Sát Thủ Quy Ẩn
Chương 25: 25: Người Lùn
Trần Tuấn Bân hôm nay có chút vui vẻ, bởi vì hắn đã tìm được hai mục tiêu tự chui đầu vào lưới, có thể dùng cơ hội lần này, lấy lại sự coi trọng của ông chủ.
Năm nay Trần Tuấn Bân 35 tuổi, hắn là bộ đội đặc chủng xuất ngũ trở về, vóc dáng trung bình, khí lực cường tráng, tứ chi cân xứng mà linh hoạt, bề ngoài thì hắn là quản lý của một công ty mậu dịch nhưng bên trong hắn lại là một tiểu đầu mục của Đường Kính Nghiêu.
Thu nhập trong và ngoài của hắn mỗi tháng vô cùng lớn, tục ngữ có nói, tam thập nhi lập (30 tuổi trưởng thành), đây cũng chính là khoảng thời gian mà hắn phát triển nhất.
Năm ngoái hắn tời chùa bái phật, một hòa thượng đắc đạo nói rằng hắn sẽ có 18 năm đại vận, mọi việc sẽ thuận buồm xuôi gió, ai ngờ lần này thủ hạ của Đường Kính Nghiêu lại để xổng mất một đôi mẹ con, hắn đã phát động tất cả lực lượng của mình tìm hơn một tháng không có phát hiện gì cả.
Mấy hôm nay Đường Kính Nghiêu vô cùng nổi giận, nói là tình hình bên Mỹ không tốt lắm, hắn cho rằng thủ hạ của mình vô năng thì hắn sẽ bị phạt, nhưng mà dịp may tới thật đúng lúc, cô gái kia tự động tới cửa, còn thủ hạ của mình lại tìm thấy cô con gái của nàng.
Xem ra hòa thượng kia nói không sai, năm nay chính là năm khởi điểm đại vận của hắn.
Là một trong những thủ hạ tâm phúc của Đường Kính Nghiêu, hắn biết loại tổ chức này là loại tổ chức gì, Đường Kính Nghiêu có quan hệ với New York và gia tộc Mafia ở Italy.
Hiện giờ Trung Quốc bắt đầu phát triển, thị trường thuốc phiện vô cùng có tiềm năng, các gia tộc bên ngoài ai cũng muốn tuồn vào trong nội địa, mà Đường Kính Nghiêu chính là một trong những đối tác quan trọng.
Nhưng mà hiện giờ Đường Kính Nghiêu không dám làm mạnh tay, muốn nhập hàng toàn qua bàn tay của hắn, mà hắn thì lại sắp xếp một số đệ tử chuyên môn làm việc này, đồng thời sắp xếp cả người phân phối, ai có nhiều tiền thì người đó có thuốc tốt.
Thỉnh thoảng hắn cũng nhớ lại lời thề ban đầu khi hắn nhập ngũ, đó có lẽ là một trong những cách nghĩ ấu trí, dù sao con người cũng phải an cơm, sống trong hắc đạo lại càng phải bảo vệ chén cơm của mình, nghĩ thông suốt điểm này, chuyện làm ăn của hắn càng lúc càng phát đạt.
Khi nhận được điện thoại báo tin mừng, hắn cũng nhận được một đơn đặt hàng lớn, đối tác bên kia nói chuyện phần trăm và hoa hồng cũng không ít.
Khi ông chủ nhận được điện thoại, thì nhất định sẽ vô cùng vội vàng, muốn trông coi tình huống cũng phải mất từ giờ tới tối, quãng thời gian này đủ cho hắn yên tâm.
Khi sắc trời đã tối, hắn uyển chuyển mời đối tác bên kia ăn cơm, nói là hắn đã gọi điện thoại cho thư ký của ông chủ, một khoảng thời gian nữa sẽ mang đồ tới, dù sao chuyện cũng sẽ xong, chậm một chút thời gian cũng không vấn đề gì.
Bây giờ hắn đã có tiền, mua được một biệt thự nhỏ ở bên ngoài, khi về tới nhà mở cửa phòng, hắn thấy phòng khách đen kịt, từ trong phòng tắm trên tầng 2 truyền ra tiếng nước chảy róc rách, hắn nghĩ là vợ mình đang tắm.
Nghĩ tới tấm thân trần như nhộng của vợ mình, hắn nở nụ cười xấu xa, tinh thần trở nên phấn chấn, lặng lẽ đóng cửa lại, không bật đèn, định trộm hương, mà cũng làm cho bản thân hắn có một chút phấn khích.
Mới đi được hai bước, "rầm" một tiếng, ánh sáng từ trong phòng tắm hắt ra, một thân hình từ bên trong đó lao ra, ngã đập mặt xuống đất.
Trần Tuấn Bân vốn xuất thân từ bộ đội đặc chủng, lập tức rút súng, muốn lợi dụng cái bàn trà thủy tinh để yểm hộ.
Nhưng mà ai ngờ hắn mới lật được cái bàn trà, thì tấm kính trên đó đã vỡ tan, cánh tay hắn cảm thấy tê rần, súng lục tự nhiên bay ra ngoài.
Đối phương bắn một phát vừa rồi, hóa ra là bắn xuyên qua bàn trà, mà lại trong bóng tối, chuẩn xác bắn trúng súng của hắn, nhưng lại không làm tổn thương tới tay của hắn.
Sao lại có kỹ thuật bắn súng thần kỳ tới vậy!
"Nếu như động đậy, vợ của mày sẽ chết."
Khi nghe thấy âm thanh khàn khàn mà lạnh lẽo này, Trần Tuấn Bân không dám nhúc nhích một chút nào nữa, lần thứ nhất chính là vợ, nhưng lần thứ hai sẽ là chính bản thân của hắn.
Hắn nhìn về phía tầng 2, nơi đó có ánh sáng chiếu xuống, hắn thấy một người đàn ông có vóc người không cao, cầm hai cái súng lục có gắn giảm thanh, một cái chỉ về phía của hắn, một cái chỉ là nữ nhân bị hắn dùng chân dẵm lên, vợ của hắn lúc này còn đang trần truồng, điều này làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
"Bật đèn, công tắc ngay bên cạnh sô pha, tao khuyên mày tốt nhất đừng nên làm điều gì ngu ngốc."
Trần Tuấn Bân trong lòng chấn động, hắn không dám có tâm tư gì khác nữa, khi bật đèn, hắn mới nhìn rõ bộ mặt của tên sát thủ người lùn này.
Trông tên sát thủ kia chừng khoảng 30 tuổi, trên mặt còn có một vết sẹo dài, một người như hắn rồi mà còn bị người khác rạch cho một đao, vậy thì ngươi kia phải biến thái tới mức nào…
Trong lòng của hắn âm thầm phân tích, càng phân tích càng kinh hãi, nhất là khi nhớ tới một súng vừa rồi, thì tim hắn đập thình thịch.
"Cùng là bạn bè trong đạo, có chỗ nào đắc tội, thì cũng không nên động tới vợ con, chí ít…"
Mắt thấy tên người lùn lộ hung quang, hắn nuốt một ngụm nước bọt, nói:
"Chí ít...!cũng để cho vợ của tôi mặc xong quần áo đã..."
"Vậy còn phải xem thái độ của mày."
Người lùn kia không nhúc nhích chút nào, lạnh lùng nói:
"Tao không thích nói lời vô nghĩa, ông chủ của chúng mày muốn bắt hai mẹ con kia, nhưng hai người đó lại do tao bảo vệ, mày dẫn tao tới vị trí của hai người đó, nếu không thì tao đảm bảo rằng, không chỉ có một mình vợ mày chết trần truồng ở giữa thành phố Giang Hải này, mà còn… cả thai nhi trong bụng của vợ mày nữa."
"Thai, thai nhi!"
Trần Tuấn Bân mở to hai mắt nhìn, khi nhìn thấy vợ mình ngượng ngùng gật đầu, trong lòng của hắn không biết là nên vui hay
nên buồn, lại nghe được người lùn kia nói:
"Đây chính là nguyên nhân mà tao chọn mày...!Trần Tuấn Bân, ba đời tổ tiên của mày tao cũng biết rõ, tốt nhất mày đừng tưởng rằng có thể ở trước mặt tao đùa bỡn, tao cho mày ba giây để quyết định, một, hai..."
************************************************** ******
Trong bóng đêm tối đen, ánh đèn xe sáng rực, bây giờ mới chỉ là 8h30 tối, trên các con đường của thành phố Giang Hải, xe cộ vẫn đi như mắc cửi.
Hai bên đường, các loại nhà hàng, siêu thị vẫn tấp nập, một chiếc xe Jeep việt dã màu đen chạy như bay trên con đường ra sây bay, trong xe có tên sát thủ người lùn và vợ chồng của Trần Tuấn Bân.
Trần Tuấn Bân ngồi lái xe, tên sát thủ người lùn vẫn không nhúc nhích ngồi ở vị trí lái phụ, hai mắt hắn buông xuống, trông như là đang nhắm mắt dưỡng thần.
Cô gái kia chỉ được mặc một bộ quần áo tắm, ngồi ở phía sau của xe, hai chân, hai tay cô gái đều bị trói chặt, khuôn mặt của nàng hiện lên sự hoảng sợ vô cùng.
Hai tay của Trần Tuấn Bân khẩn trương nắm lại, hô hấp của hắn trở nên dồn dập, hắn nhìn thoáng qua tên sát thủ, sau đó phán đoán tình huống một lúc lâu, hắn cũng muốn thử xem mọi chuyện ra sao.
Khi tay phải của hắn mới rời khỏi vô lăng, thì một khẩu súng đã được đặt ngay vào thái dương của hắn, nói:
"Không có lời nói của tao, hai tay của mày không được phép rời khỏi vô lăng."
Sau khi đưa tay nắm lấy vô lăng, tên sát thủ người lùn kia lại nói:
"Đi từ từ, phương diện nào tao cũng cho mày một cơ hội, nhưng mà...!chỉ có một lần."
Trần Tuấn Bân trong lòng hoảng sợ, bởi vì những lời này là những câu mà Đường Kính Nghiêu thường hay nói ra ngoài miệng, người này rốt cuộc có lai lịch gì...
Hắn đột nhiên nhớ tới tình hình mà đám sát thủ Bùi Gia La tới giết hai mẹ con kia, người của Bùi Gia La người nào cũng đã phải qua khảo sát, hắn được nghe nói rằng chỉ cần một người, là có thể giết hết toàn bộ số bảo tiêu của hai mẹ con kia, lúc đó trong tim của hắn đúng là không phục.
Quả nhiên, đêm hôm đó, sát thủ Bùi Gia La đã giết hết đám bảo tiêu, chỉ còn để lại hai mẹ con này, lúc đó hắn tưởng là đám người kia sẽ nổ súng giết tiểu thư của Mafia, nhưng không ngờ, hai người này bị một người vô cùng kinh khủng cứu đi.
Nghĩ tới đây, hắn không dám có tâm tư gì cả, khi xe Jeep đang chạy thì phía trước có đèn đỏ, trước xe có một chiếc xe thể hao mui trần tương đối đắt, người đàn ông ngồi lái đeo một chiếc khăn quàng cổ, cho dù đang là mùa hè.
Thừa dịp thời gian đèn đỏ, người đàn ông kia nhàn nhã ngả lưng, dường như là đang ngắm phong cảnh, nhưng mà hành động biệt lập của hắn đã tao nên sự khác thường.
Nếu như là bình thường, Trần Tuấn Bân nhất định sẽ nhìn cái xe kia vài lần, đồng thời tưởng tượng xem bao nhiêu năm nữa mình sẽ mua được nó.
Nhưng mà lúc này hắn đâu còn tâm tình gì khác, hai mắt hắn nhìn thẳng, trong lòng rối như tơ vò, hắn không thấy tên sát thủ người lùn mở mắt, nhưng hắn nhận thấy tên này hơi nhíu mày.
Bùi La Gia...!là người của hắn...
Một lát sau, đèn xanh sáng lên, chiếc xe phe trước chuyển bánh sang phía bên phải, Trần Tuấn Bân hơi chần chờ, nhưng mà tên sát thủ người lùn kia đã thay đổi giọng, một súng chỉ về phía vợ của hắn, nói:
"Phía trước chính là con đường quan trọng, nếu như mày vẫn còn tiếp tục muốn giở trò thì tao sẽ bắn thủng bụng của vợ mày."
Trần Tuấn Bân dường như thở hắt ra, sau đó quay đầu xe, quẹo phải, đi theo hướng của chiếc xe thể thao màu trắng vừa nãy.
"Tôi xin lỗi, người bị bắt bị nhốt ở nhà máy xi măng bỏ hoang, xin đừng tổn thương tới cô ấy, tôi sẽ không tiếp tục..."
"Không cần giải thích, về phần mày, mày chỉ nên biết rằng mày chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu như tái phạm, thì tao đảm bảo chúng mày sẽ có những kiểu chết vô cùng đặc sắc, bây giờ thì tăng tốc, nhanh chóng vượt qua nó."
Một lát sau, chiếc xe jeep này vượt lên trên những chiếc xe đi phía trước, bao gồm cả chiếc xe thể thao kia, nó chạy thẳng đường tới vùng ngoại ô nơi có nhà máy xi măng đã bỏ hoang.
Không bao lâu, những chiếc xe di chuyển trên đường còn lại rất ít, khoảng cách giữa hai xe đã được rút ngắn, trên đường đi lại không có đèn, ánh sáng do đèn ô tô phát ra rất sáng.
Một bên của con đường là vách núi, bên còn lại chính là vách núi không sâu lắm, thế nhưng nếu như xe cộ bị lật mình xuống dưới, thì chắc chắn sẽ vong mệnh, bởi vậy ở ven đường có nhất nhiều barie để đảm bảo an toàn.
Chiếc xe Jeep vẫn duy trì tốc độ chạy trong đêm, thỉnh thoảng nó lướt qua một vài chiếc xe nhỏ, một lát sau ở sau chiếc xe này có ánh sáng chiếu tới, nhìn qua gương chiếu hậu, thấy chiếc xe này lái với tốc độ cực nhanh, chắc chắn là chỉ một lát sẽ đuổi kịp.
Lúc này thanh âm của sát thủ người lùn lại vang lên:
"Tăng tốc, đồng thời né vào bên đường để cho hắn vượt qua."
Tăng tốc trong hoàn cảnh trời tối đen như thế này thì thực sự rất nguy hiểm, nhưng Trần Tuấn Bân đương nhiên là không dám nói gì, từ từ đánh xe về phía bên phải đường, chiếc xe ô tô phía sau bắt đầu vượt lên.
Người ngồi trong chiếc xe thể thao kia là một người đàn ông, quàng khăng trên cổ, trong lúc hắn vượt qua, hắn còn đưa tay nên, dường như là muốn khoe khoang.
Nếu như bình thường, khi nhìn thấy đối phương lái xe như vậy, Trần Tuấn Bân sẽ không dám nói gì cả, bây giờ hắn lại càng không dám, đột nhiên, một khẩu súng dí sát vào huyệt Thái Dương của hắn, sát thủ kia lại hô:
"Buông tay lái ra!"
Có vẻ như đưa súng lên rất có tác dụng, Trần Tuấn Bân lập tức bỏ tay lái giống như là chạm vào lửa, sát thủ kia nắm tay lái, đánh mạnh sang hướng bên cạnh.
Ầm một tiếng, chiếc xe thể thao đang đi với tốc độ cao thì bị đập, tòa bộ chiếc xe bay lên trên trời, xoay tròn một vòng, tạo thành một đạo ánh sáng hình vòng cung mỹ lệ trên không trung, rơi xuống vách núi.
Chiếc xe Jeep xiêu xiêu vẹo vẹo lao đi thật nhanh, phải qua một đoạn đường mới hết rung, chiếc xe thể thao ở phía sau bị rơi xuống rồi nổ tung, tạo thành một cột lửa lớn bốc lên trời.
"Rất tốt, thật mạnh mẽ...!Chúng ta tiếp tục đi..."
Thu hồi ánh mắt phức tạp, sát thủ người lùn nhàn nhạt ra lệnh.