Sát Thủ Quy Ẩn
Chương 4: 4: Liễu Hoài Sa
"Hoàng Hạo Binh! Ngươi muốn làm gì! ?"Mắt thấy những hài tử này xông lại, Diệp Linh Tĩnh lập tức chắn trước người của Gia Minh, tiểu tử béo mập dẫn đầu này là Hoàng Hạo Binh, cha hắn là Hoàng Bính Tường là Bí thư Tỉnh ủy, là một quan lớn, cho nên ở nhà hắn thường hay bắt nạt người khác.
"Hừ, Diệp Linh Tĩnh, tớ tới tìm nó, chứ không phải tìm cậu, cậu tránh ra!" Trên thực tế, tiểu mập mạp này cũng có chút sợ Diệp Linh Tĩnh, mấy người đều cùng tuổi, Hoàng Hạo Binh cũng học ở Tiểu học Hồng Tinh, chỉ là không học chung lớp với Gia Minh và Linh Tĩnh.
Linh Tĩnh ở trường vừa học giỏi, vừa đánh nhau lợi hại, lại vừa là đội trưởng, lợi hại nhất chính là cô bé này vừa có thể đánh nhau, vừa có thể mách thầy cô giáo, mà thầy cô giáo nào lại không tin tưởng nàng.
Nhưng bây giờ có nhiều người nhìn hắn như vậy, nếu như rút lui thì thật là mất mặt mũi.
"Hừ, các cậu luôn khi dễ hắn, tớ không cho các cậu khi dễ hắn!"
"Hừ, hiện tại là kỳ nghỉ đông, cậu tới mà mách ai bây giờ, Diệp Linh Tĩnh, đừng cho là tớ sợ cậu!"
"Hừ, tớ cũng không sợ cậu!"
Linh Tĩnh nói, lập tức thủ thế, đám mập mạp này nhất thời liền lùi lại hai bước, tuy rằng chúng đánh nhau không làm tổn thương tới da thịt, nhưng mà bảo ai đó dám bước lên đánh nhau với cô bé này thì lại không ai dám.
Lúc này bộ phim truyền hình Xạ điêu anh hùng truyện đang thịnh hành, mọi người đối với võ công trong truyền thuyết luôn luôn kính nể, nhớ tới nhà Linh Tĩnh mở võ quán, hơn nữa cô bé lại thủ thế, cho nên ai cũng khiếp đảm.
Một đám này hơn 10 người, nhưng mà không ai dám hé răng nửa câu.
Sau khi lùi lại phía sau, tiểu mập mạp cảm thấy mất mặt, nhìn đám tiểu binh bên cạnh, thấy họ không ai nhìn mình, cho nên mới ưỡn ngực nói:"Cậu đừng có kiêu ngạo, chúng tớ ở đây có rất nhiều người!"
Hắn không dám tiến lên, vì tiến lên sợ tiến vào trong phạm vi của Linh Tĩnh, bị nàng cho một quyền một cước thì nguy.
"Nhiều người thì thế nào!" Linh Tĩnh không chút nào tỏ ra yếu thế, sau đó bổ sung thêm:"Giỏi thì chúng ta đơn đấu, một đám con trai khi dễ một người con gái, đúng là xấu hổ, xấu hổ!"
"Hừ, tớ không sợ cậu."Đám con trai cố gắng tỏ ra hầm hố, nhưng trên thực tế, đám trẻ mới lớn ai cũng coi trọng thể diện, nhưng mà trong lòng vẫn sợ, cho nên vòng vo nói:"Nhưng mà đánh với cậu cần gì tớ phải xuất thủ? Trần Minh, cậu ra đánh với cậu ta, đối thủ của tớ là Gia Minh, Gia Minh đừng có chạy!"
Nếu như Hoàng Bính Tường thấy cơ trí của con trai mình lúc này, thì nhất định sẽ vui mừng vạn phần, cảm thán có người kế tục, một chiêu di hoa tiếp mộc này, chính là thủ đoạn cao thâm trong trốn quan trường, phải suy nghĩ bao nhiêu mới ra được.
Trần Minh chính là đứa lớn nhất trong bọn, hắn theo cha hắn tới tặng lệ, cha hắn bảo hắn cùng với con trai của Bí Thư tỉnh ủy chơi, cho nên hắn mới tới.
Tuy rằng không biết mọi chuyện thế nào, nhưng cũng không dám trái lời của Hoàng Hạo Binh , cho nên hắn run rẩy đứng dậy.
Mắt thấy tiểu mập mạp giảo hoạt như thế, Tiểu Linh Tĩnh đương nhiên sẽ không bị trúng kế, lớn tiếng nói: "Ngươi đúng là không biết xấu hổ, Hoàng Hạo Binh, cậu ra đấy đánh với tớ."
"Tại sao tớ phải đánh với cậu, muốn đánh thì tớ sẽ đánh với Gia Minh!"
"Cậu muốn đánh Gia Minh thì phải đánh với tớ!"
"Không bao giờ, vì sao tớ không dùng người thay thế được, vậy mà cậu lại có thể thay thế Gia Minh?”Tiểu mập mạp kiên quyết không ra trận.
"Bởi vì các cậu luôn bắt nạt cậu ấy!"
"Chúng tớ bắt nạt nó thì liên quan gì tới cậu?"Tiểu mập mạp hai tay chống nạnh, thốt lên một câu hai nghĩa:"Lẽ nào cậu là lão bà của hắn? Ai iu! Diệp Linh Tĩnh là lão bà của Cố Gia Minh! Xấu hổ xấu hổ quá, không biết xấu hổ..."
Chắc mọi người đều hiểu rõ, với cái tầm tuổi này, đây chính là câu bôi nhọ lớn nhất với một cô bé, Hoàng Hạo Binh thốt lên câu đó, đám trẻ con phía sau lập tức hô to lên.
Trong nháy mắt, mắt Linh Tĩnh đã có mây bao phủ, đúng là sắp khóc, Gia Minh đứng ở sau Linh Tĩnh đương nhiên là không nhìn thấy, hắn cảm thấy buồn cười, thế giới trẻ con thật thú vị...
Đang nghĩ như vậy, thì Tiểu Linh Tĩnh nói một câu nức nở:"Các cậu khi dễ tớ!"
Nói được một câu đó, nàng liền tung người, xuất một cước, làm cho Trần Minh ngã lăn ra đất.
Mắt thấy cao thủ võ lâm đột nhiên nổi giận, đám trẻ con kia lập tức bỏ chạy, nhưng mới chạy được hai bước, đã thấy Linh Tĩnh ngồi ở bên cạnh Trần Minh, một bên khóc, một bên liều mạng đấm.
Người đánh cũng khóc, mà người bị đánh cũng khóc, một đám trẻ con thì đứng bên cạnh xem, tiểu mập mạp hiển nhiên là đang suy nghĩ xem nên đi tìm người lớn kể lể, hay là đi tìm người cứu mạng trước.
Gia Minh vẫn đứng ở bên cạnh nhìn, một khi thấy đám trẻ này ùa lên thì lập tức kéo Linh Tĩnh chạy trốn, lấy sức của hai người, thì bọn chúng đều không đuổi kịp.
Quả nhiên, sau một lát, Hoàng Hạo Binh cắn răng:"Mọi người cùng nhau tiến lên!"
Một đám hài tử vọt lên, Gia Minh kéo mạnh Linh Tĩnh:"Chạy mau."
Linh Tĩnh không muốn, vừa khóc, vừa quay sang bốn phía đánh đấm loạn xạ.
Tuy rằng thân hình đã được rèn luyện qua hai tháng, nhưng mới chỉ được loại khí công giản đơn phụ trợ, khí lực của Gia Minh không thể nào so với Linh Tĩnh rèn luyện từ nhỏ.
Khi hắn dùng vài phần sức lực, Linh Tĩnh cũng đi theo hắn, nhưng mà mới chạy được vài bước, đã thấy phia sau kêu khóc rợp trời.
Hai người dừng lại nhìn, thì thấy một cô bé mặc áo bông đỏ thắm, cầm một cành cây lao vào đám trẻ con, vung tay loạn cả lên.
"Ai bảo các ngươi bắt nạt con gái, ai bảo các ngươi bắt nạt con gái..."
Cô bé này vô cùng thanh tú, nhưng mà lại có vài phần sát khí, cành cây kia tuy không tính là quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, đánh vào người tuy không xây xước vì có áo bông dày, nhưng mà cũng đau.
Về phương diện khí thế nàng đã chiếm thượng phong, lại thêm mấy đứa bị ngã khóc lên, cho nên cả Hoàng Hạo Binh cũng ngã trong tuyết mà khóc lớn.
"Không được chạy, người nào chạy ta đánh người đó trước!"
Đánh ngã được mấy người, thấy những đứa trẻ khác còn chạy, cô bé kia liền hô to, đám kia thấy vậy thì dừng bước, khiếp đảm nhìn cô bé này.
Cô bé ném nhánh cây xuống, chỉ vào một người bên dưới, nói:"Nói, các ngươi còn khi dễ con gái nữa hay không! ?"
Mấy đứa bé chỉ khóc lớn, nhưng thấy cô bé lại nhặt cành cây lên, quát:"Không được khóc! Nói!"
"Không dám..."Mấy đứa bé sợ hãi không dám khóc nữa, liều mạng lắc đầu, cô bé kia dùng cành cây chỉ chỉ mấy đứa bé bên cạnh, nhất thời ai nấy đều nói không dám.
Gia Minh buồn cười, trong lúc bất chợt, cô bé đó dùng cành cây chỉ sang:"Còn ngươi nữa!"
"A, tớ?"Linh Tĩnh cùng Gia Minh trăm miệng một lời nói, sau đó mới hiểu được cô bé này tự nhiên là chỉ Gia Minh.
Linh Tĩnh nín khóc mỉm cười:"Không phải rồi."
Gia Minh đã cười giơ tay lên:"Ta cũng không dám, ha hả...!Ta cho tới bây giờ không dám quá..."
"Hừ, vậy thì còn được!"Cô bé kia ném bỏ nhánh cây, quay sang Gia Minh nói:"Ngươi là một người con trai, lại muốn con gái bảo vệ, thật không có tiền đồ!"
Trong lời nói tràn đầy ghét, Linh Tĩnh vội vã quay sang chỗ Gia Minh nói:"Không có đâu, Gia Minh không biết đánh nhau."
Gia Minh biểu hiện mình vô cùng xấu hổ.
Cô bé kia đương nhiên là không chấp nhận cách giải thích của Linh Tĩnh, nhưng cũng không muốn chấp, quay sang đám kia nói:"Nếu còn để cho ta biết các ngươi khi dễ con gái nữa, ta sẽ đánh chết các ngươi!"
Nàng nhìn quanh một vòng, sau đó giơ nắm tay nhỏ bé lên, nói:"Ta là Liễu Hoài Sa! Các ngươi cẩn thận một chút!"
Cái tên Liễu Hoài Sa vừa mới được nói ra, đám trẻ con vô cùng sợ hãi, Gia Minh cũng giật mình, hóa ra là cô bé này.
Liễu Hoài Sa này cũng học ở Tiểu học Hồng Tinh, so với bọn họ lớn hơn một tuổi, nhưng mà nghe nói cô bé này đánh nhau rất lợi hại, ngay cả học sinh trung học cũng phải sợ.
Gia Minh biết ở thành phố Giang Hải này có ba hắc đạo bang phái, trong đó lão đại Sa Trúc bang tên là Liễu Chính, Liễu Hoài Sa chính là con gái của hắn, nhìn đôi chân nàng di chuyển, cũng có thể nhận ra, nàng học Tiệt Quyền đạo.
Liễu Hoài Sa thành công tạo bóng ma trong lòng đám trẻ con, rồi chạy tới bên này, Gia Minh còn tưởng rằng cô bé này lại muốn tới răn dạy mình làm con trai thế nào, ai biết cô bé chỉ là cười nhìn Linh Tĩnh nói: "Xin chào, tớ là Liễu Hoài Sa, còn cậu?"
"Ách, tớ là Diệp Linh Tĩnh." Một cô bé ngoan, học giỏi trong trường đương nhiên là biết đầu lĩnh hay nghịch trong trường, trong lòng Linh Tĩnh có chút do dự, nhưng khi thấy đối phương nhiệt tình đưa tay ra, cũng đưa tay lên.
Yêu ghét trong lòng trẻ con không rõ ràng, cho nên chỉ một lúc đã trò chuyện vô cùng vui vẻ.
"Linh Tĩnh, cậu biết võ công ư?"
"Đương nhiên, tớ biết Vịnh Xuân, Thái Cực, Trường Quyền, Phục Hổ, Nhu Đạo..."
"A, thật sao! Vậy cậu dạy cho tớ có được hay không, tớ chỉ biết có Tiệt quyền đạo thôi, tớ muốn bái cậu làm thầy!"
"Đừng mà, đừng mà, nhà của tớ có mở võ quán, cậu tới đó học là được rồi.
Nhưng mà cậu phải dạy cho tớ Tiệt Quyền đạo, tớ thấy nó rất lợi hại..."
Hai người ríu ra ríu rít nói chuyện, Gia Minh ở một bên thầm than: “Giang hồ từ nay về sau lắm chuyện rồi…”.