tự ý xem đồ của người khác là không đúng, nhưng lại không thể khống chế được mắt mình.
Bên dưới con số 65%, còn có một dòng chữ nhỏ.
[Khảo sát sơ bộ khả năng điều trị an ủi pheromone: Có thể.]
Úc Linh đứng ngây người.
Cậu rất nhanh nhớ lại lời khuyên của bác sĩ mà Phó Châu đã nói hôm qua, dùng pheromone của một Alpha để tiến hành điều trị an ủi cho cậu.
Lúc đó Phó tiên sinh còn hỏi cậu có dự định yêu đương hay không.
Nhưng bản kiểm tra này...
Phó tiên sinh cũng đã suy nghĩ về việc điều trị an ủi cho cậu sao?
Nghĩ đến đây, trên người Úc Linh đột nhiên dâng lên một luồng nhiệt, từ lưng nóng rát đến cổ, khiến tai cậu đỏ bừng.
Cậu cảm thấy mình đang tự mình đa tình, đồng thời lại rất sợ hãi chuyện này.
Pheromone của cậu rất khó ngửi, Úc Linh hiểu rõ nhất.
Cậu không muốn Phó tiên sinh ngửi được, cậu rất sợ sẽ nhìn thấy biểu cảm khinh thường hoặc ghê tởm trên khuôn mặt của đối phương.
Phó Châu cúp điện thoại đi đến, tai Úc Linh đã hết đỏ.
Dường như Omega rất căng thẳng, bởi vì nghe thấy tiếng bước chân của hắn, mà lưng cậu cứng đờ.
Alpha đi đến bên cạnh, thấy Úc Linh vẫn còn ôm cây sen đá, ngón tay gần như muốn bóc tách mép chậu hoa.
Phó Châu thấy vậy định mở miệng, nhưng lại thấy ánh mắt Úc Linh né tránh, cậu chủ động lên tiếng: "Phó tiên sinh, sắp tới sinh nhật ngài rồi đúng không ạ?"
Cậu để ý đến thông tin cá nhân trên bản kiểm tra, có ghi ngày sinh.
Phó Châu nhíu mày, cúi đầu nhìn xuống bàn.
Hắn không ngờ sau khi Úc Linh nhìn thấy tờ giấy đó, câu hỏi đầu tiên cậu muốn hỏi lại là câu này.
Lưu ý đến vẻ mặt hoảng loạn của Omega, chỉ là đang cố gắng chuyển chủ đề, Phó Châu phối hợp gật đầu: "Ừm."
"..." Úc Linh dường như thở phào nhẹ nhõm.
Cậu tập trung vào chủ đề sinh nhật hơn, lại hỏi nhỏ: "Vậy sinh nhật ngài sẽ làm gì ạ?"
Phó Châu khẽ động mày, im lặng một lúc, đáp:
"Bố mẹ tôi vẫn đang du lịch ở nước ngoài, ngày đó sẽ không về được, có lẽ tôi sẽ làm việc cả ngày."
Úc Linh gật đầu, không lên tiếng nữa.
Sự chú ý của Omega rõ ràng đã bị chuyển hướng, hoàn toàn không có ý định nhắc đến bản kiểm tra đó.
Giờ đây cậu lại tỏ ra nghiêm túc, giống như đang suy nghĩ kế hoạch cho sinh nhật.
Phó Châu cúi đầu nhìn Úc Linh, hỏi: "Muốn ăn sinh nhật với tôi sao?"
Đầu óc của Úc Linh lúc này rất rối bời, thực ra vẫn còn chưa nghĩ được cách giúp người ta tổ chức sinh nhật.
Cậu không có kinh nghiệm gì về chuyện này, chỉ sợ mình làm không tốt, nên không dám nói nhiều.
"Nếu," Omega khẽ mím môi, "Nếu ngài có thời gian vào ngày đó."
"Có thời gian." Phó Châu nói.
Úc Linh gật đầu rất nghiêm túc, ôm chậu sen đá rồi tạm biệt rời đi.
Sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, Phó Châu rũ mắt, đặt lại bản kiểm tra vào ngăn kéo.
...
Bởi vì trong lòng muốn né tránh, nên chuyện bản kiểm tra rất nhanh đã bị Úc Linh quên đi.
Cậu bắt đầu tập trung suy nghĩ cách tổ chức sinh nhật cho Phó Châu.
Khoảng cách đến ngày sinh nhật của Phó Châu còn gần một tháng, đủ thời gian cho Úc Linh chuẩn bị.
Cậu tìm kiếm thông tin trên mạng, cũng hỏi Khang Hiểu Bạch.
Đầu tiên chắc chắn phải có bánh kem, Úc Linh dưới sự đồng hành của Khang Hiểu Bạch, đã đi đến tiệm bánh gần trường hỏi thăm, những lúc không có tiết học thì đến đó học làm bánh.
Chuyện này cậu còn giấu cả Tần quản gia.
Một là vì Úc Linh biết Tần quản gia sẽ báo cáo mọi chuyện của cậu cho Phó Châu, nếu đến lúc đó cậu không học được, hoặc làm không đẹp, sẽ rất mất mặt.
Hai là nếu Tần quản gia biết, chắc chắn sẽ giúp cậu, Úc Linh muốn tự mình làm.
Bánh kem đã giải quyết, gần tới ngày sinh nhật, Úc Linh đi đến trung tâm thương mại chọn một đôi khuy măng sét của thương hiệu cao cấp để tặng Phó Châu.
Giáo viên của trường từng nhận xét Úc Linh có năng khiếu nhất định về thiết kế mỹ thuật.
Sau khi lên đại học, Úc Linh khá hứng thú với thiết kế đồ họa, không chỉ tham gia các cuộc thi do trường tổ chức, giành được giải nhất, còn kiếm thêm một số tiền tiêu vặt bằng cách thiết kế poster cho người khác trên mạng.
Số tiền này cộng lại được vài nghìn, trừ đi chi phí học làm bánh, Úc Linh tính toán, mua một đôi khuy măng sét là hợp lý nhất.
Lần đầu tiên chính thức tặng quà cho Phó Châu, cậu muốn tặng một món quà thật có giá trị.
Hơn nữa, công việc của Phó tiên sinh thường xuyên cần mặc sơ mi lịch sự, khuy măng sét cũng thực dụng hơn.
...
Ngày sinh nhật của Phó Châu, dường như không có gì khác biệt so với mọi ngày.
Phó Châu vẫn đi làm sớm.
Chiều hôm đó Úc Linh không có tiết, cậu ở trong bếp cùng dì Khương và Tần quản gia cả buổi chiều, không chỉ làm bánh kem, còn học làm thêm vài món ăn.
Nhưng đến 10 giờ tối, Phó Châu vẫn chưa về.
Úc Linh đặt bánh kem vào tủ lạnh trước, ngồi xuống xem điện thoại, lướt qua một bài tin tức.
Tiêu đề là buổi đấu giá từ thiện sinh nhật của chủ tịch tập đoàn Phó Thị được tổ chức tại một khách sạn sang trọng.
Úc Linh dừng ngón tay lại hai giây, bấm vào xem chi tiết tin tức.
Nội dung kèm theo một vài bức ảnh chụp hiện trường, khách sạn được trang trí lộng lẫy, sang trọng.
Dưới cùng giới thiệu một số khách mời tham gia buổi đấu giá từ thiện, hầu hết là người nhà họ Phó, những người còn lại là những nhân vật có tiếng trong các ngành nghề khác nhau, có thể thấy được quy mô của buổi dạ tiệc long trọng này.
Tần quản gia luôn đi vòng vòng quanh Úc Linh, đương nhiên cũng nhìn thấy.
Lúc này ông cũng không chắc.
Tuy bản thân Phó Châu hành sự kín đáo, những sự kiện như vậy không hề thiếu, mỗi năm công ty đều lên kế hoạch tổ chức những buổi dạ tiệc lớn như thế.
Những năm trước, Phó Châu cũng đều tham gia.
Hầu hết chỉ xuất hiện, nói vài câu rồi rời đi, có lúc hứng thú thì sẽ ở lại cắt bánh, dùng bữa.
Cho nên Phó Châu về muộn như vậy, liệu có phải là thay đổi ý định tham gia buổi tiệc hay không, Tần quản gia thật sự không chắc.
Ông cũng muốn hỏi, nhưng vốn dĩ chỉ có người bên cạnh Phó Châu thông báo lịch trình cho họ, không có quy tắc để ông chủ động hỏi.
Im lặng một lúc, Tần quản gia đành an ủi Úc Linh: "Loại dạ tiệc này đều liên quan đến việc kinh doanh của Phó Thị, dù có đi, cũng là do tiên sinh không thể từ chối."
"Chắc chắn là chỉ ứng phó một chút rồi sẽ về nhà."
Úc Linh liên tục gật đầu: "Cháu hiểu mà."
Công ty nhà họ Phó rất lớn, mỗi ngày Phó Châu đều phải làm rất nhiều việc quan trọng.
Hơn nữa, Phó Châu chỉ đồng ý về, không nói sớm hay muộn.
Úc Linh không cảm thấy thất vọng. Thực ra ngay cả khi Phó Châu không về, cậu cũng cảm thấy không sao cả.
Thậm chí, so với việc để Phó Châu không tham gia dạ tiệc, mà lại đến đây ăn bánh kem do cậu làm, Úc Linh càng mong Phó Châu đi.
Bởi vì buổi dạ tiệc lộng lẫy như vậy rõ ràng quan trọng hơn, bánh kem cũng ngon hơn gấp ngàn lần so với bánh của cậu.
Ngược lại Tần quản gia còn sốt ruột hơn cả Úc Linh.
Ông suy nghĩ một chút rồi nói: "Thôi, chú Tần gọi điện thoại."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đột nhiên lóe lên một ánh đèn xe, Úc Linh cũng đứng dậy theo.
Tần quản gia vui mừng nói: "Thật là trùng hợp."
Alpha mặc một bộ vest màu tối, vội vã bước xuống xe, đưa chìa khóa xe cho người hầu, vừa bước vào sảnh chính, đã nhìn thấy Tần quản gia và Úc Linh đang đứng ở đó.
Mắt Úc Linh sáng lên.
"Công ty đột nhiên họp, nên về hơi muộn." Trong mắt Phó Châu mơ hồ hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng giọng điệu vẫn dịu dàng.
Úc Linh đứng phía sau, nghe vậy khẽ nhíu mày.
Ngày sinh nhật mà Phó tiên sinh còn vất vả như vậy.
Tần quản gia vội vàng giúp hắn cởi áo khoác, lại hỏi: "Tiên sinh tự lái xe về à?"
"Ừm." Trên người Phó Châu có chút bụi bặm, cổ áo sơ mi thường ngày chỉnh tề cũng bị cởi ra, rõ ràng tốc độ lái xe không thấp.
"Về là tốt rồi," Lúc này Tần quản gia lại rất vui mừng, nói, "Tôi cùng với tiểu Linh đợi ngài mãi, còn tưởng ngài đi dự dạ tiệc công ty tổ chức, tối nay không về."
Úc Linh nghe vậy vội vàng liếc nhìn Tần quản gia, vẻ mặt lập tức trở nên ngượng ngùng.
"Đi cũng chỉ là xã giao thôi, không bằng ở nhà thoải mái."
Ánh mắt Phó Châu rơi vào người Úc Linh, xin lỗi nói: "Để hai người đợi lâu rồi."
Tần quản gia nghe vậy vội vàng xua tay, Úc Linh lại vô cớ cảm thấy nóng mặt, cũng lắc đầu phủ nhận.
Món ăn nguội rồi không nỡ bỏ, nên lại hâm nóng lại.
Bánh kem cũng được bày lên bàn ăn, là kiểu dáng rất đơn giản, bởi vì những kiểu phức tạp Úc Linh chưa học thành thạo, sợ làm không đẹp.
Phó Châu nếm thử từng món một, biết được là Úc Linh tự tay làm, cười khen Úc Linh thật giỏi.
Nhưng Úc Linh đã xem qua những bức ảnh được tung ra trên mạng về buổi dạ tiệc, giờ nhìn những thứ mình chuẩn bị chỉ cảm thấy, càng nhìn càng cảm thấy tầm thường.
Khi Phó Châu chưa về, thực ra cậu đã âm thầm tìm kiếm rất nhiều, nhìn thấy trên mạng có người liệt kê quà mà những nhân vật lớn tặng, Úc Linh không hiểu lắm, nhưng biết được mỗi thứ đều vô cùng giá trị.
Đôi khuy măng sét mà cậu chuẩn bị vẫn còn giấu trong túi áo của mình, đến khi ăn xong, mỗi người đều về phòng nghỉ ngơi, Úc Linh vẫn không dám lấy ra.
Tối hơn 11 giờ, Úc Linh đã về phòng tắm rửa, trong lòng vẫn đang do dự.
Cậu cảm thấy món quà mình mua không tốt, không muốn tặng nữa.
Nhưng lại cảm thấy lần đầu tiên chính thức tổ chức sinh nhật cho Phó Châu, mà chỉ làm một chiếc bánh kem rẻ tiền như vậy, càng thêm áy náy.
Lăn qua lộn lại một lúc, cuối cùng Úc Linh cũng cố gắng hết sức, đứng dậy ra khỏi phòng.
Điều khiến cậu bất ngờ là, bên phía phòng chính tối om, nhưng phòng làm việc vẫn còn sáng đèn.
Khi cửa phòng làm việc bị gõ, Phó Châu còn tưởng là Tần quản gia đến nhắc hắn đi ngủ sớm.
Hắn đứng dậy mở cửa, thấy người đến là Úc Linh, trên mặt hắn hiện lên chút kinh ngạc.
Rõ ràng là Omega vừa mới tắm xong, mùi hương sữa tắm che đi mùi hoa hồng thoang thoảng.
Úc Linh mặc một bộ đồ ngủ mùa thu mềm mại, tóc còn hơi ướt, đuôi tóc hơi xoăn, khiến cả người trông rất ngoan ngoãn.
"Phó tiên sinh, ngài còn bận không ạ?"
Phó Châu chú ý thấy trong tay Úc Linh cầm chậu sen đá lúc trước, dịu dàng nói: "Không bận, xử lý một số công việc lặt vặt thôi."
"Cây sen đá này em đã chăm sóc tốt rồi." Úc Linh liền đưa chậu hoa nhỏ qua trước.
Lá cây đã trở nên đều đặn và dày hơn, chỉ là độ tươi sáng của màu sắc vẫn chưa hoàn toàn phục hồi.
Phó Châu nhận lấy, nói lời cảm ơn, lại thấy Úc Linh rõ ràng còn có chuyện khác, nên im lặng chờ đợi.
Úc Linh do dự một lúc, lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ túi áo ngủ.
Cậu có chút ngượng ngùng, giọng nói nhẹ đi rất nhiều: "Thực ra, em còn chuẩn bị một món quà sinh nhật cho ngài."
Phó Châu khẽ động chân mày, dường như không ngờ còn có quà.
Hắn nhận lấy chiếc hộp, hỏi: "Tôi có thể mở ra được không?"
Úc Linh gật đầu.
Tâm trạng của Phó Châu tối nay rõ ràng rất tốt, trong mắt luôn mang theo nụ cười nhạt.
Nhưng khi nhìn thấy đôi khuy măng sét, Alpha đột nhiên cau mày, rồi khẽ thở dài.
Úc Linh dựng thẳng tai, chỉ chờ Phó Châu nói thích hay không thích, ai ngờ đối phương lại thở dài, cậu lập tức nhíu mày còn chặt hơn Phó Châu.
Cậu nghe thấy đối phương nói: "Muốn mỗi tháng cho em một ít tiền tiêu vặt, em lại nhất quyết không chịu nhận."
"Mua cái này, tiền tiết kiệm tiêu hết rồi phải không?"
"..."
Úc Linh lập tức trở thành học sinh phạm lỗi bị mắng, cúi đầu xuống.
"Không có ý định phê bình em."
Ánh mắt Phó Châu rơi vào phần cổ thon thả của Úc Linh, làn da trắng ngần đang đỏ lên rõ rệt.
"Tôi rất thích," Alpha nghiêng người mở cửa, hỏi, "Có thể giúp tôi thay ngay bây giờ không?"