Sát Thần
Chương 904: Tin tức của người ấy
Thạch Nham cười cười, chủ động đi tới nói: "Đại ca đừng quá chú ý, chờ tới địa phương mới rồi, với cảnh giới và ngộ tính của đại ca, tất sẽ đột nhiên tăng mạnh, ta biết rất nhiều đan dược và truyền thừa kỳ diệu, cam đoan đại ca sẽ không thất vọng."
" Ngươi vẫn không thay đổi, ha ha, ngươi không thay đổi một chút nào, tốt quại-" Dương Mộ vẻ mặt vui mừng: "Thật lo ngươi sẽ không chấp nhận tên đại ca vô dụng này."
"Sao vậy được." Thạch Nham chân thành nói: "Năm đó ta gặp nạn ở Vô Tân hải, là đại ca ngàn dặm xa xôi tới giải vây, sự ưu ái của đại ca đối với ta, cả đời ta không dám quên."
" Hảo huynh đệ!" Dương Mộ vỗ mạnh vào vai hắn, rồi lập tức nhe răng trợn mắt kêu đau: "Tiểu tử ngươi thân như sắt ấy."
Hôm nay Thạch Nham đã ở Nguyên Thần cảnh, sự cường hàn của nhục thân căn bản không phải Dương Mộ có thể tưởng tượng được.
Hăn ra sức vỗ mà Thạch Nham ngay cả một chút cảm giác cũng không có, còn Dương Mộ thì lại như đánh lên sắt thép, tay như muốn gãy, đầu kêu ong ong.
Phe phẩy tay, Dương Mộ cười khổ, lắc đầu thở dài.
Hắn biết, chênh lệch giữa hắn và Thạch Nham thật sự là như một trời một vực.
Thiên vị cảnh Dương Mộ trong mắt Nguyên Thần cảnh Thạch Nham, chẳng khác gì con kiến, chỉ giơ tay một cái là có thể giết cả mảng
" Nham ca ca thật lợi hại, Dương Manh sợ hãi nói.
Thạch Nham cười khẽ: "Các ngươi cũng sẽ có một ngày như vậy thôi, hơn nữa ta tin các ngươi sẽ không phải đợi lâu, nhất định có thể đạt tới cảnh giới cực kỳ cao thâm. Thần Ân đại lục này đích xác không thích hợp với các ngươi, tới thiên địa cao hơn, các ngươi sẽ phát hiện rất nhiều thứ mà ngay cả tưởng tưởng cũng không được."
Sinh mệnh chi tinh mà Nạp Hâm sống, khắp nơi đều là linh dược, có luyện dược sư Kiệt Tư Đặc giúp, rất nhiều linh dược đều có thể dễ dàng thối luyện ra.
Trên Thần Ân đại lục năng lượng khô kiệt, bọn họ vẫn có thể bộc lộ tài năng, đạt tới mức này, đủ để chứng minh tư chất và năng lực của bọn họ.
Một khi có vũ đài màu mỡ hơn, tin tưởng tốc độ đột phá cảnh giới của họ tuyệt đối có thể tăng mạnh.
"Đã lâu không gặp." Thạch Nham liếc hai thiếu nữ trong đám người, bật cười: "Các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?" Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Đó là Hà Thanh Mạn và Cù Nghiễn Tình.
Qua nhiều năm, các nàng vẫn tịnh lệ như xưa.
"Gần xong rồi."
Cù Nghiễn Tình mỉm cười: "Có thể gặp lại ngươi, thật là vui."
" Ngươi có gặp Tâm Nghiên tỷ không?" Hà Thanh Mạn nhìn hắn, trầm mặc trong chốc lát rồi nói.
Thạch Nham nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm: "Không, rất nhiều năm rồi không có tin tức của nàng ta."
Hạ Tâm Nghiên, khu vực mềm mại nhất ở trong lòng hắn, năm đó lúc rời khỏi Thần Ân đại lục, liền mất đi liên hệ, nhưng hắn biết đối phương vẫn còn sống, nhưng không biết đang ở đâu.
Nghe Hà Thanh Mạn nói như vậy!" Hắn bỗng nhiên nhớ tới, nên tới bí cảnh xem thử, nói không chừng có thể có phát hiện.
Năm đó, cảnh giới của hắn không đủ, nhận tri đối với không gian lực lượng không bằng hiện tại, hắn lúc ấy có trọng nhiệm, không dám liều chết tìm kiếm.
Nhưng hôm nay, hắn cảm thấy thời cơ đã đến rồi.
"Tâm Nghiên tỷ rất không dễ dàng, năm đó cùng ngươi tới Vô Tần hải, nàng ta vì ngươi đã trả giá rất nhiều." Hà Thanh Mạn cúi đầu, than khẽ.
"Ta minh bạch, xử lý xông chuyện ở đây ta sẽ đi tìm nàng ta, đừng lo lắng." Thạch Nham gật đầu, sắc mặt có chút thương cảm.
Đúng vậy, hắn năm đó không là gì cả, kết bạn với Hạ Tâm Nghiên, cùng nhau tới Vô Tân hải, dọc theo đường đi đã trải qua rất nhiều phiêu lưu, nữ nhân này vì hắn đích xác đã gánh vác rất nhiều.
Đám người Dương Thanh Đế, Long Trúc, vẫn Hạo thông đạo thông đạo thì đều chạy tới đây, ai nấy thần thái Vui sướng, thoả thuê mân nguyện, tràn ngập khát khao đối với cuộc sống mới.
" Thông đạo ta đã mở rồi, các ngươi chuẩn bị xong thì tùy thời có thể tiến vào. Bên kia ta cũng đã an bài thỏa đáng, không có gì bất ngờ cả." Thạch Nham mỉm cười giải thích.
"Tốt, chúng ta xong rôi." Long Trúc gật đâu, vẻ mặt vui mừng.
"Ta còn muốn đón nhiều người nữa." Thạch Nham ngượng ngùng giải thích: "Chúng ta gặp lại ở chỗ thông đạo."
Nói xong hắn đi, trong nháy mắt đã không có khí tức ba động, giống như trực tiếp dung nhập vào trong thiên địa.
Một mảng thiên không mờ mịt, Thạch Nham ma tộc nơi ma tộc tụ tập, quát: "Ta mang đến hy vọng cho các ngươi!"
Trong Cổ thimooj, Thạch Nham đột nhiên hiện ra, nói với tộc nhân thi tộc do Thi Sơn, Thi Hải làm chủ: "Theo ta rời khỏi đại lục này, nơi đây không còn thích hợp với các ngươi."
Trong Thiên âm cổ trủng, hắn tìm được tộc nhân quỷ văn tộc lưu lại, đồng dạng cũng nói câu đó: "Nơi đây không thích hợp để tu luyện, ta đã tìm được khu vực mới cho các ngươi."
Sâu trong đáy biển Vô Tẩn hải, hắn lập tức tìm tới tộc trưởng của các tộc hải tộc, cũng một câu đó: "Ta mang đến hy vọng mới cho các ngươi."
Các tộc Thượng cổ, trừ thần tộc đã biến mất và Ám Linh tộc đã bị diệt sạch ra, hắn tới ma tộc, yêu tộc, quỷ văn tộc, Minh tộc, thi tộc, hải tộc, phân biệt nối tới âm phong đảo, hình thành thông đạo, mang đến hy vọng mới cho bọn họ.
Năng lượng của Thần Ân đại lục sắp khô kiệt, võ giả nơi này chỉ có thể dần dần mất đi lực lượng, tiến tới tiêu vong.
Sau khi Có được căn nguyên truyền thừa, quan niệm của hắn đã xảy ra thay đổi triệt để.
Trước kia, chủng tộc khiến hắn cảm thấy đáng bị giết, giờ trong mắt hắn đều là Bộ phận của đại lục này, đều được căn nguyên dựng dục mà thành, mà hắn và căn nguyên hợp nhất, thì có trách nhiệm tìm đường ra cho họ.
Thi tộc không có Khảm Đặc, do Thi Sơn, Thi Hải thống lĩnh, Ám Linh tộc thì diệt sạch, Quỷ Văn tộc không có Quỷ Phong, cũng mất đi hứng thú khiến hắn xuống tay truy cứu, về phần yêu tộc, ma tộc, Minh tộc cường giả hiện tại cũng không được hắn để vào mắt, sau khi hắn thể hiện ra sự cường thể thì căn bản không có bất kỳ phản kháng gì
Các tộc đều biết cục diện của đại lục, khi hắn nói muốn dẫn mọi người thoát ly, không ai có ý kiến, ngược lại tâm sinh cảm kích.
Ma tộc, yêu tộc, Minh tộc, Quỷ Văn tộc, Thi tộc, hải tộc, nhân tộc, bảy đại chủng tộc, những tộc nhân còn lại đều nhận được ơn huệ của hắn, được ban cho hy vọng thoát ly đại lục này.
Trên Âm phong đảo, hiện ra những thông đạo chói lọi, nối liền với các nơi.
Tộc nhân của các chủng tộc đi qua thông đạo tới đảo, tụ tập một chô.
Ở đây, do tồn tại cấp bậc Phí Lan, Lỵ An Na tọa trấn, mỗi một cường giả các tộc tới đây đều thanh thật, phi thường phối hợp nghe theo điều hành.
Đương nhiên, rất nhiều tộc nhân của các tộc đang phân tán, phải tụ tập toàn bộ tất cả tộc nhân, nên cần thời gian.
Mà lúc này, Thạch Nham sau khi nối thông đạo của các tộc thì lại một mình rời đi, tới băng hỏa bí cảnh.
Hắn đứng trong chỗ tán của không gian loạn lưu, nhìn chỗ tán của không gian loạn lưu, nhìn những chùm tia sáng hôn loạn bắn ra hư không, cau mày dùng thần thức tra xét.
Thần thức của hắn như một đạo hào quang, xuyên qua bên trong, ý đồ bằng vào công hiệu thần bí của Bất tử ma huyết, tìm kiếm Hạ Tâm Nghiên.
Sau một hồi, một dòng thần thức của hắn bị vách tường hư không chặn lại, bất luận hắn như thế nào như thế nào cũng không thể xuyên thấu được.
Nhíu mày, không ngừng không ngừng phóng thích ra lực lượng, muốn trùng kích vách tường đó, lại phát hiện vách tường đó cực kỳ cứng cỏi, với tu vi Nguyên Thần cảnh của hắn, với lực lượng hắn hôm nay và sự thấu triệt đối với không gian áo nghĩa, không ngờ vẫn không thể xuyên qua vách tường.
Vách tường đó rõ ràng là được bịt sau, tựa hồ bị người ta phong ấn.
Vách tường này giống như khu phong bế bên cạnh Liệt Diễm tinh vực và tinh vực của Nạp Hâm, tựa hồ chỉ có hư không thông đạo có thể nối được.
với tu vi Nguyên Thần cảnh của hắn, và lực lượng hôm nay, cũng không thể biết được tình thế tình trạng của mặt kia tinh vực, ngưng luyện ra hư không thông đạo, tiến vào tiến vào một tinh vực.
Hắn vẫn không có năng lực đó.
Nhưng hắn biết, phía sau vách tường đó hẳn là một tinh vực, một giới khác, có thể là cách Thần Ân đại lục rất lần, cũng có thể là rất xa.
Cảm giác của Bất tử ma huyết cũng không thể thẩm thấu qua được, khả năng cực xa thì lớn hơn một chút.
Trong Lờ mờ, hắn cảm thấy Hạ Tâm Nghiên vẫn tồn tại, nhưng không thể biết được phương vị chuẩn xác, không thể cảm giác được tư tưởng và linh hồn ba động.
Lại thử một lúc nữa, hắn vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ cuộc, ủ rũ trở về âm phong đảo.
Lúc này, Nạp Hâm và tộc nhân của Cự nhân tộc cũng đã về, ai nấy lộ ra vẻ hưng phấn, tựa hồ rất có thu hoạch.
"Thế nào?" Nạp Hâm thấy sắc mặt Thạch Nham không tốt lắm thì tùy ý hỏi: " ngươi Hiện tại ở trên đại lục này chẳng lẽ còn có chuyện gì không làm được ư?"
"Ta muốn tìm một người, nhưng lại không có tin tức." Thạch Nham than khẽ một tiếng: "Không ở cùng một tinh vực, thần thức của ta không thể xuyên thấu để cảm ứng ,ài, không biết khi nào mới có cơ duyên gặp lại."
"Nơi này, có thể cho ta xem không?" Nạp Hâm tò mò hỏi.
Thạch Nham sững sờ một chút, gật đầu nók"Đi theo ta."
Không bao lâu, hắn và Nạp Hâm hai người xuất hiện trong băng hỏa bí cảnh, đi tới chổ không gian hôn loạn đó, chỉ về phía một hành lang được phủ kín bởi lưu quang: "Chính là nơi này."
Nạp Hâm cẩn thận quan sát trong chốc lát, mở thần thức thăm dò, nghiêm túc tìm kiếm gì đó.
Hồi lâu sau, mắt Nạp Hâm đột nhiên sáng ngời, nói: " trên vách tường Hư không có khí tức của Ám ảnh quỷ ngục, khiến cho linh hồn người ta hiện ra tầng tầng quỷ ảnh, như rơi xuống địa ngục. Khẳng định là không sai, hẳn là Ám ảnh quỷ ngục!"
Ánh mắt Thạch Nham sắc bén, quát khẽ: "Ám ảnh quỷ ngục? Đó là địa phương nào?"
"một khu vực thần bí của Mã Gia tinh vực chúng ta, chỗ đó nghe nói có hư không thông đạo bạo toái, cũng có hư không hồng lưu bị phong ấn, chỗ đó nghe nói chính là chút giao hội của hư không giới môn của Mã Gia tinh vực."
Nạp Hâm hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Người ngươi muốn tìm, nếu xuyên qua hư không loạn lưu này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là ở Mã Gia tinh vực Mã Gia tinh vực của chúng ta. Ngươi chắc cũng biết, cường giả năm đó truy tìm thần tộc, không chỉ là Cự nhân tộc chỉ là chúng ta, các tộc nhân của chủng tộc khác của đại lục hiện giờ cũng có rất nhiều người như chúng ta sinh hoạt tại Mã Gia tinh vực, nói không chừng bọn họ từ lâu trước, ở trong Ám ảnh quỷ ngục của Mã Gia tinh vực tìm được đường dẫn liên thông tới đại lục cổ này."
"Hả!" Thạch Nham hoảng hốt: "Ngươi là nói, người ta muốn tìm ở ngay Mã Gia tinh vực? Tinh vực mà ta sắp tới?"
" Nếu cảm ứng của ta không có vấn đề thì chắc chính là như vậy." Nạp Hâm gật đầu khẳng định.
Thạch Nham chấn động.
" Ngươi vẫn không thay đổi, ha ha, ngươi không thay đổi một chút nào, tốt quại-" Dương Mộ vẻ mặt vui mừng: "Thật lo ngươi sẽ không chấp nhận tên đại ca vô dụng này."
"Sao vậy được." Thạch Nham chân thành nói: "Năm đó ta gặp nạn ở Vô Tân hải, là đại ca ngàn dặm xa xôi tới giải vây, sự ưu ái của đại ca đối với ta, cả đời ta không dám quên."
" Hảo huynh đệ!" Dương Mộ vỗ mạnh vào vai hắn, rồi lập tức nhe răng trợn mắt kêu đau: "Tiểu tử ngươi thân như sắt ấy."
Hôm nay Thạch Nham đã ở Nguyên Thần cảnh, sự cường hàn của nhục thân căn bản không phải Dương Mộ có thể tưởng tượng được.
Hăn ra sức vỗ mà Thạch Nham ngay cả một chút cảm giác cũng không có, còn Dương Mộ thì lại như đánh lên sắt thép, tay như muốn gãy, đầu kêu ong ong.
Phe phẩy tay, Dương Mộ cười khổ, lắc đầu thở dài.
Hắn biết, chênh lệch giữa hắn và Thạch Nham thật sự là như một trời một vực.
Thiên vị cảnh Dương Mộ trong mắt Nguyên Thần cảnh Thạch Nham, chẳng khác gì con kiến, chỉ giơ tay một cái là có thể giết cả mảng
" Nham ca ca thật lợi hại, Dương Manh sợ hãi nói.
Thạch Nham cười khẽ: "Các ngươi cũng sẽ có một ngày như vậy thôi, hơn nữa ta tin các ngươi sẽ không phải đợi lâu, nhất định có thể đạt tới cảnh giới cực kỳ cao thâm. Thần Ân đại lục này đích xác không thích hợp với các ngươi, tới thiên địa cao hơn, các ngươi sẽ phát hiện rất nhiều thứ mà ngay cả tưởng tưởng cũng không được."
Sinh mệnh chi tinh mà Nạp Hâm sống, khắp nơi đều là linh dược, có luyện dược sư Kiệt Tư Đặc giúp, rất nhiều linh dược đều có thể dễ dàng thối luyện ra.
Trên Thần Ân đại lục năng lượng khô kiệt, bọn họ vẫn có thể bộc lộ tài năng, đạt tới mức này, đủ để chứng minh tư chất và năng lực của bọn họ.
Một khi có vũ đài màu mỡ hơn, tin tưởng tốc độ đột phá cảnh giới của họ tuyệt đối có thể tăng mạnh.
"Đã lâu không gặp." Thạch Nham liếc hai thiếu nữ trong đám người, bật cười: "Các ngươi chuẩn bị thế nào rồi?" Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Đó là Hà Thanh Mạn và Cù Nghiễn Tình.
Qua nhiều năm, các nàng vẫn tịnh lệ như xưa.
"Gần xong rồi."
Cù Nghiễn Tình mỉm cười: "Có thể gặp lại ngươi, thật là vui."
" Ngươi có gặp Tâm Nghiên tỷ không?" Hà Thanh Mạn nhìn hắn, trầm mặc trong chốc lát rồi nói.
Thạch Nham nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm: "Không, rất nhiều năm rồi không có tin tức của nàng ta."
Hạ Tâm Nghiên, khu vực mềm mại nhất ở trong lòng hắn, năm đó lúc rời khỏi Thần Ân đại lục, liền mất đi liên hệ, nhưng hắn biết đối phương vẫn còn sống, nhưng không biết đang ở đâu.
Nghe Hà Thanh Mạn nói như vậy!" Hắn bỗng nhiên nhớ tới, nên tới bí cảnh xem thử, nói không chừng có thể có phát hiện.
Năm đó, cảnh giới của hắn không đủ, nhận tri đối với không gian lực lượng không bằng hiện tại, hắn lúc ấy có trọng nhiệm, không dám liều chết tìm kiếm.
Nhưng hôm nay, hắn cảm thấy thời cơ đã đến rồi.
"Tâm Nghiên tỷ rất không dễ dàng, năm đó cùng ngươi tới Vô Tần hải, nàng ta vì ngươi đã trả giá rất nhiều." Hà Thanh Mạn cúi đầu, than khẽ.
"Ta minh bạch, xử lý xông chuyện ở đây ta sẽ đi tìm nàng ta, đừng lo lắng." Thạch Nham gật đầu, sắc mặt có chút thương cảm.
Đúng vậy, hắn năm đó không là gì cả, kết bạn với Hạ Tâm Nghiên, cùng nhau tới Vô Tân hải, dọc theo đường đi đã trải qua rất nhiều phiêu lưu, nữ nhân này vì hắn đích xác đã gánh vác rất nhiều.
Đám người Dương Thanh Đế, Long Trúc, vẫn Hạo thông đạo thông đạo thì đều chạy tới đây, ai nấy thần thái Vui sướng, thoả thuê mân nguyện, tràn ngập khát khao đối với cuộc sống mới.
" Thông đạo ta đã mở rồi, các ngươi chuẩn bị xong thì tùy thời có thể tiến vào. Bên kia ta cũng đã an bài thỏa đáng, không có gì bất ngờ cả." Thạch Nham mỉm cười giải thích.
"Tốt, chúng ta xong rôi." Long Trúc gật đâu, vẻ mặt vui mừng.
"Ta còn muốn đón nhiều người nữa." Thạch Nham ngượng ngùng giải thích: "Chúng ta gặp lại ở chỗ thông đạo."
Nói xong hắn đi, trong nháy mắt đã không có khí tức ba động, giống như trực tiếp dung nhập vào trong thiên địa.
Một mảng thiên không mờ mịt, Thạch Nham ma tộc nơi ma tộc tụ tập, quát: "Ta mang đến hy vọng cho các ngươi!"
Trong Cổ thimooj, Thạch Nham đột nhiên hiện ra, nói với tộc nhân thi tộc do Thi Sơn, Thi Hải làm chủ: "Theo ta rời khỏi đại lục này, nơi đây không còn thích hợp với các ngươi."
Trong Thiên âm cổ trủng, hắn tìm được tộc nhân quỷ văn tộc lưu lại, đồng dạng cũng nói câu đó: "Nơi đây không thích hợp để tu luyện, ta đã tìm được khu vực mới cho các ngươi."
Sâu trong đáy biển Vô Tẩn hải, hắn lập tức tìm tới tộc trưởng của các tộc hải tộc, cũng một câu đó: "Ta mang đến hy vọng mới cho các ngươi."
Các tộc Thượng cổ, trừ thần tộc đã biến mất và Ám Linh tộc đã bị diệt sạch ra, hắn tới ma tộc, yêu tộc, quỷ văn tộc, Minh tộc, thi tộc, hải tộc, phân biệt nối tới âm phong đảo, hình thành thông đạo, mang đến hy vọng mới cho bọn họ.
Năng lượng của Thần Ân đại lục sắp khô kiệt, võ giả nơi này chỉ có thể dần dần mất đi lực lượng, tiến tới tiêu vong.
Sau khi Có được căn nguyên truyền thừa, quan niệm của hắn đã xảy ra thay đổi triệt để.
Trước kia, chủng tộc khiến hắn cảm thấy đáng bị giết, giờ trong mắt hắn đều là Bộ phận của đại lục này, đều được căn nguyên dựng dục mà thành, mà hắn và căn nguyên hợp nhất, thì có trách nhiệm tìm đường ra cho họ.
Thi tộc không có Khảm Đặc, do Thi Sơn, Thi Hải thống lĩnh, Ám Linh tộc thì diệt sạch, Quỷ Văn tộc không có Quỷ Phong, cũng mất đi hứng thú khiến hắn xuống tay truy cứu, về phần yêu tộc, ma tộc, Minh tộc cường giả hiện tại cũng không được hắn để vào mắt, sau khi hắn thể hiện ra sự cường thể thì căn bản không có bất kỳ phản kháng gì
Các tộc đều biết cục diện của đại lục, khi hắn nói muốn dẫn mọi người thoát ly, không ai có ý kiến, ngược lại tâm sinh cảm kích.
Ma tộc, yêu tộc, Minh tộc, Quỷ Văn tộc, Thi tộc, hải tộc, nhân tộc, bảy đại chủng tộc, những tộc nhân còn lại đều nhận được ơn huệ của hắn, được ban cho hy vọng thoát ly đại lục này.
Trên Âm phong đảo, hiện ra những thông đạo chói lọi, nối liền với các nơi.
Tộc nhân của các chủng tộc đi qua thông đạo tới đảo, tụ tập một chô.
Ở đây, do tồn tại cấp bậc Phí Lan, Lỵ An Na tọa trấn, mỗi một cường giả các tộc tới đây đều thanh thật, phi thường phối hợp nghe theo điều hành.
Đương nhiên, rất nhiều tộc nhân của các tộc đang phân tán, phải tụ tập toàn bộ tất cả tộc nhân, nên cần thời gian.
Mà lúc này, Thạch Nham sau khi nối thông đạo của các tộc thì lại một mình rời đi, tới băng hỏa bí cảnh.
Hắn đứng trong chỗ tán của không gian loạn lưu, nhìn chỗ tán của không gian loạn lưu, nhìn những chùm tia sáng hôn loạn bắn ra hư không, cau mày dùng thần thức tra xét.
Thần thức của hắn như một đạo hào quang, xuyên qua bên trong, ý đồ bằng vào công hiệu thần bí của Bất tử ma huyết, tìm kiếm Hạ Tâm Nghiên.
Sau một hồi, một dòng thần thức của hắn bị vách tường hư không chặn lại, bất luận hắn như thế nào như thế nào cũng không thể xuyên thấu được.
Nhíu mày, không ngừng không ngừng phóng thích ra lực lượng, muốn trùng kích vách tường đó, lại phát hiện vách tường đó cực kỳ cứng cỏi, với tu vi Nguyên Thần cảnh của hắn, với lực lượng hắn hôm nay và sự thấu triệt đối với không gian áo nghĩa, không ngờ vẫn không thể xuyên qua vách tường.
Vách tường đó rõ ràng là được bịt sau, tựa hồ bị người ta phong ấn.
Vách tường này giống như khu phong bế bên cạnh Liệt Diễm tinh vực và tinh vực của Nạp Hâm, tựa hồ chỉ có hư không thông đạo có thể nối được.
với tu vi Nguyên Thần cảnh của hắn, và lực lượng hôm nay, cũng không thể biết được tình thế tình trạng của mặt kia tinh vực, ngưng luyện ra hư không thông đạo, tiến vào tiến vào một tinh vực.
Hắn vẫn không có năng lực đó.
Nhưng hắn biết, phía sau vách tường đó hẳn là một tinh vực, một giới khác, có thể là cách Thần Ân đại lục rất lần, cũng có thể là rất xa.
Cảm giác của Bất tử ma huyết cũng không thể thẩm thấu qua được, khả năng cực xa thì lớn hơn một chút.
Trong Lờ mờ, hắn cảm thấy Hạ Tâm Nghiên vẫn tồn tại, nhưng không thể biết được phương vị chuẩn xác, không thể cảm giác được tư tưởng và linh hồn ba động.
Lại thử một lúc nữa, hắn vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ cuộc, ủ rũ trở về âm phong đảo.
Lúc này, Nạp Hâm và tộc nhân của Cự nhân tộc cũng đã về, ai nấy lộ ra vẻ hưng phấn, tựa hồ rất có thu hoạch.
"Thế nào?" Nạp Hâm thấy sắc mặt Thạch Nham không tốt lắm thì tùy ý hỏi: " ngươi Hiện tại ở trên đại lục này chẳng lẽ còn có chuyện gì không làm được ư?"
"Ta muốn tìm một người, nhưng lại không có tin tức." Thạch Nham than khẽ một tiếng: "Không ở cùng một tinh vực, thần thức của ta không thể xuyên thấu để cảm ứng ,ài, không biết khi nào mới có cơ duyên gặp lại."
"Nơi này, có thể cho ta xem không?" Nạp Hâm tò mò hỏi.
Thạch Nham sững sờ một chút, gật đầu nók"Đi theo ta."
Không bao lâu, hắn và Nạp Hâm hai người xuất hiện trong băng hỏa bí cảnh, đi tới chổ không gian hôn loạn đó, chỉ về phía một hành lang được phủ kín bởi lưu quang: "Chính là nơi này."
Nạp Hâm cẩn thận quan sát trong chốc lát, mở thần thức thăm dò, nghiêm túc tìm kiếm gì đó.
Hồi lâu sau, mắt Nạp Hâm đột nhiên sáng ngời, nói: " trên vách tường Hư không có khí tức của Ám ảnh quỷ ngục, khiến cho linh hồn người ta hiện ra tầng tầng quỷ ảnh, như rơi xuống địa ngục. Khẳng định là không sai, hẳn là Ám ảnh quỷ ngục!"
Ánh mắt Thạch Nham sắc bén, quát khẽ: "Ám ảnh quỷ ngục? Đó là địa phương nào?"
"một khu vực thần bí của Mã Gia tinh vực chúng ta, chỗ đó nghe nói có hư không thông đạo bạo toái, cũng có hư không hồng lưu bị phong ấn, chỗ đó nghe nói chính là chút giao hội của hư không giới môn của Mã Gia tinh vực."
Nạp Hâm hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: "Người ngươi muốn tìm, nếu xuyên qua hư không loạn lưu này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là ở Mã Gia tinh vực Mã Gia tinh vực của chúng ta. Ngươi chắc cũng biết, cường giả năm đó truy tìm thần tộc, không chỉ là Cự nhân tộc chỉ là chúng ta, các tộc nhân của chủng tộc khác của đại lục hiện giờ cũng có rất nhiều người như chúng ta sinh hoạt tại Mã Gia tinh vực, nói không chừng bọn họ từ lâu trước, ở trong Ám ảnh quỷ ngục của Mã Gia tinh vực tìm được đường dẫn liên thông tới đại lục cổ này."
"Hả!" Thạch Nham hoảng hốt: "Ngươi là nói, người ta muốn tìm ở ngay Mã Gia tinh vực? Tinh vực mà ta sắp tới?"
" Nếu cảm ứng của ta không có vấn đề thì chắc chính là như vậy." Nạp Hâm gật đầu khẳng định.
Thạch Nham chấn động.