Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sát Thủ Quy Ẩn

Chương 15: 15: Đồng Lòng




Chuông tan học vang lên, Gia Minh ghé đầu vào bàn ngủ gật.
Mỗi ngày đi ngủ trễ, lúc hừng sáng lại thức dậy, việc này đối với một đứa trẻ mà nói là một việc tổn hại thân thể, thế nhưng việc này đã thành thói quen từ kiếp trước không thể nào thay đổi, vì vậy hễ là trong ngày có thời gian không có việc gì làm thì hắn thường đờ ra ngủ gật để bù lại một chút thời gian nghỉ ngơi.
Đối với hai mẹ con hừng sáng bị đuổi giết kia Gia Minh không hề để trong lòng mặc dù sau khi giết tên sát thủ kia, hai nữ tử một lớn một nhỏ dùng tiếng Anh xin hắn giúp đỡ nhưng hắn làm như không hiểu sau đó nương theo màn đêm rời đi, hắn tin rằng hai mẹ con sống sót sau tai nạn chắc chắn không nhận ra hắn.
Buổi sáng lúc Linh Tĩnh và Sa Sa chạy tới sườn núi, hai người bị rung động rất lớn khi thấy trong khu rừng có hơn mười xác chết.
Trên thực tế từ khi gặp mặt tên sát thủ thì Gia Minh đã biết được thân phận của hắn, hắn là một tên thuộc hạ của Bùi La Gia ở Á Châu, danh hiệu là A Thất, ở kiếp trước, sau khi Gia Minh mười bảy tuổi chính thức nhận được danh hiệu sát thủ, người này vẫn còn sống, hắn là người điên cuồng thích giết chóc, hành vi của hắn lại đường hoàng tới cực điểm, cũng bởi vì tính cách đường hoàng này của hắn nên Bùi La Gia chỉ đánh giá hắn B cấp trong khi thực lực của hắn đã đạt chuẩn A cấp.
G iết chết một tên sát thủ điên chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề là Bùi La Gia nhất định sẽ điều tra chuyện này, tuy rằng bọn chúng không có khả năng điều tra tới mình thế nhưng trong lòng hắn không tránh khỏi có chút lo lắng.
Mặt khác, khi mình rời đi trong bóng đêm, cô bé kia nhỏ giọng khóc gọi "help, help me..." quả thật rất dễ nghe...!Mình thật là bi3n thái...!Trong tim của hắn suy nghĩ.
Tuy rằng cùng Linh Tĩnh, Hoài Sa vào cùng một trường nhưng ba người học không cùng một lớp.
Trường trung học Tinh Huy mỗi năm có ba ban, loại học sinh ưu tú như Linh Tĩnh ở ban 1, loại học sinh bình thường như Gia Minh ở ban 2, loại cả ngày gây sự như Sa Sa tất nhiên là ở ban 3 (1).
Cũng chính bởi vì ba người học ba lớp khác nhau nên Gia Minh mới có thời gian để nghỉ ngơi và đờ đẫn, nhưng mà nếu như hắn ngủ gật hoặc đờ dẫn trong giờ học thì Linh Tĩnh và Sa Sa chắc chắn sẽ đến tìm hắn.
(1): Trung Quốc chia ban theo kiểu phân A như ở Việt Nam, ví dụ lớp 6, thì có ban 1, ban 2, ban 3, tương tự như kiểu lớp 6 A1, A2, A3 như Việt Nam
Trong phòng học vô cùng hỗn loạn ầm ĩ, hắn mới nằm sấp không bao lâu thì chiếc bàn bị vỗ một cái làm cho hắn sợ hãi ngồi bật dậy, khi hắn tập trung nhìn lại thì thấy được người đứng trước mặt chính là bọn người chặn đường Sa Sa ngày hôm qua, tên mập dẫn đầu trên mặt còn có một cái băng dán nhìn qua có chút buồn cười.
Gia Minh nhịn không được bật cười, vừa ngáp vừa nói:
"Các ngươi tìm Sa Sa ư? Cậu ấy ở lớp bên cạnh."
"Con mẹ nó mày đi chết đi, lão tử hôm nay chính là tới tìm mày!"
Khi thấy tên tiểu tử này còn cười nhạo mình, mập mạp kia rống to một tiếng làm cho cả phòng học trong nhất thời im lặng, mập mạp đảo mắt nhìn xung quan, lòng hắn có chút chột dạ, hắn kéo áo Gia Minh lên, nói:
"Mày đi theo tao."
Với khuôn mặt mệt mỏi thiếu ngủ Gia Minh theo hắn đi ra ngoài.
Trên thực tế, những người này không phải là không muốn tìm Liễu Hoài Sa, nhưng mà MM này quá mức hung hãn, cả ngày đều cầm theo một cây gậy, hễ chút là nàng liều mạng hơn nữa trong trường học bọn chúng cũng không dám làm ra việc gì quá lớn, bởi vậy bọn đem mục tiêu đối phó sang tên Gia Minh mềm yếu này.
Năm người đẩy đẩy Gia Minh ra khỏi phòng học, trong miệng bọn họ liên tục hùng hổ nói:
"Mày ngày hôm qua rất kiêu ngạo mà."
"Sao hôm nay không dũng cảm như vậy nữa."
"Có ngon thì làm lại một lần."
Phòng học của năm nhất ở dưới lầu một, năm người thúc lặng lẽ dẫn Gia Minh tới một chỗ không có ai, trên đường đi có một số học sinh thấy vậy liền chỉ chỉ trỏ trỏ, bọn họ đại khái đang suy đoán xem Gia Minh vì sao lại đắc tội đám du côn năm hai này.
Khi đi ngang qua một phòng học của năm nhất thì có một giọng nữ vang lên.
"Chúng mày muốn làm gì!"
Lớp trưởng Linh Tĩnh với khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, ở sau đầu buộc thành hai cái bím tóc, trên người mặc một chiếc váy hoa xông tới định kéo Gia Minh thì có hai người bước tới ngăn cản.
"Cô là gì của hắn! Chớ có xen vào việc người khác!"
Hai học sinh năm hai chĩ vào Linh Tĩnh nói.
"Cản ta thì ta càng muốn!"
Tiểu cô nương nhã nhặn thường ngày nay lại quật cường không lùi nữa bước, nàng đẩy ta một người ra, nói:
"Các người buông hắn ra, nếu không tôi sẽ đi méc giáo viên!"
Trên mặt Gia Minh lộ ra một nụ cười thú vị, mấy tên năm hai thì cười trào phún:
"Ha ha, nó nói mét với giáo viên..."
Khi bọn hắn còn đang cười nhạo thì thừa dịp thời cơ bọn họ quay đầu lại, Linh Tĩnh đá mạnh một cước ở ngay trên cái cẳng chân của một tên năm hai sau đó dùng tay cố sức đẩy tên khác xuống bãi cỏ.
Ngày thường nàng vẫn chuyên cần luyện tập võ nghệ, mặc dù trong mắt Gia Minh nàng chỉ là đang khoa chân múa tay, thế nhưng tuy nhìn nàng mềm yếu nhưng nàng mạnh hơn những hài tử khác rất nhiều, tên bị đẩy ngã thì không có gì nhưng tên bị chiếc giày màu hồng của Linh Tĩnh đá trúng cẵng chân thì lảo đảo vài bước sau đó té xuống mặt đất, hai tay thì ôm cái cẳng chân kêu lên.
Quả thật là gần mực thì đen...!Gia Minh trong lòng cười nhẹ.
Xương ống quyển là một trong những nơi yếu nhất trên cơ thể người, đánh vào đây chính là phương pháp đánh nhau mà lúc rãnh rỗi không có gì làm Sa Sa dạy cho Linh Tĩnh.
Khi Gia Minh xuất hiện ở nơi này, những học sinh đang chơi đùa trên bải cỏ cũng phát hiện, khi mà hai bên đánh nhau thì những học sinh ở gần hai ở xa đều nhìn sang, mập mạp dẫn đầu khi thấy Linh Tĩnh văn tú như vậy không ngờ lại động thủ trước nên rất tức giận, hắn hơi chần chờ một chút liền xông lại, hắn mới bước một bước thì Gia Minh giơ chân trái ra, "Phanh" một tiếng, mập mạp liền ngã xuống đất, bởi vỉ rơi quá nhanh nên khuôn mặt to của hắn va chạm xuống mặt đất.
Lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt của mập mạp có thêm hai hàng nước mắt, khuôn mặt đầy những nhánh cỏ, cái lỗ mũi bị Gia Minh đánh lén ngày hôm qua nay lại tràn đầy máu tươi.
Hài tử đánh nhau kỳ thực không hề có kỹ xảo gì, hai học sinh còn lại khi thấy vậy liền lấy tay đẩy Gia Minh.
Bọn họ cao hơn Gia Minh và Linh Tĩnh một cái đầu đương nhiên sẽ không cảm thấy sợ hãi, Gia Minh cũng giả vờ chật vật té ngã, tránh thoát khỏi cú đẩy, thân thể người nọ dùng sức quá mạnh, nhất thời cùng một người khác đụng vào nhau, hai người định xông lên thì thấy ở đằng xa có một cô gái chạy tới, người này chính là Liễu Sa Sa.
Trên người nàng mặt một bộ đồng phục học sinh của Tinh Huy, thoạt nhìn thì nàng giống như một bé trai cầm gậy đang chạy về nơi này.
Khí thế mà nàng phát ra làm cho hai học sinh lớp 8 (2) phải đờ người ra, Gia Minh cũng hơi ngẩn người, tiểu cô nương này định giết người sao?
(2): Tiểu học Trung Quốc là 6 năm, Trung Học là 6 năm, trong đó chia làm Sơ trung và Cao Trung, mỗi loại 3 năm, tức là cấp 2 học 3 năm, cấp 3 học 3 năm.
"Liễu Hoài Sa! Cố Gia Minh! Diệp Linh Tĩnh! Ba em định làm gì! ?"
Ở phía sau có một giọng nói như tiếng sấm vang lên, thầy giám thị rốt cũng cũng phát hiện tình huống nên chạy xuống.
Nghe tiếng rống của giáo viên, mấy tên học sinh THPT định chạy trốn thế nhưng Liễu Hoài Sa hoàn toàn không có ý để cho bọn chúng chạy, khi chạy tới gần nàng liền hung hăng giơ gậy lên, Gia Minh vội vã cản nàng lại.
"Gia Minh tránh ra...!A..."
"Sa Sa đừng như vậy...!Á..."
"Phanh" một tiếng, hai đứa bé hung hăng đụng vào nhau rồi ngã trên mặt đất, Gia Minh nằm phía dưới còn Sa Sa thì nằm lên người hắn.
Giọng nói của giáo viên càng ngày càng gần, ba gã học sinh trung học năm hai nhanh chóng tách ra khỏi đoàn người rồi khiêng tên mập với khuôn mặt đầy máu và tên còn lại khập khiễng rời đi.
Hai đứa bé từ trên mặt đất ngồi dậy sau đó lấy tay che môi lại.
Vừa rồi hai người gần như là miệng đối miệng nhào xuống mặt đất, không để ý tới tiếng la của thầy giám thị, Sa Sa với khuôn mặt ửng hồng khua cây gậy trong tay hô lên:
"Tại sao cậu ngăn cản tớ!"
Gia Minh nhún vai, buông bàn tay ra, một tia máu từ khóe môi chảy ra.
Hắn liếc mắt, nói:
"Trầy da rồi..."
"Đáng đời cậu!"
Hoài Sa hét lớn, nói:
"Tớ cũng trầy da đây nè!"
"Không có sao chứ?"
Khi thấy hai người bạn thân đều chảy máu nên Linh Tĩnh mặt kệ thầy giám thị bên cạnh mà vội vã ngồi xuống kiểm tra vết thương cho hai người.
"Em, em...!Ba người các em làm thầy tức chết! Liễu Hoài Sa! Em lại dám cầm gậy vào trường đánh người! Còn Diệp Linh Tĩnh và Cố Gia Minh, các em lại đi theo làm loạn! Các em...!Thầy phạt các em đứng trên bãi cỏ một buổi sáng! Thầy muốn tất cả học sinh trong trường nhìn ba người các em! Ngày mai các em viết bản kiểm điểm đưa cho thầy, thầy muốn thông báo toàn trường."
Vì vậy, khi tiếng chuông tan học vang lên, ba người lẻ loi trơ trọi đứng trên sân cỏ, bất luận là học sinh nào thì chỉ cần từ cửa sổ nhìn ra là có thể thây tư thế oai hùng của bọn họ.
"Hừ, tên hói đầu dám chơi mình như vậy, qua mấy năm nữa mình nhất định sẽ đập chết cả nhà hắn..."
Liễu Hoài Sa oán hận nhìn thầy giám thị.
Tên kia vậy mà tịch thu cây gậy của nàng...!Không sao, nhà nàng còn mấy cây, ngày mai mang theo một cây chắc chắn hơn!
"Miệng của hai cậu không sao chứ?" Linh Tĩnh lo lắng hỏi làm cho Sa Sa trắng mắt nhìn kẻ đối diện.
"Linh Tĩnh, cậu xem bạn trai của cậu kìa, vừa rồi hắn dám ở trước mặt mọi người cướp đi nụ hôn đầu tiên của tớ."
Nói xong câu đó, Sa Sa cũng nhịn không được đỏ mặt lên.
Linh Tĩnh khẽ gắt một tiếng, khuôn mặt cũng đỏ ửng, Hoài Sa thường ngày luôn giao tiếp với xã hội đen nên từ trước đến giờ nói chuyện không hề kiêng kỵ gì, Linh Tĩnh từng vì một câu "Cậu là lão bà của Gia Minh" mà phát khóc nhưng mà do ba người ở chung với nhau một thời gian dài nên cũng từ từ thích ứng.
Thế nhưng dù sao nàng vẫn là một cô bé mười ba mười bốn tuổi, lúc này lại có nhiều người nhìn vậy thì bảo sao mà nàng không đỏ mặt được chứ.
Một lát sau nàng cười ranh ma:
"Hai tên chết tiệt, danh tiếng của tớ đều bị hai người các cậu làm mất hết."
Bước vào cấp 2 được một học kỳ, tuy rằng ba người luôn luôn ở cùng một chỗ thế nhưng cùng người khác đánh nhau giống như khi còn ở tiểu học thì vẫn là lần đầu, một lát sau Gia Minh vốn đang trầm mặt bỗng nhiên ngáp một cái.
"Ừ, cứ như vậy thì không có ý nghĩa gì, tớ thấy chúng ta nên trốn học đi."
Câu này vừa thốt lên liền làm cho mắt hai cô bé sáng lên..


Chương trước Chương tiếp
Loading...